Chương 567- 568- 569

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 567:

Chiến Quân Hàng vừa nghe thấy vậy liền hoảng sợ.

"Bác cả, Cát An là con ruột của cháu!Huống hồ chúng cháu đã hỏi nó rồi, nó cũng nói với chúng cháu là người muốn giết Cảnh Thiên không phải nó, mà là Chiến Thư Du, nó chỉ nghe theo mệnh lệnh của Chiến Thư Du nên mới giúp con bé tìm người trên Secret Web. Hơn nữa nó hoàn toàn không biết Chiến Thư Du tìm người để đối phó với Cảnh Thiên, những người đó... những người đó đều liên lạc với Chiến Thu Du."

Chiến Quân Hàng nói đến câu sau, bản thân ông ta cũng cảm thấy chột dạ, dù sao thì nếu đối phương đã điều tra ra Cát An, đủ để chứng minh rằng đối phương cũng đã điều tra được liên hệ giữa Cát An và sát thủ.

Nhưng...

Dù sao cũng là người thân ruột thịt, chuyện này chỉ cần nể mặt cho qua là được.

"Bác nói xem, Cát An nhà cháu cũng không có thù oán sâu đậm gì với Cảnh Thiên, tội gì nó phải ra tay với Cảnh Thiên chứ? Hơn nữa... hơn nữa cuối cùng Cảnh Thiên vẫn không sao cả mà đúng không?"

Lời nói của Chiến Quân Hàng khiến Chiến Lê Xuyên giận đến bật cười.

"Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù cô ấy rụng một sợi tóc thì nhà chú cũng phải chôn theo cô ấy."

Lời nói của Chiến Lê Xuyên khiến đồng tử của cả nhà Chiến Nhân Cẩm chấn động.

Cả căn nhà lại rơi vào cục diện kỳ dị và im lặng.

Chỉ có Cảnh Thiên liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai phủ đầy sương giá của Chiến Lê Xuyên và nghĩ rằng anh rất đẹp trai.

"A Xuyên, Cát An là em họ của cháu, năm nay nó mới 23 tuổi, nó còn nhỏ, cháu thật sự có thể tàn nhẫn nhìn nó ngồi tù à?"

"Nhỏ à?" Chiến Lê Xuyên nhìn Chiến Quân Hàng, trong mắt tràn đầy kinh thường: "Nếu thật sự còn nhỏ thì cho dù giết người cũng chỉ bị phán tử hình thôi, chú xem xem lần này gã có bị phán chung thân không."

"Cái gì?" Chiến Quân Hàng sửng sốt:"Cháu muốn phán nó chung thân à?"

"Chú ba, đây không phải là tôi muốn phán, mà là phán quyết của tòa án. Cát An mua sát thủ giết người không thành, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, chẳng lẽ chú cảm thấy gã không nên bị phán xử chung thân à?"

"Nó còn nhỏ như vậy, nó là em trai của cháu đấy! Người ta đều nói anh em như thể tay chân, phụ nữ như quần áo. Cho dù cháu và Cảnh Thiên tình nghĩa vợ chồng sâu nặng, nhưng cháu cũng không thể không quan tâm đến tình cảm anh em được!"

Nhìn dáng vẻ đấm ngực giậm chân của Chiến Quân Hàng, Chiến Lê Xuyên cười châm chọc, sự lạnh lùng và sát khí trong mắt anh đã hoàn toàn lộ ra.

"Chú ba nói đúng."

Cả nhà Chiến Nhân Cẩm chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy Chiến Lê Xuyên tiếp tục nói: "Nhưng trên đường có rất nhiều người không tay không chân, chú đã thấy ai không mặc quần áo chưa?"

Cả nhà Chiến Nhân Cẩm: "..."

"Gã nhỏ tuổi có thể nhỏ hơn Thiên Thiên nhà tôi được à? Thiên Thiên nhà tôi còn nhỏ như vậy mà gã đã mua sát thủ trên Secret Web để giết cô ấy rồi. Thiên Thiên là vợ tôi, chú ba nên vui mừng vì tôi không lên Secret Web tìm người giết lại mà giao cho Đồn Cảnh sát. Cho nên nếu biết điều thì lập tức cút đi, để cho gã sám hối trong tù cả đời. Nếu không đợi tôi hối hận rồi, e là chuyện này sẽ không cho qua đơn giản như vậy đâu."

Chiến Nhân Cẩm nhìn Chiến Lê Xuyên, vẻ mặt hung ác.

"Còn nữa, camera quay lén mà tôi vừa tìm được từ trên người Chiến Khôn Vũ và Chiến Nghệ Hòa, ông hai không thể không biết đúng không? Nếu đã biết rồi thì nhất định là Chiến Cát An bảo mấy người làm như vậy nhỉ?"

Nhìn thấy sắc mặt của cả nhà Chiến Nhân Cẩm đột nhiên thay đổi, Chiến Lê Xuyên cười lạnh: "Muốn giúp Chiến Thư Du quan sát xem có phải tôi đã thực sự phục hồi rồi hả? Nếu thật sự phục hồi rồi thì mấy người lại tiện gây chuyện, lại đi sắp xếp một vụ tai nạn khác đúng không?"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 568:

Cùng với lời nói kinh động lòng người của Chiến Lê Xuyên, mắt ông cụ Chiến và cả nhà Chiến Nhân Cẩm đều trợn tròn.

Giọng nói của ông cụ Chiến gần như được gằn ra từ trong kẽ răng.

"Họ cũng có phần trong vụ tai nạn xe lúc đầu à?"

"Không! Không có! 1Tuyệt đối không có!!!" Chiến Nhân Cẩm nhanh chóng phủ nhận.

"Chiến Cát An và Chiến Thư Du cùng một giuộc, tai nạn xe hơi và âm mưu giết Thiên Thiên đều do Chiến Thư Du cầm đầu, Chiến Cát An chịu trách nhiệm thực hiện. Nhưng nếu nói ông hai không biết... thì làm sao có thể chứ?"

Chiến Lê Xuyên nhìn về phía Chiến Nhân Cẩm: "Đúng không ông hai?"

Chiến Nhân Cẩm không ngừng lắc đầu, giải thích với ông cụ Chiến: "Không phải đâu anh cả, anh nghe em giải thích đi, chuyện A Xuyên bị tai nạn xe thật sự không liên quan gì đến em, em thật sự không biết, em..."

"Quản gia Từ."

Ông cụ Chiến không muốn nghe Chiến Nhân Cẩm giải thích nữa, ông cụ gọi Quản gia Từ.

"Cụ chủ có dặn dò gì ạ?"

"Tôi muốn rút lại cổ tức của cả nhà Chiến Nhân Cẩm, đồng thời công bố với bên ngoài rằng nhà họ Chiến không có bất cứ quan hệ gì với cả nhà họ. Nếu nó và gia đình nó dám dùng danh nghĩa của nhà họ Chiến để huênh hoàng lừa lọc bên ngoài, tuy tôi không quản được nó, nhưng nếu ai có dính líu và hợp tác gì với cả nhà họ thì tức là chống đối với nhà họ Chiến."

"Vâng."

Cùng với phán quyết của Chiến Nhân Hạo, chân của Chiến Nhân Cẩm mềm nhũn ra, cả người ngã xuống đất.

"Bố!"

Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng nhanh chóng đỡ lấy Chiến Nhân Cẩm, nhìn Chiến Nhân Hạo bằng ánh mắt đầy kinh hãi.

"Bác cả..."

Chiến Quân Khải còn chưa kịp nói gì thì Chiến Khôn Vũ đã nói: "Nếu Chiến Lê Xuyên đã điều tra ra Chiến Thư Du là chủ mưu của vụ tai nạn xe hơi rồi mà vẫn đổ lỗi cho em trai cháu vậy thì chúng ta cũng nên nói gì đó mới phải "

"Được, cậu nói đi."

Ông cụ Chiến cầm chuỗi hạt Phật xoay tròn trong tay, dáng vẻ ung dung đó đâu có giống như muốn nghe Chiến Khôn Vũ nói chuyện tử tế?

Chiến Khôn Vũ nhìn sự méo mó và không cam tâm mà nói: "Chiến Lê Xuyên, hẳn là anh không biết thực ra anh và Chiến Thư Dư không hề có quan hệ huyết thống gì đúng không? Cũng chính vì Chiến Thư Du đã biết điều đó từ lâu nên cô ta mới luôn đối tốt với anh như vậy, bởi vì anh là người cô ta yêu. Cho nên sau khi cô ta phát hiện Cảnh Thiên trở thành hòn đá cản đường cô ta, cô ta mới muốn giết Cảnh Thiên."

Thấy Chiến Lê Xuyên không hề kinh ngạc, Chiến Khôn Vũ cười lạnh: "Xem ra anh đã biết từ lâu rồi. Vậy anh có biết, trong ngôi nhà này, dù là anh, Chiến Vũ Hằng hay là Chiến Thư Du đều không phải là cháu của ông cả không? Ba người các anh chỉ là ba đứa trẻ mồ côi do ông cả nhận nuôi vì nhớ nhung con trai mà thôi."

Đột nhiên Chiến Khôn Vũ nhìn ông cụ Chiến, mỉm cười: "Ông cả, ông có biết không, trước khi bác cả chết có sinh ra một người con trai, người này chính là cháu trai ruột của ông, anh ta luôn ở bên cạnh ông!"

Lời nói của Chiến Khôn Vũ khiến Chiến Nhân Cẩm kinh ngạc.

Mấy năm gần đây, ông ta mới biết người anh cả trông rất oai phong của mình thật ra không có người thừa kế thực thụ. Ba đứa trẻ trong nhà thực ra đều không có quan hệ huyết thống gì với ông cả.

Nhưng... ông ta thực sự không biết anh cả của mình lại còn có một đứa cháu trai ruột.

Chiến Nhân Cẩm nhìn Chiến Khôn Vũ với vẻ oán trách.

Chuyện quan trọng như vậy, thằng nhóc này lại chưa từng đề cập với ông ta!

Nhìn vẻ mặt tỏ ra thông minh cơ trí, không gì có thể thoát khỏi tính toán của Chiến Khôn Vũ, Chiến Nhân Hạo nhướng mày: "Ồ? Tôi có cháu trai ruột cơ à? Sao tôi không biết chuyện này nhỉ?"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 569:

Chiến Khôn Vũ cười lạnh rồi lấy điện thoại trong túi ra, mở một bức ảnh và nói: "Đây là kết quả xét nghiệm DNA của ông và cháu ruột ông. Mức độ tương đồng của hai người là 99,999%."

Chiến Khôn Vũ cười nói: "Trên bản xét nghiệm ghi là có quan hệ bố con, nhưng bố của anh ta là bác cả, cho nên đủ để chứng minh hai người có quan hệ ông cháu."

Nói xong, Chiến Khôn Vũ đợi một lúc nhưng không thấy Chiến Nhân Hạo và Chiến Lê Xuyên nói gì cả.

Thấy thái độ của hai người không như trong tưởng tượng của mình, Chiến Khôn Vũ nhíu mày hỏi: "Ông cả, ông không muốn biết cháu trai ruột của ông là ai à? Bây giờ anh ta đang ở đâu?"

Ông cụ Chiến vẫn tỏ ra bình tĩnh, từ từ chậm rãi "ồ" một tiến8g và hỏi: "Nó là ai? Nó đang ở đâu vậy?"

Cuối cùng cũng nghe thấy ông cụ Chiến hỏi câu này, nhưng cảm giác này như thể rõ ràng cao trào đã đến rồi, nhưng cách thức đến lại không đúng lắm vậy.

"Người này ông cả rất quen thuộc, anh ta chính là Vân Chu, người ông đích thân sắp xếp bên cạnh cháu trai ngoan của ông để làm trợ lý! Còn về bây giờ anh ta đang ở đâu thì phải hỏi người cháu trai này của ông. Tóm lại, Vân Chu đã rất lâu không xuất hiện rồi."

Nói xong, Chiến Khôn Vũ nhìn Chiến Lê Xuyên, vẻ mặt đầy khoái cảm sau khi điên cuồng trả thù.

"Dù anh có lợi hại đến đầu thì cũng chỉ là đứa cháu hàng ông nội nhận nuôi mà thôi, mà cháu trai ruột của ông nội, người thừa kế đích thực của nhà họ Chiến bây giờ lại bị anh bắt giữ. Chiến Lê Xuyên, anh nói xem anh muốn làm gì nào? Anh đã biết được thân phận của Vân Chu từ lâu, cho nên mới muốn trừ khử anh ta đúng không?"

Chiến Nhân Cẩm nghe thấy vậy, phát hiện đây là một cơ hội tốt để loại trừ Chiến Lê Xuyên, ông ta nhanh chóng nói: "Cái thằng nhóc chết tiệt này, một chuyện quan trọng như vậy mà sao bây giờ cháu mới nói? Đã rất lâu ông không nhìn thấy Vân Chu rồi. Cậu ta là người thừa kế thực thụ của nhà họ Chiến chúng ta, nếu có mệnh hệ gì thì cháu giải thích như thế nào với ông cả của cháu hả?"

Nói xong, ông ta lại nhìn ông cụ Chiến/"Anh cả, việc quan trọng trước mắt là chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy Vân Chu. Phải tìm thấy Vân Chu, nếu không... em chỉ sợ đêm dài lắm mộng."

Nói xong, Chiến Nhân Cẩm liếc nhìn Chiến Lê Xuyên, trong ánh mắt đó là sự khiêu khích trắng trợn và sự đắc ý vì tình tiết đột nhiên có chuyển biến.

Tuy nhiên, Chiến Lệ Xuyên – người đáng lẽ phải vô cùng hoảng sợ lại mỉm cười với ông ta.

"Không cần vội vàng đi tìm, Vân Chu đã bị cháu sai người bắt giữ. Vốn dĩ cháu còn muốn bắt giữ một người nữa, bởi vì chuyện này cũng là hắn ta xúi giục, nhưng người đó rất xảo quyệt, không đích thân tôi giúp Chiến Thư Du ra tay giống như Chiến Cát An, nên may mắn đến mức cho đến tận bây giờ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật."

Trong khi nói chuyện, ánh mắt Chiến Lê Xuyên nhìn chằm chằm Chiến Khôn Vũ.

Chiến Khôn Vũ hoảng sợ đến mức gần như không giữ được biểu cảm.

Chiến Nhân Cẩm sợ mọi chuyện sẽ lại xoay chuyển nên nói: "Anh cả, chúng ta là người một nhà, Vân Chu mới là cháu trai anh. Dù cậu ta có làm gì đi chăng nữa, cậu ta cũng không nên phải chịu khổ như thế này. Anh cả, em biết anh đích thân nuôi dạy ba đứa trẻ không dễ dàng gì, anh có tấm lòng nhân hậu, thực sự coi chúng như cháu ruột của mình. Nhưng... nhưng ba đứa cháu của anh, đứa này còn ác hơn đứa kia. Anh cả, anh tuyệt đối đừng nuôi lớn một đàn sói con mà chôn vùi cháu ruột của mình!"

Chiến Nhân Cẩm mặt đẫm nưrớc mắt, khuyên bảo hết nước hết cái.

Nhưng cho dù là Chiến Nhân Hạo hay là Chiến Lê Xuyên đều không hề cảm động.

Điều này khiến những người của chi thứ khó hiểu.

Đặc biệt là Chiến Khôn Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro