Chương 585- 586- 587

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 585:

Nhân viên y tế kia có thể nào cũng không ngờ được rằng Cảnh Thiên không những không giúp mình mà còn bảo cô ta cút.

Cô ta còn đang ngây người ra, Cảnh Thiên lại nhìn sang bé gái, mỉm cười với cô bé.

Cô bé đã ngây người ra vì thấy mẹ bị mắng rồi, thấy Cảnh Thiên mỉm cười với mình, cô bé lại chuẩn bị khóc.

Cho dù là ở nhà hay ở bên ngoài, chỉ cần cô bé muốn gì là đều có thể dùng việc khóc để giải quyết.

Nhưng cô bé vừa dẩu môi, đang chuẩn bị khóc thì Cảnh Thiên đột ngột thôi cười, gầm lên một tiếng hung dữ "Im miệng!"

Khóe miệng đang dần trễ xuống của cô bé bỗng dưng khựng lại, cô bé sợ hãi.

"Có phải cháu nghĩ cả thế giới này chỉ có mình cháu là công chúa không? Cháu chỉ cần khóc một cái là mặt trăng trên trời cũng có thể biến thành của cháu?"

Một nụ cười lạnh thoáng qua môi Cảnh Thiên chứ không phải nụ cười quyến rũ như bình thường, cô nói không hề nhẹ nhàng một chút nào: "Có phải cháu nghĩ rằng điều kiện kinh tế của đứa trẻ khác không tốt bằng cháu nên cháu có thể tùy tiện bắt nạt, đằng nào thì mẹ cháu cũng giỏi hơn mẹ người ta?"

Cô bé con cắn môi, không dám nói gì.

Đây là điều mẹ nói với cô bé, không phải là những gì cô bé nghĩ, nhưng người phụ nữ trước mắt này hung dữ quá, cô bé không dám cãi lại.

Nhân viên y tế thấy con gái mình bị Cảnh Thiên sỉ nhục như vậy, sự nhục nhã, giận dữ, xấu hổ và hận thù xông lên đỉnh đầu, cô ta trợn to mắt nhưng không biết nên nói như thế nào.

Bởi vì Cảnh Thiên là giáo sư, còn là giáo sư được đặc biệt mời về của Viện Nghiên cứu.

Tuy vẫn chưa bắt đầu quảng cáo nhưng cô ta đã tận mắt chứng kiến cảnh Thiên chữa khỏi bệnh cho Lục Kỷ Niên và Chiến Lê Xuyên.

Giáo sư có thể chữa được cả bại liệt thì việc danh tiếng bùng nổ cả thế giới chỉ là vấn đề thời gian.

Bị người địa vị cao như thể mắng, nhân viên y tế kia chỉ có thể nuốt giận vào bụng, nhìn Lăng Tư Kỳ bên cạnh Cảnh Thiên đầy căm hận.

Tất cả đều do người phụ nữ này gây ra!

Cô ta tưởng Cảnh Thiên đã quá đáng lắm rồi, nhưng sau đó cô ta lại nhận ra mình đã sai.

Giáo sư J này hoàn toàn không hề để ý đến cảm nhận của cô bé con, cũng không nghĩ đến việc liệu sự cay nghiệt độc địa của mình có gây nên đả kích về mặt tâm lý vĩnh viễn đối với cô bé này hay không.

Cô lên tiếng: "Vậy thì bây giờ cô sẽ nói cho cháu biết, sở dĩ cháu có được cuộc sống giàu sang như vậy là vì mẹ cháu là nhân viên của Viện Nghiên cứu này. Nhưng bây giờ, vì cháu, mẹ cháu đã mất việc rồi. Bắt đầu từ bây giờ, cháu và cô ta cũng giống các bạn nhỏ bị cháu coi thường. Sau này sẽ không có bệnh viện tốt nào chấp nhận giúp đỡ mẹ cháu nữa, cũng sẽ không có ai nhờ vả mẹ cháu làm việc gì nữa. Cháu biết điều này có nghĩa là gì không?"

Ánh mắt cô bé con đã trở nên hoảng loạn và sợ hãi: ...

"Chuyện này có nghĩa là sau này khi cháu bắt nạt người khác, sẽ không có ai giúp đỡ cháu nữa. Còn người khác cũng sẽ không chịu trách nhiệm với cháu, nói xin lỗi với cháu sau khi bôi bánh kem vào mặt cháu."

Đúng rồi, thế giới của trẻ nhỏ rất đơn giản.

Tiền không có sức quyến rũ quá lớn đối với chúng, nhưng chúng sẽ cảm thấy bố mę mình rất giỏi, mình bắt nạt người ta, bố mẹ mình cũng sẽ bảo vệ mình. Bọn trẻ sẽ vênh vang, sẽ có được khoái càm mới khi được cưỡi lên đầu người khác.

Những lời Cảnh Thiên nói chắc chắn đã tác động lớn đối với cô bé này.

Bé gái bị Cảnh Thiên dọa sợ, "òa" một tiếng, phát ra tiếng khóc vang trời dậy đất.

"Cô quá đáng quá rồi đấy! Sao cô có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy với trẻ con chứ? Cô có tư cách gì mà đuổi việc tôi? Có tư cách gì mà dọa con tôi như thế? Nếu cô gây tổn thương không thể phục hồi đối với tâm hồn nó, tôi nhất định sẽ kiện cô đến khi cô thân bại danh liệt!"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 586:

Lăng Tư Kỳ sờ mũi, nhìn người phụ nữ như châu chấu sau thu trước mặt mình với vẻ như cười trên nỗi đau của người khác.

Có lẽ cô ta không biết Giáo sư J chính là Cảnh Thiên, càng không biết địa vị của Cảnh Thiên trong giới giải trí.

Nếu biết thì chắc chắn cô ta sẽ không đối đầu với Cảnh Thiên như vậy.

"Tôi quá đáng? Con gái cô va phải Tiểu Thần, mẹ Tiểu Thần bảo cô xin lỗi, cô lại hủy tư cách khám chữa bệnh của họ, còn sỉ nhục Tiểu Thần, cô thì không quá đáng đấy? Cô là cái thá gì? Chỉ là một người làm việc vặt ở Viện Nghiên cứu mà thôi, tưởng mình cao quý lắm đấy à?"

"Cô..." Nhân viên y tế tức đến mức chân tay run lên.

Bé gái bên cạnh thấy mẹ mình hoàn toàn không thể át vía được Cảnh Thiên, còn bị người ta chửi cho không thể cãi lại được, cô bé vô cùng sợ hãi, càng khóc to hơn.

"Tôi làm sao? Trong Viện Nghiên cứu chỗ nào cũng có camera, rốt cuộc là ai sai trong chuyện này, xem camera là biết ngay thôi. Cô lấy danh nghĩa Viện Nghiên cứu để ức hiếp người khác, tôi ức hiếp lại cô thay bọn họ thì làm sao? Con của mình thì nên dạy dỗ cho tốt, không thì sẽ hình thành tính cách vừa ghê tởm vừa khiến người khác ghét, ra xã hội lại bị người ta đánh cho.

Cô nên cảm ơn tôi vì đã dùng sự thật tàn khốc để dạy dỗ nó rằng đừng lúc nào cũng cậy thế ức hiếp người khác một cách não tàn. Bây giờ nó còn nhỏ, tất cả vẫn có thể làm lại từ đầu. Nếu cứ tiếp tục bị cô chiều như thế 20 năm nữa, có lẽ sau này sẽ thành một đứa khốn nạn ai cũng đòi đánh đấy. Thế nên cô cũng đừng nói cái gì mà tạo ám ảnh tâm lý cho trẻ nhỏ, kiểu trẻ con tâm lý vặn vẹo như con gái cô, bản thân nó đã là ám ảnh rồi, tôi chỉ giúp kéo nó ra ánh mặt trời mà thôi."

Nói xong, Cánh Thiên nói với bảo vệ:"Dẫn người này sang phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi, cô ta làm dược sĩ nên trông cho kỹ, đừng để cô ta lấy thuốc quý gì ở đây đi."

"Vâng."

Bảo vệ do Cảnh Thiên gọi đến, đương nhiên sẽ nghe lời cô.

"Cô chỉ là một giáo sư của Viện Nghiên cứu mà thôi, cô có tư cách gì mà đuổi việc tôi? Tôi muốn gặp Viện Trưởng Hồng!"

"Cô gặp tôi cũng vô dụng thôi. Giáo sư J là giáo sư mà Viện chúng ta khó khăn lắm mới mời về được. Cô ấy bảo cô nghỉ việc thì cô bắt buộc phải nghỉ việc. Đi đi, đưa cô ta đi làm thủ tục nghỉ việc."

Tiếng Hồng Lục vang lên từ phía sau.

Mọi người ngoài đầu lại, trông thấy Hồng Lục mặc bộ Âu phục cho nữ màu đỏ yêu nghiệt và trưởng thành bước đến.

Cô ta không cho đối phương một cơ hội giải thích nào, tán thành phương án xử lý của Cảnh Thiên ngay lập tức.

Nữ dược sĩ ngẩn mặt, nhìn đứa con gái nhỏ đang khóc to không ngừng vì sợ hãi rồi tát một cái thật mạnh vào mặt cô bé.

Cô bé con bị đánh bất ngờ, ngã ngồi xuống đất.

"Mày là đồ sao chổi, tất cả là tại mày!Chuyện như thế mà cũng hại mẹ mày bị đuổi việc? Mày va vào người ta thì mày xin lỗi đi, xin lỗi ngay!"

Cô bé con đã bị dọa sợ hoàn toàn, đây là lần đầu tiên trong đời cô bé gặp phải chuyện như vậy, cô bé khóc đến mức không thở nổi, nào còn sức mà xin lỗi nữa?

"Mẹ Tiểu Thần, thực sự xin lỗi, tôi cũng không muốn để con mình chịu ấm ức nên mới làm như vậy. Cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi nhé. Tôi ...tôi nhất định sẽ dạy dỗ con cái thật tốt, cô tha thứ cho tôi được không?"

Lăng Tư Kỳ còn chưa lên tiếng, Lăng Thiên Thần đã bước cơ thể bé nhỏ nhưng rất ngầu của mình ra.

"Tôi không tha thứ."

Cảnh Thiên không kìm được mà cong khóe môi.

Tính của thằng cháu này giống cô.

Cảnh Thiên lại liếc nhìn Lăng Tư Kỳ, ban đầu cô định xem biểu tình trên mặt Lăng Tư Kỳ sẽ như thế nào mà thôi, nhưng không ngờ Lăng Tư Kỳ vẫn luôn im lặng lại lên tiếng đúng lúc này.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 587:

"Nghe thấy rồi chứ, con trai tôi nói nó không tha thứ cho cô."

Dứt lời Lăng Tư Kỳ nhìn Lăng Thiên Thần và nói: "Tiểu Thần, con làm đúng lắm. Trên thế gian này có người thực sự không đáng để được tha thứ. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà suýt nữa chị ta đã khiến con không được khám bệnh. Kiểu người vì chuyện nhỏ mà lấy cả mạng người như vậy, dù có xin lỗi con thì chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua đâu, biết chưa?"

"Dạ." Lăng Thiên Thần gật đầu: "Con biết rồi."

Cảnh Thiên thấy Lăng Tư Kỳ hoàn toàn không phải kiểu người chịu để người khác bắt nạt nên cũng yên tâm.

Bởi vì Lăng Tư Kỳ đang sống cùng Lăng Thiên Thần, trước khi cô quyết định trở thành vợ chồng với Đế Vấn Hi, Cảnh Thiên sẽ không xen vào cuộc sống yên bình hiện giờ của cô.

Là một người cô vẫn chưa nhận người thân, chắc chắn cô sẽ chăm sóc cho hai mẹ con một chút về cuộc sống sau này, nhưng cô không thể giám sát họ mãi được. Thế nên thấy tính cách của Lăng Tư Kỳ như vậy, cô cũng yên tâm hơn.

"Đi nào, vào phòng làm việc của tôi rồi nói chuyện."

"Được."

Tuy không biết vì sao Cảnh Thiên lại biến thành Giáo sư J thần bí, nhưng lúc này Lăng Tư Kỳ đã dành cho Cảnh Thiên vài phần kính trọng và cảm kích từ tận đáy lòng.

Hồng Lục không cho nữ dược sĩ kia vào gây chuyện, cô liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ, bảo vệ liền chặn nữ dược sĩ và con gái của cô ta ở bên ngoài.

Cho dù cô ta gọi như thế nào thì cũng không có ai ngó ngàng đến cô ta.

Hồng Lục đưa mẹ con Lăng Tư Kỳ đến phòng làm việc của Cảnh Thiên rồi rời đi.

"Ngồi đi. Tiểu Thần lại đây, cho cháu xem game của cô này."

Cảnh Thiên vừa nói vừa cởi áo khoác ra.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió không logo màu trắng ngà, bên trong là chiếc quần ống rộng màu đen đơn giản nhất và sơ vin một chiếc áo sơ mi màu gạo, cộng thêm đôi giày cao gót màu đen nữa, cả cơ thể trông vừa chín chắn vừa gợi cảm.

Cô cởi áo khoác ra, những nếp gợn hình sống trượt xuống theo cổ tay áo mở rộng, Lăng Tư Kỳ vừa nhìn thấy là hiểu ra ngay.

Bộ đồ trên người Cảnh Thiên trông rất bình thường, một bộ đồ chín chắn, nho nhã và đẹp đẽ này là trang phục trong đợt triển lãm Hoàng gia nước Y năm nay.

Đây là hàng triển lãm mùa xuân của Chole đặc biệt thiết kế dành cho Hoàng gia nước Ý.

Vì cô thích thiết kế thời trang nên có quan tâm về những thứ này.

Mọi người trên mạng luôn nói Cảnh Thiên ôm được chân đại gia.

Sau khi người đứng đầu nhà họ Chiến, người đứng đầu nhà họ Đế và chủ nhân tương lai của nhà họ Đỗ đều lên tiếng vì Cảnh Thiên, mọi người đều nghĩ rằng Cảnh Thiên không thể đồng thời ôm chân nhiều đại gia như vậy được, thế nên họ đoán có khả năng Cảnh Thiên còn có quan hệ gì khác nữa.

Nhưng hóa ra, cô là một đại lão ẩn mình.
Giáo sư J bí ẩn.

Chẳng trách bao đại lão thi nhau lên tiếng thay cô.

Lăng Thiên Thần ngoan ngoãn đi theo Cảnh Thiên đến trước bàn làm việc của cô.

Cảnh Thiên mở máy tính được lắp ráp riêng ra, bật trò chơi trong máy rồi bảo: "Trong này có tận mấy trăm trò chơi,mđều là hàng mới nhất đấy, cháu cứ chơi thoải mái đi."

"Cảm ơn chị."

Cảnh Thiên nhìn khuôn mặt lạnh lùng đáng yêu vẫn còn vương hơi sữa của bánh bao, không kìm được mà thò vuốt
sang.

Nhưng lại sợ bánh bao không thích người khác véo má mình, bàn tay đang sẵn tư thế véo má lại đổi thành vuốt má.

"Cháu học lớp chồi hay lớp lá thế?"Cảnh Thiên hỏi.

Lăng Thiên Thần nhìn Cành Thiên và đáp: "Em không đi mẫu giáo."

Cảnh Thiên ngần ra, nhìn sang Lăng Tư Kỳ: "Chị sợ thằng bé phát bệnh à?"

Lăng Tư Kỳ vội vàng đứng dậy trả lời một cách câu nệ: "Một mặt là tôi sợ nó phát bệnh sẽ không có ai cấp cứu cho, một mặt là bản thân thằng bé không muốn đi mẫu giáo."

Lăng Thiên Thần sợ chị gái xinh đẹp nghĩ rằng mẹ mình ngược đãi mình, cậu bé vội vàng giải thích: "Em thấy chương trình ở mẫu giáo đơn giản quá, thế nên tự học ở nhà. Em có thể làm được bài của lớp bốn rồi đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro