Chương 612- 613- 614

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 612:

"Ông ơi, bọn cháu đang ở Tiệm cà phê Khinh Mạn ở Quảng trường Hoành Tân ạ." Đế Cảnh Thiên bèn nói vào điện thoại.

"Được, vậy thì mọi người chờ ông nhé, ông sẽ tới đó ngay."

"Ông ơi, đây là lần đầu tiên cháu gặp bố mẹ, cháu đã dặn Trạch Ngôn, bảo anh ta bao Nhà hàng Hoa Viên ở tầng cao nhất rồi, ông đến thẳng đó đi ạ." Chiến Lê Xuyên nói.

"Được được được, vậy thì cháu chào hỏi bố mẹ đi nhé, ông sẽ tới ngay."

"Vâng."

"À đúng rồi ông ơi, ông mang cả Đại Khả Ái của cháu sang nhé. Cháu muốn để mẹ cháu gặp Đại Khả Ái nhà cháu."

"Được." Ông cụ Chiến đồng ý ngay.

"Em không cần phải nhờ ông đưa sang đâu, em có thể gọi điện trực tiếp cho nó, nó sẽ nghe lời em, tự đi sang đây."

"Thế thì để tôi gọi điện."

Đế Tịnh Hiên: "..."

Tạ Thanh Nghiên: "..."

Rõ ràng là nhận con gái, sao... sao lại có cảm giác như đang đặt tiệc cưới thế?

"Con đã kết hôn với Thiên Thiên gần nửa năm rồi mới biết hóa ra hai vợ chồng bạc bẽo họ Cảnh kia không phải bố mẹ ruột của cô ấy. Bây giờ có thể nhận bố mẹ, con cũng thấy vui thay Thiên Thiên."

Đế Cảnh Thiên nhìn Chiến Lê Xuyên nho nhã, rồi lại nhìn bố mẹ không hề tỏ ra chê bai vì anh bị liệt, cô thấy rất vui.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, việc gì của cô cũng do cô tự quyết định, cho dù biết bố mẹ ruột của mình rất tốt, cô cũng không hi vọng họ sẽ là kiểu người hoa tay múa chân đối với cuộc đời của cô.

Nếu vậy, cho dù bố mẹ đối xử với cô tốt đến mấy, cô cũng sẽ cố hết sức để tránh xa họ.

Bởi vì... bởi vì linh hồn của cô là Saka.

Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên, đặc biệt là Tạ Thanh Nghiên, tuy tính cách trông khá thoải mái nhưng trên thực tế lại rất tinh tường.

Tuy ngoài miệng nói con gái mình yếu đuối đáng thương, nhưng bà có thể cảm nhận từ tiềm thức rằng con gái chắc chắn không vô hại như bề ngoài.

Thế nên sự ăn ý mấy chục năm giữa hai vợ chồng khiến họ đồng thời làm hành động khác với suy nghĩ khi đối mặt với Chiến Lê Xuyên.

Sau khi ông cụ Chiến đến, hai nhà cùng nhau nói chuyện vui vẻ, trông như hai bên thông gia thực sự đã quen nhau rất lâu.

"Mẹ, cho mẹ xem người máy của con này."

Thấy Đế Tịnh Hiên luôn nói chuyện với ông nội và A Xuyên, Đế Cảnh Thiên gấp gáp muốn khoe người máy của mình với Tạ Thanh Nghiên.

Vườn hoa trên tầng cao nhất rất rộng, Đại Khả Ái bị Đế Cảnh Thiên ra lệnh đứng trong góc.

Tạ Thanh Nghiên đi đến, trông thấy một cậu trai đẹp trong bộ đồ thường ngày kiểu Hàn, ngồi ngay ngắn trong góc xem máy tính.

Cho dù chỉ là bóng lưng thôi, Tạ Thanh Nghiên cũng có thể đoán được đây chắc chắn là một cậu trai đẹp.

Là một người say mê cái đẹp, tuy nhan sắc của chồng đã cao lắm rồi, nhưng bà vẫn luôn rất dễ dãi với các chàng trai đẹp.

Máy quay sau lưng trông thấy Đế Cảnh Thiên đi đến, Đại Khả Ái lập tức đứng dậy, quay người lại.

"Đậu xanh!!!!"

"Đậu xanh!!!!"

Lúc này Tạ Thanh Nghiên thực sự không thể nhịn nổi nữa, chửi thề cùng lúc với Đế Vân Mặc đang theo hóng chuyện đi ở phía sau.

Họ đã nhìn thấy gì?

"Mẹ, anh ba."

Đại Khà Ái khẽ gật đầu với Tạ Thanh Nghiên và thậm chí đến con ngươi còn có hình phản chiếu.

Tạ Thanh Nghiên: "..."

Đế Vân Mặc: Đó là một người đàn ông giống hệt Chiến Lê Xuyên.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 613:

"Cậu cậu cậu cậu cậu ta."

Tạ Thanh Nghiên cảm thấy miệng lưỡi mình đang quấn vào nhau, mắt nhìn Chiến Lê Xuyên như muốn lồi ra ngoài.

Đế Cảnh Thiên níu lấy cánh tay Đại Khả Ái rồi giới thiệu với mẹ và anh ba đang mắt tròn mắt dẹt: "Đây là người máy mà A Xuyên chế tạo cho con, con đặt tên cho nó là Đại Khả Ái. Thế nào, khả ái chứ?"

Khả ái??? Chứ???

Người máy này có khác gì người bình thường đâu?

Nhìn ánh mắt dạt dào tình cảm mà Chiến Lê Xuyên... Đại Khả Ái dành cho con gái mình, Tạ Thanh Nghiên ngơ ngác.

"Đây không phải người thật à?"

Đế Vân Mặc thốt lên câu mà Tạ Thanh Nghiên cũng muốn hỏi.

"Nó có nhịp tim." Tạ Thanh Nghiên nói ra vấn đề quan trọng nhất.

Nhưng Đế Cảnh Thiên lại xắn tay áo Đại Khả Ái lên cho mọi người xem.

"Nó không chỉ có nhịp tim mà còn có cả nhiệt độ cơ thể nữa, có cả mạch đập và máu, có cả da. Nhưng là ..."

Đế Cảnh Thiên vứt điện thoại của mình lên không trung, ra ngoài, xuống dưới tầng, Đại Khả Ái đều gần như vươn tay ra cùng lúc mà không cần phản ứng đến 0.1 giây.

Khi cái tay đột ngột dài ra tận mấy mét của Đại Khả Ái bắt lấy điện thoại của con gái, nhìn thấy trên cánh tay của Đại Khả Ái cũng là các hạt màu đen như xe lăn của Chiến Lê Xuyên, cuối cùng Tạ Thanh Nghiên và Đế Vân Mặc đã tin.

"Thế... nó cũng có thể biến hình hả?"

"Đương nhiên rồi. Nó có thể biến thành bất cứ hình dạng nào, thậm chí là thành xe lăn như của A Xuyên. Thực ra bản thân xe lăn của A Xuyên cũng là một người máy, chỉ có điều Đại Khả Ái nhà con hình người, không thích hợp để biến thành vật khác."

"Tôi có thể biến thành vật khác, chỉ cần lột lớp da bên ngoài của tôi là được. Nếu cô muốn xem, tôi có thể biến."

Đại Khả Ái nói với Đế Cảnh Thiên một cách đầy yêu thương.

"Không cần không cần, mi đang mặc
quần áo, còn da nữa, đừng làm hỏng." Đế Cảnh Thiên không cho.

"Vâng, chủ nhân nói gì tôi cũng nghe."

Nhìn Đại Khả Ái nghe lời Cảnh Thiên vô cùng, còn có nhan sắc cao và hệ thống tư duy ngôn ngữ thông minh, ngoài khiếp sợ ra, trong mắt Tạ Thanh Nghiên còn có cả vẻ ước ao.

Bà kéo Đế Cảnh Thiên lại rồi hỏi: "Con ngoan, con nói xem... nếu mẹ bảo A Xuyên làm cho mẹ một người máy, nó có làm cho mẹ không?"

"Anh ấy là con rể của mẹ, mẹ bảo anh ấy rảnh thì làm cho mẹ một cái là được."

Bởi vì cuộc hôn nhân của Chiến Lê Xuyên và cô dựa trên buôn bán, bây giờ người nhà của cô nghĩ rằng họ có thể dễ dàng chuộc cô về bằng tiền, cho dù nể mặt cô nên không nói ra ngay lập tức, nhưng là bố mẹ, làm sao trong đầu không suy nghĩ được?

Thế nên Đế Cảnh Thiên tính, đằng nào cũng phải sống với nhau năm năm, bảo anh làm thêm vài việc để báo hiếu bố mẹ cô cũng được.

"Thế anh thì sao? Em gái, anh ba thân thiết với em như thế, em cũng bảo em rể làm cho anh một cái được không?"

Đế Cảnh Thiên nhìn ánh sáng trong mắt Đế Vân Mặc, ánh mắt vương một nét yêu thương, cô gật đầu: "Để em hỏi A Xuyên, chắc là cũng được thôi."

Thế là Đế Cảnh Thiên bèn dẫn Đại Khả Ái về chỗ cũ.

Bầu không khí nghiêm túc giữa Đế Tịnh Hiên, ông cụ Chiến và Chiến Lệ Xuyên bị phá vỡ vì Đế Cảnh Thiên quay lại.

Khi nhìn thấy một Chiến Lê Xuyên khác, Đế Tịnh Hiên khẽ nhướng mày.

Chờ Tạ Thanh Nghiên phổ cập cho chồng về Đại Khả Ái xong, Đế Tịnh Hiên nhìn Chiến Lê Xuyên với ánh mắt sâu sắc hơn.

"Tôi từng thấy người máy thông minh như vậy ở Tập đoàn AO2, nhưng khi đó người máy của tập đoàn bọn họ mới đang trong trạng thái nghiên cứu mà thôi."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 614:

"Xem ra... năng lực của A Xuyên còn xuất chúng hơn cả người đứng đầu thiên tài của Tập đoàn A02, có thể chế tạo ra thứ như vậy trong tình trạng chân tay không thể nhúc nhích."

Nhắc đến AO2, Đế Cảnh Thiên lại muốn chửi.

"Đương nhiên A Xuyên lợi hại hơn người của cái công ty AO2 rách nát đấy rồi. Lão già chết tiệt của công ty đó làm sao mà so sánh nổi với A Xuyên chứ?"

"Hình như Thiên Thiên khá ghét Chủ tịch thiên tài thần bí của công ty A02 nhỉ?" Đế Tịnh Hiên hỏi.

Ghét?

Ha ha.

Nào có phải mỗi ghét thôi đâu.

Đó là một tên tự cao tự đại dở hơi.

Nhưng cô không thể nói ra được.

Thấy A Xuyên nhìn mình không chớp mắt, Đế Cảnh Thiên nói rất hùng hồn:"Không hẳn là chướng mắt lão già đó, chỉ thấy ông ta là người hàng đầu thế giới mà cũng chẳng có gì vẻ vang. Đằng nào thì con cũng không có hứng thú với ông ta. Con nghĩ ông ta không thể so sánh nổi với A Xuyên nhà con."

Chiến Lê Xuyên: "..."

Khóe môi anh cong lên thành nụ cười có phần miễn cưỡng, đang định nói gì thì đó thì anh nghe Đế Cảnh Thiên hỏi với giọng dụ dỗ: "A Xuyên, mẹ tôi và anh tôi rất thích người máy do anh chế tạo, anh có thể làm cho họ một con được không?"

Chiến Lê Xuyên gật đầu: "Đương nhiên."

"Liệu có phiền lắm không? Nếu phiền quá thì làm một con thôi cũng được."

Tạ Thanh Nghiên đứng bên cạnh, hơi ngượng nghịu.

Chiến Lê Xuyên mỉm cười: "Làm cho mẹ và anh ba mà, không phiền đâu ạ."

Đồng thời, Chiến Lê Xuyên cũng nhìn Đế Cảnh Thiên, cảm ơn cô đã bảo vệ anh trước mặt người nhà.

....

Hôm nay là ngày vụ án của Una được đưa ra xét xử.

Una vẫn bị nhốt trong trại tạm giam suốt thời gian vừa qua, kéo dài cả một tháng trời, Tòa án mới bắt đầu xét xử vụ án của bà ta.

Una thực sự đã bị nhốt trong trại tạm giam đến phát sợ rồi, tất cả sự rực rỡ ngày xưa đã biến mất. Khi bà ta được cảnh sát dẫn xuống xe, đám phóng viên bên cạnh suýt nữa là không nhận ra.

Tuy Una không phải người nổi tiếng mà chỉ là một quản lý, nhưng bà ta là dì ruột của Tần Dịch, còn là quản lý cũ của Cảnh Thiên. Bà ta lừa vai của Cảnh Thiên rồi đem cho Tần Dịch, họ rất muốn nhìn xem cuối cùng bà quản lý này sẽ có kết cục như thế nào.

Sau khi Una được dẫn vào trong, phóng viên không thể đi theo chụp ảnh được nữa.

Khi đến nơi mà phóng viên không thể chụp được, hai viên cảnh sát dẫn bà ta đến một nơi kín đáo.

Mà tại khúc ngoặt của nơi kín đáo đó, một cô gái ăn mặc minh diễm, đi đôi giày cao gót, phong thái xinh đẹp quyến rũ và tà mị lạnh lùng bước ra.

Cảnh sát trông thấy Cảnh Thiên bèn mỉm cười với cô, nói: "Cô Cảnh, còn năm phút nữa là phiên tòa bắt đầu rồi, cô có lời gì thì nói nhanh nhé!"

Cảnh Thiên mỉm cười: "Yên tâm, không mất đến năm phút đâu."

Cảnh sát đi rồi, Cảnh Thiên còn chưa kịp lên tiếng, Una đã quỳ sụp xuống trước mặt cô.

"Cảnh Thiên, tôi biết sai rồi! Tôi không nên bỏ mặc lợi ích của cô, đổi vai nữ chính vốn thuộc về cô để lấy vai nam chính cho Tần Dịch. Cô tha thứ cho tôi lần này được không?"

Cảnh Thiên cái nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt mình rồi nói nhỏ:"Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn xây nhiều nhà tù đến vậy làm gì?"

Nếu là ngày trước, chắc chắn Una sẽ chửi Cảnh Thiên, nhưng sau một tháng trời người nhà chạy vạy, họ mới hiểu ra một chuyện.

Nhà họ Chiến thực sự không thể động vào.

"Cảnh Thiên, cô tha cho tôi đi! Cô cũng đã cưới Chiến Lê Xuyên rồi, muốn tiền có tiền, Tần Dịch cũng đang chờ cô. Bây giờ cô đang có được cả tình lẫn tiền, cô cần gì phải một sống một mái với tôi?Tượng đất cũng có ba phần người, nếu hôm nay tòa án thực sự phán quyết tôi ngồi tù, cô có tin rằng tôi sẽ nói với tất cả mọi người trên tòa án rằng cô là cháu dâu của nhà họ Chiến, nhưng lại lén lút làm tình nhân của Tần Dịch không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro