Chương 693- 694- 695

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 693:

Đế An Nhiên đau lòng òa khóc.

Lần này thật sự thương tâm, sợ hãi.

1 tỷ 7?

Một gia đình chỉ có... duy nhất một mảnh đất 1 tỷ 7!

Chưa kể đến việc họ có cách nào kiếm được tiền từ mảnh đất này không, cho dù có kiếm được gấp đôi thì đã sao chứ?

Một gia đình mà còn chưa có đến 5 tỷ, làm sao so sánh được với nhà họ Đế giàu có nhất có tổng tài sản lên tới nghìn tỷ chứ?

Hơn nữa bố mẹ cô ta có tính cách như thế nào không phải cô ta không biết. Cũng giống như bố mẹ cô ta hiểu cô ta vậy, cô ta cũng hiểu bố mẹ mình.

Họ trông có vẻ dễ tính, nhưng có thể phát triển sản nghiệp lớn mạnh đến mức này, nếu lương thiện đến mức có thù không báo, thậm chí lấy ơn báo oán thì đúng là gặp ma rồi.

Ngay cả cô đứa con gái bọn họ tỉ mỉ dưỡng suốt 20 năm, bọn họ đều có thể bởi vì nguyên nhân từ đám người nhà họ Cảnh mà không cần cô ta, kia mảnh đất 1 tỷ 7......

Ha hả.

Đế An Nhiên vừa khóc lóc kêu gào, vừa tính toán trong lòng, sau đó bày tỏ lòng trung thành: "Con không cần họ! Họ không phải là bố mẹ của con! Chỉ có hai người mới là bố mẹ của con thôi, con chỉ cần hai người! Hu hu hu... Con chỉ có hai người..."

Sau khi nghe cô ta khóc lóc mãi, Tạ Thanh Nghiên bước tới bên cạnh Cảnh Thiên và nói: "Thiên Thiên, con có mệt không?"

Cảnh Thiên đang vui vẻ cắn hạt dưa hóng chuyện, sao lại mệt được chứ?

Cô nhanh chóng lắc đầu.

Nhưng là có một loại mệt gọi là mẹ cảm thấy con rất mệt.

Vì thế Tạ Thanh Nghiên nói: "Quản gia Lục, Thiên Thiên vừa mệt vừa đói, bữa trưa đã làm xong chưa?"

"Thưa bà chủ, đã sắp xếp một bàn thức
ăn có chủ thích theo lời dặn của bà chủ rồi ạ. Lúc nào cũng có thể dùng cơm được."

"Vậy thì tốt." Tạ Thanh Nghiên vội vàng gọi: "Dân coi thực là trời, cái gì cũng không quan trọng bằng ăn cơm. Thiên Thiên, đi thôi, chúng ta vào trong ăn cơm đi."

Cảnh Thiên rất hài lòng với thái độ của bố mẹ và anh trai về việc xử lý chuyện của Đế An Nhiên.

Tuy cô không nói gì cả, nhưng trong lòng cô đương nhiên cũng có một cán cân.

Cô cảm thấy nếu bố mẹ nể tình Đế An
Nhiên là cô con gái mình đã nuôi nấng 20 năm, cộng thêm cô ta cũng vô tội vừa nhận cô về vừa tiếp tục để Đế An Nhiên làm con gái của mình cô vẫn sẽ nhận họ nhưng sẽ không thân thiết nữa.

Nếu trong thân xác này vẫn là nguyên chủ, cô quay lại đồng thời phải đối mặt với kẻ thù Đế An Nhiên này thì cho dù có được bố mẹ và các anh che chở, đến cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.

Cánh Thiên gật đầu mỉm cười nói: "Bố mẹ và các anh cũng đói rồi, cùng vào ăn cơm đi."

"Được.".

Người một nhà trăm miệng một lời.

Đế An Nhiên bị cô lập đáng thương: "..."

Thấy cả nhà đã vào trong hết rồi, Đế An Nhiên cũng ôm hy vọng cùng đi vào theo.

Người giúp việc đã bắt đầu bưng thức ăn lên, những món Cảnh Thiên thích ăn nhanh chóng được bày biện trên bàn.

Tạ Thanh Nghiên hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến Đế An Nhiên, bà nhiệt tình gọi Cảnh Thiên ngồi giữa, mình thì ngồi bên cạnh cô.

Ba anh trai nhà họ Đế đều muốn ngồi ở phía bên kia Cảnh Thiên, nhưng khi họ bắt gặp ánh mắt của bố mình, ba ông anh trai liền hậm hực đi đến phía đối diện và ngồi xuống.

Dĩ nhiên, Đế Vân Hi chắc chắn là người ngồi đối diện với vị trí của Cảnh Thiên, còn lại Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc chỉ có thể im lặng chọn hai vị trí bên cạnh rồi ngồi xuống. Ai bảo địa vị của họ trong gia đình không cao bằng anh cả chứ.

Chỉ còn lại một Đế An Nhiên, gót sen nhẹ nhàng đi tới, lặng lẽ muốn ngồi ở bên cạnh

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 694:

Đế An Nhiên của trước đây kiêu ngạo bao nhiêu thì Đế An Nhiên của hiện tại lại trầm lặng như khúc gỗ bấy nhiêu.

Cô ta chỉ muốn tìm một chỗ để ngồi, sau đó ăn một bữa cơm cùng người nhà.

Bởi vì cô ta cũng chưa ăn cơm trưa, sau khi khóc xong thì cô ta đói lắm rồi.

Mấu chốt là cô ta hiểu rằng, lúc này dù có thể nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể rời đi. Nếu rời đi thì sẽ không thể quay lại được nữa.

Tuy nhiên, ngay khi cô ta định ngồi xuống, Đế Vân Tiêu ở bên cạnh nói: "Cảnh An Nhiên, không phải anh đã nói với em rồi sao? Em là con của cặp vợ chồng kinh tởm nhà họ Cảnh, không phải con cái của nhà họ Đế. Từ giờ trở đi, em có chuyện gì thì đi tìm bố mẹ em đi, bây giờ là lúc gia đình anh tụ họp, em ngồi đây là có ý gì?"

Đế Vân Tiêu và Cảnh An Nhiên luôn mâu thuẫn với nhau, về cơ bản, hai anh em vừa gặp nhau là cãi cọ. Nhưng bình thường thì đều là Đế Vân Tiêu chịu thiệt. Bởi vì Cảnh An Nhiên không chỉ muốn cãi nhau mà sau lưng còn giở mấy trò âm hiểm. Là bố mẹ, hai vợ chồng Đế Tịnh Hiên đương nhiên phải bảo vệ con gái hơn, trừ khi con gái quá đáng quá.

Vì vậy, Đế Vân Tiêu đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi từ Cảnh An Nhiên.

Giờ phút này, cô chủ thực sự của nhà họ Đế đã trở về rồi, Cảnh An Nhiên cũng đã trở thành cô bé Lọ Lem, đương nhiên trong lòng Đế Vân Tiêu rất hả hê, ánh mắt nhìn Cảnh An Nhiên tràn đầy khiêu khích.

Cảnh An Nhiên nắm chặt hai tay.

Cảm giác nhục nhã mạnh mẽ khiến cô ta muốn phản công nhưng lại không dám.

Nước mắt cô ta tuôn rơi.

Cô ta cảm thấy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngày hôm nay, cô ta sắp khóc hết nước mắt của cả đời mình rồi.

Cô ta hận lắm!

"Anh hai, em biết trước đây là em không tốt. Nhưng... nhưng đó đều là vì em cho rằng em là em gái ruột của anh, đùa với anh mà thôi. Em..."

"Ô, em nhét pháo vào mồm con cún bé xíu, khiến cho mồm của nó bị nổ đến mức máu chảy đầm đìa, mất luôn cả nửa cái miệng. Anh dạy dỗ em, em không phục, chạy về nhà lại nói với bố mẹ là do anh làm, đây là đang đùa với anh à?Cảnh An Nhiên, một sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu như vậy bị lôi ra làm trò đùa của em như vậy à, trò đùa của em đúng là nặng nề đến mức khiến người ta không thể nào đùa nổi."

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Cảnh An Nhiên sắc mặt tái nhợt

Bởi vì khi sự việc này xảy ra, Cảnh An Nhiên mới 4 tuổi, còn nhỏ như vậy, cộng thêm tất cả các bạn bè của Cảnh An Nhiên đều nói rằng là Đế Vân Tiêu làm chuyện này nên tối hôm đó Đế Tịnh Hiên đã đánh gãy tay Đế Vân Tiêu.

Vốn dĩ Đế Vân Tiêu vẫn cưng chiều cô em gái út Cảnh An Nhiên này, nhưng sau sự việc đó, anh ta nhìn thấy Cảnh An Nhiên giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.

Từ đó về sau, hai anh em chuyên hại nhau đã được 16 năm.

"Sao hả, em nhìn anh như vậy làm gì?Dù sao thì bây giờ bố mẹ anh cũng không phải là bố mẹ em nữa rồi, em cũng không cần lo lắng bị bố đánh gãy hai cánh tay nữa."

Cảnh An Nhiên vô thức muốn phản bác lại, nhưng cô ta biết trước đây bởi vì cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Đế, ngoại trừ anh cả sau này sẽ thừa kế và trở thành Chủ tịch HĐQT của Tập đoàn Thanh Nghiên ra, cô ta hoàn toàn không để anh hai và anh ba trong mắt, cho nên hận thù nhau rất sâu sắc.

Bây giờ muốn tiếp tục ở lại nhà họ Đế thì không thể chọc tức họ nữa.

Vì vậy cô ta chỉ có thể cắn môi, giả bộ đáng thương, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng nói một câu: "Xin lỗi anh hai, tất cả đều là lỗi của em. Tất cả đều là lỗi của em. Em... em xin lỗi anh."

"Ồ, lời xin lỗi này ấy à, cứ như thể anh hai đang đổ tội cho em vậy."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 695:

Đế Vân Mặc chế giễu, hoàn toàn không hề vì sự đáng thương của Cảnh An Nhiên mà thương hại cô ta.

"Được rồi, ăn cơm đi. Chúng ta vào ăn cơm cùng với em gái, không phải để tố giác tội trạng của Cảnh An Nhiên."

Đế Vân Hi, người có tiếng nói nhất trong bốn anh em lên tiếng.

Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc không nói chuyện với Cảnh An Nhiên nữa.

Ba người họ gần như cùng lúc gắp thức ăn lên đĩa của Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên bắt đầu ăn cơm, lúc này nhìn thấy thức ăn trên đĩa, cô cười hì hì nói: "Anh cả, anh hai, anh ba, các anh cũng ăn nhiều vào."

"Được, cảm ơn Thiên Thiên."

Vì vậy, ba ông anh trai như thể được cổ vũ, bắt đầu mạnh mẽ và cơm.

Cảnh An Nhiên nhìn ba người anh trai cùng Cảnh Thiên ở chung bộ dáng hòa hợp, trong lòng rất ghen tỵ.

Nếu sớm biết rằng chính mình không phải con gái nhà họ Đế, cô ta hẳn là biểu hiện tốt một chút. Ít nhất không nên gây thù chuốc oán.

Cảnh An Nhiên chưa bao giờ biết rằng thì ra các anh của cô ta có thể dễ dỗ dành như vậy.

Nhớ lại những việc mình đã làm năm đó, trong lòng Cảnh An Nhiên cảm thấy hối hận vô cùng.

Thật là muốn tát chính mình mấy cái tát xúc động đều có.

Thấy cả nhà đã bắt đầu ăn cơm rồi, nhất là Cảnh Thiên hoàn toàn không có dáng vẻ lần đầu làm khách, cho dù ăn gì thì động tác cũng tạo nhã thành thạo, trông còn cao quý hơn cả người làm cô chủ hào môn 20 năm như cô ta, trong lòng Cảnh An Nhiên hận vô cùng.

"Quản gia Lục, hôm nay tôi ngồi máy bay tới đây từ sáng sớm, cũng chưa ăn cơm, có thể giúp tôi lấy một bộ bát đũa không?"

Cảnh An Nhiên đáng thương nhìn Quản gia Lục, đâu còn sự kiêu ngạo như ban đầu nữa?

Nhưng....

Không phải là cô ta mềm mỏng hơn một chút là có thể ăn cơm!

Đế Vân Hi luôn không biết thì ra Nhị Cẩu Tử nhà mình ghét cô em gái này như vậy là vì chuyện này, tình cảm đối với Cảnh An Nhiên còn sót lại trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.

Mặc dù Nhị Cẩu Tử hơi chó má một chút, nhưng vẫn là em trai ruột của anh ta.

Đế Vân Hi không mặn không nhạt nói: "An Nhiên, anh nghĩ vừa nãy bố mẹ đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu em không rõ lắm thì anh có thể nói lại cho em nghe. Em đúng là đứa trẻ mà họ đã nuôi dưỡng 20 năm, tuy nói rằng nuôi một con chó cũng sẽ có tình cảm, huống hồ là con người. Đồng thời trong chuyện này, em cũng có thể coi là vô tội. Nhưng....

Chuyện em gái anh bị mẹ em trộm đi rồi đánh tráo là sự thật. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến cho bà ta ngồi tù rồi. Mà bà ta đánh tráo em gái anh để em có thế sống một cuộc sống giàu sang. Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Nếu không vì em thì em gái anh sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy ở nhà họ Cảnh. Bây giờ em gái anh quay về rồi, đương nhiên em không thế ở lại đây được nữa. Còn về mẹ em, sau này nhà họ Đế sẽ từ từ tính món nợ này với bà ta."

Đế An Nhiên liên tục lắc đầu: "Không, em không nhận bà ấy! Em không nhận bà ấy là mẹ em! Em chỉ có một người mẹ thôi! Chỉ có một người bố thôi! Em là đứa trẻ được nhà họ Đế nuôi lớn, em sẽ không rời khỏi nhà họ Đế đâu!"

"Đây không phải là vấn đề em có bằng lòng hay không, mà là bọn anh có bằng lòng chấp nhận em hay không. Bây giờ tất cả thành viên trong gia đình đều không muốn em ở đây, nếu em không muốn quá mất mặt thì nên tự đi đi. Nếu em không đi thì bọn anh chỉ có thể gọi cảnh sát đến mời em đi thôi."

Đế Vân Mặc bổ sung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro