Chương 894- 895- 896

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 894:

Lăng Tư Kỳ sững sờ nhìn Đế Vân Hi, cảm thấy người đàn ông này hắn là điên rồi.

"Đương nhiên, chắc chắn là cô sẽ cảm thấy hiện tại hai chúng ta chỉ có thể nói là quen biết nhau, cô không chắc chắn liệu mình có thích tôi không, tôi cũng không chắc là sẽ thích cô. Kiểu hôn nhân buộc lại với nhau vì một đứa trẻ này sẽ không hạnh phúc."

Lăng Tư Kỳ nhanh chóng gật đầu, vô cùng cảm ơn Đế Vân Hi có thể nói ra những gì cô muốn nói.

Đế Vân Hi đã tự hỏi tự trả lời: "Nhưng tôi không hề nghĩ là mình sẽ không thích cô. Xét về nhan sắc và thân hình, một người bình thường như cô lại vô tình ứng tuyển đã trở thành diễn viên quan trọng của đoàn phim đủ để chứng minh nhan sắc và thân hình của cô rất nổi bật. Đồng thời tôi cũng không phải là một người đàn ông chỉ nhìn vào khuôn mặt, đối với tôi mà nói, sự đồng điệu về tâm hồn mới là quan trọng nhất."

"Đến nỗi linh hồn phù hợp, tôi vẫn luôn cảm thấy tôi cần tìm một người phụ nữ thông minh. Loại thông minh này không chỉ đòi hỏi trí tuệ cảm xúc cao mà còn phải có chỉ số IQ cao. Nhưng mà những tiểu thư thiên kim hào môn, bởi vì họ không có khả năng cầm tới hoặc có được cổ phần dư thừa, nên hầu hết trong số họ lớn lên sẽ như thế này, là công cụ của hôn nhân nên từ nhỏ họ đã rèn luyện khí chất, tài năng và trí tuệ cảm xúc, nhưng ít ai đi đến giới thượng lưu để sinh ra một cô con gái giàu có."

"Tôi cần tìm một người phụ nữ thông minh. Cho dù là nhan sắc, thân hình, khí chất, hay là IQ của cô, hoặc có thể là phẩm hạnh của cô, tôi đều thấy vô cùng phù hợp. Cho nên chúng ta chỉ thiểu việc ở chung với nhau mà thôi."

Lăng Tư Kỳ há hốc mồm, nghe Đế Vân Hi phân tích.

"Không phải như anh nói, giữa con người với nhau vẫn phải xem hoàn cảnh và duyên phận. Bằng không sẽ không có nhiều chuyên gia như vậy yêu thích một cô gái đầu óc không thông minh linh hoạt, và có những CEO độc đoán lại yêu một cô bé Lọ Lem có ngoại hình nhưng không có gì cả."

"Vậy tôi hỏi cô, cô thấy tôi kém cỏi chỗ nào?"

Kém?

Một người nam nhân như đế vương, anh ta có thể cùng cái chữ "kém" có liên hệ sao?

Dưới ánh mắt của Đế Vân Hi, Lăng Tư Kỳ đỏ mặt nói: "Anh... anh rất tốt. Anh rất ưu tú, không hề kém cỏi."

"Nếu không kém cỏi thì cô nghĩ tôi làm chồng cô thì cần phải chú ý điều gì không?"

"Không cần."

Dưới ánh mắt mãnh liệt của Đế Vân Hi, Lăng Tư Kỳ bất giác thốt lên.

Sau khi nói xong, lúc này mới giật mình, cô mới bàng hoàng nhận ra, mình đang nói gì vậy?

"Thế không phải là xong rồi à? Tôi thấy cô phù hợp, cô cũng thấy tôi phù hợp. Tuy tôi không có mặt trong quá trình trưởng thành trong mấy năm đầu đời của Tiểu Thần, nhưng tôi thề, tôi có thể cho Tiểu Thần được nền giáo dục tốt nhất sau này. Lẽ nào cô không muốn nhìn thấy Tiểu Thần vui vẻ mỗi ngày vì có sự bao bọc của bố mę sao?"

Lăng Tư Kỳ: ...

"Lẽ nào cô không muốn Tiểu Thần có thể có được nền giáo dục và y tế tốt nhất à?"

Lăng Tư Kỳ: ...

"Tiểu Thần thông minh như vậy, lẽ nào cô không muốn nhìn thấy sau này thằng bé có thể phát triển từ một mầm non bé nhỏ thành một cây đại thụ che cả bầu trời à?"

Lăng Tư Kỳ: ....

"Chỉ cần cô có thể dẫn Tiểu Thần chuyển đến nhà tôi ở, tôi đảm bảo chúng ta có thể trở thành cặp vợ chồng khiến cho người ta phải ngưỡng mộ, Tiểu Thần cũng có thể trở thành đứa trẻ được các bạn cùng trang lứa ngưỡng mộ nhất. Đây là cái kết hoàn hảo nhất, đương nhiên, nếu cô không quen ở cùng bố mẹ chồng thì bố mẹ tôi cũng nói rồi, chúng ta có thể chuyển ra ngoài ở riêng. Chỉ có cô, tôi và Tiểu Thần thôi."

Những lời nói của Đế Vân Hi thực sự khiến rất Lăng Tư Kỳ dao động.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 895:

Tuy cô không phải là cô gái Lọ Lem mơ tưởng có thể gả vào hào môn, cô luôn cho rằng chỉ cần bước vào xã hội, cô nhất định có thể sử dụng kiến thức mình đã học được để tạo ra vô số giá trị.

Nhưng có thể gả vào hào môn, ai lại không bằng lòng chứ? Huống hồ bây giờ cô còn đang là sinh viên, còn đang coi việc học là chính. Tiểu Thần lại cần có người chăm sóc. Nếu cô chỉ có một mình thì cô không chỉ phải đến lớp mà còn phải đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí, nuôi Tiểu Thần, còn phải thuê bảo mẫu chăm sóc cho cậu bé. Nhưng nếu ở cùng Đế Vân Hi thì những chuyện này không còn là vấn đề nữa.

Điều quan trọng là Tiểu Thần sẽ rất hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, Lăng Tư Kỳ hít thật sâu hai lần, cô nhìn Đế Vân Hi bằng ánh mắt trong veo và kiên định, nói: "Được rồi, tôi đưa Tiểu Thần đến sống cùng anh và người nhà anh, chúng ta không cần phải dọn ra ngoài. Tôi biết hào môn đều coi trọng gia tộc và truyền thừa. Không có chuyện gia đình chưa phân chia mà đã ly tán mà đơn độc chuyển ra ngoài sống. Hơn nữa hai người lớn trong nhà chắc cũng muốn có thể gặp Tiểu Thần bất cứ lúc nào, cho nên chúng ta không cần đơn độc dọn ra ngoài, chúng tôi liền cùng anh, còn có bố mẹ anh sẽ ở cùng với nhau."

Nghĩ đến việc Đế Vân Hi nói rằng bố anh ta cũng bị bệnh tim, Lăng Tư Kỳ cảm thấy rất buồn.

Cái bệnh tim này mỗi lần phát tán lên, có thể đem người bệnh sợ hãi hù đến gần chết. Vô cùng đau đớn.

Nghĩ đến một người già gần đất xa trời mà còn phải thường xuyên chịu đựng sự hành hạ của căn bệnh này, Lăng Tư Kỳ động lòng trắc ẩn.

Cuối cùng khóe môi Đế Vân Hi cũng nhếch lên, anh ta gật đầu: "Cảm ơn cô, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ rất vui."

"Đó là điều nên làm mà." Lăng Tư Kỳ lại nói thêm: "Tuy chúng ta sống cùng nhau, nhưng chúng ta... dù sao thì cũng không phải là bạn đời, tôi... hiện tại tôi còn chưa thể cùng chung chăn gối với anh, anh... anh hiểu ý của tôi không? Tôi..."

"Tôi hiểu" Đế Vân Hi gật đầu: "Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô. Khi nào cô nghĩ rằng có thể được, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng thực sự. Hiện tại trước mắt cô không thể cùng tôi làm chuyện thân mật, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc cô đâu, cô yên tâm. Dù sao thì cô cũng là mẹ của con trai tôi, ít nhất tôi cũng phải tôn trọng cô."

Thái độ của Đế Vân Hi khiến Lăng Tư Kỳ rất hài lòng: "Đương nhiên tôi nhất định sẽ tuân thủ đạo làm vợ. Trong suốt thời gian kết hôn với anh, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội anh, phản bội gia đình của chúng ta. Việc tất cả những người vợ làm tôi đều có thể làm được. Nếu có chỗ nào tôi làm chưa tốt thì cũng hy vọng anh có thể chỉ ra."

Đế Vân Hi cười nói: "Làm vợ tôi, cô chỉ cần sống vui vẻ là được. Nhà họ Đế cái gì cũng có, không cần cô làm bất cứ chuyện gì cả."

Lăng Tư Kỳ: ...

Thấy Lăng Tư Kỳ mất tự nhiên ho khan một tiếng, Đế Vân Hi hỏi: "Vậy cô định khi nào đi đăng ký kết hôn với tôi?"

"... Lúc nào cũng được."

"Vậy thì xế chiều nay đi."

"Không phải chiều không thể đi đăng ký kết hôn à?Nghe nói buổi chiều đều làm thủ tục ly hôn."

"Không sao, chúng ta có con rồi, chỉ là bổ sung giấy đăng ký kết hôn thôi, chúng ta viết ngày đăng ký kết hôn vào năm cô mang thai được không? Như vậy sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới danh tiếng của cô."

Những lời nói của Đế Vân Hi khiến Lăng Tư Kỳ cảm động suýt rơi nước mắt.

Kể từ mang thai Tiểu Thần, cha mẹ của cô, bạn học của cô, toàn bộ đều là lấy một loại ánh mắt khinh bỉ mà nhìn cô, nhìn Tiểu Thần.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai sẽ để ý cô kỳ thực chỉ là một nữ sinh 18 tuổi vừa mới thi lên đại học, cô cũng vừa mới trưởng thành, thậm chí còn chưa kịp đặt chân vào xã hội, liền phải chịu sự đánh đập nặng nề nhất từ ​​xã hội

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 896:

Đây là lần đầu tiên có được quan tâm như thế này trong từng ấy năm qua.

Nhìn thấy Lăng Tư Kỳ tủi thân uỷ khuất, Đế Vân Hi phát hiện mình vậy mà có thể làm cô khóc. Anh ta nhịn không được, vươn tay ra ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy của cô.

Chính tấm thân gầy gò này đã làm chỗ dựa vững chắc cho cậu con trai mang trong mình căn bệnh di truyền suốt bốn năm ròng rã của anh ta. Một người phụ nữ như vậy rất xứng đáng được anh ta đối xử tốt.

"Đừng buồn nữa, tất cả đã qua rồi. Sau này có tôi và cô ở bên cạnh Tiểu Thần, sẽ không còn ai bắt nạt cô, cũng sẽ không có bất kỳ ai có thể khinh thường Tiểu Thần được nữa."

Đây là lần đầu tiên Lăng Tư Kỳ ở trong vòng tay của một người đàn ông.

Trước đây, cô không hiểu tại sao phụ nữ lại thích tựa vào lòng đàn ông. Cô cảm thấy những gì một người đàn ông có thể cho cô, cô cũng có thể mang lại cho chính mình.

Mặc dù sau lưng có rất nhiều người đang bàn tán rằng cô chính là bạch liên hoa chính gốc, bởi cô không chỉ trông giống bạch liên hoa mà còn có một cậu con trai. Nhưng thực tế, cô lại là một cô gái thẳng thắn gang thép điển hình của khoa tự nhiên.

Nhưng lúc này, khi cuộn mình trong vòng tay của Đế Vân Hi, lồng ngực nóng bỏng, vòng tay ấm áp và cánh tay mạnh mẽ lập tức truyền vô số năng lượng cho cuộc sống có phần bất lực của cô.

Trong khi Lăng Tư Kỳ tham lam lưu luyến cái ôm của Đế Vân Hi và không muốn rời khỏi, cô nhìn thấy một đôi mắt to đen láy hóng chuyện ở khe cửa, khiến cô sợ đến mức lập tức rời khỏi vòng tay anh ta.

"Tiểu Thần, tại sao con lại xuống giường?"

Đế Vân Hi cũng vội vàng quay người lại, thấy đôi mắt to đen láy của Lăng Thiên Thần đang háo hức nhìn bọn họ. Khi nhìn thấy họ ôm nhau, trên khuôn mặt cậu bé nở nụ cười mãn nguyện.

Nhìn đôi mắt con trai như sao dường như tràn ngập tất cả ánh sáng trên thế giới.

Đế Vân Hi ôm cậu nhóc vào lòng, ngửi mùi hương trên người cậu nhóc, không nhịn được hôn một cái.

Lăng Thiên Thần nhột đến mức cười khúc khích.

Thấy cậu bé không trả lời câu hỏi của mẹ, Đế Vân Hi hỏi: "Sao con vừa ngủ đã xuống giường rồi? Con không ngủ được à?"

Lăng Thiên Thần hơi ngượng ngùng vặn ngón tay và nói: "Con mơ thấy trong khi con ngủ bố đã đi mất, nên con giật mình tỉnh ngủ. Con mở mắt ra không thấy bố mẹ đầu cả, con sợ, cho nên con mới ra ngoài tìm hai người. Bố mẹ, hai người tiếp tục đi, Tiểu Thần không nhìn thấy gì cả."

Lúc này Đế Vân Hi đặt Tiểu Thần lên giường, cậu bé vừa nói vừa đưa hai tay lên che mắt mình, biểu thị tự như không thấy gì hết.

Những lời nói của Tiểu Thần khiến Lăng Tư Kỳ cảm thấy rất khó chịu, đồng thời thấy may mắn. Cũng may vừa rồi cô đã đồng ý với yêu cầu của Đế Vân Hi, nếu không thì không biết con trai sẽ buồn đến mức nào.

Đế Vân Hi đắp chăn cho cậu bé, xoa chiếc đầu nhỏ của cậu bé: "Tiểu Thần yên tâm, bố đã về rồi, đã nhớ hai người rồi, bố sẽ không đi nữa. Cả đời này bố sẽ ở bên con, bố sẽ cùng Tiểu Thần trưởng thành."

"Vâng, con tin bố. Tình cảm của bố mẹ tốt như vậy, nhân lúc con ngủ mà hai người cũng có thể ôm nhau, cho thấy hai người không lừa gạt con."

"Lừa con á?" Đế Vân Hi hơi nheo mắt hỏi: "Con nghĩ bố sẽ lừa con như thế nào?"

Cậu nhóc không suy nghĩ mà nói luôn:"Con chỉ sợ tuy rằng bố mẹ quả thật là bố mẹ của con, nhưng có thể khi mẹ sinh con ra bố không hề biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro