Chương 261-270

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 261: Đoạt Lại Cô, Hắc Hắc Hắc

"Này bạn nhỏ, ba mẹ cháu đâu?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.

Đứa bé ngẩng đầu, rất lạnh nhìn về phía Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ ngừng lại, dáng vẻ đứa bé 7,8 tuổi. Lớn lên rất đẹp, là một tiểu chính thái (*bồ nhí).

Trưởng thành, nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều bé gái. Chẳng qua ánh mắt của bé, giống như băng trùy, không có chút độ ấm.

"Cháu bị thương, cần đi bệnh viện chữa bệnh, là cô đụng cháu, sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu." Hoắc Vi Vũ nói.

Đứa bé kia không nói gì, đứng lên, lảo đảo đi về phía trước. Máu dọc theo bắp chân của bé chảy xuống.

Hoắc Vi Vũ áy náy, bước lên giữ chặt tay bé trai, "Chân cháu không trị sẽ bị tàn phế, chân sẽ phải chống gậy, chạy không nhanh, không có bé gái thích đâu."

Đứa bé trai dừng bước, đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình. Hoắc Vi Vũ cảm thấy cậu có chuyện gì đó.

Bốn phía không có người, cậu lại không chịu nói ba mẹ mình là ai, cô nên dẫn bé đi bệnh viện trước. Hoắc Vi Vũ bế bé lên.

Vẻ mặt của bé trướng đến đỏ bừng, khẩn trương nói: "Cô làm gì thế, thả tôi xuống."

"Thì ra có thể nói chuyện." Hoắc Vi Vũ nỡ nụ cười, nhìn tâm tình của bé không tốt, trêu chọc cậu nói: "Cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, đúng lúc cô không có chồng, đưa cháu về nuôi lớn, để làm chồng nhỉ."

Ánh mắt cậu bé căng ra, đề phòng nhìn Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ đặt bé lên ghế phụ, nhéo nhéo khuôn mặt thịt của cậu, "Đùa với cháu thôi, cô đưa cháu đi bệnh viện, cháu nhớ số điện thoại của ba mẹ không, cô giúp cháu liên lạc với bọn họ."

Đứa bé cúi đầu, không nói gì, nắm chặc quả đấm. Hoắc Vi Vũ nhớ tới mình khi còn bé.

Lần kia uống trộm rượu của người phụ nữ kia, bị Cố Cảo Đình phát hiện cáo trạng với ba, cô bị ba đánh một trận, chạy đi.

Lúc ấy cô cảm thấy, ba mẹ không thương cô, muốn rời nhà trốn đi, một mình bước ra xã hội rộng lớn ngoài kia.

Nhưng cô còn chưa, đã bị Cố Cảo Đình bắt lấy, ôm trở về. Cô lại bị ba đánh một trận. Một đứa bé muốn trốn nhà từng có một linh hồn cô đơn.

"Có lời trăng trói gì không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Đứa bé kia sợ hãi nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cậu bé, khóe miệng cong lên, "Cháu không có năng lực làm việc, không có tiền, một người lang thang ơ bên ngoài, nếu như vận khí tốt, không có bị biến thái giết chết, cũng sẽ chết đói.

Cô và cháu có duyên, nếu như ngày nào đó thấy thi thể của cháu, cô sẽ nhắn lại lời của cháu cho người kia biết."

"Tôi muốn tìm ba của tôi." Đứa bé mở miệng nói.

Hoắc Vi Vũ lái xe nhìn về phía trước, "Cháu có địa chỉ ba của cháu không, sau khi đi bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, cô sẽ đưa cháu về."

"Ba của tôi có rất nhiều địa chỉ, tôi cũng không có nhớ hết, tôi cũng không biết ông ấy đang ở đâu? Tôi chỉ có số điện thoại của ông ấy, nhưng mà, cho dù tôi gọi điện thoại cho ông, ông cũng sẽ không tới gặp tôi." Đứa bé chán chường nói.

Hoắc Vi Vũ có lẽ đã hiểu, "Cháu đọc số điện thoại cho cô. Cô nhắn anh ta tới gặp cháu."

Đứa bé không nói gì, thẳng đến kiểm tra hoàn tất cũng không có nói. May mắn đầu gối cậu bé chỉ bị trầy da. Hoắc Vi Vũ sợ cậu chạy lung tung, trước dẫn theo trở về. Cô đưa cho bé một hộp sữa chua, hỏi: "Đói không? Cô nấu mì cho cháu ăn."

Đứ bé nhìn hộp sữa chua, do dự một hồi, nói: "Cô gọi điện thoại cho ba của cháu đi, cháu đọc số cho cô."

"OK, không có vấn đề." Hoắc Vi Vũ mới nhớ tới, điện thoại vẫn còn tắt máy.

Cô khởi động máy, điện thoại vẫn còn điện, đoán chừng lúc ngủ bị trung tá Thượng tắt nguồn. Reng, reng đều là điện báo nhắc nhở.

Hoắc Vi Vũ trước không có quản, bấm số điện thoại cậu bé đọc. Đứa bé nói xong, cô mới phát hiện, số điện thoại cậu đọc, lại là V tiên sinh.

Chương 262: Loại Bên Trên Con Của Bọn Hắn

Hoắc Vi Vũ nhớ rõ, cấp dưới của V tiên sinh đã từng nói, vợ của V tiên sinh bỏ trốn.

Chẳng lẽ, đứa bé này là con của vợ trước và V tiên sinh, cho nên, V tiên sinh mới không chào đón đứa bé này. Điện thoại đã thông.

"Tôi nói nè V tiên sinh, cho dù vợ của ngài sai, đứa bé cũng vô tội, anh trút giận lên người đứa bé, vì một người không yêu thương mình là lại tổn thương người yêu thương mình là sao." Hoắc Vi Vũ không vui nói.

"Cái gì mà vợ, cái gì có đứa nhỏ, tôi chưa kết hôn, làm gì có đứa nhỏ." Cố Cảo Đình nhíu mày, không hiểu nhìn về phía Vương Đông.

Vương Đông cũng không hiểu, chẳng qua anh ta chỉ chịu trách nhiệm quản lý số điện thoại của tư lệnh mà thôi. Cố Cảo Đình nhìn về phía điện thoại, hiển thị số của Hoắc Vi Vũ. Chẳng lẽ anh đã xuyên qua?

Hoắc Vi Vũ cũng nhìn về phía điện thoại, chẳng lẽ cô gọi lộn số. Cô hỏi đứa bé kia: "Cháu tên gì?"

"Minh Nặc." Đứa bé chờ mong nhìn điện thoại của Hoắc Vi Vũ.

"Anh biết Minh Nặc không?" Hoắc Vi Vũ hỏi, giải thích một câu, "Hôm qua thiếu chút nữa tôi đụng vào cậu bé, có điều bị trầy da mà thôi, bây giờ cậu bé đang ở chỗ tôi."

Cố Cảo Đình đã hiểu.

"Minh Nặc là đứa bé ở cô nhi viện, mỗi tháng tôi đều đến thăm họ một lần." Cố Cảo Đình giải thích nói.

"Ách." Hoắc Vi Vũ lúng túng, xem ra cô đã hiểu lầm, cô vừa mới mắng anh ta kia mà.

"Xin lỗi, cô nhi viện của bé ở đâu vậy, một lát tôi đưa bé trở về." Hoắc Vi Vũ xin lỗi nói.

"Không cần, tôi sẽ kêu người đến nhà cô đón cậu bé."

Minh Nặc nghe Hoắc Vi Vũ nói muốn đưa cậu về cô nhi viện.

Cậu giật lấy điện thoại của Hoắc Vi Vũ, nói với Cố Cảo Đình: "Cháu không về cô nhi viện đâu, nếu như chú đưa cháu về cô nhi viện, cháu sẽ bỏ đi đó."

"Minh Nặc, đưa di động cho người cô lúc nãy." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Minh Nặc ai nói cũng không nghe, chỉ nghe Cố Cảo Đình. Cậu đưa di động trả lại cho Hoắc Vi Vũ.

"Trong nhà có máy tính không?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Ách, có."

"Tôi gửi QQ của tôi qua điện thoại của cô, thêm tôi vào, sau đó mở video, tôi nói chuyện với cậu bé." Cố Cảo Đình nói ra.

Hoắc Vi Vũ nghi ngờ. Muốn nói chuyện video, lấy điện thoại không được rồi sao. Vì cái gì phải cần máy tính. Có điều, anh ta muốn sử dụng máy tính, cô cũng không sao cả.

Hoắc Vi Vũ mở máy tính, thêm Cố Cảo Đình vào, tên nick là V tiên sinh, sau đó mở video. Trong video chỉ có hình bên này của cô, V tiên sinh bên kia thì đen thui. Đoán chừng anh ta không muốn bại lộ thân phận.

"Alo, có nghe không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Cố Cảo Đình nhìn chằm chằm cô, trong mắt xẹt qua ánh sáng sắc bén. Cô vừa quay đầu lại, người cũng không nhìn thấy.

"Alo." Hoắc Vi Vũ cho là anh không nghe được, chỉnh âm thanh bên cô cao hơn.

"Gọi cậu bé tới đây." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"A." Hoắc Vi Vũ nhìn về phía ngoài cửa: "Minh Nặc, ba cháu kêu nè."

Cố Cảo Đình: "..." Anh muốn con anh là ở trong bụng cô . Minh Nặc đi vào, ngồi ở trước máy tính.

"Cho dù tôi nhận nuôi cháu, cũng không có thời gian ở cùng cháu, cùng lắm thì 1 tháng một lần giống như khi cháu ở cô nhi viện, hiểu chưa?" Cố Cảo Đình nghiêm túc nói.

Minh Nặc ngậm miệng không nói lời nào.

"Trong cô nhi viện có chị cháu với cháu, ở chỗ nàu của tôi thì chỉ có cháu với người giúp việc, cháu nhất định phải rời khỏi cô nhi viện sao" Cố Cảo Đình lần nữa hỏi.

Minh Nặc vẫn không nói lời nào. Tiếng đập cửa vang lên Cố Cảo Đình theo bản năng nhìn về phía cửa ra vào, đôi mắt híp lại, cảnh giác nhìn sang. Buổi tối, có ai đến tìm Hoắc Vi Vũ sao?

Chương 263: Ai Cũng Không Chạy Khỏi Lòng Bàn Tay Của Tư Lệnh

Hoắc Vi Vũ mở cửa, mấy người dì đối diện đứng đó cười nhìn vào bên trong.

"Vi Vũ, có bạn trai ở nhà sao?" Dì ấy hỏi.

"Không có, anh ấy không có ở đây, sao vậy?" Hoắc Vi Vũ nghi hoặc.

"Bạn trai của cháu là ông chủ Cố thị Cố Cảo Đình phải không? "

"A." Hoắc Vi Vũ biết rõ, một ngày nào đó sẽ bị phát hiện, "Không phải."

"Không phải." Dì kia có chút thất vọng, tiếc nuối nói: "Hôm nay dì xem tin tức, nhìn thấy ông chủ của Cố gia Cố Cảo Đình rồi, lớn lên vừa cao lại tuấn tú, thật giống với bạn trai của cháu, dì nói, Vi Vũ thật có phúc khí, có một người đàn ông ưu tú như vậy thích cháu."

"Đúng vậy, sao anh ấy có thể yêu cháu." Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống.

"Đúng rồi, Long Ngự Thành khai trương tuần này sẽ làm party đồ nướng, nếu như cặp tình nhân đến mua nhà sẽ giảm 5%, nếu như đến thuê phòng, thì tính nửa giá, hai người đi xem thử đi." Dì đối diện đưa một tấm vé vào cửa cho Hoắc Vi Vũ.

"Tụi con không đi được rồi, con đã mua phòng rất nhanh chủ sẽ cầm chìa khóa tới." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.

"Thấy ngốc chưa, cháu mua phòng còn phải lắp đặt thiết bị, còn phải thông khí, ít nhất cũng cần hơn nửa năm, cháu thuê phòng ở đây thì chỉ hơn hai nghìn, tiết kiệm một nửa, cũng có thể tiết kiệm mấy vạn đó, nhớ đi đó." Dì đó nhét vé vào cửa vào trong tay Hoắc Vi Vũ.

Ai mà không muốn tiết tiệm, cô trả về nữa, sẽ khiến cho người ta hoài nghi.

Hoắc Vi Vũ mỉm cười, "Vậy cám ơn dì nha." Dì đó rời đi, Hoắc Vi Vũ đói bụng gần chết rồi, cô vào trong phòng bếp nấu bát mì.

Điện thoại vang lên, cô nhìn là V tiên sinh, tiếp nghe.

"Cô muốn dọn nhà?" Cố Cảo Đình hạ giọng, khàn khàn hỏi.

"Phòng ở còn chưa tìm được, tạm thời không chuyển, sao vậy?" Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.

"Mười phút sau, người của tôi sẽ đến đón Minh Nặc, còn phiền cô một chút."

"Không sao, đứa bé kia chưa có ăn cơm, tôi đang nấu mì một lát để cho nhóc ăn." Hoắc Vi Vũ thả 2 gói mì vào nồi.

"Lại là mì?" Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, "Cô thật sự chỉ nấu mì."

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, sao cô cảm thấy những lời này của anh tràn ý chế nhạo.

"Tôi chỉ biết nấu mì." Hoắc Vi Vũ giải thích một câu.

"Sau này chỉ nấu mì cho tôi ăn, tôi sẽ chuẩn bị cơm cho Minh Nặc, cứ vậy đi, bye." Cố Cảo Đình nói xong, liền cúp máy. Hoắc Vi Vũ nhìn điện thoại.

Người này có bị bệnh không. Vì sao cô chỉ có thể nấu cho anh ta ăn? Hoắc Vi Vũ vừa nấu mì xong, tiếng đập cửa vang lên. Cô đi ra phòng bếp.

Minh Nặc mở cửa. Một người đàn ông đứng ở cửa ra vào, nói với cậu bé: "Đi thôi." Minh Nặc quay đầu lại, nhìn Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy cậu bé thật đáng thương, ôn nhu hỏi: "Có muốn mì rồi đi hay không?"

"V tiên sinh đã dặn, dẫn cậu bé đi về ăn cơm." Người đàn ông mặt không biểu tình nói.

Đột nhiên Hoắc Vi Vũ nhớ tới, dường như cô không có nói với V tiên sinh mình ở đâu mà nhỉ? Lần trước cấp dưới của V tiên sinh cũng không có đưa cô về tới nhà.

"Sao mấy người biết chỗ ở của tôi?" Hoắc Vi Vũ nghi ngờ hỏi.

Khóe miệng người đàn ông cong lên, rất xác định nói: "Không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của V tiên sinh."

Hoắc Vi Vũ: "..."

Vậy lần trước tại sao có người lại nói vợ trước của V tiên sinh chạy trốn chứ? Chẳng lẽ lần trước người kia nói giỡn với cô hay sao?

"Ngoài ra, cô có muốn biết V tiên sinh là ai không?" Người đàn ông nhìn Hoắc Vi Vũ hỏi.

Chương 264: Xuân Giang Thủy Noãn Cố Tiên Tri

Dưới tình huống bình thường, người càng nhiều bí mật, là người chết sớm nhất. Hơn nữa, cô cũng không hứng thú với V tiên sinh. Trong tiềm thức, cảm thấy anh cũng thuộc dạng đàn ông nguy hiểm như Cố Cảo Đình.

"Không muốn biết, cảm ơn." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đóng cửa lại.

Cố Cảo Đình mím chặt môi, ánh mắt đen kịt thâm trầm, nhìn camera trong phòng của cô. Nói anh không thể thích cô? Cô lấy tự tin ở đâu.

"Đông đông đông." Tiếng đập cửa vang lên.

Cố Cảo Đình đứng dậy, đi đến cửa, chặn ánh mắt của người bên ngoài nhìn vào.

"Nghe nói đã tìm được?" Phùng Tri Dao lo lắng nói.

Cố Cảo Đình kéo tay áo, nhìn đồng hồ trên cổ tay:

"Tôi đã sai người dẫn cậu ta đi ăn cơm, nội trong hai giờ là trở về, hiện giờ tôi sẽ phái người đưa cô về trước."

Phùng Tri Dao nắm chặt cánh tay của Cố Cảo Đình, thỉnh cầu nói:

"Minh Nặc rất nhớ anh, có thể để Nặc ở lại chổ của anh đêm nay không?"

"Thứ cậu ta cần không phải tôi, mà chính là độc lập tự cường, để nó đến một lần, nó liền cho rằng sẽ có lần thứ hai, ỷ lại sẽ không làm nó trưởng thành được." Cố Cảo Đình trầm giọng nói ra.

"Cậu ta vẫn còn là con nít." Trong mắt Phùng Tri Dao lưu chuyển, tràn đầy lên án.

Cố Cảo Đình hất cánh tay của cô ra, cay nghiệt nói:

"Trong mắt tôi, cậu ta cũng giống như những đứa trẻ trong cô nhi viện, nếu không trưởng thành sẽ không có chỗ tốt."

"Nhưng mà, cậu ta rất ngưỡng mộ anh, kính nể anh, sùng bái anh. Cho nên mới chạy trốn ra khỏi nhà để có thể được gặp anh, anh không đau lòng, người làm chị như em rất đau lòng..."

"Vậy cô nên chăm sóc kỹ lưỡng cậu ta, làm cậu ta cảm thấy cô là người quan trọng nhất, là người nó muốn bảo vệ nhất, như thế cậu ta mới không trốn đi nữa, cô nên kiểm điểm lại bản thân xem chỗ nào còn thiếu, chứ không phải cầu người khác nên làm cái gì!" Cố Cảo Đình dứt khoát nói.

Phùng Tri Dao dừng một chút, nước mắt chảy ra, đẹp giống như một đóa hoa sen nở rộ.

"Anh còn vô tình hơn Thanh Vân."

Cô xoay người.

"Thượng trung tá, đưa cô ta về." Cố Cảo Đình ra lệnh.

"Không cần." Phùng Tri Dao liếc xéo Cố Cảo Đình, tức giận nói:

"Thật hy vọng có một ngày, sẽ có một cô gái có thể làm mất đi toàn bộ lệ khí cùng kiêu ngạo trên người anh, như vậy anh mới có tình cảm như người bình thường chúng tôi."

Thượng trung tá len lén đánh giá sắc mặt của Cố Cảo Đình.

Không phải Tư lệnh vô tình, mà do toàn bộ tình cảm của Tư lệnh đã đặt hết lên người phụ nữ vô tình kia rồi.

"Thượng trung tá, đưa thừc ăn đến phòng của tôi." Cố Cảo Đình đóng cửa lại.

Thượng trung tá qua nhà bếp, thấy Nhan cũng đã làm xong.

"Cái kia, anh có định bỏ thuốc không?" Thượng trung tá cẩn thận hỏi.

Nhan đặt thức ăn vào trong khay nói: "Tôi vốn không bỏ, anh cảm thấy Tư lệnh cần sao?"

"Tư lệnh không cần, nhưng Hoắc Vi Vũ cần mà." Nhan Diệc Hàm nở nụ cười, bưng khay đưa cho Thượng trung tá: "Tin tôi đi, cô ta không cần đâu." "Thật hay giả vậy?"

"Mặt như hoa đào, eo như liễu." Nhan Diệc Hàm gật gù đắc ý nói.

"Là ý gì?"

"Xuân Giang thủy noãn cố tiên tri." Thượng trung tá hơi không kiên nhẫn: "Tôi ít đọc sách, nói bình thường được không?" "Tại sao có nước ấm Tư lệnh sẽ biết trước?" Nhan Diệc Hàm nhắc nhỡ. "Tạo sao?" Nhan Diệc Hàm cụp mắt, im lặng nhìn Thượng trung tá, ghét bỏ nói:

"Vì anh là heo!"

Chương 265: Tư Lệnh, Anh Quá Xấu Rồi, Ha Ha

Cho dù Nhan Diệc Hàm có nói bao nhiêu Thượng trung tá cũng không hiểu. Văn hóa, thật sự biến hóa rất nhiều, lời nói cũng không giống nhau. 

Thượng trung tá gõ cửa, đi vào phòng của Cố Cảo Đình. Anh đặt thức ăn lên bàn, không hiểu hỏi: "Tư lệnh, ngài biết Xuân Giang thủy noãn cố tiên tri có nghĩa là gì không?" "Ai là Xuân Giang?" Ánh mắt Cố Cảo Đình dán vào máy vi tính, thuận miệng hỏi.

 "Chắc là Hoắc Vi Vũ." Nói xong, Thượng trung ta bừng tỉnh, hiểu ý của câu này rồi. Khóe miệng giật một cái.

Nham Diệc Hàm cũng già đời quá rồi! Khó trách bạn gái của anh ta là một người nhiều tuổi. Ánh mắt Cố Cảo Đình âm u nhìn Thượng trung tá. Thượng trung tá có chút không tự nhiên, cười hì hì nói: "Ăn cơm đi." "Ngày mai giúp tôi chuyển hội nghị vào buổi tối đến buổi trưa." Cố Cảo Đình phân phó nói.

"Vâng." Thượng trung tá lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Anh phát hiện, Tư lệnh một mực ngồi trước máy tính, giống như đang chờ ai thì phải, thật kỳ quái. Sau một giờ ...Hoắc Vi Vũ ăn cơm xong, tắm xong, lau tóc về phòng ngủ. Ban ngày ngủ nhiều, ban đêm liền không ngủ được. Cô bắt chéo chân, nằm trên giường chơi Wechat. "Hoắc Vi Vũ, muốn ngực lớn không? Hiệu quả rất tốt." Một bạn đồng nghiệp nói.

"Không mua, tôi kiêu ngạo với cúp B của tôi, vì quốc gia bớt vải vóc." Hoắc Vi Vũ trả lời.

"Sự thật chứng minh, càng lớn thì càng mặc ít, nhỏ bé mới che dấu mặc nghiêm chỉnh. Vi Vũ, sân bay thì máy bay có thể bay qua, còn chúng ta hãm phi cơ trong khe, muốn bay cũng không bay được." Hoắc Vi Vũ đỏ mặt: " Cút nhanh lên." Giọng nói của đồng nghiệp còn phát ra.

 Hoắc Vi Vũ không ấn mở, ném di động sang bên. Tay sờ sờ, kéo cổ áo lên, cúi đầu nhìn. Cố Cảo Đình cũng nói cô nhỏ, nhưng so với Phùng Tri Dao cũng lớn hơn một chút nhỉ. Không biết Cố Cảo Đình và Phùng Tri Dao đang làm gì nữa? 

Hoắc Vi Vũ bực bội, xuống giường, đi đến trước máy tính, chuẩn bị tìm phim coi. Cô mở máy tính lên, nhìn thấy máy quay phim vẫn còn mở, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của cô. 

Trong nháy mắt cô liền kinh ngạc. Cô không nghĩ tới Minh Nặc cùng V tiên sinh trò truyện xong lại không tắt máy quay phim.

Đã hơn một tiếng, chắc bên kia cũng không có người. Hoắc Vi Vũ vội tắt máy quay phim. V tiên sinh nhắn đến: "Mới vừa rồi là cô cố ý?" Hoắc Vi Vũ: "..." Anh còn ở đó hả, vậy vừa rồi cô làm cái gì, anh đều thấy được phải không? "Tôi không biết camera mở." Hoắc Vi Vũ giải thích nói. "Tôi nói chính là áo ngủ của cô kìa." V tiên sinh nhắn lại. Hoắc Vi Vũ che cổ áo, nhìn qua camera, anh thấy được gì rồi hả. Cô cảm giác đối phương trêu chọc mình, mang theo mập mờ cùng nguy hiểm.

"Không phải tôi cố ý, cái đó, tôi có bạn trai." Hoắc Vi Vũ chấm dứt hậu hoạn nói. Cố Cảo Đình khẽ cười, nhanh chóng nói: "Cô nói là Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ do dự một hồi. Lúc trước cô nói với anh ta, cô là phụ nữ của Cố Cảo Đình, bây giờ đổi giọng có chút không thích hợp. "Ừm." Hoắc Vi Vũ đáp lại. "Cô thích anh ta không?" Cố Cảo Đình nhắn tới. Là bạn trai, đương nhiên là thích rồi. Hoắc Vi Vũ không muốn nói chuyện với anh ta, càng nói càng sai, sợ nói bậy bị lộ ra, rất sảng khoái nhắn lại nói: "Ừm."

Cố Cảo Đình cười: "Tôi sẽ chuyển lời của cô cho Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, lập tức trả lời: "Vừa rồi tôi nói giỡn thôi, đừng nói cho anh ta biết." Ảnh đại diện của anh ta tối. Oh my god. Anh ta sẽ nói cho Cố Cảo Đình biết thật hả!

Chương 266: Nghe Nói Cô Thích Tôi?

Đàn ông, chắc không nhiều chuyện như vậy đâu. Hoắc Vi Vũ mang tâm tình thấp thỏm, mơ mơ màng màng, đến nửa đêm mới ngủ được. Buổi sáng cô bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức. Đến công ty, phát hiện đồng nghiệp trong văn phòng dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ nghi ngờ ngồi xuống vị trí của mình. Tần Vi đi tới, bát quái hỏi: "Hoắc Vi Vũ, em rể của Cố Cảo Đình là bạn trai cũ của cô hả? Vì nguyên nhân này nên cô mới bị Cố thị xa thải phải không?" 

Hoắc Vi Vũ nhíu mày. Cô đổi công ty, là muốn thoát khỏi quá khứ. "Ai nói?" Hoắc Vi Vũ hỏi. "Hôm nay có một diễn viên đến, là nữ diễn viên số 3, cô ta gặp ai cũng nói chuyện của cô, đúng rồi, hôm qua cô ra ngoài không về, không phải là qua Cố thị ký hợp đồng xong bị sập cửa vào mặt sao?"

"Tằng bộ trưởng không có ở đó." Hoắc Vi Vũ giải thích nói ra.

"À? Ngụy tổng và Tằng bộ trưởng quan hệ rất tốt nên mới cử cô đi, tôi đoán là do em gái của Cố Cảo Đình giở trò quỷ, hiện tại diễn viên kia đang ở trong văn phòng của Ngụy tổng, nếu như cô ta nói chuyện vừa nảy cho Ngụy tổng biết, tôi sợ Ngụy tổng sẽ không dám giữ cô lại." Tần Vi đồng tình nói.

Điện thoại của Hoắc Vi Vũ vang lên. Cô nghe.

"Hoắc Vi Vũ, đến văn phòng của tôi một chút." Ngụy Tịch Phàm nói, cúp máy. Hoắc Vi Vũ kiên trì qua văn phòng Ngụy tổng.

Hoắc Thuần cũng ở đó, ngồi trước bàn làm việc của Ngụy Tịch Phàm, đắc ý nhìn Hoắc Vi Vũ nở nụ cười.

"Tiểu Vũ, hợp đồng với Cố thị cô ký xong chưa?" Ngụy Tịch Phàm ôn nhuận hỏi.

"Bọn họ nói hội ý xong sẽ gọi cho tôi." Hoắc Vi Vũ chột dạ trả lời.

"Thôi đi, Quyền Vi Vũ, công việc cụ thể Tịch Phàm đã bàn tốt với Tằng bộ trưởng, cho cô đi ký kết chỉ là hình thức, là cô đắc tội Cố Kiều Tuyết phải không." Hoắc Thuần có chút hả hê nói.

Hoắc Vi Vũ liếc Ngụy Tịch Phàm: "Nếu như vì tôi mà ảnh hưởng đến hợp tác của Kình Thiên và Cố thị, tôi nguyện ý từ chức."

Ngụy Tịch Phàm có chút suy nghĩ do dự: "Cô ra ngoài trước đi."

"Tịch Phàm, anh xa thải cô ta đi. Em thấy thật chướng mắt. Cô ta là loại tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung." Hoắc Thuần giật giây nói.

Hoắc Vi Vũ khinh thường nhìn lướt qua Hoắc Thuần, mở cửa ra ngoài. Điện thoại của Ngụy Tịch Phàm kêu lên, ông nhìn là Tằng bộ trưởng, lập tức nghe.

"Ngại quá, Ngụy tổng, công ty muốn cái hình thức, cho nên hôm qua tôi đã ký hợp đồng của thư ký của anh rồi, bây giờ tôi phái người qua đưa." Tằng bộ trưởng vừa cười vừa nói.

"Vâng, không có vấn đề gì."

"À, tối nay tám giờ tìm một chỗ ca hát đi, dẫn thư ký của anh đến nữa." Tằng tổng ý vị thâm tường nói ra.

"Được, được." Ngụy Tịch Phàm liên tục được. Hoắc Thuần nhìn Ngụy Tịch Phàm cúp điện thoại, vui vẻ hỏi:

"Là Cố thị khiếu nại Quyền Vi Vũ phải không?" Ngụy Tịch Phàm quét mắt nhìn Hoắc Thuần, càng nhìn càng bực bội:

"Tôi cảm thấy vai nữ số sáu thích hợp với cô hơn, nghiên cứu kịch bản một chút, học thuộc lời thoại của nữ số sáu đi."

Hoắc Thuần: "..."

Ban đêm ...Hoắc Vi Vũ và Tần Vi bị Ngụy Tịch Phàm gọi lên tiếp đãi khách hàng. Lúc bọn họ đến, trong phòng bao vẫn chưa có người nào. Hoắc Vi Vũ đi vào nhà vệ sinh.

Xong đi ra. Cô liền nhìn thấy Cố Cảo Đình nhàn hạ dựa vào tường, một tay đút vào túi áo, ánh mắt sâu u nhìn cô. Hoắc Vi Vũ không nghĩ đến chỗ này cũng gặp anh. Cô đi ngược lại. Mới đi được vài bước, Cố Cảo Đình cầm cánh tay của cô. Anh nhìn cô, đôi mắt đen giống như xoáy nước, hỏi:

"Nghe nói, cô thích tôi?"

Chương 267: Tôi Cho Phép Cô Thích Tôi

Anh liếc cô, đôi mắt thâm đen giống như là xoáy nước, "Nghe nói, cô thích tôi?" Lưng Hoắc Vi Vũ cứng còng, đôi mắt mở to, tim đập mạnh.

Người đàn ông kia, thật sự nói sao? Anh không thấy được câu cuối cùng cô nói sao!!!! Hoắc Vi Vũ cười khổ một tiếng, giải thích nói: "Tôi......"

Cô vừa nói ra một tiếng, Cố Cảo Đình như là biết cô muốn nói cái gì, cúi đầu, ngăn chặn môi cô, không cho cô nói ra.

Hoắc Vi Vũ thối lui. Anh ngăn chận cái ót cô, không cho cô cử động. lưỡi tiến vào trong miệng cô, quét lưỡi cô, hàm răng khẽ cắn môi cô. Hoắc Vi Vũ cảm thấy giống như có sâu nhỏ bò, ngứa khó chịu. Hơi thở anh tiến vào bên trong phổi cô, cô đều mau hít thở không thông rồi. Cô đẩy anh, đẩy không ra. Dư quang, nhìn thấy người đi tới, hình như là Tần Vi.

Hoắc Vi Vũ kinh hồn bạt vía, nếu để Tần Vi nhìn thấy, cô thật sự thất nghiệp.

"um, um, um." Hoắc Vi Vũ kháng nghị.

Cố Cảo Đình trong mắt xẹt ra một tia sáng, dễ như trở bàn tay bế lên cô, đi vào buồng vệ sinh nam, kèn kẹt mở ra cánh cửa cuối cùng. Hoắc Vi Vũ hoàn toàn nổi giận, mặt đỏ bừng, hướng tới đầu lưỡi của anh cắn tới.

Anh nhanh hơn một bước rời đi, gợi lên khóe miệng, nâng lên cằm cô, ánh mắt thật sâu nhìn cô.

"Hoắc Vi Vũ, tôi cho phép cô thích tôi, nhưng mà không cho phép cô đã được tôi cho phép còn đổi ý."

Cố Cảo Đình nói những lời này quá lòng vòng, trong đầu Hoắc Vi Vũ nhất thời không có phản ứng.

Lặng im một hồi, minh bạch. Cô còn không có nói chuyện đâu. Cố Cảo Đình một lần nữa hôn cô, cánh tay mạnh mẽ đem cô cố định ở trong lòng ngực mình. Ngực cùng ngực dính nhau. tim anh đập so với cô mạnh hơn.Làm tim cô đập cũng nhanh lên. Hoắc Vi Vũ cảm thấy khô nóng, xoắn eo mình phải rời khỏi. tay anh nguyên bản ở trên eo cô dời di, tới mông cô.

"ưm." Hoắc Vi Vũ kêu rên một tiếng. Cô cảm giác được rõ ràng anh đã căng cứng cơ thể. Mang theo nhiệt lượng, cương cường, có thể phá tan hết thảy chướng ngại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

"A." Một giọng nói nũng nịu. lưng Hoắc Vi Vũ cứng còng. Không phải giọng cô vọng lại, cô thực xác định. Cô quên mất giãy giụa.

"Nhanh lên, nhanh lên, chịu không nổi." Ô vuông ngoài cửa vang giọng nói của người phụ nữ.

"Này liền chịu không nổi, ha hả." Lại giọng một người người đàn ông vang lên.

Cố Cảo Đình cũng ngừng lại, hơi hơi đẩy cửa ra một chút.

Hoắc Vi Vũ hướng tới cửa nhìn ra ngoài. Một người đàn ông đang cởi quần áo người phụ nữ...... Cô thu hồi tầm mắt, xấu hổ chịu không được. Làm chuyện xấu còn có thể đụng tới địa bàn đồng dạng làm chuyện xấu.

WC, quả nhiên là một nơi truyền kỳ.

Bên ngoài thanh âm không ngừng vang bên tai, càng ngày càng quá phận, đem không khí trong phòng vệ sinh làm cho khẩn trương.

Hoắc Vi Vũ liếc trộm Cảo Đình. Anh thâm mắt liếc cô, hơi hơi nhếch miệng, tà tứ lợi hại. khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần cô. Hoắc Vi Vũ thối lui về sau, thẳng đến lưng đụng phải vách tường.

Anh ở bên tai cô, hạ giọng nói: "cô đoán xem, tôi và anh ta cùng tư thế, cùng tần suất, cái nào mau hơn làm bạn gái cao *."

Hoắc Vi Vũ vừa thẹn vừa bực. Đều là tại anh, lúc trước trực tiếp đem cô buông ra không phải tốt sao, một hai phải kéo vào đây. Hiện tại thì sao, tiến thối lưỡng nan, xấu hổ muốn chết. Cô ném một cái tát tới trên mặt anh. Cố Cảo Đình cầm cổ tay cô. Cô muốn rút ra, anh không cho.

Cô rút không ra, anh còn cười, nụ cười đẹp cuốn hút, gương mặt hấp dẫn, tao nhã tuyệt mỹ ......

Chương 268: Giúp Tôi? Tim Đập Thật Nhanh

Khí trong đầu Hoắc Vi Vũ ong ong tác hưởng. Lại không dám ra tiếng, sợ bên ngoài kia nghe được, tất cả mọi người đều xấu hổ.

Cố Cảo Đình nhéo thịt trên mặt cô, hạ giọng nói: "Da mặt quá mỏng, khi nào dày lên thì tốt rồi." Hoắc Vi Vũ đụng đỉnh đầu anh, "chỉ có anh dày."

Cố Cảo Đình nâng lên cằm cô, xoa trán cô, "Tôi luyện qua Thiết Bố Sam, tương đương mình có thiết đầu công, ngu xuẩn."

Hoắc Vi Vũ nhìn anh, thế nhưng không lời gì để nói.

"Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ." Giọng Tần Vi vang lên ngoài buồng vệ sinh. Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi. Trong lòng cô mất mát.

Tần Vi xoay tròn cửa buồng vệ sinh nam, phát hiện là khóa, gõ cửa, gọi: "Hoắc Vi Vũ, bộ trưởng Tăng tới, Ngụy tổng nói tôi kêu cô qua."

Hoắc Vi Vũ nhấp môi, từ trong cửa nhìn ra.

Bên ngoài kia đôi nam nữ thấy có người tới, chẳng những không có dừng lại, ngược lại càng hưng phấn.

Người phụ nữ ngồi ở trên bụng người đàn ông, không coi ai ra gì. Thôi đi, bọn họ không biết bên trong thật ra có người.

Người phụ nữ không có kềm chế giảm thanh âm.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy, dựa vào trí thông minh củaTần Vi, khẳng định cho rằng âm thanh phát ra chính là cô.

Cô mua khối đậu hủ đâm chết đi, dù chết cũng nhảy vào Hoàng Hà rửa không hết.

"Muốn tôi giúp cô giải quyết sao?" ánh mắt Cố Cảo Đình sáng quắc nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ bực bội, chỉ ngực anh, "Là chính anh gây ra. anh giúp chính mình, không phải giúp tôi."

"à, vậy được rồi, xem cảnh phong hoa tuyết nguyệt, khó có cơ hội." Cố Cảo Đình lười biếng nói, hướng tới bên ngoài cửa xem qua.

Hoắc Vi Vũ nhéo cằm anh, xoaymặt anh, để anh đối diện với cô.

Cố Cảo Đình nhìn cô nhíu mày, mỉm cười.

Trên thế giới này có thể xoay mặt anh, cô là người thứ nhất, cũng là người duy nhất. Người khác hoặc là không dám, hoặc là không có năng lực này.

trên mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng lạ thường, dùng khẩu ngữ nói hai chữ, "Giúp tôi."

"cô đi về trước, ở nhà chờ tôi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Cô trừ ra về nhà, còn có thể đi nơi nào?

"bên phía Ngụy Tịch Phàm, tôi giúp cô giải thích." Cố Cảo Đình bỏ thêm một câu.

Hoắc Vi Vũ chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, tim đập, lại nhảy nhanh, căn bản không thể chậm lại.

giọng Tần Vi vang lên tới, "Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ, cô làm gì ở bên trong? Như thế nào khóa cửa, cô còn không ra tiếng, tôi gọi giám đốc tới cạy cửa."

Hoắc Vi Vũ: "......"

Cô vàTần Vi ở chung một tháng, đối với tính cách cô ta có chút hiểu biết, cô ta hấp tấp, tuyệt đối làm được việc cạy cửa này.

Nếu như bị Tần Vi phát hiện tình huống bên trong, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

"anh nhanh lên." Hoắc Vi Vũ thúc giục Cố Cảo Đình. Anh thong thả ung dung lấy ra di động, chỉnh đến tiếng chuông. Ở trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông đặc biệt bắt mắt.

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hành động của anh. Anh làm vậy không phải bại lộ hành tung sao? Bên ngoài kia phát hiện bọn họ, người đàn ôngkéo quần đi tới.

Hoắc Vi Vũ chột dạ, chạy nhanh tới khóa cửa lại. Cố Cảo Đình giơ lên tươi cười.

"Phanh" một tiếng, người đàn ông đá cửa, kêu gào nói: "Mẹ nó, đi ra cho tôi, lão tử phế mày đi."

Cố Cảo Đình trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Anh mở cửa, thân hình cao lớn che khuất tầm mắt người đàn ông thấp người, lạnh như băng nói: "anh nói phế đi ai?"

người đàn ông thấp người cảm thấy Cố Cảo Đình quen mặt.

Chính là, hiện tại mới vừa làm đến người phụ nữ, khí thế mạnh lên, một đấm đánh tới Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình dễ như trở bàn tay cầm cánh tay người đàn ông, theo tay vung lên, người đàn ông té lăn quay trên mặt đất.

người phụ nữ kia nhận ra Cố Cảo Đình là ai, mở cửa, liền chạy ra, hy vọng Cố Cảo Đình không có thấy rõ mặt cô.

Tần Vi xem chạy ra không phải Hoắc Vi Vũ, hồ nghi, thăm dò, nhìn về phía buồng vệ sinh......

Chương 269: Biểu hiện tốt

Ánh mắt Cố Cảo Đình lãnh đạm nhìn qua. Tần Vi hoảng sợ, lùi đầu về, đỏ bừng mặt.

Cô nhìn thấy Cố Cảo Đình sống động. thật sư là Cố Cảo Đình. Tần Vi lại nhìn về phía buồng vệ sinh. Cố Cảo Đình so với trên TV mặt còn đẹp trai hơn .Trên thế giới sao có thể sẽ có người đàn ông đẹp trai như vậy. Ánh mắt chim ưng, không giận mà uy.

Đứng ở chỗ đó, như lâm phong ngọc thụ đếnkhí phách quân vương. Bị anh nhìn một cái, cô liền thỏa mãn có thể bay lên trời đi.

"cô là trợ lý Ngụy Tịch Phàm?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy, là tôi." Tần Vi vui mừng nói.

"Giúp tôi đi Li Uy sơn trang lấy thuốc được không?" Cố Cảo Đình mặt vô biểu tình hỏi.

"Có thể, có thể, đương nhiên có thể, bất quá tư lệnh, anh muốn uống thuốc gì? anh không có chuyện gì chứ?" Tần Vi quan tâm hỏi.

"cô đi tới, tự nhiên sẽ có người đem thuốc đưa cho cô." Cố Cảo Đình đạm mạc nói, đi ra ngoài, rửa tay.

"bây giờ tôi liền đi." Tần Vi lại lần nữa liếc mắt Cố Cảo Đình một cái, vui vẻ đi.

Đã quên mất, vốn là tới để làm gì. Quỳ rạp trên mặt đất người đàn ông nghe được hai tiếng tư lệnh, nhớ ra Cố Cảo Đình là ai. Anh trộm bò dậy, xám xịt chạy mất. Hoắc Vi Vũ đợi một hồi, nghe ngoài cửa an tĩnh, mở cửa ra, đối diện ánh mắt Cố Cảo Đình.

Anh quét mắt chung quanh, cằm ngó xuống, "ra đi, không có ai." Cô đưa đầu ra tới, con mắt đều không ngó Cảo Đình.

Nếu nói người Ngụy Tịch Phàm xã giao chính là Cố Cảo Đình, cô vẫn là sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi.,,

Miễn cho lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cố Cảo Đình cầm cánh tay của cô. Hoắc Vi Vũ phòng bị nhìn về phía anh, rút tay.

"Vừa rồi đừng quên lời tôi nói với cô." Cố Cảo Đình nhắc nhở. Anh nói qua rất nhiều lời.

Bất quá, khiến cô ấn tượng sâu nhất chính là câu: Tôi cho phép cô thích tôi, nhưng mà không cho phép cô đã được tôi cho phép còn hối hận.

tim Hoắc Vi Vũ đập đột nhiên nhanh lên, "anh buông tôi ra, tôi đi về trước, Ngụy tổng bên kia làm phiền nói một tiếng."

Cố Cảo Đình giơ lên tươi cười, buông lỏng tay ra, ý vị thâm trường nói: "Hoắc Vi Vũ, cô đây lấy thân phận một người xa lạ yêu cầu tôi, vẫn nên lấy thân phận bạn gái tôi yêu cầu tôi, nếu là người xa lạ, tôi sẽ không đáp ứng."

Hoắc Vi Vũ nghe ra anh trêu chọc, nâng lên cằm, ánh mắt mê hoặc, "Cố Cảo Đình, anh là nói giỡn với tôi, hay là bức bách tôi? Nếu là bức bách, tôi cũng sẽ không đáp ứng."

Cố Cảo Đình bóp cái mũi cô, "Ngang ngược."

Hoắc Vi Vũ bị anh bóp đến hít thở không thông, mở tay anh ra.

Cố Cảo Đình nhìn xuống cô, khóe miệng mang theo ý cười, ôn nhu nói: "Trở về nghỉ ngơi đi."

Nói xong, anh lập tức bước qua cô, hướng đi đến phòng bao. Hoắc Vi Vũ nhìn bóng dáng anh cao lớn.

Cô có chút không rõ, Cố Cảo Đình đối cô rốt cuộc là tình cảm gì? Có khi, cô cảm thấy anh có chút thích cô, nhưng cũng có khi, cô cảm thấy không nắm được tình cảm anh. Thôi đi, cô không cần lại suy nghĩ, hiện tại cô cũng không có tinh thần và năng lực đi đón nhận cảm tình lần thứ hai.

Hoắc Vi Vũ từ KTV ra tới, liền nhận được điện thoại Ngụy Tịch Phàm.

"Tư lệnh phân phó công việc hoàn thành cho tốt vào, ngày mai đi làm có thưởng." Ngụy Tịch Phàm tâm tình không tồi nói.

Hoắc Vi Vũ không biết Cố Cảo Đình nói gì với Ngụy Tịch Phàm, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói: "Cám ơn Ngụy tổng, chào Ngụy tổng, tôi vội đi trước."

"đi nhanh đi. biểu hiện cho tốt, ha hả." Ngụy Tịch Phàm cúp điện thoại.

Hoắc Vi Vũ; "......"

Cô biểu hiện cái gì?!!!Chương 270: Hồi Tâm Chuyển Ý Có Bao Nhiêu Khó

Hoắc Vi Vũ không hiểu ra sao, nhưng mà gọi điện thoại hỏi Cố Cảo Đình, lại có vẻ quá cố tình.

Cô nhìn di động đang lúc do dự, điện thoại Ngụy Tịch Phàm lại gọi tới.

"Làm sao vậy, Ngụy tổng?" Hoắc Vi Vũ hồ nghi hỏi.

"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đem bản kế hoạch tôi làm chia cho cô, cho cô làm cái tham khảo, miễn cho ngày mai cô làm sai, rốt cuộc trước kia ngươi làm chính là phong đầu mà không phải đầu tư điện ảnh, thời gian cả đêm quá mức gượng ép." Ngụy Tịch Phàm lo lắng nói.

Hoắc Vi Vũ cau mày, mơ hồ hiểu ra một ít, thử nói: "Cố Cảo Đình cho chúng ta làm bản kế hoạch này, xác thật có chút khó khăn."

"vừa rồi anh ta nói năng lực cô thực tốt, làm trợ lý lãng phí nhân tài, muốn tôi đem hạng mục này giao cho cô, cô có biết, Cố thị là nhà đầu tư, anh ta có yêu cầu này, chúng ta cũng chỉ có thể thỏa mãn, bất quá, cô không cần lo lắng, có vấn đề hỏi tôi là được." Ngụy Tịch Phàm mỉm cười nói.

Hoắc Vi Vũ minh bạch, "Tôi sẽ làm hết sức."

cúp điện thoại, Hoắc Vi Vũ không có nhịn xuống, gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình.

hôm nay tâm tình anh thực tốt, thân thể ẩn nấp ở chỗ tối, đôi mắt lại giống như ngọc đen lóng lánh.

"Làm sao vậy?"

"anh cho tôi làm bản kế hoạch gì?" Hoắc Vi Vũ trực tiếp hỏi.

"Sợ cái gì, liền tính cô đều không có chuẩn bị, tôi nói có thể liền có thể. Nửa giờ sau tôi trở về, ngoan một chút." Cố Cảo Đình ôn nhu nói.

Trong giọng nói, mang theo một tia ái muội. Người không biết, còn tưởng rằng anh nói chuyện với bạn gái. Cô vẫn là nhanh cúp đi, Ngụy Tịch Phàm và anh còn ở phòng bao.

Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, tài xế cũng đưa cô tới cửa tiểu khu. Cô thanh toán tiền, từ trên xe bước xuống, một người thân hình cao lớn ngăn ở trước mặt cô.

Hoắc Vi Vũ nhìn Ngụy Ngạn Khang liếc mắt một cái, không muốn để ý tới, bước qua bên cạnh anh.

Ngụy Ngạn Khang chắn trước mặt cô, "Cùng đi với anh tới một chỗ."

Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn về phía anh, "trong vòng ba giây biến đi khỏi tầm mắt tôi, bằng không, tôi gọi điện thoại cho Cố Kiều Tuyết cùng nhau tham quan nơi anh nói đó."

"em một hai phải đối với anh bạc tình như vậy sao? Chúng ta yêu nhau bảy năm, tình cảm còn mỏng hơn một tờ giấy? em một hai phải tránh anh cả đời không qua lại với nhau." Ngụy Ngạn Khang tức giận, thống khổ nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, ý châm chọc biểu hiện, "anh dù mỏng hơn tờ giấy đều không thể cho tôi, tôi còn chờ mong anh có thể cho tôi cái gì! Ngụy Ngạn Khang, đối đãi Cố Kiều Tuyết cho tốt đi, cho dù là vì con các người. anh đã từng phụ tôi, cũng không cần lại cô phụ cô ta."

"Con? Cái gì con, sau khi anh và cô ta kết hôn, anh đều không có chạm qua cô ta, cô ta khi nào có con?" Ngụy Ngạn Khang kinh ngạc, như nghĩ đến cái gì, "Cô ta lại nói bậy với em cái gì?"

"dù cho cô ta cái gì đều không có nói, tôi và anh cũng không có khả năng, cảm tình bảy năm, một khi phản bội, đâm vào trái tim có bao nhiêu sắc nhọn?! Nếu anh còn muốn ở trước mặt tôi bảo trì hình tượng nho nhã cao quý, liền không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không, tôi hận không thể nhớ tới hồi ức bảy năm này mà mạt sát." Hoắc Vi Vũ đẩy Ngụy Ngạn Khang ra.

Anh nắm chặt nắm tay, hung ác nham hiểm nhìn phía trước, "Hoắc Vi Vũ, cùng anh đi một chỗ, nếu như đi, em còn không chịu tiếp thu anh, anh sẽ không dây dưa em nữa."

"Đi nơi nào đều sẽ không thay đổi ý nghĩ của tôi." Hoắc Vi Vũ thực kiên quyết nói.

"anh chỉ có thể mỗi ngày đều lại đây, cho đến khi em hồi tâm chuyển ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro