Chương 281-290

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 281: Còn Tức Giận Phải Không? Em Là Đóa Hoa Trong Lòng Anh

Không khí lập tức quỷ dị. Hai người đều không nói gì, lại như là thiên ngôn vạn ngữ. Cô rũ mắt, thẳng tắp đứng đó.

Trong đầu còn đang suy nghĩ những lời Cố Cảo Đình nói với Phùng Tri Dao, tâm tư vô cùng hoảng hốt.

Cố Cảo Đình liếc cô, ánh mắt vẫn cũng chưa rời, trong lòng nổi lên chua xót để cho anh cảm thấy trái tim vô cùng đau.

Không nhịn được. Cố Cảo Đình hỏi: "Sao em có thể tới đây?"

"Bà chủ để cho tôi đưa chậu hoa này cho cháu bà ấy, sau đó tôi đến đây, mới phát hiện là Ngụy Ngạn Khang, tôi đi vào là không thích hợp, tôi liền để lẵng hoa ở cửa, đang muốn rời đi thì nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh Oánh tới, liền trốn vào đây." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

Giọng nói của cô mềm nhẹ, không có bài xích, không có chanh chua. Nghe ở bên tai, giống như là chim hoàng oanh ca xướng.

Trong lòng anh thư thái không ít. Cũng không có cảm giác tuyệt vọng như hôm qua, mà còn dấy lên hi vọng, đốt sáng lửa nóng trong mắt anh.

"Ngày hôm qua tôi có gọi điện thoại cho cô, di động của cô lạ là tắt máy, tôi cũng không phải cố ý thất ước, có một phần tử khủng bố bắt giữ một người phụ nữ vô tội, tình huống vô cùng nguy hiểm, tôi phải đi cứu." Cố Cảo Đình giải thích nói.

"Uhm." Hoắc Vi Vũ cúi đầu, lập lờ nước đôi nói: "Tôi tắt máy."

"Còn tức giận phải không?" Cố Cảo Đình dịu dàng hỏi, nhìn thật kỹ vẻ mặt của cô.

"Cố Cảo Đình, " Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh "Anh sẽ muốn có người phụ nữ đã có chồng sao?"

"Đương nhiên sẽ không, sao cô lại hỏi như vậy?" Cố Cảo Đình không hiểu cô đang nghĩ gì. Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, che khuất dao động trong mắt cô.

Cho nên, Cố Cảo Đình là xem cô như một phong cảnh anh muốn nhìn sao?

Đinh một tiếng .Cửa thang máy mở ra. Hoắc Vi Vũ phục hồi tinh thần, đi vào trong thang máy.

Cố Cảo Đình cũng đi theo. Trung tá Thượng rất có nhãn lực giúp bọn họ ấn phím thang máy, mà anh ta và những binh lính khác không có đi vào.

Buổi sáng hôm nay vô duyên vô cớ bị phạt, lần này anh ta có ý thức như vậy, có thưởng không nhit?

Chỗ rẽ, một người phụ nữ hơi mập đi ra, cô ta nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cửa thang máy đóng, có vẻ đăm chiêu.

Trong thang máy, chỉ có hai người họ, ai cũng không nói chuyện. Không khí quái dị lại áp lực. Hoắc Vi Vũ dựa vào trong thang máy, ngón tay nhấn phím lên lầu, mỗi phím lầu một.

Cố Cảo Đình nhìn thoáng qua con số, lầu ba. Lập tức sẽ đến lầu.

Cứ như vậy để cô rời đi, anh cảm thấy mình sẽ hối hận.

"Ăn cơm không?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Không, tôi ăn sáng rồi, cơm trưa lại quá sớm." Hoắc Vi Vũ lười biếng nói.

"Tôi để cho dì Long nấu mấy món ăn, dì ấy nấu món thịt rất ngon, đến chỗ tôi ăn đi." Cố Cảo Đình nói, trong giọng nói không cho phép cự tuyệt.

Anh lo lắng cô không đáp ứng. Thang máy đến lầu một. Một giây xoắn xuýt hiên lên ở trong đầu cô.

Hoắc Vi Vũ còn không có nghĩ xong, trong miệng đã nói ra một chữ "được". Cô cảm thấy xấu hổ. Buổi sáng mới nói với anh đừng tới tìm cô, giờ lại lật lọng, kiếp sau sẽ trở thành cho con sao?

"Dì Long làm đồ ăn rất ngon, tôi cũng có chút nhớ rồi." Hoắc Vi Vũ mỉm cười giải thích nói.

Cố Cảo Đình thâm thúy liếc cô, trong đôi mắt tối đen tất cả đều là ảnh ngược của cô, gật đầu, đồng ý nói: "Dì ấy nấu cơm quả thật ăn rất ngon."

Hai người đi ra ngoài. Cố Cảo Đình mở cửa xe phía sau ra, để cho Hoắc Vi Vũ ngồi trước.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, gọi điện thoại cho dì Long, phân phó nói: "Hôm nay tôi qua đó ăn cơm, chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút, còn có, nấu thịt kho tàu và gà xé cay."

Chương 282: Nhu Tình Giống Như Nước
Hoắc Vi Vũ nghe giọng nói ôn hòa của anh ở bên tai, mặt có chút phiếm hồng, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Chỉ chốc lát, trung tá Thượng lo lắng chạy tới, lái xe.

"Đến biệt thự." Cố Cảo Đình trầm giọng nói. Trung tá Thượng lái xe đi. Trong xe không có người nói chuyện, chỉ nghe được tiếng xe chạy.

Hoắc Vi Vũ có chút nặng đầu, mệt rã rời, nhắm mắt lại. Nhắm, nhắm, liền thật sự ngủ rồi. Trán dựa lên cửa sổ. Cố Cảo Đình liếc nhìn cô bất đắc dĩ, một tay đỡ bên mặt cô làm cho cô dựa vào trên vai của mình. Hoắc Vi Vũ trượt xuống dưới. Cố Cảo Đình nhớ tới lần trước, cô trượt xuống vị trí không đúng.

Khó chịu là chính bản thân anh. Anh lại để cho Hoắc Vi Vũ nằm ở trong khuỷu tay của anh rồi ôm vào trong ngực.

Nhìn cô nằm ngủ trong lòng anh, anh cảm thấy lòng yên tĩnh không ít.

Cứ như vậy, vẫn luôn như vậy cô có thể ở bên cạnh anh, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Trung tá Thượng đau lòng Cố Cảo Đình, thấp giọng nói: "Tư lệnh, tối hôm qua ngài không có ngủ, bây giờ ngủ một lát đi."

"Lái xe của anh." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Anh sợ ngủ rồi, Hoắc Vi Vũ sẽ té xuống, anh cầm ngón tay của cô.

Ngày hôm qua mấy giờ cô ngủ? Anh chơi ngón tay của cô, cô cũng không có giật mình.

Cố Cảo Đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, véo nhẹ một chút.

Anh cũng không dùng lực, vì sợ cô đau.

Cảm giác muốn làm mà không thể làm ngứa tim ngứa phổi.

Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Cô khen ngược, một chút cũng không biết, ngủ rất say sưa, miệng nhỏ có chút mở ra, trắng nõn đỏ hồng, nhìn thấy được hàm răng trắng, giống như răng thỏ.

Cố Cảo Đình ôm chặt cô vào ngực. Xe chạy rất nhanh, sau một giờ, đã tới Cố Cảo Đình biệt thự. Cố Cảo Đình vẫn ôm cô không có buông tay. Trung tá Thượng mở cửa sau ra.

"Đều lui ra đi, tôi ôm cô ấy ở trên xe ngủ một hồi, nói với tất cả mọi người nhỏ giọng một chút." Cố Cảo Đình phân phó nói.

"Này, tư lệnh, ngủ trên xe, ngài không thoải mái, cô ấy cũng không thoải mái, nếu không, ngủ trong phòng ngài." Trung tá Thượng nhắc nhở.

Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, nhìn đầu của cô ngưỡng tựa ở trên cánh tay của anh, có lẽ thật sự không thoải mái. Anh cẩn thận ôm cô ra ngoài. Hoắc Vi Vũ không có tỉnh.

Cố Cảo Đình ôm cô đi vào biệt thự.

"Thiếu gia." Dì Long la lên.

"Suỵt." Trung tá Thượng lập tức đặt ngón tay ở trên môi, ý bảo dì Long im miệng. Dì Long thấy Hoắc Vi Vũ, trong lòng đã hiểu, quay người đi vào phòng bếp. Cố Cảo Đình đặt Hoắc Vi Vũ lên giường mềm mại của anh.

Lông mi Hoắc Vi Vũ run rẩy, không có tỉnh. Anh tháo giày xăng-̣đan của cô ra, cầm chân của cô đặt lên giường.

Cảm thấy trong lòng bàn tay khác thường. Cố Cảo Đình cởi tất của Hoắc Vi Vũ, nhìn thấy trên chân của cô đều là bong bóng. Đôi mắt thâm sâu hơn, hiện lên chút nghi ngờ.

Anh lấy thuốc mở của Nhan Diệc Hàm, dịu dàng thoa thuốc cho cô, làm khô, dán băng cá nhân lên miệng vết thương... Hoắc Vi Vũ đang nằm mơ.

Cô về quê, bò lên trên tường trong đại viện, ngồi ở trên nóc nhà, đung đưa bàn chân. Có gió từ bàn chân thổi qua, ấm áp, rất thoải mái. Cô nhìn thấy Cố Cảo Đình từ rất xa đi tới, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái, líu ríu, líu ríu.

Cô nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn qua, theo bản năng né tránh, nằm ở bên cạnh, nhìn lên lấy bầu trời xanh mây trắng. Ánh mặt trời chiếu trên người của cô, rất thoải mái, rất ấm áp, trong mũi đều là hương vị cỏ xanh hoa tươi.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm, trong lòng cô lộp bộp một chút, cơ thể như từ phía trên ngã xuống. Hoắc Vi Vũ bị dọa mở to mắt.

Cố Cảo Đình ngủ ở bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng khoác lên ngang hông của cô. Hai người đối mặt với mặt, mũi đối mũi, hô hấp trong không khí quấn quanh nhau, phả vào trên mặt...

Chương 283: Tâm Tùy Ý Động, Nguyện Ý Rộng Mở

Hoắc Vi Vũ tim đập nhanh hơn. Anh lạnh lùng, nhưng lúc ngủ, lại ưu nhã như một vương tử. Nếu như anh đổi tính cách bình dị gần gũ, nói không chừng dùng khuôn măth và năng lực của anh, có thể thịnh hành toàn bộ thế giới.

Hoắc Vi Vũ nhìn mày anh hơi nhíu lại, dáng vẻ giống như muốn tỉnh, cô chột dạ, lập tức giả bộ ngủ. Cố Cảo Đình chậm rãi mở to mắt, kéo chăn lên, đắp ở dưới cổ của cô. Có chút lưu luyến ngồi dậy. Nhưng không nói gì, cũng không có rời khỏi.

Hoắc Vi Vũ không biết anh đang làm gì, có chút tò mò, mở mắt ra, chống lại hai con ngươi thâm sâu của anh Cô lại càng hoảng sợ, có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt gặp, cũng ngồi dậy, cuộn mình lên.

Lúc này cô mới phát hiện trên từng đầu ngón chân của cô đều được dán băng dán, vô cùng khôi hài.

"Nói đi, chân là chuyện gì xảy ra?" Cố Cảo Đình hỏi. Anh trầm tĩnh nhìn cô, trầm tĩnh làm cho tim cô hoảng loạn. Hoắc Vi Vũ cúi đầu, trong đầu hiện lên rất nhiều lợi và hại.

Cô không thể nói là cô và Ngụy Ngạn Khang cùng một chỗ, nếu không, sẽ xảy ra một cuộc gia đình mâu thuẫn, Cố Kiều Tuyết sẽ nổi điên, cô cũng có thể sẽ bị ảnh hướng.

Ngay cả địa chỉ kia cô cũng không thể mang theo, Giang Khả cứu cô, cô càng không thể bất nhân bất nghĩa, càng không muốn liên lụy vào một cuộc đấu đầy gió tanh mưa máu.

Về phần Phùng Tri Dao, cho dù cô nói, Cố Cảo Đình sẽ tin tưởng nàng sao .Phùng Tri Dao đã ngụy tạo hiện trường tốt như vậy, ai cũng sẽ không tin tưởng người nhu nhược như cô ta, vì đạt tới mục đích mà tự làm khổ!

Càng nghĩ. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, hờ hững nói: "Lúc đi đường thời gian rất lâu, mới bị như vậy."

"Tại sao phải đi đường dài như vậy?"

"Tâm tình không tốt chứ sao." Hoắc Vi Vũ lười biếng tựa ở trên gối đầu.

"Là tâm tình không tốt sao?" Cố Cảo Đình truy vấn, ánh mắt sáng rực nhìn cô, trong mắt đen kịt giấu giếm sắc bén, ánh mắt kia làm cho người ta không rét mà run.

Dường như có thể từ ánh mắt của cô nhìn thấu tâm linh của cô. Hoắc Vi Vũ không thể hoảng sợ, nếu không, lời nói dối sẽ trở thành bọt nước, sẽ tiêu tan. Khóe miệng cô giơ lên, tay khoác lên vai Cố Cảo Đình, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh, tới gần mặt của amh, "Anh cứ nói đi?"

Cố Cảo Đình trở mình, áp cô trên giường. Hoắc Vi Vũ cảm giác được thể trọng của anh, còn không thấy rõ ràng mặt của anh. Anh liền hôn lên môi của cô mút lấy, lực rất mạnh, hô hấp cũng dồn dập, giống như mưa to gió lớn.

Đây không phải thân mật, mà là anh đang phát tiết cơn giận của mình. Hoắc Vi Vũ bối rối. Cố Cảo Đình vô cùng thông minh, để lại một chút dấu vết anh cũng có thể phát hiện manh mối.

Bây giờ không phải anh tin tưởng, mà là không muốn truy cứu. Có thể cách không truy cứu, có thể chỉ cần cô nghênh đón hoan hợp, dẹp loạn lửa giận trong lòng, mới có thể buông tha.

Trong đầu Hoắc Vi Vũ ong ong rung động, nhắm mắt lại, hôn trả lại anh. Đầu lưỡi đụng phải môi của anh. Lưng của Cố Cảo Đình cứng ngắc, xương cột sống như có dòng điện luồn lên, bụng dưới căng thẳng.

Anh ngừng lại, nhìn qua khuôn mặt đỏ bừng của cô. Trong mắt mang theo hơi nước, như nước trong gợn sóng, lung linh lưu chuyển.

"Sau này không vui thì nói với anh, quật cường có ích sao?." Cố Cảo Đình trầm giọng nói. Hoắc Vi Vũ nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh. Trong ánh mắt của anh phản chiếu ra hai bóng dáng nho nhỏ của cô.

Nếu như, anh có thể bỏ qua tất cả trong mắt chỉ có một mình cô, cô nguyện ý vì anh rộng mở trái tim.

Chương 284: Cô Muốn Hẹn Hò Với Tôi?

Cố Cảo Đình đứng lên, vươn tay về phía của cô. "Đứng lên dùng cơm đi?" Hoắc Vi Vũ không cầm tay của anh, tự mình đứng lên.

Ánh mắt của Cố Cảo Định lạnh xuống mấy phần, ý vị thâm trường nói ra nói ra: "Biết phụ thuộc, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn."

Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, ánh mắt lạnh lùng: "Mượn tay người khác, đỡ hay không đỡ, đều phụ thuộc vào ý nghĩ của hắn, tôi tự đứng lên, ít nhất cũng xác định được, sẽ không té nữa."

Cố Cảo Đình nhanh chóng quyết đoán hướng về phía trước, nắm đấm vung đến chỗ cô. Hoắc Vi Vũ giật nãy mình, lui về sau một bước.

Nắm đấm lướt qua mặt của cô. Cô ngồi lên giường, không hiểu nhìn Cố Cảo Đình. Anh vặn vẹo cổ tay, liếc xéo cô, khóe miệng khinh miệt nhếch lên: "Vứt cô đi, dễ như trở bàn tay."

Hoắc Vi Vũ phủi mông đứng lên, không vui nhìn anh, mím môi không nói. Cố Cảo Đình nhìn thoáng qua chân của cô.

Đầu ngón chân lớn gấp hai lần so với bình thường, không mang giày xăng-đan được nữa rồi. "Mang dép lê của tôi." Anh cởi dép ra, quay người, đi chân trần ra cửa.

Hoắc Vi Vũ nhảy xuống giường, nhìn nhìn dép của anh, chân xỏ vào trong. Dép lê còn ấm, kích thích lòng bàn chân của cô. Hoắc Vi Vũ hoảng hốt, lui ra. Cô cũng đi chân đất đến cửa.

Dì Long cầm một đôi dép nữ màu hồng phấn đến. Hoắc Vi Vũ nghĩ đôi dép kia là của Cố Kiều Tuyết, cô cũng không muốn mang đồ cũ của Cố Kiều Tuyết, nhíu mày.

Dì Long ngồi xuống, giải thích nói: "Đôi dép này là trước kia thiếu gia phân phó mua cho cô, về sau cô chưa từng đến nơi này, tôi liền cất đi, mang thử, xem vừa không?"

Trong lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy. Chân xỏ vào dép lê, vừa vặn. "Quả nhiên ánh mắt của thiếu gia rất tốt, đối với kích thước của phu nhân đều rất để tâm." Dì Long khẽ cười.

Hoắc Vi Vũ mất tự nhiên, lời này hàm ý rất sâu. Cô giả bộ nghe không hiểu, nhìn trước sau một chút: "Cố Cảo Đình đâu rồi?"

"Thiếu gia đang làm điện thoại di động cho người." Dì Long che miệng cười trộm.

Hoắc Vi Vũ nghĩ điện thoại của mình đang trong tay của Ngụy Ngạn Khang, có chút hoảng hốt:

"Điện thoại trước đó của tôi thì sao?"

"Không phải điện thoại di động của phu nhân bị mất sao? Thiếu gia phân phó cho Thượng trung tá đi làm cái mới, số cũng đã làm xong, tôi dẫn người đi nhà ăn." Dì Long đi ở phía trước.

Hoắc Vi Vũ cũng không muốn Cố Cảo Đình mua điện thoại di động cho cô. Cô đi theo Dì Long đến nhà ăn.

Cố Cảo Đình đang ngồi ở trong, trên bàn đã chuẩn bị thức ăn đầy đủ. Bên tay của anh để hai chiếc di động giống nhua như đúc.

Chẳng qua của anh là màu đen, còn của cô là màu hồng phấn. Hoắc Vi Vũ ngồi ở đối diện. Anh đẩy di động cho cô, trầm giọng nói: "Đừng làm mất nữa."

Hoắc Vi Vũ múc một chút canh loãng, cho vào miệng, cắn cái muỗng, không có nhận điện thoại di động của anh đưa tới.

Ánh mắt của Cố Cảo Đình lạnh xuống mấy phần: "Sao, không muốn à?" Hoắc Vi Vũ thấy anh tức giận. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Cô đặt muỗng vào trong chén, lưu loát tiếp nhân điện thoại di động của anh, mở ra. Màn hình điện thoại di động bị anh cài hình của cô hôn anh lần trước. Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng, trong lòng có cảm giác quái dị.

Cô đăng nhập vào trang Web của rạp hát lớn nhất Tứ Xuyên. Ban nhạc cổ điển trứ danh sẽ tới. Từng muốn đi xem, nhưng vé vào cửa đều là 1500 đồng một vé, cô không bỏ được. Hiện tại, cô lưu loát đặt hai tấm vé Vip. 5000 đồng, không thấp.

Nhưng cũng đỡ hơn cầm không điện thoại của anh. Hoắc Vi Vũ lắc lắc điện thoại: "Dùng rất tốt, cảm ơn, tám giờ tối vào thứ năm, tôi mời anh đi rạp hát nghe hòa âm cổ điển. Đặt vé rồi."

"Cô muốn hẹn hò với tôi?" Cố Cảo Định cười tà mị hỏi.

Chương 285: Tư Lệnh Rất Quan Tâm Cô

Hẹn hò, hình như bạn trai bạn gái mới có thể làm. Cô và anh ta, không tính là người yêu nhỉ. "Chỉ là đi xem nhạc một chút thôi, đừng coi trọng như vậy, không muốn đi cũng được." Hoắc Vi Vũ cúi đầu ăn cơm.

"Biết rồi." Cố Cảo Đình lên tiếng. Hoắc Vi Vũ nhìn trộm anh một chút. Vậy là anh đi hay không đi? Điện thoại di động vang lên. Cố Cảo Đình nhìn trộm màn hình di động của cô một chút. Hoắc Vi Vũ nhìn là 95588, thuận tay ấn mở. Thẻ của cô chỉ còn 1000 đồng.

Ánh mắt tối lại. Cô thật muốn từ chức!!! Được, trước đó, vẫn là muốn giữ chút gạo, bị ông chủ làm mồi câu, không phải xào rất tốt sao. Cố Cảo Đình tỉnh bơ ăn cơm. Thượng trung tá cầm điện thoại di động chạy đến, vẻ mặt khẩn trương báo cáo:

"Tư lệnh, trong quân có việc gấp."

Cố Cảo Đình tiếp nhận di động của Thượng trung tá, đi ra ngoài, tiến vào thư phòng.

"Alo, chuyện gì." Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.

"Tư lệnh, Giang Khả chết rồi." Lính đặc chủng báo cáo.

Cố Cảo Đình nhíu mày, lấy mưu trí cùng thân thủ của Giang Khả, anh không tin anh ta dễ chết như vậy.

"Chết như thế nào?" Cố Cảo Đình lý trí hỏi.

"Nội chiến bị đâm chết, té xuống vách đá, thi thể bị chúng tôi tìm được, nhưng mặt đã bị hủy."

Cố Cảo Đình nghi ngờ híp mắt lại:

"Những người khác thì sao?"

"Bọn họ bị lão nhị giết chết, xong cũng tự sát."

"Có thu được vật gì trên người hắn không?" Cố Cảo Đình truy hỏi.

"Không, chỉ thu được điện thoại, ví da, súng lục."

"Đã biết, một hồi trở về," Cố Cảo Đình cúp điện thoại, nhìn Thượng trung tá, phân phó nói:

"Chuẩn bị phi cơ, đi cô nhi viện trước, gọi điện thoại cho bên kia, xác định Minh Nặc có ở đó không."

"Vâng." Thượng trung tá gật đầu.

"Mặt khác gọi điện thoại cho Ngụy Tịch Phàm, để ông ta tìm lý do thích hợp t8ang thêm tiền lương cho Hoắc Vi Vũ, không được lộ ra là tôi đứng sau."

"Vâng." Thượng trung tá nhìn sắc mặt ngưng trọng của Tư lệnh. Tư lệnh à, ngài thật là dụng tâm lương khổ nha.

Hoắc Vi Vũ đang ăn cơm, tiếp nhân điện thoại của Ngụy Tịch Phàm. "Tiểu Vũ, cô đã xử lý chuyện bên kia ổn chưa?" Ngụy Tịch Phàm ôn tồn hỏi.

"Ừm, tôi đã đặt hoa ở cửa ra vào rồi. Thiệp chúc mừng, tôi cũng lấy ra rồi." Hoắc Vi Vũ hời hợt nói.

"Ừm, là như này, cái giỏ hoa là Hoắc Thuần chuẩn bị, tôi hỏi chút xem tình hình như thế nào, khi nào có đến làm, tôi có một số việc muốn nói với cô." Ngụy Tịch Phàm hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhìn thời gian, đã ba giờ chiều: "Một tiếng nữa tôi sẽ đến công ty."

"Được, chờ cô trở lại rồi nói." Ngụy Tịch Phàm cúp máy.

"Thế nào?" Lý Nghiên Hiền lo lắng hỏi.

"Cô ta rất thông minh, thấy là Ngụy Ngạn Khang, liền không có đi vào, mà lấy thiệp chúc mừng ra." Ngụy Tịch Phàm giải thích nói.

"Vậy cô ta có biết la do em cố ý làm không?" Lý Nghiên Hiền hoảng hốt, không nhịn được hỏi.

"Anh đã nói là do Hoắc Thuần làm rồi. Cô ta biết mà không xé rách, hiểu rõ nhưng vẫn thản nhiên, người bình tĩnh như cô ta, khó trách Tư lệnh lại rất để ý." Ngụy Tịch Phàm phân tích nói.

"Anh nói xem Tư lệnh có thích cô ta không? Còn cố ý phân phó thêm tiền lương cho cô ta." Lý Nghiên Hiền suy đoán nói.

"Dù sao cứ xem cô ta là Bồ tát sống mà đối đãi, chúng ta cũng sẽ có chỗ tốt, về sau em đừng nghe người khác nói năng bậy bạ nữa biết không?" Ngụy Tịch Phàm có chút bực bội.

Lý Nghiên Hiền nhẹ gật đầu:

"Ừm, đúng rồi, còn có một chuyện trọng yếu..."

Chương 286: Đường Sẽ Không Đau, Anh Sẽ, Trong Lòng Anh Hiểu Rõ

"Cái gì?"

"Em nghe Hoắc Thuần nói, xém chút nữa là Cố Cảo Đình cưới Hoắc Vi Vũ, nhưng bởi vì Hoắc Vi Vũ phá hủy hôn lễ của em gái anh ta, Cố Cảo Đình rất tức giận, cho nên mới không cưới." Lý Nghiên Hiền lo lắng nói.

"Thời điểm đàn ông tức giận, sẽ hành động cực đoan, đương nhiên, rất bình thường, tuổi trẻ nhiệt huyết mà, Cố Cảo Đình vẫn còn tình ý với cô ta, chúng ta cứ im lặng theo dõi diễn biến." Ngụy Tịch Phàm lý trí nói.

Cố Cảo Đình đi đến nhà ăn. Hoắc Vi Vũ nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn anh. "Trong quân có việc gấp, tôi đi đến đó, cô cứ từ từ ăn, ăn xong để tôi cho người tiễn cô." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ buông đũa: "Tôi cũng ăn no rồi." Cố Cảo Đình nhíu mày: "Ăn ít như vậy?" "Đã ăn rất nhiều." Hoắc Vi Vũ lẩm bẩm nói.

Cố Cảo Đình bất đắc dĩ, nhìn về phía binh lính, phân phó nói: "Đưa cô ấy về."

Hoắc Vi Vũ đứng lên. Cố Cảo Đình nắm chặt tay của cô, liếc cô, trầm giọng nói: "Mấy ngày sau rất bận, thứ năm sẽ chừa ra chút thời gian, nhất định phải cầm điện thoại trong tay."

"Ừm." Hoắc Vi Vũ đáp trả.

Cố Cảo Đình buông cô ra. Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài, ánh mắt liếc qua nhìn thấy anh nghiêm túc gọi điện thoại. Cô quay đầu nhìn.

Một người đàn ông, trung tâm của quốc gia, trưởng thành chững chạc, nghiêm túc có trách nhiệm, vậy anh sẽ đối đãi với người anh yêu thế nào?

Anh giống như một người đàn ông mị hoặc. Càng gần gũi, càng muốn vén lên tấm màng che mặt của anh. Có thể Tư lệnh gặp nguy hiểm, yêu cũng cẩn thận.

Hoắc Vi Vũ nghĩ đến xuất thần, không chú ý dưới chân, dẫm vào tấm thảm, xém chút ngã sấp xuống, may cô linh hoạt lấy tay chống đỡ.

Cố Cảo Đình cúp máy, bước tới gần, đỡ cô dậy, quở trách nói: "Đi phải nhìn đường chứ, nhìn tôi làm gì." Hoắc Vi Vũ đùa giỡn nói ra: "Anh đẹp trai hơn đường."

Cố Cảo Đình: "..."

Một câu, anh không nỡ trách cô, giọng nói mềm xuống:

"Có đau không?"

"Cũng không sao." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.

Cố Cảo Đình tàn khốc nhìn về phía dì Long, dặn dò: "Vứt hết mấy cái thảm này đi."

Nói xong ánh mắt lại chuyển sang mặt của Hoắc Vi Vũ:

"Bước đi cẩn thận chút, té chính là cô, đau cũng chính là cô, đường không có tri giác."

Hoắc Vi Vũ nghe giọng anh có chút thương tiếc, đáy lòng run rẩy lợi hại. Tiếng động cơ của phi cơ vang lên.

Cô tỉnh táo lại, biết anh muốn đi, giơ chân lên, lung lay chân: "Dép lê này tôi mang đi."

"Có chuyện gì thì gọi cho tôi." Cố Cảo Đình nói.

Hoắc Vi Vũ gật đầu, rũ mắt xuống. Anh biết nếu cô có chuyện cũng không gọi cho anh. Cúi người, bế cô lên.

Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, cầm tay của Cố Cảo Đình. Anh chăm chú nhìn cô, không nói gì, đi ra ngoài.

Cô có thể cảm giác lực đạo trên tay anh, cơ bụng cường tráng, tín nhiệm buông tay ra. Binh lính mở cửa xe ra.

Anh đặt cô vào xe, đóng cửa lại. Binh lính khởi động xe, lái đi, làm liền một mạch. Hoắc Vi Vũ quay đầu, anh còn đứng ở cửa.

Dưới phi cơ, cuốn lên chút gió, anh đứng trong gió, ưu nhã cao quý, ngọc thụ lâm phong. Một sợi dây thừng thả xuống, Cố Cảo Đình anh tuấn bắt lấy.

Lên máy bay, Hoắc Vi Vũ liền không thấy được nữa. Cô mở cửa sổ, vươn đầu ra. Cố Cảo Đình đã lên máy bay. Động tác nhanh, chuẩn, lưu loát.

Từ nhỏ đã sinh sống ở học viện quân đội, cô cũng thấy qua quân nhân, lính đặc chủng lợi hại cũng đã gặp, vì quen thuộc, nên cũng không cảm thấy ghê gớm cỡ nào.

Nhưng mà, vừa rồi, cô thật sùng bái.

Chương 287: Thay Vì Chú Ý Người Khác, Không Bằng Quan Tâm Chính Mình

Phi cơ bay xa.

Hoắc Vi Vũ lùi đầu về, dựa vào trên ghế, phát ngốc một hồi, trong đầu đều là hình dáng Cố Cảo Đình anh tuấn hiên ngang.

Trong lòng có loại cảm giác quái dị tim đập nhanh hơn. Cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Cô vỗ điều khiển ghế dựa, nói với binh lính: "làm phiền đưa tôi đi bệnh viện Hoa Mỹ."

"Tư lệnh phân phó đưa cô trở về." Binh lính cự tuyệt nói.

"xe tôi còn để ở Hoa Mỹ. anh đưa tôi trở về, còn không phải muốn tôi đi Hoa Mỹ lấy xe sao?" Hoắc Vi Vũ nói.

Binh lính ngẫm lại cũng phải, điều chỉnh phương hướng, đi bệnh viện Hoa Mỹ. Hoắc Vi Vũ ở trên xe chơi di động Cố Cảo Đình cho cô.

máy giới hạn sản xuất, chính là không giống nhau. Chẳng những bảo trì luôn có kết nối internet, lướt rất nhanh, bên trong còn có mấy trò chơi rất có ý tứ.

Hoắc Vi Vũ cầm di động chụp ảnh ở bên ngoài, thật rõ ràng, còn có thể phóng to thu nhỏ, sắc nét. Đột nhiên, cô phát hiện tình huống không giống bình thường.

phía sau, có một chiếc xe Cayenne màu xanh ngọc. Ngồi ở trên ghế điều khiển chính là một người phụ nữ mập mạp, tóc buột đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai và kính râm.

trên mặt cô trang điểm thực quỷ dị. Nửa giờ sau, Hoắc Vi Vũ quay đầu lại. Phát hiện người phụ nữ đi xe Cayenne còn đi theo cô. Hoắc Vi Vũ hồ nghi, chụp một tấm ảnh. nhìn vào hình, cô cũng không nhận ra cô ta.

Chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều? Binh lính đưa Hoắc Vi Vũ đến cửa bệnh viện Hoa Mỹ. Hoắc Vi Vũ lấy xe mình, lái xe rời đi.

Cô phát hiện, người phụ nữ đi xe Cayenne còn đi theo cô. Ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, Hoắc Vi Vũ dừng xe, ngó sau kính xe liếc mắt một cái. Cô từ xe bước xuống, trực tiếp đi đến xe Cayenne trước mặt, gõ cửa sổ.

Cửa sổ xe bị kéo xuống.

người phụ nữ kia nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, tươi cười, "Tôi theo cô đã lâu, có thể tâm sự với tôi không?"

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc. Cô khẳng định, cô không quen biết người phụ nữ trước mắt này.

Cô ta mặc dù có mập, nhưng mà đường nét thật xinh đẹp, đôi mắt to tròn, mũi cao, môi mỏng như vẽ, da thịt trắng nõn hơn so với người bình thường, có lẫn vào khí chất đặc biệt.

Hoắc Vi Vũ hất cằm về phía bên cạnh, "Tôi chỉ có thời gian mười phút. sang xe bên cạnh nói đi."

Hai người lái xe sang một bên, cô gái xuống xe, đi tới trước xe Hoắc Vi Vũ, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết cô tặng Ngụy Ngạn Khang lẵng hoa, sau đó trốn vào trong phòng Phùng Tri Dao, tôi vẫn luôn ở đó."

Hoắc Vi Vũ có chút giật mình, khó hiểu hỏi: "cô là ai?"

"Tôi là vợ Sở Thanh Vân, Y Phương Phương, tôi tưởng, Phùng Tri Dao là người phụ nữ trong lòng chồng tôi. Tôi hôm nay nằm vùng một ngày." Y Phương Phương ngay thẳng nói.

Y Phương Phương, Hoắc Vi Vũ biết người này. Cô cũng biết, rất mau, chồng của cô ta sẽ ly hôn cô ta, cưới Phùng Tri Dao.

Cô ta còn có một đứa con trai một tuổi. Trách không được, có chút béo phì, sau khi sinh con xong, dáng người còn chưa thon gọn.

Nghĩ đến, cô ta có chút đáng thương. "lòng người, đau nhất cầu không được đồ vật, cảm tình, miễn cưỡng không được, thay vì rối rắm, còn không bằng đem thời gian và tinh lực chăm sóc mình." Hoắc Vi Vũ trấn an nói.

Y Phương Phương tươi cười, "Ai muốn cưỡng cầu tên tim heo kia, hắn yêu ai cho người đó! Tôi là muốn tìm được chứng cứ ly hôn với anh ta, hiện tại anh ta quấn lấy tôi không chịu buôn, nói cái gì hết thảy đều vì con, nếu tôi ly hôn với anh ta, sẽ không cho tôi nuôi con, tôi muốn nghe một chút, nhân phẩm Phùng Tri Dao ra sao, nếu không cẩn thận tôi kiện bị xử thua, cũng không cần quá lo lắng cho con tôi."

Hoắc Vi Vũ: "......"

Chương 288: Yên Tâm, Ngươi Sống Không Lâu

"kỳ thật tôi và Phùng Tri Dao không thân, chỉ biết là, cô ta thực yêu chồng cô, nói đến nhân phẩm?" Hoắc Vi Vũ nhớ tới cảnh tượng Phùng Tri Dao đem gậy gỗ nhét vào ** bên trong.

Một phụ nữ vì đạt mục đích, đều không biết yêu quý bản thân, cô ta làm sao sẽ yêu quý con của tình địch.

"Tôi kiến nghị là, con cô vẫn do chính cô chăm tốt hơn." Hoắc Vi Vũ nói.

Y Phương Phương minh bạch, vỗ bả vai Hoắc Vi Vũ, nở nụ cười cảm kích, "chị em tốt, cảm tạ, hôm nào tôi ly hôn thuận lợi mời cô ăn cơm."

Y Phương Phương nói xong, lái xe đi rồi. Hoắc Vi Vũ tâm tình bực bội. Tính ra, việc cô còn lo chưa xong, cũng không cần xen vào việc của người khác.

Cô vừa đến bãi đỗ xe công ty, từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Hoắc Thuần nổi giận đùng đùng bước tới.

"Quyền Vi Vũ, rốt cuộc cô nói gì với Ngụy tổng đó, anh ta hiện tại không cho tôi diễn." Hoắc Thuần chất vấn.

Hoắc Vi Vũ đóng cửa xe, lạnh lùng nhìn Hoắc Thuần, "cô không nên hỏi tôi nói với ông ta cái gì, mà là hỏi Lý Nghiên Hiền nói với ông ta cái gì?"

"Có ý tứ gì?" Hoắc Thuần khó hiểu.

"đây là bộ phim đầu tiên cô làm nữ diễn viên, cô cảm thấy Lý Nghiên Hiền sẽ nghĩ như thế nào quan hệ của cô và Ngụy Tịch Phàm?" Hoắc Vi Vũ liếc mắt một cái váy ngắn hở ngực. "Chỉ dựa vào diện mạo và cách ăn mặc của cô, cô ở bên người Ngụy Tịch Phàm sẽ không sống thọ."

"Ý của cô là Lý Nghiên Hiền làm cho Ngụy Tịch Phàm không cần tôi? Không có khả năng, tôi và cô ta ở cùng một chiếc thuyền." Hoắc Thuần chống nạnh không tin nói.

"Hoắc Thuần, trên thế giới này sự tình không phải chỉ có một cộng một là hai đơn giản như vậy, cô cho rằng với Lý Nghiên Hiền bày mưu tính kế, cô ta liền xem cô như người một nhà? Sẽ không, một khi xảy ra chuyện, cô là con dê đầu tiên chịu tội, mà Ngụy Tịch Phàm vô cùng chán ghét phụ nữ tính kế, kết quả, chính là cô GAMEOVER."

Hoắc Thuần bừng tỉnh đại ngộ, tức khắc ảo não xấu hổ và giận dữ, chỉ vào mũi Hoắc Vi Vũ nói: "Quyền Vi Vũ, cô đừng cho là cái gì tôi cũng không bằng cô, tôi nói cho cô biết, tôi có đòn sát thủ, người phụ nữ số một, tôi nhất định phải được."

Hoắc Vi Vũ im lặng nhìn Hoắc Thuần, "cô có làm phụ nữ số một hay không, cùng tôi có quan hệ gì?"

"Tôi biết một bí mật của Cố Cảo Đình, không biết với cô có quan hệ không?" Hoắc Thuần bật thốt lên nói.

"bí mật gì?" Hoắc Vi Vũ tò mò.

Hoắc Thuần ngước cằm, vênh váo tự đắc, châm chọc nói: "cô thật là ngu xuẩn, tôi làm sao sẽ nói cho cô?"

Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, "Vậy cô giữ bí mật này, để thối rữa ở trong bụng đi, vừa vặn, tôi hoàn toàn không quan tâm."

Hoắc Vi Vũ đi đến cửa công ty. Hoắc Thuần nắm chặt nắm tay, quát: "cô cuối cùng rời xa Cố Cảo Đình một chút, hắn cũng không phải loại đàn ông cô tưởng."

đầu Hoắc Vi Vũ không có quay lại. Hoắc Thuần hận dậm chân, chạy tiến lên, giữ chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ, "Tôi nói cho cô biết, kỳ thật Cố Cảo Đình là  lãnh đạm, cái kia anh ta không được. vị hôn thê lúc trước của anh ta là chị em thân thiết của tôi, cô ta nói với tôi rồi, Cố Cảo Đình không có chạm qua vị hôn thê kia, dù cho vị hôn thê trước mặt anh ta cởi hết quần áo, anh ta cũng không cứng lên."

đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống nhìn Hoắc Thuần, nhếch khóe miệng lạnh băng, "Nếu chuyện này là sự thật, cô tuyệt đối sẽ không nói với tôi."

"Tôi nói chính là sự thật."

Hoắc Vi Vũ không để ý đến cô, đi vào thang máy. lúc Cố Cảo Đình cùng với cô, cô có thể cảm giác được tiểu quái thú của anh hoàn toàn thức tỉnh.

Lãnh đạm? A! Bất quá, hắn lớn quá, lại không có đi vào. Cô vốn tưởng rằng là anh ý chí mạnh mẽ, sẽ không......

Thật sự không được đi?

Chương 289: Đêm Nay, Gặp Ở Nhà Tôi

Hoắc Vi Vũ đi tới văn phòng Ngụy Tịch Phàm. Anh ta nhìn thấy Hoắc Vi Vũ tới, mỉm cười đứng lên, cằm ngó xuống trước bàn làm việc, "Ngồi đi."

Hoắc Vi Vũ hồ nghi ngồi xuống.

Ngụy Tịch Phàm đưa cho Hoắc Vi Vũ một cái phong thư, "gần đây biểu hiện của cô không tồi, đây là khen thưởng cho cô, hạng mục kế tiếp từ nay cô toàn quyền phụ trách, làm cho tốt, còn có tiền thưởng."

"Cám ơn Ngụy tổng." Hoắc Vi Vũ cung kính tiếp nhận phong thư trong tay anh ta. Một xấp thật dày, phỏng chừng có hai vạn.

Hoắc Vi Vũ bỏ vào túi xách.

Ngụy Tịch Phàm đánh giá Hoắc Vi Vũ, muốn nói lại thôi, thử hỏi: "Tiểu Vũ, cô và Cố Cảo Đình là quan hệ gì, anh ta đối với cô rất đặc biệt, vừa rồi tôi còn nghe nói, các người thiếu chút nữa kết hôn?"

Hoắc Vi Vũ hơi hơi nhếch khóe miệng, phảng phất giống như hiểu rõ.

Ngày hôm qua Cố Cảo Đình cùng Ngụy Tịch Phàm chào hỏi, cô liền biết, Ngụy Tịch Phàm khẳng định sẽ hoài nghi quan hệ cô và Cố Cảo Đình.

Ngụy Tịch Phàm là người làm ăn, thực hiểu xem xét thời thế, phân tích lợi và hại.

Cô ngước mắt, xem Ngụy Tịch Phàm trong mắt, hỏi ngược lại: "Ngụy tổng cảm thấy Hoắc Thuần như thế nào?"

Ngụy Tịch Phàm sắc mặt kém một ít, hiện lên một tia phiền chán, "tính tình con nít, không hiểu sự tình."

"lúc trước thì sao?" Hoắc Vi Vũ lại hỏi.

"vừa nhìn thấy diễm lệ động lòng người, dịu dàng nhu tình, nữ sinh nhỏ đáng yêu." Ngụy Tịch Phàm nhàn nhạt nói.

Hoắc Vi Vũ tươi cười xinh đẹp, đứng lên, vững vàng nói: "ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ, sẽ không nhất định bất biến, Cố Cảo Đình đối với tôi cũng vậy, Ngụy tổng đem toàn bộ chú trọng đặt ở trên người một phụ nữ, nguy hiểm quá lớn, hiểu thấu rồi sau đó hành động, tôi tùy thời chờ bị bỏ rơi."

Ngụy Tịch Phàm không nghĩ tới Hoắc Vi Vũ như vậy mà thấu triệt.

Cô ưu nhã gật đầu, từ văn phòng anh ta rời đi.

"Nói như thế nào?" Lý Nghiên Hiền từ bên trong phòng ra tới.

"cô gái này thực thông minh, làm chúng ta không cần chú ý ở trên người cô ta, chúng ta lại quan sát đi." Ngụy Tịch Phàm tự nói.

Hoắc Vi Vũ đi tới cửa văn phòng, liền nghe nhóm đồng sự tám chuyện cô.

"bạn trai cô ta cảm thấy làm với cô, như là với người chết, cho nên ngoại tình."

"Cho nên, muốn bắt lấy lòng đàn ông, trước thỏa mãn thân xác, Hoắc Vi Vũ quá lạnh băng, dù nhìn đẹp, ai cũng sẽ không có nhiệt tình chạm vào một cá chết."

"Cái kia, tôi nói với các người, ngày hôm qua ở bên ngoài WC nghe được bên trong đại chiến, tôi còn tưởng rằng là Hoắc Vi Vũ, nhưng ra tới chính là đôi nam nữ khác, tôi còn thấy được Cố Cảo Đình cũng ở trong WC." Tần Vi hưng phấn bát quái nói.

"cô nói là hai nam một nữ?" Đồng sự kinh ngạc nói.

"Không giống, Cố Cảo Đình áo mũ chỉnh tề, như là không cẩn thận đụng vào." Tần Vi đỏ mặt nói.

"anh ta, cái kia, lớn không?" Đồng sự hâm mộ hỏi.

"Không mặt mũi xem, hẳn là không, cô kia có hơi xấu, tôi xem anh ta mặt không đổi sắc, rất bình thường." Tần Vi nói.

Hoắc Vi Vũ không đổi sắc mặt đi vào văn phòng. Trong văn phòng tức khắc lặng im như tờ. Tần Vi xấu hổ, hỏi: "Tiểu Vũ, cô đi đâu? Không tìm thấy cô."

"Thay Ngụy phu nhân đi tặng đồ." Hoắc Vi Vũ bình đạm ngồi xuống, mở máy tính. Mọi người xem bình an không có việc gì, tiếp tục bàn tán Cố Cảo Đình.

"Cũng không biết anh ta kỹ xảo thế nào, có thể hay không xuất sắc giống như diện mạo?"

"Hoắc Vi Vũ, kỹ xảo bạn trai cũ thế nào?" Tần Vi bát quái hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, bình tĩnh nói: "Tôi và anh ta không có làm, cho nên không rõ ràng lắm." Những lời này, tương đương vả mặt nói cô làm giống cá chết trước một đám người.

Hoắc Vi Vũ nhớ tới Hoắc Thuần lời nói, Cố Cảo Đình thật sự không được? Trong đầu vừa nghĩ.

Hoắc Vi Vũ gởi qua Cố Cảo Đình một tin nhắn: "Đêm nay, gặp ở nhà tôi."

Chương 290: Hoắc Vi Vũ, Cô Thật Sự Có Chút Buồn Cười

Gởi xong, Hoắc Vi Vũ tim đập nhanh, trên mặt nóng bừng. Bụm mặt nhìn màn hình máy tính ngây ngô một hồi.

Tiếng chuông tan tầm vang lên. Cô nhìn thoáng qua màn hình di động, Cố Cảo Đình không có trả lời tin nhắn. Có khả năng anh ta đang vội.

Hoắc Vi Vũ xách lên túi xách về trước, đi một chuyến đến siêu thị. Cô nhớ rõ anh ta không thích ăn cà rốt, hành tây, cá, bò bít tết.

Cô liền mua chút thịt xay, xương sườn, bí đao, cà chua, đao đậu, trứng gà. Lúc tính tiền, Hoắc Vi Vũ bắt một hộp bao cao su ném ở trước mặt thu ngân.

Thu ngân quét mã xong, cô chột dạ nhét vào trong túi, như là ăn trộm, mang kính râm, quay đầu đi. Trở về, Cố Cảo Đình vẫn chưa có trả lời tin nhắn.

Hoắc Vi Vũ nóng vội một chút làm thế nào nấu đồ ăn, học trên mạng các bước, cô nấu canh xương sườn bí đao, đao thịt bằm, cà chua trứng gà.

Nếm xong, còn có thể. Chuẩn bị cho tốt, lại nhìn thoáng qua di động, đã 7 giờ, Cố Cảo Đình vẫn là chưa có trả lời tin nhắn.

Tâm tình có chút mất mát. Cô đi tắm rửa trước, thay váy hai dây dài màu hồng nhạt, lót trong màu đen, cảm thấy quá gợi cảm, khoát lên một khăn choàng bằng sợi dệt kim.

Nơi cổ tay, sau vành tai xức lên nước hoa mùi hoa oải hương. Đem túi đặt ở trên tủ đầu giường. Toàn bộ chuẩn bị cho tốt. Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài, siêu cấp khẩn trương.

Hít sâu, thở ra, hít sâu, lại thở ra. Cô ngồi ở trước bàn ăn đợi một hồi lâu, đã tới 9 giờ, Cố Cảo Đình còn không có tới.

Hoắc Vi Vũ nhẫn nại, chơi trò chơi trên di động, lại chơi hết một giờ.

Nhìn di động đã 10 giờ, cô hoài nghi, có thể hay không Cố Cảo Đình không có nhận được tin nhắn của cô. Mở ra tin nhắn, cô đã gởi đi rồi.

Lúc này gọi điện thoại cho anh, có phải hay không có loại cảm giác gấp chờ không nổi? Nói không chừng anh có chuyện quan trọng?

Hoắc Vi Vũ quyết định gọi điện thoại cho trung tá Thượng, bên cạnh hỏi thăm một chút hành tung Cố Cảo Đình.

Di động kêu ba tiếng, trung tá Thượng bên kia tiếp nghe.

"xin chào tiểu thư." trung tá Thượng cung kính chào hỏi.

Hoắc Vi Vũ đang muốn nói chuyện, nghe được bên kia giọng Phùng Tri Dao kích động truyền tới.

"Vì sao như thế này? Nếu em biết sớm một chút sẽ tốt biết bao, anh vì cái gì còn không sớm nói cho em."

"Nói cho em biết có thể thay đổi chuyện em yêu anh ta sao?" Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.

"Đương nhiên sẽ không." Phùng Tri Dao không cần suy nghĩ hồi phục.

"Anh đây hoà giải không nói lại có gì khác nhau đâu."

"Cố Cảo Đình, em hận anh, anh vì cái gì đối như vậy với em, vì cái gì! Ô ô ô ô." Phùng Tri Dao khóc rống lên.

Có lẽ là trung tá Thượng giúp bọn họ đóng cửa lại. Hoắc Vi Vũ nghe không được đối thoại của bọn họ nữa. Chỉ cảm thấy, có chút lạnh lẽo, ngấm dần vào trong máu. Cô phảng phất cảm nhận được cõi lòng tan nát.

Cố Cảo Đình chẳng qua là ở cùng Phùng Tri Dao. Thoạt nghe, như là đang thổ lộ. Trách không được, không hồi âm tin nhắn của cô. Làm phụ nữ, có đôi khi thật đúng là ngốc.

Đối phương cho ánh mặt trời liền sáng lạn, cho nước lũ liền ngập lụt. Anh nói muốn xem một cảnh khác, cô liền muốn bồi anh xem.

Lại không biết, phong cảnh trong lòng anh nói, căn bản không có người có thể thay thế được. Ngu lần đầu tiên, còn ngu lần thứ hai.

Hoắc Vi Vũ, cô thật sự có chút buồn cười. Cô đem đồ ăn trên bàn đều quăng vào thùng rác. Nhưng mặc dù như vậy, trong lòng như còn thứ gì đè nặng, thực không thoải mái.

Cô khẩn trương cần nơi phát tiết, mới sẽ không làm mình cảm thấy khổ sở. Hoắc Vi Vũ vào phòng, điểm trang vô cùng lộng lẫy, khóa di động, ném ở trên giường.

Giỏ xách, lấy chìa khóa, lái xe đi ra ngoài, toàn bộ thân ảnh ẩn nấp ở trong bóng tối, trừ bỏ sương mù trong đôi mắt, chảy ra, cô vốn không nghĩ sa nước mắt......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro