Chương 541-550

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 541: Khát Vọng Muốn Có, Ngộ Nhỡ Gặp Quỷ

Hoắc Vi Vũ vừa mới vào phòng tắm, Duật Nghị vọt vào.

Cậu ta đóng cửa lại, nói xin lỗi: "Vừa rồi thật xin lỗi, ba của tôi khẳng định phải kiểm tra ga giường đó."

"Là tôi nên cám ơn cậu." Hoắc Vi Vũ trịnh trọng gật đầu.

"Tôi hứa với cô, khi nào cô tự nguyện tôi mới đụng vào cô, vậy buổi tối... có khả năng chúng ta sẽ cùng ngủ chung một giường. Có điều cô yên tâm, tôi đảm bảo không đụng cô, tay cũng không đụng." Duật Nghị thề nói.

"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ chân thành nói.

Nếu không phải Duật Nghị thiện lương, đơn thuần, cô sẽ không chọn con đường gian khổ và rất gian khổ này.

Một đêm này, Hoắc Vi Vũ cũng không có ngủ.

Cô ngủ ở gần nhất, trở mình cũng không có.

Dù sao, nằm bên cạnh là một người đàn ông lạ.

Những ngày như vậy không biết lúc nào mới có thể kết thúc.

Sáng sớm, cô mang theo đôi mắt quầng thâm đi toilet đánh răng, rửa mặt.

Duật Nghị cũng bị đánh thức, đi theo vào toilet, liếc nhìn cô, "Nè có chuyện tôi không rõ, kỳ thật, có một đám phụ nữ yêu thích tôi, cho dù ăn cơm với tôi, bọn hắn cũng cảm thấy vinh hạnh, vì sao cô... Hình như không có giống bọn họ nha."

"Một người có lựa chọn khác nhau, cảm nhận giá trị và mục đích khác nhau. Cậu là một người được sinh ra từ chìa khóa vàng, anh tuấn, cao lớn, trên người có hơi thở quý tộc bẩm sinh.

Tất cả mọi người hâm mộ thân phận địa vị của cậu, giống hoàng tử trong chuyện cổ tích, mấy cô gái sẽ thích ngưỡng mộ cậu thì rất bình thường.

Nếu như tôi ở tuổi mười tám, nhất định sẽ nói với cậu như vậy, ăn cơm với cậ cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh.

Nhưng tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, nên trải qua đều trải qua, tôi cũng có người mình yêu.

Nếu như một người phụ nữ, ngay cả chân thành và trung thành tối thiểu nhất cũng không có, vậy cũng không đáng được bất kỳ ai yêu thích, cũng không xứng có được tình yêu, đúng không?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.

"Nếu như cô mười tám tuổi, sẽ thích tôi?" Duật Nghị nghi hoặc hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhún vai, "Không biết chừng. Chỉ cần cậu thiệt tình, một ngày nào đó, sẽ có người phụ nữ thật lòng yêu cậu xuất hiện."

Duật Nghị hi vọng, cái nguời phụ nữ thật lòng với cậu ta chính là Hoắc Vi Vũ.

Cậu ta có cảm giác, càng ở chung với cô, cậu ta càng yêu cô...

Tiếng đập cửa liền vang lên.

Vệ sĩ đưa điểm tâm tới.

"Hoàng tử, tổng thống kêu ngài qua đó." Thị vệ nói.

"Đã biết." Duật Nghị đi đến chỗ tổng thống.

Hoắc Vi Vũ nhìn lướt qua mấy món ăn, trải qua tối hôm qua, bây giờ cô không có chút tin tưởng với Duật Cẩn, thà rằng cô chết đói, cũng không ăn bất cứ món gì bọn họ đưa tới.

Phòng của Tổng thống

"Ai bảo con lấy quần che lên bình hoa hả, ba cho con biết vị trí máy giám sát, là để cho con che lại sao?" Tổng thống trách cứ.

"Ba, không phải con sợ ba nhìn thấy con sẽ tự ti sao?." Duật Nghị cười đùa nói.

"Ai tự ti!" Tổng thống nhìn con trai của ông liền tức giận, bây giờ hi vọng của ông đều đặt ở trên người cháu trai.

"Tiệc mừng ngày hôm nay, một bước cũng không được rời khỏi Hoắc Vi Vũ, hiểu chưa?" Tổng thống nhắc nhở.

"A." Duật Nghị lên tiếng, phản bác: "Ba, một chút tự do ba cũng không cho Hoắc Vi Vũ, cô ấy sẽ chán ghét con đó, nói không chừng con có thể làm cho cô ấy yêu con đó?"

"Cô ta có thể yêu con sao?" Tổng thống đả kích nói.

Duật Nghị nở nụ cười, "Ba nuôi em bé thật chuyên nghiệp đã hai mươi lăm năm rồi, luôn cản trở con. Khát vọng muốn có, ngỡ nhỡ gặp quỷ thì sao, hơn nữa khi Cố Cảo Đình không cần cô ấy, lúc cô bị thương, quay đầu ngẫm lại, chỉ có con tốt nhất với cô ta, chẳng phải sẽ yêu con nhất rồi sao?"

Tổng thống: "..."

"Con vẫn nên để cô ta sinh đứa bé trước, một người phụ nữ không dễ dàng yêu một người đàn ông, nhưng sẽ yêu thương đứa bé, cùng với ba của đứa bé đó." Duật Cẩn ý vị thâm trường nói.

Chương 542: Hả Giận, Thoải Mái

Tổng thống tìm tới thợ trang điểm Hoàng gia, nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế trang phục lộng lẫy cho Hoắc Vi Vũ, trang sức đẹp đẽ.

Bất kỳ một món trang sức nào cũng hơn trăm vạn.

Cô nhìn mình trong gương, cao quý như vậy, nhưng khi gỡ xuống những thứ xa xỉ này, thì nó sẽ khó coi thế nào.

Hào phú, quý tộc, thật đúng là nơi khiến cho trái tim sợ hãi.

"Cô mặc như vậy, rất xinh đẹp." Duật Nghị thưởng thức nó.

Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ, xoay tròn một vòng, "Cậu nói là thể diện Hoàng tộc."

Duật Nghị: "..."

Tiệc chúc mừng được tổ chức ở khách sạn Hoàng gia, tất cả ở đây đều bị bao hết rồi.

Xung quanh khách sạn, có hơn một vạn binh sĩ canh gác, vây một vòng trong chật như nêm cối.

Đặc biệt là an ninh trật tự, được khống chế chặt chẽ.

Mỗi người đến đây, đều phải cung cấp vân tay để nghiệm chứng, xác định tư cách, chỉ có thể dẫn theo vợ, con trai con gái, bạn bè cũng không cho phép dẫn theo.

Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống, phóng viên đã chờ sẵn ở đó một loạt nhào lên, đối chụp hình cô.

Sau khi chụp xong, lại đâu vào đấy ở dưới sự chỉ huy rời khỏi.

Duật Nghị tiến lên, đi tới bên cạnh Hoắc Vi Vũ, ôm eo của cô.

Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, nhìn về phía Duật Nghị.

Duật Nghị lúng túng cười cười, nhưng không có lấy tay ra, "Mệnh lệnh của ba tôi."

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, rất bực bội. Cô không thích bị người đàn ông khác đụng vào.

Cô cảm giác được trước mắt có một bóng râm, nhìn về phía Cố Cảo Đình.

Vẻ mặt Cố Cảo Đình lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay Duật Nghị ôm eo Hoắc Vi Vũ, giống như dã thú muốn ăn thịt người.

Duật Nghị sợ hãi thu tay về.

"Đi theo tôi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, xoay người, đi về phía khác.

Cao ngạo như một Vương giả. Hết lần này tới lần khác, còn làm cho người ta không thể không phục tùng.

Duật Nghị thở dài một hơi, cúi đầu xuống, đi theo phía sau mông Cố Cảo Đình. Vì sao cậu không thể mạnh mẽ một lần.

Thật là muốn... Đào góc tường của Cố Cảo Đình. Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, may mắn Cố Cảo Đình giúp cô giải vây.

Quản gia Tắng đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, gật đầu, hạ giọng nói ra: "Hi vọng Thái Tử Phi không cần làm chuyện gì đó khiến cho mình phải hối hận, hãy nhìn xung quanh."

Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, nhìn về phía xung quanh.

Trên tay của hơn trăm binh sĩ đứng ở vị trí khác nhau trong khách sạn, đều cầm súng, nhắm ngay vào cô.

Cô hiểu rồi. Hôm nay là tiệc chúc mừng, nói thật ra thì là Hồng Môn Yến. Cô một mình đi vào đại sảnh.

"Tiểu Vũ."

Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, Hoắc Cương Liệt mỉm cười nhìn cô, "Có thể nói chuyện mấy câu với cô không? "

Hoắc Vi Vũ nhìn sự vui vẻ trong mắt Hoắc Cương Liệt, trong mắt càng thêm lạnh lùng hơn.

Ông ta ép buộc cô không thể họ Hoắc, lấy quải trượng đánh cô, hận không thể đánh chết cô, cô sẽ nhớ kỹ cả đời.

"Lại đây nói đi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

Trên mặt Hoắc Cương Liệt có chút không được tự nhiên, nhìn như yêu thương hiền lành nói: "Ngày hôm qua cô được phỏng vấn trên mạng tôi đã nhìn thấy, chúc mừng cô, mấy người thân thích cũng trở lại báo tin vui, chúng ta cũng vui mừng cho cô, cô và hoàng tử kết hôn, đến nhà mẹ để xử lý tiệc cưới đi?"

Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn Hoắc Cương Liệt, ánh mắt liếc qua Tần Diệu Ni và Hoắc Thuần, khóe miệng cong lên.

Kẻ thù giết ba, cô sẽ không quên đâu.

"Đương nhiên." Hoắc Vi Vũ lập lờ nước đôi nói.

"Thật vậy sao?" Hoắc Cương Liệt kinh hỉ, lại áy náy nói: "Con không trách ông nội đối xử với con như vậy đúng không?"

"Tôi quả thật rất cần nhà mẹ đẻ, hoàng thất không thể không có thể diện, tôi không hy vọng, có một câu nói bậy nào từ trong nhà mẹ tôi nói ra, nếu như bị tôi nghe được, tôi cũng mặc kệ cô ta là ai?" Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Hoắc Thuần.

Hoắc Thuần đố kỵ ánh mắt đều đỏ, ôm chặt lấy Tần Diệu Ni.

"Lời này nghe giống như cô đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe." Tần Diệu Ny âm dương quái khí nói.

"Câm miệng." Hoắc Cương Liệt lạnh lùng nói.

Tần Diệu Ny vẫn sợ lão gia tử, cúi đầu, không nói.

Chương 543: Chuyện Xoay Ngược Lại Quá Nhanh, Ông Không Có Chút Chuẩn Bị

Hoắc Vi Vũ giơ lên nụ cười châm chọc, đi qua người bọn họ.

Cô đi đến trước bàn ăn, tùy tiện cầm một khối bánh ngọt, cắn một cái, đôi mắt đẹp đảo qua đám người xung quang.

Phùng Tri Dao cũng đã tới, một thân váy màu trắng phiêu dật, phụ trợ lên cho cô giống như một tiên nữ.

Gặp lại cô ta, trong lòng Hoắc Vi Vũ khó chịu. Cô nhớ tới lời nói của Cố Cảo Đình.

Anh muốn cô mặc kệ anh làm gì, đừng nghe, đừng nghĩ.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Cố Cảo Đình có thể sẽ chỉ định Phùng Tri Dao làm vị hôn thê của cô, cả người cô không thoải mái.

Phùng Tri Dao thấy ánh mắt của cô, cầm hai ly rượu đỏ đi tới, một ly đưa cho Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ tiếp nhận, nhẹ nhàng lay động.

"Tôi còn tưởng rằng cô và Cảo Đình là một đôi, không nghĩ tới cô cùng với hoàng tử mới là một đôi, trên đời, thật sự có nhiều kỳ tích, giống như tất cả mọi người cảm thấy tôi và Thanh Vân là một đôi, kết quả, anh ấy cưới Y Phương Phương, còn sinh ra một đứa bé với Y Phương Phương." Phùng Tri Dao thương cảm nói, uống một ngụm rượu.

Hoắc Vi Vũ buông ly rượu đỏ, "Tình cảm có thể thay đổi, nhưng, chỉ cần cô không cầm súng bắn vào người tôi, chúng ta liền không thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện."

"Không phải trên tòa cô cũng muốn làm tôi mất thể diện sao?" Phùng Tri Dao bật thốt lên.

Hoắc Vi Vũ giơ lên nở nụ cười, trong mắt lại không có chút độ ấm nào, "Cho nên, bây giờ đang ở trong lòng cô, hẳn là hận chết tôi mới đúng. Đột nhiên thân thiện, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp?"

"Cô quả thật không thể nói lý." Phùng Tri Dao nói, xoay người rời khỏi.

Quản gia Tắng nhìn chằm chằm vào Hoắc Vi Vũ, báo cáo với tổng thống: "Cô ta rất cẩn thận, ly rượu đầu tiên chúng ta sắp xếp, cô ta cũng không có uống, Phùng Tri Dao không có cơ hội."

"Gọi Nghị nhi tới, chọn dùng kế hoạch C, chỉ có thể thành công, không thể thất bại." Tổng thống độc ác phân phó nói.

"Vâng." Quản gia Tắng đi ra ngoài tìm Duật Nghị.

Bóng dáng của Duật Nghị cũng không nhìn thấy.

"Hoàng tử đâu?" Quản gia Tắng sốt ruột hỏi vệ sĩ.

"Tư lệnh dẫn ngài ấy đi rồi." Vệ sĩ báo cáo.

Quản gia Tắng lập tức gọi điện thoại cho Duật Nghị, "Hoàng tử, tổng thống gọi ngài trở lại."

"Quản gia Tắng, tôi đang ở phòng 1809, ông có thể kêu ba tôi tới đây không?" Duật Nghị yếu ớt nói.

Quản gia Tắng cảm giác không đúng, "Sao vậy?"

"Ông kêu ba tôi tới sẽ biết." giọng nói của Duật Nghị càng ngày càng nhỏ.

"Bây giờ tôi sẽ đi kêu tổng thống." quản gia Tắng lập tức cúp máy, đi vào đại sảnh, tìm được tổng thống, gật đầu, báo cáo: "Tư lệnh dẫn hoàng tử tới phòng 1809, giống như đã xảy ra chuyện, hoàng tử để cho tôi gọi ngài qua đó."

"Sao vậy?" Tổng thống đề phòng nói.

"Hoàng tử chưa nói."

"Đi xem." Tổng thống bước vào thang máy, đi đến phòng 1809.

Ông nhìn thấy Duật Nghị ngồi ở bên trong, Cố Cảo Đình cũng ngồi ở bên trong.

vẻ mặt Duật Nghị giống như làm sai chuyện gì đó, chột dạ nhìn ông.

"Sao vậy con?" Tổng thống hỏi.

"Vừa rồi con mới đánh cược với Cố Cảo Đình, con thua hai triệu, mà không có tiền." Duật Nghị khẽ nói.

Tổng thống: "..."

Khóe miệng Cố Cảo Đình nở nụ cười lạnh nhạt, nhìn về phía tổng thống, "Ngài sẽ không giúp cậu ta quỵt nợ chứ, trong phòng này, có máy theo dõi đó."

Vẻ mặt Tổng thống, một lát trắng, hồng một lát xanh.

"Tôi làm gì có hai triệu, chẳng qua hai người chỉ đùa một chút." Tổng thống hòa khí nói.

Cố Cảo Đình vứt một phần tư liệu xuống trước mặt tổng thống, "Giấy trắng mực đen, không phải vui đùa. Tôi rất nghiêm túc."

Tổng thống nhìn về phía Duật Nghị, vừa nhìn về phía Cố Cảo Đình, muốn cười cũng không cười được.

Chuyện xoay chuyển quá nhanh, ông không có một chút chuẩn bị.

Chương 544: Bán Vợ

Tắng quản gia nhanh trí, tiến lên, ôn hòa nói: "Pháp luật nước ta quay định, đánh bạc thu lợi 5000 trở lên, đều là phi pháp."

Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn Tắng quản gia, trầm ổn bình tĩnh, nhếch miệng: "Còn gì nữa không? Nếu như tôi không nhớ nhầm, bắt lại tại chỗ, giam từ bảy ngày trở lên, cũng bị phạt tiền."

Tắng quản gia bối rối, đôi mắt lóe lên. Cố Cảo Đình đã sớm biết chuyện này.

"Cụ thể tôi muốn về đọc thử." Tắng quản gia cúi đầu nói.

"Không cần." Cố Cảo Đình cầm cuốn sách " Luật Pháp nước ta" đưa cho Tắng quản gia: "Chương 303, xem kỹ chút."

Tắng quản gia nhận, nhìn sắc mặt tổng thống. Sắc mặt tổng thống tái xanh, trầm mặc.

Cố Cảo Đình còn giảo hoạt hơn hồ ly, ông sơ sót, không dặn dò Duật Nghị cách xa anh ta một chút. Cố Cảo Đình đứng trước mặt tổng thống:

"Cũng là người quen, nếu như ông cảm thấy tôi đánh bạc với Duật Nghị là phi pháp, tôi nguyện ý cùng anh ta đến sở tạm giam, nếu như ông cảm thấy, chúng tôi chỉ là đánh bạc bình thường, vậy hai trăm triệu này, tôi không khách khí đâu."

"Hôm nay là tiệc chúc mừng của anh, hiện tại không tốt lắm, không có chuyện gì, tôi liền không truy cứu." Tổng thống nặn ra một nụ cười, nói.

Cố Cảo Đình lạnh lẽo xuống, lạnh lùng nói:

"Tôi nói lại, hoặc là ông cho là chúng tôi đánh bạc phi pháp, hiện tại tống tôi cùng Duật Nghị vào trại giam, tình huống cụ thể, tôi sẽ nói với công chúng rõ ràng, cũng sẽ đưa ra ghi hình, hoặc là, trả hai trăm triệu."

Tổng thống nắm chặt tay. Xương cốt "rốp rốp" vang lên.

Nếu Duật Nghị đi đến trại giam, tội đánh bạc trái phép, cả đời thanh danh của Nghị nhi sẽ bị phá hủy, không có cơ hội làm tổng thống.

Hơn nữa, nếu bây giờ đi trại giam, Cố Cảo Đình sẽ thiết kế, tìm cách thoát ra. Nhưng mà, hai trăm triệu? Duật Cẩn cắn răng: "Tôi không có nhiều tiền như vậy, cho dù có mượn người quen cũng không gánh nổi."

"Ông biết, tôi muốn gì phải không?" Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói ra.

Duật Cẩn cười, nụ cười cứng nhắc, trong mắt đều là phẫn nộ.

"Hay là cho Nghị nhi viết giấy nợ đi, hy vọng trong một năm có thể trả hết." Tổng thống nói ra, ánh mắt sắc bén nhìn Duật Nghị.

Duật Nghị mím môi, cúi đầu, nhìn lén ba của mình, chống lại ánh mắt của ông, lông mao dựng lên, vội vàng nhìn xuống đất.

"Cũng được." Cố Cảo Đình nhìn Duật Nghị: "Viết giấy nợ đi, tôi sẽ thu lãi như ngân hàng."

Tổng thống hầm hầm đi ra ngoài.

Duật Nghị viết xong giấy nợ, lập tức đuổi theo tổng thống: "Cha, nghe con giải thích."

Tổng thống quay người tát vào mặt Duật Nghị, tức giận đến con mắt phát hồng:

"Cha vì tương lai của con liền trăm phương ngàn kế, sắp đặt tính toán, sao con cứ cản trở ta?!!! Khó trách Hoắc Vi Vũ nói con là Tần Nhị Thế*."

Duật Nghị bưng mặt:

"Con chỉ muốn thắng anh ta một lần, đánh bạc cũng là dựa vào vận khí, con không nghĩ tới ông trời cũng giúp anh ta."

"Thắng? Cố Cảo Đình nhìn bộ bài một chút, là có thể nhớ rõ vị chí của từng lá, con lấy cái gì mà thắng! Người ta thận trọng từng bước, chăm chú thiết lập ván cục, con còn ngốc chui đầu vào rọ, cha thật sợ, bảo vệ con được nhất thời, nhưng không thể bảo vệ con cả đời." Tổng thống tức giận đi đến thang máy.

Duật Nghị cúi đầu, không đi theo nữa. Hai trăm triệu?

Vốn định thắng lấy lại mặt mũi, ai dè thua đến nổi bán vợ cũng không trả hết....

Chương 545: Vì Họa Được Phúc
Tổng thống ra khỏi thang máy. Mai Tướng quân nổi giận đùng đùng đi qua, quặm mặt lại: "Tôi không phục."

Duật Cẩn đanh bực bội, nhướng mày, khẩu khí cũng không tốt lắm:

"Làm sao?"

"Sao điện hạ lại cưới Hoắc Vi Vũ, một cô gái nhỏ bé không có gì, Mai Lâm nhà tôi so với cô ta còn tốt hơn cả trăm lần, ngàn lần, ông là cố ý nhắm vào tôi sao?" Mai tướng quân vô cùng không bình tĩnh.

Duật Cẩn bó tay toàn tập. Một cái phiền toái còn chưa giải quyết, lại xuất hiện thêm một cái khác.

Mai Kính Sơn là dân vô học, quá lỗ mãng, sợ ông ta nghĩ quẩn.

"Haizz." Tổng thống thở dài một hơi:

"Tôi cũng không còn cách nào khác, tin tức ông cũng thấy, Hoắc Vi Vũ cứu được Nghị nhi, ông muốn tôi làm sao bây giờ? Yên tâm, tôi tuyệt đối tìm cho Lâm nhi một nhà chồng tốt."

"Cái gì mà cứu Nghị nhi, tên sát thủ kia là tôi phái qua phối hợp cùng với Phùng Tri Dao, Phùng Tri Dao muốn xả thân cứu Cố Cảo Đình để được anh ta tín nhiệm, nếu không Cố Cảo Đình sẽ đưa cô ta đi, trong vòng năm năm không có khả năng trở về, giờ không biết ra sao, toàn bộ đều bị ngâm nước nóng, còn để Hoắc Vi Vũ làm anh hùng." Mai Kính Sơn táo bạo nói.

"Ông nói tên sát thủ kia giết Cố Cảo Đình! Chuyện này sao không nói với tôi." Tổng thống rất khiếp sợ, nhíu mày.

"Không đâu, chỉ là muốn Phùng Tri Dao ở bên cạnh Cố Cảo Đình làm nội ứng của chúng ta thôi, ông gần đây bận mấy việc xử lý tiệc ăn mừng của Cố Cảo Đình, làm sao có thời gian nghe tôi nói." Mai Kính Sơn cũng đều là ủy khuất không có chỗ phát.

"Nếu như Cố Cảo Đình tìm được tên sát thủ, thì không phải kế hoạch của ông sẽ bị ngâm nước nóng hay sao? Năng lực của anh ta, tìm cây kim còn có thể tìm được nói chi là một người sống." Tổng thống tức giận.

"Sẽ không, tên sát thủ này tôi tìm ở nước M, coi như bị bắt được, cũng sẽ không phản bội tôi." Mai Kính Sơn rất tự tin nói.

"Nếu ông không làm như vậy, Hoắc Vi Vũ cũng không cứu được Nghị nhi, thái tử phi tương lai liền sẽ là của con gái ông, giờ thì tốt rồi, tôi cũng không biết nên xử lý thế nào, để tôi yên tĩnh chút." Tổng thống bực bội đi qua Mai Kính Sơn.

Mai Kính Sơn ão não, gãi đầu một cái, chân hung hăn đá vào thùng rác ở bên cạnh thang máy.

Loảng xoảng một tiếng.

Mai Kính Sơn là con nhà võ, sức lực phi thường lớn, nên âm thanh cũng phi thường lớn.

Thùng rác bị thủng, kẹp chân ông ở giữa.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Mai Kính Sơn cảm giác được mình gây chuyện, ông bất động thanh sắc nhảy chân còn lại vào thang máy, chững chạc đàng hoàng, bộ dạng như không liên quan gì đến tôi, cửa thang máy đóng vào.

Rầm. Ui daaaa. Nhôm khảm vào da thịt của ông, máu chảy ra...

Hơn nữa, không nhổ ra được, càng kéo, chân ông tổn thương càng nặng.

Đinh một tiếng, thang máy mở ra.

Duật Nghị kinh ngạc nhìn Mai tướng quân, ánh mắt đặt vào chỗ thùng rác, nhìn bộ dạng Mai tướng quân chững chạc đàng hoàng, nghi ngờ hỏi:

"Ông.. đây là.. biểu diễn công phu?"

Mặt Mai Kính Sơn đỏ bừng: "Vừa vặn nhàm chán, tùy tiện luyện thân thủ chút thôi."

Duật Nghị đá chân vào thùng.

"Bang, bang, bang."

Mai tướng quân đau như bị rút gân. Ông thật muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

"Lợi hại." Duật Nghị chỉ một cái thùng rác khác bên thang máy:

"Chân còn lại ông đá vào đây thử cho tôi xem chút."

Sắc mặt Mai Kính Sơn tái nhợt: "Điện hạ, giúp tôi gọi 120, thuận tiện, kêu thêm đội cứu hỏa."

"Ha ha ha ha ha, thật là mắc cười quá, ha ha ha." Duật Nghị nói thẳng.

Mai Kính Sơn: "..."

May mắn cái tên không tim không phổi này không phải là con rể của ông.

Ông giống như nhân họa đắc phúc.

Chương 546: Yêu Ma Quỷ Quái Là Cái Khỉ Gì

Trong yến hội rất ồn ào. Hoắc Vi Vũ không thấy tổng thống cũng không thấy Duật Nghị, Cố Cảo Đình cũng mất tiu.

Cô lười giao tiếp với người khác, một mình tìm nơi yên tĩnh, chơi game rắn tham ăn. Đặt tên cho rắn là Tiểu Đình ham ăn.

Nửa giờ sau, cô đã hơn một vạn điểm, rắn của cô đã rất dài.

Lâm Thừa Ân tiến tới, anh cũng không hợp với mấy loại yến tiệc này.

Anh nhét một tay vào túi áo, trực tiếp đi đến phía cô, ngồi xuống, hỏi:

"Không muốn nói gì sao?"

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, nhìn Lâm Thừa Ân. Tiểu Đình đụng phải tường, chết.

Hoắc Vi Vũ cất điện thoại di động, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ Lâm có khỏe không?"

"Ngày mai xuất viện. Suốt ngày gọi em, nhìn thấy tin tức, còn tưởng em bị thương mới không có đi thăm bà, gọi điện thoại thì em tắt máy." Lâm Thừa Ân giật giật khóe miệng, tự giễu nói ra:

"Thì ra là không sao, xem ra là chúng tôi lo lắng thái hóa."

"Thừa Ân, mẹ Lâm bị thương không liên quan đến Cố Cảo Đình, Lý trung tá không phải là người của Cố Cảo Đình...."

"Đến bây giờ em vẫn còn giúp anh ta!" Lâm Thừa Ân cao giọng, cắt lời Hoắc Vi Vũ.

"Không phải vậy, anh cho rằng, sao em lại làm thái tử phi mà không phải là vợ của Cố Cảo Đình?" Hoắc Vi Vũ nắm chặt cánh tay của Lâm Thừa Ân, thành khẩn nói ra:

"Tin tưởng em, tổng thống mới là người giật giây đứng sau, Lý Ích cũng là người của tổng thống, anh có thể không tin, điều tra Lý Ích, anh liền hiểu rõ."

"Anh sẽ phái người điều tra, Vi Vũ, anh hỏi em, chúng ta còn là anh em không?" Lâm Thừa Ân trầm giọng hỏi.

Khuôn mặt Hoắc Vi Vũ nghiêm túc: "Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn là người thân của em."

Lâm Thừa Ân quan sát Hoắc Vi Vũ: "Mẹ anh đợi em mấy ngày, em đối đãi với người thân vậy sao?"

Vành mắt Hoắc Vi Vũ có chút đỏ.

Sau khi mẹ Lâm xảy ra chuyện, cô bị Cố Cảo Đình cầm tù, tổng thống cầm tù, thời gian để cô thở cũng không có, xém chút còn chết.

"Quá nhiều chuyện xảy ra, thật xin lỗi, sau khi yến hội kết thúc, em liền đi thăm mẹ Lâm." Hoắc Vi Vũ xin lỗi.

"Không cần, em là thái tử phi, nhà anh không với tới." Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói, đứng lên.

"Nhất định phải như vậy sao? Em là hạng người gì anh không biết hay sao? Ép chết em, anh mới vui vẻ đúng không?" Hoắc Vi Vũ đứng lên, lớn tiếng nói.

Rất nhiều người tò mò nhìn họ. Dù sao, Lâm Thừa Ân cũng là bạn trai cũ của thái tử phi.

Lâm Thừa Ân thấy vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, đôi mắt liền dịu xuống, đưa tay, kéo Hoắc Vi Vũ vào ngực: "Tối nay, chúng ta chờ em đến."

Duật Nghị ra khỏi thang máy, nhìn Hoắc Vi Vũ bị người khác ôm, máu ghen nổi lên, đùng đùng đi đến, trong lòng rất không thoải mái.

Anh nhanh chân tới, kéo Hoắc Vi Vũ đến bên cạnh mình, không vui nhìn Lâm Thừa Ân: "Anh là ai?"

Lâm Thừa Ân nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói: "Bạn của em ấy."

"Bạn gì?" Duật Nghị truy vấn.

"Bạn trai cũ." Phùng Tri Dao nói ra.

Duật Nghị kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi: "Rốt cuộc cô có mấy bạn trai cũ?"

"Cố Cảo Đình, em rể của Cố Cảo Đình, tính hết một lần đi." Phùng Tri Dao xen vào.

Duật Nghị nổi giận, nhíu mày nhìn Phùng Tri Dao:

"Tôi không hỏi cô, cô là cái khỉ gì mà trả lời, vị hôn thê của tôi có rất nhiều đàn ông yêu thích, cô hâm mộ đúng không? Nói chuyện đều mang theo một cỗ ghen ghét, cút ra xa một chút cho tôi."

Phùng Tri Dao: "..."

(*)Tần Nhị Thế, hay Nhị Thế Hoàng đế, tên thật là Doanh Hồ Hợi, là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ 210 TCN đến 207 TCN, là một vị vua bù nhìn. 

Chương 547: Trời Ạ, Không Thể Tưởng Tượng

Duật Nghị lôi kéo Hoắc Vi Vũ đi, đi đến nơi nào, nơi đó đều có người.

Anh dứt khoát lôi kéo Hoắc Vi Vũ ra đại sảnh, đến công viên khách sạn hoàng gia. Bên này, u tĩnh rất nhiều.

"người đàn ông vừa rồi bộ dáng như đàn bà, thật là bạn trai cũ của cô sao?" trong lòng Duật Nghị khó chịu hỏi.

"Là bạn của tôi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm anh em." Hoắc Vi Vũ giải thích.

Duật Nghị thông suốt, tươi cười, "Vừa rồi thật nhiều người đều đang nhìn chúng ta, may mắn tôi lanh trí, lôi kéo cô rời đi."

"Cám ơn." Hoắc Vi Vũ xa cách gật đầu.

"Cảm ơn cái gì." Duật Nghị ngượng ngùng, "Vừa rồi tôi cố ý thua Cố Cảo Đình hai trăm triệu, vốn định, ba tôi không có tiền, liền đem cô gán nợ, không nghĩ tới ba tôi cư nhiên để tôi viết giấy nợ, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi."

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.

Cô kỳ thật không thân với Duật Nghị, cũng không có gặp mặt vài lần, anh có thể vì cô như vậy, cô thực cảm động.

"Nếu có cơ hội, tôi sẽ nói anh ta không cần anh trả." Hoắc Vi Vũ hứa hẹn nói.

Duật Nghị gãi gãi cái mũi, không sao cả nói: "Dù sao làm đã làm, mắng cũng bị mắng, cũng không thiếu đi một miếng thịt, đi thôi, chúng ta đi vào, bên ngoài quá nóng, hóa trang của cô sẽ nhòe, đến lúc đó, một đám yêu ma quỷ quái sẽ cười cô."

"Cám ơn anh." Hoắc Vi Vũ thành tâm.

Anh nắm cánh tay của cô đi trở về đại sảnh.

Cố Cảo Đình nheo đôi mắt lại, đứng ở cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Trung tá Thượng liếc mắt tư lệnh một cái. Tư lệnh này đang ghen tị. Người đàn ông đang yêu, quả thực là cảm xúc yêu ma quỷ quái.

"May mắn điện hạ đơn thuần, không giống ba anh ta cáo già xảo quyệt." Trung tá Thượng cảm thán nói.

Ánh mắt Cố Cảo Đình thâm thúy vài phần, căng chặt cằm, trầm giọng nói: "Anh ta so với ba anh ta thông minh hơn nhiều.

Anh ta ở nước Pháp mất một năm thời gian hoạt động một tay du APP, sang tay lấy ba triệu hai trăm ngàn bán cho một công ty khai phá trò chơi.

Nếu anh là một kẻ ngu ngốc, sao có thể làm được. Trí tuệ chân chính, không phải bên ngoài biểu lộ khôn khéo, mà là...... Trí tuệ như ngu."

Cố Cảo Đình xoay người, bước ra khỏi gian phòng, giống như một trận gió.

Thế giới quan Trung tá Thượng sụp đổ.

Duật Nghị lợi hại như vậy, anh sao một chút đều không có nhìn ra tới, còn tưởng rằng chỉ biết nhị thế tổ vui đùa hưởng thụ thôi?

Một hồi yến hội đến Hoắc Vi Vũ liền cảm thấy nặng nề nói không nên lời. Cãi cọ ồn ào.

Một hồi, Cố Cảo Đình còn muốn tuyển người hôm nay cùng anh ăn cơm.

Người này sẽ là ai? Hoắc Vi Vũ theo bản năng tìm kiếm Phùng Tri Dao.

Cô đứng bên cạnh một người đàn ông đẹp trai.

Người đàn ông kia cao lớn, đĩnh đạt, khóe miệng méo mó, có loại phóng đãng không kềm chế được, tà mị đường hoàng, liếc mắt một cái, khiến cho người ta cảm thấy xấu xa lưu manh.

Lại cứ, hỗn hợp một cỗ nội tâm ngạo thị thanh cao. Giống như gió nhẹ thổi qua, mang đến thịnh thế dày đặc, mà lại không mang đi theo một đám mây.

Dùng câu tiểu thuyết hình dung: Người từ trong hoa, mảnh lá không dính vào người. Cái loại đàn ông này, khẳng định sẽ làm người phụ nữ đau thấu tim.

Người đàn ông kia, giống như chú ý cô qua ánh mắt, liếc xéo hướng cô, nâng chén, hào hoa phong nhã.

Hoắc Vi Vũ làm bộ không có nhìn thấy, xoay mặt. Cố Cảo Đình từ trong thang máy đi ra.

Nháy mắt, anh thành tiêu điểm toàn trường. Tiếng người ồn ào đều an tĩnh xuống.

Cố Cảo Đình đứng ở trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng quét về phía hội trường.

Kia một thân tư thế oai hùng, sinh ra đã có sẵn.

"Cảm tạ mọi người tới hội chúc mừng của tôi, hôm nay cùng tôi dùng cơm chính là......" Cố Cảo Đình tạm dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Chương 548: Không Cần Phải Chặt Bỏ, Tư Lệnh Ghen Tị

Tâm Hoắc Vi Vũ khẩn trương đều từ cổ họng sắp nhảy ra ngoài, nắm tay chậm rãi nắm chặt.

Duật Nghị canh trước mặt Hoắc Vi Vũ, đôi tay, bịt kín lỗ tai cô, dùng khẩu ngữ nói: "Đừng nghe, đừng nhìn."

Trong đầu Hoắc Vi Vũ ong ong tác hưởng. Cô không nên nghe, không nên xem, cũng không nên nghĩ nhiều.

Rũ xuống đôi mắt. Cô chỉ cần hoàn toàn tin tưởng Cố Cảo Đình là tốt. Cố Cảo Đình lạnh như băng sương.

Anh từ trên đài cao đi xuống, lập tức đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ. Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Cố Cảo Đình,

"Phiền toái, nhường một chút, các người ngăn cản đường của tôi rồi." Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng, nặng nề nhìn cô.

Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ ngu ngốc nhìn chung quanh, đường rất lớn.

Cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chạy nhanh đẩy tay Duật Nghị, thối lui một bước.

Cố Cảo Đình ở giữa hai người bước qua, dừng bước chân.

Thân hình cao lớn chắn giữa hai người bọn họ, liếc Hoắc Vi, âm dương quái khí nói: "Chính mình không có tay sao?"

Hoắc Vi Vũ: "......"

Vừa rồi cô không có phản ứng.

"Không cần phải chặt bỏ." Cố Cảo Đình không vui nói một câu, bước qua.

Hoắc Vi Vũ: "......"

Tất cả thiếu nữ đều mong chờ Cố Cảo Đình, cho dù biết tỷ lệ được chọn rất nhỏ, vẫn là một phần ngàn hy vọng.

Cố Cảo Đình đi tới trước mặt Mai Lâm, trầm giọng nói: "Ăn bữa cơm rau dưa, có thể đi?"

Mai Lâm không nghĩ tới người được chọn chính là cô, trong mắt đều là kinh ngạc và vui mừng, bụm miệng, nhìn về phía Tương Tử Viện bên cạnh, "Thật là tôi sao?"

Tương Tử Viện không có nhịn được hâm mộ, ghen ghét, vành mắt hơi phiếm hồng, xoay mặt, không để ý đến Mai Lâm.

Cố Cảo Đình xoay người, đi đến thang máy. Mai Lâm lập tức đuổi kịp.

Hoắc Vi Vũ cũng không nghĩ tới Cố Cảo Đình sẽ chọn Mai Lâm,, đúng là lại suy nghĩ.

Cố Cảo Đình không có khả năng cưới cô, hiện tại chiêu cáo thiên hạ, về sau không cưới, khẳng định đắc tội.

Dù sao đã đắc tội Mai tướng quân, lại đắc tội, cũng không có quan hệ.

Còn có, Mai Lâm là con gái Mai tướng quân. Nếu Cố Cảo Đình cưới con gái Mai tướng quân, Duật Cẩn khẳng định vô cùng khủng hoảng.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ hồi hộp một cái. Cố Cảo Đình sẽ thật sự cưới Mai Lâm sao?

Giống như là cô gả cho Duật Nghị, bất đắc dĩ lựa chọn.

Cô hoảng loạn, khó chịu, bất đắc dĩ, buồn bực.

Giống như lĩnh hội một phần mười tâm tình Cố Cảo Đình lúc trước.

"Đi thôi, chúng ta cũng về phòng ăn cơm." Duật Nghị nói

Hoắc Vi Vũ đờ đẫn đi theo Duật Nghị, trong đầu đều nghĩ là Cố Cảo Đình.

Anh cùng Mai Lâm hiện tại ngoại trừ ăn cơm, hẳn là sẽ không lại làm việc khác đi......

Duật Nghị ở phòng tổng thống 1911.

Vào phòng, Hoắc Vi Vũ thấy được Cố Cảo Đình và Mai Lâm ở phòng 1809.

Bọn họ một người trên lầu, một người dưới lầu, ngăn cách một gian, cũng không xa.

Cửa sổ phòng khách của cô đối diện với ban công cửa sổ bọn họ.

Mai Lâm cũng thấy được Hoắc Vi Vũ, kéo bức màn lên.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ khó chịu. Ăn một bữa cơm, kéo bức màn lên làm gì.

Cố Cảo Đình hẳn là sẽ không thích Mai Lâm...... Người phục vụ bưng đồ ăn lại đây, đặt lên bàn.

Hoắc Vi Vũ thuận tay, cũng đem bức màn kéo lên.

"Lại đây ăn cơm." Duật Nghị gọi, vô tâm, ăn một khối gan ngỗng. "Không tồi, nơi này gan ngỗng là đặc sắc nhất, không có giết ngỗng trước, đồ ăn đặc biệt uy tính, đặc biệt hương thuần."

Hoắc Vi Vũ lắc đầu. Bọn họ đưa đồ ăn lại đây, cô cũng không dám ăn.

Cô tùy tay cầm một chai nước khoáng trên bàn trà, xoay tròn nắp mở ra, uống một ngụm, đỡ đói.

Duật Nghị bò tới trên bàn.

"Duật Nghị, Duật Nghị." Hoắc Vi Vũ gọi, cô liền biết đồ ăn có vấn đề.

Chính là, đầu vì sao choáng váng như vậy.

Hoắc Vi Vũ nhìn về chai nước khoáng, trong đầu còn chưa có suy nghĩ, ngất đi.

Chương 549: Bày Mưu Lập Kế, Đáng Giá Tín Nhiệm Tư Lệnh

Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy ở trên giường, xem xét quần áo mình, hoàn hảo.

Trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi.

"Hiện tại mới lo lắng, có phải quá muộn hay không?" Cố Cảo Đình lạnh lùng hỏi.

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, nhìn về phía bên cạnh.

Cố Cảo Đình đứng ở đầu giường, nhìn xuống cô, trong mắt đều là không vui.

Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ mờ mịt, chỉ trích Cố Cảo Đình, đôi mắt hạnh nhân mở lớn, "anh vì sao lại ở chỗ này?"

Cố Cảo Đình ngồi xuống ở mép giường, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, "em nói đi?"

Hoắc Vi Vũ đánh giá phòng. Đồ ăn còn ở trên bàn, cô uống nước trên bàn trà.

Là đang nằm mơ sao?

"Duật Nghị đâu? em té xỉu đã bao lâu?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.

"Hiện tại nghĩ tới người đàn ông khác, thích hợp sao?" khẩu khí Cố Cảo Đình lạnh vài phần, gục xuống đôi mắt ngóng nhìn cô.

"Tổng thống ở trong cơm hạ dược, em đã rất cẩn thận, nước khoáng cố ý nhìn thoáng qua, không có dấu mở em mới dám uống, không nghĩ tới ông ta ở trong nước khoáng cũng hạ dược." Hoắc Vi Vũ lắc lắc vạt áo anh.

Cô khó có thể làm nũng. Anh thực bất đắc dĩ, cúi người, hôn lên môi cô, hồng lưỡi vào trong miệng cô.

Hoắc Vi Vũ ăn đến hương vị thuần rượu vang đỏ trong miệng anh, thối lui, hỏi: "Mai Lâm đâu? Các người không phải ở bên nhau sao? Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Anh ngăn chặn môi cô, không cho cô nói chuyện, xoay người, đem cô đè ở trên giường.

Ngón tay thon dài như ngọc kéo khóa kéo váy cô ra. Một giây sau, quần áo cô đã bị anh cởi, phóng tới trên giường.

Anh cúi đầu, hôn lên tuyết lê kiêu ngạo. Hoắc Vi Vũ một trận run rẩy. Cô ý thức được anh muốn làm sao, đầu có chút choáng váng, rất sợ ở trước mặt cô không phải Cố Cảo Đình.

Cô uống thuốc, mơ hồ. Hoắc Vi Vũ ôm khuôn mặt anh, nhẹ giọng gọi: "Cố Cảo Đình." Anh lại hôn lên môi cô, mãnh liệt, hung mãnh.

Cô căn bản không có nói chuyện. Tay anh dọc theo eo cô đi xuống, kéo xuống quần cô, cong lên đầu gối cô, gác ở trên cánh tay anh.

Hoắc Vi Vũ cảm giác được quần áo anh lạnh băng, trong lòng cả kinh, sau này đẩy ra, ngồi dậy.

Quần áo toàn bộ đã không còn, liền một hồi, bị anh trêu chọc trên mũi đều là mồ hôi tinh tế tê dại. Anh ngược lại còn áo mũ chỉnh tề, tự phụ cao nhã.

"Rốt cuộc là chuyện gì? em sợ hãi." Hoắc Vi Vũ biểu đạt nói, chống lại đôi mắt anh biến hóa khôn lường.

Trong ánh mắt anh phảng phất có một cái lốc xoáy, sâu không lường được, mị hoặc vô pháp ngăn cản.

Cô bị cuốn vào rồi. Anh chính là Cố Cảo Đình, chỉ có Cố Cảo Đình mới điên đảo chúng sinh, bản lĩnh mê hoặc sinh linh.

Đôi tay anh chống ở phía sau giường của cô, giọng khàn khàn: "Duật Cẩn có bản lĩnh ở trong cơm bỏ thuốc, anh thì có bản lĩnh đem đồ ăn đều đổi đi. Nhưng mà xem nhẹ nước khoáng, một hồi khẳng định Duật Cẩn muốn vào kiểm tra, em phối hợp với anh một chút."

"Kiểm tra em có phát sinh quan hệ với Duật Nghị hay không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Hắn nằm mơ cũng đừng nghĩ." Cố Cảo Đình bá đạo nói, hôn lên cổ cô, ở nơi đó hút ra một đóa ô mai diễm lệ.

Hô hấp Hoắc Vi Vũ tăng thêm một chút, tầm mắt đã mơ màng, duy trì một chút lý trí cuối cùng, hỏi: "Mai Lâm, Mai Lâm đâu?"

"Trong lúc đam mê, em có thể chuyên tâm một chút hay không." Cố Cảo Đình không vui nói, bắt lấy tay cô, phóng tới trên bụng anh.

Cô cảm giác được rõ ràng hình dạng tiểu quái thú của anh, lớn nhỏ. Tuy rằng bọn họ đã làm cái kia, cô như cũ khẩn trương, thẹn thùng.

Bọn họ hiện tại, hình như là...... Trộm...... Tình.

Chương 550: Em Là Của Anh, Tuyên Ngôn Khí Phách


Trộm...... Tình?

Hai người kia, giống như là điện giật, đánh trúng linh hồn của cô.

Hoắc Vi Vũ cả người run lên, lùi tay về, cầm cánh tay Cố Cảo Đình, "Về sau em thành thái tử phi, chúng ta cũng sẽ như vậy sao?"

Trong lòng cô không muốn, thân phận là vợ người khác, cùng anh làm loại chuyện này, hình như là một người phụ nữ không trinh tiết.

Trong lòng cô qua không được ải này.

Trong mắt Cố Cảo Đình rùng mình, đôi mắt mãnh liệt, gắt gao khóa cô, "em thành thái tử phi, chỉ nguyện trung thành với chồng mình, ngủ với anh ta, vì anh ta sinh con? Vẫn là em đã sớm nghĩ kỹ rồi, đi bên người anh ta, liền cùng anh phủi sạch quan hệ, cả đời không qua lại với nhau."

"Em sẽ không ngủ với anh ta, cũng sẽ không sinh con cho anh ta, em chỉ là......" Hoắc Vi Vũ dừng một chút, rũ xuống đôi mắt, muốn nói lại thôi, "Cảm thấy...... Trơ trẽn."

Cố Cảo Đình nâng lên cằm cô, "Cùng anh ở bên nhau là trơ trẽn? Đừng quên, hôm nay như vậy, là em lựa chọn, bây giờ em cùng anh nói trơ trẽn?"

Hoắc Vi Vũ cắn ngón cái, chột dạ hỏi: "Nếu chúng ta bị phát hiện, người khác sẽ thấy anh thế nào?"

"Anh sẽ không cho em thành thái tử phi, em là của anh." Cố Cảo Đình tanh hồng mắt.

Trong đầu nhớ tới cô đối với Duật Nghị vẻ mặt ôn hoà, khó chịu.

Mơ hồ, còn có chút lo lắng và khủng hoảng.

Trước nay anh đều không có loại cảm giác không yên ổn này, cho dù đối mặt kẻ thù thiên quân vạn mã đều không có.

Anh lấp kín môi cô, hồng lưỡi tiến vào, cường thế mà hung mãnh. Chỉ có cô ở bên người anh, anh mới có thể cảm thấy kiên định một chút.

Cố Cảo Đình tay trái kéo ra cái ót cô, không cho cô một chút cơ hội cự tuyệt.

"ừm." Hoắc Vi Vũ đau nước mắt đều mau chảy ra.

Cắn khẩn, cơ bắp căng chặt, dùng sức cầm cánh tay anh.

Cố Cảo Đình kêu lên một tiếng, cúi đầu, hôn môi, khóe mắt cô, không có động, nói giọng khàn khàn: "Cảm giác được sao? em cũng là của anh."

"Như thế nào còn đau?" Hoắc Vi Vũ vô ngữ, "Không phải rất nhiều lần sao?"

Cố Cảo Đình trong lòng thương tiếc, hôn môi cô một cái, "Về sau luyện tập nhiều một chút làm em thích ứng thì tốt rồi, không chuẩn suy nghĩ lung tung rối loạn sự tình, em chỉ cần nhớ rõ em là người phụ nữ của anh là được, người đàn ông khác cút đi."

Hoắc Vi Vũ nhìn anh bá đạo, một chút cũng không chán ghét, trong lòng còn có chút cảm giác ấm áp dào dạt.

Thân thể cũng thả lỏng lên, chân quấn ở ngang hông anh.

"Em nhất định sẽ không để cho mình trở thành thái tử phi, em chờ anh." Hoắc Vi Vũ cam đoan.

"Ngoan, cô gái tốt." khẩu khí Cố Cảo Đình ôn nhu vài phần.

Ở trên người cô, anh vượt qua sương mù vừa rồi, tâm tình dần dần tốt lên.Được rồi, anh chính là ghen tị.

Nhìn đến Duật Nghị che lại đôi mắt cô, cô cũng không đẩy ra, trong lòng anh không thoải mái.

Nhìn cô và Duật Nghị ở phía sau hoa viên khe khẽ nói nhỏ, trong lòng anh cũng không thoải mái.

Đặc biệt là anh biết đồ ăn đưa vào phòng bọn họ bị hạ dược. Nếu cô ăn, Duật Nghị cùng cô phát ra quan hệ......

Anh chỉ cần nghĩ đến, toàn thân máu đều quay cuồng, trong lòng bị một sợi tơ quấn lấy, khảm vào máu thịt.

Anh phẫn nộ rồi. Cho nên nói chuyện đều âm dương quái khí. Hiện tại thì tốt, cô chỉ có thể là của anh.

Một tay Cố Cảo Đình nâng cái mông cô, áp hướng chính mình, một tay nâng phía sau lưng cô, eo không cố sức chút nào thẳng lên.

Cô tương đương bay lên không. Tuy rằng cách đầu gối anh chỉ có mười cm. Cô như cũ hoảng sợ, ôm sau cổ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro