Chương 631-640

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 631: Ở cùng tôi đáng xấu hổ thế sao?

"Thả em ra ngoài, em lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt! Luân Côn là sao? Giang Hạo Trần là sao? Lâm Thừa Ân, Ngụy Ngạn Khang, Duật Nghị, còn có nào người đàn ông là anh say đắm em! Hoắc Vi Vũ, anh có thể yên tâm về em hay sao?" Cố Cảo Đình nhớ tới Luân Côn, nhớ tới Giang Hạo Trần, lửa giận lại bùng cháy.

Anh là đang ghen tị sao? Thật đáng yêu.

"Có anh rồi, em còn có thể tơ tưởng đến ai chứ." Hoắc Vi Vũ cười nói.

Chỉ một câu nói đã khiến trái tim anh ấm lên, ánh mắt anh nhìn cô cũng nhu hòa hơn nhiều.

"Đi công tác cùng anh, em sẽ làm lính cần vụ của anh." Cố Cảo Đình đề nghị.

"Lính cần vụ ư?" Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một lúc, nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Em muốn học về y khoa, như vậy có thể trở thành một nữ quân y, quang minh chính đại ở cạnh anh. "

"Em không nên làm trái lại lệnh của anh chứ?" Cố Cảo Đình ôm vòng qua thắt lưng cô, bàn tay hơi gia tăng lực đạo.

"Trước khi làm quân y, có thể làm lính cần vụ của anh nha, em đâu có làm trái lại." Hoắc Vi Vũ giải thích.

Cố Cảo Đình trong lòng thoải mái hơn, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, "Hiện tại thực thi luôn đi, em mau xin nghỉ việc đi."

"Em đang trong kì thực tập, lần này bọn em là hai tổ PK, thua sẽ bị loại, em bị loại cũng không sao, dù sao cũng cùng đi công tác với anh, nhưng là tiểu Ba thực sự rất tốt với em, em không nỡ phụ cô ấy." Hoắc Vi Vũ suy nghĩ sâu xa nói.

Cố Cảo Đình cầm lấy bản hợp đồng cô đang ký, "Em đúng là thương người."

Anh nhìn lướt qua hợp đồng, nhướn mày mày, hồ nghi nói: "Em không đề giá cả vào đây sao?"

"Em cũng muốn đề giá vào đây, nhưng mấy người mua hàng nói cũng có lí. Các anh vốn là những người bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân, em lại thu tiền của mọi người thì thật vô lí, nhưng thức ăn các anh ăn được cấp ở nới tiền tuyến thì nên trả tiền. Nếu em nhắc lại chuyện này, cảm gúac không được hay cho lắm."

Cố Cảo Đình gật gật đầu.

"Yên tâm, có anh ở đây, em nhất định sẽ thắng." Anh nói chắc nịch.

Nghe lời anh hứa hẹn, lo lắng của cô hoàn toàn biến mất.

Đêm qua chưa ăn gì, sáng cũng chưa ăn gì, lại vừa phải vận động.

Hiện tại bụng anh đang thì thầm kêu.

"Đói rồi sao? Em đi nấu chi anh. " Hoắc Vi Vũ ôn nhu nói.

"Ừ. Em đi làm đồ ăn, bọn họ vẫn đang ở phòng họp chờ anh, anh đi xử lý công chuyện đã. bản hợp đồng anh sẽ kêu người chuyển gửi tới bãi săn, cũng sẽ khôi phục việc trao đổi mua bán hàng hóa, còn về phần em, từ hôm nay bắt đầu đi theo anh, một bước cũng không rời." Anh ra lệnh.

Một bước cũng không rời?

Anh đi G quốc cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, cô cũng phải đi theo sao?

Hay là anh đêm hôm khuya khoắt ngồi lẻ bóng một nơi, cô cũng đợi?

Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống.

Thời gian này cực kì khó khăn, lại nghĩ tới những chuyện không như ý xảy ra, mỗi bước đi đều cực kì gian nan.

Cô không biết tương lai rồi sẽ như thế nào?

Cô muốn quý trọng và nâng niu từng ngày một, bởi vì, một ngày nào đó, có thể sẽ là ngày cuối cùng.

"Tự nhiên đờ ra làm gì vậy?" Cố Cảo Đình đứng lên, nhìn xuống cô phía dưới hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh, mặt đỏ lên đáp lời: "Phòng họp, cách nơi này rất xa sao?"

Cô vừa rồi kêu lớn như thế, sợ bị người ta nghe thấy.

Như vậy thì thật mâc cỡ.

"Em đang nghĩ gì vậy? Cách âm?? Việc yêu anh mất mặt đến vậy hả?" Cố Cảo Đình nét mặt không hờn không giận hỏi.

"Nếu bị nghe thấy thì rất xấu hổ." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng đáp.

"Ai dám xấu hổ! Yên tâm, bọn họ chỉ dám tôn kính em hơn thôi, anh đi họp, đừng có nghĩ linh tinh nữa." Cố Cảo Đình chắn chắn nói.

Cô có thể nhận được sự kính trọng như anh sao?

Nếu anh cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, những người đó, có lẽ họ sẽ chỉ biết đến cô là người phụ nữ sau lưng Cố Cảo Đình.

Chương 632: Anh là cả ông trời của cô

Hoắc Vi Vũ nấu ăn xong, đói bụng nên ăn trước.

Cô đem mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho anh ra, chờ anh tan họp liền đi hâm lại cho nóng để anh dùng.

Hôm qua ngủ không ngon, giờ vừa ăn no đã thấy buồn ngủ. Cô nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi. Cũng không biết đã bao lâu, cảm giác bị người ôm lên.

Hoắc Vi Vũ khẽ mở hờ mắt nhìn, là Cố Cảo Đình. Não bộ xác nhận thông tin xong, cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Cố Cảo Đình đặt cô trên giường lớn. Hoắc Vi Vũ nghiêng người, tìm tư thế thoải mái để ngủ. Cố Cảo Đình cởi quần áo.

Anh hôn xuống, từ vành tai nhạy cảm của cô, di chuyển dần xuống lưng.

Hoắc Vi Vũ né tránh, "Nhột quá."

Anh vòng qua cô, hai tay chống đỡ bên người cô, ánh mắt thâm tình, ẩn sâu bên trong là tia tà mị khó cưỡng. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng, không mở mắt.

Anh hôn dọc theo khóe miệng cô đi xuống, hôn đến xương quai xanh, tay lưu loát nâng hai chân cô lên, cánh tay dài kéo cô lại gần mình hơn.

Nhanh chóng tìm được nơi cần tìm, anh tiến vào, chậm rãi đem hai người hòa vào làm một.

Hoắc Vi Vũ kêu lên một tiếng, bị đánh thức, giữ lấy cánh tay anh.

"Cảo Đình." Cô nũng nịu gọi tên, giọng vẻ hơn dỗi.

Cô đang rất buồn ngủ!

"Ừ?." Cố Cảo Đình lên tiếng.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh. Anh cắn chặt răng, mắt đen lại. Không biết vì sao cô lại cảm thấy anh có điểm bất thường.

Cô muốn anh vui vẻ một chút, cũng chủ động nâng thắt lưng, sát vào anh hơn. Cố Cảo Đình di chuyển ánh mắt, nhìn gương mặt kiều mị của cô.

Hoắc Vi Vũ cười tươi, "Cố Cảo Đình, anh giỏi lắm, cảm giác rất tốt."

Nghe cô nói như vậy, một cỗ nhiệt huyết truyền thăngt đến não anh.

Anh không thèm nghĩ đến chuyện hai người xa cách sau này, chỉ tập trung vui vẻ cùng cô....

Nửa giờ sau

Hoắc Vi Vũ nằm trong lòng anh, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.

Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn bâng quơ vào một nơi nào đí, tay ôm lấy vai cô, xung quanh mười phần im lặng.

"Tiểu Vũ, ngày mai anh đi nước G. "Cố Cảo Đình nói.

Hoắc Vi Vũ bừng tỉnh, cơn buồn ngủ tan biến, trừng lớn hai mắt nhìn anh, kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy sao, không phải nói ba ngày sau sao?"

Cố Cảo Đình cúi đầu nhìn cô, "Ba ngày sau thì quá muộn, ngày mai anh phải dẫn phân đội qua đó, nghĩ cách cứu viện hai anh của em, chỉ cần bọn họ được cứu về an toàn, anh lập tức cho xuất binh tấn công G quốc."

"Em đi với anh." Hoắc Vi Vũ vội vàng quyết định..

"Không được, có em đi cùng anh sẽ phân tâm mất." Cố Cảo Đình cự tuyệt thẳng thừng.

"Nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm, nếu như không cứu được anh cả và anh hai của em, anh cũng sẽ chết, đúng chứ?" Hoắc Vi Vũ hai mắt đã hơi hồng hồng.

"Cái này là quyết định chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng mới đưa ra, dù nguy hiểm cũng không sao, bao nhiêu nguy hiểm anh cũng không sợ." Cố Cảo Đình hạ âm lượng.

"Em không gả cho anh nữa, em sẽ làm người phụ nữ sau lưng anh cả đời. Cho nên, xin anh, đừng đi." Hoắc Vi Vũ cầu xin.

Cố Cảo Đình xoa đầu cô, "Anh không muốn để em chịu ủy khuấy, cả đời khổ cực như vậy. Việc gì nên và không nên làm anh đều đã tính toán cả, em cứ việc ngoan ngoãn ở nhà chờ tin thôi."

"Em thực sự không thể đi cùng sao?" Hoắc Vi Vũ vẫn không muốn.

Anh cười cười, chuyển đề tài: "Trận PK của bọn em, có phải là để xem ai được lợi nhiều nhất không?"

Hoắc Vi Vũ nhìn anh, im lặng.

Cố Cảo Đình vươn tay lên với tập tư liệu ở đầu giường, đưa cho cô, "Đây là hợp đồng mua đồ 200 trăm sở học giáo mua đồ trong một năm, giá tùy vào quân khu bọn em tính toán ra sao, nếu tính cả phí vận chuyển, bọn em hẳn sẽ có lợi nhuận hơn một trăm ngàn một năm đấy."

Hoắc Vi Vũ cầm hợp đồng, bật khóc, giọt nước mắt rơi xuống bản hợp đồng.

Chương 633: Anh sống thì em sống, anh chết em cũng sẽ chết

Cô nói, cô sẽ không nhờ vả anh, cuối cùng lại để anh giúp giải quyết vấn đề.

Cô nói, cô muốn cùng anh kề vai chiến đấu, cuối cùng lại để anh bảo vệ che chở cho.

Anh để cô yên tĩnh một mình.

Cô cũng muốn bảo vệ anh, muốn giúp anh giải quyết mọi vẫn đề.

Nhưng là, năng lực cô không đủ, chỉ gây thêm phiền toái cho anh.

Sự thật luôn khác xa với tưởng tượng.

Cô luôn cân nhắc kĩ trong mọi hành động, thế nhưng cứ một lần lại một lần bị số mệnh đảo ngược.

"Anh sôngs thì em sống, anh chết em cũng sẽ chết theo.Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không đi lung tung, chỉ làm vợ của anh thôu. Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, để chờ anh về, chúng ta sẽ sinh mấy đứa nhóc." Hoắc Vi Vũ hứa.

Cố Cảo Đình nở nụ cười, "Được, ở đây sóng di động không được khỏe, nếu như muốn gọi điện thoại cho anh thì ra ngoài, đi tới khi vực trong vòng một trăm mét là được, người của anh sẽ đi theo bảo vệ cho em."

"Ừ." Hoắc Vi Vũ gật đầu.

Chẳng trách, cô tới nơi này lâu như vậy mà di động không vang lên lần nào.

Hóa ra là do tín hiệu mạng di động yếu.

"Em đi làm đồ ăn cho anh." Hoắc Vi Vũ nhảy xuống khỏi giường.

Anh níu lấy tay cô, muốn nói gì lại thôi.

"Sao vậy? Em học thêm được cách nấu rất nhiều món ngon, em sẽ làm cho anh ăn. " Hoắc Vi Vũ cười nói.

"Không ăn, giờ anh phải tới quân khu, vừa rồi mới nghĩ ra một số chuyện trọng yếu, phải tới đó bàn bạc,nhắc nhở." Cố Cảo Đình nói

"Ừ, vậy được rồi. " Hoắc Vi Vũ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh có quay lại đây nữa không?"

"Có thể không có thời gian quay lại, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, anh sẽ tắt mắt. Khi nào có cơ hội, anh sẽ gọi cho em." Cố Cảo Đình dặn dò.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu, "Đừng phân tâm, dù sao cũng chủ có mấy ngày. Mấy ngày sau, em chờ anh toàn thắng trở về."

Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên trán cô, nhẹ giọng: "Chờ anh quay về."

"Nhất định." Hoắc Vi Vũ chắc chắn.

Anh đứng dậy, ra khỏi cửa.

Hoắc Vi Vũ chân trần chạy ra cửa, nhìn theo bóng lưng anh khuất dần phía chân cầu thang.

Binh lính đã chờ anh sẵn bên dưới.

Hóa ra một tiếng anh bên cô vừa rồi là thời gian nghỉ ngơi.

Hoắc Vi Vũ lòng đau như cắt, lại chạy đến bên cửa sổ.

Cố Cảo Đình xoay người, nhìn về phía trên lầu.

Ánh mặt trời dừng lại trên người anh, phát ra thứ ánh sáng long lanh chói mắt.

Anh nhìn cô thật lâu.Binh lính mở cửa xe.

Cố Cảo Đình xoay người, bước lên xe.

Hoắc Vi Vũ nhìn xe đi xa rồi, tâm như bị ai đó bóp chặt, nỗi chua xót lên đến đỉnh điểm, càng lúc lại càng hoang mang, lo lắng hơn.

Cô xỏ bừa đôi giày nào đó, cầm điện thoại, chạy ra bên ngoài đúng một trăm mét.

Di động báo có tín hiệu, rất nhiều tin nhắn báo đến.

Cô không quan tâm mấy tin đó, trực tiếp gọi điện thoại anh.

Cố Cảo Đình nhấc máy, ôn nhu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh nhất định phải bình an trở về." Hoắc Vi Vũ mở lên tiếng, giọng nghẹn ngào.

"Được rồi, mau quay về đi, đừng có phơi nắng rồi lại bị ốm, nếu buồn thì nói chuyện cùng Thanh Vân. Lần trước anh có đưa số cho em rồi đấy." Cố Cảo Đình dặn lần kĩ lưỡng.

Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh.

Nhưng, cô không muốn nói qua điện thoại.

Cô muốn bên cạnh anh, đi theo anh, cùng anh vượt qua mọi nguy hiểm.

Thế nhưng cô không phải bộ đội đặc chủng, cô không có tư cách đó, chỉ có thể ở nhà chờ tin tức.

"Thuận buồm xuôi gió." Hoắc Vi Vũ hốc mắt đỏ lên.

"Được." Cố Cảo Đình lên tiếng.

Chỉ là lời đáp nhàn nhạt, nhưng vẫn có chút đau buồn.

Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nước mắt đã dâng đầy hốc mắt.

Co không muốn anh biêt mình khóc, cúp điện thoại, ngồi thụp xuống gốc gây, những giọt nước mắt kìm nén không nổi nữa cứ thế lần lượt rơi xuống.

Chương 634: Tư lệnh cưng chiều

Điện thoại di động vang lên. Cô nghĩ là Cố Cảo Đình, vội vàng lấy ra nhìn.

Là Thừa Ân.

Hoắc Vi Vũ xoa xoa nước mắt, đứng lên, hít sâu một hơi, nghe điện thoại.

"Thừa Ân, có gì không?"

"Em xảy ra chuyện gì, hai ngày nay không gọi được, enh bảo Nam Phong qua nhà em thì anh ta bảo không có ai, em đã đi đâu? Bên trong thẻ ngân hàng của anh cũng không ít tiền, em lại trả cho anh một trăm vạn, em đấu giá di vật của bác trai bác gái sao?" Lâm Thừa Ân sốt ruột, liên tiếp hỏi thật nhiều.

"Em ở Việt Nam, giải quyết một chút chuyện, hiện tại em cũng tìm được việc làm, nên trả tiền lại cho anh, sóng bên này không tốt lắm, thật xin lỗi, để anh lo lắng rồi." Hoắc Vi Vũ xin lỗi nói ra.

"Em ở Việt Nam, xảy ra chuyện gì, sao anh không biết gì hết?" Lâm Thừa Ân bén nhọn nói.

"Bị Phùng Tri Dao hãm hại, bất quá cũng tốt, thì ra tín vật của Giang Khả là giả, hiện tại em không sao, anh ổn không?" Hoắc Vi Vũ hỏi, nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm của đại ca, nhị ca, con mắt lại đỏ lên.

Lâm Thừa Ân bên kia trầm mặc một hồi:

"Không cần lo lắng, anh có biện pháp trở về, anh hoài nghi đại ca và nhị ca xảy ra vấn đề, Nam Phong cứ ấp a ấp úng không chịu nói."

"Tứ ca, trước bảo vệ tốt chính mình, đại ca, nhị ca sẽ trở lại, đừng làm em đau lòng, anh vì hỗ trợ em mà bị Luân Côn bắt, hắn cầm tù anh phải không?" Hoắc Vi Vũ suy đoán hỏi.

"Chuyện này an tự có cách giải quyết, em cũng chú ý an toàn, đừng quên em là em của anh, gặp nạn cứ tới tìm anh." Lâm Thừa Ân lo lắng nói.

"Ừm." Hoắc Vi Vũ nói, "Em cúp trước, bên này có chút bận."

"Được." Lâm Thừa Ân cúp máy.

Hoắc Vi Vũ gọi cho Tiểu Ba.

"Hoắc bộ trưởng, hồi nảy em tới lấy hợp đồng ở quân khu, Vương quản lý nói xin lỗi em, bây giờ chị ở đâu? Lúc nào mới về?" Tiểu Ba lo lắng hỏi.

"Chị có một số việc khác, ba ngày sau sẽ về, bây giờ em qua nghe ngóng tình hình, nếu như bãi săn xây dựng thêm gấp hai, cần bao nhiêu tiền, sau khi chỉnh lý số liệu tốt, gửi qua email cho chị, chị sẽ xem xét lại. Mặt khác, đi dò xét tình huống của tổ bên kia, biết người biết ta trăm trận trăm thắng." Hoắc Vi Vũ dặn dò nói.

"Được, đến lúc đó em sẽ gửi qua email cho chị."

Qua một ngày.Ban đêm Hoắc Vi Vũ mất ngủ, hơn bốn giờ sáng mới ngủ được, thức dậy đã hơn tám giờ.

Mở to mắt, cái đầu tiên nghĩ đến là Cố Cảo Đình. Cũng không biết bây giờ anh đã đi nước G chưa.

Hành tung của anh nhất định là được bảo mật. Cô đánh răng rửa mặt, xong đi ra ngoài, binh lính hộ vệ dưới lầu nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ đi qua, hỏi: "Xin hỏi, nơi này có thể dùng máy tính được không?"

"Nơi này phải được bảo mật tuyệt đối, tư lệnh phân phó, nếu như cô muốn lên, có thể ra ngoài cách trăm mét, ngài đã bố trí thỏa đáng." Binh lính cung kính nói.

"Hả?" Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên, đi theo binh lính ra ngoài.

Dước gốc cây, treo một dây dài một mét, rộng 0.8 mét. Xích đu có màn lụa màu hồng phấn trong gió phiêu dật, vô cùng xinh đẹp.

Bên cạnh gốc cây, là một căn phòng mười mấy mét vuông.

Trong phòng giường, bàn, máy tính, có điều hòa, máy đun nước, lá trà, ngay cả chén trà đều tỉ mỉ chuẩn bị xong.

Một đêm cô mất ngủ, anh lại vì cô làm nhiều như thế. Không có anh, cô có thể sống thế nào...

Chương 635: Cô tin anh, hoàn toàn tin tưởng

Hoắc Vi Vũ ở trong phòng cạnh gốc cây, ngây người hai ngày hai đêm. Trên mạng tin tức liên quan đến nước G một chút cũng không có. Cố Cảo Đình cũng không gọi cho cô.

Ngày mai là ngày Cố Cảo Đình cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ rồi. Bình thường, phải có tin tức chứ. Lẽ nào xảy ra chuyện? Hoắc Vi Vũ càng nghĩ càng không bình tĩnh.

Cô gọi cho Sở Thanh Vân. Reo ba tiếng, Sở Thanh Vân bắt máy.

"Xin chào, tôi muốn hỏi, anh có thể liên lạc với Cố Cảo Đình không?" Hoắc Vi Vũ nho nhã lễ độ hỏi.

"Lúc anh ta đang làm nhiệm vụ, tạm thời không thể liên lạc được, cần tôi hỗ trợ gì không?"

"Vậy anh biết anh ta bây giờ thế nào không?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.

"Trước mắt không truyền đến bất kỳ tin tức nào, nếu như có, tôi sẽ báo với cô, không có tin tức, có khi cũng tốt, kiên nhẫn chờ đợi chút." Sở Thanh Vân trấn an nói.

KHông biết tại sao Hoắc Vi Vũ luôn cảm thấy bất an, giống như chuẩn bị xảy ra chuyện quan trọng.

Trễ nhất, ngày mai khẳng định sẽ biết. Hoắc Vi Vũ ngồi chờ trong phòng nhỏ, chờ một ngày một đêm. Một đêm ngủ không yên, máy tính luôn mở, không ngừng tìm tin tức mới.

10h sáng, cuối cùng cô cũng thấy được tin hót.

"Tư lệnh nước A cưới con gái của thủ tướng nước G, thông gia hai nước."

Hoắc Vi Vũ vội vàng nhấp vào.

Đập vào mắt là ảnh chụp của Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ cùng nhau đứng chung một chỗ.

Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn màn ảnh, khuôn mặt trầm tĩnh ung dung, làm người khác không biết anh đang nghĩ gì.

Đan Địch Tư Lục Phỉ rất cao, dáng một mét bảy tám, mảnh mai, rất đẹp, mặc váy cưới, bẩm sinh cao quý, ưu nhã.

Hai người đứng chung một chỗ, đặc biệt xứng đôi, giống như công chúa và hoàng tử trong truyện tranh.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ không thoải mái, nặng trĩu, ngột ngạt, chua xót. Nhưng mà, chí ít anh không có chuyện gì, không phải sao?

Cô còn thấy ở góc ảnh, mơ hồ thấy được bóng dáng của nhị ca và đại ca. Đại ca và nhị ca cũng không có việc gì.

Vậy là tốt rồi! Nước mắt trực trào ở đáy mắt.

Hoắc Vi Vũ bịt miệng, nhìn ảnh của Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục, ánh mắt càng ngày càng mờ.

Làm sao bây giờ? Cô rất muốn khóc. Cô không nên khóc. Cố Cảo Đình còn sống, còn sống. Đây không phải kết quả xấu nhất, không phải sao?

Điện thoại di động vang lên. Cô nhìn là Duật Nghị. Không nghe. Duật Nghị lại gọi tới. Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, lúc này mới nghe.

"Cái kia, Hoắc Vi Vũ, đừng buồn, chẳng qua bọn họ chỉ đính hôn thôi, em còn cơ hội mà." Duật Nghị trấn an nói.

Đúng vậy. Chẳng qua bọn họ chỉ đính hôn mà thôi. Cố Cảo Đình nói, cô phải tin tưởng anh, cô liền tin tưởng anh.

"Ừm, cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ nuốt nước mắt nói.

Hẳn mấy ngày nữa anh ta mới về nước, về nước liền tốt. Rốt cuộc tình huống như thế nào, anh sẽ nói với cô.

Cô ngồi ngây ngốc một ngày, chờ Cố Cảo Đình gọi điện thoại, nhưng anh không gọi cho cô.

Ban đêm, cô không dám trở về, vì sợ anh gọi sẽ không bắt được, nằm trên giường trong phòng, nhìn nóc nhà.

Con mắt đau không mở ra được, nhắm mắt lại, trong lòng lại đau đến hít thở không thông. Ngồi dậy, tiếp tục tìm tin tức. Không có gì mới. Hoắc Vi Vũ thật sự không kiên nhẫn được nữa, gọi cho Sở Thanh Vân:

"Cái kia, anh có liên lạc được với Cố Cảo Đình không?"

Sở Thanh Vân trầm mặc ba giây, trầm giọng nói:

"Ngày mai Cảo Đình sẽ trở lại, có chuyện gì cứ hỏi anh ta."

Chương 636: Trở về liền tốt, cái khác cũng không đáng kể

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút. Sở Thanh Vân biết ngày mai Cố Cảo Đình trở về, chứng tỏ anh ta liên lạc được với Cố Cảo Đình. Nói cách khác, Cố Cảo Đình đã làm xong chuyện.

Nếu như nhiệm vụ thành công, Cố Cảo Đình không cần cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, anh sẽ mang theo đại ca cùng nhị ca trở về.

Hiện tại anh cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ. Chứng minh nhiệm vụ thất bại. Cô hi vọng là mình suy nghĩ nhiều, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không nỡ.

Cô phải làm gì để trấn an mình đây. Hoắc Vi Vũ lấy dũng khí, gọi cho V tiên sinh. Không gọi được. Hoắc Vi Vũ đi tới đi lui trong phòng. Cô gọi cho Thượng trung tá. Thượng trung tá đã sớm chặn cô rồi.

Vương Đông cũng vậy.

Một chút tin tức cô đều không biết, bàng hoàng ngồi ở trên giường, ánh mắt trống rỗng, bất lực, chờ đợi thời gian trôi qua.

Cô cảm thấy, chờ đợi, thật chán nản.

Cô tình nguyện cùng đi mạo hiểm với anh, còn hơn như bây giờ như một con ngốc, giống như đứng bên ngoài thế giới của anh.

Cuối cùng, tia nắng ban mai chiếu vào phòng. Hoắc Vi Vũ xông ra khỏi phòng. Cô về biệt thự, đánh răng, rửa mặt, trang điểm, thay áo, phóng ra phòng nhỏ, gọi cho Sở Thanh Vân.

"Ngại quá, sớm vậy đã quấy rầy anh, Cố Cảo Đình về chưa? Anh biết không?" Hoắc Vi Vũ nho nhã hỏi.

"Về rồi, chắc sắp đến chỗ cô rồi." Sở Thanh Vân trầm giọng nói.

Nghe giọng, thấy không thoải mái lắm.

"Cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ cúp máy.

Cô đứng ở đầu đường, nhìn ra xa. Chờ một giờ lại một giờ. Đầu rất nặng, cảm thấy mơ hồ buồn ngủ. Cô sợ mình té xỉu, liền ngồi trên xích đu.

Nhưng mà, vừa ngồi vào xích đu, cô liền bất tỉnh. Không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại, nằm co người trên xích đu.

Mặt trời sắp lặn, rặng mây đỏ nhuộm gương mặt của cô. Hoắc Vi Vũ vô cùng gấp. Không phải nói, Cố Cảo Đình sắp đến tìm cô sao?

Cô chờ từ sáng sớm đến chạng vạng tối. Hoắc Vi Vũ không hiểu, tìm binh lính hỏi: "Cố Cảo Đình đã tới chưa?"

Binh lính mặt không thay đổi báo cáo: "Tư lệnh không tới, xin hỏi ngài muốn dùng bữa không?"

Hoắc Vi Vũ thất vọng, lắc đầu. Cô không muốn ăn, chỉ muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

"Hình như tư lệnh tới." Binh lính báo cáo.

Hoắc Vi Vũ nhìn ra xa, mấy chiếc xe đang lái tới. Trong mắt cô ẩm ướt, chạy đến phía xa hơi. Xe dừng bên cạnh cô.

Cố Cảo Đình bước xuống xe, từ trên cao nhìn xuống cô. Hoắc Vi Vũ nhào vào ngực anh, dùng sức ôm lấy anh:

" Trở về liền tốt, anh trở về là tốt rồi."

Cố Cảo Đình lạnh lùng, thâm sâu nhìn cô, hất tay cô ra. Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng nhìn anh. Có rất nhiều lời muốn nói.

Cuối cùng, cô nở nụ cười, ôn nhu hỏi: "Đói bụng không? Em nấu cơm cho anh."

Yết hầu Cố Cảo Đình nhấp nhô, trong mắt âm u, buông tay cô ra trầm giọng nói:

"Hoắc Vi Vũ, về sau không cần gặp mặt nữa, hôn thê của tôi không thích, từ nay về sau, tôi chỉ chịu trách nhiệm với vị hôn thê của tôi."

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh khốc của anh. Cô không nhìn ra một chút ý đùa giỡn nào. Giống như, nghe được âm thanh tan nát cõi lòng...

Chương 637: Tôi muốn cùng cô ta ở bên nhau

"Làm sao vậy?" Hoắc Vi Vũ cầm cánh tay anh, mềm nhẹ hỏi: "nhiệm vụ thất bại sao? Không có quan hệ, em không trách anh."

Cố Cảo Đình kéo tay cô ra, xa cách mà đạm mạc nhìn cô. Ánh mắt kia, dường như cô chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Bọn họ không có bất luận cảm tình gì với nhau, cũng chưa từng bên nhau.

"Nhiệm vụ thành công, tôi và Đan Địch Tư Lục Phỉ nói chuyện trắng đêm, có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn, cô ta, giống như thực hiểu tôi, biết tôi muốn cái gì, nhu cầu là cái gì, tôi thực thưởng thức cô ta." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Mỗi một câu, đều như một thanh lợi kiếm, đâm vào trái tim cô. Cô cảm thấy, tâm đau, đã không còn là chính mình.

"anh, thích cô ta sao?" Hoắc Vi Vũ ngừng thở hỏi.

"trước nay tôi chưa có gặp được người đẹp hoàn mỹ như vậy, cùng cô ta ở bên nhau, tôi cảm thấy đặc biệt thoải mái." Cố Cảo Đình nói thẳng không cố kỵ.

Ý tứ là, không chỉ thích mà thôi. Mà là, anh thiệt tình thành ý muốn cùng cô ta kết giao.

Hoắc Vi Vũ không chịu nổi, tâm vỡ vụn, lại lần nữa vỡ vụn.

Cô lảo đảo về sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã, vịn vào xe, ổn định thân thể. Cô không rõ.

Lúc anh đi, còn thích cô như vậy, muốn cô chờ anh trở về.

Vì sao chỉ mấy ngày ngắn ngủn, anh liền yêu người phụ nữ khác.

Cô nghĩ tới anh cưới người khác, nghĩ tới anh chết, lại không nghĩ rằng, sẽ có kết quả này.

So với chết càng đau hơn, so với trời sụp đất nứt càng làm cho người tuyệt vọng hơn, giống như sấm sét đánh vào người cô.

Đã vạn kiếp bất phục.Lòng cô rất đau, thật sự đau quá, hận không thể chết ngay đi.

"anh còn muốn cùng em ở bên nhau sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Hỏi ra tới, tay cô đều run rẩy, giống như gặp gió liền phải té ngã, lạnh run.

"Tôi muốn cùng cô ta ở bên nhau." Cố Cảo Đình tuyệt tình nói, không có một chút hồi tâm chuyển ý.

Hoắc Vi Vũ biết, anh đã đoạn tuyệt, đã hạ chủ ý. Nước mắt lăn xuống dưới.

Cô nói chia tay rất nhiều lần, không có một lần, chân chính muốn chia tay.

Bây giờ bọn họ chân chính chia tay, cuối cùng là do anh nói ra.

Cô muốn ôm oán, muốn phát tiết, muốn cuồng loạn cùng xé rách.

Muốn đi xé rách da mặt anh, càng muốn, bọn họ trở về quá khứ hòa hảo như lúc ban đầu.

Nhưng cô cũng biết, căn bản là không có khả năng.

Bọn họ rốt cuộc không trở về được. Hôm nay bắt đầu, cô phải vĩnh viễn mất đi anh.

Không có khả năng ở bên nhau, không phải do ngoại lực, không phải suy sụp, không phải trắc trở, cùng người khác cố tình tách ra, mà là, đối phương yêu người khác.

Cô bất lực, thật sự bất lực, ngoại trừ khóc thút thít, để mình yếu ớt nhất, mềm mại nhất bại lộ ở trước mặt anh.

"Tôi phái người đưa cô trở về." Cố Cảo Đình gục xuống đôi mắt nhìn nước mắt cô, đáy mắt không có một tia sóng, thâm giống như giếng cổ vạn năm, ai nấy đều không thấy rõ lắm.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu, nắm chặt nắm tay. Bây giờ anh đối với cô là tốt nhất, cũng là đối với cô tàn nhẫn lớn nhất.

Cô sẽ càng thêm luyến tiếc thứ đã mất đi. Hoắc Vi Vũ im lặng đi trên đường, giống như khối thịt, trong đầu trống rỗng.

Mặc dù không nghĩ cái gì, tâm còn co rút đau đớn. Cô không biết chính mình muốn đi đâu?

Tùy ý đi tới, đi tới. Từ hoàng hôn đi tới trời tối, đứng ở dưới đèn đường, nhìn người đi đường.

Quay lại vội vàng, bọn họ hạnh phúc sao? Như vậy bôn ba, là vì cái gì? Như vậy mệt mỏi, là vì cái gì? Bọn họ có phải hay không, cũng giống cô, chỉ là tồn tại thân thể cô đơn ......

Chương 638: Cô cùng con của Cố Cảo Đình, đã lớn lên

Trước mắt Hoắc Vi Vũ tối sầm, ngất đi, ngã xuống mặt đất lạnh băng.

Không biết qua bao lâu. Cô tỉnh lại, mở to mắt, trống rỗng nhìn trần nhà.

Trong đầu hiện lên bộ dáng của Cố Cảo Đình, lòng bắt đầu phát đau, đau, căn bản không muốn tỉnh lại.

Trên mặt chất lỏng ấm áp chảy xuôi, tiến vào hai bên tóc mai.

Cô không nhúc nhích chút nào, giống như pho tượng điêu khắc.

"Đại muội tử, em chỉ một người sao?" Bên cạnh một phụ nữ trung niên nhiệt tâm gọi.

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ run rẩy. Đúng vậy, cô chỉ có một mình. Cho dù nằm ở trên giường bệnh, cũng chỉ có một mình.

Phụ nữ trung niên xem cô không nói lời nào, thở dài một hơi, "đàn ông bây giờ, không có ai tốt, cùng ngày cháu gái tôi kết hôn, bị tiểu tam ầm ĩ, tiểu tam đã mang thai, cuối cùng hôn sự không có thành, cháu gái tôi tính tình cương liệt, liền đem con đánh, vẫn là một bé trai nhỏ, thật đáng thương."

"Mẹ, mẹ bớt tranh cãi đi." thai phụ bụng to nằm ở trên giường nói.

Phụ nữ trung niên quái dị nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, "Ai, tuổi còn trẻ mang thai, đứa trẻ đáng thương nhất, sinh cũng không được, không sinh cũng không được."

Hoắc Vi Vũ có một ít phản ứng, hồ nghi nhìn về phía người phụ nữ trung niên, "bà đang nói tôi sao?"

"Cô không biết sao? cô mang thai, té xỉu ở trên đường, được người hảo tâm đưa tới." Phụ nữ trung niên nói.

"Mang thai? bà nói tôi?" Hoắc Vi Vũ không hiểu ra sao.

"Tiểu Vũ." Dì Lâm xách theo ấm nước lại đây, ngồi ở mép giường, mỉm cười nói: "con rốt cuộc đã tỉnh, thật tốt quá, con đã hôn mê một ngày một đêm."

"Dì Lâm, vì sao dì ở chỗ này? Hoắc Vi Vũ khó hiểu.

"Bệnh viện gọi điện thoại cho dì, nói con mang thai, té xỉu ở trên đường, đứa trẻ là con ai, người kia sắp kết hôn sao?" Dì Lâm suy đoán hỏi.

Hoắc Vi Vũ khiếp sợ nhìn Dì Lâm. Cô cư nhiên...... Mang thai. Có mang đứa trẻ của Cố Cảo Đình.

Đứa nhỏ này tới, tới quá đột nhiên. Vào lúc Cố Cảo Đình quyết định không cần cô, vào lúc cô quyết định rời đi thế gian.

Nước mắt, lăn xuống dưới. Trong miệng nuốt vào nước mắt mặn chát. Trong đầu trống rỗng.

Tâm, lại không ngừng co rút đau đớn, nắm tay nắm chặt.

Ông trời, cho cô một niềm vui rất lớn. Cô muốn sinh hạ đứa trẻ của người đàn ông không yêu cô sao? Cô muốn lưu lại thế gian tiếp tục chịu khổ sao?

"Tiểu Vũ." Dì Lâm cầm tay Hoắc Vi Vũ, "Nghe Dì Lâm nói, đứa nhỏ này không thể lưu lại, lưu lại chỉ liên lụy cả đời con, một người mẹ độc thân mang theo đứa trẻ thực đáng thương, người phụ nữ sinh đứa trẻ cũng sẽ mất giá, nhà chồng sẽ ghét bỏ con mang theo con chồng trước, mà cái kia không cần người đàn ông, sẽ cảm thấy gánh nặng. Chờ con dưỡng tốt thân thể, Dì Lâm an bài, Dì Lâm cũng sẽ chiếu cố cho con."

Hoắc Vi Vũ bưng kín bụng nhỏ, nước mắt lẳng lặng chảy.

Người đàn ông thoải mái một lần, người phụ nữ phải lưng đeo cả đời, nếu bởi vì yêu, hy sinh nhiều cũng đáng.

Đối phương đã không yêu......

Cô sinh đứa nhỏ này ra, Cố Cảo Đình sẽ cảm thấy cô mặt mày khả ố.

"Dì Lâm, lúc mẹ con sinh con ra, cũng là loại tình cảnh này sao?" Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào hỏi.

"trước khi mẹ con gả cho ba con, cũng như con vậy, một mình bơ vơ không nơi nương tựa, gầy ốm bất kham, thậm chí cô ta tự sát, bất quá vận khí cô ta tốt, được ba con cứu, ba con vì bảo hộ cô ta, đưa cô ra ngoại quốc tu dưỡng, sinh con xong trở về. Nhưng mà, không có mấy người đàn ông như ba con rộng rãi, dù vậy, thái độ ông nội con đối với con, đối với mẹ con, con cũng thấy rồi, con sẽ bị liên luỵ cả đời." Dì Lâm thương tiếc nói

Chương 639: Như cô mong muốn, cô tự do bay lượn

đôi mắt Hoắc Vi Vũ gục xuống, nhìn không khí, hít hít cái mũi, "hóa ra, mẹ cũng tự sát."

Dì Lâm nghe ra lời nói, cầm cánh tay Hoắc Vi Vũ, lo lắng nói: "Tiểu ngũ, con đừng suy nghĩ miên man, con còn có Dì Lâm, còn có Thừa Ân, chờ sau khi Thừa Ân công tác trở về, dì nói anh bồi con ra ngoại quốc giải sầu, con muốn đi nước ngoài tĩnh dưỡng cũng có thể, đừng dọa Dì Lâm."

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Dì Lâm, khóe miệng hơi hơi giơ lên, "con sẽ không có việc gì, mẹ có thể sinh con ra, con cũng có thể sinh nó ra."

"con muốn sinh ra?" vẻ mặt Dì Lâm khó xử, "Người đàn ông kia không đáng cho con làm như vậy."

"không quan hệ tới anh ta, đứa trẻ là của một mình con." Hoắc Vi Vũ đè xuống bụng, hạt nước mắt to lớn lăn xuống dưới, toét ra tươi cười, "Từ nay về sau, con có thân nhân, con không phải là một người lẻ loi."

Trời biết, cô hy vọng thế nào chính mình có thân nhân ở bên người.

Lúc cô thương tâm, có thể có một cái ôm ấp. Lúc cô khổ sở, còn có một người khác bồi.

Cô không cần dựa vào, không cần người khác trả giá, chỉ là đang tìm kiếm một lý do sống sót.

Dì Lâm bị Hoắc Vi Vũ nói tâm tắc, sờ sờ nước mắt, "Đứa nhỏ ngốc, con sao có thể một mình, con đã là con gái nuôi của Dì Lâm, về sau, Dì Lâm chính là thân nhân của con."

Hoắc Vi Vũ nhớ tới một việc, bây giờ Cố Cảo Đình cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, bây giờ anh cả, Anh hai cũng nên trở lại đi.

"Dì Lâm, di động con đâu?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"à, di động ở ngăn kéo, đã không còn pin, con muốn gọi ai, dùng di động của dì." Dì Lâm đem điện thoại đưa cho Hoắc Vi Vũ.

"Có số di động của Anh hai sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Là Mặc Thần sao? Có, con chờ chút." Dì Lâm tìm được số di động Thẩm Mặc Thần, đem điện thoại đưa cho Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ gọi đi. Điện thoại thông.

Hoắc Vi Vũ bốc cháy lên hy vọng, điện thoại thông, thuyết minh, Anh hai đã tự do.

"chào dì Lâm, có việc sao?" tiếng anh hai trầm ổn từ đầu bên kia di động tiến vào.

"Anh hai, em là tiểu ngũ, anh và anh cả đã trở lại sao?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.

"Đã trở lại, bây giờ anh cả đi quân đội, công ty anh xảy ra một ít vấn đề, bây giờ đang xử lý, chờ anh, mọi người ra tới họp mặt." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.

"uh." Hoắc Vi Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng giơ lên.

Anh cả, Anh hai an toàn, vậy là tốt rồi. Chuyện tình cảm trước mặt không thể, anh chung quy, vẫn giúp cô. Cô hẳn là cảm ơn, không phải sao?

"Anh hai." Hoắc Vi Vũ dừng một chút, "Đan Địch Tư Lục Phỉ là một phụ nữ ra sao?"

"Thông minh, cơ trí, cao quý, đại khí, nhìn xa, so với cha cô còn là chính trị gia xuất sắc, nhà mưu lược, làm sao vậy?" Thẩm Mặc Thần hồ nghi.

"Tùy tiện hỏi thôi." Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt, che khuất ảm đạm trong mắt.

"Từ nay về sau, Cố Cảo Đình sẽ không dây dưa với em, không phải em muốn sao?" Thẩm Mặc Thần thâm trầm hỏi.

Đúng vậy, trước kia, cô vô cùng chán ghét Cố Cảo Đình dây dưa, hận không thể khiến người đàn ông này chết. Hiện giờ, cô muốn dây dưa, đều không có tư cách.

"Anh hai, anh trước vội, không kêu em."

"Tiểu ngũ, em thật sự đối với Cố Cảo Đình không có một chút động tâm sao?" Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường hỏi. Động tâm như thế nào?

"Tự cổ đa tình không dư hận, không phải sao?" Hoắc Vi Vũ không muốn khóc, lại nuốt vào nước mắt mặn chát.

Cô cười khổ một tiếng. Khi nào, chính mình trở nên thích khóc như vậy.

"Tiểu ngũ......" Thẩm Mặc Thần gọi một tiếng.

Chương 640: Đứa trẻ là gánh nặng, cũng là lợi thế

"dạ?" Hoắc Vi Vũ đáp, giọng đã nghẹn ngào.

Thẩm Mặc Thần đầu bên kia trầm mặc ba giây, "Thôi, tới đâu hay tới đó, có việc gọi điện thoại cho anh."

"dạ." Hoắc Vi Vũ sợ Thẩm Mặc Thần phát hiện cô khác thường, cúp điện thoại.

Dì Lâm lo lắng nhìn Hoắc Vi Vũ, "Nếu không, con nói với anh hai, Anh hai con thông minh, nói không chừng có thể giúp con giải quyết vấn đề, rốt cuộc, đứa trẻ là gánh nặng, cũng là lợi thế. nếu con thật sự thích anh ta, chúng tôi cũng không phản đối."

Hoắc Vi Vũ lắc đầu, kiên định nhìn không khí, "Anh không nợ con, hôm nay bắt đầu, chúng con không còn có bất kỳ quan hệ gì, Dì Lâm, việc con mang thai, không cần nói với bất luận kẻ nào."

"Thừa Ân cũng không nói sao?" Dì Lâm hỏi.

"Ai cũng đừng nói. con nghĩ ra đi du lịch, giải sầu trở về, sẽ quyết định làm như thế nào." Hoắc Vi Vũ lý trí rất nhiều.

" bây giờ con có thai, một mình đi ra ngoài du lịch, quá nguy hiểm." Dì Lâm phản đối.

"Nơi nơi đều có bệnh viện, con sẽ không có việc gì, Dì Lâm, con đói bụng." Hoắc Vi Vũ mỉm cười nói.

"Nhìn trí nhớ dì này, con không thể bị đói, dì đi mua đồ ăn ngon cho con, chờ đi." Dì Lâm đem điện thoại nạp điện lấy ra từ túi xách, bà cầm túi xách đi ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ từ trên giường đi xuống, sạc di động, đi văn phòng bác sĩ, gõ cửa, hỏi: "Tôi là người bệnh số 12, xin hỏi, ai là bác sĩ chủ trị?"

"Là tôi, sao vậy?" Một nữ bác sĩ khó hiểu hỏi.

"Tôi có việc muốn cùng cô nói chuyện." Hoắc Vi Vũ xoay người, đi ra ngoài hàng hiên.

Nữ bác sĩ theo sau.

"Tôi chỉ là suy dinh dưỡng mới té xỉu đúng không?" Hoắc Vi Vũ thanh lãnh hỏi.

"suy dinh dưỡng là nguyên nhân chủ yếu, lần đầu cô mang thai, đề nghị nên nghỉ ngơi nhiều, không cần thức đêm, ăn nhiều hoa quả, protein, bảo trì tâm tình sung sướng, không cần làm việc nặng." Bác sĩ kiến nghị nói.

"Tôi không muốn bệnh viện lưu lại hồ sơ của tôi, có thể không? Tôi chỉ là suy dinh dưỡng, hơn nữa hôm nay phải xuất viện." Hoắc Vi Vũ xác định nói.

"Tôi đây là làm bộ."

Hoắc Vi Vũ hơi hơi mỉm cười, "Ngài chỉ là một thiên sứ lắng nghe nguyện vọng của người bệnh, tôi sẽ gởi cho ngài hai vạn phí cảm tạ. Làm ơn."

"à, kia...... tốt." Bác sĩ xấu hổ nói.

"Vẫn còn cầu xin cô giúp tôi diễn tuồng vui."

*

Dì Lâm mang đồ ăn lại đây. Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại đi ra ngoài, một tiếng liền cúp.

Bác sĩ chủ trị lập tức từ trong văn phòng đi ra.

"Tiểu Vũ, tới ăn cơm, đừng để đói lả." Dì Lâm thu xếp, đem đồ ăn đưa tới trên bàn.

Bác sĩ đi vào, nóivới Hoắc Vi Vũ: "Thực xin lỗi, tôi lại làm thí nghiệm máu lần nữa, cô không có mang thai, chỉ là suy dinh dưỡng."

"A, Tiểu Vũ không có mang thai?" Dì Lâm thực khiếp sợ.

Hoắc Vi Vũ ôm bụng, thực bình tĩnh nhìn về phía bác sĩ, "Tôi đây có thể xuất viện sao?"

"Có thể, một hồi cô tới chổ tôi lấy đơn thuốc, nhớ rõ, chú ý nghỉ ngơi nhiều, cô quá gầy." Bác sĩ công đạo nói.

"Cám ơn." Hoắc Vi Vũ gật đầu.

Dì Lâm cười, "Thật tốt quá, con không có mang thai, dì sợ con huỷ hoại chính mình, xuất viện liền ở chỗ Dì Lâm, mỗi ngày Dì Lâm làm thức ăn ngon cho con."

"Con muốn đi du lịch trước."

"được, được, được, giải sầu cũng là tốt, thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, hà tất yêu đơn phương một cái cây, con ăn trước, dì đi làm thủ tục xuất viện cho con." Dì Lâm nhiệt tình nói.

Hoắc Vi Vũ xóa bỏ tin tức đem tiền chuyển khoản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro