» Vụ án thứ 10: Cái chạm chết chóc «

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Cô gái trong lồng sắt.

Trưởng trôn thẳng thắn nói ra tội ác năm đó cho Thân Nghị bọn họ.

Xác ướp trong hòm kia, thật ra chẳng phải thây khô hay xác ướp, mà là thi thể của một thiếu niên mất tích trong thôn.

Tên của thiếu niên kia, mọi người đều nhớ rõ, tên là Phùng An, mà người trốn trong xe, là con của Phùng Di, Phùng Hiểu Huy.

Phùng Di là một người tốt, mọi người trong thôn đều kính trọng bà, bà có tâm địa thiện lương lại nhiệt tình, là một người có thể mang tới tiếng cười cho mọi người.

Phùng An là một đứa trẻ mồ côi được Phùng Di nhặt về nuôi, Phùng An và Phùng Hiểu Huy mau chóng trở thành bạn tốt. Hai đứa con trai dưới sự chăm sóc của Phùng Di dần lớn lên, nguyên bản tất cả đều rất tốt, nhưng sau khi Phùng An đến đây, đã xảy ra vài chuyện, ví dụ như lũ lụt, hạn hán, cháy nổ.

Vì thế, trong thôn bắt đầu có nhiều lời đồn, nói Phùng An là một đứa trẻ mang tới tai họa, nó sẽ mang lại điềm xui cho cả thôn.

Kiểu mê tín này, làm cho cuộc sống của Phùng An trở nên khó khăn. Giống như An Cách Nhĩ đã từng nói, mỗi một thôn làng đều giống như một vương quốc nhỏ, một người ngoài bước vào, có thể sẽ trở thành một người chịu tội thay.

Phản ứng tàn nhẫn đầu tiên chính là tụi nhỏ.

Những lời nói của cha mẹ sẽ là nền tảng cho hành vi của bọn nhóc, chúng nó bắt đầu bài xích Phùng An, mà Phùng Hiểu Huy thì đứng giữa hai bên, vô cùng khó xử.

Trong một lần đánh nhau, có một đứa bé lỡ tay đẩy Phùng An xuống núi. Phùng An không may đụng trúng tảng đá to, chết ngay tại chỗ.

Hôm đó, tất cả đứa trẻ đều nói với cha mẹ mình, Phùng Hiểu Huy là người đẩy Phùng An.

Lúc đó, thân thể của Phùng Di không được khỏe, mọi người trong thôn quyết định tự mai táng cho Phùng An, còn ép Phùng Hiểu Huy giữ bí mật, nếu nói ra sẽ bị cảnh sát bắt.

Không thấy Phùng An đâu, Phùng Di càng thêm lo lắng, bệnh tình cũng chuyển nặng.

Phùng Hiểu Huy bởi vì tức giận, áy náy, thương tâm, quá nhiều đả kích cho nên cuối cùng phát điên.

Phùng Di đưa Phùng Hiểu Huy tới bệnh viện tâm thần để điều trị, còn mình thì tới viện dưỡng lão.

Sau đó, theo lời bọn nhỏ kể lại, mọi người trong thôn cũng biết sự thật. Cả thôn đã hại ba người, làm gia đình người ta trở thành bi kịch, điều này làm cho bọn họ vẫn luôn tự trách.

Nhiều năm sau, giống như mơ lại một giấc mộng, Phùng Di trở lại, nhưng Phùng Hiểu Huy vẫn ở bệnh viện tâm thần.

Một ngày kia, Phùng Hiểu Huy trốn khỏi bệnh viện, bằng trí nhớ trở lại quê nhà. Tình cảnh của hắn trở nên kì lạ, cho nên mọi người trong thôn quyết định giấu hắn đi.

Con người có đôi khi rất kì lạ, cùng lúc cảm thấy bản thân đã sai lầm, vô cùng áy náy, muốn đi bồi thường. Cùng lúc lại nghĩ sẽ mất quyền lợi cơ bản nhất của bản thân, không muốn gánh trách nhiệm quá dễ dàng.

Sơ suất đẩy ngã Phùng An năm đó là con trai của trưởng thôn, cha của thôn trưởng từng là lính bộ đội, có để lại một ít chiến lợi phẩm cho ông, chính là cái hòm và đao chỉ huy. Vì thế thôn trưởng liền dùng chiếc hòm để mai táng Phùng An, bỏ luôn thanh đao và hòm. Như vậy, cho dù sau này có bị phát hiện, cũng có thể nói là xác ướp, cương thi gì đó là chối cho qua chuyện.

Nhưng không may, Phùng Hiểu Huy đã về, tâm trí cũng dần khôi phục, sự thật năm đó cũng sắp bị vạch trần.

Bọn họ bắt đầu hợp lực che dấu tội ác năm đó, đương nhiên cũng bảo vệ Phùng Di và Phùng Hiểu Huy.

Người thứ nhất bị giết, chính là vì ông đã lợi dụng chuyện này để vơ vét tài sản của trưởng thôn, cho nên... trở thành người hy sinh thứ nhất.

Tiếp đó là bác sĩ Vệ khi nghe tin đồn cương thi mà tới, cô nhạy bén nhận ra sự thật năm đó, nên trở thành người hy sinh thứ hai.

Người làm vườn và Lưu An bị giết vì đã biết những chuyện không nên biết, hơn nữa còn không chịu đứng chung trận tuyến với bọn họ, không phải chiến hữu thì là kẻ thù! Vì thế dẫn tới họa sát thân.

Chân tướng năm đó đã được phanh phui, việc duy nhất có thể làm bây giờ là trừng phạt những người đó, đương nhiên, đây cũng chẳng phải vấn đề liên quan tới An Cách Nhĩ.

Phùng Hiểu Huy đi theo Phùng Di quay về bệnh viện kiểm tra, lựa chọn trị liệu tiếp hay đã bình phục trở về nhà.

Mạc Phi đứng trước cổng thôn, lẳng lặng nhìn, cảm giác thôn trang bình lặng tựa hồ đang lắc lư, một vương quốc đang sụp đổ.

Vụ án đã kết thúc, mọi người quay về thành phố.

An Cách Nhĩ vẫn còn bệnh, cơn sốt vẫn kéo dài, Mạc Phi từ chối nhận vụ án mới trong vòng ba tháng, để An Cách Nhĩ có thể dưỡng bệnh.

Emma và Mạc Phi dốc lòng săn sóc cho An Cách Nhĩ, phương thuốc của trưởng thôn có chút tác dụng, gần đây sắc mặt của An Cách Nhĩ trở nên hồng hào, tinh thần cũng tốt lên.

Qua ba tháng, An Cách Nhĩ bắt đầu sốt ruột.

Sáng sớm hôm nay, Mạc Phi mở to mắt, chợt nghe tiếng đàn của An Cách Nhĩ ngoài bàn công, nói là đánh đàn thì chi bằng nói là đập đàn thì đúng hơn.

Mạc Phi xuống lầu, lấy đống thư chất đống trong hòm thư để ngoài cửa, chọn vài bức cho An Cách Nhĩ chuẩn bị phá án.

An Cách Nhĩ xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha, nói với Mạc Phi, "Mạc Phi, hình như não tôi chảy mỡ rồi."

"Vậy sao?" Mạc Phi đưa xấp thư còn chưa xử lý cho An Cách Nhĩ, "Thật ra, toàn thân em chỉ thiếu mỗi mỡ thôi đó."

An Cách Nhĩ nằm xuống, gác đầu lên lưng Ace, "Có vụ án nào cho tôi động não không?"

Mạc Phi biết hắn lười nên mở thư đọc cho hắn, "Để anh đọc."

An Cách Nhĩ cọ cọ lớp lông mềm mại của Ace, lẳng lặng chờ nghe.

"Ân, nhiều nhất là điều tra ngoại tình, mấy lời nhờ vả mất tích linh tinh." Mạc Phi lật vài lá, tìm được một tấm có bìa hình con cá dạng hoạt hình, "An Cách Nhĩ, lá này chắc là sẽ làm em hứng thú."

An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn, "Có câu đố à?"

"Về hải tặc..."

"Nga?" An Cách Nhĩ ngồi dậy, cọ cọ Mạc Phi, "Hải tặc?!"

"Người viết thư là hội trưởng hiệp hội câu cá, họ Trương." Mạc Phi nhìn sơ, "Vị hội trưởng Trương này rất có tiền, ông cùng một nhóm thích biển, mỗi tuần đều tổ chức một buổi câu cá hoặc thám hiểm, trước đó không lâu, bọn họ mua được một bảo bối từ một người đánh cá."

"Bảo bối?" An Cách Nhĩ cầm dĩa bánh ngọt Emma đưa tới, cắn một miếng, tâm tình cũng tốt lên.

"Nền móng của chiếc thuyền cổ." Mạc Phi đưa tấm hình gửi kèm cho An Cách Nhĩ xem.

"Nền móng?" An Cách Nhĩ cầm tấm hình nghiên cứu, trên tấm hình giống như xác thuyền, nhìn không ra có cái gì đặc biệt, "Thứ này có liên quan gì tới hải tặc?"

"Trên thuyền có khắc chữ." Mạc Phi xem thư, nói với An Cách Nhĩ, "Theo ghi chép, chiếc thuyền đó là thuyền hải tặc."

An Cách Nhĩ ngáp một cái, "Thì ra là hải tặc gần duyên hải, tôi còn tưởng là Blackbeard hoặc là thuyền trưởng Jack... Thật là thất vọng."

"Nhưng mà An Cách Nhĩ." Mạc Phi nói tiếp, "Sau khi hội trưởng Trương mua nó về, trong hiệp hội đã có ba người chết."

"Chết như thế nào?" An Cách Nhĩ thiếu hứng thú, "Chết đuối?"

"Đều là chết ngoài ý muốn, một người chết đuối, một người bị sốc do dị ứng, một người trúng gió." Mạc Phu nhún vai, "Nhưng trước khi mỗi người chết, hội trưởng Trương đều mơ thấy họ!"

An Cách Nhĩ cau mày, "Có ý gì?"

"Ông mơ thấy một người đàn ông đứng trên chiếc thuyền mà ông mua về." Mạc Phi dựa theo nội dung của bức thư nói cho An Cách Nhĩ, "Hội trưởng Trương nói với người kia mình muốn ai chết, ngày hôm sau, liền hay tin người đó đã chết."

An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Mạc Phi trong chốc lát, Emma ở bên cạnh che miệng, "Hiện tượng siêu nhiên?"

"A." An Cách Nhĩ nở nụ cười, "Tôi cảm thấy ông ta nên tìm bác sĩ tâm thần để chẩn đoán bệnh tình, chữa chứng vọng tưởng!"

"Hình như cảnh sát cũng nói thế với ổng." Mạc Phi bất đắc dĩ, "Nhưng ông ta vẫn bất an."

"Bất an?" An Cách Nhĩ không hiểu, "Bất an phải có lý do, nói như vậy có thể là do áy náy hoặc cảm thấy nguy hiểm, ông ta cảm thấy cái chết của những người kia liên quan tới mình? Hoặc là ông ta có thể trở thành người kế tiếp?"

"Ông ta nói trước khi ba người kia chết, bọn họ đều đã từng tiếp xúc qua." Mạc Phi xoay mặt sau, "Người đầu tiên, trong lúc ăn cơm cùng người nhà, hội trưởng Trương nói người kia keo kiệt ích kỷ, không phải người tốt. Người thứ hai, hội trưởng Trương nói ông ta đoản mệnh. Người thứ ba, hai người phát sinh khắc khẩu, trù đối phương chết sớm."

"Hội trưởng gì gì đó, độc mồm thiệt!" An Cách Nhĩ sờ sờ mũi, "Là tự ông ta lo ngại đi, một hiệp hội, ở cùng một chỗ, trước mặt vui vẻ sau lưng thì nói xấu nhau, có trùng hợp thì cũng rất bình thường."

"Cho nên em không nhận vụ này?" Mạc Phi hỏi.

"Ân... Không có gì hay." An Cách Nhĩ ôm Ace cọ cọ, "Không có vụ nào thú vị hơn sao?"

"A..." Mạc Phi kiếm trong chồng thư, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, "An Cách Nhĩ, khéo quá!"

An Cách Nhĩ chớp mắt, "Cái gì khéo?"

"Cái hiệp hội câu cá kia, cũng xài phong thư giống cái này." An Cách Nhĩ quơ quơ một phong thư, đưa cho An Cách Nhĩ nhìn.

An Cách Nhĩ nheo mắt lại.

Mạc Phi mở thư ra, "An Cách Nhĩ, là con gái của người bị sốc chết do dị ứng gửi."

An Cách Nhĩ nghi hoặc, "Cô ta thấy cái chết của ba mình có điều khác thường?"

"Cô ta nói ba mình có chứng dị ứng rất nghiêm trọng với trứng, chỉ cần ăn trúng cái gì có trứng thì sẽ lập tức lên cơn sốc. Tim ông ta gần đây không tốt, cho nên sẽ không bao giờ tự động đi uống sữa trứng." Mạc Phi đọc thư xong, "Cô ta nghi có người ép ba mình uống."

An Cách Nhĩ suy nghĩ, vẫn lắc đầu, "Không có hứng, có cái nào thú vị hơn không?"

"Bên này có vụ án sẽ làm cậu hứng thú."

Đang nói chuyện, Thân Nghị cầm văn kiện từ cửa bước vào.

"An Cách Nhĩ." Thân Nghị đưa văn kiện tới trước mặt An Cách Nhĩ, "Cậu tuyệt đối sẽ có hứng thú!"

An Cách Nhĩ thấy ông tràn ngập tự tin, cũng có chút ngạc nhiên, vươn tay lấy văn kiện, mở ra... bên trong có một tấm ảnh.

An Cách Nhĩ rút tấm ảnh ra, có chút khó hiểu nhìn Thân Nghị, "Thì sao?"

"Nhìn người trong tấm ảnh kìa." Thân Nghị nhắc nhở.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng nhìn vào tấm ảnh, trong hình là một căn phòng âm u, trong góc phòng có một cái lồng bằng thủy tinh, trong cái lồng là một chiếc lồng sắt ba lớp, lớp ngoài cùng làm bằng sắt thô to, lớp thứ hai là lưới đánh cá, lớp thứ ba là sắt mỏng.

Trong cái lồng dùng để giam hổ thậm chí là khủng long, đang giam một cô gái mặc đầm trắng.

An Cách Nhĩ rút rút khóe miệng, nhìn Thân Nghị, "Ngược đãi con nít? Tôi ghét nhất chính là dạng này."

"Là một cô gái." Thân Nghị không đợi An Cách Nhĩ nói xong, liền thấp giọng chen vào nói cho hắn biết, "Thiếu nữ này, có một năng lực thần kì."

"Năng lực?" An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Thân Nghị, "Năng lực gì?"

"Một khi chạm vào ai, cho dù chỉ chạm nhẹ, vận mệnh của đối phương sẽ bị con bé đó nắm trong tay." Thân Nghị cười nói, "Nếu con bé muốn cậu chết thì cậu phải chết!"

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi cũng có vẻ ngạc nhiên, "Sao có thể có năng lực này được... Con bé này từ đâu tới?"

"Lúc trước chỉ là một nữ sinh trung học bình thường." Thân Nghị cười cười, "Không cẩn thận hại chết bạn mình nên đi đầu thú. Lúc đầu mọi người đều nghĩ con bé này mắc chứng vọng tưởng, nhưng chính con bé đã làm trước mặt cho chúng tôi nhìn."

"Làm thế nào?" Emma khẽ nhíu mày. Một cô gái rất đáng yêu, chỉ khoảng 14, 15 tuổi, mà lại có năng lực của một ác ma?

"Con bé giết vài người ngay trước mặt cảnh sát." Thân Nghị lắc lắc đầu, "Cho nên sự tồn tại của con bé đã trở thành bí mật lớn nhất."

"Rồi sao?" An Cách Nhĩ hỏi, "Chú tìm tôi để làm gì?"

"Gần đây lại xảy ra vài vụ án ly kỳ." Thân Nghị chỉ cô gái trong bức ảnh, "Con bé nói trên đời này có một người cũng giống như nó, có năng lực nắm vận mệnh của người khác."

"Chú muốn tôi bắt người kia?" An Cách Nhĩ nở nụ cười, "Đúng là đáng sợ nha, thử nghĩ đi, một ngày nào đó tự nhiên đụng phải hắn, từ nay về sau liền bị người ta điều khiển vận mệnh."

"Cậu chịu nhận vụ này chứ?" Thân Nghị hỏi, "Hẳn là cảm thấy hứng thú đi."

"Nói là hứng thú, chi bằng nói tôi vốn không tin có năng lực này trên đời." An Cách Nhĩ thả tấm ảnh, "Trước hết để tôi gặp người này đã, cô gái mang lại cái chết trong truyền thuyết."

Hết chương 1.


Chương 2: Năng lực đoán trước tương lai.

An Cách Nhĩ nghe về cô gái kia liền nổi lên chút hưng phấn, quyết định cùng Mạc Phi đi theo Thân Nghị.

Ba người tới phòng giam đặc biệt của cảnh sát, An Cách Nhĩ gặp được nữ sinh kia.

Vẻ ngoài của cô thoạt nhìn bình thường hơn cả bình thường, phòng giam sau khi trải qua thay đổi lại, bây giờ giống như đang lấy căn phòng của con gái giam lại trong lồng sắt.

Trong phòng còn có mấy món đồ chơi bằng lông, bức tường màu sắc rực rỡ, còn được vẽ nhiều hình ảnh dễ thương...

Nữ sinh đang xem manga, ngẩng đầu, khi nhìn thấy Thân Nghị liền trở nên cao hứng, "Chú tới rồi? Cháu còn có thể ở lại đây bao lâu?"

An Cách Nhĩ và Mạc Phi giật mình nhìn Thân Nghị, như hỏi - Con bé có thể ra ngoài?

Thân Nghị gật đầu, "Cha mẹ con bé đã chứng thực tâm lý con bé có vấn đề, cho nên chỉ có thể thả ra hoặc mang con bé đi khám bệnh."

"Vậy mà chú vẫn còn bắt con bé ở đây?" An Cách Nhĩ muốn cười.

Thân Nghị nhún vai, "Con bé muốn đợi ở đây, hơn nữa dựa vào năng lực của nó thì thả ra rất nguy hiểm."

Mạc Phi không rõ, "Tại sao lại muốn tự giam mình?"

Thân Nghị nhún vai, "Không biết."

An Cách Nhĩ bước tới trước cửa sắt, cẩn thận đánh giá cô gái kia.

"A?" Cô gái nhìn thấy An Cách Nhĩ, lập tức buông cuốn truyện trong tay, chạy tới, "Anh là ai?"

"Tôi tên là An Cách Nhĩ." An Cách Nhĩ trả lời, sau đó hỏi, "Em là ai?"

"Em tên là Tô Tiểu Cầm." Cô gái trả lời, "Bọn họ đều nói em có bàn tay tử thần."

Khóe miệng An Cách Nhĩ khẽ cong lên, "Em sờ vào ai liền có thể khống chế vận mệnh của họ?"

Tô Tiểu Cầm nhẹ nhàng giữ song sắt, "Chỉ là một loại cảm giác thôi."

An Cách Nhĩ suy nghĩ, gật gật đầu, "Thật ra tôi có thể hiểu ý em."

"Ý em là gì?" Tô Tiểu Cầm cười hì hì.

"Con người đúng là sẽ có một ít cảm giác năng lực đặc biệt, nói ví dụ như giác quan thứ sáu, hoặc là ảo giác bản thân bị bệnh." An Cách Nhĩ tìm băng ghế ngồi xuống, "Nếu không thì là năng lực quan sát, năng lực phân tích và năng lực suy luận."

"Anh cảm thấy chỉ là trùng hợp hoặc là do em nói dối?" Tô Tiểu Cầm vươn ngón tay ra song sắt, "Vậy anh có muốn thử không?"

An Cách Nhĩ thấy cô vươn tay ra, liền giơ tay tới, chưa kịp đụng vào đã bị Mạc Phi kéo lại.

Thân Nghị cũng nhíu mày, "An Cách Nhĩ, đừng chạm vào nó, thật sự nguy hiểm lắm."

An Cách Nhĩ cười, "Tôi không tin."

Thân Nghị cũng không khuyên hắn, xoay mặt nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi nhìn nhìn An Cách Nhĩ, "Nếu em muốn thử thì để anh làm." Nói xong, định vươn tay nắm ngón tay của Tô Tiểu Cầm, còn chưa chạm vào đã bị An Cách Nhĩ kéo lại.

Thân Nghị muốn cười, nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ không được tự nhiên, gãi gãi cằm, trừng mắt liếc Mạc Phi.

Tô Tiểu Cầm thấy phản ứng của An Cách Nhĩ, nở nụ cười, "Hay là để em xem tướng cho anh?"

"Từ siêu năng lực đổi thành coi bói?" An Cách Nhĩ buồn cười.

Tô Tiểu Cầm cười cười chỉ An Cách Nhĩ, "Nguy hiểm đang vây xung quanh anh!"

An Cách Nhĩ xoay đầu lại, Mạc Phi nhíu mày.

"Trong lòng anh đang để ý tới một người, có đúng không?" Tô Tiểu Cầm hứng thú nhìn biểu tình của An Cách Nhĩ, "Anh ý thức ra đang có một nhân vật nguy hiểm nhưng anh không bắt được."

An Cách Nhĩ trầm mặc một lát, "Trong lòng ai cũng có người để chú ý, nguy hiểm có thể giải thích theo nhiều cách, kỹ xảo này của em thuộc lại lừa bịp, nói sao chẳng được."

Tô Tiểu Cầm ngồi xuống băng ghế đối diện An Cách Nhĩ, hay tai gác lên lưng ghế, quan sát An Cách Nhĩ, "Anh là họa sĩ."

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, "Rồi sao?"

Tô Tiểu Cầm bỗng dưng nói chậm lại, dùng thanh âm trầm thấp nói, "Hôm nay anh phải cẩn thận, sẽ gặp nguy hiểm."

An Cách Nhĩ cong khóe miệng, giống như mỉm cười, "Có ý gì, sao lại nói có nguy hiểm? Tôi phải phòng bị một chút vậy."

Tô Tiểu Cầm nghĩ nghĩ, "Cẩn thận bên trái và phía trên."

An Cách Nhĩ nhướn mày, ý bảo - Tôi sẽ chờ xem sao.

Mạc Phi cảm thấy bất an, Tô Tiểu Cầm này có ý gì? Chú ý bên trái và phía trên?

Sau cuộc nói chuyện, An Cách Nhĩ và Tô Tiểu Cầm có thể nói là không hợp nhau.

Tô Tiểu Cầm là người theo chủ nghĩa bi quan, cho là con người mà bị hủy diệt là xong, trong vũ trụ không có sinh vật nào có trí tuệ như con người, con người là duy nhất, Trái Đất chỉ là một cái trục đứng yên.

An Cách Nhĩ là người theo chủ nghĩa lạc quan kiên định, hơn nữa vô cùng tin tưởng có người ngoài hành tinh tồn tại.

Tô Tiểu Cầm luôn xem mình như chúa cứu thế, làm cho An Cách Nhĩ rất không thích, chỉ là một học sinh trung học thôi mà, không biết ai đã dạy cô quan niệm già dặn còn tà giáo như vậy.

Quan niệm hai người hoàn toàn khác nhau, nói chuyện được nửa tiếng, An Cách Nhĩ cảm thấy đã nắm được quá nhiều tư liệu, vì thế đứng lên, "Về thôi Mạc Phi."

Mạc Phi đi theo An Cách Nhĩ ra ngoài.

Bỗng nhiên chợt nghe Tô Tiểu Cầm nói, "Anh tên là Mạc Phi a..."

Tất cả sửng sốt, Mạc Phi xoay đầu nhìn Tô Tiểu Cầm.

"Anh đang kiếm chế bản thân?" Tô Tiểu Cầm nghiêng đầu, "Bản tính giống như ác ma?"

Mạc Phi khẽ cau mày.

"Cuộc sống bây giờ có phải rất nhàm chán?" Tô Tiểu Cầm nghiêng đầu hỏi, "Lại sống cùng một người nhàm chán như vậy."

Mạc Phi lắc đầu, "An Cách Nhĩ không hề nhàm chán."

"Em cũng không nói người đó là anh ta." Tô Tiểu Cầm cười xấu xa, "Xem đi, quả nhiên ngày nào cũng giống như người hầu chăm sóc một người, mỗi ngày đều bị vụ án khó khăn quấy nhiễu, rõ ràng chính là ác ma vậy mà cứ liều mạng dựa vào chính nghĩa để sống."

"Đủ rồi." Thân Nghị có chút nghe không vào, "Đừng nói nữa."

"Sợ cái gì chứ?" Tô Tiểu Cầm nói tiếp, "Mạc Phi, có phải anh rất sợ hãi, sợ một ngày mình không thể khống chế bản tính ác ma của mình?"

Lúc đang nói chuyện, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đã đi khỏi phòng giam.

Thân Nghị đóng cửa lại, đuổi theo, "Xin lỗi, An Cách Nhĩ."

An Cách Nhĩ nhíu mày, "Nó nói Mạc Phi chứ chẳng phải tôi, tại sao lại giải thích với tôi, Mạc Phi cũng đâu phải người hầu của tôi." Nói xong, xoay người thờ phì phì bỏ đi.

Mạc Phi có chút bất ngờ, Thân Nghị bên cạnh vỗ vai hắn, "Lần đầu tiên thấy An Cách Nhĩ tức giận đó."

Mạc Phi gật đầu với Thân Nghị, đuổi theo người kia.

Mới vừa ra khỏi cảnh cục, liền nhìn thấy An Cách Nhĩ đang băng qua đường, Mạc Phi cả kinh, trong đầu hiện lên - bên trái!

Xoay mặt nhìn, quả nhiên có một chiếc xe lao tới.

"An Cách Nhĩ!" Mạc Phi ôm lấy An Cách Nhĩ kéo lại.

Trên đường có vài chiếc xe thắng lại, lái xe mắng to, "Muốn chết hả!"

Mạc Phi khoát tay xin lỗi bọn họ, mấy người kia thở phì phò lái đi.

Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ tới kiểm tra, "Có sao không?"

"Không sao." An Cách Nhĩ lắc đầu.

Mạc Phi xoay đầu nhìn ra đường cái, nhỏ giọng hỏi, "Là trùng hợp sao?"

"Là kế sách." An Cách Nhĩ nói, "Cố ý nói tầm bậy tầm bạ để chọc tức tôi, tôi nhất định sẽ băng băng ra đường, trước cảnh cục là đường một chiều, nguy hiểm tự nhiên đến từ bên trái."

Mạc Phi bất động thanh sắc, hỏi, "Vậy là em trúng kế?"

An Cách Nhĩ hừ một tiếng, "Là trùng hợp!" Nói xong, xoay người đi.

Mạc Phi cười cười, lắc đầu đuổi theo, vừa đi vừa đề phòng nguy hiểm xung quanh.

Đi được một khoảng xa, An Cách Nhĩ bỗng nhiên dừng lại, Mạc Phi không để ý, xém tí nữa là đụng trúng, "An Cách Nhĩ, sao thế? Không đi nữa thì gọi taxi nha?"

An Cách Nhĩ xoay đầu, nhìn Mạc Phi, "Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ xem anh là người hầu."

Mạc Phi nở nụ cười, "Đương nhiên là anh biết."

An Cách Nhĩ nhìn hắn, "Anh biết thật sao?"

"Em sẽ nói chuyện yêu đương với người hầu à?" Mạc Phi nói, "Cũng sẽ chẳng có ai tìm một người như anh làm người hầu."

An Cách Nhĩ nhăn mặt, kéo tay Mạc Phi đi. Trong lòng tức giận, không phải với Tô Tiểu Cầm mà chính là câu vừa nãy của Mạc Phi - Một người như anh!

Mạc Phi tự động phân biệt bản thân thành một thể cá biệt so với người bình thường, cơ bản là loại thấp hơn mọi người, cũng không biểu đạt nội tâm bất mãn, đương nhiên An Cách Nhĩ cũng không biết trong lòng Mạc Phi có bất mãn hay không, cảm xúc của Mạc Phi được hắn giấu ở rất sâu, không cho bất cứ ai nhìn thấy. An Cách Nhĩ bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân bản thân bất an mấy ngày nay - Emma nói hắn không cho Mạc Phi xem nội tâm của mình, mà Mạc Phi cũng vậy.

An Cách Nhĩ khoanh tay, nhìn chăm chú Mạc Phi bên cạnh - Để Mạc Phi nói chuyện thật ra rất đơn giản, Mạc Phi đối với mình chính là trạng thái nói gì nghe nấy. Nhưng điều khó khăn nhất là... Làm sao để Mạc Phi bày tỏ tâm ý?

Về tới nhà, An Cách Nhĩ nhìn đống thư trên bàn, nói với Mạc Phi, "Mạc Phi, đem đi đốt đi."

Mạc Phi kinh ngạc, "Vậy sao được! Em không đọc thì anh đọc giúp em, nói không chừng có người cần chúng ta giúp!"

An Cách Nhĩ cong khóe miệng, thấy chưa, Mạc Phi rõ ràng là có chủ kiến riêng!

Ace thấy An Cách Nhĩ đã về, vẫy vẫy đuôi với hắn.

An Cách Nhĩ vỗ đầu nó, ngồi trên ghế sô pha, thấy Mạc Phi theo bản năng vào bếp pha trà cho mình, An Cách Nhĩ bỗng nhiên đứng lên.

"Chờ chút!" An Cách Nhĩ gọi Mạc Phi.

Mạc Phi khó hiểu xoay đầu lại, hỏi An Cách Nhĩ, "Có phải muốn ăn bánh?"

"Tới đây." An Cách Nhĩ vẫy tay.

Mạc Phi khó hiểu bước tới, cảm thấy An Cách Nhĩ có điều gì đó kì lạ.

"Ngồi xuống đi!" An Cách Nhĩ vỗ vỗ sô pha.

"Anh đi pha trà cho em..." Mạc Phi chỉ chỉ nhà bếp.

"Ngồi xuống!" An Cách Nhĩ ấn hắn xuống ghế, "Tôi đi pha trà."

Mạc Phi trợn mắt há mồm nhìn An Cách Nhĩ, không rõ người kia có vấn đề gì, "An Cách Nhĩ..."

An Cách Nhĩ chậm chạp chạy vào nhà bếp, nhìn nhìn công cụ pha trà trên bàn, bắt đầu nghiên cứu, trà phải pha thế nào? Có cần nấu không?

Nhớ tới trong tủ chén bát có cuốn sách dạy pha trà mà Mạc Phi mua, An Cách Nhĩ muốn lấy xuống xem.

Mở tủ ra...

"Cong" một tiếng, cùng với thanh "Ái da" của An Cách Nhĩ truyền từ trong bếp ra.

Mạc Phi đang ngồi trên sô pha sờ đầu Ace, vừa nghe thấy, cả kinh chạy vào xem - An Cách Nhĩ mở tủ trên cao, bị một cái chén rơi xuống trúng đầu.

"An Cách Nhĩ!" Mạc Phi phóng tới, ôm đầu An Cách Nhĩ cẩn thận xem xét, phát hiện không bị chảy máu, thoáng an tâm một chút, kéo An Cách Nhĩ ra ngoài, "Em đừng có quậy nữa, trong nhà bếp rất nguy hiểm, coi chừng bị thương!"

An Cách Nhĩ xoa đầu bất mãn.

Emma đang phơi quần áo trên lầu cũng bước xuống, "Hai đứa về rồi?"

"Emma, giúp cháu lấy hòm thuốc." Mạc Phi chỉ chỉ ngăn tủ.

"Nga..." Emma lập tức chạy đi lấy.

An Cách Nhĩ bị Mạc Phi ép ngồi xuống ghế, Mạc Phi giúp hắn kiểm tra da đầu, tận lực tránh chỗ bị thương.

"Sao lại bị thương?" Emma đưa hòm thuốc tới.

An Cách Nhĩ bĩu môi, "Cháu không cẩn thận thôi mà."

"Bên trái và phía trên, nói chuẩn hết rồi." Mạc Phi bất đắc dĩ, "Không có khả năng tạo ra vụ em pha trà đi ha?"

An Cách Nhĩ bất mãn, "Là trùng hợp! Đối với người thuận tay phải thì phía trên và bên trái đều là nơi phát sinh nguy hiểm!"

Emma không rõ hai người đang nói gì, Mạc Phi nói lại lời của Tô Tiểu Cầm cho bà nghe.

Emma nói, "Tô Tiểu Cầm kia là thần côn hay có năng lực đoán trước tương lai?"

"Cháu không tin có năng lực đó trên đời." An Cách Nhĩ khinh thường nở nụ cười, "Theo cháu thấy, vạch trần cái gọi là năng lực đoán trước tương lai so với phá án còn thú vị... Ái da!"

An Cách Nhĩ giật mình một cái, Mạc Phi đụng phải chỗ u.

"Đau quá!" An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi.

"Cho chừa!" Mạc Phi bôi thuốc cho An Cách Nhĩ, "Ai bảo không nghe lời."

An Cách Nhĩ bị mắng nhưng trong lòng rất vui, Mạc Phi đang dạy mình kìa! Mạc Phi rất ít khi tức giận, phải không ngừng cố gắng mới được, làm cho Mạc Phi dao động nhiều hơn!

Hết chương 2.


Chương 3: Câu đố khiêu khích.

Mạc Phi bôi thuốc cho An Cách Nhĩ, "Tô Tiểu Cầm có lợi hại cách mấy cũng không thể đoán ra em sẽ mở tủ, bị cái chén rớt trúng đầu ha?"

An Cách Nhĩ mếu máo, "Không tin ngụy khoa học! Không tin mê tín! Tin khoa học, tin suy luận, tin âm mưu quỷ kế!"

"An Cách Nhĩ, bị khiêu chiến tới no luôn rồi sao?" Emma bước tới, chọt cục u trên đầu hắn.

"Ái da!" An Cách Nhĩ che đầu, ngẩng mặt nhìn Emma.

Emma giúp hắn xoa xoa, "Sau khi Mạc Phi tới đây, lâu rồi không thấy cháu bị thương, nhớ ghê!"

An Cách Nhĩ thở dài, "Nhớ cái gì hả bà? Cả ngày đầu đầy cục u hả?"

Cứ như vậy hai ngày, cục u cũng xẹp xuống, hôm nay Thân Nghị dẫn Oss ủ rủ tới phòng tranh, nói trong cảnh cục có một cảnh sát đã chết, lát nữa bọn họ phải tham gia nghi thức truy điệu.

Mạc Phi, "Ai vậy chú?"

"Cậu cũng biết đó, cảnh sát kia họ Vương, sắp về nghỉ hưu."

"Sao lại chết? Hi sinh trong lúc chấp hành nhiệm vụ?"

"Không biết." Oss lắc đầu, "Tổ bên kia làm nhiệm vụ, lão Vương hình như bị trúng gió, nói chung là chết rất bất ngờ."

Mạc Phi cảm thấy tiếc nuối, "Trong nhà còn ai không?"

"Còn một đứa con gái đang đi học, vợ thì mất rồi." Oss bất đắc dĩ, "Lâu rồi cảnh cục không gặp bi kịch này, mọi người ai cũng bị đả kích."

An Cách Nhĩ nhìn nhìn thần sắc của Oss và Thân Nghị, "Nếu chết do ngoài ý muốn thì giờ này hai người phải trực tiếp tớ lễ truy điệu, đâu phải tới chỗ tôi nhỉ?"

Thân Nghị và Oss nhìn nhau, bộ dáng giống như muốn nói nhưng lại thôi.

"Có gì đặc biệt à?" Mạc Phi hỏi.

Thân Nghị liếc mắt nhìn Oss, ý bảo hắn nói.

Oss mở miệng, "Trước một ngày lão Vương chết, đã từng tới đưa cơm cho Tô Tiểu Cầm, Tô Tiểu Cầm tiên đoán hôm nay ông ấy sẽ chết, còn sờ tay lão Vương."

"Chẳng phải không cho nó chạm vào người ta sao?" An Cách Nhĩ nhíu mày.

"Lão Vương không tin, ông ấy nói nhìn Tô Tiểu Cầm giống như con gái mình, thấy không ai muốn đưa cơm cho nên đã tự mình đi..." Thân Nghị hiển nhiên rất phản cảm với Tô Tiểu Cầm.

"Tô Tiểu Cầm có ý hại chết lão Vương hay chỉ là trùng hợp?" Mạc Phi nhịn không được hỏi.

"Một lần thì có thể là trùng hợp, nhưng đã rất nhiều lần rồi, tôi cảm thấy không thể là trùng hợp được." Oss nhìn An Cách Nhĩ, "Nếu để nó đi thì thật sự rất không cam lòng!"

An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha vuốt lông Ace, thật lâu sau mới nói, "Chừng nào mới thả?"

"Bởi vì cái chết của lão Vương nên chúng tôi định giam thêm một thời gian." Thân Nghị nói, "Nhưng không thể giam quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn, có thể giải câu đố không?"

"Câu đố..." An Cách Nhĩ bỗng nhiên đứng lên, bước vào nhà bếp.

Mạc Phi và Thân Nghị đi theo, "An Cách Nhĩ?"

An Cách Nhĩ đứng bên cửa sổ trong nhà bếp nhìn ra ngoài, nhìn trong chốc lát lại xoay người lên lầu, ra ban công nhìn khắp nơi, cuối cùng ra ngoài, bước khỏi con hẻm nhìn mọi người đi đường.

"An Cách Nhĩ..." Mạc Phi nắm lấy tay hắn, "Có vấn đề gì?"

An Cách Nhĩ cong khóe miệng, "Nhận được một bức khiêu chiến khác."

Mạc Phi nghe xong, có chút giật mình, "An Cách Nhĩ, ý em là... có người cố ý viết thư khiêu chiến? Dùng cách nào?"

An Cách Nhĩ khoanh tay nhìn lầu hai trên tòa nhà ngoài đầu ngõ. Trên lầu hai có cửa sổ, cửa sổ hướng về con hẻm, khoảng cách không gần, bình thường cũng chẳng có ai để ý, bởi vì ở chỗ đó chưa bao giờ được bật sáng, hẳn là một tòa nhà không có người ở.

An Cách Nhĩ chỉ chỉ căn phòng kia, Oss và Thân Nghị cùng lên lầu, vừa vào tòa nhà cũng chẳng thấy quản lý, trực tiếp lên trên phá cửa.

Trong phòng, bốn vách tường trống trơn, nhưng trên tường lại dán đầy hình. Tất cả đều chụp An Cách Nhĩ cùng những người thường ra vào phòng tranh, số lượng rất lớn. Mạc Phi nhíu mày, người này luôn luôn theo dõi An Cách Nhĩ! Hơn nữa còn từ rất lâu.

"Nhìn nè!" Oss phát hiện bên tường có một xấp ảnh được xếp riêng, mỗi một tấm đều được dùng bút đỏ gạch chéo. Mà mấy tấm này chính là mấy người lúc trước Tô Tiểu Cầm chạm qua, tấm cuối cùng là lão Vương!

Bên dưới tấm ảnh của lão Vương có vẽ mũi tên, bên góc tường có gì đó bị tờ báo che lại.

Oss cúi người lấy xấp báo ra, chỉ thấy bên dưới là bó hoa hồng, trên đó có một tấm danh thiếp, trong tấm danh thiếp có in kí hiệu vương miện.

An Cách Nhĩ cầm tấm danh thiếp nhìn nhìn, gật đầu.

Oss xoay người gọi về cảnh cục, gọi người bên giám định tới, điều tra hiện trường.

An Cách Nhĩ bước đi trong căn phòng, vừa đi vừa nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh trên tường.

Thân Nghị an bài người canh gác xung quanh, thật không nghĩ tới, tất cả đều hướng về phía An Cách Nhĩ, đối phương nguyện ý trả một cái giá rất đắt chỉ để khiêu chiến An Cách Nhĩ, có thể thấy đã được chuẩn bị rất chu đáo.

Oss điều tra hiện trường, tìm được một cây bút ghi âm, đưa cho An Cách Nhĩ xem.

An Cách Nhĩ gật đầu, Oss bật đoạn ghi âm. Thanh âm đã trải qua xử lý, khó phân biệt nam nữ.

Nội dung như sau:

Gi An Cách Nhĩ,

Tht cao hng, rt cuc ngươi cũng chú ý ti ta, ta nghĩ đi vi ngươi, ta càng ngày càng thiếu kiên nhn. Ngươi li đem s thông minh, tài hoa ca mình lãng phí trong my chuyn vô v! Bây gi phát hin ra, người trói buc ngươi chính là con chó hoang bên cnh kia.

Vì đ ngươi được t do, ta thay ngươi nguyn ra hn. Ngươi cũng biết, ta là người có năng lc ca thn chết, b ta nguyn ra thì ai cũng phi chết. Ta thay hn hn đnh mt thi gian, thế nào? Hai mươi bn tiếng được không?

Nm chc thi gian đ nói li t bit đi An Cách Nhĩ, sau hai mươi bn tiếng, hn s hoàn toàn biến mt khi cuc sng ca ngươi. Trò chơi chm dt, tt c s li bt đu mt ln na.

Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ, sau đó xoay mặt nhìn Mạc Phi.

Trên mặt Mạc Phi vẫn như cũ, không có biểu tình gì, thấy mọi người nhìn mình, chỉ có thể bất đắc dĩ cười gượng một tiếng.

An Cách Nhĩ cầm cây bút, nhìn trái nhìn phải, nói với Oss, "Mở ra đi, bên trong hẳn là có máy nghe trộm."

Oss có chút không biết nói gì, Thân Nghị cũng nhíu mày, An Cách Nhĩ hoàn toàn chẳng để ý tới nguyên tắc điều tra có lợi, nếu thật sự có máy nghe trộm, vậy phải nhân cơ hội phản lại, tại sao lại nói thẳng ra như thế?

Mở bút ghi âm ra, quả nhiên thấy một máy nghe trộm màu đen rất nhỏ.

An Cách Nhĩ cầm lấy máy nghe trộm, nói, "24 tiếng? Nếu là thần chết thì thích lúc nào thì làm lúc đó chứ, sửa lại đi. 12 tiếng, thế nào?"

Tất cả lo lắng nhìn An Cách Nhĩ, đối phương tuyên bố muốn giết Mạc Phi, khiêu khích hắn như vậy có được không?

An Cách Nhĩ nói xong, đưa máy nghe trộm cho Oss, kéo Mạc Phi qua, "Mạc Phi, trưa nay ăn cái gì?"

Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ về nhà, Oss và Thân Nghị nhìn nhau, lập tức an bài cảnh sát bao vây cả phòng tranh.

Về tới nhà, An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, vươn tay vuốt lông Ace, hai mắt nhìn chằm chằm tách trà.

Mạc Phi bước tới ngồi bên cạnh, cũng không nói gì, chỉ lo lắng nhìn hắn.

An Cách Nhĩ bỗng nhiên quay sang, nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi bị ánh mắt của hắn làm hoảng sợ, "Sao vậy... An Cách Nhĩ?"

An Cách Nhĩ vươn tay, nhẹ nhàng khoác vai Mạc Phi, kéo hắn lại gần mình.

Mạc Phi nhích tới, chợt nghe An Cách Nhĩ nói nhỏ vào tai mình. Mạc Phi cả kinh nhìn An Cách Nhĩ, "Em xác định?"

An Cách Nhĩ xoa tóc hắn, "Cứ làm theo lời tôi."

Mạc Phi gật đầu, "Ân."

An Cách Nhĩ cười hỏi, "Không sợ tôi lừa anh?"

Mạc Phi lắc đầu, "Sao có thể!"

"Lời của mấy người kia đừng bao giờ tin." An Cách Nhĩ lại nhắc nhở Mạc Phi, "Lời của bọn họ cũng chẳng phải sự thật."

Mạc Phi gật đầu.

Chiều hôm đó, Thân Nghị thu được tin tức, Tô Tiểu Cầm bỗng nhiên đòi ra ngoài, người giám hộ của cô cũng bảo cảnh cục không có quyền giữ cô ở lại.

Thân Nghị hỏi An Cách Nhĩ, "Thả người không?"

"Có thể không thả à?" An Cách Nhĩ cười hỏi lại.

Thân Nghị lắc đầu, "Không có bằng chứng, hơn nữa nếu công khai thì sẽ bị xem là vớ vẩn, cảnh cục sẽ biến thành trò cười."

"Vậy thì thả đi." An Cách Nhĩ nói, "Cũng sẽ bị bắt nhanh thôi, tòng phạm của kẻ mưu sát, chỉ tiếc là tuổi còn nhỏ, bị bắt vài năm lại được thả."

"Hung thủ rốt cuộc là ai?" Oss ngồi xổm xuống nhìn cửa sổ xa xa, "Không lý nào theo dõi lâu như vậy mà chúng ta lại không phát hiện!"

"Từ đâu mà biết hắn theo dõi lâu rồi?" An Cách Nhĩ hỏi, "Là từ đống ảnh đó à?"

"Nhưng mà theo góc độ thì đúng là có người chụp ảnh!"

"Đừng bị biểu hiện giả dối đó làm che mắt!" An Cách Nhĩ vươn tay chỉ mắt mình, "Giống như lúc đầu nghĩ nữ sinh kia có siêu năng lực, sau đó lại cảm thấy nó khiêu chiến cảnh sát, bây giờ thì phát hiện ra là đang nhắm vào tôi, nhưng ai cũng không biết, rốt cuộc cái nào mới là điểm kết thúc!"

Mọi người cảm thấy lời của An Cách Nhĩ rất mập mờ - Chẳng lẽ hung thủ không nhắm vào hắn? Còn nhắm vào ai nữa?

An Cách Nhĩ đứng lên, ra ban công đàn một bản, không để ý ánh mắt to nhỏ đang nhìn mình.

Oss giữ chặt Mạc Phi đang định lên lầu đưa điểm tâm cho An Cách Nhĩ, "Mạc Phi, ác bá nhà cậu nói cái gì vậy?"

Mạc Phi cười vô lực, "Tôi cũng không rõ."

"Nói ra chút xíu đi, hồi nãy rõ ràng thấy hai người to nhỏ với nhau nha." Oss xài chiêu vừa cứng vừa mềm.

Mạc Phi nhìn Oss, thấp giọng nói, "An Cách Nhĩ nói đêm nay sẽ có màn phiêu lưu."

"Hả?" Oss không hiểu, Mạc Phi xoay người lên lầu.

Cả buổi chiều bình an vô sự, Mạc Phi vẫn ở cùng An Cách Nhĩ, trời dần dần tối, hạn kì sắp tới.

Mọi người rất khẩn trương, Emma chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.

An Cách Nhĩ nhìn đồng hồ, kỳ hạn mười hai tiếng là chín giờ tối nay.

Lúc bảy giờ, Tôn Kỳ tới phòng tranh, cầm theo một phần tư liệu, "Đây là thứ cậu nhờ tôi điều tra."

"Cám ơn." An Cách Nhĩ mở văn kiện, cuối cùng nở nụ cười, "Quả nhiên là vậy?"

Thân Nghị bước tới, tò mò nhìn, "An Cách Nhĩ, cậu điều tra cái gì vậy? Sao không nghe cậu nói gì hết!"

Vừa dứt lời, Oss chạy từ trên lầu xuống, "Mạc Phi đâu?"

Tất cả sửng sốt, nhìn xung quanh, Emma tìm trên tìm dưới, "Mạc Phi lúc nãy lên lầu tìm tư liệu cho An Cách Nhĩ!"

"Cửa ban công không có đóng!" Oss vươn tay chỉ, sắc mặt mọi người đại biến, cùng nhớ tới lời tiên đoán của đối phương - Làm Mạc Phi biến mất!

An Cách Nhĩ khép văn kiện lại, trên mặt không có kinh hoảng mà là nở nụ cười, "So với trong tưởng tượng của tôi còn thiếu kiên nhẫn hơn!" Nói xong, vẫy tay với mọi người, ý bảo - Cùng hắn ra ngoài!

Hết chương 3.


Chương 4: Huyết thống thiện ác.

Mạc Phi đột nhiên biến mất, hơn nữa còn đi theo đường cửa sổ, điều này làm cho Oss bọn họ không thể lý giải.

Đối với sự hiểu biết về Mạc Phi của bọn họ, hắn luôn nghe theo An Cách Nhĩ, như thế nào lại ra ngoài trong tình huống An Cách Nhĩ đã dặn dò? Hay là bị ai uy hiếp?

An Cách Nhĩ ra khỏi nhà, bước tới vị trí dưới ban công, nhìn trái nhìn phải, hướng về phía xa xa.

"An Cách Nhĩ, giờ chúng ta đi đâu?" Tất cả mọi người không rõ.

"Mạc Phi bình thường đều ở cùng tôi, mỗi ngày nhất định sẽ tới chỗ này, nơi đó có thể theo vị trí ban công nhìn ra."

Oss nghĩ nghĩ, vỗ đầu, "A! Sân bóng rổ?!"

An Cách Nhĩ gật đầu, "Ngày nào tôi cũng đứng trước cửa sổ nhìn các anh chơi bóng, mỗi ngày đều sẽ có một ông già ngồi xe lăn đi ngang nhìn các anh."

Oss gật đầu, "Hình như mỗi ngày đều tới nói chuyện với mấy người bạn già."

"Tôi đã quan sát ông già đó rất nhiều lần." An Cách Nhĩ nhíu nhíu khóe miệng, "Râu, màu da, thậm chí là nếp nhăn trên tay với trên mặt đều chưa từng thay đổi."

Thân Nghị nhíu mày, "An Cách Nhĩ, cậu cảm thấy ông già đó là giả trang?"

An Cách Nhĩ gật đầu.

"An Cách Nhĩ, tại sao phát hiện lâu rồi mà không nói chúng tôi biết?!" Oss có chút bất đắc dĩ, "Bây giờ chỉ có Mạc Phi đi một mình, vậy gặp nguy hiểm thì sao?"

"Hắn cũng không để lộ cái gì." An Cách Nhĩ mỉm cười, "Tôi tự nhiên sẽ không để Mạc Phi đi mạo hiểm, nhưng cũng không thể cản được quyết định của hắn."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không hiểu được, nhìn An Cách Nhĩ.

"Vậy..." Thân Nghị thấp giọng hỏi, "Nếu Mạc Phi thật sự biến mất thì sao?"

"Sẽ không." An Cách Nhĩ trả lời đơn giản, "Mạc Phi sẽ không bỏ tôi đi."

An Cách Nhĩ nói câu này rất nhỏ, không thể chắc chắn là tự tin hay không, giống như chỉ trình bày sự việc.

Mạc Phi lúc này đúng là tới sân bóng rổ.

Lúc nãy trong phòng, hắn nhận được một tin nhắn, nội dung của nó làm hắn có chút sợ hãi.

Trong tin nhắn là một tấm hình và một câu kèm theo.

Trong tấm ảnh chụp ba người. Một cặp nam nữ trung niên, vẻ mặt mang nét tang thương, nhưng Mạc Phi liếc một cái liền nhận ra, là cha mẹ hắn, còn có một thiếu niên gầy gò mười lăm mười sáu tuổi, so với khuôn mặt Mạc Phi có chút giống... Là em trai hắn.

Còn câu kia chính là - Đến sân bóng rổ.

Mạc Phi tuy biết trong tin nhắn mang hàm ý uy hiếp, nhưng không hiểu sao lại có chút cám ơn người gửi tin.

Sau khi sống cùng An Cách Nhĩ, hắn vẫn chưa về gặp người nhà, em trai hắn đã lớn, vóc dáng đúng là không thấp, cha mẹ cũng già đi không ít, tóc bạc rất nhiều.

Mạc Phi chưa từng nghĩ mình lại có một tấm ảnh gia đình, cẩn thận lưu ảnh lại, đợi lát nữa đem đi in.

Nghĩ nghĩ, Mạc Phi gửi tin nhắn cho An Cách Nhĩ, sau đó mới tới sân bóng rổ.

An Cách Nhĩ tất nhiên đã thấy tin nhắn cho nên mới bảo mọi người tới sân bóng rổ, hơn nữa hắn nhớ lại ông già kia... Nhưng mà hắn thích thừa nước đục thả câu với Oss bọn họ, nếu nói thẳng thì chẳng còn ý nghĩa nữa.

Trong sân bóng lúc này, Mạc Phi bước vào, chợt nghe tiếng bóng đập trên mặt đất.

Điều này làm hắn cảm thấy kì lạ.

Mạc Phi vòng qua cửa sắt, chỉ thấy bên trong có một thiếu niên chơi bóng.

Thiếu niên này vỗ bóng, chạy ba bước, ném bóng vào rổ, sau đó chụp bóng, chạy ra ngoài, theo hướng nghiêng lại ném vào rổ.

Thiếu niên này là học sinh trung học, không có gì đặc biệt.

Mạc Phi nhìn xung quanh... Chẳng lẽ người nọ phát hiện có người đang chơi bóng nên không xuất hiện?

Mạc Phi lấy di động ra muốn xem lại, chợt nghe thiếu niên kia đón bóng, nói, "Không nghĩ anh lại tới một mình."

Mạc Phi hơi sửng sốt, giương mắt nhìn nam sinh... Lập tức sững sờ tại chỗ.

Thiếu niên đang chơi bóng, ban đầu thì hắn không biết, nhưng nhìn lại tin nhắn... Thiếu niên này chẳng phải là người chụp hình chung với ba mẹ hắn sao? Là em trai của hắn! Tên là Mạc Thiện. Tuy rằng lúc đặt tên, Mạc Phi không có ở đó, nhưng hắn biết cha mẹ muốn đặt tên này cho đứa sau, mong nó có thể khác anh trai, trở thành một con người thiện lương đơn thuần.

Mạc Thiện vỗ bóng hướng về phía Mạc Phi, mắt nhìn chằm chằm hắn, "Khó trách mẹ đều nói anh rất đẹp trai, đúng là đẹp hơn tôi một chút."

Mạc Phi khẽ nhíu mày, nghe từ "mẹ" này có chút buồn cười.

Mạc Phi hỏi hắn, "Em gửi tin nhắn cho anh?"

"Đúng vậy." Mạc Thiện bước tới gần Mạc Phi, khoảng cách còn hai ba bước thì dừng lại, hỏi, "Anh có muốn về nhà không?"

Mạc Phi hơi chần chờ, "Ba mẹ có cho không?"

"Anh nói thử đi?" Mạc Thiện cầm trái bóng lên xoay xoay, "Khi anh gặp rắc rối, bọn họ cũng chẳng cần lo lắng đề phòng, tự nhiên sẽ tốt hơn."

Mạc Phi gật gật đầu, thời gian Mạc Thiện từ một thằng nhóc biến thành thiếu niên rất ngắn, thế cho nên sự biến hóa làm Mạc Phi không thể nào chấp nhận được.

Mạc Thiện thấy Mạc Phi vẫn giật mình nhìn mình, nhịn không được mỉm cười, "Đáng sợ vậy à? Lúc tôi thấy anh cũng chẳng sợ."

Mạc Phi hơi sửng sốt.

Mạc Thiện chớp mắt mấy cái, "Ít nhất, trong trí nhớ của anh, tôi là một đứa nhóc đáng yêu, trong trí nhớ của tôi anh là một thằng điên đánh người ta tới tàn phế... Nga, đúng rồi, ba nói, anh là quỷ chuyển thế."

Mạc Phi nghe xong, ban đầu thì không dám xác định, bây giờ thì có thể chắc chắn, Mạc Thiện có dính vào chuyện này!

Lúc trước vẫn chưa từng gặp, là chủ mưu? Không đúng! Có thể nó nghe theo chỉ thị của ai? Bây giờ nó chỉ là một học sinh trung học, hoặc là học sinh cấp ba. Không thể tham gia mấy tổ chức phạm tội linh tinh gì đó đi...

"Là em gửi tin nhắn cho anh?" Mạc Phi hỏi, "Học trường nào vậy?"

"Là tôi, cám ơn tôi đi." Mạc Thiện ném trái bóng đi, "Anh hẳn là không có ảnh gia đình, tôi cho anh một tấm, anh có thể photoshop ghép mình vào, tôi đã sớm tốt nghiệp, giờ đang học đại học."

Mạc Phi hơi giật mình, Mạc Thiện hẳn là còn nhỏ lắm mà?

Mạc Thiện thấy Mạc Phi nghi hoặc, nở nụ cười, "Đồ ngốc, đương nhiên là tôi nhảy cóc, chắc là người thứ nhất thất bại, nên người thứ hai lại thành công ngoài dự kiến đi."

Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, mình và Mạc Thiện tình cảm không sâu, chủ yếu là vì không thấy mặt, nghe Mạc Thiện nói như thế, Mạc Phi cũng chẳng so đo, hỏi tiếp, "Tìm anh có chuyện gì?"

Mạc Thiện nhún vai, "Chơi bóng thôi, chẳng phải ngày nào anh cũng ra đây chơi bóng sao?"

Mạc Phi trầm mặc, nói, "Vô luận là ai dạy em, hoặc có bất kì lý do nào để em làm vậy, đối phương vẫn là người xấu."

Mạc Thiện vẻ mặt phức tạp nhìn Mạc Phi, "A.. Anh cho là tôi bị người khác điều khiển? Anh tưởng tôi ngu như anh à?!"

Mạc Phi không nói gì, ánh mắt lãnh tỉnh nhìn Mạc Thiện, trong lòng có chút bất an, tâm lý của Mạc Thiện có chút vấn đề, trong quá trình trưởng thành đã xảy ra chuyện gì? Đây là hy vọng duy nhất của cha mẹ hắn.

Mạc Phi nhặt trái bóng rổ xem như bóng đá tâng bóng bằng đùi, trái bóng rớt xuống, lăn tới chân Mạc Phi, hắn cũng mặc kệ, nói tiếp, "Đúng rồi, quên nói cho anh biết một chuyện."

Mạc Phi chờ thiếu niên nói.

"Tiểu Cầm là bạn gái tôi." Mạc Thiện nhún vai, thấy Mạc Phi có chút buồn bực, tươi cười càng thêm sáng lạn, "Tuy rằng bộ dáng bình thường, nhưng mà loại người có thể theo tôi thì ít lắm."

Mạc Phi nhíu mày - Tô Tiểu Cầm không thể thoát khỏi mấy vụ án giết người, Mạc Thiện là bạn trai của nó? Vậy trong mấy vụ án kia cũng có phần của thằng nhóc này?

Mạc Phi lo lắng, "Em theo anh tới cảnh cục, chúng ta từ từ nói chuyện."

"Anh là cảnh sát à?" Mạc Thiện hỏi.

Mạc Phi nhíu mày, "Ba mẹ có biết chuyện này không?"

"Đương nhiên là không, ba mẹ mà biết thì đau lòng lắm." Mạc Thiện đút hai tay vào túi, "Sang năm tôi lấy bằng thạc sĩ, thuyết trình về gien của sinh vật, có thể thay đổi gien di truyền của con người không, cứu vớt người có khuynh hướng bạo lực lại vội vàng, thế nào? Rất giỏi phải không?"

Mạc Phi thở dài, người này chắc là không phải giả mạo đi? Mạc Thiện là người thế này ư?

"Nga nga?" Mạc Thiên cúi người, ngẩng mặt lên, đánh giá Mạc Phi, "Sắp sửa mất kiên nhẫn a, ánh mắt đáng sợ quá đi, muốn đánh em trai mình sao?"

Mạc Phi lắc đầu, hỏi lại, "Tại sao anh lại đánh em?"

"Chẳng phải anh có khuynh hướng bạo lực à?" Mạc Thiện lè lưỡi, "Không muốn đánh tôi?"

Mạc Phi giương mắt nhìn Mạc Thiện, "Em bảo anh tới đây rốt cuộc là muốn nói cái gì?"

Mạc Thiện hơi sửng sốt, lập tức chỉ vào mình, "Chỉ có tôi muốn nói với anh? Anh không có gì muốn nói với tôi sao?"

Mạc Phi lắc đầu.

Sắc mặt Mạc Thiện có chút khó coi, "Đúng thôi, anh bỏ nhà đi mà, cho nên tình thân cũng chẳng quan trọng."

"Anh chẳng phải bỏ nhà đi, mà là bị ba mẹ vứt bỏ." Mạc Phi không nhanh không chậm nói, "Tình thân đối với anh mà nói, nó giá trị như mọi thứ khác, chỉ có điều An Cách Nhĩ mới là người thân của anh, cái gọi là người thân, chính là quan tâm tới người của mình, chứ không phải người có quan hệ huyết thống, ít nhất là anh nghĩ vậy. Ban đầu anh cũng chẳng để ý tới em, nếu em không gửi tin nhắn thì anh cũng chẳng biết, tình cảm với ba mẹ cũng rất nhạt, anh không biết bản thân có nhớ bọn họ hay không, mọi người sống tốt là được rồi, em về đi."

Mạc Thiện nghe xong, tựa hồ có chút ngạc nhiên, không nghĩ Mạc Phi sẽ trả lời như thế.

Mạc Phi thấy thiếu niên không còn gì muốn nói, liền xoay người chuẩn bị về.

"Khoan đã." Mạc Thiện kêu một tiếng.

Mạc Phi xoay đầu lại, đồng thời, hắn đã thấy An Cách Nhĩ bọn họ đã đứng gần đó.

Thật ra mọi người đã đứng đó lâu rồi, Mạc Thiện kia giống như một đứa trẻ bị dạy hư, luôn luôn khiêu khích Mạc Phi, chạm vào nỗi đau của hắn. Oss muốn tới giúp đỡ, thằng nhóc này làm người ta không vừa mắt, nhưng An Cách Nhĩ lại cản - Để Mạc Phi xử lý.

Quả nhiên, Mạc Phi phản kích rất tốt, Oss theo bản năng nhìn An Cách Nhĩ, tâm nói... Ngay cả An Cách Nhĩ mà Mạc Phi còn thu phục được, huống chi là thằng nhóc thối tha kia. Chỉ số thông minh cao thì làm phách hả mậy, thông minh mà đi phạm tội thì cũng chẳng khác nào cặn bã!

Oss hỏi Thân Nghị, "Chúng ta có bắt nó không?"

Thân Nghị nhíu mày, "Không có bằng chứng, bắt bằng niềm tin à?"

An Cách Nhĩ vươn tay vuốt góc áo, "Bắt nó chi bằng để nó tự chui đầu vào." Nói xong, nhìn đồng hồ, vẫy vẫy Mạc Phi, "Về thôi, Mạc Phi."

Mạc Phi đang muốn xoay đầu nhìn Mạc Thiện, nhưng thấy An Cách Nhĩ gọi mình, liền bước tiếp. Mạc Thiện có kêu cách mấy hắn cũng không dừng lại.

An Cách Nhĩ bước tới trước cửa sắt, nhấc chân nhẹ nhàng đá trái bóng đi, để nó cố định gần cửa.

Tất cả đều không rõ hành động ngớ ngẩn này của An Cách Nhĩ có nghĩa là gì.

"Từ từ, tôi còn chưa nói xong!"

Mạc Thiện đuổi theo, xoay đầu trả lời thiếu niên chính là An Cách Nhĩ, hắn chỉ hỏi một câu, "Đang đợi ba mẹ tới à?"

Mạc Thiện sửng sốt, Mạc Phi cũng giật mình, xoay đầu nhìn Mạc Thiện.

An Cách Nhĩ suy nghĩ, "Đặc sắc nhất chính là lúc ba mẹ vừa tới, thấy cậu bị cảnh sát bắt đi, sau đó cậu liền lên án Mạc Phi giá họa cho cậu, bạo lực với cậu, có phải không?"

Mạc Thiện nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ, "Anh bớt nói bậy đi."

"Tôi không nói bậy." An Cách Nhĩ tự tin, "Có muốn nói chuyện với mẹ mình không? Bà ấy nghe nãy giờ." Nói xong, móc di động ra.

Mạc Thiện biến sắc, An Cách Nhĩ khép di động lại, "Đồ ngu, tôi làm sao biết số điện thoại nhà cậu chứ?"

Mặt Mạc Thiện đỏ lên, từ nhỏ tới lớn chưa từng bị ai chửi là ngu.

An Cách Nhĩ lè lưỡi, "Nhóc ngu đần, Mạc Phi đẹp trai hơn cậu, ba mẹ cậu ngay cả đặt tên cùng dựa vào tên hắn mà đặt, tháng nào mẹ hắn cũng chạy tới phòng tranh nhìn trộm hắn, hắn cũng gửi tiền dưỡng lão về cho ba mẹ, cậu biết à? Cậu là tội phạm giết người, vô tù bóc lịch chỉ là chuyện sớm muộn, tới lúc đó đừng có khóc rồi đi cầu cứu Mạc Phi."

"Anh nói bậy gì đó, tôi không phải..." Mạc Thiện sốt ruột, vừa mở miệng, An Cách Nhĩ liền cười nói, "Nga... Thì ra là không phải, vậy thì cậu chỉ muốn chọc người ta gây chú ý, trò con nít, mau về nhà ăn cơm kìa, đừng có quấn lấy Mạc Phi của tôi." Nói xong, kéo Mạc Phi về.

Mạc Phi bất đắc dĩ, An Cách Nhĩ ăn hiếp Mạc Thiện quá rồi.

Mạc Thiện nhíu mày, hét lên, "An Cách Nhĩ, anh đừng tưởng anh rất thông minh, có người còn thông minh hơn anh!"

An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn thiếu niên, che lỗ tai lại, "Hả? Nói gì? Nói gì nói lớn lên! Nói trong họng sao người ta nghe được."

Mạc Thiện còn muốn đuổi theo, nhưng bị Oss cản lại, Thân Nghị rút ra thẻ cảnh sát, "Mạc Thiện, chúng tôi có chuyện muốn hỏi cậu, mời theo chúng tôi về cảnh cục hỗ trợ điều tra."

Mạc Thiện lại nhìn, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đã đi xa, hắn tức giận đá trái bóng dưới chân.

Trái bóng nằm ở vị trí An Cách Nhĩ đặt lúc nãy, một cước của Mạc Thiện làm trái bóng bay vào khung cửa sắt, bắn ngược trở ra, vừa lúc trúng đầu Oss.

"Ái da!" Oss che đầu, đầu óc choáng váng.

Thân Nghị vừa lòng cười cười, lấy còng tay, "Đánh lén cảnh sát nha, theo tôi về cảnh cục, tôi sẽ giáo dục tư tưởng cho cậu, thuận tiện điều tra vụ án giết người."

...

Trên đường về, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, "An Cách Nhĩ, Mạc Thiện thật sự không sao chứ?"

An Cách Nhĩ xoay đầu liếc hắn, "Thằng nhóc đó hết thuốc chữa rồi, lo cho nó làm gì."

Mạc Phi há miệng, cười vô lực, "Lúc nãy anh nói chuyện với nó, thật sự không lo không được, nó có thể là hung thủ..."

Mạc Phi còn chưa dứt lời, chỉ thấy An Cách Nhĩ nhìn về bóng người cách đó không xa.

Ánh trăng chiếu xuống ngã tư đường âm u, trên mặt đất nhuộm một thanh sắc quỷ dị.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi rõ ràng nhìn thấy một bóng người. Người này hình như có quen biết, cẩn thận nhớ lại, chính là người đứng dưới pháo đài cổ lần trước. Lúc đó hắn cũng đứng dưới ánh trăng, bóng che đi khuôn mặt, lúc này hắn khoác chiếc áo choàng kì lạ, trong tay cầm búa. Đương nhiên, hình tượng cao lớn, thoạt nhìn cũng chẳng phải hạng người thấp hèn.

Người nọ đứng trên con đường, khuôn mặt giấu trong bóng tối nên không thấy rõ, chỉ có bóng dáng là rõ ràng.

Đứng trong chốc lát, hắn xoay người chạy vào cánh rừng, biến mất.

Mạc Phi muốn đuổi theo, nhưng bị An Cách Nhĩ giữ lại, "Mặc kệ hắn đi."

"Tại sao?" Mạc Phi còn tưởng An Cách Nhĩ biết người nọ.

An Cách Nhĩ nhỏ giọng nói, "Hắn có cầm búa đó! Không được tới gần người cầm vũ khí!"

Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng An Cách Nhĩ lại nhớ tới một việc - Vương miện, người cầm búa, áo choàng lớn... Không hề có quan hệ gì! Có cái gì tương tự chứ...

Hết chương 4.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhĩnhã