» Vụ án thứ 2: Nấm đầu quỷ «

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Ngôi sao bóng đá trong phòng kín.

Một gương mặt trắng bệch xuất hiện trong bóng đêm, khóe miệng hơi cong, cầm trong tay chiếc búa máy chảy đầm đìa... Bên chân có một chút nội tạng, mang theo hơi ấm.

Còn có tiếng khóc của nữ nhân, nghẹn ứ thút thít.

Trong con hẻm nhỏ âm u, mặt đất ẩm ướt, đèn đường hôn ám. Mấy con thiêu thân dũng mãnh bay vào bóng đèn, phát ra thanh âm "cùm cụp".

"An Cách Nhĩ!"

Cảnh trước mặt dần dần tiêu tán trong một tiếng kêu.

"Ân..." An Cách Nhị rốt cuộc cũng thoát khỏi giấc mộng, hắn mở to mắt, vươn tay vuốt cằm, lâm vào trầm tư.

Mạc Phi không hiểu phản ứng của hắn lắm, "Sao vậy?"

"Tôi có một giấc mơ rất thú vị." An Cách Nhĩ thuận theo sự giúp đỡ của Mạc Phi, ngồi dậy mặc quần áo.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Mạc Phi bước tới cửa sổ kéo màn ra... Ánh nắng sáng soi chiếu rọi, vừa lúc làm Mạc Phi giống như tỏa sáng, An Cách Nhĩ vì giấc mơ kì lạ kia mà có suy nghĩ không tốt, đảo mắt qua nhìn.

...

"Mạc Phi." An Cách Nhĩ xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha, ôm Ace vuốt lông, vẫy vẫy tay với Mạc Phi ở trong bếp, chỉ một đống thư để trên bàn.

"Mới lấy trong thùng thư ra đó." Mạc Phi đáp, "Đại khái là thư nhờ vả trong khoảng thời gian chúng ta không ở nhà, lát nữa anh phân ra cho."

"Nga." An Cách Nhĩ gật gật đầu, không hỏi nữa, xoa đầu Ace, trên mặt vẫn còn vài phần ủ rũ, hiển nhiên là vì chưa chỉnh lại được múi giờ.

Mạc Phi pha một tách cà phê cho hắn, An Cách Nhĩ uống một ngụm, le lưỡi ra, ý bảo không thích. Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh, xoay mặt An Cách Nhĩ sang hôn một cái, thuận tiện liếm vết cà phê bên khóe miệng.

"Úi trời ơi..."

Ngay lúc người ta đang thân thiết, Cửu Dật không biết ở đâu ra xông vào, Eliza ngồi trên vai hắn cụng vươn hai tay che mắt lại.

Mạc Phi hôn xong, đứng lên, vào bếp pha hồng trà cho An Cách Nhĩ, thuận tiện hỏi Cửu Dật, "Anh ăn sáng chưa?"

"Khụ khụ." Cửu Dật hơi xấu hổ, "Ăn rồi." Hai tay đút vào túi quần bước tới.

An Cách Nhĩ tựa trên ghế sô pha, chọt chọt bẻ bẻ tai Ace, hỏi Cửu Dật, "Anh gần đây coi bộ rảnh dữ ha?"

"Sao cậu lại hỏi vậy?" Cửu Dật bẻ miếng bánh quy đưa cho Eliza.

"Nga..." An Cách Nhĩ chậm rãi nói, "Eliza hình như mập lên không ít."

Cửu Dật há miệng thở dốc, Eliza "Oạch" một tiếng chui vào trong túi Cửu Dật.

"An Cách Nhĩ!" Cửu Dật đút tay vào túi an ủi Eliza, "Eliza, mày vẫn là tiểu mỹ nữ, đừng nghe An Cách Nhĩ nói bậy."

An Cách Nhĩ xấu xa cười cười, vươn tay lấy điều khiển bật TV. Sau khi chuyển vài kênh, hắn phát hiện đài nào cũng chiếu một tin duy nhất... truyền trình trực tiếp hiện trường một vụ án.

Khung cảnh được quay từ trên cao xuống, xung quanh ngôi biệt thự có rất nhiều người, còn có cảnh sát với xe cứu thương, cùng với rất nhiều phóng viên.

"Hình như xảy ra chuyện gì rồi." Cửu Dật nhíu mày.

An Cách Nhĩ mở âm thanh lớn hơn, Mạc Phi lúc này cũng pha xong hồng trà, bưng ra cho An Cách Nhĩ.

Chợt nghe thấy phát thanh viên vô cùng kích động truyền lại tình huống ở hiện trường, "Cảnh sát vẫn đang thăm dò, thi thể của Hải Sâm vẫn chưa được nâng ra..."

"Hải Sâm?!" Cửu Dật cả kinh, Eliza cũng nhô đầu ra ngoài.

"Không thể nào." Mạc Phi bước tới bên cạnh, "Là người đó?"

"Chắc là vậy rồi, chứ không thì sao lại làm lớn tới thế này?" Cửu Dật và Mạc Phi cùng nhau thảo luận về "Hải Sâm", tựa hồ không tin hắn đã chết.

An Cách Nhĩ cầm tách trà lên, chậm rãi hỏi, "Lúc tôi không ở đây, hai người đã dùng phép màu đi quen bằng hữu sao?"

Mạc Phi xoay đầu nhìn hắn, "An Cách Nhĩ, em không biết sao? Đây là cầu thủ Hải Sâm."

An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, hắn hoàn toàn chưa hề nghe qua, đương nhiên... Hắn cũng không hề quan tâm tới thể thao.

Rất nhanh, trên màn hình TV liền chiếu về cuộc đời của Hải Sâm.

Hải Sâm là con lai, bộ dáng cao lớn khôi ngô, là sao bóng đá, giữ vị trí trung phong, ngôi sao cấp thế giới. Năm nay 28 tuổi, đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, đầu quân cho đội Hải Ưng của thành phố S. Sáng nay người đại diện và trợ lý phát hiện thi thể của hắn trong nhà, nhận định bước đầu, nguyên nhân dẫn đến cái chết có thể là do suy tim.

"An Cách Nhĩ! An Cách Nhĩ!"

Lúc này, Hạ Phàm từ bên ngoài vọt vào, "Xem tin tức..." phát hiện mọi người đang nhìn mình, Cửu Dật cũng hướng hắn chào hỏi, Hạ Phàm chạy nhanh tới, "Tiêu rồi, hắn chết rồi, Hải Ưng xác định sẽ không giữ được ngôi vị!"

Trong TV đang chiếu đồng phục của đội bóng, An Cách Nhĩ nhìn trong chốc lát, hơi sửng sốt... Xoay đầu nhìn về đống thư để trên bàn, như có điều suy nghĩ.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Mạc Phi bắt máy, đảo mắt nhìn An Cách Nhĩ, "Oss tìm em, có thể là về vụ án của Hải Sâm."

An Cách Nhĩ vươn tay tiếp ống nghe.

"An Cách Nhĩ, coi tin tức chưa?"

"Rồi." An Cách Nhĩ gật đầu.

"Để chắc ăn... Cậu tới xem hiện trường có được không?" Oss nhỏ giọng nói, "Vụ án này quá áp lực, phán đoán sai một phát là coi như xong!"

An Cách Nhĩ vươn tay sờ cằm, "Cảnh sát không tra ra dấu hiệu của mưu sát à?"

"An Cách Nhĩ!" Cửu Dật cùng Hạ Phàm đều kích động đứng lên, "Cậu tới nhìn một cái đi! Lỡ bị mưu sát rồi sao? Cậu cũng biết rồi, Oss không đáng tin!"

"Ê ê!" Oss ở đầu dây bên kia nghe rất rõ ràng, nghiêm chỉnh kháng nghị hành vi kỳ thị này.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói với Oss, "Nói địa chỉ với Mạc Phi, tụi tôi tới ngay."

Sau đó, An Cách Nhĩ đứng lên, Mạc Phi khoác áo thêm cho hắn, chuẩn bị ra ngoài.

An Cách Nhĩ chú ý tới Eliza nhảy ra khỏi túi Cửu Dật, chạy lên bàn uống trà, An Cách Nhĩ bước tới vươn tay ra, "Cửu Dật, cho tôi mượn Eliza một chút, được không?"

"Được..." Cửu Dật gật đầu, "Eliza, mày đi với An Cách Nhĩ nha."

Eliza uống trà, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ, tựa hồ vẫn còn bất mãn chuyện lúc nãy dám nói nó mập.

An Cách Nhĩ mỉm cười, "Đến đây, tiểu mỹ nữ."

Eliza nghe xong, thẹn thùng chớp mắt vài cái, sau đó nhanh chóng nhảy vào lòng bàn tay An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ bỏ nó vào trong túi áo, bước ra cửa với Mạc Phi, chạy tới nơi phát sinh vụ án.

...

Trước cửa biệt thự xa hoa là phóng viên đứng chật ních.

Oss xuyên qua đám người, nhìn thấy ở phía xa xa là xe của An Cách Nhĩ và Mạc Phi, hắn ngước mặt lên thầm nói cảm tạ trời đất!

Cửu Dật với Hạ Phàm ở nhà xem TV, chỉ thấy phóng viên háo hức nói, "Cảnh sát đã mời thần thám An Cách Nhĩ tới, cái này có thể chứng minh là Hải Sâm bị mưu sát hay không?"

"Thần thám An Cách Nhĩ?" Cửu Dật cảm thấy cái tên này rất không tự nhiên, "Hắn không phải nổi danh là họa sĩ sao?"

Hạ Phàm lắc đầu, "An Cách Nhĩ cả năm nay đã phá được rất nhiều vụ án, nổi khắp thế giới rồi." Nói xong, vươn tay chỉ đống thư trên bàn, "Nếu không thì sao lại nhiều thư như vậy?"

Cửu Dật xoay đầu nhìn ngọn núi nhỏ, đột nhiên nhìn thấy trong đống thư màu trắng có một lá được đóng dấu màu xanh đỏ.

"A?" Hắn bước tới, rút lá thư ra, đưa cho Hạ Phàm, "Nhìn nè!"

Hạ Phàm cũng sửng sốt, "Đây là ký hiệu của Hải Ưng mà, phong bì độc quyền?"

"Nhìn người gửi đi!" Cửu Dật chỉ tên người gửi.

Hạ Phàm nhíu mày, "Là Hải Sâm?"

Hai người hơi do dự, nhưng vẫn mở thư ra, bên trong chỉ có một dòng - Tôi cảm thấy có người muốn giết tôi, xin mời cậu đến giúp.

Hạ Phàm mau chóng xem dấu bưu điện, "Gửi hôm trước!"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, mau chóng gọi điện thoại cho Mạc Phi.

Lúc này, Mạc Phi đang đi theo An Cách Nhĩ vào khu nhà cao cấp của Hải Sâm.

Cửa phòng ngủ của Hải Sâm bị khóa trái, hình như là mới tắm xong, lúc quấn khăn thì xảy ra tình trạng co giật, té xuống sàn nhà.

Điện thoại Mạc Phi vang lên.

"Là Cửu Dật..." Mạc Phi nghe xong liền nhíu mày, "An Cách Nhĩ, Cửu Dật nói..."

"Hải Sâm từng gửi thư cầu cứu tôi, đúng không?" An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Phi hít một hơi, An Cách Nhĩ thần côn loại này thật làm cho người ta không có cách nào thích ứng được, Cửu Dật với Hạ Phàm ở đầu dây bên kia chỉ biết nổi da gà.

"Cái gì?" Oss giật mình.

"Lúc nãy tôi có thấy kí hiệu trên đồng phục của hắn giống kí hiệu trên một lá thư." An Cách Nhĩ hơi hơi nhún vai, "Lúc đó tôicũng không nghĩ nhiều."

Lúc đang nói chuyện, mọi người cùng nhau bước vào phòng ngủ.

Thi thể vẫn còn nằm trên mặt đất. Biệt thự này được trang hoàng phi thường xa hoa, đứng ở ban công nhìn ra là biển, sau cửa sổ là một bồn tắm lớn hình vuông. Phía trên còn có mặt nền di động, có thể đóng mở tùy lúc.

An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua thi thể rồi nói, "Bị giết."

"Cái gì?" Oss có chút phát điên, "Cậu đừng có nói nhẹ nhàng như thế được không, bị giết tôi càng áp lực hơn!"

Tôn kỳ ở xa xa nhìn thấy An Cách Nhĩ, lập tức phi tới, "Thần tượng!"

An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn cô, "Cô cũng thích bóng đá?"

"Tôi gọi cậu là thần tượng!" Vẻ mặt Tôn Kỳ hưng phấn.

An Cách Nhĩ cân nhắc một chút, tựa hồ cảm thấy cũng khá được.

Oss không đợi chờ, trực tiếp hỏi, "Sao cậu lại khẳng định là hắn bị giết?"

An Cách Nhĩ vươn tay chỉ xác chết, "Chết lúc nào?"

"Khoảng một hai giờ sáng hôm nay." Pháp y là người An Cách Nhĩ không quen biết, cũng là một mỹ nhân, khoảng 30 tuổi.

An Cách Nhĩ nhìn Oss, "Anh gần đây cũng lợi quá nhỉ?"

Oss xấu hổ gãi đầu, pháp y cười đến híp mắt, bắt tay An Cách Nhĩ, "Tôi là Trần Hiểu, mến mộ đã lâu mà bây giờ mới gặp." Sau đó làm quen Mạc Phi, cô hỏi Mạc Phi bao nhiêu tuổi, Mạc Phi có chút xấu hổ.

Oss cắt ngang mọi người, truy vấn An Cách Nhĩ, "Trước tiên nói tại sao hắn chết đi?!"

An Cách Nhĩ tiếp nhận bao tay, ngồi xổm xuống chỉ tóc nạn nhân, "Ướt."

"Hắn mới tắm xong mà!" Oss nhún vai, "Hơn nữa trong phòng đó cũng ẩm."

Trần Hiểu gật đầu, "Khoảng hai giờ đi tắm, lúc bước ra khẳng định sẽ dùng khăn lau tóc, tóc chắc chắn sẽ khô, nhưng tình huống hiện tại..."

"Nga!" Oss đã hiểu ra, "Đúng vậy... Hắn giống như chưa hề lau tóc, hơn nữa tóc phải nằm ở phía sau, sao lại dính trên gò má?"

Tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ.

"Còn gì nữa?" Oss cảm thấy không đủ lý do, tiếp tục hỏi An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ vẫy tay với Mạc Phi đứng một bên, "Mạc Phi, nhìn khăn tắm của hắn đi."

Mạc Phi vừa bước tới nhìn liền gật đầu, "Khăn tắm quấn bên hông có vấn đề."

Tất cả mọi người xoay mặt nhìn về phía đó.

"Tự mình quấn khăn tắm so với người khác làm, hiệu quả là hoàn toàn khác nhau, người khác lảm sẽ vuông vức hơn." Nói xong, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ một cái.

"Hơn nữa hắn đã từng gửi thư cầu cứu tôi." An Cách Nhĩ nhìn Oss, "Có thể dựa vào mưu sát để điều tra, khám nghiệm tử thi cũng phải kĩ càng hơn."

Oss gật đầu, bảo pháp y làm việc, Trần Hiểu mang thi thể về cẩn thận kiểm nghiệm.

An Cách Nhĩ đứng dậy, chắp tay sau lưng thong thả bước đi, bắt đầu đi thăm dò về ngôi sao tên Hải Sâm này.

Mạc Phi ở phía sau đi theo hắn.

An Cách Nhĩ dừng lại trước mấy bồn hoa, có chút buồn bực nhìn mấy cây nấm.

"Nấm?" An Cách Nhĩ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy đây là nấm độc, màu sắc cực kì sặc sỡ.

"Tất cả đều là nấm độc!" Oss nói cho hắn biết, "Tôi đã hỏi qua người đại diện của hắn, Hải Sâm có một sở thích, thích sưu tầm các loài nấm kì dị."

"Còn rất đẹp nữa!" An Cách Nhĩ tán thưởng.

"Tôi biết rồi!" Oss vỗ tay một cái, "An Cách Nhĩ, có phải hắn bị người ta hạ độc? Chính là dùng nấm độc?!"

An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, "Còn vụ phòng kín?"

"Ách..." Oss giờ mới nhớ tới căn phòng bị khóa mật mã vân tay, thở dài, lại là một vụ án phức tạp.

Hết chương 1.


Chương 2: Song trọng mưu sát.

An Cách Nhĩ cẩn thận quan sát hiện trường, nhất là bồn tắm lớn. Nước bên trong chỉ còn lại một ít, bởi vì nước đã được thả ra ngoài hết.

An Cách Nhĩ thử nước, "Nước lạnh?"

"Đúng vậy." Oss chỉ vào trong phòng, "Trong kia là nước ấm, ngoài này là nước lạnh, tiểu tử này cũng rất biết hưởng thụ."

An Cách Nhĩ lại nhìn quanh bốn phía, rất xa hoa! Xa hoa đơn giản mới chính là xa hoa chân chính, bởi vì vật liệu rất được chú trọng.

"Nút đậy lỗ thoát nước đâu?" An Cách Nhĩ hỏi Oss.

Oss lắc đầu, "Không thấy."

An Cách Nhĩ lại nhìn bồn tắm, phát hiện xung quanh bồn tắm đều có một vòng kim loại bao quanh, xung quanh lỗ thoát nước cũng có một vòng kim loại như thế, cái nút hẳn là đã bị lấy đi.

"Mạc Phi." An Cách Nhĩ nhìn vòng kim loại, hỏi Mạc Phi, "Cái này bằng gì?"

"Nhôm." Mạc Phi đáp.

An Cách Nhĩ nghe xong, mỉm cười gật đầu.

Sau đó, An Cách Nhĩ bảo Oss phái người đi tìm vài thứ, bản thân thì ra ngoài với Mạc Phi. Hai người không có quay về nhà mà tới bãi biển cách đó không xa.

Nơi này là thắng địa du lịch, mấy ngày nay cũng đang ấm lên, An Cách Nhĩ cởi giày và tây trang ra, cuộn ống quần lên, hưng trí bừng bừng bước đi trên bờ cát, có chút trẻ con.

Mạc Phi so với An Cách Nhĩ dĩ nhiên là hiếu động hơn, thấy tâm tình An Cách Nhĩ tốt, Mạc Phi cũng cởi giày ra đuổi theo, hai người ở trên bờ biển đuổi bắt một trận, An Cách Nhĩ bật người nằm ngửa xuống bờ cát, Eliza hưng phấn nhảy khỏi ra túi áo chạy trốn.

"Ở cạnh bờ biển đúng là không tệ ha?" Mạc Phi nằm bên cạnh An Cách Nhĩ, hỏi hắn.

An Cách Nhĩ chậc chậc hai tiếng, lắc đầu, "Không tốt, ở cạnh biển là cực kì không khoa học. Nói ví dụ như tiếng sóng biển sẽ làm cho chúng ta khó ngủ, gió biển thổi sẽ làm da khô ráp, mặt khác nếu có sóng thần sẽ càng thêm nguy hiểm, cơ hội bị sứa với cá mập tập kích cũng rất cao!"

Mạc Phi vươn tay kéo hắn tới, "Anh chỉ muốn nói với em, biệt thự ở ven biển, hằng năm đều cho thuê, nếu em muốn nghỉ ngơi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể mang em tới đây."

"Nga..." An Cách Nhĩ gật đầu.

Mạc Phi lắc đầu, "Tâm tình thật khó hiểu."

...

Hai người bước đi dọc theo bờ cát, trước mặt đã bị người ta kiến tạo thành các dãy nhà cao cao, biệt thự xấp hàng đống hàng đống.

An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm thật lâu, vươn tay chỉ một căn biệt thự hỏi, "Bên kia có phải là biệt thự của Hải Sâm không?"

"Đúng vậy." Mạc Phi gật đầu.

"Bên dưới có một đường ống rất thô." An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi, "Dùng làm gì?"

"Thải nước đi." Mạc Phi nghĩ, "Nước thải hoặc các loại tương tự."

"Trực tiếp đổ ra biển?" An Cách Nhĩ nhíu mày, "Phá hủy sinh thái!"

"Hẳn là không đâu." Mạc Phi lắc đầu, "Có thể thải ra cống thoát nước hoặc khu xử lý nước thải địa phương."

An Cách Nhĩ nghe xong, mặt không thay đổi, ở tại chỗ đi lòng vòng vài vòng, ngẩng mặt lên yêu cầu, "Tôi muốn ăn hải sản."

"Nga, được." Mạc Phi ở cùng An Cách Nhĩ lâu như vậy, cơ bản đều duy trì tư thế gật đầu đồng ý, rất ít khi lắc đầu. Kéo An Cách Nhĩ đi về phía xa xa. An Cách Nhĩ vừa đi vừa đá chân, tâm trạng tựa hồ rất tốt.

Mạc Phi có chút uể oải, "Mang Ace tới đây luôn thì tốt rồi."

Lúc đang nói chuyện, Eliza nhảy lên đầu vai hắn, xoay người lại nhìn mặt biển.

Mạc Phi đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi An Cách Nhĩ, "Đúng rồi, em mang Eliza theo làm gì?"

"Tôi vốn nghĩ Hải Sâm bị độc chết, cho nên muốn mang Eliza tới phân biệt thực vật, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, cũng không phải đơn giản như vậy."

"Vậy em có biết hắn chết như thế nào không?" Mạc Phi có chút muốn cười, "Phá án nhanh như vậy, nghĩa là vụ án không đến nỗi phức tạp."

"Suy luận của tôi phải chờ báo cáo xét nghiệm tử thi để chứng minh, trong khoảng thời gian này, chúng ta đi ăn hải sản đi." An Cách Nhĩ thoải mái cười, cùng Mạc Phi đi dọc theo phố mỹ thực ven biển, nhà hàng nào cũng vào.

Lần này An Cách Nhĩ ăn rất đặc biệt, hắn tựa hồ cũng không đói, nhưng mà nhà hàng nào cũng vào, đều hỏi phục vụ trong thực đơn có món gì, muốn nếm thử xem sao, sau đó trả tiền rồi rời khỏi. Hai người cứ thế đi dạo, cứ thế ăn.

Mạc Phi với An Cách Nhĩ đi dạo bắt đầu từ giữa trưa tới khoảng bốn giờ chiều. Mạc Phi không phải đi không nổi, mà là no tới đứng không nổi, Eliza căng cái bụng tròn ngã cái ạch vào trong túi Mạc Phi.

An Cách Nhĩ là người thích những chỗ yên lặng, lần này đi dạo hắn mệt vô cùng, khẳng định sẽ đi tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tất cả các tiệm ăn gần đó đều đã chén sạch, chỉ còn duy nhất một nhà hàng nằm trong khu khách sạn năm sao cao cấp mà thôi.

Mạc Phi vui vẻ đẩy cửa mang An Cách Nhĩ bước vào, nếu ăn xong cảm thấy mệt, có thể lên phòng nghỉ ngơi, hưởng thụ hương vị của biển.

Ngồi xuống cầm lấy thực đơn, An Cách Nhĩ chọn rất lâu, rốt cuộc tìm được món như ý. Mà đồng thời, Mạc Phi cũng nhìn thấy trên khuôn mặt An Cách Nhĩ nguyên bản không có biểu tình gì, lúc này đã hiện lên một nụ cười. Nụ cười này Mạc Phi rất quen thuộc, tỏ vẻ An Cách Nhĩ đã tìm được thứ gì đó.

Lần này, An Cách Nhĩ gọi một phần cơm cá chình, đồ ăn rất bình thường, nhưng giá thì cực kì mắc.

Thưởng thức hương vị, Mạc Phi tán thưởng, "Thịt cá rất ngon!"

An Cách Nhĩ cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn mời quản lý tới, nói mình là người đầu tư, muốn tới thăm nhà bếp. Quản lý cũng không dám chậm trễ, liền mang hai người vào xem.

Ở khách sạn này, chủ yếu đều là thủy sản, bởi vậy có một cái hồ rất lớn chứa cá tôm cua.

An Cách Nhĩ vừa đi vừa nói chuyện phiếm với quản lý, "Ở đây cái gì cũng tốt, nhưng mà sao trên bờ cát không có sân chơi bóng chuyền?"

"Nga." Quản lý có chút bất đắc dĩ, "Lúc trước thì có, nhưng mà sau đó vì do biệt thự bán rất được, cho nên dần dần biến sân vận động thành phòng thuê, cậu không thấy bờ cát không còn được bao nhiêu sao?"

Lúc này, điện thoại của Mạc Phi vang lên, là Oss gọi.

"An Cách Nhĩ, tôi đã làm theo ý cậu, bảo người đi kiểm tra ống thoát nước, nước thải thật sự trực tiếp đổ ra biển!" Oss có chút tức giận bất bình, "Đúng rồi, đã tìm được một cái miếng kim loại hơi biến hình, hình như là nút đậy." Oss nói xong, hỏi hắn, "Cậu có manh mối gì chưa?"

An Cách Nhĩ nói cho hắn biết mình đang ở khách sạn, bảo hắn dẫn người tới đây.

"Nhà hàng này có phải là do Hải Sâm đầu tư không?" Cúp điện thoại, An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi quản lý.

"Đúng thế! Hải Sâm tiên sinh là ông chủ lớn!" Quản lý bất đắc dĩ lắc đầu, "Chỉ tiếc là đã ra đi, khách sạn này chắc là phải bán đi rồi."

Mạc Phi thật ra biết tại sao An Cách Nhĩ lại hỏi như vậy, bởi vì cách trang trí cũng rất đơn giản lại mang nét xa hoa không nói nên lời, phong cách rất giống nhà của Hải Sâm, hơn nữa xung quanh cũng để hình của Hải Sâm.

Cuối cùng, An Cách Nhĩ dừng lại trước hồ chứa thủy sản, nhìn con cá lớn rất dài trong hồ, màu nâu đậm, đầu lớn còn có râu.

Trong lúc Mạc Phi đang nghiên cứu con cá, Oss đã mang người tới, "An Cách Nhĩ, bảo tôi đến đây làm gì?"

An Cách Nhĩ vươn tay chỉ con cá trong hồ, nói, "Hung khí."

"Hả?" Oss mở to hai mắt, "Cá hả?!"

"Ân." An Cách Nhĩ gật đầu.

"Đây là cá gì?" Mạc Phi hỏi quản lý.

"Nga, đây là lươn điện chuyển từ Nam Mĩ tới, là cực phẩm!" Quản lý vỗ vỗ ngực, "So với cá đuối với đế vương cua ở đây, cũng có thể xưng là cực phẩm mỹ vị của khách sạn chúng tôi."

Mạc Phi nhíu mày, "Lươn điện à, khó trách hương vị lại đặc biệt như thế."

"Nga, tôi đã nhìn thấy trên TV, con vật này thật sự phóng điện được sao?" Oss nói xong định đút tay vào hồ nước, xem thử coi có biệt giật không. Quản lý lập tức ngăn hắn lại, "Anh cảnh sát, anh đừng đùa! Muốn bắt nó phải dùng lưới cách điện, nếu không sẽ giật chết người!"

"Giật chết người?" Oss cảm thấy rất khó tin.

"Loại lươn điện này có thể phóng ra nguồn điện 600V, đừng nói là anh, cho dù là trâu rừng cũng sẽ bị giật chết." An Cách Nhĩ vỗ vỗ bả vai Oss, "Hải Sâm chính là bị loài này giật chết."

"Cái gì?!" Oss há miệng, "Con cá đó sao?"

"Đúng thế!" An Cách Nhĩ chỉ chỉ hồ nước, "Toàn bộ thành phố S phỏng chừng chỉ có nơi này có lươn điện."

Oss suy nghĩ, vẻ mặt vẫn là không giải thích được, "Nhưng phòng của Hải Sâm đều đóng kín."

An Cách Nhĩ còn chưa mở miệng nói, điện thoại Oss đã reo lên, vừa nghe xong Oss liền há to miệng, sau một lúc lâu mới nói với An Cách Nhĩ, "Đúng vậy! Kết quả khám nghiệm tử thi cho biết, Hải Sâm bị giật chết!"

"Thật sao?" Mạc Phi cảm thấy vụ án này phá quá mức thuận lợi.

"An Cách Nhĩ! Thiên tài!" Oss kích động, ôm cánh tay hắn, "Hung thủ đâu? Là ai?"

An Cách Nhĩ nhún vai, "Không biết."

"Hả?" Vẻ mặt Oss muốn khóc, "Sao cậu lại không biết?"

An Cách Nhĩ bật cười, "Anh mới là cảnh sát, Oss! Cái này phải sắp xếp điều tra, việc tiếp theo là của anh." Nói xong, kéo Mạc Phi ra ngoài tiêu thực.

Mạc Phi chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt há hốc của Oss đã bị An Cách Nhĩ kéo ra ngoài.

"An Cách Nhĩ, sao em lại nghị tới lươn điện?" Mạc Phi cảm thấy rất khó tin.

"Có thể làm một người đang khỏe mạnh đột nhiên chết đi, không có nhiều phương pháp, ngoại trừ trúng độc, thứ đầu tiên tôi nghĩ tới chính là bị điện giật." An Cách Nhĩ vừa đi vừa giải thích với Mạc Phi, "Nhưng trên người Hải Sâm cũng không có dấu vết cháy xém, nghĩa là súng điện và điện cực không có tiếp xúc trực tiếp với da tay. Bồn tắm lớn của hắn lại sử dụng năng lượng mặt trời, không có khả năng bị giật, hơn nữa nếu đồ gia dụng có vấn đề về điện, thiết bị sẽ bị cháy hỏng."

"Đúng thế." Mạc Phi gật đầu.

"Mặt khác, nút đậy lại bị biến dạng, điện cao thế ở trong nước làm sóng va chạm, có thể làm cho nhôm biến dạng rồi lọt vào trong ống dẫn... Chỉ có thể là lươn." An Cách Nhĩ nói tới đây, cười cười, "Lần đầu tiên khi tôi biết tới lươn điện, tôi đã cảm thấy sẽ có một ngày nó biến thành hung khí giết người, hôm nay cuối cùng cũng đụng phải. Loại này không phải người tùy tiện có thể mua, lươn điện lại ăn rất ngon, vùng Nam Mĩ có bán, tôi đã nghĩ nhà hàng ở gần đây có khi nào lại bán không... Trùng hợp là có."

Mạc Phi đang cân nhắc, lại nghe thấy An Cách Nhĩ đột nhiên nói một câu, "Mạc Phi, vụ án này có thể là song trọng mưu sát!"

Mạc Phi lạnh sóng lưng, "Song trọng?"

"Người sử dụng lươn điện, là hung thủ thứ nhất! Ngẫu hứng, mãnh liệt... Còn có một người, sử dụng cách mưu sát chậm chạp. Có tính trước lại thong thả."

Mạc Phi bây giờ mới hiểu tại sao An Cách Nhĩ lại biến vụ án đơn giản nói thành phức tạp, liền hỏi, "Nói như thế nào?"

An Cách Nhĩ nhếch khóe miệng, thừa nước đục thả câu, "Anh cõng tôi về đi rồi tôi nói cho nghe."

Mạc Phi không nói gì, "An Cách Nhĩ, xa lắm."

"Vậy anh có cõng không?"

"Trước cửa đông nhà báo lắm."

An Cách Nhĩ nheo mắt lại, "Anh cảm thấy cõng tôi rất dọa người sao?"

Mạc Phi không nói hai lời, cởi áo khoác đưa cho hắn, xoay người, "Leo lên đi."

An Cách Nhĩ giơ chân đạp một cước vào mông Mạc Phi, "Đùa anh thôi, có lẽ để lần sau đi."

Mạc Phi lảo đảo một cái, An Cách Nhĩ cười tủm tỉm bước về phía trước.

...

Rời khỏi bờ biển, Mạc Phi làm theo yêu cầu của An Cách Nhĩ, lái xe tới thư viện, tìm được một quyển sách về các loài nấm.

An Cách Nhĩ cẩn thận xem, rốt cuộc tìm được một tấm hình, đưa cho Mạc Phi xem, "Nhìn quen không?"

"Trong nhà Hải Sâm cũng có!" Mạc Phi nhìn đoạn giới thiệu, "Nấm đầu quỷ? Cũng đâu giống đầu quỷ, nhìn cũng đẹp lắm mà."

"Đầu quỷ không phải dùng để hình dung cây nấm, mà là người đụng tới cây nấm này!" An Cách Nhĩ khép sách lại, dựa vào ghế, "Mỗi một câu chuyện hạnh phúc lúc trước, cơ bản đều là những câu chuyện không thể nào là hạnh phúc, mà mỗi một câu chuyện hạnh phúc lúc sau, còn có bao nhiêu người nhớ rõ những câu chuyện không vui lúc trước?"

Mạc Phi vươn tay, nhẹ nhàng xoa mi tâm An Cách Nhĩ, "Lại giả bộ thâm trầm."

An Cách Nhĩ nhấc chân, "Mạc Phi."

"Sao?"

"Cột dây giày."

"Nga." Mạc Phi theo bản năng nhìn đôi giày của An Cách Nhĩ.

"Của anh kìa." An Cách Nhĩ chỉ giày Mạc Phi, Mạc Phi cúi đầu nhìn, quả nhiên dây giày bị tuột.

An Cách Nhĩ tiến tới, "Để tôi cột cho."

"Ách..." Mạc Phi sốt ruột, muốn cản lại nhưng lại bị An Cách Nhĩ nhìn xem thường, "Không cho phản kháng!"

Mạc Phi đàng phải ngồi cứng ngắc, ba phút sau, An Cách Nhĩ đứng lên vỗ tay, "Tác phẩm nghệ thuật! Mang nét Picasso rồi đó!" Nói xong, đút tay vào quần, mang Eliza ra ngoài.

Giày da của Mạc Phi được cột nút thắt từ đầu cho tới cuối, lúc bước ra ngoài cửa đều bị người ta nhìn chằm chằm!

Hết chương 2


Chương 3: Suy luận của Mạc Phi.

Nấm đầu quỷ là một loại nấm độc rất hiếm, sinh trưởng trong rừng Nam Mĩ, loại này rất đẹp, gieo trồng cũng dễ, có thể sống một thời gian dài, làm cây cảnh rất tốt. Loại nấm này có độc tính liên quan đến dây thần kinh, một khi lầm tưởng thành thức ăn, sẽ làm cho người ta trong nháy mắt sinh ra ảo giác, dẫn đến tử vong. Mà trong ảo giác đó, chính là hình ảnh những cây nấm đầu quỷ lúc ẩn lúc hiện.

"An Cách Nhĩ, sao em lại biết loại nấm này?" Mạc Phi cẩn thận nghiên cứu đoạn giới thiệu về nấm đầu quỷ, nhịn không được tò mò hỏi An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, nghe thấy vấn đề của Mạc Phi, lười biếng xoay đầu lại, "Đã từng nhìn thấy trong sách. Ngay giây đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã cảm thấy sẽ có một ngày nó biến thành hung khí."

"A." Mạc Phi nhịn không được nở nụ cười, "Giống như lươn điện?"

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu, "Mạc Phi, biết cái này đại biểu cho cái gì không?"

Mạc Phi lắc đầu, "Cái gì?"

An Cách Nhĩ không nói tiếp, chỉ cúi đầu vuốt lông Ace, lựa chọn một tư thế thoải mái nhất nằm xuống, "Tôi muốn ăn bánh pudding hương trà."

Mạc Phi đã sớm thích ứng với cách xử sự không đầu đuôi này của An Cách Nhĩ, không nói gì, đứng lên vào bếp làm bánh cho hắn.

Không lâu sau, Oss gọi điện tới, nói là đã bắt được hung thủ.

Điện thoại là Mạc Phi bắt, hắn hưng phấn nói với An Cách Nhĩ, "An Cách Nhĩ, Oss nói bắt được hung thủ rồi, là người phục vụ của khách sạn. Trong máy ghi hình cho thấy, tối hôm qua hắn lẻn vào nhà hàng, mang lươn điện đi hành hung sau đó đem về thả vào lại."

Trên mặt An Cách Nhĩ không lộ ra biểu tình kinh hỉ gì, tựa hồ đã sớm dự liệu được, ngược lại bảo Mạc Phi hỏi Oss, "Trong kết quả khám nghiệm tử thi, Hải Sâm có bị trúng độc không?"

Mạc Phi hỏi, Oss nói không có.

An Cách Nhĩ hơi nhíu mi, "Nga..."

Mạc Phi hỏi Oss động cơ giết người của người phục vụ kia, còn có tại sao lại chọn phương pháp này.

Oss trả lời hắn.

Nghe nói hắn là một sinh viên, vì kiếm tiền thu nhập mới đi làm, lòng tự trọng rất cao hơn nữa còn là người mê bóng đá, nguyên bản hưng phấn có thể phục vụ cho thần tượng, không ngờ lại bị Hải Sâm làm nhục trước mặt mọi người. Hắn ghi hận trong lòng, một lần hắn đọc được thông tin về lươn điện, cho nên liền liên tưởng đến con lươn trong khách sạn, vì thế lựa chọn phương pháp này để giết người.

...

Mạc Phi làm xong mấy cái bánh pudding hương trà cho An Cách Nhĩ, ngồi xuống đưa cho hắn, hỏi, "Oss nói, động cơ giết người của người phục vụ rất đầy đủ, nhưng mà anh vẫn có chút không rõ, làm sao hắn biết nút đậy làm bằng nhôm? Một người phục vụ sẽ không có khả năng vào biệt thự của Hải Sâm xem cấu tạo của bồn tắm, đúng không? Còn nữa... Làm sao hắn có thể vào trong biệt thự? Mặc dù Hải Sâm không mướn bảo vệ nhưng hệ thống an toàn khẳng định là rất tốt!"

"A..." An Cách Nhĩ lười biếng ngồi trên sô pha, cũng không vươn tay nhận cái đĩa, mà há miệng ra ý bảo Mạc Phi đút đi.

Mạc Phi lấy một miếng bỏ vào trong miệng hắn, chợt nghe An Cách Nhĩ hàm hồ nói, "Cho nên mới nói là song trọng mưu sát, tên phục vụ kia rất có khả năng đã được người khác giúp đỡ, phương pháp giết người này, tốt nhất chính là nội ứng ngoại hợp!"

Mạc Phi gật đầu, "Vậy rốt cuộc là ai?"

An Cách Nhĩ mỉm cười, "Mạc Phi, anh cảm thấy, loại người nào sẽ biết về nấm đầu quỷ?"

"Ân, người đặc biệt yêu nấm, người nghiên cứu về nấm, hoặc là người giống như em, có kiến thức rất phong phú." Mạc Phi trả lời.

"Người sưu tầm nấm đầu quỷ, khẳng định sẽ biết nó có thật, đúng không?" An Cách Nhĩ nhắc nhở Mạc Phi.

"Nga!" Mạc Phi ngừng một chút, "Anh hiểu rồi, Hải Sâm sưu tầm nấm đầu quỷ, cho nên chắc chắn là hắn biết!"

"Rất tốt!" An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu, lối suy nghĩ của Mạc Phi rất tỉ mỉ, cho nên chỉ số thông minh cũng thuộc loại thượng thừa, nhưng mà hắn không có sự tò mò quá mạnh mẽ và lòng tự tin. Mặt khác, bởi vì hắn có khuynh hướng bạo lực, cho nên Mạc Phi luôn luôn khắc chế tâm trạng của chính mình, tự đấu tranh như vậy nên không thích hợp làm thám tử. Mà trong mấy năm này, được An Cách Nhĩ huấn luyện, Mạc Phi đã nắm được rất nhiều thông tin, thường xuyên đưa ra phán đoán kinh người. An Cách Nhĩ thì vô cùng hứng thú với trí óc của Mạc Phi, thường xuyên tìm cơ hội cho hắn phát huy!

"Tiếp đi." An Cách Nhĩ vươn tay nhẹ nhàng gõ đầu, "Anh sắp tìm ra rồi đó, người nào có thể làm được việc này?"

"Người bên cạnh hắn, ví dụ như người yêu, người làm, còn có bạn bè..." Mạc Phi suy nghĩ, lập tức hiểu ra, "Đúng rồi, là người làm! Người quét dọn sẽ tiếp xúc với bồn tắm càng hiểu biết sở thích của hắn, còn có thể lật sách xem thông tin về nấm đầu quỷ!"

An Cách Nhĩ mỉm cười, tiếp tục 'giựt dây', "Chỉ còn bước cuối thôi!"

"Ân..." Mạc Phi tiếp tục suy nghĩ, tại sao một người làm có thể quen người phục vụ? Còn nội ứng ngoại hợp nữa chứ.

An Cách Nhĩ kiên nhẫn ăn bánh pudding, chờ Mạc Phi suy nghĩ.

Cuối cùng, Mạc Phi nhận thua, nhìn An Cách Nhĩ, "Cho anh chút gợi ý đi."

"Giết người cũng không kì lạ, kì lạ chính là - tại sao lần đầu tiên nhìn thấy lươn điện lại biết sử dụng thế nào, người kia lại biết sử dụng nấm độc?" An Cách Nhĩ đưa ra gợi ý.

Linh quang trong đầu Mạc Phi chợt lóe - lươn điện, nấm độc, "Hiểu rồi! Hai thứ này đều ở Nam Mỹ, có thể bởi vì bọn họ đã từng tới khu rừng Amazon? Là người trong một đoàn thám hiểm!"

"Đã đoán trúng điểm quan trọng rồi đó Mạc Phi." An Cách Nhĩ chỉ chỉ điện thoại, "Anh có thể gọi cho Oss, bảo hắn đi điều tra, đây là một manh mối rất quan trọng."

Mạc Phi lập tức cầm điện thoại lên, đem kết quả suy đoán nói với Oss.

...

Giờ ăn cơm chiều, trong lúc Mạc Phi bưng đồ ăn lên bàn, thì Oswlad hớt hải xông vào, "An Cách Nhĩ, hung thủ đã bắt được hết, vụ án đã được phá vô cùng hoàn hảo!"

"Bắt hết rồi?" Mạc Phi vui sướng, "Quả nhiên là có hai người sao?"

"Đúng vậy!" Tôn Kỳ ở phía sau cũng vô cùng hưng phấn.

"Chúng tôi dùng thẻ căn cước của người phục vụ tới các hãng hàng không tra xét, phát hiện cách đây không lâu hắn đã tới Nam Mĩ, tham gia một nhóm thám hiểm, cùng nhau vào rừng. Trong đội thám hiểm, rất khéo léo có một người là người giúp việc của Hải Sâm." Oss cười hì hì nói, "Tôi bắt cô ta về, sau đó tra khảo thì biết hai người bọn họ hợp tác với nhau! Tên phục vụ muốn gánh tội thay, hai người hình như có tình cảm với nhau."

"Còn nguyên nhân?" Mạc Phi vừa lột tôm cho An Cách Nhĩ vừa hỏi Oss.

"Là thế này." Tôn Kỳ vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, nói thay Oss, "Hải Sâm người kia, cái gì cũng tốt, nhưng mà rất ngạo mạn, thích đùa dai làm người ta xấu mặt. Người giúp việc bị hắn làm xấu mặt, người phục vụ cũng thế, hai người từng gặp nhau một lần nhưng tình huống rất xấu hổ. Lần đó ở trên máy bay may mắn gặp nhau, hai người chuyển đề tài từ cuộc thám hiểm sang Hải Sâm có bao nhiêu đáng ghét. Hành trình tới Nam Mĩ lần này, hai người ngẫu nhiên tìm được nấm đầu quỷ, cộng với kiến thức về uy lực của lươn điện, vì thế hai người đột nhiên phát sinh một suy nghĩ, muốn dùng phương pháp này giết chết Hải Sâm."

"Cô người làm thông qua việc đưa cho Hải Sâm cây nấm đầu quỷ mà được hắn tín nhiệm, đêm hôm đó, Hải Sâm ở trong phòng tập luyện, cô người làm lẻn ra ngoài giúp người phục vụ vào nhà, đem lươn điện bỏ vào trong bồn tắm, sau đó khép mặt sàn lại. Hải Sâm sau khi tập luyện xong muốn đi tắm... Lúc mở mặt sàn ra thì thấy lươn điện, Hải Sâm mở tròn hai mắt, không hề đề phòng bị cô người làm từ đằng sau đẩy xuống bồn. Lươn điện nhất thời bị kích động cho nên lập tức phóng điện, giật chết Hải Sâm. Sau khi giết Hải Sâm, bởi vì nút đậy lỗ thoát nước đã bị biến dạng, nên nó đã theo con lươn cùng nhau chui xuống ống thoát nước. Người phục vụ đã chờ sẵn ở dưới, vừa vặn đón được, thần không biết quỷ không hay đem về khách sạn. Cô người làm sau khi bố trí hiện trường xong thì rời khỏi, hoàn thành việc chế tạo hiện trường giết người trong phòng kín!" Oss giải thích xong, dùng đũa gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, "Nghe nói, hai người đều theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, tóm lại người giống như Hải Sâm, bọn họ đều xem là vì dân trừ hại, bởi vậy một chút hối tiếc cũng không có."

Mạc Phi xem như đã hoàn toàn hiểu rõ nguyên do, thầm than An Cách Nhĩ là một thiên tài, suy luận cũng như những bức tranh của hắn, đều làm cho người ta kinh hỉ!

An Cách Nhĩ còn đang một tay nâng cằm, rất hứng thú hỏi Oss, "Nấm đầu quỷ kia xử lý thế nào?"

Mí mắt Oss giật giật, "An Cách Nhĩ, cậu muốn làm gì?"

"Nếu là hung khí, chắc là sẽ bị lấy đi rồi?" An Cách Nhĩ mỉm cười, "Không bằng cho tôi..."

"Không được!" Oss cùng Mạc Phi đều lắc đầu.

Tôn Kỳ có chút ngoài ý muốn nhìn Mạc Phi, từ khi quen biết hai người này, cô đều thấy Mạc Phi phục tùng An Cách Nhĩ, lần đầu tiên thấy hắn từ chối.

An Cách Nhĩ bất mãn nhìn Mạc Phi, giống như kháng nghị hắn tạo phản.

"Thứ đó quá nguy hiểm, không cho trồng!" Mạc Phi kiên quyết lắc đầu, một bên gắp rau cho An Cách Nhĩ, "Ăn cơm đi! Để ốm không tốt đâu."

An Cách Nhĩ đành ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.

Tôn Kỳ hồ nghi nhìn Oss, chỉ thấy người bên cạnh không hề gì tiếp tục ăn, trong lòng cô âm thầm nghi hoặc - Quan hệ giữa Mạc Phi và An Cách Nhĩ, đúng là kì diệu!

Sau khi ăn xong, Oss lái xe chở Tôn Kỳ về, Tôn Kỳ xoay đầu nhìn phòng tranh thấy hai người kia chuẩn bị ra ngoài tản bộ, cô nhỏ giọng hỏi, "Đội trưởng, chúng ta lấy mấy vụ chưa giải quyết được đưa cho An Cách Nhĩ đi? Hắn rất lợi hại tuyệt đối sẽ phá được!"

"Phải trả tiền đó cô hai." Oss có chút vô lực, "An Cách Nhĩ không nhận làm việc miễn phí, mà nếu quá nhiều việc, Mạc Phi sẽ trở mặt."

"Vậy hả?" Tôn Kỳ có chút tiếc nuối, "Tôi còn tưởng hắn là cố vấn trinh thám cho cảnh sát ngự dụng, phá án là vì chính nghĩa mà!"

"Ân..." Oss đột nhiên nổi lên một chút hưng trí, "Tôi vẫn luôn không hiểu, An Cách Nhĩ tại sao phải làm trinh thám, là vì chính nghĩa, trừ bạo yên dân linh tinh, hay là vì hắn cảm thấy chơi rất vui?"

"Hắn nhất định là loại người trong nóng ngoài lạnh, đúng không?" Tôn Kỳ cười hỏi, "Cái loại tinh thần trọng nghĩa cực kì mạnh!"

Oss thật ra nhìn không thấy An Cách Nhĩ có cái gì gọi là tinh thần trọng nghĩa, trong lòng dần dần nảy sinh một câu hỏi - Rốt cuộc An Cách Nhĩ tại sao lại thích phá án?

Hết chương 3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhĩnhã