276-280

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu của cô cười nói: "Đến đây?"






"Uh'm." Tiểu Thỏ gật đầu, tươi cười trên mặt đều đã dừng không được.

" Khụ khụ..." Cảm giác chính mình bị xem nhẹ, lão Trình nhịn không được dùng lực khụ một tiếng, sau đó cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Ngôn Ngôn a, nghe nói con muốn gặp ba mẹ, chúng ta liền đến thăm con, mẹ con và dì Chu đều đã mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, đúng lúc chia sẻ với bạn học ký túc xá các con."

"Được." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba mẹ mình, gật đầu lời ít mà ý nhiều lên tiếng.

" Tới tới tới, nơi này đều là đồ ăn ngon, các con cùng nhau nhìn xem, có cái gì thích thì lấy đi." Chu Nguyệt cười tít mắt cầm túi trong tay đặt ở trên bàn học của Kỷ Lâm Khải, hướng tới mấy người bọn họ vẫy tay.

" Ha ha, cám ơn dì." Ba cái bạn cùng phòng Trình Chi Ngôn lập tức giống như đói khát hướng về phía thực vật đồ ăn xông đến.

"Đúng rồi, Ngôn Ngôn, ba mới vừa mới nhìn thấy cửa trường học có một gian khách sạn cấp bốn sao, vừa rồi ba với mẹ con đã dừng xe bãi đỗ xe bọn họ, lúc này đi tiến hành thủ tục nhập cư một chút, con cùng đi theo chúng ta hay là ở ký túc xá chờ chúng ta? Chờ làm tốt thủ tục nhập cư ba ba mời vài người ký túc xá con cùng nhau ăn cơm!" Lão Trình cười tít mắt nhìn mấy vị nam sinh trước mắt nháy mắt chia một túi đồ ăn kia, tiếp tục hỏi.

"A...Con cùng đi với ba." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua mấy cái bạn cùng phòng mình, thanh âm thản nhiên nói: "Giữa trưa mời các cậu ăn cơm, có ý kiến không?"

" Không có! Hoàn toàn không có!" Ba người kia trăm miệng một lời nói.

"Vậy đi ra thôi." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu hướng tới ba ba mình nói: "Ba và mẹ đi làm thủ tục nhập cư trước, con chờ mấy người bọn họ thay quần áo liền qua."

" Được rồi, vậy Tiểu Thỏ..." Lão Trình quay đầu lại chần chờ một chút, thấp giọng nói.

"Con muốn cùng nhau đi qua với anh nước chanh!" Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, thanh âm trong trẻo nói.

"Vậy cũng được! Ba với mẹ con hãy đi trước!" Lão Trình hướng tới Tiểu Thỏ gật gật đầu lại dặn dò cô một chút, liền đi ra ngoài trước cùng Chu Nguyệt.

Trong ký túc xá 107, nhất thời chỉ còn lại có bốn vị nam sinh bọn họ cùng một người nữ sinh Tiểu Thỏ.

Ba vị nam sinh Kỷ Lâm Khải, Vương Thước còn có Trương Vũ Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một lúc lâu, sau đó Trương Vũ Phi có chút khó xử mở miệng nói: "Em gái, em ở chỗ này... Chúng ta cũng xấu hổ thay quần áo a...

Một câu nhất thời mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn xin giúp đỡ.

" Chúng ta đi ra ngoài trước, đến cửa ký túc xá chờ bọn họ đi." Trình Chi Ngôn lườm ba người bọn họ quần áo không chỉnh tề một cái, đưa tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ xoay người liền đi ra ngoài.

Chờ Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn ra ngoài, trong ký túc xá còn lại ba người kia, tế bào bát quái toàn thân lập tức liền đầy máu sống lại.

"Cô gái nhỏ vừa rồi kia bộ dáng thật đáng yêu a! Liền giống Mỹ Thiếu Nữ bên trong truyện tranh!" Kỷ Lâm Khải vẻ mặt hâm mộ hướng tới hai người bọn họ nói: "Có phải em gái Trình Chi Ngôn hay không? Vừa rồi tớ nghe lúc ba Trình Chi Ngôn nói với cô cũng tự xưng ba ba a."

" Hẳn là a." Vương Thước vẻ mặt có vẻ đăm chiêu gật đầu nói: "Một lát hỏi Trình Chi Ngôn một chút."

" Này có cái gì hỏi, tớ ấm tay tính toán a..." Trương Vũ Phi gật gù đắc ý hướng tới hai người bọn họ nói: "Đều là đi theo cha mẹ tới, không phải em gái còn có thể là ai."

Bên ngoài ký túc xá, Tiểu Thỏ cười tít mắt đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, nghe anh nói lịch sử trường học này, thỉnh thoảng liền gật gật đầu, từng đợt gió nhẹ thổi qua thổi bay tóc dài mềm mại của cô, bộ dạng cô phục tùng cười yếu ớt đưa tay phất tóc dài qua, vậy mà làm cho Trình Chi Ngôn thất thần trong nháy mắt.






" Trình lớp trưởng, chúng ta chuẩn bị tốt, chúng ta đi thôi!" Bất quá chốc lát, ba người ký túc xá kia đã thay quần áo xong, cười hì hì đứng ở trên bậc thang hướng tới Trình Chi Ngôn nói chuyện.

"Uh'm, đi thôi." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, gật gật đầu, đưa tay dắt tay nhỏ mảnh khảnh của Tiểu Thỏ liền dẫn đường ở phía trước.

"Ai. . . Từ từ. . ." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt bát quái tới gần phía trước, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Lớp trưởng, cậu còn chưa giới thiệu cho chúng tớ một chút vị này chính là...?"

". . ." Trình Chi Ngôn nhìn Kỷ Lâm Khải một cái, thanh âm thản nhiên nói: "Đây là Bạch Tiểu Thỏ."

"A... A..., em Tiểu Thỏ, xin chào, xin chào! Anh là Kỷ Lâm Khải!" Kỷ Lâm Khải nhất thời vẻ mặt nhiệt tình hướng Tiểu Thỏ cười, sau đó vươn tay đi ra định bắt tay cùng cô.

Tiểu Thỏ gật gật đầu, một bàn tay của cô, bị nắm ở trong tay Trình Chi Ngôn, lúc đang chuẩn bị vươn một cánh tay kia ra bắt tay cùng Kỷ Lâm Khải thì Trình Chi Ngôn giống như không để ý ôm sau lưng cô một cái, đứng ở bên kia của cô thuận thế cầm cái tay cô định bắt tay cùng Kỷ Lâm Khải kia, thanh âm ôn nhu nói: "Giữa trưa muốn ăn cái gì?"

" Ách... Cái gì đều được a..." Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, nhìn tay Kỷ Lâm Khải vẫn lơ lửng giữa không trung như cũ, có chút xấu hổ cười cười với cậu ta.

" Được rồi, lão Kỷ, đừng vừa lên tới đã nghĩ bắt tay lôi kéo làm quen cùng người ta." Vương Thước đánh một cái trên lưng Kỷ Lâm Khải, cười hì hì nói: "Xem ra cậu không có kế thừa tài năng và học vấn của Kỷ Hiểu Lam , phong lưu của ông cậu ngược lại kế thừa không ít."

" Đi, đừng nói lung tung." Mặt Kỷ Lâm Khải đỏ lên, vội vàng hất tay Vương Thước chụp ở trên lưng mình.

"Em là em gái Trình Chi Ngôn sao?" Trương Vũ Phi xem như là có vẻ bình thường bên trong mấy người, anh ta hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, sau đó thuận miệng hỏi.

" Ách...Em..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, không biết nên trả lời như thế nào.

"Là bạn gái tớ." Trình Chi Ngôn ôm bả vai Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

Mấy vị nam sinh đứng ở bên cạnh bọn họ kia nháy mắt liền trầm mặc.

Sau hai giây, ba người kia cùng lúc bộc phát ra một trận tiếng cười kinh thiên động địa.

"Ha ha ha. . . Trình Chi Ngôn, bình thường sao không thấy cậu có tế bào hài hước như vậy a..." Vương Thước cười đến vừa lau nước mắt vừa hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cậu nói cậu có bạn gái, mấy người chúng ta lại không có hoài nghi cậu, nhưng mà cậu lấy em gái nhà mình tới giả mạo bạn gái sao? Pháp luật cấm họ hàng gần kết hôn!"

" Đúng.." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt không vừa ý hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cậu thành thật khai báo, có phải sợ chúng ta mơ ước em gái cậu cho nên mới nói em ấy là bạn gái cậu hay không? Ai... Dùng được như vậy sao? Chúng tớ cũng là nhìn bộ dáng em gái đáng yêu, muốn trò chuyện cùng em ấy nhiều mà thôi."

"...." Trương Vũ Phi chớp chớp mắt, mặc dù không nói gì nhưng mà ý cười trên khóe môi hoàn toàn là kìm nén không nín được.

Trình Chi Ngôn nhíu mày, chỉ là yên lặng đứng ở nơi đó nhìn ba người bọn họ cười, không nói lời nào.

" Được rồi, đừng náo loạn, mau nói cho tớ biết em gái cậu lớp mấy, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"






Kỷ Lâm Khải thu hồi tươi cười, làm bộ đứng đắn hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.




". . ." Trình Chi Ngôn rốt cục nhịn không được liếc bọn họ một cái, ôm bả vai Tiểu Thỏ xoay người trực tiếp đi tới.

" Ôi, Trình lớp trưởng, cậu đừng đi, cậu giới thiệu em gái cho chúng ta một chút..." Mấy người Vương Thước vội vàng đuổi kịp, vừa ồn ào sau lưng anh vừa ồn ào nói: "Nếu như thực là bạn gái mà nói, cậu ngược lại hôn một cái a! Thời gian dài không gặp mặt như vậy, tốt xấu nhiệt liệt ôm hôn một cái a! Không phải chúng ta cười cậu, em gái cậu tuổi nhỏ như vậy, cậu làm sao có thể..."

Ngay tại lúc cậu ta nói chuyện, bước chân Trình Chi Ngôn đi thẳng về phía trước đột nhiên ngừng lại, anh yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua ba người giống ba con ruồi không ngừng kêu ong ong sau lưng mình, cúi người, cúi đầu, lập tức nhẹ nhàng mà hôn trên cánh môi mềm mại hồng nhuận của Tiểu Thỏ một cái, sau đó nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

"Cậu làm sao có thể... Hạ miệng được...." Mấy chữ hỗn độn sau cùng Vương Thước hốt hoảng bật đi ra.

Liền ngay cả Kỷ Lâm Khải và Trương Vũ Phi đều bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

Sau hai giây.

Kỷ Lâm Khải hét lớn một tiếng: "Dựa vào! Cậu thật đúng là hạ được miệng! !"

" Nằm máng! Quá phát rồ rồi!" Trương Vũ Phi lắc đầu chậc chậc thở dài: "Nói, Trình lớp trưởng vì chứng minh chính mình có bạn gái cũng là liều mạng, ngay cả em gái cũng hôn, thế gian này còn có chuyện gì là cậu ta làm không được?"

" Thôi đi, hôn em gái một cái có cái gì không bình thường a." Vương Thước vẻ mặt khinh bỉ nhìn hai người bọn họ nói: "Trước kia tớ còn hôn em họ a, cậu có bản lĩnh, ở trước mặt chúng ta tới hôn nụ hôn lưỡi a!"

Phốc - -!" Trương Vũ Phi lập tức bị những lời này làm vui vẻ, "Cái gì nụ hôn lưỡi a, thật cũng quá phát rồ như vậy, tôi đoán cậu ấy cũng hôn một cái cho chúng ta nhìn xem, muốn để cho chúng ta ngậm miệng, ai... Đáng tiếc cậu ấy không biết, học sinh Nam Đại Đích đều chăm chỉ hiếu học khổ tâm nghiên cứu truyền thống tốt đẹp, tôi hiện tại đều phải bắt đầu hoài nghi Trình lớp trưởng căn bản là không có bạn gái rồi."

"Tớ cũng cảm thấy như vậy." Vương Thước gật gật đầu, vẻ mặt tán thành nhìn anh ta.

" Ai nha, đừng cảm thấy cái này cảm thấy cái kia, hai người người ta đều đã đi xa, mau đuổi theo a!" Kỷ Lâm Khải mắt thấy Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ càng chạy càng xa, vội vàng gọi hai người bọn họ đuổi kịp.

Tiểu Thỏ bị Trình Chi Ngôn nắm đi về phía trước, một trái tim nhỏ điên cuồng mà đập bùm bùm ở trong lồng ngực.

Mới vừa, mới vừa, vừa rồi...

Anh nước chanh nhà cô hôn cô trước mặt nhiều người như vậy?

Trời ạ.. Lúc ấy cô cũng không có phản ứng kịp, mãi cho đến đi tới xa như vậy mới hồi phục tinh thần lại.

Đây còn giống như lần đầu tiên Trình Chi Ngôn trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận chính mình là bạn gái anh... Sau đó chỉ có cách vài phút anh lại hôn cô trước mặt bọn họ...

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ tràn đầy đều là đỏ ửng, đôi mắt ngập nước quả thực không biết nhìn chỗ nào mới tốt.

Gió nhẹ thổi qua lá cây ngô đồng xanh biếc, phát ra từng đợt tiếng vang rì rào, ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua bóng cây rơi xuống, những cái ánh sáng rực rỡ cùng với phiến lá lay động này, toát ra ánh sáng rực rỡ.

Cô vụng trộm quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn, trên gương mặt tuấn tú của anh thấy một chút đỏ ửng nhợt nhạt.


Chẳng lẽ nói..... Anh đang xấu hổ hay sao?

Tiểu Thỏ nhìn gò má, bờ môi của Trình Chi Ngôn không nhịn được vui sướng kêu lên.

Nhưng mà, lúc mọi người đi tới cửa của trường học, lại bị chú bảo vệ ngăn lại.

"Mấy bạn học sinh bên kia, mau đưa ra thẻ học sinh!" Một chú ăn mặc đồng phục bảo vệ, hướng mấy người Trình Chi Ngôn phất tay một cái, ra hiệu ngăn mấy người.

Trình Chi Ngôn hơi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra, bởi vì mọi người đang trong lúc huấn luyện, sinh viên năm nhất không thể tùy tiện ra khỏi trường.

Bọn Lâm Khải đi phía sau Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ cũng đến lúc này mới nhớ ra chuyện này, vẻ mặt bọn họ trở lên ngơ ngác.

Mặc dù như thế, mấy người vẫn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh chỗ chú bảo vệ, lấy thẻ sinh viên trong túi đưa cho chú.

Chú bảo vệ nhận lấy thẻ sinh viên của mấy người, lật qua lật lại, sau đó trả lại cho mấy người rồi nói:"Năm nhất sao, không thể tùy tiện ra khỏi trường, không biết sao???"

"Cháu quên......" Kỷ Lâm Khải cười gượng gạo hướng chú bảo vệ nói.

"Đi ra ngoài làm gì?" Chú bảo vệ cũng rảnh rỗi không có gì làm nên tùy tiện hỏi lại.

"Chúng cháu đều là bạn chung phòng, cha mẹ cậu ấy đến thăm, nói là mời mọi người trong phòng đi ăn cơm, chúng cháu số 1 Trường Hưng, nên đang đi đến, đến khi ra đến cổng mời nhớ là không thể ra khỏi cổng trường....." Vương Thước một mặt vô cùng đáng thương nhìn chú bảo vệ, đang dự định dùng tình thân đánh vào tâm lý chú bảo vệ.

"Cha mẹ của bạn học đến ?" ánh mắt sắc bén của chú bảo vệ hướng về mấy người lướt qua một cái, thuận miệng hỏi:"Là cô gái bên cạnh cậu ta sao?"

"Dạ! Chú quả nhiên có con mắt thật tinh tường!" Trương Vũ Phi cười híp mắt hướng nhìn chú bảo vệ giơ giơ ngón tay cái lên, sau đó nhỏ giong hướng chú bảo vệ nói:"Chú có thể linh động cho chúng cháu một lần được không?"

"Không được, không được!" Chú bảo vệ liên tục khoát tay nói:"Năm nay là năm đầu tiền không cho sinh viên năm nhất ra khỏi trường, hiệu trưởng sẽ thỉnh thoảng đi kiểm tra, nếu như kiểm tra thấy ta cho các cậu đi ra ngoài, sẽ quay lại trừ tiền thưởng của ta, xử lý kỷ luật đối với các cậu, đối với chúng ta mà nói đều là không tốt, các cậu tốt nhất là nên trở về, sau một tuần lễ nữa là quốc khánh, có chuyện gì không thể nhẫn nhịn."

"Nhưng mà....." Kỷ Lâm Khải còn đang muốn nói một chút, Trình Chi Ngôn hướng về hắn khoát tay một cái nói:"Bỏ đi, chúng ta không có giấy xin phép nghỉ của giáo viên chủ nhiệm, chú ấy sẽ không cho chúng ta ra ngoài đâu!"

"Nhưng mà..... Ta cũng thấy, nhiều người ra vào trường như vậy, vì sao chỉ ngăn cản chúng ta....." Kỷ Lâm Khải nhìn thấy lúc mọi người đang ở đây nói chuyện, quả thật có rất nhiều người đi ra đi vào cổng trường, cảm thấy có chút oan ức không nhịn được nói.

"Ta dù sao cũng làm bảo vệ ở đây nhiều năm, ai là sinh viên năm nhất, ai là sinh viên cũ ta còn không phân biệt được sao!" Chú bảo vệ nhìn mấy người với vẻ mặt kiêu ngạo nói:"Cậu xem một chút, các cậu từng người đều đang trong thời gian huấn luyện, ai ai cũng đen thùi lùi, đem so với người khác còn kém vài màu sắc, với lại chỉ có sinh viên năm nhất mới đi một nhóm người ở chung ký túc xá, những sinh viên năm 2, năm 3 cơ bản đều đi một mình, hoặc là hai người, hoặc đi cùng bạn gái ra ngoài, còn sinh viên năm 4, lúc này giờ đang bận rộn tìm việc làm, cũng rất ít xuất hiện ở trường."

Kỷ Lâm Khải nghe chú bảo vệ một mạch giải thích, gương mặt dần dần xịu xuống, "Không phải chứ, chúng cháu chỉ muốn ra ngoài cải thiện bữa ăn thôi mà, cần gì phải như vậy..... Cũng không phải là đi trộm cắp cướp đoạt.....***

"Nhóc con, trở về đi thôi, thức ăn ở trường học không tệ, cậu xem lại cậu một chút đã xong 3 tuần huấn luyện, thân thể đã khác trước trở nên cường tráng hay sao?"

Chú bảo vệ cười híp mắt nhìn về phía Kỷ Lâm Khải khoát tay áo một cái.

"....."

Trình Chi Ngôn đứng bên cạnh vẫn một mực trầm mặc, thật sự giống như đối với anh mà nói, có thể ra khỏi trường hay không tựa hồ không có ảnh hưởng đến anh.

"Anh....." Tiểu Thỏ đưa tay kéo nhẹ tay áo Trình Chi Ngôn, nhẹ giọng hỏi:"Vậy anh không ra được thì bây giờ làm sao?"

"Không làm thế nào, đúng lúc có thể mang em đi nếm thử thức ăn của trường học bọn anh." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh hướng về Tiểu Thỏ mĩm cười, đưa tay lấy điện thoại di động trong túi ra, điện thoại cho cha mình, nói mấy lời về việc mọi người không được đi ra ngoài ăn, nên mang theo Tiểu Thỏ đi ăn đồ ăn trong trường, sau đó cho hai người một chút thời gian cho hai người.

Lão Trình còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, bên này Trình Chi Ngôn đã cúp máy.

Chu Nguyệt đứng chờ trong phòng, đang mở toàn bộ cửa sổ cho có chút gió, để hóng mát một chút, mắt thấy biểu hiện buồn phiền trên mặt lão Trình sau khi tắt điện thoại, thuận miệng hỏi:"Làm sao vậy, con trai gọi nói gì?"

"Con nói bảo vệ ở trường học, không cho sinh viên năm nhất đi ra ngoài, để chúng ta đi ăn một chút rồi nghỉ ngơi, nó cùng Tiểu Thỏ ăn ở nhà ăn trong trường." Lão Trình Thở dài một hơi, sau đó lắc đầu nói:"Đứa trẻ này, thật là, chỉ lo không quen quán ăn ở đây, còn đặc biệt căn dặn chúng ta nói cách trường học không xa có không ít quán cơm ngon.

"......" Chu Nguyệt mỉm cười đầy ý tứ xâu xa, đôi mắt nhìn lão Trình, không nói gì.

"Ai nha, đúng rồi, anh làm sao lại quên mất Tiểu Thỏ!" Lão Trình vừa nói vừa cầm điện thoại lên muốn gọi cho Trình Chi Ngôn nói:"Con trai không ra được thì thôi, Tiểu Thỏ cũng không phải là không ra được, anh phải gọi điện lại cho con, để con mang Tiểu Thỏ ra đến cổng trường, chúng ta cùng Tiểu Thỏ cùng đi ăn cơm!"

"Quên đi." Chu Nguyệt ngăn lại lão Trình đang bấm số trên tay, cười híp mắt nói:"Hai đứa nhỏ lâu rồi không gặp mặt, chắc là có nhiều chuyện muốn nói, để hai đứa trẻ an tâm đi ăn một bữa, em thấy, Ngôn Ngôn là bên ngoài miệng nói là nhớ chúng ta, để chúng ta xem nhưng thật ra là có ý khác bên trong."

"Hả?" Lão Trình cúi đầu, nhìn Chu Nguyệt một chút, sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng lại,"Đứa trẻ này! Quả thật là lớn rồi!"

Chu Nguyệt cùng lão Trình rất tốt mang Tiểu Thỏ đến gặp Trình Chi Ngôn như vậy, sau khi mang đến lại bị Trình Chi Ngôn vô tình quên mất điều đó.

Bên này Trình Chi ngôn nói chuyện điện thoại xong, liền đi theo hướng đến ký túc xá:"Đi thôi, đi nhà ăn ăn cơm nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro