291-295

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thật Tiểu Thỏ vốn là một chút đều không có nhận thấy được Trình Chi Ngôn vào, dù sao cô xem sách quá chuyên chú, Trình Chi Ngôn đi đường lại không có thanh âm gì.




Nhưng mà mấu chốt là, Trình Chi Ngôn vừa mới tắm qua, trên người còn mang theo một chút mùi sữa tắm thơm ngát, cho nên khi anh cúi người tới gần Tiểu Thỏ, cái mũi Tiểu Thỏ linh mẫn đột nhiên ngửi được một trận mùi thơm ngát quen thuộc.

Cái loại mùi quen thuộc này là mùi mỗi lúc trời tối ôm Trình Chi Ngôn đi ngủ lúc trước mới có thể ngửi được.

Trong lòng Tiểu Thỏ lập tức cả kinh, một đôi tay "Bốp" một tiếng che sách đang xem trước mặt mình, nháy mắt quay đầu lại, một đôi mắt ngập nước vừa vặn chống lại ánh mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn.

Hai người nhìn nhau hai giây, Tiểu Thỏ kinh hồn táng đảm nuốt nước miếng một cái, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy, cường bạo xả ra một nụ cười tươi tắn hướng tới anh nói: "Anh nước chanh...Anh...Anh trở lại?"

"Uh'm. . ." Đôi mắt thâm thúy của Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, khóe môi mỏng gợi lên một cái tươi cười đẹp mắt, anh chớp chớp mắt, thuận miệng hỏi: "Đang nhìn cái gì?"

Lúc anh nói những lời này hoàn toàn không có ý tứ đứng thẳng lên, liền nhất định bảo trì tư thế như vậy, thậm chí còn lại đến gần Tiểu Thỏ một chút.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chóp mũi của anh sắp chạm chóp mũi mình rồi.

" Ách..Em... Đang nhìn sách..." Một trái tim nhỏ của Tiểu Thỏ ở trong lồng ngực đập "Phù phù phù phù", hận không thể trực tiếp từ trong cổ họng xuất hiện.

Xong rồi, xong rồi!

Tuần trước cô từ Nam Kinh rời khỏi, Trình Chi Ngôn dặn đi dặn lại để cho cô trong khoảng thời gian này không được nhìn tiểu thuyết ngôn tình...

Thực ra cô cũng thật sự một tuần không có nhìn, nhưng mà hôm nay cô vừa mới kết thúc thi tháng, cô vốn nghĩ coi như là Trình Chi Ngôn kết thúc huấn luyện quân sự nghỉ trở về, dù thế nào cũng phải là ngày mai vì thế liền nghĩ thừa dịp anh còn chưa có trở lại nhanh nhìn một cái...

Không nghĩ tới...

Tiểu Thỏ lại dùng lực nuốt nước miếng một phen.

Trên mặt đã là một bộ dáng sắp khóc.

"Sách gì?" Đôi mắt Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô.

" Không có gì... Thật sự không có gì..." Hai tay Tiểu Thỏ che tiểu thuyết trên bàn, trong đầu liều mạng nghĩ biện pháp ứng đối Trình Chi Ngôn, ""Đúng rồi, anh nước chanh, anh trở về khi nào?"

" Nửa giờ trước." Trình Chi Ngôn nhìn biểu tình trên mặt Tiểu Thỏ, thực ra đã đoán được cô vừa rồi nhìn cái gì, chỉ là nhìn bộ dáng cô liều mạng muốn che giấu liền nhịn không được muốn đùa cô.

" Này... Sớm như vậy liền trở lại?" Khóe môi Tiểu Thỏ cứng ngắc, thanh âm lắp bắp nói: "Vậy cái kia...Em còn tưởng rằng buổi sáng ngày mai anh mới có thể trở về."

" Uh'm..." Trình Chi Ngôn nhẹ gật gật, khóe môi gợi lên nhàn nhạt mỉm cười nói: "Vốn là định buổi sáng ngày mai lại ngồi xe trở về, nhưng mà... Nghĩ muốn cho em một kinh hỉ, cho nên liền trực tiếp mua vé xế chiều hôm nay trở lại... Nếu không bởi vì đường cao tốc bị tắc gần một giờ anh đã trở về càng sớm một chút.

"Vâng. . . Thật không? ?" Tiểu Thỏ nghe lời của anh, chỉ cảm thấy chính mình sắp cười không nổi rồi.

Nếu như anh nước chanh nhà cô trở về sớm một giờ mà nói, lúc ấy cô hẳn là còn chưa bắt đầu xem quyển tiểu thuyết này a....

Cô không bắt đầu xem mà nói, hẳn là liền không cần lấy tình hình như vậy đối mặt Trình Chi Ngôn?

Trong lòng Tiểu Thỏ nhất thời lệ rơi đầy mặt, đây quả thực chính là tiết tấu trời muốn ta chết.

"Đúng." Một bàn tay Trình Chi Ngôn chống đỡ trên lưng ghế dựa Tiểu Thỏ ngồi, hơi hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc, tiếp tục hướng tới cô nói: "Anh nhớ rõ lần trước trước khi em về anh có nói qua với em, chờ anh trở lại em cũng lấy tiểu thuyết em đọc cho anh xem, đúng lúc anh cũng không có chuyện gì, em lấy một vài quyển cho anh xem đi."

Cái gì?

Tiểu Thỏ lập tức liền hóa đá rồi.

Thực ra lần trước từ khi Trình Chi Ngôn nói chuyện này, sau khi trở về cô liền đặc biệt mà chuẩn bị một chút, tìm một vài tiểu thuyết nội dung đặc biệt thanh thuần đặc biệt Thanh Thủy để ở trên giá sách, liền chờ Trình Chi Ngôn tới kiểm tra.

Nhưng mà trước mắt, trên bàn của cô lại cứ để lại một quyển tiểu thuyết ngôn tình khẩu vị nặng, chuyện càng muốn chết là cô còn liền vừa lúc nhìn thấy chỗ mấu chốt nhất cả quyển sách.

Nam chủ trong sách đã dùng miệng cởi từng cái từng cái quần áo trên người nữ chủ, hơn nữa buộc tay chân nữ chủ ở trên giường, còn coi như không có nữ chủ chửi rủa, trái lại tự hôn nữ chủ từ đầu đến chân, từ trước ngực hôn đến sau lưng, từ thắt lưng đến cái gì kia...

Liền chờ một cước cuối cùng rồi...

Kết quả Trình Chi Ngôn trở lại...

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chính mình sắp tan vỡ, loại nội dung nếu như bị Trình Chi Ngôn này nhìn thấy... Cô quả thực không biết tương lai mình nên đối mặt anh như thế nào...

"Uh'm? Làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ đều đã ngây người, nhịn không được cố nén ý cười đưa tay quơ quơ trước mặt cô hỏi: "Sao không nói?"

"Ách. . .Em..." Ánh mắt Tiểu Thỏ ngây ngốc nhìn tay thon dài trắng nõn kia của Trình Chi Ngôn quơ quơ trước mặt mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:

Hiện tại cô tuyệt đối không thể đứng dậy rời khỏi cái bàn này!

Hiện tại cô tuyệt đối không thể để cho Trình Chi Ngôn nhìn thấy quyển tiểu thuyết cô đang xem này!

Cô tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho Trình Chi Ngôn nhìn thấy nội dung trong quyển tiểu thuyết này!!

Cô ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn lộ ra một cái tươi cười, thanh âm trong trẻo mà hưng phấn nói: "Anh nước chanh, tại sao anh vừa về đến liền vội vã xem tiểu thuyết a, cũng không hỏi xem em thi tháng thế nào sao?"

"Uh'm, vậy em thi như thế nào?" Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ đột nhiên trở nên vui vẻ đứng lên, hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó theo lời của cô hỏi.

" Ai nha, hôm nay mới vừa thi xong, thành tích còn chưa có, cho nên không biết rốt cuộc thế nào." Tiểu Thỏ cười hắc hắc hướng tới Trình Chi Ngôn vô lại nói.

". . ."

" Nhưng mà bản thân em cảm giác thi vẫn lại là rất không sai, rất nhiều đề bài bình thường em đều có gặp qua a...!" Tiểu Thỏ vội vàng lại bồi thêm một câu, hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn cười như không cười liền gật gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không nghĩ được trong đầu Tiểu Thỏ rốt cuộc đánh cái chủ ý gì.

" Cho nên anh nước chanh, anh không khen thưởng em một chút sao?" Tiểu Thỏ hướng tới anh cười, thanh âm trong trẻo hỏi.

"Em muốn khen thưởng cái gì?"

"Ưm. . Khen thưởng cái gì cũng có thể sao?" Tiểu Thỏ giảo hoạt cười cười.

"Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có thể cho." Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn nhìn cô, thanh âm nhàn nhạt mà lại giống như tuyên thệ hướng tới cô trả lời.

"A.... .Vậy em muốn anh, cũng có thể sao?" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, giọng điệu nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"Có ý tứ gì?" Trình Chi Ngôn sửng sốt một chút, không quá hiểu nhìn Tiểu Thỏ.

"Ý trên mặt chữ."

"..."

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ý trên mặt chữ?

Cô muốn anh?

Mặc dù biết cô hẳn là không phải cái ý tứ kia... Nhưng mà Trình Chi Ngôn... Vẫn lại là không tự chủ được hiểu sai.

" Anh nước chanh?" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, đỏ ửng trên gương mặt đẹp trai càng ngày càng rõ ràng, nhịn không được liền mở miệng hô anh một tiếng.

"Khụ. . . Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn phục hồi tinh thần lại, làm bộ như bình tĩnh, nhìn Tiểu Thỏ tiếp tục hỏi: "Muốn anh cái gì?"

" Hôn ta!" Tiểu Thỏ vừa nói vừa nhắm mắt lại hướng tới Trình Chi Ngôn chu mỏ lên.

"..."

Trình Chi Ngôn giật mình, cảnh trước mắt này giống mỗi ngày còn nhỏ cô yêu cầu anh hôn trước khi ngủ, thật có chút trùng hợp trong nháy mắt.

Anh nhịn không được cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên cánh môi hồng nhuận nói: "Được chưa?"

"Chưa được." Tiểu Thỏ đưa tay ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn, kéo anh gần lại chính mình một chút, sau đó chủ động đem cánh môi mình tới gần.

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy trên cánh môi mình nháy mắt truyền đến một trận cảm giác mềm mại, cánh môi cô mềm nhẵn mang theo một chút vị ngọt, dán chặt môi anh.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, học bộ dáng lần trước Trình Chi Ngôn hôn cô, hôn ngược lại Trình Chi Ngôn, đầu lưỡi xinh xắn của cô trằn trọc lưu luyến trên cánh môi của anh, nghiêm túc miêu tả hình dạng cánh môi anh, sau đó thật cẩn thận mang theo một tia ý tứ thăm dò, cạy mở răng của anh.

Trình Chi Ngôn nháy mắt giật mình, lưỡi mềm mại trơn bóng của cô đã thăm dò vào trong miệng anh, mang theo một chút khó xử, nhẹ nhàng mà đụng chạm một cái đầu lưỡi của anh.

Khát vọng kiềm chế trọn vẹn một tuần nháy mắt bị động tác nho nhỏ này của cô đốt, đôi mắt Trình Chi Ngôn nháy mắt tối sầm, anh đưa tay ôm cổ Tiểu Thỏ, hơi hơi cúi đầu, nhắm mắt, không khỏi hôn sâu thêm.

Cùng lúc đó, một cánh tay kia của Tiểu Thỏ lén lút cầm lấy tiểu thuyết trên bàn học đang định giấu đến dưới bàn sách, lập tức liền bị một bàn tay to đè lại rồi.

Tiểu Thỏ mở to mắt, đôi mắt trong suốt mà thâm thúy kia đang gần trong gang tấc nhìn cô, trong ánh mắt mang theo một chút ý cười nhợt nhạt.

Đó là một tia mang theo ý cười sáng tỏ, trong lòng Tiểu Thỏ hồi hộp một chút, quát to một tiếng, không tốt.

Sau đó Trình Chi Ngôn rời khỏi cánh môi Tiểu Thỏ, tay giơ lên hướng tới cô giơ giơ tiểu thuyết ngôn tình trong tay lên, khóe môi hơi cong cười nói: "Muốn giấu cái này?"

"Ách. . . Không phải. .. Em..." Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm tiểu thuyết ngôn tình trong tay anh, đã không biết giờ phút này mình đang nói cái gì rồi.

"Vừa rồi đang nhìn chính là cái này?" Trình Chi Ngôn cúi đầu xuống, tiện tay lật đi lật lại tiểu thuyết trong tay.

Bìa ngoài quyển sách kia vẽ mỹ nữ hiện đại, tên sách dùng chữ dựng thẳng viết: "《 Đêm xuân tiêu ngắn ngủi, từ nay tổng giám đốc sẽ không ra 》.

Đây là tên sách gì a...?

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, lại nhìn nhìn nội dung bên trong, lật chuyển vài tờ trong mắt đã là "Ừ a a, không muốn không muốn" rồi. . .

......

.....

Cả căn phòng theo động tác Trình Chi Ngôn lật sách nháy mắt một mảnh yên tĩnh.

Tiểu Thỏ căng thẳng ngừng lại hô hấp, một đôi mắt nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn.

Xong rồi, xong rồi, biểu tình trên mặt anh nước chanh nhìn giống như rất không cao hứng a...

Xong rồi, xong rồi, biểu tình trên mặt anh nước chanh nhìn giống như muốn tức giận a...

Xong rồi, xong rồi...

Đây hình như là khúc nhạc dạo muốn bão nổi a!!!!!

Trình Chi Ngôn dùng vài phút thời gian, gần như lật chuyển quyển sách kia xong rồi, tổng thể mà nói, cả quyển tiểu thuyết không hề có tình tiết đáng nói, nội dung đại khái chính là nói một cái bá đạo tổng giám đốc nhìn tới một em gái xinh đẹp tính tình táo bạo, sau đó dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nghĩ hết mọi biện pháp, ở bất kỳ thời gian nào bất kỳ tư thế nào làm chuyện kia cùng cô gái.

Sắc mặt Trình Chi Ngôn là càng xem càng khó coi, chờ anh lật chuyển cả quyển sách xong trên mặt gần như có thể dùng câu "mây đen biến thành bão" để hình dung rồi.

Tiểu Thỏ nhìn anh, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, định dùng thái độ nhận sai tới vượt qua một cửa ải khó khăn này.

"Đây là sách em xem vừa rồi?" Ngón tay Trình Chi Ngôn gõ gõ bìa ngoài quyển sách kia, thanh âm nghe qua vậy mà vô cùng bình tĩnh.

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ cúi đầu, nhẹ gật gật đầu, trong lòng cũng âm thầm buồn bực, sao thanh âm Trình Chi Ngôn nghe qua cũng không giống như là bộ dáng rất tức giận a...

" Trước kia cũng đều là nhìn loại sách này?" Đôi mắt Trình Chi Ngôn hơi hơi nheo lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Tiểu Thỏ.

"Không phải, không phải!" Tiểu Thỏ vội vàng lắc đầu, roạt một cái từ trên chỗ ngồi đứng lên, chạy đến giá sách trước mặt, cầm một vài Thanh Thủy văn mình sớm đã chuẩn bị tốt từ trên giá sách xuống, giống như hiến vật quý đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn nói: "Trước đều là những thứ này.. Kia cái kia... Hôm nay.. Thực ra là một cái ngoài ý muốn..."

"Ngoài ý muốn?" Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn mấy quyển tiểu thuyết trên tay Tiểu Thỏ kia, tiếp nhận tới, tiện tay lật đi lật lại, uh'm... Giống như quả thật bình thường rất nhiều, "Cái dạng gì ngoài ý muốn, nói cho anh nghe."

"Ách. . . Kỳ thật. . . Cái kia. . ." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, lắp bắp hồi lâu, sau đó kiên trì nói: "Chính là lúc em mượn sách có lẽ không cẩn thận lấy nhiều, thuận tay liền cầm sách bên cạnh tới đây... Cho nên... Kia cái kia...Vốn không phải em định mượn quyển sách này, nhưng mà nếu đã lấy trở lại... Vậy thì thuận tiện nhìn xem... Ha ha ha... Ha ha ha..."

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô không nói lời nào.

Tiểu Thỏ xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, cũng cười không nổi.

" Cho nên ý của em là, em vốn cũng không phải muốn mượn quyển sách này?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày ngữ khí rốt cục hiền lành một chút, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Ừ! !" Tiểu Thỏ liên tục gật đầu.

" Vậy em vốn muốn mượn sách gì?" Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, thuận miệng hỏi.

" Đây..." Tiểu Thỏ lập tức liền cứng đờ.

Đây...Cô vốn định mượn quyển sách kia... Hình như tên sách cũng không động a...

Trình Chi Ngôn thấy Tiểu Thỏ không nói, liền đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, thanh âm nghiêm túc nói: "Nói chuyện!"

"Em vốn muốn mượn..." Tiểu Thỏ nhất thời nước mắt lưng tròng nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Nó.. Nó hơi tốt một chút so với quyển này...."

"A.... . . Quyển sách kia ở đâu?" Trình Chi Ngôn bám riết không tha tiếp tục hỏi.

"Ở đây. . Trong cặp sách em..." Tiểu Thỏ gian nan hướng tới Trình Chi Ngôn nói một tiếng.

"Lấy ra anh nhìn xem." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, thuận tay cầm mấy quyển tiểu thuyết trong tay kia nặng nề mà đặt ở trên bàn viết.

". . . Vẫn lại là từ bỏ đi? ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt bi thống nhìn Trình Chi Ngôn, nhịn không được ở trong lòng âm thầm hối hận, lời giải thích vừa rồi kia thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng a!

"Đi lấy." Đôi môi mỏng của Trình Chi Ngôn phun ra hai chữ này.

Tiểu Thỏ kì kèo mè nheo đi đến bên cạnh cặp sách chính mình, cực kỳ không tình nguyện cầm lấy cặp sách, một cái tay mảnh khảnh trắng nõn lật đi lật lại ở trong cặp sách, rốt cục tìm ra một quyển tiểu thuyết bìa ngoài màu sắc rực rỡ, cô cắn môi mình, vẻ mặt khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm bìa ngoài quyển tiểu thuyết kia, dưới chân liền như mọc rễ, không muốn hướng Trình Chi Ngôn đi qua.

" Tới đây." Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ ngoắc ngón tay.

". . ." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Trình Chi Ngôn không khỏi có chút buồn cười, không phải mới vừa còn lời thề son sắt chính mình vốn muốn nhìn sách không phải trong tay anh sao, sao lúc này cầm sách cô vốn muốn mượn chân lại càng thêm bất động rồi hả?

Trình Chi Ngôn nhịn không được thở dài một hơi, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, hướng tới cô yên lặng vươn tay đi ra.

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn bàn tay thon dài vươn đến trước mặt mình kia, chần chờ một chút, cuối cùng ngoan ngoãn cầm quyển sách trong tay kia giao ra.

Trình Chi Ngôn tiếp nhận sách, cúi đầu nhìn một cái, uh'm, tên quyển này còn hơn quyển kia, cơ hồ là chỉ có hơn chớ không kém--- 《 BOSS ngạo kiều anh tới đây, ngồi trên chính mình động 》.

"Cho nên. . . Đây mới là sách em muốn nhìn?" Trình Chi Ngôn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Tiểu Thỏ trước mặt.

"Không phải. . ." Thanh âm Tiểu Thỏ cố giả bộ bình tĩnh hướng tới Trình Chi Ngôn nói, "Lúc em lấy không chú ý tên sách, liền xem bìa ngoài nó đẹp!"

Bìa ngoài?

Trình Chi Ngôn lại cúi đầu, nhìn bìa ngoài quyển sách kia một chút, uh'm... Phía trên vẽ trời xanh mây trắng cây xanh, dưới cây xanh bóng lưng hai người nắm tay nhìn cực kì ấm áp.

A...

Bìa ngoài cùng tên sách này... Thật đúng là một chút cũng không xứng đôi a...

" Quyển sách này xem chưa?" Trình Chi Ngôn quơ quơ quyển sách trên tay, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Chưa..." Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt như muỗi kêu.

" Đó chính là chỉ nhìn quyển này?" Trình Chi Ngôn cầm lấy quyển 《 ban đêm xuân tiêu ngắn, từ nay tổng giám đốc sẽ không ra 》 trên bàn học kia, lại hướng tới Tiểu Thỏ quơ quơ.

"Quyển kia... Còn chưa xem xong..."

" Nhìn thấy chỗ nào rồi?" Trình Chi Ngôn đưa sách trong tay đến trước mặt Tiểu Thỏ, thanh âm nghiêm túc hỏi.

". . ." Tiểu Thỏ tiếp nhận quyển sách trong tay anh, lật đến chỗ chính mình vừa rồi thấy, ngoan ngoãn chuyển về trước mặt anh nói: "Xem đến nơi này..."

"Uh'm." Ánh mắt Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, nhưng là căn bản không đưa tay tiếp nhận quyển sách kia, mà là xoay người, ngồi xuống ghế tựa trước mặt bàn học của cô, thản nhiên nói: "Đọc."

"A?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.

" Đọc một tờ em mới vừa nhìn cho anh nghe." Hai tay Trình Chi Ngôn ôm ngực, đôi mắt trong suốt cười như không cười nhìn cô, thanh âm thoải mái nhàn nhã hướng tới cô chậm rãi nói.

Này..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro