371-375

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Ách. . . Chỉ là cảm thấy màu tóc cậu và ánh mắt đặc biệt nhạt." Tiểu Thỏ nghiêm túc đánh giá cậu một phen, nhẹ giọng nói.

Tiếu Hàm mỉm cười, tiếp tục nói: "Cho nên Anh ngữ coi như là tiếng mẹ đẻ của tớ rồi."

"Trách không được a." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, hướng tới Tiếu Hàm cười tít mắt nói: "Kịch bản trận đấu lớp chúng ta phải dựa vào cậu rồi ! Hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề phiên dịch, ha ha."

Tiếu Hàm cười cười, đôi mắt nhìn cô không nói cái gì.

Cuối cùng xác định kịch bản xong, sau khi cho chủ nhiệm lớp xem qua chủ nhiệm lớp luôn miệng nói được, sau đó không có bất kỳ dị nghị gì, liền trực tiếp xác định để cho Tiểu Thỏ diễn Cô bé lọ lem, Tiếu Hàm diễn vương tử, tiếp theo lại chọn lựa vài người thành tích Anh ngữ là tốt hơn bạn học đóng nàng tiên đỡ đầu, mẹ kế Cô bé lọ lem, hai cái chị gái Cô bé lọ lem, còn có quốc vương.

Mọi người tuyển chọn đều đã xác định xong, mỗi ngày tan học bọn họ liền ở lại trong phòng học tập luyện, học lời thoại, nhớ vị trí, luyện phối hợp, mặc dù chỉ là vở kịch ngắn ngủn hai mươi phút, nhưng mà muốn đòi biểu diễn một hơi không hề sai lầm cũng là có độ khó nhất định.

Một tháng đảo mắt liền đi qua.

Thời gian trận đấu biểu diễn Anh ngữ thú vị cuối cùng xác định ở một cái buổi chiều thứ bảy giữa tháng tư.

Dù sao đối với trường học mà nói, trận đấu là trận đấu, đi học là đi học, trận đấu quan trọng cũng không quan trọng bằng thời gian học sinh lên lớp.

Ngược lại Tiểu Thỏ vừa nghe nói trận đấu sắp xếp thời gian ở thứ bảy cả người đều đã mừng rỡ nhảy lên cao ba mét, như vậy anh nước chanh là có thể đến xem cô biểu diễn rồi.

Trước biểu diễn ba ngày, Tiếu Hàm thần bí kéo một cái bao vải siêu lớn tới trường học, chỉ nói cho Tiểu Thỏ sau khi tan học đến phòng vũ đạo tập hợp, mà lại không nói là chuyện gì.

Tiểu Thỏ lòng tràn đầy hiếu kỳ, rất không dễ dàng chịu đựng được đến tan học, túm Tiếu Hàm liền muốn hướng tới phòng vũ đạo mà đi.

Tiếu Hàm có chút dở khóc dở cười nhìn cô, đưa tay kéo túi lớn phía dưới bàn học ra, bất đắc dĩ nói: "Đừng nóng vội a, tớ còn phải mang đạo cụ qua."

"Đạo cụ? ?" Tiểu Thỏ không hiểu ra sao nhìn cái túi lớn kia, kỳ quái nói: "Cái gì đạo cụ?"

"Đương nhiên là đạo cụ dùng biểu diễn." Tiếu Hàm cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Mẹ tớ là nhà thiết kế thời trang, bên trong này đều là trang phục biểu diễn tớ nhờ mẹ dùng một tháng này chế tạo."

"Oa! ! Thật vậy chăng? ? Bên trong cũng sẽ có váy lễ phục Cô bé lọ lem sao? ?" Đôi mắt Tiểu Thỏ nhất thời biến thành hai trái tim to lớn.

"Đương nhiên là có rồi." Tiếu Hàm có chút buồn cười nhìn cô nói: "Nếu không thì cậu cho là, lớp chúng ta mặc đồng phục đi lên biểu diễn sao?"

"Uh'm, tớ vốn nghĩ như vậy a." Tiểu Thỏ cực kỳ nghiêm túc liền gật gật đầu nói: "Ở nhà chúng ta sẽ mặc quần áo thể thao, đợi lúc tham gia vũ hội sẽ mặc váy tây trang, khà khà, đúng lúc một bộ nam sinh cũng là tây trang."

Tiếu Hàm nhịn không được giựt giựt khóe miệng, đầu đầy hắc tuyến nói: "Rõ là. . Ý kiến hay..."

"Ách. . ." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười, gãi gãi đầu mình nói: "Bởi vì tớ hỏi bạn học lớp khác một chút, phần lớn đều là biểu diễn kịch tiểu phẩm gì gì đó, đều nói trực tiếp mặc đồng phục đi lên."

"Được rồi. . ." Tiếu Hàm không nói gì địa lắc đầu.

"Ha ha, nếu chúng ta có trang phục đặc biệt chế tạo, đến lúc đó nhất định sẽ kinh diễm toàn trường!"


Tiếu Hàm trầm mặc, không nói gì, đôi mắt an tĩnh nhìn chăm chú vào Tiểu Thỏ.

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của cô là tươi cười sáng lạn như vậy, làm cho người nhìn một cái lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều giống như tràn ngập ánh mặt trời.

Uh'm. . .

Ở trong lòng cậu yên lặng nhớ kỹ, đến lúc đó, cô nhất định sẽ kinh diễm toàn trường.

Thứ bảy.

Ánh nắng tươi sáng, thời tiết cực kỳ ấm áp, mây trắng nổi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, giống như từng cái kẹo đường, gió xuân ấm áp quất vào mặt, thời tiết như vậy chỉ cần vừa đứng hướng dưới ánh mặt trời sẽ cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.

Tiểu Thỏ bọn họ phải lên đài thi đấu, buổi sáng bắt đầu liền tiến hành diễn tập một lần cuối cùng trong trường học, giữa trưa ăn xong cơm trưa, cô đang đứng ở bóng cây trên đường gọi điện thoại cho Trình Chi Ngôn, liền nghe được thanh âm Tiếu Hàm vang phía sau nói: "Tiểu Thỏ, cậu ăn xong cơm trưa rồi sao?"

"Uh'm, tớ xong rồi." Tiểu Thỏ xoay người lại hướng tới Tiếu Hàm cười cười, gật đầu lên tiếng.

"Cậu đang gọi điện thoại à?" Lúc này Tiếu Hàm mới nhìn thấy di động trên tay Tiểu Thỏ, cậu xin lỗi hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, sau đó lại dặn dò một tiếng nói: "Chúng ta đi phòng vũ đạo phía sau lại điễn một lần trước, chờ cậu nói chuyện điện thoại xong tới."

"Được."

Tiểu Thỏ cười tít mắt lên tiếng, sau đó quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Trình Chi Ngôn.

"Người vừa mới là bạn cùng lớp sao?" Trình Chi Ngôn đã nghe được thanh âm Tiếu Hàm ở trong điện thoại.

" Uh'm, đúng nha, cậu ấy chính là vị bạn học diễn vương tử kia." Tiểu Thỏ cao hứng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cậu ấy tên Tiếu Hàm, anh nước chanh, anh có biết hay không, Tiếu Hàm rất lợi hại, thành tích của cậu ấy là hạng nhất toàn lớp, hạng nhất cả năm cấp, sau đó cậu lại là đại diện môn tiếng Anh chúng ta, nghe nói bên trong lớp chúng ta có rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu ấy a."

"A, thật không? ?" Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng.

"Ừ! Đúng nha!" Tiểu Thỏ tiếp tục càng không ngừng hướng tới Trình Chi Ngôn cằn nhằn nói: "Hơn nữa cậu ấy còn là con lai, mẹ cậu là người Anh quốc, bộ dáng cậu cũng rất tuấn tú a..., uh'm. . . Nói như thế nào đây, chính là cái loại người so sánh với anh nước chanh cũng không hề kém cỏi!"

". . ." Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại khẽ nhíu mày.

Tiểu nha đầu này đánh giá cao người khác làm cho tâm lý anh có phần không quá thoải mái.

"Ai nha, dù sao chờ buổi chiều anh tới có thể thấy được, anh nước chanh, em nói với anh, biểu diễn trận đấu Anh ngữ thú vị lớp chúng ta lần này nhất định sẽ đạt được hạng nhất!" Tiểu Thỏ cao hứng phấn chấn hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

"A.... . Vậy Trình Thi Đồng."

"Uh'm, lớp cô ấy là biểu diễn tiểu phẩm." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Lớp cô ấy hình như là phiên dịch tiểu phẩm trên tiết mục cuối năm một chút biểu diễn, em nhìn thấy cách Trình Thi Đồng ăn mặc tốt lắm, trên hàm răng cô ấy dán một giấy màu đen, giả trang chính mình là bà cụ, ha ha."

"Vậy bạn trai nhỏ Trình Thi Đồng."

"Anh nói Cố Ninh Thư?" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, sau đó chần chờ một chút nói:" Lần này Cố Ninh Thư không có tham gia biểu diễn, cậu ấy... Thân thể không tốt lắm, nếu không thì bằng vào thành tích Anh ngữ của cậu ta hẳn là có thể theo chúng em cùng nhau tập luyện."

"Vậy sao..." Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Buổi chiều anh sẽ qua sớm, em tập luyện tốt nhé."


"A.... . . Được rồi. . ." Tiểu Thỏ có chút không hiểu ra sao cúp điện thoại.

Sao thanh âm anh nước chanh nghe qua giống như không phải đặc biệt cao hứng a?

Chẳng lẽ anh cũng cực kỳ quan tâm vấn đề thân thể Cố Ninh Thư?

Tiểu Thỏ lắc đầu, làm sao có thể, anh nước chanh nhà cô hẳn là nhìn Cố Ninh Thư cực kỳ không vừa mắt mới đúng a. ..

-----

Buổi chiều Đại Lễ Đường trường học tiến hành thi đấu biểu diễn Anh ngữ thú vị, giám khảo ngồi ở hàng thứ nhất đều là giáo viên đến từ các lớp Anh ngữ, hàng thứ hai hàng thứ ba còn lại là chủ nhiệm lớp mỗi lớp và các giáo viên khác. Về sau chính là học sinh các lớp, còn có cha mẹ thuận tiện tới quan sát.

Tiểu Thỏ bọn họ có tổng cộng bảy lớp, mà lớp bọn họ lấy số thứ tự biểu diễn là thứ sáu.

Trận đấu bắt đầu từ hai giờ chiều, từng lớp biểu diễn hai mươi phút mà nói, cũng cần phải một trăm bốn mươi phút mới có thể biểu diễn toàn bộ xong, nói cách khác, đến phiên lớp học Tiểu Thỏ mà nói còn phải đợi hai giờ nữa.

"Bạch Tiểu Thỏ. . . Bạch Tiểu Thỏ? ?" Tiếu Hàm hướng tới Tiểu Thỏ đứng ở cửa Đại Lễ Đường trường học hết nhìn đông tới nhìn tây, chần chờ một chút hô cô hai tiếng.

"Uh'm? ?" Tiểu Thỏ đúng lúc chờ Trình Chi Ngôn tới đây, nghe thấy Tiếu Hàm ở phía sau gọi mình, sửng sốt một chút, sau đó hướng tới cậu chạy tới nói: "Tìm tớ? ?"

"Uh'm." Tiếu Hàm gật gật đầu, đưa tay cầm hai viên kẹo sữa bò từ trong túi áo tới, đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Cái này đưa cho cậu."

"Kẹo sữa bò?" Tiểu Thỏ đưa tay, ngón tay chạm lòng bàn tay ấm áp của cậu, cầm đi hai viên kẹo kia.

". . ." Đôi má Tiếu Hàm nhất thời có phần ửng đỏ, đầu ngón tay của cô có một chút lạnh lẽo, từ trong lòng bàn tay cậu xẹt qua, thật giống như lông vũ nhẹ nhàng phất qua.

Mắt thấy Tiếu Hàm lại không nói, Tiểu Thỏ từ lâu quen cậu trầm mặc, cô vừa bóc giấy gói kẹo sữa bò vừa nhét vào trong miệng mơ hồ không rõ nói: "Cảm ơn cậu a."

"Không khách khí." Tiếu Hàm hướng tới cô mỉm cười, thấp giọng nói.

Lúc Trình Chi Ngôn tới vừa hay nhìn thấy một màn như vậy.

Ánh mặt trời xuyên qua từng phiến lá cây ở trên đường rơi loang lổ trên đất, trong hành lang đã có chút cũ kỹ, cô gái mặc váy đồng phục đang ngẩng đầu lên vẻ mặt tươi cười nhìn nam sinh đứng ở đối diện cô.

Cái nam sinh mặc áo sơmi màu trắng kia, tóc dưới ánh mặt trời lộ ra màu nâu nhợt nhạt, trong ánh mắt tràn đầy đều là ánh mắt ôn nhu nhìn người nữ sinh trước mặt cậu.

Tiểu Thỏ ăn xong xuôi một viên kẹo, nghĩ nghĩ cầm một viên kẹo khác nhét trở về trong tay Tiếu Hàm nói: "Cái này cho cậu, đã cho tớ, cậu không ăn sao?"

Tiếu Hàm hơi run sợ một chút, sau đó lắc đầu cười nói: "Không cần, tớ không thích ăn kẹo."

"A?" Tiểu Thỏ nhất thời kỳ quái nhìn cậu nói: "Cậu không thích ăn kẹo, vậy vì sao trên người cậu mang theo kẹo sữa bò?"

". . ." Đôi má trắng nõn như ngọc của Tiếu Hàm nhất thời nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, cậu chần chờ hai giây, sau đó có chút mơ hồ nói: "Bởi vì trên người cậu có mùi sữa rất dễ chịu, cho nên tớ nghĩ cậu nhất định cực kỳ thích ăn kẹo sữa bò..."

"Ai nha, khà khà.... Đây đều đã bị phát hiện a." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười.

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi đi đến phía sau Tiểu Thỏ, cúi đầu hô một tiếng: "Tiểu Thỏ."

"Uh'm?"

Tiểu Thỏ quay đầu lại.

Tiểu Thỏ quay đầu lại, thấy Trình Chi Ngôn ngược nắng hướng tới chính mình đi tới, nhất thời hân hoan hướng tới anh chạy tới nói: "Anh nước chanh, anh tới a."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn Tiểu Thỏ một đường thẳng đến bên cạnh mình, cười đưa tay sờ sờ đầu cô.

Tiếu Hàm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.

" Anh nước chanh, đây chính là bạn học rất lợi hại em nói với anh!" Tiểu Thỏ túm cánh tay Trình Chi Ngôn đi đến trước mặt Tiếu Hàm, cười tít mắt giới thiệu với anh nói: "Cậu ấy tên Tiếu Hàm."

" Chào cậu." Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn lướt qua trên người Tiếu Hàm, sau đó hướng tới cậu gật gật đầu.

"Xin chào...Anh là...Anh trai Tiểu Thỏ?" Tiếu Hàm có chút giật mình nhìn anh, anh nhìn rõ ràng không phải bộ dáng học sinh trung học, hơn nữa vừa rồi Tiểu Thỏ gọi anh, hơn nữa vẻ mặt hai người bọn họ nhìn giống như cũng có vài phần tương tự, cậu tùy ý đoán một chút.

Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

"Tiếu Hàm! Bạch Tiểu Thỏ! Chủ nhiệm lớp gọi hai người đi qua!"

Bọn họ còn chưa nói mấy câu, cửa hông Đại Lễ Đường liền bị mở ra, một cái đầu tròn nhìn thoáng qua Tiếu Hàm và Tiểu Thỏ đứng ở cửa Đại Lễ Đường hướng tới hai người bọn họ la lớn.

"A..., đến đây!" Tiểu Thỏ quay đầu lên tiếng, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, em đi trước một chút, anh mau đi vào tìm chỗ ngồi ngồi xuống đi, chờ trận đấu kết thúc em lại đi tìm anh."

"Được." Trình Chi Ngôn khẽ gật đầu, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua trên người Tiếu Hàm, sau đó xoay người hướng phương hướng khán phòng đi.

"Đi thôi." Tiểu Thỏ giật nhẹ tay áo Tiếu Hàm, ý bảo cậu mau đi tìm chủ nhiệm lớp.

Hai giờ đúng buổi chiều, trận đấu Anh ngữ thú vị chính thức bắt đầu, dựa theo thứ tự rút thăm, mỗi cái lớp học bắt đầu theo thứ tự biểu diễn tiết mục.

Dù sao vẫn là học sinh sơ nhất, nắm giữ từ ngữ Anh ngữ cũng có vẻ hữu hạn, rất nhiều tiết mục đều là cảnh tượng ngẫu nhiên gặp người quen cực kỳ bình thường, hoặc là tình cảnh vấn đáp đi học.

Đến phiên lớp học Trình Thi Đồng bọn họ biểu diễn, mặc dù mỗi người tạo hình đều rất buồn cười, nhưng mà là vì tiểu phẩm biểu diễn cuối năm, có rất nhiều từ ngữ dùng Trung văn nói ra, có một câu hai nghĩa, tràn đầy hài hước, nhưng mà sau khi phiên dịch thành Anh văn, liền khó tránh khỏi sẽ có vẻ có chút nhàm chán.

Tiểu Thỏ đứng ở phía sau đài, đôi bàn tay khẩn trương cầm lấy màn sân khấu, làm sao bây giờ, giống như lớp học Đồng Đồng biểu diễn đạt được vỗ tay cũng không phải rất nhiều....

Ngộ nhỡ tiết mục bọn họ, giám khảo cũng không thích làm sao bây giờ...

"Tiểu Thỏ? ?" Tiếu Hàm vẫn đứng sau lưng cô nhìn cô vẻ mặt trầm trọng nhịn không được thấp giọng hô cô một chút.

"Uh'm?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, vẻ mặt hồi hộp nhìn cậu.

Tiếu Hàm nhìn biểu tình khi đó trên mặt cô, nhịn không được nở nụ cười một chút, sau đó thấp giọng hỏi "Làm sao vậy, cậu là đang khẩn trương sao? ?"

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ dùng lực gật gật đầu.

Cô quả thật thật khẩn trương a, đặc biệt sau khi nhìn quá nhiều tiết mục như vậy không biết vì sao với tiết mục lớp học chính mình càng ngày càng không có tin tưởng.

" Đừng khẩn trương, lúc trước không phải cậu nói tiết mục chúng ta nhất định làm cho người xem kinh diễm sao?" Thanh âm Tiếu Hàm thật thấp, chậm rãi nói ra liền giống như một trận gió nhẹ vuốt lên bất an trong lòng cô.

Tiểu Thỏ quay đầu lại, thấy Trình Chi Ngôn ngược nắng hướng tới chính mình đi tới, nhất thời hân hoan hướng tới anh chạy tới nói: "Anh nước chanh, anh tới a."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn Tiểu Thỏ một đường thẳng đến bên cạnh mình, cười đưa tay sờ sờ đầu cô.

Tiếu Hàm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.

" Anh nước chanh, đây chính là bạn học rất lợi hại em nói với anh!" Tiểu Thỏ túm cánh tay Trình Chi Ngôn đi đến trước mặt Tiếu Hàm, cười tít mắt giới thiệu với anh nói: "Cậu ấy tên Tiếu Hàm."

" Chào cậu." Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn lướt qua trên người Tiếu Hàm, sau đó hướng tới cậu gật gật đầu.




"Xin chào...Anh là...Anh trai Tiểu Thỏ?" Tiếu Hàm có chút giật mình nhìn anh, anh nhìn rõ ràng không phải bộ dáng học sinh trung học, hơn nữa vừa rồi Tiểu Thỏ gọi anh, hơn nữa vẻ mặt hai người bọn họ nhìn giống như cũng có vài phần tương tự, cậu tùy ý đoán một chút.

Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

"Tiếu Hàm! Bạch Tiểu Thỏ! Chủ nhiệm lớp gọi hai người đi qua!"

Bọn họ còn chưa nói mấy câu, cửa hông Đại Lễ Đường liền bị mở ra, một cái đầu tròn nhìn thoáng qua Tiếu Hàm và Tiểu Thỏ đứng ở cửa Đại Lễ Đường hướng tới hai người bọn họ la lớn.

"A..., đến đây!" Tiểu Thỏ quay đầu lên tiếng, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, em đi trước một chút, anh mau đi vào tìm chỗ ngồi ngồi xuống đi, chờ trận đấu kết thúc em lại đi tìm anh."

"Được." Trình Chi Ngôn khẽ gật đầu, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua trên người Tiếu Hàm, sau đó xoay người hướng phương hướng khán phòng đi.

"Đi thôi." Tiểu Thỏ giật nhẹ tay áo Tiếu Hàm, ý bảo cậu mau đi tìm chủ nhiệm lớp.

Hai giờ đúng buổi chiều, trận đấu Anh ngữ thú vị chính thức bắt đầu, dựa theo thứ tự rút thăm, mỗi cái lớp học bắt đầu theo thứ tự biểu diễn tiết mục.

Dù sao vẫn là học sinh sơ nhất, nắm giữ từ ngữ Anh ngữ cũng có vẻ hữu hạn, rất nhiều tiết mục đều là cảnh tượng ngẫu nhiên gặp người quen cực kỳ bình thường, hoặc là tình cảnh vấn đáp đi học.

Đến phiên lớp học Trình Thi Đồng bọn họ biểu diễn, mặc dù mỗi người tạo hình đều rất buồn cười, nhưng mà là vì tiểu phẩm biểu diễn cuối năm, có rất nhiều từ ngữ dùng Trung văn nói ra, có một câu hai nghĩa, tràn đầy hài hước, nhưng mà sau khi phiên dịch thành Anh văn, liền khó tránh khỏi sẽ có vẻ có chút nhàm chán.

Tiểu Thỏ đứng ở phía sau đài, đôi bàn tay khẩn trương cầm lấy màn sân khấu, làm sao bây giờ, giống như lớp học Đồng Đồng biểu diễn đạt được vỗ tay cũng không phải rất nhiều....

Ngộ nhỡ tiết mục bọn họ, giám khảo cũng không thích làm sao bây giờ...

"Tiểu Thỏ? ?" Tiếu Hàm vẫn đứng sau lưng cô nhìn cô vẻ mặt trầm trọng nhịn không được thấp giọng hô cô một chút.

"Uh'm?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, vẻ mặt hồi hộp nhìn cậu.

Tiếu Hàm nhìn biểu tình khi đó trên mặt cô, nhịn không được nở nụ cười một chút, sau đó thấp giọng hỏi "Làm sao vậy, cậu là đang khẩn trương sao? ?"

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ dùng lực gật gật đầu.

Cô quả thật thật khẩn trương a, đặc biệt sau khi nhìn quá nhiều tiết mục như vậy không biết vì sao với tiết mục lớp học chính mình càng ngày càng không có tin tưởng.

" Đừng khẩn trương, lúc trước không phải cậu nói tiết mục chúng ta nhất định làm cho người xem kinh diễm sao?" Thanh âm Tiếu Hàm thật thấp, chậm rãi nói ra liền giống như một trận gió nhẹ vuốt lên bất an trong lòng cô.





"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn là cực kỳ lo lắng, nhưng mà nhìn tươi cười nhàn nhạt trên mặt Tiếu Hàm, cô vậy mà không hiểu sao cảm thấy đã không phải hoảng sợ như vậy.

" Phía dưới xin mời học sinh lớp một sơ nhất, mang đến cho chúng ta màn kịch ngắn Anh ngữ 《 Cô bé lọ lem 》." Người chủ trì ở trên đài sau khi giới thiệu chương trình, ngọn đèn trên sân khấu nháy mắt liền bị tối sầm.

Một ánh đèn pha màu trắng xuất hiện, Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua Tiếu Hàm đứng sau lưng mình, hít sâu một hơi, mặc váy tràn đầy mụn vá trên quần áo đi lên.

Trình Chi Ngôn ngồi ở trên ghế, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở dưới đèn chiếu, mặc dù mặc trên người đồ hóa trang cũ nát, nhưng lại căn bản không thể che hết đôi mắt ngập nước mà linh động, trong lòng cô ôm quần áo, yên lặng ngồi xổm xuống trên sân khấu, giống như là ở trên bờ sông giặt quần áo.

Lúc này lời bộc bạch (của diễn viên đối với khán giả) bắt đầu: "Long-long-ago. . ."

Tất cả chuyện cổ tích đều coi đây là mở đầu.

Ngay sau đó, mẹ kế Cô bé lọ lem cùng các chị gái mặc váy lộng lẫy xuất hiện.

Bởi vì là trang phục đặc chế sân khấu, phía trên váy các cô khảm đầy kim tuyến, lúc ngọn đèn chiếu rọi trên thân các cô, nháy mắt liền lộ ra cảm giác lộng lẫy.

Nhóm người giám khảo dưới đài liên tục gật đầu, bất luận kịch này cải biên như thế nào, riêng tạo hình trang phục có thể đầy đủ nhìn ra, các học sinh đã cực kỳ để tâm rồi.

Trên sân khấu, các chị gái Cô bé lọ lem cùng mẹ kế đang dùng Anh ngữ thảo luận vũ hội vương tử, trong nháy mắt, các cô liền bỏ lại Cô bé lọ lem đáng thương, chính mình đi tham gia vũ hội.

Sân khấu vốn náo nhiệt nháy mắt một mảnh hắc ám, Cô bé lọ lem đáng thương một mình lui ở trong góc, cúi đầu khóc nức nở.

Một trận tiếng nhạc êm tai vang lên, tiên nữ đỡ đầu xuất hiện, trong tay bà cầm cây gậy ma pháp, niệm niệm thần chú đối với Cô bé lọ lem, sau đó gậy ma pháp nhẹ nhàng nâng một chút, một màn kỳ tích nháy mắt đã xảy ra.

Quần áo Tiểu Thỏ mặc tràn đầy mụn vá kia, nhẹ nhàng xoay một vòng trên sân khấu, sau đó giống như thật sự có ma pháp, từ bả vai bắt đầu, váy của cô từ từ thay đổi, một vòng lại một vòng, giống như hoa sen nổi lên trên mặt hồ, váy vốn cũ nát không chịu nổi vậy mà dần dần biến thành váy màu xanh da trời xinh đẹp, đèn pha chiếu vào trên váy của cô, làn váy của cô phản xạ ra ánh sáng ngọc lóng lánh trong sáng.

Trong nháy mắt đó, cô giống như bươm buớm phá kén hiện ra xinh đẹp mà mê người, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Bên trong Đại Lễ Đường im ắng, tất cả mọi người bị một màn trước mắt này kinh sợ.

Rõ ràng một giây trước quần vẫn là áo bẩn cũ nát không chịu nổi, rốt cuộc là làm như thế nào trước mặt nhiều người như vậy nháy mắt biến thành váy lễ phục màu xanh xinh đẹp?

Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt yên lặng nhìn chăm chú vào người trên sân khấu.

Cô dưới ánh đèn, làn da trắng nõn bóng loáng giống như trứng gà lột vỏ, mắt to trắng đen rõ ràng vụt sáng nhìn người xem dưới võ đài, trên nét mặt mang theo một tia cười khẽ vui sướng, tràn đầy đều là cô gái trẻ chờ mong.

Anh vẫn cảm thấy Tiểu Thỏ của anh đáng yêu, nghịch ngợm, cho đến giờ phút này cuối cùng anh mới phát hiện thì ra cô cũng là xinh đẹp, là mê người.

Cô bé lọ lem có váy xinh đẹp, vội vàng ngồi trên xe ngựa bí đỏ tròn vo, hướng tới phương hướng tòa thành đi qua.

Ngọn đèn trên sân khấu nháy mắt sáng lên toàn bộ, Tiếu Hàm mặc lễ phục của vương tử nước Anh xuất hiện tại trung tâm sân khấu.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro