416-420

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu hạ mắt nhìn Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Nếu không thì chẳng lẽ còn muốn sắp xếp cậu ta ngồi ở phía sau em? Biết rõ cậu ta có ý đồ với em, anh còn để cậu ta bên cạnh em, em cảm thấy chỉ số thông minh của anh không đủ dùng hay là tình thương không đủ dùng?"

"..." Tiểu Thỏ bị lời nói của anh làm nghẹn.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn lẫn nhau rất lâu, Tiểu Thỏ mất hứng nói: "Cho dù nói như thế nào, anh làm ngươi như vậy đều là không đúng, bất luận cậu ấy có phải thật sự ta có ý đồ với em hay không, ít nhất anh nên là tin tưởng em, tin tưởng tình cảm của em với anh."

" Ngoại trừ tin tưởng tình cảm của em, anh cảm thấy loại bỏ tất cả vật cản càng tốt." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, gằn từng tiếng hướng tới cô nói.

"Anh..." Tiểu Thỏ nhất thời chán nản, "Anh chính là ỷ vào anh có năng lực, cho nên anh có thể làm Tiếu Hàm từ bên cạnh em ra xa, nhưng anh làm ngươi như vậy chính là rõ ràng không tin em! Hôm nay Đồng Đồng nói cô giáo Anh ngữ thích anh, còn để cho em cùng đi văn phòng anh giám sát anh, em còn nói chuyện vì anh, nói anh tuyệt đối sẽ không thích người khác, nhưng mà anh vậy mà không tin em..."

Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ hơi hơi đỏ lên, trầm mặc chốc lát, sau đó thản nhiên nói: "Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, người có năng lực tự nhiên có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm, anh biết em tin tưởng anh, nhưng mà nếu giờ phút này em có năng lực điều nhóm người cô giáo Anh ngữ đi mà nói, anh tin tưởng em cũng phải làm như vậy."

"Em mới sẽ không làm chuyện đê tiện như thế!!" Tiểu Thỏ lớn tiếng hướng tới Trình Chi Ngôn nói/

"..."

Trình Chi Ngôn cùng Hạ Phong lập tức trầm mặc.

Cả gian phòng nháy mắt an tĩnh dọa người, ngay cả tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm chạp kia giờ phút này nghe qua đều đã đặc biệt chói tai.

" Đê tiện?" Trình Chi Ngôn nhăn lông mi thanh tú, chậm rãi mở miệng, thanh âm cực thấp lặp lại cái từ Tiểu Thỏ vừa mới nói kia một lần.

"Em..." Tiểu Thỏ có chút không quá tự nhiên nhìn anh, vừa rồi cô cũng là nhất thời sốt ruột liền thốt ra cái từ kia.

"Anh đê tiện?" Trên mặt thanh tú của Trình Chi Ngôn vẻ mặt có chút khó coi hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"..."

Tiểu Thỏ cúi đầu, mặc dù biết chính mình vừa rồi nhất thời nóng vội nói sai từ rồi, nhưng mà muốn cô lập tức giải thích cùng Trình Chi Ngôn cô vẫn là làm không được.

" Ha ha ha... Cái kia, Tiểu Thỏ nhất định không phải cái ý tứ kia, em hẳn là nói sai rồi." Lúc này Hạ Phong vội vàng cười ha ha nói: "Trình Chi Ngôn, đừng nóng giận, đừng nóng giận, tới tới tới, chúng ta dùng bữa, dùng bữa."

"..."

"..."

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, nhưng mà cô vẫn cúi đầu, bộ dáng dường như không tính toán nói chuyện.

"Ai nha nha, bao nhiêu tuổi rồi a??" Hạ Phong thấy anh vẫn không nói lời nào như cũ, vội vàng tiếp tục làm sôi nổi không khí nói: "Trình Chi Ngôn cậu đã lớn như vậy, Tiểu Thỏ còn nhỏ, cậu nhường em ấy đi?"

"Cô ấy còn nhỏ?" Trình Chi Ngôn cười lạnh một tiếng nhìn Hạ Phong nói: "Cô từ nhà trẻ bắt đầu, tớ vẫn nhường cô ấy, hiện tại đều đã lớn như vậy, còn muốn tớ nhường như thế nào?"

Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, cúi đầu cầm lấy chiếc đũa ăn trong mâm, không nói.

"Cái này. . ."

Hạ Phong nhìn cái này lại nhìn cái kia, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải rồi.


Một bữa cơm, nửa trước ba người chuyện trò vui vẻ, nửa sau chính là trầm mặc, kéo dài trầm mặc.

Hạ Phong cảm thấy chính mình xấu hổ, nhưng vô luận anh ta hoà giải như thế nào hai người kia chính là không rên một tiếng.

Anh ta tự quyết định một hồi, dứt khoát cũng buông tha khuyên giải, cúi đầu yên lặng dùng bữa.

Sau khi bữa tối chấm dứt, Hạ Phong thanh toán, dựa theo quán tính lại cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ đùa giỡn nói: "Tiểu Thỏ Thỏ a, anh đưa em về nhà có được hay không?"

Thực ra anh ta chính là thuận miệng, tùy tiện hỏi, nhưng mà không nghĩ tới Tiểu Thỏ vậy mà thật sự ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó lại nhìn Trình Chi Ngôn một cái, gật gật đầu nghiêm túc nói: " Được, anh Hạ Phong, anh đưa em về đi."

Tươi cười trên mặt Hạ Phong lập tức liền cứng lại rồi.

Ngay tại trong nháy mắt Tiểu Thỏ gật đầu đồng ý đó, anh ta cơ hồ cũng có thể cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Trình Chi Ngôn, gần như muốn chọc thủng cả người anh ta.

"Khụ khụ, cái kia, Tiểu Thỏ...Em thật sự cùng anh đi?" Thanh âm Hạ Phong run run rẩy rẩy hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Hôm nay anh... Là anh đi xe tới đây a."

" Không có việc gì, chúng ta có thể cùng nhau ngồi xe công cộng đi." Tiểu Thỏ hướng tới Hạ Phong cười, cười không ngừng làm lòng anh ta nháy mắt run rẩy.

Hạ Phong vẻ mặt khóc không ra nước mắt hướng tới Trình Chi Ngôn cầu cứu.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn giống như cái gì đều không thấy, thản nhiên nói: "Nếu như vậy, tớ đi về trước đây."

Vừa dứt lời, anh đã đứng dậy, cầm lấy áo khoác treo ở trên ghế, xoay người lập tức ra ngoài rồi.

"Ai ai. . . Trình Chi Ngôn, vợ cậu còn ở chỗ này a! !" Hạ Phong vội vàng lên tiếng muốn gọi anh.

". . ."

Tiểu Thỏ nhìn bóng lưng Trình Chi Ngôn dần dần đi xa, nhịn không được cắn cắn môi mình.

Cái gì... Anh nước chanh làm gì đột nhiên liền tức giận...

" Đi thôi, Tiểu Tổ Tông của anh..." Hạ Phong vẻ mặt cười khổ nhìn Tiểu Thỏ nói: "Hôm nay anh không đưa em về nhà an toàn, phỏng chừng anh liền không thấy được mặt trời buổi sáng ngày mai rồi."

" Nào có khoa trương như thế!" Tiểu Thỏ liếc Hạ Phong một cái, rầu rĩ nói.

" Nào có khoa trương, Trình Chi Ngôn nhà các em là người tính tình thật tốt vậy mà cũng sẽ tức giận lớn như vậy." Hạ Phong đi đến cửa phòng, vô cùng thân sĩ kéo cửa ra giúp Tiểu Thỏ nói: "Em a, cũng hơi chút thông cảm cậu ấy một chút."

". . ."

Tiểu Thỏ trầm mặc chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phong nói: "Chẳng lẽ là em sai rồi? Anh cảm thấy Tiếu Hàm có ý tứ với em chính là thật sự có ý tứ sao, Tiếu Hàm cho tới bây giờ đều không có thổ lộ với em hoặc là cái khác, cho tới nay cậu ấy đều là coi em như bạn bè đối đãi, em cũng là thật lòng coi cậu ấy là bạn bè, liền bởi vì cái dạng này anh liền muốn lợi dụng quan hệ đem người ta điều đi sao? ?"

"Chậc chậc, Tiểu Thỏ, nói không thể nói như vậy, cái gì bạn bè không bạn bè, giữa nam nữ nào có cái gì bạn bè thuần khiết a." Hạ Phong vẻ mặt không tán thành nhìn cô nói: "Đây đổi lại là anh, anh nhất định cũng đem tình địch chính mình khiến cho càng xa càng tốt a, để ở dưới mí mắt cho chính mình ấm ức làm gì."

"Không có bạn bè thuần khiết?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn anh ta.

"Đúng." Hạ Phong dùng lực gật gật đầu.

" Vậy hai ta a, hai ta cũng không tính bạn bè thuần khiết sao, hai ta ngay cả bạn bè cũng không tính sao?" Tiểu Thỏ cau mày vô cùng sắc bén hỏi vấn đề này.


Hạ Phong ngẩn ra, trên mặt biến đổi vài lần, lúc này mới toét miệng hướng tới Tiểu Thỏ cười ha ha nói: " Hai ta, đây không phải quan hệ anh em thuần khiết sao, hơn nữa, em là vợ bạn anh, không thể lừa gạt a!"

" Vậy anh còn mỗi ngày đùa giỡn em." Tiểu Thỏ nhìn anh ta, thanh âm rầu rĩ nói: "Anh thấy em đều đùa giỡn em? Miệng đều không có nói cái gì đứng đắn, anh mỗi ngày đều đùa giỡn em, anh đều có thể tiếp thụ, vì sao liền không có thể tiếp nhận em có một người bạn bè bình thường a? ?"

" Kia không giống nhau a." Hạ Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Anh không phải là ngoài miệng diễn trò sao, trong lòng anh lại không có loại tư tưởng kia với em, Trình Chi Ngôn đương nhiên có thể tiếp thu anh, nếu anh mỗi ngày nghĩ biện pháp cướp em từ bên cạnh Trình Chi Ngôn, cậu ta liền giết anh, được chứ?"

". . ."

Tiểu Thỏ nghe Hạ Phong nói, nháy mắt cảm thấy có chút không biết nói gì.

"Ai, nói trắng ra là, thực ra chính là anh nước chanh có chút ghen, đàn ông sao, đối với phụ nữ mình thích nhất định là sẽ có vẻ để ý." Hạ Phong mang theo Tiểu Thỏ vừa hướng tới bên ngoài khách sạn đi vừa nói: "Em đừng nói cho anh, em cho tới bây giờ đều không có nếm qua dấm chua của Trình Chi Ngôn a!"

" Không có."

Tiểu Thỏ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, phát hiện chính mình thật đúng là không có nếm qua dấm chua, "Bởi vì em tin tưởng anh nước chanh a! !"

" Cái gì bởi vì em tin tưởng anh nước chanh? ?" Hạ Phong vẻ mặt khinh thường nói: "Đó là bởi vì Trình Chi Ngôn căn bản không cho em cơ hội ghen được chứ, cậu ấy thản nhiên dọn dẹp nữ sinh bên cạnh, em xem anh nước chanh có bạn nữ sao? Có hồng nhan tri kỷ sao?? Không có đi, em ngay cả cơ hội ghen đều không có, em đương nhiên không ăn giấm rồi."

"..."

Tiểu Thỏ cau mày nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu nói: "Nhưng mà em biết cô giáo Anh ngữ chúng em thích anh, em cũng không có ghen a."

" Chậc chậc..." Hạ Phong hướng tới Tiểu Thỏ khoát khoát tay nói: "Cô bé, em rốt cuộc vẫn lại là quá trẻ con, anh nước chanh bảo vệ em tốt quá, nếu như em không có ghen, hoặc là vì em yêu không đủ sâu, hoặc là vì em căn bản không có tận mắt nhìn thấy hình ảnh cho em ghen."

Yêu không đủ sâu??

Hình ảnh ghen?

Tiểu Thỏ cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy hai thứ này đều chẳng quan hệ với cô.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Hạ Phong đưa tay vỗ vỗ đầu nói: "Đi thôi, anh đưa em về nhà, sau khi trở về nói lời xin lỗi với anh nước chanh, lại không có việc lớn gì, hai vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa a!"

" Vì sao muốn em xin lỗi a, em lại không có làm sai cái gì." Tiểu Thỏ vẻ mặt buồn bực nhìn Hạ Phong: "Chuyện điều Tiếu Hàm đi lớp khác vốn là anh không đúng!"

"Ai. . ."

Hạ Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Thôi, thôi, tình cảm hai người anh mù quáng tham gia cái gì a. . .

Ý nghĩ của đứa nhỏ chính là quá mức khờ dại, chờ cô trưởng thành thì tốt rồi.

Nhưng mà một người từ nhỏ đến lớn đều được bảo vệ cực kỳ tốt, rốt cuộc làm sao mới có thể lớn lên a? ?

Hạ Phong vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ, hàng này tình cảm thật sự là một đường quá mức xuôi gió xuôi nước rồi.... Có đôi khi cũng nên xuất hiện chút suy sụp nhỏ, làm cho cô hiểu rõ tầm quan trọng của Trình Chi Ngôn với cô.


Hạ Phong đem Tiểu Thỏ an toàn đưa đến cửa nhà liền rời đi.

Tiểu Thỏ đứng ở cửa lớn nhà mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ tối như mực, thở dài một hơi, hôm nay mẹ lại đi trực ban rồi.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ nhà Trình Chi Ngôn, cũng là một mảnh tối đen, chẳng lẽ.... Anh nước chanh còn chưa có trở lại sao? ?

Cô cùng Hạ Phong là ngồi xe công cộng trở về, dựa theo nguyên tắc mà nói, Trình Chi Ngôn lái xe sẽ phải về nhà trước so với bọn họ mới đúng a. . .

Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn cửa sổ nhà anh một hồi, sau đó lại thở dài một hơi lấy ra cái chìa khóa từ trong túi áo về nhà.

Vào phòng, Tiểu Thỏ cầm cái chìa khóa thuận tay đặt trên tủ giầy, mở đèn, lại mở ti vi, tùy tiện mở một kênh, lúc trên ti vi tiếng người ồn ào trút xuống cả căn phòng rốt cục có vẻ không phải im lặng như vậy.

Nhìn thời gian còn sớm cô lập tức đi túm một tấm khăn tắm trên ban công, tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Tắm rửa xong ra ngoài, Tiểu Thỏ theo thói quen cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, phía trên không có cuộc gọi, một tin nhắn chưa đọc đều không có.

Không biết vì sao cô liền cảm thấy trong lòng có loại cảm giác vắng vẻ.

Lau khô đầu lại mặc áo ngủ xong, Tiểu Thỏ do dự một chút, cuối cùng đi đến trên ban công, hướng tới phòng Trình Chi Ngôn cách vách nhìn thoáng qua, phòng của anh vẫn tối như mực như cũ, rõ ràng anh còn chưa trở về.

Sao lại thế này. . .

Anh nước chanh rốt cuộc đi nơi nào rồi hả ? ?

Cô có nên gọi điện thoại hỏi một câu hay không a?

Tiểu Thỏ nắm lấy di động trong tay, mất mát trong lòng giống như cỏ hoang lan tràn không giới hạn.

Vẫn là... Thôi đi...

Tiểu Thỏ nhớ tới lúc ăn cơm tối, vẻ mặt Trình Chi Ngôn trầm mặc lại lạnh lùng, cuối cùng buông tha ý niệm này.

Thời gian còn sớm không bằng liền xem tivi giết thời gian đi. . .

Tiểu Thỏ nghĩ như vậy dứt khoát liền lên giường, dựa ở trên đầu giường bắt đầu xem tiết mục giải trí trên tivi.





Đêm dần dần sâu, Tiểu Thỏ nắm lấy di động trong tay, vừa không tập trung xem ti vi vừa theo dõi động tĩnh trên di động.

Từ lúc cô bắt đầu xem tivi đến bây giờ điện thoại di động tổng cộng chấn động bốn hồi, nhưng mà mỗi lần cô cầm lấy điện thoại di động xem lại phát hiện tin nhắn không phải 10086 nhắc nhở chính là quảng cáo không hiểu ra sao.

Anh nước chanh cho tới bây giờ đều không có liên lạc cô. . .

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng bất an.

Vừa rồi bộ dáng anh nước chanh giống như tâm tình thật không tốt, không biết lúc anh lái xe có thất thần hay không.... Đụng phải cái gì a. . . Hoặc là anh một mình ở trong cửa hàng bóp tiền bị trộm rồi hả ? ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Thỏ dứt khoát từ trên giường ngồi dậy, lại chân không chạy đến trên ban công hướng tới phòng Trình Chi Ngôn nhìn qua.

Nhưng mà bây giờ cô vừa mới đẩy mở cửa sổ, trong phòng Trình Chi Ngôn tối như mực cách vách kia lại đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tiểu Thỏ sợ tới mức trong lòng hồi hộp một phen, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Nương ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ cùng ngọn đèn trong phòng rỉ ra, Tiểu Thỏ rốt cục thấy rõ ràng bóng người bỗng dưng xuất hiện kia thực ra là Trình Chi Ngôn.

" Chanh. . Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ cúi đầu hô một tiếng.

Anh ở nhà? ? Là vừa vặn về đến nhà hay là đều ở nhà, lại không có mở đèn a? ?

Ngay tại lúc trong đầu cô nhớ lại mấy vấn đề loạn thất bát tao này....


Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.

? ?

Tiểu Thỏ cảm thấy.... Anh nước chanh giống như có phần không quá đúng lắm? ?

Nhưng mà không đợi cô mở miệng hỏi, Trình Chi Ngôn đã yên lặng leo lên ban công đứng ở trước cô.

Khoảng cách gần như vậy, mùi trong veo mà lạnh lùng riêng biệt trên người anh kia nháy mắt liền bao vây cô trong đó.... Dường như còn lẫn lộn mùi rượu nồng đậm? ?

Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi Trình Chi Ngôn có phải uống rượu hay không, anh vậy mà đã vươn ra một bàn tay thon dài bất ngờ bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô hướng tới phương hướng chính mình.

Tiểu Thỏ lảo đảo một cái không có đứng vững cả người liền hướng tới trong ngực Trình Chi Ngôn ngã tới.

Một bàn tay anh ôm vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Thỏ, một cánh tay kia nắm chiếc cằm thon, lập tức cúi người hôn lên môi hồng nhuận.

"Ưm. . . Nước chanh. . ." Thanh âm Tiểu Thỏ còn chưa hô ra khỏi miệng liền đã bị anh ngăn ở trong miệng.

Lưỡi trắng mịn của anh cạy mở răng của cô, đầu lưỡi tìm đến đầu lưỡi mềm mại của cô, hung hăng mang theo một tia ý tứ trừng phạt.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận trời đất ngả nghiêng, một cỗ vị rượu nồng đậm nháy mắt liền từ trong miệng cô lan tràn.

Anh. . . Uống rượu rồi hả ? ?

Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn khuôn mặt thanh tú đẹp trai Trình Chi Ngôn.

Trên mặt của anh cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì, thậm chí có thể nói vẻ mặt của anh là trong veo mà lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc.

Đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm kia giống như một cái đầm nước suối sâu không thấy đáy, yên lặng nhìn chăm chú vào cô.

Ánh mắt hai người bọn họ liền thẳng tắp nhìn đối phương như vậy, nhưng mà quấn cùng một chỗ.

Tiểu Thỏ dần dần cảm thấy trên người có chút nóng lên, mặt cũng không tự chủ được đỏ, cuối cùng, cô bại trận trong ánh mắt Trình Chi Ngôn, yên lặng nhắm hai mắt lại.

Nụ hôn của anh hoàn toàn khác trước kia.

Càng thêm dùng lực, càng cường thế, cũng càng làm cô không được phép từ chối.

Trái tim Tiểu Thỏ ở trong lồng ngực phù phù nhảy, tốc độ nhanh gần như sắp từ trong cổ họng bung ra.

Một bàn tay Trình Chi Ngôn ôm eo của cô, khiến cho thân thể của cô dán chặt anh, mà một cánh tay kia của anh chế trụ sau đầu cô, tư thế như vậy làm cho cô trong lòng anh, dưới môi anh căn bản không thể nhúc nhích.

Tiểu Thỏ cảm thấy trước mắt mình có một chút hoa mắt chóng mặt.

Hô hấp của anh cũng mang theo một chút vị rượu nồng đậm ấm áp phun trên gương mặt cô, thậm chí bởi vì anh đang hôn môi cô, cô cũng có thể cảm giác được mũi thẳng thắn của anh đang ở trên mặt mình.

Tiểu Thỏ không biết anh uống vào bao nhiêu rượu, cũng không biết tửu lượng anh nước chanh rốt cuộc là bao nhiêu, có uống rượu hay không.

Cô chỉ biết là bản thân bị anh quyết đoán cường thế dây dưa, gần như cơ hội để cho cô thở dốc một chút, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, đành phải bị ép quấn quít cùng anh.

Tiểu Thỏ liền ngửa đầu đứng ở trên sân thượng như vậy, tay nhỏ mảnh khảnh cũng dần dần vốn để ở ngực của anh chuyển biến thành vòng cổ của anh.

Một cái nụ hôn nhiệt liệt như vậy không biết giằng co bao lâu, mãi đến khi Tiểu Thỏ cảm thấy cánh môi mình có một chút đau Trình Chi Ngôn mới chậm rãi dời lên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro