431-435

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"..." Tiểu Thỏ nhất thời không nói gì.

Ăn xong cơm trưa lại nghỉ ngơi một hồi, trận đấu buổi chiều liền chính thức bắt đầu.

Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng cầm số thứ tự, cởi áo khoác dài, mặc quần vận động, đi sân thể dục.

Cố Ninh Thư đi theo phía sau hai người các cô cách đó không xa, không nhanh không chậm đi tới.

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Cố Ninh Thư một cái, đè thấp thanh âm hướng tới Trình Thi Đồng hỏi: "Ai, Cố Ninh Thư nhà cậu... Thân thể không sao cả đi?"

"Uh'm." Trình Thi Đồng chần chờ một chút gật đầu nói: "Cơ bản không có gì đáng ngại, chỉ cần không bị trọng thương đổ máu không ngừng liền không sao."

"Đồng Đồng... Thực ra có đôi khi tớ cực kỳ khâm phục cậu..." Tiểu Thỏ thở dài một hơi nói: "Cảm thấy cậu biết nhiều hơn tớ, tính cách lại kiên cường... Lần trước Cố Ninh Thư mất tích lâu như vậy cậu vẫn kiên trì không ngừng chờ cậu ấy như cũ, nhưng mà trước mắt anh nước chanh không để ý tớ vài ngày tâm lý của tớ liền khổ sở."

Trình Thi Đồng an ủi vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Đừng nghĩ như vậy, có một số việc nếu không xảy ra mà nói cậu vĩnh viễn sẽ không biết chính mình có bao nhiêu kiên cường, nhưng tớ hi vọng chuyện giống tớ như vậy vĩnh viễn không cần xảy ra ở trên người cậu."

Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt của cô, cái hiểu cái không gật gật đầu.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều, trận đấu phải cố lên, đừng nghĩ chú nhỏ, chú cũng là bực bội cậu." Trình Thi Đồng nắm tay Tiểu Thỏ, mang theo cô hướng tới trước sân thể dục vừa đi vừa nói: "Cậu từ nhỏ liền cùng với chú, thói quen chú chăm sóc cậu, làm bạn cậu, trong lòng cũng vẫn cảm thấy tương lai sẽ cùng với chú, cho nên một chút cảm giác nguy cơ đều không có, tớ nói với cậu, con gái muốn thích hợp phải ghen, phát giận, như vậy chú mới có thể cảm thấy cậu để ý chú."

"Phát giận... Giống như không tốt lắm đâu?" Tiểu Thỏ chần chờ một chút, hướng tới Trình Thi Đồng thấp giọng nói: "Hai người cùng một chỗ vui vẻ thì tốt rồi vì sao phải phát giận a."

Bước chân Trình Thi Đồng đột nhiên ngừng lại, cô quay đầu nhìn Tiểu Thỏ, thở dài một hơi nói: "Tiểu Thỏ, đôi khi tớ thật sự không biết cậu rốt cuộc là quá ngu dốt hay là quá hiểu chuyện, nếu như cậu cảm thấy không vui, mất hứng liền nói thẳng ra, người chân chính yêu cậu tuyệt đối sẽ không vì vậy mà rời khỏi cậu, hiểu chưa?"

"Uh'm..." Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu.

Trình Thi Đồng có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Thôi, đi điểm danh trước đi."

Các học sinh cao nhất tham gia chạy một nghìn năm trăm mét bị chia làm bốn tổ, mỗi tổ tám người, cuối cùng dựa theo thời gian mỗi người sử dụng xếp thứ hạng, nói cách khác, cho dù ngươi là hạng nhất tổ này có lẽ đặt vào tổ khác chính là cuối cùng rồi...

Trình Thi Đồng ở tổ thứ hai, Tiểu Thỏ ở tổ thứ tư.

Hai người các cô đứng ở giữa đội ngũ khác nhau, liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, sau đó cùng nhau làm một cái động tác cố lên.

Ba tổ phía trước rất nhanh liền kết thúc.

Đến phiên tổ thứ tư lên sân khấu, Tiểu Thỏ sờ trái tim bởi vì khẩn trương mà "Phù phù phù phù" không ngừng nhảy, nhịn không được nhìn xung quanh.

Lúc này cô hy vọng có thể thấy bóng dáng quen thuộc kia, dù cho chỉ có liếc mắt một cái cũng có thể làm cho tim bối rối đập ổn định không ít.

Nhưng mà mãi cho đến khi Tiểu Thỏ đứng ở trên vạch xuất phát cô vẫn là không có thấy bóng dáng Trình Chi Ngôn.

Súng lệnh ra lệnh một tiếng.

Tiểu Thỏ kiềm chế tràn đầy thất vọng trong lòng, hướng tới phía trước chạy ra ngoài.

Hai giờ chiều ánh mặt trời chiếu trên bầu trời xanh thẳm, trên đường chạy sân thể dục màu đỏ từng đạo bóng dáng đang ra sức chạy băng băng về phía trước.

Hai bên đường chạy tiếng cố lên không dứt bên tai cùng với cờ xí tươi đẹp tung bay trên sân thể dục, hình thành một đạo phong cảnh độc đáo mà bóng đẹp.

Tiểu Thỏ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cô chỉ cảm thấy phổi chính mình sắp nổ mạnh, cái loại cảm giác này giống như chính mình là một con cá bị sóng biển xô lên bờ, bất luận vùng vẫy như thế nào đều chẳng có ích gì.

Mẹ...

Cô ghét nhất bị chạy bộ rồi ! !

Tiểu Thỏ vừa ở trong lòng mặc niệm những lời này vừa cắn răng liều mạng chạy lên phía trước.

"Cố lên! Cố lên! Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên! !"

Lúc cô chạy qua chỗ lớp các cô từng đợt tiếng có tiết tấu vang lên bên tai cô.

Nhắc tới cũng kỳ quái, ban đầu gian nan chạy qua tám trăm mét, chân của cô thật giống như vô cảm, chỉ là theo mệnh lệnh máy móc trong não chạy băng băng về phía trước, căn bản không cảm giác được khó chịu.

Tiểu Thỏ cố nén kích thích muốn khóc, ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ:

Sườn xào chua ngọt, gà xào cay, thịt bò thăn muối tiêu, đầu sư tử, cá mực rán, gà quay lớn, già li xào cua, chân gà cay...

Đọc tên một món ăn chân của cô liền giống như có lực lượng rót vào, chút bất tri bất giác cô vậy mà từ cuối cùng chạy tới thứ tư.

"Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên! Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên a! !"

Các học sinh đứng ở bên cạnh đường chạy mắt thấy Tiểu Thỏ vượt qua một cái lại một cái đối thủ, nhịn không được lập tức sôi trào lên.

"Cố lên! Hướng về phía trước! Vượt qua cô! Bạch Tiểu Thỏ! !"

Một tiếng so với một tiếng cố lên chấn động màng tai Tiểu Thỏ.

Trình, Chi, Ngôn!!

Lúc trong lòng cô yên lặng đọc xong một chuỗi dài tên đồ ăn kia, rốt cục đọc đến người trong lòng, Tiểu Thỏ nháy mắt lại nghĩ tới bộ dáng anh vẻ mặt ôn nhu hướng tới cô giáo Anh ngữ cười.

Tức chết Bảo Bảo rồi ! !

Cô quyết định nếu tối hôm nay Trình Chi Ngôn vẫn còn không để ý cô, cô liền quấy rầy đến khi anh để ý chính mình mới thôi!!

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi chạy bay tới phía trước, cả người giống như phóng thích lực lượng, nháy mắt lại vượt qua hai người.

Một vòng cuối cùng còn một bóng dáng cuối cùng chạy ở trước mặt cô rồi.

"Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên! Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên!" Bạn cùng lớp Tiểu Thỏ lập tức liền bắt đầu chuyển động, bọn họ dọc theo bên cạnh đường chạy, một cái đi theo sau lưng Tiểu Thỏ, lớn tiếng hò hét trợ uy cho cô.

Mắt thấy điểm cuối ngay trước mắt, Tiểu Thỏ cắn chặt răng ra sức hướng tới điểm cuối vọt tới.

"Số 428, Trần Vân Vân, 4 phút 59 giây."

"Số 437, Bạch Tiểu Thỏ, 5 phút 03 giây."

"Số 451..."

Thầy giáo đứng ở điểm cuối vừa nhìn vừa báo ra thành tích.

"Nha! ! Chúng ta là thứ hai!!" Các học sinh một đường chạy đến điểm cuối theo Bạch Tiểu Thỏ nghe thấy thầy giáo báo ra thành tích nhất thời một trận hoan hô.

Tiểu Thỏ nghe tiếng hoan hô bên tai tốc độ vẫn hướng về phía trước rốt cục dần dần chậm chậm lại.

Ai. . . Đáng tiếc... Còn kém 4 giây cô chính là hạng nhất tổ rồi. . .

Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, dưới chân mềm nhũn, cả người liền nhịn không được hướng tới trên mặt đất quỳ xuống.

Trong nháy mắt đầu gối tiếp xúc mặt đất đó, một trận đau đớn truyền tới.


"Cẩn thận! !" Các học sinh bên ngoài đường chạy nhất thời phát ra một trận kinh hô.

Tiểu Thỏ quỳ rạp xuống đất, hai tay chống mặt đất, thở hổn hển một hồi lâu lúc này mới nghiêng người ngồi xuống.

"Tiểu Thỏ! Cậu không sao chứ?" Một bạn học nháy mắt xông tới.

Trình Thi Đồng xông lên phía trước duỗi tay nắm chân của cô, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Như thế nào, ngã chỗ nào rồi?"

"Đầu gối. . ." Tiểu Thỏ đau nhe răng trợn mắt.

"Tớ nhìn xem. . ." Trình Thi Đồng thật cẩn thận vén ống quần Tiểu Thỏ lên, may mà mặc quần vận động, ống quần có vẻ rộng thùng thình nhẹ nhàng vén lên trên một chút, bắp chân trắng nõn liền lộ ra.

Lại hướng lên trên, đầu gối của cô đã trầy một chút da, có vết máu thấm ra, may mà cách vải vóc, trên miệng vết thương không có dính vào bất luận cái gì cùng bụi đất.

"Tớ đỡ cậu đi phòng y tế." Trình Thi Đồng thấy miệng vết thương trên chân cô, nhất thời nhíu nhíu mày đưa tay túm cánh tay của cô liền muốn kéo cô từ trên mặt đất.

Thế nhưng với tư thế Tiểu Thỏ nghiêng người ngồi dưới đất, cô căn bản là túm không được.

" Ai tới giúp đỡ..." Trình Thi Đồng còn chưa nói xong một thanh âm ôn hòa liền từ bên ngoài đám người vây quanh bọn họ truyền tới nói: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu làm sao vậy?"

Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ đồng thời quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy Tiếu Hàm đẩy đám người tầng tầng lớp lớp ra hướng tới hai cô đi tới.

Trên gương mặt đẹp trai có một nét lo lắng rõ ràng.

Vừa rồi trên đài xem, cậu thấy Tiểu Thỏ ngã xuống liền vội vội vàng vàng chạy tới, giờ phút này đến gần rồi thấy trên da thịt trắng nõn của cô thậm chí có vết máu đỏ tươi thấm ra.

Mặc dù biết rõ cô cố ý bảo trì khoảng cách cùng mình, cũng biết rõ rành rành trong lòng cô cũng không có phương diện tình cảm kia với anh, nhưng anh vẫn là nhịn không được đem ánh mắt đặt ở trên thân thể cô.

"Tớ... Khá tốt...." Tiểu Thỏ nhìn Tiếu Hàm vẻ mặt quan tâm, ánh mắt hướng tới bốn phía tìm kiếm.

Thất vọng trong lòng nhất thời giống như giếng sâu không thấy đáy, một lòng không ngừng mà rơi xuống.

"Tớ đỡ cậu đi phòng y tế." Tiếu Hàm nhìn miệng vết thương trên chân cô, nhíu nhíu mày sau đó ngẩng đầu hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Chúng ta một người đỡ một bên cô ấy đi."

". . ." Trình Thi Đồng chần chờ chốc lát, khẽ cắn môi gật đầu nói: "Được, tới, một, hai, ba!"

Cùng với khẩu lệnh của cô, Trình Thi Đồng cùng Tiếu Hàm đồng thời dùng lực, lập tức túm Tiểu Thỏ từ trên mặt đất lên.

Vừa rồi ngồi dưới đất đầu gối của cô vẫn duy trì trạng thái gấp khúc, những cái vết máu bên trong miệng vết thương chảy ra đã mơ hồ có dấu hiệu ngưng kết, mà giờ phút này lại đột nhiên đứng thẳng lên, miệng vết thương vốn sắp đông lại lập tức lại chảy ra máu.

"Ti - -" Tiểu Thỏ nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

Thật sự là quá đau!

Nếu không bởi vì vừa rồi cô chạy quá dùng lực, gần như đem toàn bộ sức lực bú sữa sử dụng, cũng không đến mức đến chỗ điểm cuối buông lỏng liền trực tiếp chân mềm quỳ xuống.

Kia đúng là sức nặng toàn thân đều đã tập trung ở trên đầu gối a. . .

" Xin lỗi, chúng ta quá dùng lực rồi hả ?" Tiếu Hàm nghe thanh âm Tiểu Thỏ hít vào một hơi, ánh mắt hướng tới trên đùi cô nhìn qua.

Quả nhiên miệng vết thương vốn đã chảy ra máu giờ phút này có nhiều vết máu thấm ra hơn.

"Không sao...." Tiểu Thỏ xấu hổ cười cười, một cái cánh tay treo ở trên cổ Trình Thi Đồng, một cái cánh tay treo ở trên cổ Tiếu Hàm, khoát tay nói: "Không phải quá đau..."



"Xấu hổ a. . ." Giờ phút này Tiếu Hàm cách Tiểu Thỏ rất gần, gần như có thể ngửi được mùi sữa trên người cô.

Từ sơ trung chỗ ngồi anh phía sau của cô, mỗi ngày anh từ bên cạnh cô đi ngang qua đều có thể ngửi được mùi sữa say nồng dễ ngửi kia.

Ngay từ đầu anh còn tưởng rằng mỗi ngày Tiểu Thỏ không có lúc nào là không uống sữa, sau này mới hiểu được thì ra đó chính là mùi riêng biệt trên người cô.

Khuôn mặt trắng nõn của Tiếu Hàm nhịn không được liền có chút đỏ.

"Sao lại thế này? ?" Ngay lúc mấy người bọn họ vừa mới đứng lên chuẩn bị hướng tới phương hướng phòng y tế đi, một thanh âm trong veo mà lạnh lùng vượt qua đám người truyền tới.

Trong lòng Tiểu Thỏ nhất thời hồi hộp một chút, theo bản năng ngẩng đầu hướng tới chủ nhân đạo thanh âm kia nhìn qua.

Các học sinh vây quanh ở bên cạnh bọn họ tự động tách ra thành hai hàng, tầng ngoài cùng đám người có một bóng dáng mặc quần áo thể thao màu đen đứng ở nơi đó.

"Thầy giáo Trình." Có bạn học hô Trình Chi Ngôn một cái, "Vừa rồi bạn học Bạch Tiểu Thỏ chạy một nghìn năm trăm mét giành thứ hai, nhưng mà vừa đến điểm cuối cũng bởi vì thể lực vô lực ngã sấp xuống."

"Đúng vậy, thầy giáo Trình, đầu gối của cô ấy đều đã đổ máu rồi !" Có nữ sinh nhát gan hướng tới miệng vết thương trên đùi Tiểu Thỏ nhìn.

"Đổ máu rồi hả ?" Lông mi thanh tú Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lên, ánh mắt của anh vượt qua đám người, hướng tới Tiểu Thỏ bị Trình Thi Đồng cùng Tiếu Hàm đỡ nhìn qua.

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn bởi vì vừa mới vận động mà lộ ra một chút đỏ ửng không quá bình thường, mắt to trắng đen rõ ràng chứa một chút nước mắt trong suốt, mà trên cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh, vị trí chỗ đầu gối có vết máu không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, nhưng mà chốc lát liền tập hợp thành một giọt máu lớn, giọt máu lớn kia tựa hồ là rốt cuộc không chịu nổi sức nặng bản thân nhất thời dọc theo bắp chân của cô chảy xuống.

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhất thời tối sầm.

Anh vượt qua đám người đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, hạ mắt nhìn cô một cái, sau đó đưa tay vỗ nhẹ bả vai của cô, tiếp theo không phân trần liền trực tiếp bế cô lên.

"A!" Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, suy nghĩ còn chưa phản ứng kịp, cả người liền đã bay lên trời, bị Trình Chi Ngôn ôm ở trong ngực.

Mùi trong veo mà lạnh lùng trên người anh nháy mắt vây quanh cô, cánh tay thon dài mà mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ vốn cũng đã cực kỳ đỏ nháy mắt càng đỏ.

"Tôi đưa em ấy đi phòng y tế, các em nên làm gì thì làm đi, không cần đứng ở chỗ này." Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ trong lòng, thanh âm trầm tĩnh hướng tới bạn cùng lớp nói.

"Được."

Nhóm người bạn học ngơ ngác nhìn chủ nhiệm lớp bọn họ, phản xạ có điều kiện lên tiếng.

Trình Chi Ngôn gật gật đầu, cau mày lại nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ trong lồng ngực mình, ánh mắt gần như không có dừng lại trên người Trình Thi Đồng cùng Tiếu Hàm trực tiếp xoay người đi tới.

Mãi cho đến Trình Chi Ngôn đi ra rất xa các học sinh mới dần dần từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại.

"Trời ạ! ! Vừa rồi các cậu thấy được sao! ! ? ? Thầy giáo Trình rất đẹp trai a! !"

"Thầy bế bạn học Bạch Tiểu Thỏ lên a a a a a! !"

"Thật sự là quá hâm mộ Tiểu Thỏ rồi ! ! Sớm biết tớ cũng báo danh chạy một nghìn năm trăm mét rồi."

"Nếu như có thể làm cho thầy giáo Trình ôm một cái công chúa như vậy tớ chết cũng nguyện ý a! !"


Tiểu Thỏ liền ở trong tiếng thán phục nhiều như vậy bạn học nhiều như vậy tựa đầu vùi vào trong ngực Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn ôm, không nói gì, một đường hướng tới phương hướng phòng y tế đi đến.

Đẩy cửa phòng y tế ra, bên trong một bóng người đều không có, có thể giáo viên chăm sóc sức khoẻ cũng đi sân thể dục xem hạng mục trận đấu đại hội thể dục thể thao rồi.

Lông mày Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lên, ánh mắt của anh nhìn một vòng bên trong phòng y tế, sau đó đặt Tiểu Thỏ ở trên chiếc gường bệnh gần cửa sổ kia.

" Ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích, anh đi lấy thuốc." Trình Chi Ngôn cúi đầu kiểm tra miệng vết thương trên đầu gối Tiểu Thỏ một chút, thanh âm trong veo mà lạnh lùng hướng tới cô nói.

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, gật gật đầu.

Đây là. . .

Nhiều ngày tới nay như vậy, đây là câu nói đầu tiên anh nước chanh nói với cô??

Cô cắn môi mình nhìn bóng dáng Trình Chi Ngôn gầy cao ngất đứng ở trước quầy thuốc phòng y tế, đầu của anh hơi hơi giương cao, ánh mắt chuyên chú nhìn thuốc bên trong, cẩn thận nghiên cứu nên lấy cái gì ra.

Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều từ cửa sổ kính phòng y tế chiếu rọi tiến vào, chiếu trên mặt đất một tầng ánh sáng, mà hình dáng anh rõ ràng quay mặt bên trong ánh mặt trời, có vẻ đặc biệt đẹp.

Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm anh một hồi, mãi đến lúc anh đưa tay cầm một lọ nước thuốc tới, lúc này mới cuống quít tựa đầu thấp xuống.

Bóng dáng mặc quần áo thể thao màu đen hướng tới phương hướng cô chậm rãi đi tới.

Phòng y tế yên lặng, Tiểu Thỏ chỉ nghe tiếng trái tim mình đập nhanh chóng.

Cô rốt cuộc đang khẩn trương cái gì a. . .

Cô cùng anh nước chanh cũng không phải lần đầu tiên một chỗ.

Mắt thấy Trình Chi Ngôn sắp đi đến trước mặt cô, cửa phòng y tế lại "Két..." một tiếng bị đẩy ra.

"Trình Chi Ngôn, nghe nói học sinh lớp các cậu bị thương a? ?" Một đạo thanh âm rõ ràng và dịu dàng từ nơi cửa truyền tới.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới cửa nhìn qua, thầy giáo chăm sóc sức khoẻ mặc áo dài trắng đang cười tít mắt đi đến.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn anh ta một cái, sau đó hướng tới anh ta giơ giơ nước thuốc trong tay mình lên nói: "Tôi đã tìm dung dịch ô-xy già ra, định xử lý miệng vết thương cho cô ấy một chút.

"A.... . ." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ gật gật đầu, bước nhanh đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, khom lưng nhìn thoáng qua miệng vết thương trên chân cô, sau đó chậc chậc nói: "Cô gái nhỏ ngã không nhẹ a, đây rất nhiều khí lực mới có thể ngã thành như vậy a. . ."

Trình Chi Ngôn nhìn anh ta một cái, không có nói tiếp, chỉ là kéo một cái ghế từ bên cạnh tới đây, ngồi ở bên giường bệnh của cô, sau đó vỗ vỗ chân mình nói: "Đem chân của em đặt lên."

Gì! ?

Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, theo bản năng ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua.

Đôi mắt đen tuyền thâm thúy nhìn thẳng cô.

Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua thầy giáo chăm sóc sức khoẻ, phát hiện anh ta đang dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hai người bọn họ.

Này này này....

Giữa ban ngày ban mặt, còn có thầy giáo khác ở đây...

Một cô gái đặt chân đến chân của anh, tuy nói là bôi thuốc, nhưng vì sao cảm thấy có chút không được tự nhiên a.......

Bên trong phòng y tế đột nhiên có một loại không khí trầm mặc cực kỳ xấu hổ vờn quanh bốn phía.

Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ nhíu mày nói: "Còn thất thần làm gì, lui người tới đây..."

"Chậc chậc, Trình Chi Ngôn, cậu không chuyên nghiệp a." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ rốt cục đúng lúc mở miệng nói: "Nào có người xử lý miệng vết thương cho học sinh như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro