606-610

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có chuyện gì." Trình Thi Đồng vỗ vỗ bờ vai của Tiểu Thỏ nói:" Đến lúc thi đừng có gấp gáp, tập trung vào bài làm, làm xong thì kiểm tra tỉ mỉ một lần, thật ra không phải cậu không làm được, chỉ là quá sơ ý mà thôi."

"Ừ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, miễn cưỡng xem như đang ăn một viên Định Tâm Hoàn.

"Đồng Đồng, dọn dẹp xong chưa?" Âm thanh của Cố Ninh Thư truyền từ phía sau hai người.

Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng cùng đồng thời quay lại, cậu ta đã dọn dẹp xong, đứng phía trước chỗ ngồi của mình, nhìn về phía hai người.

"Sắp xong, sắp xong, chờ tớ một chút." Trình Thi Đồng vội vã đáp một tiếng, động tác tay nhanh hơn.

Tiểu Thỏ nhìn hành động của hai người bọn họ, không biết chuyện gì xảy ra, đưa tay nắm lấy tay của Trình Thi Đồng, thấp giọng hỏi:" Đồng Đồng, tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu."

"Vấn đề gì? Nói!" Trình Thi Đồng đem chồng bài thi cấp vào trong cặp của chính mình, ngẩng đầu nhìn về Tiểu Thỏ.

"Cậu..... Có hay không cùng Cố Ninh Thư...... Chuyện này???" Tiểu Thỏ tiến đến bên tai Trình Thi Đồng, thấp giọng hỏi.

"........."

Trình Thi Đồng rõ ràng sửng sốt một lúc, sau đó không dám tin vào mắt mình nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, rồi nói:" Tớ! Sau này thi cũng cao hơn, rốt cuộc là hạt dưa trong đầu cậu đang suy nghĩ gì đấy?"

"Ài, không phải là tớ đang hiếu kỳ sao......" Tiểu Thỏ bĩu môi, hướng về Trình Thi Đồng thấp giọng nói:"Tớ đã nghĩ cậu cùng với chú của cậu đều như thế, đều đợi đến khi kết thúc thi đại học sau đó mới ra tay."

"Ừ..... Chuyện này sao......" Trình Thi Đồng khẽ cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó hướng về Tiểu Thỏ nói:" Tuy nhiên theo tớ nghĩ, Cố Ninh Thư nhà tớ đều đang đang thành niên, thế nhưng bất kể nói thế nào, trời đất bao la, thi đại học vẫn là đứng đầu, có lẽ thì thế mà tớ......"

"Vì lẽ đó ý của cậu chính là, cậu cũng chú của cậu đều giống nhau, đều đợi đến khi kết thúc thi đại học mới nói......" Tiểu Thỏ trực tiếp liếc cô một cái, cắt ngang lời cô nói:" Quả nhiên nhà các cậu đều có gien giống nhau."

"Chuyện gì, chuyện gì, ý của cậu là, cậu không thể chờ thêm được nữa?" Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ với vẻ mặt bỡn cợt nói:"Nếu như cậu không thể chờ thêm được nữa, cậu cũng có thể tối nay liền làm chuyện đó với chú của tớ, ngược lại ngày mai không phải đến lớp, nếu như buổi tối cậu quá mệt mỏi, ngày mai có thể ngủ đến trưa, khà khà khà....."

"Đi chết đi......" Tiểu Thỏ trực tiếp tát nhẹ lên lưng Trình Thi Đồng, tức giận liếc cô một cái.

"Ha ha ha." Trình Thi Đồng bật cười, cô vác cặp sách của mình lên, hướng về Tiểu Thỏ phất phất tay nói:"Tớ về nhà nha, sắp tới thi đại học phải cố lên!"

"Bye bye......" Tiểu Thỏ cũng hướng về cô vẫy vẫy tay, mắt thấy cô cùng Cố Ninh Thư hai người đang đi ra ngoài, lúc này mới tiếp tục thu dọn đồ vật của chính mình.

Bởi vì giáo viên trong trường, còn muốn kiểm tra phòng học sau khi học sinh rời đi, vì thế Tiểu Thỏ liền nhắn tin cho Trình Chi ngôn, nói cho anh biết mình đi trước, sau đó trực tiếp đi ra cửa phòng học.

Mặc dù Tiểu Thỏ rất lo lắng cho kì thi, không biết tại sao, đến trước ngày thi một ngày, trong lòng đột nhiên thả lỏng ra.

Trong trường học, từng học sinh lớp 10, lớp 11 ai ai cũng cặp sách to tướng rời trường học, bởi vì phòng học biến thành phòng thi, không thể tiếp tục lên lớp, thế nên toàn bộ đều được nghỉ.

Mặt mày bọn họ ai ai cũng vui cười hớn hở, tự nhiên vô duyên vô cớ thêm được một kỳ nghỉ.
Đã vào mùa hè, bầu trời ngày càng trở lên xanh hơn, gió nhẹ ngày càng ấm, Tiểu Thỏ mặc áo ngắn tay, chậm rãi đi ở trong sân trường, nhìn vườn trường mình đã sinh sống ba năm, trong lòng đột có một tia cảm giác không muốn xảy ra.

Sau khi thi đại học, tất cả những học sinh cấp ba, đều sẽ đường ai nấy đi, đại khai sau đó rất nhiều năm sẽ không gặp mặt lại?

Tháng sáu, vừa là lúc tốt nghiệp, cũng là lúc chia xa......

Tiểu Thỏ một bên đầy cảm xúc, một bên ngồi trên xe công cộng, hướng về tiểu khu nhà mình.

Sau khi đến trạm xe buýt của tiểu khu, Tiểu Thỏ lấy cặp sách khổng lồ, chậm rãi hướng về bên trong tiểu khu đi tới, lúc vừa đi đến cửa nhà, liền thấy một bòng người đang quanh quẩn trong sân nhà mình.

Ồ.......

Cái bóng người kia có phải là.......

Tiểu Thỏ hơi ngẩn người ra, sau đó bước nhanh chân đi vào sân nhà mình, hướng về cái bóng người hô một tiếng:"Từ Cảnh Thần??"

"Tiểu Thỏ, chị về rồi!" Bóng người lúc nãy, khi nghe âm thanh Tiểu Thỏ, trong nháy mắt, xoay người lại, một đôi mắt đẹp đẽ trong sáng, lấp lánh nhìn cô.

Tiểu Thỏ hơi nheo mắt lại ngẩng đầu lên, cậu ra đứng đưa lưng về phía mặt trời, mái tóc đen thui hơi buông xuống, hơi hơi che lại khuôn mặt tuấn tú một ít, nhưng không che nổi nụ cười trong ánh mắt của cậu ta, nhưng mà đến cùng là bởi vì cậu ta đưa lưng về phía ánh mặt trời, làm cho cô không thấy rõ ngũ quan của cậu ta.

Chỉ là mấy năm trước, chiều cao cậu ta so với mình còn thấp hơn nhiều, vậy mà thấm thoát trôi qua mấy năm, cô đã phải ngẩng đầu lên nhìn cậu ta rồi.

"Làm gì mà đứng ở trong sân không vào nhà?" Tiểu Thỏ nhìn Từ Cảnh Thần một chút, tiện tay đem cặp sách khổng lồ trên lưng tháo xuống, đưa cho cậu ta hỏi.

Từ Cảnh Thần vô cùng tự nhiên đón nhận cặp sách của cô, nhưng lại không để ý đến trọng lượng, không tự chủ được hướng theo hướng cặp sách rơi xuống, suýt chút nữa để cặp sách rơi xuống đất.

"Em đã quên mang chìa khóa......" Âm thanh của Từ Cảnh Thần có chút kì quái, cậu ta cúi nhìn chiếc cặp sách trong tay mình, không nhịn được hướng về Tiểu Thỏ nhổ nước bọt nói:" Bên trong cặp sách của chị đựng thứ gì thế, sao lại nặng như vậy?"

"Đây đều là hành trang mười hai năm học hành gian khổ lấy kiến thức nha!!" Tiểu Thỏ hai tay chắp sau lưng, học theo dáng dấp của cổ nhân thở dài một hỏi, âm thanh ưu thương nói:" Cổ nhân đều chịu mười năm gian khổ học hành, chị đây còn so với họ nhiều hơn hai năm đấy!"

"......" Từ Cảnh Thần nhìn cô không biết nói gì, bĩu môi một cái, không có đáp lại.

"Quên đi, hay là trước tiên đi vào trong nhà thôi, bên ngoài nòng muốn chết." Tiểu Thỏ liếc mắt nhìn Từ Cảnh Thần, đưa tay móc chìa khóa trong túi ra mở khóa, mở ra cửa nhà.

Từ Cảnh Thần mang theo cặp sách đi theo phía au cô đi vào nhà, sau đó đặt cặp sách của cô lên trên ghế sa lông, thấp giọng hỏi:"Không phải mấy ngày nữa là đến ngày thi tốt nghiệp trung học của chị sao?"

"Đúng vậy, ngày mai được nghỉ, không đi học!" Tiểu Thỏ trực tiếp ngồi phịch ở trên ghế sa lông, lười biếng đáp một tiếng.

"Vậy chị có đi thắp hương, bái Phật, cầu xin khi thi đại học vượt xa người thường không?" Từ Cảnh Thần nằm nhoài người trên ghế dựa, thuận miệng nhìn Tiểu Thỏ hỏi.

"Không có, làm gì có thời gian chứ, nói tiếp, người không có thực lực mới hy vọng vượt qua người thường, giống như người có thực lực như chị đây, chỉ cần bình thường phát huy là được!!" Tiểu Thỏ hướng về phía Từ Cảnh Thần nói khoác một cách trắng trợn mà không biết ngượng.

"Dừng......" Từ Cảnh Thần nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ.
"Lại nói, các cậu lúc này vẫn chưa có tan học chứ!!" Tiểu Thỏ nhìn Từ Cảnh Thần, đột nhiên cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay của chính mình, hiện tại lúc này chỉ là hơn ba giờ chiều, dựa theo lý thuyết mà nói, trung học cơ sở vào lúc này vẫn còn đang trên lớp học.

"Đúng vậy." Từ Cảnh Thần vẻ mặt như không có gì, nhún vai một cái rồi nói:" Có điều kết quả học tập rất tốt, khi xin nghỉ phép thầy giáo Hướng của chị, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, liền đã đồng ý."

"........"

Tiểu Thỏ kéo kéo khóe miệng, qua nhiều năm như vậy mà cậu ta vẫn muốn ăn đòn, cô dĩ nhiên cũng là tiếp tục nhẫn nhịn.

"Ầy, tặng cho chị, cầm đi, không cần cám ơn em." Từ Cảnh Thần cúi đầu lục qua lục lại cặp sách của mình, sau đó đột nhiên lấy ra trong đó một đồ vật đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ nói.

"Đây là...... Cái gì vậy?" Tiểu Thỏ nhìn chuỗi lắc tay trong lòng bàn tay của Từ Cảnh Thần, vẻ mặt đầy nghi hoặc mà hỏi.

"Chuỗi vòng tay làm từ cây Tiểu Diệp, em đã chạy tới tự nhờ người khai quang, bảo đảm chị thi đại học không chỉ phát huy thực lực bình thường, mà còn vượt xa thực lực bình thường." Vẻ mặt Từ Cảnh Thần dương dương tự đắc nhìn Tiểu Thỏ, thấy cô một chút cũng không có phản ứng, liền trực tiếp đưa tay đeo vào cổ tay cô, sau đó cẩn thận quan sát một chút, gật gật đầu nói:" Cũng không tệ lắm, rất đẹp. Không cần cảm ơn em!"

"........."

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn chuỗi vòng tay trên cổ tay mình, từng viên hiện ra ánh sáng lộng lẫy, hạt châu làm nổi bật thêm da thịt trắng nõn của cô, càng nhín càng thấy đặc biệt.

"Cảm ơn." Cô ngẩng đầu lên, hướng về phía Từ Cảnh Thần đứng trước mặt mình nở nụ cười.

"Không phải theo như chị nói thì không cần cảm ơn em sao?" Từ Cảnh Thần đi tới ngồi bên cạnh Tiểu Thỏ, đem hai chân chính mình tùy ý đặt lên trên bàn uống trà, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn chân Tiểu Thỏ, chà chà nói:" Chân thật ngắn nha......""...... Đi ra!" Tiểu Thỏ nhìn chân của mình so với Từ Cảnh Thần ngắn 1 đoạn lớn, không nhịn được xạm mặt lại nói:"Cậu gần đây cao lên tưởng đáng gớm lắm hay sao? Cũng không xem xem trước đây ai so với ta thấp hơn một cái đầu."

"......." Trên gương mặt thanh tú của Từ Cảnh Thần nhất thời hiện ra một vẻ mặt khó chịu.

Trong phòng khách trầm mặc một hồi, Tiểu Thỏ nhìn Từ Cảnh Thần hỏi:"Cậu năm nay năm thứ hai?"

"Đúng vậy."

"Vậy sang năm cậu đã là lớp 10 rồi?" Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, đưa tay vỗ vỗ bờ vai Từ Cảnh Thần nói:" Đến lúc đó ta cũng đi cầu xin cho cậu một cái bùa để đi thi có thể phát huy thực lực vượt xa người thường."

"Bùa?" Từ Cảnh Thần cau mày nhìn Tiểu Thỏ nói:"Chị có nhầm không? Em tốt xấu cũng cầu cho chị một cái vòng tay, chị có thể đeo lên tay, chị lại cầu xin cho em lá bùa, dự định để em khi đi thi dán lên gáy hay sao???"

"Phốc......." Tiểu Thỏ không nhịn được, cười một cái, trong đầu liền không tự chủ được liền nghĩ đến cảnh tượng Từ Cảnh Thần dán lá bùa ngồi trong phòng thi làm bài.

Thật giống..... Cũng không sai nha......

Từ Cảnh Thần một mặt không nói gì, nhìn vẻ mặt đắc chí của Tiểu Thỏ, không nhịn được đưa tay đấm đấm vào vai vủa cô nói:" Nghĩ chuyện xấu xa gì mà cười bỉ ổi đến vậy?"

"Không có gì, không có gì, đến lúc đó, ta cũng cầu cho cậu một cái chuỗi vòng tay được Khai Quang là được rồi." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng hướng về Từ Cảnh Thần cười gượng một tiếng, nghiêm túc nói.

"Được rồi, em miễn cưỡng chấp nhận vậy." Từ Cảnh Thần gật gù xem như là đồng ý.

Tiểu Thỏ cùng Từ Cảnh Thần trò chuyện một lúc, Từ Cảnh Thần liền rời đi, nói là có chuyện khác muốn làm.






Một người cũng cảm thấy tẻ nhạt, Tiểu Thỏ dứt khoát trở về phòng mình đi ngủ.

Ngủ một giấc, liền một mạch ngủ tới trời tối.

Mãi đến khi cảm giác cái bụng của mình đang không ngừng "ục ục" gọi, Tiểu Thỏ mới tỉnh lại.

Thật đói nha.......

Cô sờ sờ bụng của mình, vươn mình một cái, rời khỏi giường.

Trên điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ đều là của Trình Chi ngôn, Tiểu Thỏ nhanh chóng gọi trở lại.

"Này......." Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của Trình Chi Ngôn, còn có một chút âm thanh ào ào.

"Anh, anh gọi điện cho em sao? Em buổi chiều ngủ thiếp đi, không biết có gọi......." Tiểu Thỏ vừa nói một bên đầy cửa đi ra ban công, dự định trực tiếp từ ban công đi sang phòng của Trình Chi Ngôn.

"Anh biết." Âm thanh của Trình Chi Ngôn đầy ẩn ý hướng về Tiểu Thỏ cười nói:" lúc vừa mới trở về, anh có sang phòng em, nhìn thấy em đang ngủ, nên không có gọi em dậy, bây giờ đã tỉnh rồi, có đói bụng hay không?"

"Có đói......." Động tác của Tiểu Thỏ nhanh gọn, liền đã đến phòng Trình Chi Ngôn, sau đó đẩy cửa phòng của anh, hướng về phía dưới lầu đi đến.

Trong phòng bếp tựa hồ còn có âm thanh sôi sục trong nồi chảo, Tiểu Thỏ tò mò ló đầu ra liếc nhìn, chỉ thấy Trình Chi Ngôn đứng thẳng trước bếp lò, một tay cầm điện thoại di động, một cái tay khác cầm cái môi, bóng lưng cao thon dài mà gầy gò, xem ra cùng với căn phòng bếp trở lên rất hài hòa.

"Anh?" Tiểu Thỏ cúp điện thoại, hướng về anh hô một tiếng.

Anh cúp điệp thoại, bỏ vào túi quần mình, sau đó hướng về cô cười nói:" Đến đây, tới dùng cơm đi, đêm nay cha mẹ không ở nhà."

"Thơm quá nha, anh là món gì thế?" Tiểu Thỏ khịt khịt mũi, hướng về Trình Chi Ngôn đi tới, liếc mắt nhìn trong nồi.

Từng hạt cơm trong trẻo, trắng loáng, dính đầy vàng óng của trứng gà, màu phấn hồng của ruột hun khói, màu xanh của hành thái, nhìn rất hấp dẫn.

"Cơm rang trứng." Trình Chi Ngôn cười cợt, đi đến tới tủ bát bên cạnh, mở cửa tủ, cầm hai cái bát đi ra, sau đó đem cơm rang trứng trong nồi ra nói:" Chấp nhận ăn đi, trong tủ lạnh cũng không có thức ăn gì, vào lúc này thời gian hơi muộn, quán cơm đã đóng, đi ra ngoài chỉ có ăn ở Khẳng Đức Cơ hoặc ăn MacDonald, anh nghĩ em cũng đã ăn chán rồi."

"Không chấp nhận, không chấp nhận! Tiểu Thỏ không thể chờ đợi được nữa, đón lấy bát cơm trong tay Trình Chi Ngôn, đưa tới trước mặt, hít một hơi thật dài nói:" Đây chính là cơm rang do anh dùng tình cảm nấu ra! Sơn hài hải vị gì cũng không sánh được thủ nghệ của anh."

"Chỉ biết nịnh nọt." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu của cô, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó cầm hai đôi đũa, đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống một bên nói:" Mau ăn đi, để một lúc sẽ nguội."

"Được." Tiểu Thỏ gật đầu, ngoan ngoãn ôm bát cơm ngồi xuống ăn.

Phòng ăn óng ánh dưới ánh đèn, hiện ra từng ô vuông màu sắc trắng xanh trên mặt bàn ăn, ngồi một bên, Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ hai người ngồi đối diện nhau, yên tĩnh cúi đầu ăn cơm.

Chỉ là đang ăn, Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về Trình Chi Ngôn hỏi:" Đúng rồi, anh, đến tháng 9 anh cũng đi khai giảng ở Nam Kinh chứ?"

"Ừ, đúng vậy." Trình Chi Ngôn gật gù,"Thư thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh của Nam Đại anh đã nhận được, khai giảng đúng là vào tháng 9."

"Khà khà, như vậy, chúng ra rốt cục có thể ở cùng bên trong một trường, đi học cùng nhau." nhất thời trong lúc cao hứng, khuôn mặt Tiểu Thỏ cười tươi như một đóa hoa vậy.

"Thật giống như em đã thi đậu Nam Đại vậy." Trình Chi Ngôn không khỏi cười cợt, đưa tay xoa xoa gò má Tiểu Thỏ nói:" Tỉnh lại đi, em sắp tới mới thi đại học đấy."

"Đồng Đồng nói rồi, chỉ cần ta tập trung làm bài thi, cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ, thi đậu Nam Đại tuyệt đối không có vấn đề." Tiểu Thỏ cười hì hì đưa tay lên, xếp thành hình chữ V.

Ánh mắt Trình CHi Ngôn nhìn đến cổ tay của cô có một chuỗi lắc tay, hơi dừng lại một chút, sau đó thuận miệng hỏi:" Mới mua lắc tay?"

"Không phải!" Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, sau đó đem vẻ mặt đầy đắc ý, khoe khoang nói:" Đây chính là Từ Cảnh Thần đặc biệt đi cầu xin cho em chuỗi vòng tay, Tiểu Diệp cây gỗ hồng hột tím, đại sư đã Khai Quang, cậu ta nói tuyệt đối có thể phù hộ cho e lúc thi tốt nghiệp trung học có thể phát huy thực lực vượt xa người thường."

"Từ Cảnh Thần đưa cho em?" Trình Chi Ngôn hướng về cô nhíu mày, cái tên nhóc ngạo mạn, mỗi lần gặp anh, đểu tỏ ra vẻ mặt khó chịu.......

"Đúng vậy." Tiểu Thỏ cười hì hì, gật đầu nói:" Đừng xem Từ Cảnh Thần bình thường dáng vẻ, miệng nói chuyện toàn lời cay nghiệt, thế nhưng cậu ta đối với em vẫn rất tốt,a........ Nói như thế nào đây, dù sao em cũng là một người chị tốt nha..... Khà khà khà......"

Trình Chi Ngôn nhìn cô không biết nói gì, cúi đầu ăn cơm, không đáp lời.

"Đúng rồi, anh, anh có đồ vật gì muốn đưa cho em không?" Tiểu Thỏ nghiêng đầu nhìn Trình Chi Ngôn đang ăn cơm, trong âm thanh mang theo một tia làm nũng hướng về Trình Chi Ngôn hỏi.

"Cái gì?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt, sâu thẳm nhìn cô, giọng điệu có chút nghi hoặc.

"Chính là để phù hộ em đi thi được thuận lợi." Tiểu Thỏ hấp háy mắt, lôi kéo ghế lại hướng Trình Chi Ngôn nói:" Có hay không, có hay không?"

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó hướng về Tiểu Thỏ ngoắc ngoắc ngón tay nói:" Lại đây."

"Ừ ừm!" Tiểu Thỏ vội vã hướng về phương hướng của anh đi đến gần một chút.

Trình Chi Ngôn đưa tay ôm bờ vai của cô, thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hồng hào của cô.

"........"

Tiểu Thỏ trợn hai mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn bỗng nhiên phóng to ở trước mắt, lại bỗng nhiên rời đi, trong nháy mắt có cảm giác một chút mềm mại xẹt qua trên bờ môi.

"Được rồi." Trình Chi Ngôn buông khoác vai của cô trong lúc cô vẫn đang còn bàng hoàng, con người trong suốt mang theo một nụ cười ôn nhu hướng về cô nói:" Phật Tổ chưa chắc sẽ làm đề bài thi đại học, thế nhưng anh nhất định sẽ làm. Vì thế so với việc tìm Phật Tổ phù hộ em, không bằng tìm anh."

"........"

Tiểu Thỏ ngây ngốc nhìn nụ cười trên mặt Trình Chi Ngôn, một lát, mới kéo kéo môi hướng anh nói:" Vì lẽ đó...... Cái này xem như là chúc thi cử, không bằng xem như cầu hôn.......???"

"Ừ, em có thể hiểu là như vậy." nụ cười trên mặt Trình Chi Ngôn càng thêm xán lạn, "So với vòng tay Tiểu Diệp gỗ hồng hột tím thì càng có hiệu quả hơn."

"........."

Tiểu Thỏ duỗi cánh tay mảnh khảnh của mình, nhẹ nhàng sờ sờ bờ môi của chính mình, có chút tiếc hận nói:" Nếu như tri thức có thể giống như nội công trong tiểu thuyết võ hiệp, như vậy truyền thụ cho người khác thì thật tốt quá rồi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro