711-715

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 711: Địch ý không hiểu 

 

"Vậy học trưởng hiện tại đang làm cái gì??"

"..." Trình Chi Ngôn trầm mặc một phen, sau đó hướng tới hai người kia thản nhiên nói: "Hôm nay tôi cũng là báo danh, bất quá là nghiên cứu sinh."

!!!

Hai vị nam sinh kia lại khiếp sợ.

Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ một cái, lập tức mang theo Tiểu Thỏ hướng tới chỗ báo danh khoa máy tính đi qua.

Người sớm tới tìm trường học báo danh còn không phải rất nhiều, phía trước ký túc xá nữ sinh cũng là một bộ cửa trống, sau khi Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ làm xong xuôi tất cả thủ tục nhập học, vỗ vỗ đầu của cô nói: "Em xách hành lý trở về phòng ngủ trước, anh đi viện nghiên cứu sinh bên kia làm thủ tục nhập học một phen, sau đó lại liên hệ em."

"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.

Ước chừng một giờ sau, Tiểu Thỏ ngồi ở bên trong phòng ngủ trống không, rốt cục chờ điện thoại Trình Chi Ngôn đến đây.

"Uy? Anh nước chanh..Anh làm tốt thủ tục nhập học sao??"

"Uh'm, làm tốt rồi." Thanh âm Trình Chi Ngôn nghe qua tựa hồ thật cao hứng, "Em xuất hiện đi, hiện tại anh ở cửa ký túc xá em, giữa trưa hẹn Kỷ Lâm Khải bọn họ cùng nhau ăn cơm."

"Được rồi! Em đến đây!!"

Tiểu Thỏ vừa nghe lời này, lập tức vui chạy ra ngoài.

Cửa ký túc xá nữ sinh, Trình Chi Ngôn đang đứng thẳng người đứng ở dưới cửa một cây ngô đồng.

Tóc đen của anh hơi hơi buông xuống, lưu lại ở trên trán một tầng nhàn nhạt bóng mờ, đôi mắt trong suốt đang hướng tới phương hướng cửa ký túc xá Tiểu Thỏ nhìn qua, mũi của anh thẳng thắn, cánh môi màu hồng phấn hơi hơi nhếch lên, hình dáng rõ ràng ở trong không khí vẽ ra một cái độ cong hoàn mỹ.

Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cây ngô đồng tạo thành bóng mờ loang lổ rơi vào trên áo sơmi trắng của anh, nhất thời làm cho người ta có một loại cảm giác người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.Rõ ràng đã nhìn anh nhiều năm như vậy, nhưng mà lại vẫn lại là ức chế không nổi tâm động.

Tiểu Thỏ đưa tay sờ sờ trái tim nhỏ chính mình, bước nhanh hơn hướng tới Trình Chi Ngôn đi tới.

"Anh nước chanh..." Cô đi đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Đi thôi, mang em ăn cơm." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ đã thu thập xong, hướng tới cô cười cười đưa tay sờ sờ đầu cô.

"Được." Tiểu Thỏ cao hứng kéo cánh tay của anh liền hướng tới ngoài cửa trường học đi, thuận tiện hỏi: ""Đúng rồi, anh nước chanh, ký túc xá các anh có người đến đây sao?"

"Còn không có." Trình Chi Ngôn mang theo cô vừa hướng tới bên ngoài đi vừa nói: "Như thế nào, ký túc xá các em có người đến đây sao?"

"Cũng không có a..." Tiểu Thỏ chậc lưỡi, vẻ mặt tiếc hận nói: "Có phải hai người chúng ta tới quá sớm hay không rồi hả??"

"A." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nở nụ cười một phen, gật đầu nói: "Bình thường mà nói, một số nhỏ học sinh là xế chiều hôm nay tới trường học báo danh, mà phần lớn học sinh sẽ tại ngày mai tới trường học báo danh."

"A? Vì sao chúng ta đây tới sớm như thế??"

"Chẳng lẽ không đúng em nghĩ đến...??"

"Cái này..."

Tiểu Thỏ lập tức liền nghẹn rồi.

Trình Chi Ngôn nhìn cô vẻ mặt sửng sốt cười cười, sau đó nắm tay cô đi đến xe trước mặt, nhét cô tiến vào bên trong chỗ ngồi tay lái phụ, lái xe đi tới.

Địa điểm ăn cơm buổi trưa là ở bên trong một cái tiệm cơm gần trường học.

Lúc Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ đi vào, Kỷ Lâm Khải, Vương Thước còn có Trương Vũ Phi bọn họ đã ngồi ở bên trong, đồng thời ở tại trong phòng bao còn có vài người mặt lạ hoắc Tiểu Thỏ không có gặp qua. Báo lỗi chương Bình luận




  Chương 712: Địch ý không hiểu 2  


Là ba vị nam sinh một người nữ sinh.

"Lão Đại, anh đã đến rồi!!" Kỷ Lâm Khải vừa thấy Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ tiến vào, khẩn trương đứng lên tiếp nhận chỗ ngồi hướng tới hai người bọn họ vừa đi vừa nói:" Mau mau, các huynh đệ chờ anh đã lâu rồi."

Trình Chi Ngôn cười cười, mang theo Tiểu Thỏ ở trên chủ tọa ngồi xuống, Tiểu Thỏ an vị bên tay trái của anh.

"Lão Đại... Vị này chính là??" Từ lúc bọn họ vừa vào cửa, ánh mắt người nữ sinh kia liền chăm chú vào trên người Tiểu Thỏ, chần chờ một phen, mở miệng hỏi.

" Tiểu Đinh, như thế nào không nhãn lực như vậy a, như vậy còn làm như thế nào trước sân khấu?" Vương Thước cười hì hì hướng tới người nữ sinh kia nói: "Vừa thấy là lão Đại tự mình dắt tay vào nên biết là bạn gái anh a."

Cái nữ sinh tên là Tiểu Đinh kia rõ ràng sửng sốt một phen, trên mặt nháy mắt hiện lên tươi cười không được tự nhiên nói: "Vậy sao, từ trước đến nay không có nghe nói qua lão Đại có bạn gái a."

"Ai, đó là bởi vì lão Đại tính tình khiêm tốn sao!" Trương Vũ Phi trôi chảy tiếp một câu.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt dạo qua một vòng trên mặt người mấy người không quen biết ở trong phòng bao kia, sau đó đưa tay chọc chọc cánh tay Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ đều là người nào a..."

Trình Chi Ngôn mỉm cười đưa tay chỉ chỉ một người nam sinh đeo kính ngồi ở bên cạnh anh nói: "Vị này chính là Lý Tưởng, sau này chính là bộ phận kỹ thuật công ty, bên cạnh anh là Ngô Hướng Thiên sau này phụ trách tài vụ, cái ngồi ở bên cạnh Vương Thước kia là Cao Viễn, sau này cũng là bộ phận kỹ thuật, còn có phụ nữ duy nhất công ty, Đinh Tiểu Nhiễm, phụ trách tiếp đãi trước sân khấu."

Mỗi một người bị Trình Chi Ngôn chỉ đích danh hướng tới Tiểu Thỏ hiền lành cười gật gật đầu, trừ bỏ cái nữ sinh kêu Đinh Tiểu Nhiễm kia.Ánh mắt cô nhìn Tiểu Thỏ...

Không hiểu làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy tựa hồ lộ ra địch ý thật sâu.

"Vị này chính là Bạch Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn giới thiệu xong mấy cái người Tiểu Thỏ không biết rồi, đưa tay kéo qua bả vai mảnh khảnh cô cười nói: "Bạn gái của tôi, bà chủ tương lai công ty chúng ta."

" Bộ dáng bà chủ thật xinh đẹp, trách không được có thể trở thành bạn gái ông chủ a." Đinh Tiểu Nhiễm sau khi Trình Chi Ngôn giới thiệu xong vẻ mặt cười hì hì nhìn Tiểu Thỏ nói.

" Đương nhiên, chị dâu đúng là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn a!" Mặc dù Kỷ tuổi Lâm Khải cùng bằng Trình Chi Ngôn lớn hơn Tiểu Thỏ bảy tuổi nhưng mà xưng hô Tiểu Thỏ một chút đều đã nghiêm túc, "Bất quá Tiểu Đinh, cậu cũng rất được a, chị dâu là đường đi học sinh nữ thanh thuần, cô là đường đi thành thục quyến rũ, hai ngươi không phải một cái phong cách."

"Đúng a." Đinh Tiểu Nhiễm cười gật đầu nói: "Nhưng mà nghe nói hiện tại rất nhiều nữ sinh viên đều là bị kẻ có tiền bao dưỡng, ai....Tôi muốn trẻ vài tuổi, nói không chừng cũng có thể bằng vào vài phần tư sắc, bên cái người giàu có, như vậy là có thể ít phấn đấu vài năm, khà khà."

Lúc cô nói những lời này vẻ mặt tươi cười, ngữ khí cũng mang theo vài phần tự giễu, cho nên những cái người đàn ông đang ngồi này cũng không có để ở trong lòng, ngược lại đi theo phía sau cô nở nụ cười vài tiếng.

Chỉ có Tiểu Thỏ cảm thấy được lời này của cô không hiểu có một tia ý tứ nhằm vào chính mình.

Lại liên tưởng một câu vừa rồi, không phải là châm chọc cô dựa vào bề ngoài thanh thuần xinh đẹp bên Trình Chi Ngôn "Người giàu có" sao??

Tiểu Thỏ bĩu môi quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn cười hì hì nói: "Nói như vậy, coi như là anh bao dưỡng em a!!" Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 713: Địch ý không hiểu 3  



"Bao dưỡng??" Lông mi thanh tú Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu nhíu, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi, khóe môi cong nói: "Em nếu như muốn bị bao dưỡng mà nói, tốt xấu cũng cần phải có phần lý do có thể làm cho người ta bao dưỡng a, thân mềm mại dễ đẩy ngã, em chiếm hạng nhất?"

"..."

Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu không nói được ra lời.

"Tới tới tới, mang thức ăn lên a, mang thức ăn lên a." Ở phía sau người phục vụ nhà hàng bưng chén đĩa trong tay đẩy cửa vào.

Đúng lúc chỗ ngồi Đinh Tiểu Nhiễm có một cái khe hở với nam sinh bên cạnh cô, người phục vụ kia liền từ chỗ đó đem đồ ăn bưng lên cái bàn.

Mắt nhìn rau trộn trên bàn không sai biệt lắm, Trình Chi Ngôn bưng chén rượu lên, động tác tao nhã đứng dậy, hướng tới mọi người đang ngồi nói: "Tới, để ăn mừng công ty chúng ta thứ hai bắt đầu chính thức buôn bán, cạn một ly."

"Được rồi!!"

Một đám người trên bàn đều đã bưng chén rượu đứng lên.

Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua hai bên, bưng trong chén đồ uống trong chén chính mình cũng đứng lên theo.

Kỷ Lâm Khải nhìn thoáng qua nước chanh trong chén Tiểu Thỏ, tùy tiện cười nói: "Chị dâu, tất cả mọi người là uống rượu liền một mình chị uống nước chanh, đây không quá thích hợp đi."

Tiểu Thỏ quẫn, nhìn Kỷ Lâm Khải xấu hổ nói: "Em... Không uống rượu."

" Không nhiều chính là một chút thôi! Nếu không chị dâu cũng tới hai chén! Công ty Lão Đại cuối tuần khai trương, đó là một chuyện đáng chúc mừng a!" Kỷ Lâm Khải vừa ồn ào vừa liền muốn mang theo chai rượu rót cho Tiểu Thỏ.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, sau đó đưa tay ôm bả vai Tiểu Thỏ nói: "Một lát cô còn lái xe đưa tôi trở về, không thể uống rượu."

"A??" Kỷ Lâm Khải hơi hơi ngẩn ra, đưa tay gãi gãi đầu.

Cái này...

Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu, tất cả mọi người biết đến.

Nếu lão Đại nói như vậy, vậy anh cũng không thể ép buộc Tiểu Thỏ tiếp tục uống a.

"Lão Đại, đây đều đã cái thời đại gì, sau khi uống rượu tìm thay mặt điều khiển a." Đinh Tiểu Nhiễm nhìn Kỷ Lâm Khải một cái, chậm rãi từ từ mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Tôi có điện thoại thay mặt điều khiển, anh cùng chị dâu đều uống một chút lát nữa tôi gọi người điều khiển lái xe trở về giúp các ngươi."

"..." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, một đôi mắt trong suốt nhìn Đinh Tiểu Nhiễm một cái, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện Vương Thước cười hì hì pha trò nói: "Vậy không được, chị dâu chúng ta còn chưa đầy mười tám tuổi a, không thể tùy tiện uống rượu!"

"Ai nói, tôi đã đủ mười tám tuổi!!" Tiểu Thỏ theo bản năng liền hướng tới Vương Thước phản bác một câu.

"..."

Sau đó, cô liền thấy Trình Chi Ngôn vẻ mặt không nói gì nhìn chính mình.

Cái này... Cái kia...

Cô chính là không muốn bị người làm người chưa đến tuổi trưởng thành...

"Vậy nếu đủ mười tám tuổi, càng tốt, uống một chút không việc gì." Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tất cả mọi người là người mình, lại không ép cô uống rượu, nhấp một ngụm!!"

"Cái này..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, cặp mắt cầu cứu chuyển hướng Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, mở miệng hướng tới bọn họ nói: "Đừng làm cho cô uống rượu, người này uống nhiều phẩm chất không tốt, ở nhà còn chưa tính, đây là nơi công cộng, ngộ nhỡ cô uống nhiều nhất định phải phi lễ tôi ngay tại chỗ làm sao bây giờ? Sau này tôi còn có cái mặt mũi gì gặp các ngươi." 


Chương 714: Địch ý không hiểu 4  


"Ha ha ha ha..." Mọi người nhất thời một trận cười vang, tự nhiên cũng không ai lại để cho Tiểu Thỏ uống rượu.

Một chén rượu mở màn uống xong, tất cả mọi người ngồi xuống, Đinh Tiểu Nhiễm nhìn thoáng qua hai vị nam sinh bên cạnh mình, cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn mở miệng nói: "Lão Đại, có thể để cho em đi cái cửa sau ngồi vào bên cạnh chị dâu hay không, hai bên em đều là nam sinh, muốn theo chân bọn họ nói chuyện phiếm cũng không có gì hay nói chuyện, ở đây hai nữ sinh em cùng chị dâu, còn cách xa như vậy, đau lòng a."

Ánh mắt Trình Chi Ngôn hướng tới Đinh Tiểu Nhiễm một phen, sau đó gật gật đầu, đồng ý rồi.

Trương Vũ Phi ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ chần chờ một phen, vẫn lại là đứng lên thay đổi vị trí cùng Đinh Tiểu Nhiễm.

Đinh Tiểu Nhiễm mới vừa ở ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ liền ngửi thấy một cỗ mùi nước hoa nồng đậm.

Sau khi cô ngồi xuống, đưa tay đem một đầu tóc dài quăn đẩy đến sau tai, sau đó quay đầu lại hướng tới Tiểu Thỏ cười cười.

Xuất phát từ lễ phép, Tiểu Thỏ hướng tới cô nở nụ cười một phen.

Những cái người đàn ông trên bàn cơm này đã bắt đầu thảo luận chuyện cuối tuần công ty khai trương, bởi vì ngày đó cũng là ngày đầu tiên Trình Chi Ngôn đi học nghiên cứu sinh, cho nên buổi sáng đại khái anh không có biện pháp có mặt, vì thế Kỷ Lâm Khải, Vương Thước bọn họ liền hi hi ha ha nói xong, muốn thay thế Trình Chi Ngôn cắt băng công ty.

Bên kia mấy người đàn ông tán gẫu đang hăng say, bên này Tiểu Thỏ chỉ là buồn bực ăn đồ ăn trước mắt.

Đinh Tiểu Nhiễm ngồi ở bên cạnh cô, một chốc cũng không có mở miệng nói chuyện với cô, mắt thấy cô ăn vài miếng đồ ăn mới cười tít mắt mở miệng hướng tới cô hỏi: "Cô là học sinh?"

"Uh'm." Tiểu Thỏ nghe cô nói chuyện với mình, hơi run sợ một phen, sau đó gật gật đầu.

" Vừa rồi cô nói chính mình đã đủ mười tám tuổi, đó là... Học đại học sao??"

" Đúng, hôm nay nhập học báo danh." Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu."Năm mấy rồi hả??"

"Đại Nhất..."

"A...... Lại vẫn rất nhỏ sao..." Đinh Tiểu Nhiễm hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, tiếp tục nói: "Trình tổng chúng ta so với cô lớn bảy tuổi a, các ngươi là như thế nào biết? Qua thư? Qua mạng?"

"..." Tiểu Thỏ nghe xong lời này đã cảm thấy chính mình không có sức châm chọc rồi.

Cô nhìn liền như là muốn bên người giàu có sao??

Đinh Tiểu Nhiễm thấy cô không trả lời, còn tưởng rằng cô là xấu hổ nói, tiếp tục mỉm cười dời đi đề tài nói: "Lần đầu tiên cô đi theo Trình tổng tham gia loại gặp gỡ đồng nghiệp này sao??"

"Đúng a..." Tiểu Thỏ cảm thấy, thực ra chính mình phi thường không muốn nói chuyện với cô, nhưng mà cô liên tiếp hỏi mình, lại không thể không trả lời.

"Cô đi theo Trình tổng, sau này cơ hội tham gia hoạt động công ty rất nhiều." Đinh Tiểu Nhiễm cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ, một loại ngữ khí người từng trải hướng tới cô nói: "Đề nghị co sau này có thể mặc được nghiêm túc một chút, như vậy cũng sẽ không bị người hiểu lầm quan hệ cô cùng Trình tổng rồi."

Ăn mặc nghiêm túc một chút??

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo thể thao trên thân mình, lại nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn mặc áo sơmi trắng cùng quần tây, uh'm... Giống như quả thật không làm sao hợp a...

Nhưng mà hiểu lầm quan hệ cô cùng Trình Chi Ngôn lại là có ý tứ gì?

"Cảm ơn nhắc nhở của cô, lần sau tôi sẽ ăn mặc nghiêm túc một chút." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, vẫn lại là hướng tới Đinh Tiểu Nhiễm nói câu cám ơn.

"Không có việc gì, không cần cảm ơn." Đinh Tiểu Nhiễm cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ tiếp tục nói. Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 715: Địch ý không hiểu 5  



" Bình thường cô hẳn là cũng không trang điểm đi? Con gái sao, ra ngoài ít nhất cũng cần phải bôi phấn lót, vẽ lông mi lại tô son môi, như vậy coi như là tôn trọng người khác."

"..."

Tiểu Thỏ yên lặng nhìn làn da cô ấy trắng nõn, lông mi tinh xảo, còn có son môi màu đỏ thẫm, lại phối tóc dài quăn cùng váy liền áo đỏ như lửa, không thể không nói, trang điểm như vậy thật sự rất thích hợp cô, khắp nơi lộ ra một loại cảm giác phong tình vạn chủng.

"Uh'm..." Tiểu Thỏ tùy tiện gật gật đầu, bày tỏ tự mình biết rồi.

Nhưng mà một người học sinh vừa mới kết thúc thi vào trường đại học, đối với giới mỹ trang hoàn toàn không biết gì cả, Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn Đinh Tiểu Nhiễm bắt đầu bala bala túm chính mình tán gẫu hiệu kem nền kia tốt, hãng kem che khuyết điểm kia tốt, hãng son môi kia vô cùng nổi tiếng, thậm chí ngay cả minh tinh đều đã dùng.

Ngay tại lúc Tiểu Thỏ nghe được như lọt vào trong sương mù, Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn cô khẽ cười một phen, sau đó đưa tay sờ sờ đầu của cô, trong thanh âm mang theo nồng đậm sủng nịch hỏi: "Đang nói chuyện cái gì a??"

"Đang nói chuyện... Đồ trang điểm..." Trong đôi mắt Tiểu Thỏ tràn ngập đủ loại dấu chấm hỏi.

"Trình tổng." Đinh Tiểu Nhiễm cười tít mắt nhìn anh, thanh âm kiều mỵ nói: "Em cảm thấy màu da chị dâu trắng như vậy, hẳn là cực kỳ thích hợp màu son môi đỏ thẫm, lần sau em đưa chị dâu một cây."

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua cánh môi Tiểu Thỏ hồng nhuận, mỉm cười lắc đầu nói: "Không cần, cô bây giờ còn là học sinh, trong trường học vẫn lại là không cần trang điểm là tốt hơn."

"Nhưng là..." Đinh Tiểu Nhiễm còn muốn nói tiếp chút gì, Trình Chi Ngôn đã quay đầu đi tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Kỷ Lâm Khải.

Tiểu Thỏ vẻ mặt bất đắc dĩ hướng tới Đinh Tiểu Nhiễm nhún vai, buông buông tay nói: "Anh không cho tôi trang điểm."
"..." Đinh Tiểu Nhiễm cắn môi nhìn Tiểu Thỏ một lúc lâu, không nói chuyện.

Tiểu Thỏ quay đầu lại, tiếp tục cao hứng dùng bữa.

Qua một lúc lâu sau cô liền nghe được Đinh Tiểu Nhiễm thở dài một hơi, làm như bất đắc dĩ hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Làm nữ nhân a, phải có ý thức bản thân, không thể người đàn ông thích ngươi cái dạng gì ngươi nên cái dạng đó, người sao, khẩu vị dù sao vẫn thay đổi, hôm nay anh thích ngươi đơn thuần không trang điểm, nói không chừng ngày mai liền sẽ thích môi đỏ mọng rồi."

"..."

Tiểu Thỏ ăn đồ ăn, nghe lời cô nói, chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị( năm vị) lẫn lộn.

Vị đại tỷ này, cô là cố ý tới cằn nhằn cùng tôi, để cho tôi không đói bụng không có tâm tình ăn cơm sao??

Vừa rồi tôi vào, địch ý mãnh liệt trong ánh mắt cô kia thực cho là tôi không có thấy sao??

Còn có lúc cô nhìn chằm chằm anh nước chanh nhà tôi, ánh mắt đều đã chứa lục quang (ánh sáng xanh), cô nghĩ rằng tôi là người mù sao??

Tiểu Thỏ đem một miếng sườn lợn cuối cùng ăn luôn, sau đó quay đầu lại nhìn Đinh Tiểu Nhiễm, cười tít mắt nói: "Tôi cảm thấy cô nói có đạo lý, nhưng mà, anh nước chanh chính là thích tôi như vậy, có biện pháp nào a, ai, tôi cũng thích anh có thể thích môi đỏ mọng a, như vậy tôi có thể có được son môi đầu tiên trong đời rồi."

"..."

Lần này đến phiên Đinh Tiểu Nhiễm hết chỗ nói rồi.

Sau một lúc lâu, cô cắn chặt răng, hướng tới Tiểu Thỏ nói thẳng: "Cô cũng đừng quá đắc ý, hiện tại những nhóm người công ty này đều đã thích tìm nữ sinh viên thanh thuần cùng bọn họ tham gia tiệc rượu, tham gia hoạt động."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro