811-820

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 811: Ghen  

"Muỗi cắn??" Từ Cảnh Thần vẻ mặt cười xấu xa liếc qua Trình Chi Ngôn, sau đó chậm rãi gật đầu nói: "Thật đúng là con muỗi không chỉ lớn lại soái a..."

Tiểu Thỏ nghe ra trong lời nói của anh ta có ý riêng, nhịn không được liền duỗi tay nện anh ta một cái nói: "Biết rõ còn cố ý hỏi ra, có phải cậu tìm đánh hay không??"

"Ai da, em nhẹ một chút." Từ Cảnh Thần khẽ nhíu mày: "Quả nhiên đi quân huấn một chút, chính là không giống nhau, khí lực đánh người cũng lớn hơn."

"Cho cậu nói lung tung!!" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh ta, tiếp tục giơ quả đấm uy hiếp anh ta.

"Tiểu Thỏ, sao có thể hung dữ với em trai như vậy!?"

Lúc Tiểu Thỏ và Từ Cảnh Thần đang nói chuyện, mẹ Tiểu Thỏ bưng khay trà đi ra từ trong phòng bếp, đằng sau đi theo bác sĩ Từ, trên tay bưng một cái dĩa đựng trái cây.

"Đến, Ngôn Ngôn, uống trà, ăn chút trái cây." Mẹ Tiểu Thỏ đưa tách trà cho Trình Chi Ngôn, cười tủm tỉm nói ra.
"Cảm ơn." Trình Chi Ngôn tiếp nhận tách trà, cười cười nhàn nhạt với bà.

Từ Cảnh Thần cũng đứng dậy từ trên ghế salon, tiếp nhận đĩa trái cây trong tay bác sĩ Từ, sau đó đặt ở trên bàn trà.

Anh ta thuận tay dùng nĩa ăn xiên một miếng dưa hấu lên, đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Đến, há miệng, a - - "

Cánh môi Tiểu Thỏ đụng phải dưa hấu lạnh băng băng, mũi ngửi hương vị ngọt ngào của dưa hấu, liền nghe lời hé miệng một ngụm nuốt miếng dưa hấu kia vào.

Trình Chi Ngôn khẽ híp híp đôi mắt, ánh mắt tà tà nhìn hai người bên cạnh đang vui vẻ đút ăn, vẻ mặt trên mặt lập tức trở nên tế nhị.

Sau khi mẹ Tiểu Thỏ và bác sĩ Từ hàn huyên với Trình Chi Ngôn trong chốc lát, Trình Chi Ngôn liền đứng lên cáo từ, trước khi đi ra ngoài, ánh mắt anh quét qua Tiểu Thỏ đang vùi ở trên ghế sofa cười hì hì nói chuyện phiếm với Từ Cảnh Thần, lỗ mũi thấp hừ một tiếng, sau đó rời đi.

Buổi tối mẹ Tiểu Thỏ và bác sĩ Từ mang Tiểu Thỏ và Từ Cảnh Thần ra ngoài ăn cơm.

Sau khi ăn trở về, đã là chín giờ tối.


  Chương 812: Rất lợi hại  



Từ Cảnh Thần và bác sĩ Từ liền trực tiếp ở tại nhà Tiểu Thỏ.

Lúc Tiểu Thỏ cầm lấy quần áo đổi tắm đi phòng vệ sinh tắm rửa xong đi ra, Từ Cảnh Thần liền ngồi ở bên cạnh máy tính trong phòng cô đang lên mạng.

"Cảnh Thần?? Sao cậu tới đây??" Tiểu Thỏ vừa lau đầu tóc ướt nhẹp, vừa hỏi với Từ Cảnh Thần.

"Máy tính phòng anh không lên mạng được, vừa vặn muốn đánh đoàn chiến, mượn của em dùng trước một chút." Từ Cảnh Thần một đôi mắt sít sao nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, tay phải nắm lấy con chuột điểm cực nhanh, tay trái ở trên bàn phím càng không ngừng tung bay.

"Trò chơi gì??" Tiểu Thỏ tiến đến bên cạnh máy tính nhìn thoáng qua, mẹ trứng, cô chỉ không ở nhà một tháng mà thôi, trên máy vi tính của cô liền bị Từ Cảnh Thần cài một đống lớn trò chơi.

"Thế giới ma huyễn." Từ Cảnh Thần điều khiển kiếm khách trên màn hình, sau khi nhanh chóng phóng thích hai đại chiêu, một động tác lưu loát nhảy lên rơi xuống đất trốn đến sau lưng đồng đội, chỉ thấy toàn bộ tổn thương đại BOSS phóng thích ra đều nện ở trên người đồng đội xúi quẩy ngăn cản trước mặt anh kia.
Trong nháy mắt, thanh máu đồng đội thay anh ngăn cản tổn thương liền thiếu hơn phân nửa.

Kiếm khách của Từ Cảnh Thần ngay sau đó xoay người một cái, ném ra một ngọn phi đao, phi đao biến ảo thành mười bát dao sắc ở giữa không trung, vèo vèo vèo lại chém đứt một phần tư ống máu của đại BOSS.

"Ơ, rất lợi hại nha." Tiểu Thỏ nhìn kiếm khách hắc y soái khí của Từ Cảnh Thần trên màn ảnh, nhịn không được lên tiếng cảm thán nói.

"Đó là đương nhiên." Từ Cảnh Thần vừa tỉnh táo thao tác, vừa đáp lại Tiểu Thỏ: "Muốn trách chỉ có thể trách trò chơi bây giờ có học sinh tiểu học quá nhiều, tùy tùy tiện tiện tổ đội với bạn học anh cũng có thể ăn rớt một đám học sinh tiểu học."

"Ha ha..." Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng, nghĩ thầm cậu còn không phải là học sinh trung học ư, người ta sinh viên ăn cậu cũng là ổn thỏa không thành vấn đề.

Lại một lát sau, đại BOSS trên màn hình kia ầm ầm ngã xuống, trang bị đủ loại kiểu dáng bạo đầy đất.

Từ Cảnh Thần nhíu lông mày lại nhìn thoáng qua trang bị, chậc, đánh nửa ngày, không có một món mà anh muốn.


  Chương 813: Ngoài ý muốn  


  Đúng lúc này, thích khách tử y trên màn hình đánh ra một câu:

Còn đánh không??

Từ Cảnh Thần nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, sau đó viết chữ trả lời:

Không đánh, hôm nay không có thời gian.

Tử y thích khách: Làm sao nha, bồi bạn gái??

Từ Cảnh Thần: Ai cần ngươi lo.

Đánh xong câu sau này, kiếm khách hắc y của Từ Cảnh Thần liền trực tiếp logout.

"Chao ôi?? Cậu không chơi nữa??" Tiểu Thỏ ngồi thẳng lên, thấy Từ Cảnh Thần tắt máy tính, vẻ mặt đáng tiếc nhìn anh nói: "Trò chơi kia nhìn lên đến giống như rất thú vị nha."

"Không chơi." Từ Cảnh Thần xoay người lại, nhìn một đầu tóc ướt nhẹp kia của Tiểu Thỏ, thuận miệng nói: "Em chỉ trùm khăn tắm đi ra như vậy?? Em cũng đi nên đi sấy khô đầu tóc của mình đi."

"Ai biết cậu lại đến trong phòng tôi chứ." Lúc Tiểu Thỏ mới phản ứng tới, vừa rồi lúc chính mình đi ra từ trong phòng vệ sinh, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm.

Trong nháy mắt Từ Cảnh Thần không còn gì để nói.

"Vậy tôi đi sấy tóc." Tiểu Thỏ nhìn anh giống như không phải là quá muốn nói với chính mình, liền xoay người lại đi về phía phòng vệ sinh.

"Ừ..." Từ Cảnh Thần gật gật đầu, đứng dậy đi theo sau lưng Tiểu Thỏ.

"Cậu đi theo tôi làm chi??"

"Không làm gì hết." Từ Cảnh Thần buông buông tay chính là theo sau lưng cô.

"Cậu là muốn nói chuyện phiếm với tôi?? Nhớ tôi rồi hả??" Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng anh cái gì cũng không nói, thuận miệng hỏi.

Ai biết một câu nói đơn giản như thế, lại có thể chọc cho cả khuôn mặt Từ Cảnh Thần đều hồng.

"Ai nhớ em, anh..." Anh vừa nói vừa đi theo sau lưng Tiểu Thỏ, lúc trước Tiểu Thỏ không có chú ý tới, khăn tắm của cô hơi lỏng xuống, Từ Cảnh Thần lại quá khẩn trương, bước chân bỗng chốc liền giẫm khăn tắm rơi xuống của cô.

  

  Chương 814: Tình ngay lý giang  



"Ai da..." Tiểu Thỏ vừa không có chú ý, cả người liền bổ nhào về phía trước, thiếu chút nữa sẽ phải ném đến trên mặt đất.

"Cẩn thận!!" Từ Cảnh Thần vội vàng duỗi tay ngăn cô lại.

Nhưng mà xu thế cô bổ nhào về phía trước quá mức nghiêm trọng, cho dù Từ Cảnh Thần duỗi tay muốn ngăn cũng không có ngăn cản được.

Vì vậy... Hai người cùng nhau té xuống đất.

Cũng may khăn tắm nơi ngực Tiểu Thỏ bị cô gắt gao dùng tay kéo lấy, mới bảo đảm chính mình không có trần truồng.

Tay Từ Cảnh Thần có chút ít chật vật bị Tiểu Thỏ áp chế dưới thân thể, cả người anh quỳ sau lưng Tiểu Thỏ tay kia chống đỡ trên mặt đất, vậy mới bảo đảm chính mình không có cũng nằm ở trên người Tiểu Thỏ.

"Ai da, cậu nhanh lên một chút đi..." Tiểu Thỏ mơ hồ cảm giác khăn tắm sau lưng mình có chút dãn ra, cô không dám tùy tiện nhúc nhích, sợ mình lộn xộn một cái, khăn tắm trên người liền trực tiếp rớt xuống."Em đè nặng tay anh, sao anh đứng lên được..." Từ Cảnh Thần có chút buồn bực nhìn cô, nhưng dù sao người cũng xê dịch thân thể một chút, để anh rút tay ra.

"Không được, tôi vừa động sẽ trần truồng..." Tiểu Thỏ đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

"Em đè nặng anh, anh đứng không nổi!!" Từ Cảnh Thần cảm giác mình sắp ngất đi.

Đúng lúc đó, cửa ban công gian phòng Tiểu Thỏ "ầm" một tiếng bị đẩy ra, Trình Chi Ngôn mới vừa đi vào trong gian phòng thấy tình hình này, cả người đều sững sờ một chút, sau đó nhíu lông mày bước nhanh đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, cánh tay dài chụp tới, liền liền kéo cô và cả khăn tắm vào trong ngực mình nói: "Chuyện gì xảy ra??"

"Ai da... đầu gối em rất đau..." Tiểu Thỏ duỗi tay vuốt vuốt đầu gối của mình, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại nhìn Từ Cảnh Thần nói: "Người này đi đường dẫm lên khăn tắm của em, khiến em trượt chân té, sau đó cậu ta muốn duỗi tay đỡ em, lại không đỡ được, hai tụi em liền ngã..."

Tiểu Thỏ đè ở trên tay Từ Cảnh Thần mới vừa được Trình Chi Ngôn kéo lên, Từ Cảnh Thần liền vội vàng đứng lên, trên khuôn mặt trẻ trung mang theo một tia thẹn thùng nhìn Tiểu Thỏ nói: "Ai bảo em đến khăn tắm của mình cũng không giữ chặt..."

"Ai biết cậu đang ở trong phòng tôi..."


  Chương 815: Phải giữ một khoảng cách với Từ Cảnh Thần  


"Ai biết cậu đang ở trong phòng tôi... bình thường tôi tắm rửa xong còn lõa thể chạy đi đấy!!" Tiểu Thỏ làm mặt quỷ với Từ Cảnh Thần, không phục nói.

"Em lớn như thế, sao không biết xấu hổ lõa thể chạy đi!" Trên gương mặt tuấn tú của Từ Cảnh Thần lúc đỏ lúc trắng, tức giận xấu xa nói với Tiểu Thỏ.

"Ai cần cậu lo, tôi liền thích lõa thể chạy, như thế nào như thế nào!! Xem lần sau cậu còn dám tùy tiện vào phòng tôi hay không!!"

"Em..." Từ Cảnh Thần bị cô tức giận đến nói không nên lời, sau khi hung dữ lườm cô một cái, liền xoay người rời đi.

"Hắc hắc." Tiểu Thỏ cười hì hì nhìn người nào đó bị chính mình chọc giận, lập tức lộ ra nụ cười chiến thắng.

Trình Chi Ngôn liên tục ôm Tiểu Thỏ không nói gì, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: "Như thế nào, mặc như vậy ngã xuống, là một chuyện rất đáng được ăn mừng?"

"Ách..." Tiểu Thỏ nghe giọng nói lành lạnh nói một câu như vậy, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ.
Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua ở trên làn da tuyết trắng của cô, phía trên kia còn lưu lại dấu vết hai người hoan ái vào tối ngày hôm qua.

"Đi thay y phục, sau đó sấy khô đầu tóc." Trình Chi Ngôn đặt cô đến trên mặt đất, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy bả vai cô một phen, thấp giọng nói.

"A..."

Tiểu Thỏ chột dạ đi thay quần áo, sấy tóc.

Đợi đầu tóc cô đều sấy khô, quần áo cũng thay xong, lúc xuất hiện ở trước mặt Trình Chi Ngôn lần nữa, lại nhìn thấy anh nhíu một đôi lông mày thanh tú lại ngồi ở trên giường của mình, vẻ mặt nghiêm túc tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

"Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ nhút nhát đứng ở trước mặt anh, cúi đầu gọi anh một tiếng.

"Thay xong??" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, cô thay một cái váy ngủ hồng phấn đai đeo thường xuyên mặc ở nhà trước kia, cánh tay tinh tế và một mảng lớn làn da ở ngực đều lộ ở bên ngoài, lại lộ ra nguyên một đám vết hôn màu xanh tím.

Ánh mắt Trình Chi Ngôn trong nháy mắt tối tăm, duỗi tay kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn trên vành tai tính xảo của cô, sau đó chần chờ một chút thấp giọng nói: "Về sau... phải giữ một khoảng cách với Từ Cảnh Thần."


  Chương 816: Không giống nhau  


"A??"

Tiểu Thỏ khẽ ngơ ngác một chút, ngẩng đầu lên mặt tràn đầy không hiểu nhìn anh nói: "Vì sao, là vì sự kiện vừa rồi sao, ai nha, cái kia chỉ là ngoài ý muốn thôi... Cảnh Thần cậu ấy tới phòng của em dùng máy tính, lại không phải cố ý đến nhìn em mỹ nhân tắm rửa."

"..." Sau khi lông mày Trình Chi Ngôn hơi không thể nhận ra cau lại một chút, hai bàn tay nắm cánh tay mảnh mai của cô, cúi đầu lặp lại một câu: "Anh nói, giữ một khoảng cách với Từ Cảnh Thần."

"Giữ khoảng cách cái gì??" Tiểu Thỏ vẻ mặt không hiểu nhìn anh nói: "Cảnh Thần vốn chính là em trai của em nha, hai tụi em cãi nhau ầm ĩ, lại không có quan hệ gì, lại nói, cậu còn là đứa nhỏ nha."

"Cậu ta đã không nhỏ." Trình Chi Ngôn mặt không thay đổi nhìn Tiểu Thỏ nói.

"..."

Tiểu Thỏ bỗng chốc không nói lời nào, một đôi mắt ướt át thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn nhìn một hồi lâu, sau đó dè dặt hỏi: "Anh nước chanh, có phải anh đang ghen hay không??""Hừ..." Trình Chi Ngôn cúi đầu hừ một tiếng, lại là không nói lời nào.

"Ai nha, dấm chua của Từ Cảnh Thần đâu có dễ ăn." Tiểu Thỏ nhịn không được liếc mắt nói: "Nhiều năm như thế, em chính là nhìn cậu ta từ năm hai tiểu học vẫn nhìn anh đến lớn như vậy, dù sao cũng có sáu bảy năm đi."

"Vậy thì thế nào." Trình Chi Ngôn nắm tay cô lại không buông ra chút nào, "Cậu ta cũng là đàn ông."

"..." Tiểu Thỏ vẻ mặt không giải thích được nhìn anh, một hồi lâu, nhếch miệng nói: "Ba anh cũng là đàn ông a, bác sĩ Từ cũng là đàn ông a... Bạn học lớp tụi em cũng có một đống đàn ông, anh không thể bởi vì trên thế giới này khắp nơi đều có đàn ông, liền không cho em nói chuyện với bọn họ chứ??"

"Đó là không giống nhau." Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhìn cô, một bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve ở trên cổ cô.

"Có cái gì không đồng nhất." Tiểu Thỏ rụt cổ một cái vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ là yên lặng không nói lời nào.


  Chương 817: Mệnh mình thật là khổ  


Đúng lúc đó, chuông điện thoại di động của Tiểu Thỏ đột nhiên vang lên.

"Đợi một lát, em tiếp điện thoại." Tiểu Thỏ vội vàng trốn thoát từ trong ngực Trình Chi Ngôn, sau đó chạy vội nhào tới di động của mình.

"Alo, Đồng Đồng..." Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua mã số trên màn hình, lập tức chột dạ hô một tiếng với đầu kia điện thoại.

"Bạch Tiểu Thỏ!! Cậu còn nhớ lúc cậu trên đường cao tốc đã đồng ý gì với tớ không!!" Trong nháy mắt trong điện thoại truyền đến tiếng gầm gừ của Trình Thi Đồng: "Mẹ nó là ai lời thề son sắt bảo đảm với tớ chính mình vừa đến nhà lập tức liền gọi điện thoại báo cáo với tớ, hả!? Cậu xem một chút hiện tại đã mấy giờ!! Cậu đừng nói với tớ cậu còn ở nói bị chận ở trên đường!!"

"Cái kia... Ha ha ha... đây không phải là sau khi trở về có một số việc trì hoãn sao..." Tiểu Thỏ duỗi tay lau mồ hôi trên trán một cái, xong rồi xong rồi, Trình Thi Đồng tức giận, người này nóng giận, còn không dễ dụ dỗ hơn Trình Chi Ngôn a...

"Trì hoãn em gái cậu!!" Trình Thi Đồng tiếp tục gầm hét lên ở đầu kia điện thoại: "Cảnh cáo cậu trước mười giờ sáng ngày mai nhất định phải xuất hiện ở cửa nhà tớ!! Nếu không hai chúng ta liền tuyệt giao!!"

"Được được, không có vấn đề, bảo đảm đến lúc mười giờ!!" Tiểu Thỏ liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi hứa hẹn với Trình Thi Đồng.

"Cạch" một tiếng, bên kia trực tiếp cúp điện thoại, đến tiếng "Tạm biệt" cũng không nói.Mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Thỏ lạnh toát ra, nhìn di động trong tay của mình, tuỳ tiện nghĩ tới ngày mai Trình Thi Đồng lại tiếp tục ngược đãi chính mình.

Xoay người lại, Trình Chi Ngôn đang cau mày nhìn mình.

Mợ nó...

Đối phó một người tức giận xong, giờ còn có một người giận dỗi...

Trong nháy mắt Tiểu Thỏ cảm giác mệnh mình thật là khổ.

"Cái kia... Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ để điện thoại di động về trên bàn học, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn chen lấn ra một tươi cười đáng thương nhìn Trình Chi Ngôn.

"Ừ." Ánh mắt Trình Chi Ngôn thâm trầm nhìn cô, thuận miệng đáp một tiếng.

"Cái kia... ừ... buổi sáng ngày mại em hẹn Đồng Đồng cùng nhau ăn cơm trưa, anh... có đi hay không??" Tiểu Thỏ nháy mắt mấy cái, dè dặt hỏi anh.


  Chương 818: Nổi trận lôi đình  


"Đừng nói sang chuyện khác với anh." Trình Chi Ngôn ngước mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó ngoắt ngoắt tay với cô nói: "Lại đây."

"Làm gì??" Tiểu Thỏ dè dặt đi đến bên cạnh anh, cổ tay vội vàng không kịp chuẩn bị bị anh nắm lấy, sau đó cả người đều nhào vào anh trong lòng.

"Đương nhiên là tiếp tục thảo luận vấn đề giữ khoảng cách giữa em và Từ Cảnh Thần..." Đôi mắt Trình Chi Ngôn xem cô, thấp giọng nói.

"Đây có cái gì để thảo luận, đã nói là ngoài ý muốn ngoài ý muốn ngoài ý muốn!! Anh còn như vậy em liền muốn nhắc lại Đinh Tiểu Nhiễm với anh nha!! Ablum ảnh của người ta ******** đều thả tớitrong ngăn kéo của anh, anh còn muốn thế nào hả!!?"

Trình Chi Ngôn nắm chặt cổ tay cô, không nói lời nào.

Tiểu Thỏ cũng liền trừng một đôi mắt ướt át nhìn anh, bảo trì trầm mặc.

Hai người giằng co trừng nhau lẫn nhau trong chốc lát, Trình Chi Ngôn nhẹ buông tay, lạnh lùng nói một câu: "Ngủ."Sau đó liền xoay người rời đi.

Ngủ thì ngủ!! Hung như thế làm gì!!

Tiểu Thỏ hung hăng trừng mắt nhìn thân ảnh Trình Chi Ngôn biến mất ở cửa sau ban công, rất không cao hứng nhỏ giọng lầu bầu một tiếng.

Sáng ngày hôm sau, Tiểu Thỏ khi tỉnh lại đã là chín giờ rưỡi.

Thuận tay liền nắm lấy di động trên tủ đầu giường, nhìn một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của Trình Thi Đồng ở phía trên, trong lòng cô lộp bộp một chút, trong nháy mắt cá chép lộn người một cái nhảy xuống giường, vừa chạy tới buồng vệ sinh, vừa gọi điện thoại cho Trình Thi Đồng.

Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia rất nhanh liền tiếp, sau đó chính là giọng nói nổi trận lôi đình của Trình Thi Đồng truyền ra từ trong microphone: "Bạch Tiểu Thỏ!! Có phải cậu muốn chết hay không!? Cậu muốn chết cậu nói thẳng, lão tử tớ sẽ chuyển phát dao phay cho cậu ngay bây giờ!! Cậu tự mình đếm một chút, từ buổi sáng đến bây giờ, tớ gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, hả!? Có phải cậu muốn thả bồ câu tớ không!? Có phải cậu muốn thả bồ câu tớ không!?"

Trình Thi Đồng đại khái là quá kích động, câu nói sau cùng liên tục lặp lại hai lần, mới miễn cưỡng ngừng lại.


  Chương 819: Anh nước chanh của cô đâu?  

"Cái gì kia, thẹn thùng à..." Giọng nói yếu ớt của Tiểu Thỏ vừa nói vào trong điện thoại: "Không cẩn thận ngủ quên, lại nói, đây không phải là còn chưa đến mười giờ sao... Tớ bảo đảm lúc mười giờ xuất hiện ở cửa nhà cậu còn không được ư??"

"Cậu bảo đảm!? Cậu bảo đảm cái rắm!!" Trình Thi Đồng tiếp tục táo bạo nói với đầu kia điện thoại: "Cậu nhìn một chút xem hiện tại mấy giờ, mười giờ ba mươi lăm!! Cậu chính là mặc quần áo đánh răng rửa mặt ra cửa, nhanh hơn nữa cũng phải mười phút đi?? Mẹ nó lúc cậu ra cửa đã mười giờ bốn mươi lăm, cậu cho rằng từ nhà cậu đến nhà tớ mười lăm phút có thể đến sao!!?"

"Tớ... Cái đó, tớ chỉ mặc quần áo tử tế, tớ đi nhà cậu đánh răng rửa mặt luôn được chưa?? Được rồi, không nói, hiện tại tớ liền ra cửa!!" Cho dù là cách micro, Tiểu Thỏ cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngút trời của Trình Thi Đồng, cô nhịn không được rụt cổ một cái, xong rồi xong rồi, đắc tội ai cũng không thể đắc tội hai chú cháu này a.

Tối ngày hôm qua Trình Chi Ngôn tức giận, liền trực tiếp không nói một lời rời đi, ánh mắt lạnh như băng trước khi đi kia làm hại cô lo lắng đến quá nửa đêm đều không có ngủ ngon, nếu không sáng sớm hôm nay cũng không ngủ quên nha, nhưng vừa tỉnh lại, liền lại bị Trình Thi Đồng phát trận lửa lớn như thế...

Tiểu Thỏ cảm thấy, đời trước mình khẳng định là lừa gạt nhà họ Trình lừa người ta đến đặc biệt thảm, cho nên cuộc đời này bọn họ tìm mình trả thù.

Nhưng cũng chỉ là do mình nghĩ như vậy, mắt thấy thời gian đã mười giờ ba mươi sáu, coi như một lát chạy đến cửa tiểu khu đi đón xe, cũng hoàn toàn không kịp...Tiểu Thỏ thở một hơi thật dài, mặc quần áo tử tế, trực tiếp xông tới ban công, sau đó thuần thục xoay người một cái, liền trực tiếp leo đến phòng của Trình Chi Ngôn.

Ánh mặt trời sáng ngời chiếu rọi ở bên trong phòng Trình Chi Ngôn, chăn trên giường anh gấp đến rất chỉnh tề, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, trống rỗng, hoàn toàn không có một ai.

Hu... anh nước chanh của cô đâu??

Tiểu Thỏ vừa sốt ruột, cũng bất chấp cái khác, đẩy cửa phòng ngủ Trình Chi Ngôn ra, liền một đường hô xuống: "Anh nước chanh... Anh nước chanh!!"

Một đường leo vào phòng bếp như thế, Tiểu Thỏ cuối cùng nhìn thấy Trình Chi Ngôn đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn uống sữa ăn bánh mì.

Sắc mặt anh... ưm... Nói như thế nào đây...


  Chương 820: Cầu xin  


Trong nháy mắt Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn, bỗng chốc liền giống như chuột gặp phải mèo, đều không có âm thanh nào.

Chỉ là len lén quan sát Trình Chi Ngôn một chút, nhìn bộ dáng anh tựa hồ tối ngày hôm qua cũng không có ngủ ngon, chỗ hốc mắt còn có một chút màu xanh đen, chỉ là râu ria ngược lại đã cạo qua, lộ ra đường cong cái cằm kiên nghị lên.

Nhìn thấy Tiểu Thỏ một đường gọi mình cuồng chạy xuống từ trên lầu, lệ khí trong ánh mắt Trình Chi Ngôn cuối cùng tản đi một chút, nhưng mà chỉ giới hạn tản đi một chút mà thôi.

Đôi mắt tĩnh mịch của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, tay cầm lấy bánh mỳ liền bất động như vậy ở giữa không trung, ánh mắt trầm trầm nhìn.

"Khụ khụ... Cái kia... Anh nước chanh ngươi ăn sáng sao??" Tiểu Thỏ thấy anh hoàn toàn không có ý tứ dự định nói với bản thân, vì vậy chỉ lúng túng nhẹ ho một tiếng, sau đó lên tiếng chào hỏi anh.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, tiếp tục cầm lấy bánh mì đưa vào trong miệng, sau đó lại trầm mặc cầm lấy ly sữa trên bàn, đưa đến bên miệng uống một ngụm.Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thời gian, đã chín giờ ba mươi bảy!!

Trong lòng cô phải gọi là lòng như lửa đốt, nhưng là hết lần này tới lần khác tối ngày hôm qua nháo không được tự nhiên với Trình Chi Ngôn, trước mắt muốn mở miệng cầu xin anh, đều cảm thấy có chút không đủ sức lực.

"Tìm anh làm chi??" Trình Chi Ngôn thấy vẻ mặt cô rõ ràng hết sức lo lắng lại cẩn thận không dám mở miệng, trầm mặc một hồi lâu, rốt cục vẫn muốn hỏi cô một câu.

"Anh nước chanh, anh có thể đưa em đi tới nhà Đồng Đồng sao??" Tiểu Thỏ vừa nghe được Trình Chi Ngôn hỏi mình, cũng chẳng quan tâm hai người bọn họ còn đang giận dỗi, vội vàng đáng thương cọ đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, một đôi mắt ướt át dùng ánh mắt tràn ngập cầu xin nhìn hỏi anh.

"Hiện tại??" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn cô.

"Chính là hiện tại!! Anh nước chanh, thỉnh cầu anh, nếu em không tới nhà Đồng Đồng trước mười giờ, cô ấy sẽ giết chết em!!" Tiểu Thỏ cảm giác mình đều sắp muốn khóc lên.



























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro