851-860

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huấn luyện quân sự gian khổ

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Uh'm??" Tiểu Thỏ nghe thanh âm anh trầm thấp từ trong loa truyền tới, nhẹ nhàng mà lên tiếng.

"Nhớ em rồi."

Trình Chi Ngôn giống như là trầm thấp nói lời vô nghĩa, hướng tới bên kia điện thoại nói.

Tiểu Thỏ lập tức liền giật mình.

Trong nháy mắt đó, liền giống như ánh mặt trời ba tháng sáng lạn, một cây Hải Đường nhỏ nhẹ lặng im nở rộ trong không khí.

Từ nhỏ đến lớn, Trình Chi Ngôn cơ hồ cũng không nói cái lời ngon tiếng ngọt gì cùng cô, đến nỗi "Anh yêu em", "Anh nhớ em" linh tinh mà nói, lại càng cho tới bây giờ đều không có đề cập qua.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy lúc cô nghe được ba chữ kia, một trái tim nhỏ phù phù, phù phù đập hết sức lợi hại,

"Uh'm..." Cô cúi đầu trả lời một tiếng, trong lòng nhưng là ức chế nhảy nhót không nổi.

Trình Chi Ngôn đi vào gian phòng, tiện tay đem cà- vạt trên cổ áo áo sơmi kéo, vứt đến trên ghế sofa, sau đó lấy di động đi vào phòng bếp, từ bên trong bình nước rót một chén nước ra, vừa uống vừa nói: "Em a, nhớ anh không?"

"..."

Tiểu Thỏ bĩu môi, đưa tay sờ sờ eo, còn đang chua xót đau đớn của chính mình, hướng tới Trình Chi Ngôn nổi giận nói: "Không nhớ, một chút cũng không nhớ."

Sau đó, cô liền nghe được Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại nhẹ nhàng bật cười.

" Vì sao?"

"Người nào làm hại em cả ngày đều đã eo mỏi lưng đau." Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua bên trong phòng ngủ, mấy người ký túc xá chính mình kia đang từng người làm chuyện từng người, liền đè thấp thanh âm nhỏ giọng hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

"Uh'm..."

Trình Chi Ngôn nghe được những lời này của cô, cười đến càng thêm lợi hại rồi.

"Không cho cười." Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ hướng tới anh nói.

"Được." Trình Chi Ngôn rất không dễ dàng thu lại tươi cười, cầm cốc nước thủy tinh trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm cái chén, thanh âm trầm thấp nói: "Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự sao?"

"Đúng a." Vừa nhắc tới huấn luyện quân sự, khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ nhất thời suy sụp xuống: "Sáu giờ buổi sáng ngày mai liền muốn tập hợp, trời ạ, em đây chẳng phải là phải hơn năm giờ rời giường??"

"Uh'm, không sai biệt lắm đi." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thuận tay cầm cái chén trong tay để đến trên bàn trà, ánh mắt nhìn cửa sổ sát đất phòng khách, cười nói: "Kiên trì một phen, một tháng rất nhanh liền đi qua."

"Một tháng!?" Tiểu Thỏ nhịn không được hét lớn: "Chẳng lẽ huấn luyện quân sự không phải một tuần thì tốt rồi sao??"

"A......Em cho là huấn luyện quân sự cao trung a??" Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười, trong thanh âm mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Xấu hổ a, Nam Đại huấn luyện quân sự một tháng, nhớ rõ buổi sáng thức dậy bôi kem chống nắng."

"..."

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chính mình hận không thể hai mắt trợn ngược, trực tiếp ngất đi.

"Thời gian không còn sớm, em đi ngủ sớm một chút đi, uh'm??" Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, đã qua 9 giờ rưỡi, người này lại vệ sinh cá nhân một phen mà nói, không sai biệt lắm mười giờ mới có thể trên giường đi ngủ, nếu như 5 giờ rưỡi buổi sáng ngày mai liền rời giường mà nói, cũng chỉ còn lại có nửa giờ thời gian giấc ngủ.

"Được rồi." Tiểu Thỏ đưa điện thoại di động từ bên cạnh lỗ tai lấy qua, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian phía trên, có chút lưu luyến không rời hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

" Uh'm, đi thôi." Trình Chi Ngôn cười cười, thanh âm ôn nhu hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Chúc ngủ ngon."

" Chúc ngủ ngon." Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn nói một câu, lại chậm chạp không có gác điện thoại.

"Làm sao vậy? Còn có cái gì muốn nói với anh sao??"

"Uh'm... Còn có chính là...Em cũng nhớ anh...." Tiểu Thỏ đỏ mặt, vô cùng xấu hổ hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

"Ha ha..." Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại không tự chủ được bật cười: "Anh biết rồi."

"..."

Anh biết??

Anh biết cái gì nha, anh biết em nhớ anh??

Tiểu Thỏ nghe Trình Chi Ngôn ngữ khí khẳng định nói ba chữ "Anh biết rôi", nhịn không được lại mặt đỏ rồi.

"Được rồi, không nói, chúc ngủ ngon, anh đi ngủ." Tiểu Thỏ một trận cuống quít, vội vàng cúp điện thoại trở về phòng ngủ.

Trình Chi Ngôn dựa ở trên ghế sofa, nhìn ba chữ "Đã cắt đứt" Biểu hiện trên màn hình, nhịn không được cười cười, tiện tay đưa điện thoại di động ném đến trên bàn trà trước mắt, hai tay anh mở ra hướng tới trên sô pha dựa vào.

Ai... Khi nào thì mới có thể lấy cô về nhà...

Bên này Tiểu Thỏ vừa mới cúp điện thoại trở về phòng ngủ, ba người ký túc xá cô kia liền cùng nhau quay đầu hướng tới cô nhìn.

"Làm... Làm gì a??" Tiểu Thỏ nhìn ba người các cô vẻ mặt như hổ rình mồi kia, nhịn không được hơi run sợ một phen.

" Mau, thành thật khai báo, có phải gọi điện thoại cùng bạn trai hay không??" Chu Đậu Đậu vẻ mặt bát quái nhìn Tiểu Thỏ, cười hì hì hỏi.

" Khẳng định là theo bạn trai gọi điện thoại, nếu không thì đặc biệt chạy đến trên ban công làm gì, giống chúng ta tiếp điện thoại người trong nhà đều là trực tiếp liền ở trong ký túc xá tiếp." Trang Manh Manh vẻ mặt khẳng định hướng tới Chu Đậu Đậu nói.

"Tiểu Thỏ, mau thành thật khai báo, âậu với bạn trai nói chuyện đã bao lâu a, là bạn học cao trung sao?? Bộ dáng cậu ta có đẹp trai hay không??" Đôi mắt Dương Tuyết Cần tản ra ánh sáng ngọc hướng tới Tiểu Thỏ một hơi hỏi mấy vấn đề.

"Ách... Cái này..." Tiểu Thỏ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn các cô, rốt cục giơ hai tay đầu hàng nói: "Tớ có thể tả lời từng câu từng câu sao, các cậu nhiều vấn đề như vậy, tớ lập tức cũng trả lời không hết..."

"Tớ tới trước." Chu Đậu Đậu vòng qua Trang Manh Manh cùng Dương Tuyết Cần đi đến trước mặt Tiểu Thỏ đưa tay kéo cánh tay của cô, lôi cô trở về bên trong phòng ngủ, sau đó thuận tay tóm lấy một nắm hạt dưa trên bàn Dương Tuyết Cần nhét vào trong tay Tiểu Thỏ nói: "Vấn đề tương đối nhiều, không nên gấp gáp, chúng ta từng cái từng cái tới"

"..."

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua hạt dưa trong tay mình, còn có ánh mắt ba người kia lấp lánh phát sáng, đột nhiên cảm thấy... Hôm nay đại khái cô là không thể ngủ sớm rồi.

Rất không dễ dàng nói xong chuyện chính mình cùng Trình Chi Ngôn.

Trang Manh Manh các cô mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Cho nên... Bạn trai cậu lớn hơn bảy tuổi so với cậu?"

"Uh'm..." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

"Vậy hiện tại anh.... Hai mươi lăm tuổi a?? Ba mẹ anh không thúc giục anh kết hôn sao??" Chu Đậu Đậu tiếp tục hỏi.

"Cái này..." Tiểu Thỏ cảm thấy được vấn đề này, cô giống như không có chú ý quá.

"Ai nha, không phải mới vừa nói hai nhà vẫn đều là nhận thức sao." Dương Tuyết Cần vẻ mặt bất đắc dĩ hướng tới Chu Đậu Đậu nói: "Kia khẳng định ba mẹ bạn trai cô ấy cũng chờ Tiểu Thỏ tốt nghiệp đại học!!"

"Ách..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gãi gãi đầu, về cái đề tài kết hôn này cô cùng Trình Chi Ngôn giống như thật sự không có thảo luận qua.

" Nhưng mà...." Trang Manh Manh cau mày, vẻ mặt có vẻ đăm chiêu nhìn Tiểu Thỏ nói: "Chờ Tiểu Thỏ tốt nghiệp, bạn trai cô hẳn là cũng sắp ba mươi tuổi..."

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Uh'm... Hình như là đi..." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

"Tốt nghiệp xong chuẩn bị hôn lễ, lại kết hôn, sau đó lại đi chơi một hồi, lại sinh đứa bé, đến lúc đó bạn trai cậu đều đã hơn ba mươi tuổi rồi." Trang Manh Manh vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ nói: "Cậu thật sự không biết là tuổi quá lớn sao??"

"Ách..." Tiểu Thỏ theo bản năng lắc đầu.

Cô thích Trình Chi Ngôn, là từ nhỏ liền thích, mặc dù nhiều năm như vậy, cô cũng vẫn buồn rầu vì sao chính mình nhỏ so với Trình Chi Ngôn nhiều như vậy, làm hại cô không thể cùng anh cùng tiến lên học, cùng nhau tan học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc....

Nhưng mà cho tới bây giờ cô đều không có cảm thấy tuổi Trình Chi Ngôn quá lớn....

"Thanh mai trúc mã a, thực hâm mộ." Chu Đậu Đậu hoàn toàn không có nghĩ như Trang Manh Manh, cô chỉ là vẻ mặt hâm mộ nhìn Tiểu Thỏ.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn lại là mau đi ngủ đi, 5 giờ rưỡi buổi sáng ngày mai phải rời giường a!!" Dương Tuyết Cần cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, nhịn không được hướng tới các cô la lớn.

"Mau, tắm rửa ngủ đi!!" Tiểu Thỏ cũng nhìn thời gian một phen, đã hơn 10 giờ.

Vì thế, bốn cô gái trong ký túc xá từng người vệ sinh cá nhân một phen, liền nằm xuống.

Sáng ngày thứ hai còn chưa tới 5 giờ rưỡi.

Tiểu Thỏ liền nghe được bên ngoài phòng ngủ từng đợt tiếng cười chói tai vang lên.

Ngay sau đó một cái thanh âm hùng hậu vang lên trước ký túc xá các cô nói: "Những học sinh mới, rời giường rồi!! Những học sinh mới rời giường rồi!!"

" Ta đi, người nào a, lúc này mới năm giờ mà bắt đầu ở bên ngoài rống lớn...." Trang Manh Manh bị từng đợt tiếng còi kia còn có gào thét làm cho ngủ không được, cô duỗi tay sờ di động bên cạnh gối đầu, híp mắt nhìn thoáng qua, tựa vào, mới đúng năm giờ, còn không để cho người ta sống.

"Hình như là huấn luyện viên đi..." Chu Đậu Đậu mơ mơ màng màng nghe tiềng ồn ào bên ngoài, chuyển người lại lầu bầu: "Không phải 5 giờ rưỡi rời giường a..."

Tiểu Thỏ ngáp một cái, cô buồn ngủ quá a, ngày hôm qua kì kèo mè nheo, cuối cùng vẫn lại là mười một giờ trên giường, kết quả sau khi nằm ở trên giường bởi vì không thích ứng, lại sợ hãi ban đêm chính mình ngủ sẽ từ trên giường lăn xuống, cô vẫn cứ đến gần mười hai giờ mới ngủ...

Nói cách khác, đến hiện tại, cô mới ngủ năm giờ.

"Thật phiền a... Không nghĩ rời giường..." Mặc dù ngoài miệng Dương Tuyết Cần nói như vậy, nhưng mà cô vẫn lại là người đầu tiên từ trên giường ngồi dậy, sau đó vuốt ve cầm quần áo mặc.

Ba người khác vẫn nằm ở trên giường giả chết như cũ.

"Rời giường, rời giường rồi!! Những học sinh mới!! Rời giường nhanh lên!!" Tiếng động lớn bên ngoài rất không dễ dàng biến mất một hồi, dì quản ngủ vậy mà lớn giọng vang lên trong hành lang.

Ngay sau đó, cửa mỗi căn phòng ngủ đều bị dùng lực gõ "Bang bang ầm".

" Rời giường nhanh lên!! Khẩn trương!!" Dì quản ngủ lớn giọng gào rít cửa mỗi căn phòng ngủ.

"Thần a..." Tiểu Thỏ đem đầu từ trong chăn dò xét ra ngoài, vẻ mặt tan vỡ nhìn hai người bạn cùng phòng khác nằm ở trên giường, nhịn không được cảm khái nói: "Liền không có thể để cho chúng ta ngủ nhiều nửa giờ sao..."

"Thôi... Vẫn lại là rời giường đi..." Trang Manh Manh bị thanh âm bên ngoài làm cho thật sự ngủ không được.

Mắt thấy các cô một đám đều đã dậy, Tiểu Thỏ đành phải ngáp dài, đi theo rời giường rồi.

Vệ sinh cá nhân một phen, bốn người ký túc xá các cô mặc quần áo huấn luyện quân sự hướng tới bên ngoài phòng ngủ đi tới.

Bên trong ký túc xá nơi nơi đều là nữ sinh mặc quần áo huấn luyện quân sự, Tiểu Thỏ đánh giá hai bên một vòng mới phát hiện, thì ra cả tòa lầu đều là sinh viên đại học năm nhất ở, trách không được huấn luyện viên cùng dì kêu lớn tiếng như vậy, một chút còn không sợ đem cái học sinh lớp khác đánh thức.

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ ngáp dài ra ngoài phòngg.

Cách phòng ngủ bọn họ không xa chính là sân thể dục.

Nhóm người sinh viên đại học năm nhất mặc quần áo huấn luyện quân sự, từng người hướng tới sân thể dục hội tụ.

Trên sân thể dục có người giơ các bảng các khoa chuyên ngành, lấy địa điểm xếp hàng xác định.

Tiểu Thỏ các cô tìm đến bảng chuyên ngành mới phát hiện thì ra nam sinh lớp các cô đã sớm đến chỗ.

"Ai... Đậu Đậu, mau nhìn, lớp trưởng ở bên kia!!" Trang Manh Manh mắt sắc liếc thấy Cận Mặc mặc quần áo quân sự trong đám người.

"Chỗ nào a, chỗ nào a??" Chu Đậu Đậu khẩn trương theo ngón tay Trang Manh Manh nhìn qua, quả nhiên, mặc dù tất cả mọi người xung quanh mặc quần áo quân sự tương đồng, nhưng mà Cận Mặc làn da trắng nõn mặt không chút thay đổi vẫn lại là một người nổi bật nhất.

Đương nhiên, không chỉ là bởi vì bộ dạng anh xinh xắn, cũng bởi vì cái nam sinh khác xung quanh đều đã tốp năm tốp ba nói chuyện, chỉ có anh một mình chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, giống như một gốc cây tùng dựng đứng ngàn năm, vẫn không nhúc nhích.

Các nữ sinh lớp khác cũng một đám nhìn Cận Mặc, hai mắt lộ ra từng khỏa màu đỏ tình yêu.

Chờ các học sinh đến không sai biệt lắm, các người hướng dẫn chuyên nghiệp mới đến đủ.

Thầy giáo Từ vẫn là cố gắng nâng bụng tròn, vẻ mặt cười tít mắt nhìn học sinh lớp học chính mình, chậm rãi từ từ hướng tới bọn họ đã đi tới.

"Hôm nay huấn luyện quân sự ngày đầu tiên, mọi người không cần có áp lực tâm lý, buổi sáng liền mở đại hội động viên huấn luyện quân sự, giữa trưa ăn xong cơm trưa mới có thể chính thức bắt đầu huấn luyện quân sự." Thầy giáo Từ đi đến trước mặt bảng lớp chính mình, mọi người cười hì hì hướng tới nói.

"Không phải đâu... Sáu giờ buổi sáng bắt đầu đại hội động viên?? Vậy đại hội này động viên bao lâu a...."

"Buổi chiều không phải lúc nóng nhất sao, cái thời điểm kia bắt đầu huấn luyện quân sự, quả nhiên là không có nhân tính a..."

"Mặc kệ nói như thế nào, có thể ít huấn luyện quân sự cũng là tốt a..."

Vừa nghe thầy giáo Từ nói xong, tất cả học sinh nhất thời bắt đầu nghị luận.

Tiểu Thỏ cúi gằm đầu đứng ở trong đội ngũ, nhịn không được ngáp một cái, cô thật sự buồn ngủ quá a...

"Phần phật - -" một tiếng cười vang, cái huấn luyện viên chuyên nghiệp đứng ở trước mặt đội ngũ, bắt đầu chỉ huy có học sinh dựa theo trật tự người chủ trì hội nghị phía trước xếp hàng.

Tiểu Thỏ đi theo phía sau đội ngũ lớp các cô, hướng tới phương hướng người chủ trì hội nghị.

Sau đó lại là xếp hàng, sắp xếp đội hình, nghỉ, nghiêm, một loại khẩu lệnh nhìn qua phải.

Rất không dễ dàng toàn bộ những học sinh mới trường học đều đã đứng vững đội ngũ.

Đại hội động viên huấn luyện quân sự rốt cục bắt đầu.

Thanh âm hiệu trưởng ở trên đài chủ tịch cực kỳ thong thả nhớ kỹ bản thảo, mặt trời dần dần càng lên càng cao, thỉnh thoảng có một hai cơn gió thổi qua, lại làm cho người ta càng thêm cảm thấy buồn ngủ.

Tiểu Thỏ cúi gằm đầu nghe hiệu trưởng nói chuyện. Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Thỏ cúi gằm đầu nghe hiệu trưởng nói chuyện, chỉ cảm thấy hai mắt của mình sắp đóng lại rồi.

"Được, nội dung tôi muốn nói không sai biệt lắm....."

Rốt cục nghe được hiệu trưởng nói chuyện cuối cùng, Tiểu Thỏ một cái giật mình, khẩn trương ngẩng đầu lên, trong mắt kích động hướng tới người chủ trì hội nghị phía trên nhìn qua.

" Hôm nay đại hội động viên kết thúc, tôi còn muốn bổ sung hai giờ...." Giờ phút này hiệu trưởng đã cởi bản thảo, một bàn tay cầm Micro, ánh mắt nhìn các học sinh trên sân thể dục, tiếp tục dõng dạc nói.

"..."

Ta đi...

Còn muốn bổ sung hai giờ a....

Tiểu Thỏ nhất thời lại ủ rũ tiếp xuống, hai giờ bổ sung này, không biết vừa muốn bao lâu.

Bên cạnh đã có học sinh vụng trộm cầm điện thoại tới, chơi trò chơi rồi.

Giờ phút này Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy hối hận vạn phần không có đem di động của mình mang ra.

Sớm biết rằng buổi sáng hôm nay là mở đại hội động viên huấn luyện quân sự mà không phải chính thức huấn luyện quân sự, cô liền đem di động cũng lấy ra, tùy tiện gửi tin nhắn cùng anh nước chanh, dù sao vẫn hơn đứng ở chỗ này nghe giảng....

Nói đến đứng ở chỗ này.

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn đồng hồ....

Đã tám giờ hơn rồi...

Các cô đã đứng hơn hai giờ rồi.... Nhưng mà hiệu trưởng còn không có nói lời hay....

Dựa theo thầy giáo Từ vừa rồi nói, buổi sáng hôm nay không huấn luyện quân sự mà nói, chẳng phải là muốn đứng ở chỗ này đến mười một giờ?

Tiểu Thỏ nháy mắt cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm.

Một cô bé trở thành triệu phú sau 3 tháng nhờ thủ thuật này

Bạn am hiểu thể thao? Hãy làm giàu từ vốn kiến thức ấy

nhanthuong88.com

"Được, phát biểu của tôi nói xong rồi!!"

Rốt cục ở một trận dài dòng hiệu trưởng phát biểu xong, các học sinh trên sân thể dục thấy ánh bình minh, trên sân thể dục an tĩnh nhất thời vang lên tiếng vỗ tay.

"Phía dưới, mọi người hoan nghênh Trần Phó Hiệu Trưởng tới nói vài câu cho chúng ta." Hiệu trưởng nói xong, hướng tới Phó Hiệu Trưởng ngồi ở bên cạnh mình làm một cái tư thế mời, sau đó đem micro để lên trước mặt Phó Hiệu Trưởng.

Một loạt vỗ tay như sấm trên sân thể dục, nháy mắt liền dừng lại.

Có lầm hay không vậy mà còn có Phó Hiệu Trưởng muốn nói chuyện.... Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt mình đen, hận không thể trực tiếp ngất đi.

Cô ngẩng đầu lên, hướng tới đài chủ tịch phía trên nhìn thoáng qua, cái bàn thật dài trước mặt, tổng cộng làm sáu cái lãnh đạo, vốn cô cho rằng chỉ có hiệu trưởng muốn nói chuyện, cái tình hình này trước mắt, phỏng chừng là đang ngồi sáu cái người đều phải tiến hành lên tiếng một phen.

Ha ha ha a...

Buổi sáng mới qua đi hai giờ rồi....

Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy, thời gian trở nên gian nan.

Đợi cho Trần Phó Hiệu Trưởng kết thúc nói chuyện xong, lại là Dương Phó Hiệu Trưởng nói chuyện, tiếp theo là bí thư đoàn ủy, tiếp theo giáo viên chủ nhiệm, tiếp theo là đại diện huấn luyện viên....

Rất không dễ dàng mọi người đều đã kết thúc nói chuyện, thời gian đã chỉ hướng về phía mười hai giờ giữa trưa.

Các học sinh ở trên thao trường đứng hết thảy buổi sáng, liền như cà nhiễm sương, ủ rũ toàn bộ rồi.

Lúc ăn cơm trưa, trường học căn tin trường học trừ bỏ nhóm người sinh viên đại học năm nhất, còn có cái lớp học khác, nhóm người học tỷ.

Bọn họ nhìn sinh viên đại học năm nhất bọn họ đứng ở bên ngoài phơi nắng buổi sáng, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm đồng tình.

Người ký túc xá Tiểu Thỏ xếp hàng phía sau đám người, ngay cả châm chọc mà nói cũng không muốn nói, trước mắt chỉ nghĩ đến nhanh chóng ăn xong cơm trưa trở về ký túc xá ngủ trưa một hồi.

Lúc ăn cơm trưa, Tiểu Thỏ các cô ở trong đám người tìm một vòng, rất không dễ dàng mới tìm được một cái vị trí bốn người.

Chờ ngồi xuống, Trang Manh Manh vậy mà kéo tay áo của cô.

Em rất nhớ anh

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Làm gì??" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc hướng tới Trang Manh Manh ngồi ở bên cạnh mình nhìn qua.

"Bên kia, bên kia... Là lớp trưởng a...." Trang Manh Manh túm tay áo Tiểu Thỏ, ghé vào bên lỗ tai cô, lén lút chỉ chỉ phía trước Tiểu Thỏ.

Bên kia??

Tiểu Thỏ theo phương hướng ngón tay Trang Manh Manh nhìn qua đi, quả nhiên cách các cô không xa trên bàn kia cô thấy được Cận Mặc mặc toàn thân quần áo quân sự.

Không thể không nói, bộ dáng Cận Mặc mặc quần áo quân sự vô cùng đẹp trai, khí chất bản thân anh liền có một chút lãnh khốc, hơn nữa dáng người anh thon dài cao ngất, ăn nói có ý tứ, mặc dù là lúc ngồi thắt lưng cũng thẳng tắp, nhìn như vậy, vậy mà thật sự có vài phần khí chất quân nhân.

Đặc biệt so sánh mấy cái vị nam sinh cũng mặc quần áo quân sự phục lại bắt chéo hai chân, khom lưng bên cạnh anh.

Tựa hồ là nhận thấy được ánh mắt Tiểu Thỏ, Cận Mặc vốn đang cúi đầu ăn cơm nâng đầu lên hướng tới Tiểu Thỏ bên này nhìn qua.

Ách...

Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, ánh mắt cùng Cận Mặc vừa lúc chạm nhau.

Trang Manh Manh kích động túm tay áo Tiểu Thỏ, trốn sau lưng cô, cười hì hì hướng tới Cận Mặc phất phất tay.

Nhưng mà Cận Mặc vẫn mặt không chút thay đổi như cũ nhìn Tiểu Thỏ.

Cái này...

Dưới loại tình huống này có phải muốn chào hỏi hay không??

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt này xấu hổ vô cùng, cô giật giật khóe miệng hướng tới Cận Mặc lộ ra một cái tươi cười thân thiện, nói khẽ: "Kia... Lớp trưởng... Bạn học Cận Mặc, cậu cũng tới ăn cơm a."

"..."

Lời này mới vừa hỏi ra, Tiểu Thỏ liền hận không thể cho chính mình mấy cái bạt tai.

Cô không phải nói vô nghĩa sao, đều đã xuất hiện ở trong phòng ăn không phải tới ăn cơm chẳng lẽ là tới **** sao...

"Uh'm." Cận Mặc hướng tới Tiểu Thỏ gật gật đầu, xem như đáp lại cô một tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"..."

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt mình có một đám quạ đen bay qua...

Cùng anh trao đổi thật sự là quá khó khăn rồi!!!

Mặc kệ cô nói cái gì, người nầy đều có thể trực tiếp lấy một cái chữ "Uh'm", hoàn mỹ trả lời.

Tiểu Thỏ nhịn không được lật đi lật lại, cúi đầu xuống, cũng tiếp tục ăn cơm rồi.

Chỉ có Trang Manh Manh các cô còn đang ở bên cạnh mình càng không ngừng hoa si.

"Trời ạ trời ạ, lớp trưởng thật sự là quá đẹp trai rồi!!"

"Rất có hình rồi!! Quả thực liền giống như sĩ quan đẹp trai trên ti vi!!"

"Anh đẹp trai như vậy, nếu là đi làm minh tinh mà nói, khẳng định là nổi tiếng."

Anh như vậy đi làm minh tinh??

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới Cận Mặc lại nhìn thoáng qua, nhịn không được lắc lắc đầu, anh đi làm minh tinh mà nói, những cái đạo diễn này, Nhà Sản Xuất gì gì đó phỏng chừng sẽ bị tức chết đi??

Hoặc là Nữ Diễn Viên diễn trò cùng anh bất luận đọc cái lời kịch gì anh đều đã lấy một cái chữ "Uh'm" hoàn mỹ miểu sát đối phương??

Tiểu Thỏ nhớ đi nhớ lại, nhịn không được liền bật cười.

Cận Mặc ngồi ở cách đó không xa các cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ bưng bát cơm ngây ngô cười, lại tiếp tục cúi đầu, yên lặng ăn cơm.

Ăn xong cơm trưa, rốt cục có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Bốn người Tiểu Thỏ các cô đến ký túc xá liền nhao nhao đánh về phía cái bàn trước mặt chính mình, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra xem xét tin tức.

Phía trên di động Tiểu Thỏ có một cái cuộc điện thoại bị nhỡ, là Trình Chi Ngôn, mặt khác còn có mấy cái tin nhắn, cũng là Trình Chi Ngôn.

Kia tin nhắn theo thứ tự là:

Còn đang huấn luyện quân sự sao??

Kết thúc sao??

Giữa trưa cùng nhau ăn cơm sao??

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Thỏ vội vàng tìm đến số điện thoại Trình Chi Ngôn gọi.

Điện thoại vang hai tiếng, bên kia rốt cục vang lên thanh âm Trình Chi Ngôn ôn nhu trầm thấp: "Uy, Tiểu Thỏ??"

"Anh nước chanh, em để điện thoại di động ở trong ký túc xá, không có thấy tin nhắn của anh." Tiểu Thỏ khẩn trương hướng về phía Trình Chi Ngôn giải thích nói.

"Uh'm, vừa rồi anh gọi điện thoại không ai tiếp, anh cũng đã đoán được." Trình Chi Ngôn mỉm cười, hướng tới Tiểu Thỏ nhẹ giọng hỏi: "Ăn xong cơm trưa sao??"

" Ăn xong, em vừa mới cùng người trong ký túc xá cùng nhau ăn ở căn tin, anh a??"

"Uh'm...Anh đang chuẩn bị đi ăn." Thanh âm Trình Chi Ngôn hơi hơi dừng một phen, sau đó hướng tới cô cười cười nói.

"Em đi cùng anh." Tiểu Thỏ nghe được anh còn không có ăn cơm liền nhớ lại muốn cùng anh đi ăn.

"Không cần, ta đã đế "Không cần, anh đã đến căn tin rồi." Thanh âm Trình Chi Ngôn ôn nhu hướng tới cô nói: "Buổi sáng hôm nay các em hẳn là dậy sớm đi, em mau ngoan ngoãn ngủ trưa một hồi đi, buổi chiều anh không có lớp, ăn xong cơm trưa liền đi công ty rồi."

"Ách..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, còn không có tiếp tục nói chuyện, liền nghe được Trình Chi Ngôn bên kia nói: "Được rồi, không nói nữa, anh muốn đi lấy bàn ăn, em mau nghỉ ngơi."

"Uh'm, được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nói tạm biệt với Trình Chi Ngôn xong liền cúp điện thoại.

Sau đó cô ngẩng đầu vậy mà phát hiện người ký túc xá chính mình đã toàn bộ nằm ở trên giường xong, bắt đầu nằm ngay đơ rồi.

"Không phải đâu, tốc độ các cậu đi ngủ cũng quá kinh người đi??" Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn các cô, nhịn không được lắc đầu nói.

" Được rồi mau đi lên nghỉ ngơi đi, ở trên thao trường đứng một buổi sáng, lão thắt lưng tỷ tỷ đều nhanh muốn bẻ gẫy, tưởng tượng đến huấn luyện quân sự còn có 29 ngày rưỡi mới kết thúc, tớ liền cảm thấy như ăn Hoàng Liên ( vị thuốc Đông y).... Trong lòng đắng cực kỳ." Trang Manh Manh nằm ở trên giường, nhắm mắt lại hướng tới Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nói.

"Phốc." Tiểu Thỏ nhịn không được nở nụ cười một tiếng, lấy di động cũng bò lên giường, sau đó nằm xong nói: "Ngủ đi, ngủ đi, dưỡng tinh thần tốt mới có thể đối kháng huấn luyện quân sự buổi chiều."

...

Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa vô cùng ngắn ngủi, đến 1 giờ rưỡi buổi chiều tiếng còi tập hợp lại vang lên.

"Ta đi... Tỷ tỷ mới nằm xuống vài giây a..." Trang Manh Manh vẻ mặt thống khổ từ trên giường bò lên, sau đó kì kèo mè nheo vừa xuống giường vừa lầu bầu nói: "Xem ra buổi tối hôm nay không sớm ngủ chút là không được.."

Tiểu Thỏ cũng híp mắt, mơ mơ màng màng từ trên giường bò lên, cô rõ ràng cảm giác chính mình mới vừa ngủ a, cái gì một lát sau liền muốn huấn luyện quân sự a.

Hai giờ buổi chiều.

Rõ ràng đã là tháng chín, thời tiết Giang Tô vẫn lại là không có gì khác nhau quá lớn cùng mùa hè.

Nhiệt độ ánh mặt trời ở trong không trung nướng đất đai, liền ngay cả lá cây ngô đồng hai bên trường học đều đã dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống ủ rũ.

Sĩ quan huấn luyện mặc quân trang, dáng người cao ngất đứng ở phía trước đội ngũ huấn luyện quân sự, bắt đầu nội dung huấn luyện quân sự thứ nhất: đứng quân tư.

Quân tư này vừa đứng chính là nửa giờ.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán càng không ngừng tỏa ra ngoài, mồ hôi dọc theo trán chảy qua lông mày lại từ hốc mắt tiếp tục đi xuống.

Tiểu Thỏ nhịn không được chớp chớp mắt, mồ hôi hơi chút có một chút chảy vào trong mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt có một loại cảm giác đau đớn rất nhỏ.

Huấn luyện viên vẫn càng không ngừng tuần tra hai bên đội ngũ như cũ.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Nhưng mà mồ hôi trên trán cô lại đang không ngừng chảy xuống đất.

Tiểu Thỏ dùng khóe mắt chăm chú nhìn huấn luyện viên lớp học chính mình, ông nhanh đi đến cuối cùng đội ngũ, bị nhiều bạn học ngăn trở như vậy, hẳn là không thấy mình đi...

Chần chờ hai giây, Tiểu Thỏ rất nhanh đưa tay lau một phen mồ hôi ở trên trán, sau đó lại để tay xuống.

May mà động tác của cô đủ nhanh chóng, huấn luyện viên căn bản không có nhìn đến.

Đứng xong quân tư lại là tập đội hình chỉnh tề.

Bên trái nhìn, nhìn qua phải, đi đều bước.

Hàng loạt học sinh theo khẩu lệnh động tác đều nhịp ở trên thao trường qua lại đi tới.

Rất không dễ dàng chịu đựng huấn luyện quân sự kết thúc, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một đôi chân chính mình cơ hồ đã không có tri giác.

Huấn luyện viên một tiếng "Giải tán" ra lệnh.

Phần lớn học sinh lớp học đều đã trực tiếp ngồi ở trên mặt đất.

"Ta đi, thật sự là quá mệt mỏi rồi... Đời này đều không có mệt quá như vậy a..."

" Mặc dù lúc cao trung cũng huấn luyện quân sự nhưng là cái kia đều là ý tứ ý tứ, căn bản không có nghiêm khắc như vậy a...."

"Ai... Đừng nói nữa, một ngày như vậy vẫn còn tiếp qua một tháng, nhất thời liền cảm thấy nhân sinh vô vọng..."

Những cái học sinh này ngồi trên chiếu một đám tựa đầu mang theo mũ cầm xuống, coi làm cây quạt quạt gió.

Tiểu Thỏ cùng người ký túc xá cũng thật sự là mệt đến không được, dứt khoát cũng ngồi xuống trên mặt đất.

Huấn luyện viên có chút buồn cười nhìn bọn họ nói: "Lúc này mới ngày đầu tiên, các em một đám liền kêu hô không được?? Phía sau làm sao bây giờ?"

"Hết thảy nghỉ hè cũng chưa ra mồ hôi như thế này.... Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự có phần đột nhiên a..." Một người dựa vào nam sinh ngồi, nhe răng trợn mắt trả lời.

Một cô bé trở thành triệu phú sau 3 tháng nhờ thủ thuật này

Bạn am hiểu thể thao? Hãy làm giàu từ vốn kiến thức ấy

nhanthuong88.com

"Các em chính là ở nhà quá dễ chịu." Huấn luyện viên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bọn họ tiếp tục nói: "Được rồi mau đi ăn đi, buổi tối muốn tiếp tục."

"Gì!? Buổi tối vẫn còn huấn luyện quân sự!?"

Những cái học sinh ngồi dưới đất này, nhất thời há hốc miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn ông.

"Uh'm, đi thôi đi thôi, cho nên khẩn trương đi ăn cơm, đi trễ, buổi tối không muốn đói bụng huấn luyện quân sự rồi." Huấn luyện viên cười tít mắt gật đầu.

"Tựa vào - - có không có nhân tính a..."

Những cái học sinh ngồi dưới đất này, nhất thời từng đợt kêu rên.

Nhưng mà sau khi kêu rên xong rồi vẫn lại là một đám từ trên mặt đất đứng lên, dìu dắt lẫn nhau hướng tới căn tin đi qua.

Dù sao ai cũng không nghĩ muốn buổi tối bụng không huấn luyện quân sự a.

Người ký túc xá Tiểu Thỏ các cô yên lặng hướng tới căn tin đi, trong lòng lại sớm đã là lệ rơi đầy mặt.

Đời người a... Vì sao gian khổ như thế.

Ăn xong cơm chiều trở lại trong ký túc xá.

Mỗi người đều đã yên lặng bò lên trên giường chính mình, sau đó hướng tới trên giường nằm hình chữ đại ( hình người nằm dang tay chân), vẫn không nhúc nhích rồi.

"Vì sao buổi tối vẫn còn huấn luyện quân sự?" Trang Manh Manh nằm ở trên giường, không thể luyến kêu rên một câu: "Trước kia rõ ràng chỉ cần buổi sáng cùng buổi chiều huấn luyện quân sự là có thể a."

"Bởi vì trước kia là trung học, hiện tại là đại học a..." Chu Đậu Đậu yếu ớt đáp lại một câu.

"A... Tớ rất muốn bị cảm nắng ngất đi a... Như vậy liền không cần huấn luyện quân sự rồi." Dương Tuyết Cần hai mắt nhìn nóc nhà phòng ngủ, thở dài một hơi.

" Được rồi, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi mới đúng." Tiểu Thỏ ngay cả xoay người đều đã chẳng muốn lật chuyển, thanh âm suy yếu nói: "Chờ huấn luyện viên tập hợp cho chúng ta..."

"Ai..."

Bốn người phòng ngủ các cô cùng lúc thở dài một hơi nói ra.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Thời gian đại khái là tám giờ buổi tối.

Tiểu Thỏ các cô mới vừa nằm ngay đơ ở trên giường hơn một giờ liền nghe được một tiếng còi vang "Phần phật - -" bên ngoài ký túc xá, ngay sau đó một cái thanh âm hùng hậu liền vang lên nói: "Những học sinh mới tập hợp trên sân thể dục!!"

" Tiếng còi đòi mạng đến đây...." Trang Manh Manh mở to mắt nhìn trần nhà, ánh mắt đờ đẫn nói.

"Rời giường đi..." Chu Đậu Đậu miễn cưỡng chống cánh tay ngồi dậy, yên lặng hướng tới dưới giường bò.

"..."

"..."

Tiểu Thỏ cùng Dương Tuyết Cần ngay cả nói cũng không muốn nói rồi.

Chờ tất cả học sinh tập hợp ở trên thao trường, huấn luyện viên nhìn bọn họ mặt yếu ớt, nhịn không được cười nói: "Được rồi, đều đã đừng khẩn trương, nội dung huấn luyện quân sự buổi tối chủ yếu là hoạt động kéo ca, mọi người nghe khẩu lệnh--"

"Nghiêm - - "

"Ngồi xuống - - "

Huấn luyện viên vừa dứt lời đám học sinh kia đã rất nhanh ngồi xuống ngay tại chỗ.

Hoạt động kéo ca đơn giản chính là ca hát, bên này hát xong lại kêu hô bên kia hát, cùng đứng quân tư gì gì đó quả thực quá hạnh phúc.

Vốn đã huấn luyện một ngày, học sinh cơ hồ sắp không thở được, tại hoạt động kéo ca nhất thời lại tràn đầy sức sống.

Hai giờ sau, hoạt động kéo ca kết thúc, huấn luyện viên hô một tiếng "Giải tán", nhóm người sinh viên đại học năm nhất trên sân thể dục bắt đầu tốp năm tốp ba hướng tới ký túc xá đi.

Tiểu Thỏ kéo hai cái đùi trầm trọng sắp đi đến cửa ký túc xá, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn đến dưới đại thụ cửa ký túc xá các cô đứng một bóng dáng quen thuộc.

Đó là...??

Tiểu Thỏ có chút không dám tin xoa xoa hai mắt của mình.

Dưới đèn đường mờ nhạt, bóng dáng gầy mà cao ngất kia là cô quen thuộc nhất.

Mà thời gian bây giờ ít nhất đã mười giờ a...

Mắt thấy đã có nữ sinh đi tới cửa ký túc xá, Trình Chi Ngôn nghe được động tĩnh quay đầu hướng tới cái phương hướng Tiểu Thỏ các cô nhìn qua.

"Wase! Tiểu Thỏ, mau nhìn!! Bên kia có người soái ca đứng ở cửa ký túc xá chúng ta!!" Trong nháy mắt Trang Manh Manh nhìn Trình Chi Ngôn đó, kích động kéo tay áo Tiểu Thỏ.

"Thật sự, thật sự!! Rất đẹp trai rất đẹp trai a!! Hơn nữa vẻ mặt của anh nhìn rất ôn nhu, ai, ánh mắt của anh nhìn bên chúng ta!!!" Chu Đậu Đậu cũng thấy được Trình Chi Ngôn, nhịn không được kích động nói.

" Nam sinh đẹp trai như vậy nếu ai có thể làm bạn gái anh quả thực là quả thực là đời trước cứu vớt hệ ngân hà a!!" Dương Tuyết Cần nhìn bóng dáng Trình Chi Ngôn, nhịn không được chảy nước miếng.

Tiểu Thỏ nghe vài người các cô đánh giá Trình Chi Ngôn, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến.

Các ngươi muốn hay không khoa trương như vậy a!?

Anh nước chanh có đẹp trai Nhân Thần Cộng Phẫn như vậy sao??

Ngay tại thời điểm mấy người các cô nhao nhao ầm ĩ, ánh mắt Trình Chi Ngôn cũng thấy được Tiểu Thỏ.

Khóe môi của anh nhất thời gợi lên độ cong nhàn nhạt, sau đó bước ra chân dài hướng tới phương hướng Tiểu Thỏ đã đi tới.

"A a a, đi tới đi tới rồi!! Làm sao bây giờ, anh có phải muốn tới bắt chuyện tớ hay không??" Trang Manh Manh nhịn không được hai tay che má mình, vẻ mặt hoa si biểu tình Trình Chi Ngôn.

"Đừng nói giỡn, khẳng định không phải đến gần cậu!!" Chu Đậu Đậu không nói gì liếc Trang Manh Manh một cái.

"Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, đứng lại, hơi hơi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt ôn nhu mà lại lịch sự tao nhã.

Đám người lui tới xung quanh giống như toàn bộ biến mất.

Editor: Quỳnh Nguyễn

ngay cả tiếng ồn ào cũng đều biến mất không thấy.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước mắt mình, trên gương mặt anh trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong suốt vẫn ôn nhu nhìn chính mình như cũ, mũi của anh thẳng thắn, khóe môi mỏng hơi hơi nhếch lên, đèn đường mờ nhạt nhiễm lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt cho hình dáng hoàn mỹ của anh.

Không biết vì sao, Tiểu Thỏ nhìn anh, vậy mà cảm thấy cái mũi của mình có phần chua xót.

Rõ ràng mới một ngày không có gặp mặt mà thôi vì sao lại cảm giác như là cách một thế kỷ lâu như vậy.

" Huấn luyện quân sự buổi tối kết thúc??" Trình Chi Ngôn thấy cô sau một lúc lâu không nói lời nào, nhịn không được cười cười, đưa tay nhéo nhéo đôi má phấn nộn của cô nói: "Phát cái gì ngốc a??"

"Uh'm... Kết thúc." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, đưa tay sờ sờ đôi má chính mình bị anh cầm, lúc này mới có một chút cảm giác chân thật.

" Đây là người là ký túc xá em?" Ánh mắt Trình Chi Ngôn dạo qua một vòng trên người ba người đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, mỉm cười hỏi.

"Uh'm, phải." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đưa tay chỉ vào vài người ký túc xá chính mình, theo thứ tự giới thiệu nói: "Đây là Trang Manh Manh, đây là Chu Đậu Đậu, đây là Dương Tuyết Cần."

" Soái ca, xin chào!" Trang Manh Manh bị nói đến vẫn có chút kích động như cũ, "Xin hỏi anh là bạn trai Tiểu Thỏ sao?? Anh nước chanh trong truyền thuyết kia?"

"Truyền thuyết??" Trình Chi Ngôn nghe cái từ này, nhịn không được cúi đầu xuống, có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ, nhíu mày.

"..."

Cái này...

Tiểu Thỏ cũng có chút xấu hổ, cô đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, sau đó túm cánh tay Trình Chi Ngôn hướng tới ba người ký túc xá chính mình giới thiệu nói: "Anh là Trình Chi Ngôn."

"Xin chào xin chào, ngưỡng mộ đã lâu quả thực trăm nghe không bằng một thấy!" Chu Đậu Đậu nghe Tiểu Thỏ giới thiệu xong, hướng tới Trình Chi Ngôn gật đầu nói.

"Ai, anh chính là anh nước chanh trong truyền thuyết a, nghe Tiểu Thỏ nói, anh lớn so với cô bảy tuổi, em còn tưởng rằng chính là lão chú già, không nghĩ tới đã vậy còn quá đẹp trai!" Một đôi mắt Dương Tuyết Cần sớm đã biến thành tình yêu thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn.

"A......" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo một tia bỡn cợt nói: "Em đã giới thiệu anh rồi hả??"

"Đêm qua... Bị các cô ép hỏi..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh nói.

"Ha ha..." Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười, anh ôm bả vai Tiểu Thỏ hướng tới ba người ký túc xá cô nói: "Trước đem cô cho tôi mượn một hồi, một lát trả lại cho ký túc xá các cô."

"Cầm đi đi, cầm đi đi, không cần khách khí, soái ca!!" Trang Manh Manh bàn tay to vung lên giống như đem vật sở hữu chính mình tặng người, sảng khoái nói.

"..."

Tiểu Thỏ lại là đầu đầy hắc tuyến.

"Đi thôi." Trình Chi Ngôn ôm bả vai Tiểu Thỏ, ngược địa phương khác đám người hướng tới đi qua.

Đi theo Trình Chi Ngôn đi tới một đoạn đường, Tiểu Thỏ mới hồi phục tinh thần lại, cô ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh mình, nhịn không được mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Anh nước chanh, làm sao anh có thể ở cửa ký túc xá em?"

"Buổi tối anh gửi tin nhắn em không trả lời, gọi điện thoại cũng không ai tiếp, anh nghĩ nghĩ, nhớ mang máng năm đó thời điểm huấn luyện quân sự Đại Nhất bọn anh, buổi tối là muốn đi kéo ca, cho nên anh nghĩ tiếp, các em lại bị kéo đi sân thể dục rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro