911-920

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

911: Không thích nói chuyện

Cô mới vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, chiếc tàu điện ngầm trước mắt kia cũng đã đóng cửa xe lại, ầm ầm lái đi. 

A thảo... 

Tiểu Thỏ nhịn không được liếc mắt. 

Cận Mặc cùng lảo đảo ở sau lưng cô, không chút hoang mang đi xuống, nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Lái đi rồi??" 

"Đúng vậy, chỉ có thể chờ chuyến tiếp theo..." Tiểu Thỏ duỗi tay vuốt ngực của mình, vừa thở phì phò, vừa hỏi Cận Mặc: "Tớ nói, lớp trưởng, sao cậu không chút hoang mang vậy, vừa rồi tàu điện ngầm đang ở đó, nếu chúng ta nhanh thêm một chút, liền có thể bắt kịp." 

"Vừa rồi lúc chúng ta xuống cửa thiết ngầm, tớ cũng đã nghe được tiếng tàu điện ngầm vào tram, từ tàu điện ngầm tiến vào đến trên sân ga, đi bộ cần hai phút, dù cậu tăng tốc chạy, cũng cần hơn một phút đồng hồ, mà thời gian tàu điện ngầm ngừng chỉ có 60 giây gì đó, cho nên, dù cậu chạy như thế nào đi nữa, cũng không đón được chuyến tàu điện ngầm này, còn không bằng chậm rãi từ từ chờ chiếc tiếp theo." Cận Mặc nhìn Tiểu Thỏ một cái, giọng nói lành lạnh nói ra. 

"..." 

Dựa vào... Lớp trưởng ngài lại có thể một ngụm khí nói một câu dài như thế... 

Tiểu Thỏ nhướng mắt, trong nháy mắt không còn gì để nói. 

Thật ra hời gian giữa hai chuyến tàu cũng chỉ mười phút đồng hồ, nhưng không biết rõ vì sao, Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh Cận Mặc, nhìn vẻ mặt trầm mặc không nói lời nào của anh, đột nhiên liền cảm thấy thời gian qua đến càng chậm càng chậm a... 

"Cái kia... Cận Mặc??" Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được cúi đầu mở miệng gọi anh một tiếng. 

"Ừ." Cận Mặc xoay đầu lại, một đôi mắt nhìn Tiểu Thỏ, cúi đầu đáp một tiếng. 

"Cậu... Có phải hết sức không thích nói chuyện hay không?" Tiểu Thỏ rối rắm một cái, vẫn là nhịn không được hỏi ra vấn đề này với anh. 

"Tớ??" Cận Mặc hơi ngẩn ra, giọng nói dừng lại trong chốc lát, mới cúi đầu nói: "Cũng tàm tạm." 

Còn tàm tạm...

912: Nói chuyện phiếm

Editor: May

Đây thật ra chính là không quá thích nói chuyện...

Tiểu Thỏ duỗi tay lau một phen mồ hôi trên trán, quả nhiên nói chuyện phiếm với anh rất khốn khó a.

"Có phải cậu muốn nói chuyện phiếm với tớ không??" Liền vào lúc trong đầu Tiểu Thỏ vừa mới toát ra suy nghĩ kia, Cận Mặc lại có thể mở miệng hỏi cô một câu.

"Chao ôi??" Tiểu Thỏ vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, sao anh biết cô đang suy nghĩ gì.

"Dù sao chuyến tàu điện ngầm tiếp theo còn muốn một hồi lâu nữa mới tới đây, không bằng chúng ta nói chuyện một chút đi." Cận Mặc nhìn bộ dáng khiếp sợ của Tiểu Thỏ, khóe môi khẽ ngoéo một cái, thuận miệng nói.

"Được!!" Tiểu Thỏ bỗng chốc kích động, cuối cùng có thể không cần đứng ở chỗ này ngốc chờ rồi

Sau đó, Cận Mặc liền đứng ở tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ vẻ mặt vui vẻ nhìn anh.

Sau khi hai người đối mặt mấy giây, Tiểu Thỏ nhịn không được mở miệng nói: "Bắt đầu tán gẫu đi..."

"Cậu nói trước đi." Cận Mặc suy nghĩ một chút, tựa hồ là không biết nên tán gẫu đề tài gì, vì vậy liền nói ra với Tiểu Thỏ.

"Ách... Cái này..." Tiểu Thỏ nhịn không được duỗi tay gãi gãi đầu của mình, nói thật, nếu tùy tiện nói chút lời nói gì đó, thật ra mọi người cũng có thể nói tiếp, nhưng bây giờ hai người nói chuyện hết sức đứng đắn, chúng ta đến nói chuyện phiếm đi? Được, nói chuyện phiếm đi.

Tựa hồ sau khi loại lời nói này vừa nói ra, liền không có không khí nói chuyện phiếm rồi nha??

Cận Mặc nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tiểu Thỏ, nhịn không được cười cười, trong giọng nói theo mang một tia xin lỗi nói: "Thẹn thùng... Tớ thực, không quá biết nói chuyện phiếm với nữ sinh."

"Ha ha ha... Không quan hệ..." Tiểu Thỏ cười có chút xấu hổ, nói thật, cô cũng thực rất không thích ứng nói chuyện phiếm với Cận Mặc, luôn cảm thấy có một loại cảm giác đối thoại có thể bị gián đoạn bất cứ lúc nào.

913: Đều không thích

Editor: May

Đây thật ra chính là không quá thích nói chuyện...

Tiểu Thỏ duỗi tay lau một phen mồ hôi trên trán, quả nhiên nói chuyện phiếm với anh rất khốn khó a.

"Có phải cậu muốn nói chuyện phiếm với tớ không??" Liền vào lúc trong đầu Tiểu Thỏ vừa mới toát ra suy nghĩ kia, Cận Mặc lại có thể mở miệng hỏi cô một câu.

"Chao ôi??" Tiểu Thỏ vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, sao anh biết cô đang suy nghĩ gì.

"Dù sao chuyến tàu điện ngầm tiếp theo còn muốn một hồi lâu nữa mới tới đây, không bằng chúng ta nói chuyện một chút đi." Cận Mặc nhìn bộ dáng khiếp sợ của Tiểu Thỏ, khóe môi khẽ ngoéo một cái, thuận miệng nói.

"Được!!" Tiểu Thỏ bỗng chốc kích động, cuối cùng có thể không cần đứng ở chỗ này ngốc chờ rồi

Sau đó, Cận Mặc liền đứng ở tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ vẻ mặt vui vẻ nhìn anh.

Sau khi hai người đối mặt mấy giây, Tiểu Thỏ nhịn không được mở miệng nói: "Bắt đầu tán gẫu đi..."

"Cậu nói trước đi." Cận Mặc suy nghĩ một chút, tựa hồ là không biết nên tán gẫu đề tài gì, vì vậy liền nói ra với Tiểu Thỏ.

"Ách... Cái này..." Tiểu Thỏ nhịn không được duỗi tay gãi gãi đầu của mình, nói thật, nếu tùy tiện nói chút lời nói gì đó, thật ra mọi người cũng có thể nói tiếp, nhưng bây giờ hai người nói chuyện hết sức đứng đắn, chúng ta đến nói chuyện phiếm đi? Được, nói chuyện phiếm đi.

Tựa hồ sau khi loại lời nói này vừa nói ra, liền không có không khí nói chuyện phiếm rồi nha??

Cận Mặc nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tiểu Thỏ, nhịn không được cười cười, trong giọng nói theo mang một tia xin lỗi nói: "Thẹn thùng... Tớ thực, không quá biết nói chuyện phiếm với nữ sinh."

"Ha ha ha... Không quan hệ..." Tiểu Thỏ cười có chút xấu hổ, nói thật, cô cũng thực rất không thích ứng nói chuyện phiếm với Cận Mặc, luôn cảm thấy có một loại cảm giác đối thoại có thể bị gián đoạn bất cứ lúc nào.

914: Sắp ngã

00:00

00:00

Editor: May 

Trạm này bởi vì là ở trung tâm thành phố, cho nên người lên xe đặc biệt nhiều, sau khi Tiểu Thỏ và Cận Mặc chen lên tàu điện ngầm, nhìn thoáng qua khắp mọi nơi, một chỗ trống cũng không có. 

"Xem ra hai ta chỉ có thể đứng." Tiểu Thỏ buông tay ra, vẻ mặt vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Cận Mặc. 

"Ừ." Cận Mặc gật đầu, duỗi tay vịn chặt tay cầm bên cạnh. 

Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh anh, đỡ trụ dựng thẳng trước mặt, thở dài một hơi. 

Tàu điện ngầm lái một trạm lại một trậm, thật vất vả đến trạm đại học Tiên Lâm này, Tiểu Thỏ chỉ cảm giác mình đã sắp đứng không nổi. 

"Đến, xuống xe đi." Cận Mặc nghe thông báo trong radio, xoay người nói với Tiểu Thỏ. 

"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, buông lỏng lan can chính mình liên tục cầm lấy, chuẩn bị đi về phía cửa xe. 

Đúng lúc này, tàu điện ngầm chậm lại một trận, Tiểu Thỏ chỉ cảm giác mình lay động vài cái, liền ngã về phía trước.

Đánh bay 5kg mỡ bụng và 2 bên hông chỉ trong 3 ngày tại nhà

Chỉ 3 giọt và cô ấy sẽ không để bạn ra khỏi giường

Xong rồi, xong rồi!! Sắp ngã!! 

Tiểu Thỏ không tự chủ được nhắm chặt mắt, chờ đợi đầu gối của mình tiếp xúc thân mật với mặt đất. 

"Cẩn thận." Thời khắc mấu chốt, Cận Mặc duỗi tay kéo cánh tay Tiểu Thỏ một phen. 

Bàn tay thon dài trắng nõn của anh, sít sao nắm cánh tay mảnh mai của Tiểu Thỏ, cổ tay hơi dùng sức một chút, liền ngăn cản xu thế ngã xuống phía trước của cô. 

Tiểu Thỏ cảm giác mình ổn định, lúc này mới mở mắt ra, nhìn Cận Mặc vẻ mặt nghiêm túc, duỗi tay vỗ ngực của mình nói: "Hù chết tớ, còn tưởng rằng tớ sắp ngã xuống rồi chứ." 

"Lần sau cẩn thận một chút, chờ xe dừng hẳn lại xuống." Cận Mặc nhíu lông mày lại liếc cô một cái, buông tay cầm cánh tay cô ra. 

"Ừ, biết rõ." Tiểu Thỏ gật đầu liên tục, đợi đến tàu điện ngầm dừng hẳn, lúc cửa xe mở ra, mới đi xuống. 

Đi ra từ trạm xe điện ngầm, ban đêm mùa đông, từng đợt gió lạnh thổi qua, trong không khí mang cảm giác hơi nước âm lãnh ẩm ướt, liền xuyên thấu qua từng tầng vải phục bông thật dầy, ủi dán ở trên làn da.

915: Anh về Nam Kinh?

00:00

00:00

Editor: May 

Tiểu Thỏ nhịn không được rùng mình một cái. 

Thật sự lạnh a... 

Hai tay Cận Mặc cắm ở trong túi quần, đi đến bên phải Tiểu Thỏ, thay cô cản trở gió. 

Tiểu Thỏ cảm kích nhìn anh một cái, rụt cổ một chút, lại tiếp tục đi về phía trước. 

Từ trạm tài điện ngầm đi tới cửa lớn trường học, khoảng cách không tính là xa. 

Chỉ là xa xa, còn chưa có đi tới cửa, Tiểu Thỏ liền nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ngừng ở ven đường. 

Xe kia... Thoạt nhìn giống như là của Trình Chi Ngôn a... 

Liền vào lúc cô lòng tràn đầy nghi hoặc, chuông điện thoại di động của cô lại có thể vang lên. 

VN-Today

VN-Today

8 chiến sĩ công an tỉnh Hưng Yên bị tấn công man rợ khi đang công tác, nguy cơ tử vong...

CÀI ĐẶT NGAY

Tiểu Thỏ vội vàng chuyển hoa hồng cầm trong tay phải đến trong tay, sau đó duỗi tay lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, nhìn thoáng qua. 

Là điện thoại của Trình Chi Ngôn. 

Tiểu Thỏ bỗng chốc hưng phấn lên, xem ra anh đã kết thúc công việc về khách sạn. 

Cô nghĩ như thế, liền vội vàng ấn nút nghe máy. 

"Alo, Tiểu Thỏ..." Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Trình Chi Ngôn truyền ra từ trong microphone. 

"Trình Chi Ngôn!" Tiểu Thỏ hưng phấn mà gọi anh một tiếng, sau đó liên tục không ngừng hỏi: "Anh về khách sạn chưa, có phải di động không có điện hay không, trước đó lúc em gọi điện thoại cho anh đều không có người nghe." 

Cận Mặc cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ mặt mũi tràn đầy tươi cười, trong ánh mắt để lộ ra một tia nghi hoặc. 

"Không phải." Trình Chi Ngôn ngồi ở trong xe của mình, duỗi tay lật ablum để ở trên tay lái, khóe môi câu dẫn ra một tươi cười nhẹ nhàng nói: "Tiểu Thỏ, vừa rồi anh về công ty một chuyến để lấy xe, sau đó nhìn thấy một phần chuyển phát ở trên bàn." 

"Về công ty lấy xe?? Anh về Nam Kinh??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, ánh mắt lần nữa nhìn sang chiếc xe hơi ngừng ở cửa trường học kia.

916: Quà giáng sinh sao?


00:00

00:00

Editor: May

Giờ phút này bọn họ càng đi càng gần, dần dần, cũng có thể thấy rõ bảng số xe hơi kia, quả nhiên là xe của Trình Chi Ngôn.

"Ừ." Trình Chi Ngôn cười đáp một tiếng, ánh mắt ở trên ablum ảnh ngay trước mắt kia, lưu luyến không rời xẹt qua trên da thịt trắng nõn như ngọc của người nào đó, sau đó trong giọng nói mang theo một tia đầu độc nói: "Ablum này... Là quà giáng sinh em tặng cho anh sao??"

"Chao ôi?? Ablum??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, một hồi lâu sau mới nhớ tới, lúc quốc khánh mình cũng đi học bộ dáng Đinh Tiểu Nhiễm, chụp một ablum, sau đó người ta còn gọi điện thoại hỏi cô là tự lấy hay là gửi tới...

Ai da... sao cô lại quên mất chuyện này??"

Chỉ là tính toán, giờ đã hơn hai tháng qua, tốc độ tiệm ảnh kia, cũng không phải chậm bình thường a...

"Ừ, hiện tại em ở ký túc xá sao?? Đi ra đi, anh ở cửa trường học chờ em." Ngón tay thon dài của Trình Chi Ngôn chậm rãi lật từng tờ ảnh, Tiểu Thỏ trong tấm ảnh khi thì thẹn thùng, khi thì dễ thương, một cái nhăn mày một nụ cười luôn ở trong lúc lơ đãng liền tác động tâm tư anh.

Nhưng mà lại nghĩ tới lúc chụp ablum này, nhà nhiếp ảnh kia cũng nhìn thấy những hình ảnh trước mắt này, Trình Chi Ngôn nhịn không được cũng có chút khó chịu.

"Em... Cái kia... hiện tại em mới đi ra từ trạm điện ngầm, đang đi về phía cửa trường học, thật ra cái kia... em... em đã nhìn thấy xe của anh..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, quay đầu nhìn thoáng qua Cận Mặc đi ở bên cạnh mình, giọng nói nhịn không được liền có chút lắp bắp hồi đáp.

"Ở cửa trường học??" Trình Chi Ngôn khẽ ngơ ngác một chút, duỗi tay đẩy tay nắm cửa xe hơi ra, chui ra từ trong chỗ ngồi của tài xế.

Anh một tay cầm lấy di động, tay kia cắm ở trong túi áo khoác, nhìn về phía sau lưng.

Trong bóng đêm nồng đậm, dưới ánh đèn lờ mờ, Tiểu Thỏ mặc áo khoác vải nhung màu trắng đang gắt gao kề bên một người nam sinh mặc áo khoác màu cà ri ấm áp đi tới.

Cô thoạt nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, mà nam sinh kia thoạt nhìn lại là rất cao lớn rắn rỏi, áo khoác hai người sít sao kề cùng một chỗ, thoạt nhìn giống như là bơ tuyết trắng nổi lơ lửng ở trên mặt ly cà phê ấm áp.

Hai lông mày thanh tú của Trình Chi Ngôn hơi không thể nhận ra cau lại, nhưng một giây sau, khi anh nhìn thấy hoa hồng Tiểu Thỏ cầm trong tay kia, hai hàng lông mày liền nhăn lợi hại hơn.

917: Đồng thời trở về mà thôi

"Trình Chi Ngôn!!" Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn lại có thể chui ra từ trong chiếc xe phía trước, liền nhịn không được phất phất tay với anh, sau đó cầm di động bên tai xuống, chạy về phía anh.

Không biết từ lúc nào, bầu trời bắt đầu bay tuyết lên.

Một mảnh lại một mảnh bông tuyết thật nhỏ, ở trong lúc lơ đãng, chậm rãi bay rơi xuống.

Cận Mặc ngừng bước chân đi về phía trước, anh đứng ở tại chỗ, hai tay nhét vào túi, nhìn thân ảnh màu trắng bên cạnh cười vui nhào vào trong ngực người mặc một thân áo khoác màu đến phía trước, hai đạo thân ảnh một đen một trắng kia, liền ở trong bông tuyết chậm rãi bay xuống này, hòa hợp thành một thân ảnh.

Tiểu Thỏ nhào vào trong ngực Trình Chi Ngôn, đầu tiên là hết sức hài lòng dùng đầu cọ xát ngực anh, sau đó mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt ướt át tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ nhìn hỏi anh: "Sao anh trở về?? Không phải nói hôm nay không về được ư!!"

"Hừ..." Vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn thoạt nhìn không có hưng phấn như Tiểu Thỏ, ánh mắt của anh cụp xuống nhìn thoáng qua người nhào vào trong lòng mình, giọng nói lạnh lùng nói: "Nếu không thì sao, anh không trở lại, còn không biết em ra ngoài hẹn gặp đấy, không có quấy rầy các người đi??"

Nụ cười trên mặt Tiểu Thỏ khi nghe câu này của anh, bỗng chốc liền cứng đờ.

"Cái gì ra ngoài hẹn gặp hả, anh đang nói bậy gì đó." Tiểu Thỏ buông tay ôm ấp anh ra, cái mũi nhỏ thanh tú khẽ nhíu, mất hứng nói với Trình Chi Ngôn: "Lúc tối người ký túc xá tụi em và người ký túc xá bạn trai cô ấy cùng đi ra ngoài liên hoan, chỉ là tốc độ các cô ấy lên tàu điện ngầm nhanh hơn em, em không có bắt kịp mà thôi."

"Phải không." Trình Chi Ngôn ánh mắt lạnh lùng nhìn hoa hồng trong tay cô một cái, giọng nói thản nhiên nói: "Bạn trai chính là người kia??"

"Cái gì??" Tiểu Thỏ sững sờ một cái, quay đầu nhìn thoáng qua Cận Mặc đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lập tức có chút dở khóc dở cười nói với Trình Chi Ngôn: "Không phải, cậu ấy cũng không có bắt kịp tàu điện ngầm, hai tụi em chỉ là đồng thời trở về mà thôi, Trang Manh Manh các cô ấy vừa mới tiến vào trường học hơn mười phút trước a, nếu anh vẫn luôn ở nơi này, sẽ phải nhìn thấy bọn họ nha."

"Thẹn thùng, anh không có hứng thú với nữ sinh khác." Trình Chi Ngôn gương mặt lạnh lùng nói với Tiểu Thỏ: "Anh cũng không có hứng thú thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cửa chính trường học các người, chỉ vì xem có phải có người ký túc xá các em ra vào hay không."

918: Hóa ra cô đã có bạn trai

Tiểu Thỏ liền giật mình, nhìn vẻ mặt trên mặt anh, dè dặt hỏi: "Anh... Tức giận??"

"Không có." Trình Chi Ngôn lạnh lùng hồi đáp.

"Đừng như vậy nha, trước khi đi ra ngoài lúc em gọi điện thoại cho anh, di động anh tắt máy mà, em cho rằng di động anh không có điện, cho nên liền không có gửi tin nhắn cho anh." Tiểu Thỏ nháy mắt mấy cái, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn Trình Chi Ngôn làm nũng nói.

"Phải không..." Trình Chi Ngôn khẽ rủ mắt xuống, nhìn vẻ mặt trên mặt cô, nói từng chữ một: "Không phải em vẫn luôn muốn nhận được hoa hồng sao, trước mắt, nguyện vọng đã thực hiện đi??"

Tiểu Thỏ nghe vậy, cúi đầu nhìn sang hoa hồng trong tay mình, sau đó liền nhịn không được cười lên nói: "Anh là nói cái này?? Mỗi người ký túc xá tụi em đều nhận được a, không phải là chỉ có một mình em có, ai nha, có phải anh đang ghen hay không??"

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô không nói lời nào.

Cận Mặc đứng ở tại chỗ một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đi lên trước, một đôi mắt thâm thúy nhìn Tiểu Thỏ, thuận miệng hỏi: "Bạn trai cậu??"

"Ừ..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nhìn thần sắc không tốt lắm trên mặt Trình Chi Ngôn, lại nhìn mặt không chút thay đổi của Cận Mặc, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên tiếp tục nói cái gì mới tốt.

"A." Cận Mặc gật gật đầu, sau đó phất phất tay nói với Tiểu Thỏ: "Vậy tớ về ký túc xá trước."

"Được." Tiểu Thỏ cũng phất phất tay với anh.

Lúc Cận Mặc xoay người rời đi, bông tuyết bầu trời tựa hồ từng mảnh từng mảnh dần dần trở nên lớn lên.

Anh ngẩng đầu lên, dùng sức hít một hơi không khí lạnh như băng, cho đến sau khi cảm giác toàn bộ phổi của mình đều bị không khí lạnh lẽo kia lấp đầy, lúc này mới chậm rãi thở ra.

Hóa ra... Cô đã có bạn trai.

Cận Mặc bình tĩnh nghĩ.

919: Em là con giun trong bụng anh ta sao?

00:00

00:00

Editor: May

Mắt thấy thân ảnh Cận Mặc dần dần biến mất ở sau cửa lớn trường học, lúc này Tiểu Thỏ mới xoay đầu lại, một đôi mắt ướt át nhìn thần sắc không tốt lắm trên mặt Trình Chi Ngôn, vươn tay ra, nhéo nhéo gò má anh, cười nói: "Được rồi, chớ ăn dấm chua, em và cậu ấy thực không có cái gì, anh đừng mất hứng như vậy nha."

"Không có cái gì anh ta đi đường kề sát gần em như vậy làm gì??" Trình Chi Ngôn cúi đầu, ánh mắt không hề bị lay động nhìn cô.

"Đây không phải là mới đi ra từ tàu điện ngầm, bên ngoài rất lạnh ư..." Tiểu Thỏ le lưỡi một cái, cười hì hì nói với Trình Chi Ngôn: "Cậu ấy chỉ là đứng ở bên cạnh em giúp em ngăn cản gió mà thôi, anh không thể bởi vì áo khoác của cậu ấy bị gió thổi bay tới trên mặt áo khoác của em, liền nói hai người tụi em đi gần nhau a..."

"..." Trình Chi Ngôn nhìn cô, không nói lời nào.

"Anh nước chanh... Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ không thành vấn đề, chỉ cần dùng đến đòn sát thủ cỉa mình, một đôi cánh tay mảnh mai ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, vừa lắc anh vừa dịu dàng nói: "Anh đừng ăn dấm chua a, được không, buổi tối thật sự là người hai căn ký túc xá tụi em cùng đi ra ngoài chơi, thực, ký túc xá bọn họcó người thích Dương Tuyết Cần của ký túc xá bọn em, buổi tối chính là người đó thỉnh khách, nếu như anh không tin, anh có thể hỏi người ký túc xá tụi em mà."

Trình Chi Ngôn đứng ở tại chỗ, mặc cho Tiểu Thỏ dùng sức lắc lư anh như thế nào, chính là không nói lời nào.

Tiểu Thỏ lung lay nửa ngày, thấy anh vẫn không nói lời nào, dứt khoát buông tay, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhướn mày nói: "Làm sao, thực tức giận à??"

Trình Chi Ngôn đưa ra một dài tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Thỏ lên, thấp giọng chậm rãi nói: "Đúng vậy, hơn nửa đêm, em và nam sinh không minh bạch đi trở về từ bên ngoài trường học, hai người còn dựa vào gần như vậy, mà trong tay em còn cầm hoa hồng anh ta tặng, muốn người không nghĩ loạn cũng không được a."

"Nam sinh không minh bạch gì chứ, đó là lớp trưởng lớp tụi em." Tiểu Thỏ nghe lời anh nói, nhịn không được phù một tiếng bật cười, "Trước khi nghỉ quốc khách lúc anh tới trường học đón em, không phải cũng đã gặp qua cậu ấy sao, cũng đã nói với anh, lớp trưởng không có ý tứ với em, đừng đoán bậy."

"Phải không..." Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, cánh môi mềm mại hôn lên môi đỏ thắm của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa lẩm bẩm nói: "Làm sao em biết người ta không có suy nghĩ với em, em là con giun trong bụng anh ta sao??"

"Ưm... em... Cái kia..." Tiểu Thỏ mới vừa muốn mở miệng phản bác, lưỡi trắng mịn của Trình Chi Ngôn liền thăm dò vào trong miệng cô, sau đó không nói lời gì cuốn lấy đầu lưỡi của cô, không nặng không nhẹ mút lên.

920: Em còn muốn về kí túc xá ?

00:00

00:00

Editor: May

Lời nói Tiểu Thỏ còn chưa nói ra khỏi miệng cứ như vậy bị chặn ở trong miệng.

Bông tuyết càng ngày càng nhiều, một mảnh tuyết óng ánh trong suốt, rơi ở trên lọn tóc Trình Chi Ngôn, rơi trên bờ vai anh, rơi ở trên lông mày thanh tú xinh đẹp của anh, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy, có một chút cảm giác lạnh buốt, rơi ở trên mặt của mình, kèm theo nụ hôn hừng hực của Trình Chi Ngôn, làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn lại quên mất nơi mình đang đứng.

Thật lâu sau, Trình Chi Ngôn mới chậm rãi buông Tiểu Thỏ ra.

Tiểu Thỏ hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí lạnh như băng, một đôi mắt ướt át sương mù mịt mờ nhìn Trình Chi Ngôn, bộ dáng kia, giống như là một chú thỏ trắng lạc đường trong rừng.

Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu lông xù của cô, dựa cái trán vào gần cô, tựa trán cô, thấp giọng hỏi: "Buổi sáng ngày mai, các em có tiết không??"

"A??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, vô thức lắc đầu nói: "Không biết rõ, em không nhớ rõ thời khoá biểu..."

"À, vậy em gọi điện thoại, hỏi người ký túc xá các em đi?" Trình Chi Ngôn khẽ nhướng đôi lông mày thanh tú lên, trong con ngươi lóe lên tia sáng chói mắt nhìn cô.

Game thả thính -> Dính hẹn hò

Au Love: Game thả thính

💋 Cùng 500 anh em gia nhập cộng đồng game thả thính 💘 AN TOÀN nhất, 💘 VUI VẺ nhất, 💘 ĐỘC...

CÀI ĐẶT NGAY

"Vì sao chứ??" Tiểu Thỏ vẻ mặt không hiểu nhìn anh, "Đợi lát nữa sau khi em về ký túc xá, nhìn một chút thời khoá biểu rồi nói cho anh biết không phải được rồi ư."

"A... Em còn muốn về ký túc xá??" Trình Chi Ngôn nheo đôi mắt lại, trong ánh mắt mang theo một tia ánh sáng nguy hiểm nhìn cô.

"..."

Tiểu Thỏ ngẩn ra, ý anh đây là...

"Đưa di động của em cho anh." Trình Chi Ngôn thấy Tiểu Thỏ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, vì vậy liền vươn tay ra với cô.

"A..." Tiểu Thỏ vô thức duỗi tay vào trong túi xách, lấy di động của mình ra, đưa cho Trình Chi Ngôn.

Sau khi Trình Chi Ngôn tiếp nhận di động của cô, cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn động tác thuần thục mở khóa, sau đó lật đến bên trong ghi chép thông tin tìm tìm, sau khi tìm thấy tên Trang Manh Manh, anh giơ điện thoại lên, quơ quơ với Tiểu Thỏ, trầm giọng nói: "Trang Manh Manh này là Trang Manh Manh ký túc xá các em sao??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro