Chương 397: Tinh tế: Trúc mã có điểm tự bế ( 8 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong hư không trước mặt, tức khắc hiện lên một cái màn hình.
Nữ hài tử tay nhỏ tùy ý khảy vài cái, liền click mở một cái phim hoạt hình nguyên chủ thường xem.
Phong Thiển nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tầm, thanh âm mềm mại dò hỏi: “A Tầm muốn cùng em xem phim hoạt hình không? Rất Hay.”
Tiểu nam hài tinh xảo xinh đẹp rũ mắt, nghe được thanh âm nữ hài, cùng phía trước giống nhau, hơi hơi dừng một chút, lại chậm rãi nghiêng mắt nhìn thoáng qua tiểu nữ hài bên cạnh.
Đôi mắt màu trà nhìn chằm chằm nữ hài một hồi, tầm mắt mới chậm rãi chuyển tới màn hình trước mắt.
Phía trên màn hình tinh tế là bộ phim hoạt hình đang hot.
Nguyên chủ thực thích xem, cho nên Phong Thiển mới phóng ra.
Tiểu nam hài mắt màu trà lẳng lặng nhìn chăm chú màn hình.
Thực an tĩnh mà nhìn phim hoạt hình, nhìn một hồi, tiểu nam hài hơi hơi nhíu nhíu mày nhỏ, đầu cũng hơi hơi nghiêng một chút.
Không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt lại thành công mà bị hấp dẫn.
Cố Tầm cũng có một cái trí não, chỉ là hắn chưa bao giờ dùng qua.
Cố phụ Cố mẫu cũng từng đã dạy hắn, các loại công năng đều thực nghiêm túc mà giới thiệu một lần.
Lúc ấy, Cố Tầm chỉ là ngồi ở trên đệm mềm, yên lặng cúi đầu đùa nghịch xếp gỗ.
Cố phụ Cố mẫu nói xong, cũng không biết đứa nhỏ này đến tột cùng nghe lọt được nhiều ít.
Trên thực tế, Cố phụ Cố mẫu giảng, Cố Tầm đều nhớ rõ.
Hắn chỉ là không có hứng thú dùng cái trí não này.
Trí não với hắn, cũng giống thùng rỗng kêu to.
Hiện giờ nhìn đến nữ hài tử dùng vật như vậy thả ra phim hoạt hình, Cố Tầm lần đầu tiên cảm thấy có vài phần mới lạ.
Tuy rằng, nội dung trên màn hình có hơi nhàm chán.
Cố Tầm nghiêm túc nhìn vài phút, lại nhàm chán mà rũ đầu xuống.
Ánh mắt rơi xuống trong lòng bàn tay nắm chặt kẹo que.
Mắt màu trà lại an tĩnh nhìn chăm chú sau một lúc lâu, sau đó, nhẹ nhàng nâng tay.
Ngón tay trắng nõn chậm rãi lột ra giấy gói kẹo.
Lộ ra phần kẹo bên trong, hồng nhạt vị dâu tây.
Vị ngọt nhàn nhạt phiêu tán ở trong không khí.
Tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác lại yên lặng cúi đầu bắt đầu ăn kẹo que trong tay.
Khi đối phương lột giấy gói kẹo, Phong Thiển liền nghe được động tĩnh, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía mảnh nhỏ.
Sau đó, liền thấy được như vậy hình ảnh.
Nữ hài tử chớp đôi mắt.
Ngô, xem ra mảnh nhỏ thực thích ăn ngọt.
Nàng nhớ rõ, trong phòng nguyên chủ còn có thật nhiều đồ ngọt  trái cây như vậy, kẹo que, kẹo mềm, kẹo cao su, kẹo sữa linh tinh đều có rất nhiều.
Phong Thiển cân nhắc, lần sau có thể nhiều mang một chút lại đây.
Chỉ chốc lát, trí não nữ hài reo một hồi điện thoại.
Là Phong Hủ.
Phong Thiển ấn nghe.
Đây là call video, màn hình trước mặt, theo nữ hài động tác, hiện ra khuôn mặt phụ thân.
“ Bảo bảo ngoan, nên về nhà.”
Phong Thiển chớp chớp mắt, lại quay đầu nhìn nhìn mảnh nhỏ bên cạnh.
Qua một lát, mới ngoái đầu nhìn về phía màn hình, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Video trò chuyện bị cắt đứt.
Phong Thiển nghiêng đầu nhìn mảnh nhỏ, nghĩ nghĩ.
Nữ hài tử bỗng nhiên để sát vào, duỗi tay qua đi ôm tiểu nam hài.
Ôm lấy xong liền lập tức buông lỏng ra.
Nữ hài tử từ biệt: “Em phải đi về.”
Bất quá……
“Em ngày mai còn sẽ tìm đến A Tầm chơi.”
Nữ hài tử xinh đẹp đáng yêu nghiêm túc hứa hẹn, trong mắt đen nhánh nhìn nam hài.
Mới vừa rồi bị nữ hài tử đột nhiên không kịp phòng ngừa ôm một chút Cố Tầm, mắt màu trà, có chút ngốc.
Lại nghe được đối phương nói.
Cố Tầm rũ xuống mắt, lông mi dài khẽ run, tay nhỏ với qua tùy ý cầm một khối xếp gỗ.
Chính là, tiểu nam hài không khỏi lại phát ngốc.
Giống như…… Bỗng nhiên không có hứng thú xếp gỗ.
Ngẩn người, tiểu nam hài ngửa đầu, mắt màu trà an tĩnh nhìn chăm chú nữ hài một lát.
Phong Thiển hướng mảnh nhỏ phất tay từ biệt, sau đó mới chậm rì rì đi ra phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro