Chương 404: Tinh tế: Trúc mã có điểm tự bế ( 15 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Phong Thiển trở lại phòng của mình, nữ hài tử nằm ở trên giường.

Lăn qua lăn lại đều không ngủ được.

Sau đó, liền thật sự xốc chăn lên từ trên giường bò dậy.

Nữ hài tử mặc áo ngủ con thỏ màu hồng nhạt, dép lê cũng là phấn phấn nộn nộn, chậm rì rì đi đến cửa phòng mảnh nhỏ.

Phong Thiển do dự một chút, vẫn là trộm điều động quyền hạn mở cửa.

Trong phòng đen nhánh một mảnh, cái gì cũng thấy không rõ.

Phong Thiển cũng không dám bật đèn, tay nhỏ đỡ vách tường một đường sờ soạng mà đi.

Khi nữ hài tử sờ đến mép giường.

Bỗng nhiên, tích —— một tiếng.

Phòng chợt sáng lên.

Phong Thiển đỡ mép giường, hơi hơi khom lưng, động tác đang làm cũng dừng lại.

Ngồi ở trên giường tiểu nam hài an tĩnh nhìn nữ hài, màu trà trong mắt nhìn không ra cảm xúc.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phong Thiển chớp chớp mắt.

Chột dạ mà thu hồi tay, tay nhỏ giấu ở sau người, ra vẻ trấn định.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Cố Tầm âm thanh nhạt nhẽo mở miệng, màu trà trong mắt có vài phần nghi hoặc.

Phong Thiển yên lặng chà xát ngón tay, trên mặt nghiêm trang: “Em sợ anh ngủ không được.”

Nàng nói không sai a, mảnh nhỏ cũng không ngủ……

Chỉ là, trộm đi lại đây, cư nhiên còn bị đối phương bắt được chính.

Phong Thiển buồn bực.

“Nga.”

Sau đó, lại là một trận quỷ dị trầm mặc.

Phong Thiển nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng dò hỏi: “Em có thể…… Cùng anh ngủ chung không?”

Nữ hài dứt lời, Cố Tầm cúi đầu nhìn nhìn trên giường chăn.

Hồi phục lại dáng vẻ nghiêm túc: “Nơi này chỉ có một giường chăn.”

Phong Thiển: “?”

“Một giường không đủ sao?”

Phong Thiển có điểm ngốc.

Nữ hài tử chậm rì rì đi qua đi, bò lên trên giường.

“Chăn rất lớn, đủ chúng ta đắp.”

Nữ hài thanh âm rơi xuống, liền động thủ đi xốc chăn.

Sau đó, tiểu nam hài trước mặt tay nhỏ lại đột nhiên đè lại bên cạnh chăn.

“Không tốt.”

Cố Tầm nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Trên mặt biểu cảm có vài phần nghiêm túc.

Phong Thiển chớp hạ đôi mắt, động tác dừng lại.

Bị…… Cự tuyệt?

Phong Thiển mím môi, tay nhỏ xoa xoa cầu nhung phía trên áo ngủ, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi ngước mắt.

Âm thanh mềm mại hỏi: “Kia…… Em có thể ôm anh một cái không?”
N

ữ hài tử cúi đầu, tay nhỏ tiếp tục đùa nghịch mao nhung cầu, lại thấp giọng nỉ non: “Hoặc là A Tầm ôm em một chút cũng được.”

Nho nhỏ thanh âm.

Phong Thiển không trông cậy vào đối phương nghe được, chỉ là chính mình lẩm bẩm một câu.

Thói quen mảnh nhỏ vẫn luôn thực dính người, lần đầu tiên như vậy bị cự tuyệt, Phong Thiển cũng có một chút tiểu ủy khuất.

Tuy rằng, nàng cũng rõ ràng, đối với mảnh nhỏ mà nói, nàng hiện tại chỉ là một người xa lạ cùng hắn có giao tình cho kẹo.

Bởi vì còn không hiểu biết, cho nên chỉ có thể xem như người xa lạ.

Chính là, chính là…… Trong lòng có một chút bực bội.

Cố Tầm nhìn nhìn nữ hài, lại nghĩ đến lúc trước đối phương ôm mình.

Hắn mím môi, như là hạ quyết tâm.

Tiểu nam hài tay nhỏ chống giường, cúi người qua đi, giang hai tay cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy nữ hài tử.

Sườn mặt trắng mềm cọ qua khuôn mặt nhỏ của nữ hài.

Cảm giác đầu ngón tay truyền tới là một mảnh lông xù xù.

Áo ngủ nữ hài tử mặc trên người, khắp nơi đều là lông xù xù mềm mại.

Phong Thiển cũng không nghĩ tới mảnh nhỏ sẽ bỗng nhiên như vậy ôm lại đây, nhất thời không có ngồi ổn, đổ xuống dưới.

Tiểu mảnh nhỏ cũng liền đi theo té ngã.

Sườn mặt Cố Tầm dán vào bụng nữ hài, cách một tầng áo ngủ lông xù xù.

Tay nhỏ nắm chặt chăn dưới người.

Đè lên người đối phương, Cố Tầm chớp hạ đôi mắt, ngước mắt.

Cùng nữ hài tử nhìn nhau vài giây, sau đó lại chậm rì rì từ trên người nữ hài tử bò dậy.

Hắn nhẹ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, đè lên ngươi.”

Cố Tầm nghĩ nghĩ, lại rối rắm mà nhăn nhăn mày, cánh môi mím lại, thả lỏng rồi lại mím.

Cuối cùng, mới rốt cuộc phun ra mấy chữ: “Để xin lỗi, ta sẽ đồng ý cho ngươi ngủ lại ở đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro