Chương 447 - Sát Thủ Hàng Đầu (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa - Shadowysady
====================

"Tấn Thần sao thế? Sao ỉu xìu như cà thối thế kia, sáng sớm đã không có tinh thần là thế nào, đây là trạng thái thằng ranh to xác như con nên có đấy hả?"

Tấn Thần nằm vắt trên ghế sofa như cá chết trương.

Mẹ Tấn vừa xuống lầu đã nhìn thấy một con cá ướp muối bèn lập tức lên tiếng quở trách.

Tấn Thần lẩm bà lẩm bẩm, nói gì không rõ.

"Con nói cái gì?"

"Anh bắt nạt con!!" Tấn Thần ngồi bật dậy đầy phẫn nộ: "Anh ấy..."

"Thôi thôi." Mẹ Tấn trực tiếp cắt ngang lời cậu: "Con đừng có mà đối nghịch với anh con, cũng không được phép kích thích gì nó!"

"!!!!!!"

Tấn Thần trợn mắt há hốc mồm.

Mẹ ruột, rốt cuộc mẹ có biết là ai đang kích thích ai không vậy?

Cậu mới là người bị kích thích đây này?

Anh trai của cậu sống quá tốt thì có!

Nào có yếu ớt như mẹ nói đâu!

"Mẹ, con nói mẹ nghe..."

"Nói cái gì mà nói, nhanh đi thay quần áo đi, lát nữa đưa bữa sáng qua cho anh con, nó ở một mình làm mẹ không thể yên lòng được, haizzz........"

"Anh ấy..."

Mẹ Tấn phất phất tay  ra hiệu cậu đừng lắm chuyện nữa, mau đi đi.

Tấn Thần trườn từ trên ghế sofa xuống, tức giận hậm hực, lề mà lề mề đi lên lầu, lại còn làm ra động tĩnh cực lớn.

Cầm thú!

Chết tiệt!

Còn cướp tiểu tiên nữ của người ta nữa!

Huhuhuhu!

Tình yêu của cậu sao chưa gì đã vội tan biến như bọt nước rồi.

Mà sao cậu lại có một ông anh ruột như quái thai thế không biết!!

-

Tấn Ninh.

Hắn ngậm thìa vàng sinh ra đã ở vạch đích, từ nhỏ đã là con nhà người ta trong truyền thuyết, từ lúc đi nhà trẻ đã thu hoạch được vô số sự ghen ghét căm thù.

Người như hắn, có thiên phú, có tài hoa, có hậu đài gia thế, vốn nên thuận buồm xuôi gió cả đời, hoàn thành việc học, kế thừa gia nghiệp. Rồi đưa gia nghiệp lớn mạnh phát triển, sự nghiệp đạt đầy thành tựu, cứ thế được người người kính ngưỡng.

Nhưng hắn lại không kế thừa gia nghiệp mà chạy đi làm cảnh sát.

Người thông minh thì bất kể làm gì cũng đều cực kỳ xuất chúng.

Ví dụ như Tấn Ninh.

Vừa tốt nghiệp đã vào được cục cảnh sát, còn phá luôn được một đại án.

Sau đó lại phá được thêm mấy vụ trọng án, mới chỉ qua hai năm ngắn ngủi đã leo lên vị trí mà người khác sống chết cả đời cũng chưa chắc đã lên được.

Nhưng tên này thì cứ bày ra cái bộ dáng ' chỉ tùy tiện làm  ấy mà ', cực kỳ ngứa đòn.

Ỷ vào bối cảnh và bản lĩnh của mình, ở trong cục cảnh sát, Tấn Ninh có thể nói là không thèm cho ai mặt mũi.

Không bao lâu sau, đã bị nghiệp quật túi bụi.

Khi Tấn Ninh đuổi bắt tội phạm trong một vụ án, đối tượng là thành phần cực kỳ hung ác, hắn đâm Tấn Ninh đến tàn phế cả hai chân, một thân võ nghệ học được cũng bị phế bỏ toàn bộ.

Sau khi xảy ra việc này, Tấn Ninh từ chức.

Không làm cảnh sát, hắn vẫn là đại thiếu gia của Tấn gia.

Nhưng chuyện Tấn Ninh mất đi hai chân rất nhanh đã trở thành đề tài châm chọc của nhiều người.

Hắn đã từng là thiên chi kiêu tử luôn được người ta ca ngợi so sánh, bây giờ tự dưng bị báo ứng, những kẻ kia sao có thể không chế giễu giẫm đạp hắn một phen cho được.

Chẳng qua vì bọn họ còn kiêng kị Tấn gia nên không dám làm quá mức, thế nhưng những lời nói công kích thì cũng không ít đâu.

Người trước kia từng có hôn ước với hắn còn mang theo tình mới đến trước mặt hắn diễu võ giương oai. Mặc dù Tấn Ninh không thèm để trong lòng, nhưng cũng không thể chịu được chuyện bị người ta lặp đi lặp lại khiêu khích.

Đương nhiên đây đều là việc nhỏ.

Nhưng cũng vì những chuyện nhỏ nhặt này cứ không ngừng tích tụ trong đáy lòng Tấn Ninh, từng chút từng chút chồng chất thành một con quái vật khổng lồ, đến một ngày nào đó đã đột ngột bộc phát.

Sơ Tranh tiếp thu xong tư liệu của Tấn Ninh.

Thẻ người tốt ơi là thẻ người tốt.

Thật đáng thương a, thật đáng thương mà.

Không đáng thương nữa, cũng không thành ma nữa a.

【..........】 Nội tâm chị gái nhỏ nhà nó thật cmn phong phú!

"Vương Bát Đản, ta muốn hỏi mi một vấn đề."

【??? 】 Vương Giả chột dạ cảnh giác: 【 Chị gái nhỏ muốn hỏi gì? 】

Sơ Tranh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo ở bên cạnh bàn, cực kỳ phách lối bá khí.

Nếu như có thêm combo điếu xì gà, dây chuyền vàng và kính râm, đảm bảo cô sẽ lập tức trở thành đồng chí xã hội đen oách nhất.

Sơ Tranh cứ nhìn chằm chằm vào hư không không biết đang suy tư gì, lúc đầu Vương Giả còn giương cao cảnh giác, nhưng theo thời gian trôi qua, nó dần chuyển thành thấp thỏm.

Rốt cuộc chị gái nhỏ muốn hỏi nó cái gì mới được?

Sao cứ có dự cảm xấu thế nhỉ?

Ngay lúc Vương Giả sắp không chịu nổi kiểu trầm mặc thế này nữa, thanh âm của Sơ Tranh chậm rãi vang lên: "Mi là nam hay nữ."

【............】

Cô om cả nửaa ngày chỉ để hỏi nó cái này!?

Hù chết nó!!

【 Chị gái nhỏ, chị nghe giọng của em là biết mà. 】

"Tiếng của bọn mi không phải có thể tùy tiện biến đổi, muốn thành thế nào thì thành thế đó à." Tưởng bổn cô nương là thỏ trắng ngây thơ dễ lừa hay gì?

【...】 Vương Giả tự làm công tác tư tưởng với bản thân, lúc này mới nói: 【 Chị gái nhỏ hỏi cái này làm gì? 】

"Chẳng có gì, tùy tiện hỏi thế thôi."

Sơ Tranh nói xong liền rũ mắt xuống, tựa hồ đã mất hứng thú.

Vương Giả cũng rất lý trí không hỏi tiếp vấn đề này.

-

Sơ Tranh bảo A Hoa đi điều tra tư liệu của Tấn Ninh, kết hợp với tư liệu Vương Giả cho thì có thể đạt được tin tức toàn diện hơn rồi.

Hiện tại Tấn Ninh đang sống một mình, nếu không có hoạt động giải trí gì đặc biệt  thì phần lớn thời gian hắn đều ở nhà.

"Tranh tỷ, chị muốn nhận nhiệm vụ này sao?"

A Hoa cũng biết về nhiệm vụ này, Sơ Tranh muốn tìm tư liệu nên hắn nghĩ là cô cũng muốn tiếp nhận..

Sơ Tranh được A Hoa nhắc nhở, mới nhớ ra là còn có một nhiệm vụ như thế.

Thu hoạch được tín nhiệm của Tấn Ninh?

Để làm gì?

Có người đang ngấp nghé thẻ người tốt của ta sao?

"Có người nhận chưa?"

"Có rồi." A Hoa nói: "Nhưng mới chưa được hai ngày đã thất bại, sau đó cũng có người khác đến thử nhưng vẫn không có ai thành công, căn bản là đến gần hắn còn không được nữa là."

Người có thể nhận nhiệm vụ này đều là cao thủ có danh tiếng trong tổ chức.

Kết quả còn chưa nói được lời nào với Tấn Ninh đã bị đuổi thẳng cổ ra ngoài.

Đây không phải là đi giết người, mà là muốn thu hoạch được sự tín nhiệm của Tấn Ninh.

Đến gần Tấn Ninh còn không được thì thu hoạch được tín nhiệm của hắn cái rắm á?

Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Tôi nhận."

"Được... Hả?" A Hoa giật mình: "Nhiệm vụ này bây giờ vẫn đang để treo đấy, chị xác định sao?"

Mục tiêu nhiệm vụ cũng không dễ chơi đâu.

"Thất bại cũng chẳng bị trừng phạt, sợ cái gì." Sơ Tranh không thèm để ý nói.

A Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng: "Vậy để em báo cáo lên trên cho chị."

Sơ Tranh cầm tư liệu rời đi, khi ra ngoài thì lại đụng phải Lâm Phong và Lâm Nghiên, hai người đứng cách nhau một khoảng,  nhìn không còn thân mật lắm.

Nhưng trong đầu Sơ Tranh thì đã đang phát lại kịch hay trông thấy ngày hôm đó.

Lập tức cảm thấy hai đồng chí này...  giỏi diễn xuất ghê.

Không tiến quân vào showbiz cũng quá đáng tiếc rồi.

Aizzzz.

Lâm Nghiên lớn lên đẹp mắt như vậy, sao lại đi thích chính anh trai mình làm gì chứ?

Dường như Lâm Nghiên đang muốn đi qua chỗ Sơ Tranh, nhưng chưa gì đã bị Lâm Phong kéo lại.

Hai bên đứng cách nhau một khoảng cách xa xa đối mắt nhau, Sơ Tranh cảm thấy chẳng có gì thú vị bèn nguẩy đít bỏ đi thẳng.

"Anh, anh kéo em làm gì, lần trước cô ta..."

"Em còn chê chuyện chúng ta bị lộ chưa đủ nhiều nữa à?" Lâm Phong thấp giọng khiển trách: "Gần đây em an phận một chút cho anh."

"Anh!" Lâm Nghiên tức đến đỏ cả mắt: "Cô ta đã biết nhiều chuyện như vậy rồi, nhất định phải khử càng sớm càng tốt, tự anh tính toán rồi xử lý đi!"

Lâm Nghiên quay người rời đi.

Lâm Phong bỗng cảm thấy đau đầu.

Sơ Tranh đúng là biết được rất nhiều chuyện, nhưng cô vẫn chưa nói gì...

Chuyện này khiến Lâm Phong càng không hiểu rốt cuộc là cô có ý gì.

Không phải Sơ Tranh không nói, mà tất cả cô đều âm thầm gửi đến điện thoại của lão đại.

Cô càng gửi nhiều thứ tới thì sự hoài nghi của lão đại đối với bọn Lâm Phong cũng càng nhiều, cho dù không thể làm lão đại trực tiếp động thủ với bọn họ, thì cũng có thể làm cuộc sống của hai con nghiệt súc kia trôi qua không được thoải mái lắm đâu.

Đây không phải là hiệu quả mà Vương Bát Đản muốn sao?

Sao ta có thể xức sắc thế này chứ!

【 Chị gái nhỏ, điều chúng ta muốn chính là dùng phương thức phá sản để đạt được cái hiệu quả này, giờ thì chị xem đi, chị cmn đã làm gì hả!! 】 Ngấm ngầm đâm lén sau lưng người ta, thế này mà cũng phù hợp với hình tượng cao quý lãnh diễm của chị hả? Hả !! Hả!!!

Vương Giả tuyệt vọng khóc ngập WC.

"Ta cảm thấy mình làm quá tuyệt."

【...........】 Ha ha ha ha ha ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro