Chương 402: Em Gái Nhuyễn Manh VS Anh Trai Ngây Thơ (33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit Ochibi

Từ Như Ý trả đồ xong, nhanh chân chạy tới cửa phòng học năm ba.

Những nam sinh đang dọn dẹp cặp sách, lần lượt dời mắt về phía cô.

Trời sinh Từ Như Ý có khuôn mặt em bé xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, cả người nhỏ gầy rất đáng yêu.

Nhìn thấy cô, lớp bỗng náo nhiệt lên. Đám nam sinh tranh nhau nói.

“Sở Tĩnh, em gái cậu tới kìa!”

“Em gái Như Ý à, em vào đi!”

“Không cần khách sáo, em ngồi đây!” Bọn họ nhiệt tình tiếp đón.

“Em đứng đây chờ là được rồi.” Từ Như Ý cằm cặp, nói lời từ chối.

Ánh mắt những nam sinh như hổ rình mồi, khiến sắc mặt Sở Tĩnh âm trầm, hắn nhanh chóng lấy cặp sách rồi ra khỏi lớp.

“Em trả đồ cho anh rồi đó anh trai!”

“Ừ.” Sở Tĩnh đi tới phía trước, sau vài giây mới nói, “Sau này để anh tới tìm em.”

“Em biết rồi!” Từ Như Ý vui vẻ đáp.

“Như vậy sẽ tiện hơn.” Sở Tĩnh bịt tai trộm chuông giải thích.

“Vâng!” Từ Như Ý gật đầu, “Anh trai, hôm qua mèo con về đó, em có hỏi nó.”

“……” Sở Tĩnh im lặng, sau đó hợp tác hỏi, “Nó nói gì?”

“Ánh mắt nó phức tạp quá, em nhìn không hiểu nổi.” Từ Như Ý vểnh cái miệng nhỏ, “Hình như là nói thích nhà của tụi mình, rảnh thì nó sẽ về.”

“…… À.” Sở Tĩnh không để bụng.

“Anh này!” Từ Như Ý chạy vài bước đến trước mặt hắn, che đường hắn đi.

“Sao?”

“Nhìn mắt em đi.”

Sở Tĩnh quay đầu, đẩy cô ra tiếp tục bước, “Em đừng nháo.”

Từ Như Ý bắt lấy cánh tay hắn từ phía sau, chặt chẽ ôm lấy, “Anh không tin em!”

“Anh tin. Em nói đi.” Sở Tĩnh bất đắc dĩ, muốn né tránh, không dám tiếp xúc thân thể cô quá nhiều.

“Quay lại đây, nhìn mắt em này!” Từ Như Ý như ra lệnh nói.

Sở Tĩnh chăm chú nhìn cô.

Thật ra, mỗi lần nhìn đôi mắt ấy, hắn đều có chút hoảng hốt. Cặp mắt cô to, như cất giấu bảo tàng vô tận, rất dễ khiến người ta trầm luân.

Hắn không dám nhìn mắt cô, hắn sợ bản thân sẽ gây thêm chuyện tổn thương cô.

“Nói đi.” Giọng hắn hơi khàn khàn.

“Em nghiêm túc đó anh trai. Chuyện này em chỉ nói cho mình anh nghe thôi.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc như thế, làm Sở Tĩnh cảm thấy, dù cô nói chuyện hoang đường thế nào, hắn thật sự tin hết.

“Được.” Hắn trả lời.

“Em có năng lực đặc biệt. Có thể hiểu ngôn ngữ của động vật khác ngoài con người. Nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ số IQ của chúng phải đủ cao, thông tin chúng cung cấp cho em mới rõ ràng.” Từ Như Ý nghiêm túc nói.

Chuyện hư cấu như vậy, Sở Tĩnh hoàn toàn có thể không tin.

Nhưng cô thề son sắt như thế, làm hắn thật sự nghi ngờ rằng cô không nói dối.

“Anh tin em.” Sở Tĩnh cuối cùng cũng gật đầu.

Cũng không hẳn là kỳ quái. Có một số người, tấm lòng lương thiện, vẫn duy trì bản tính hồn nhiên nhất, trời sinh có thể giao tiếp với động vật. Những người này giống như thiên sứ, có khả năng cảm nhận được hoạt động tâm lý của những loài vật nhỏ.

Có lẽ, em gái hắn là một trong số đó

Đột nhiên, Sở Tĩnh cảm giác trong lòng dâng lên vinh dự khó tả.

Hắn bổ sung: “Thật sự tin.”

“Ha ha! Vậy tốt quá! Lúc em mới biết, cũng không dám tin đâu!”

Sở Tĩnh yên lặng bước, nhìn cô vô tư cười vui vẻ.

Hắn nhìn đám mây trên bầu trời.

Liệu sẽ có một ai, mặc kệ những khuyết điểm của cô, chỉ nhìn vào ưu điểm của cô, đối xử tốt với cô đến hết đời?

Liệu sẽ có một ai, giống như hắn, vô điều kiện tin tưởng cô, dù chuyện hư cấu đến đâu cũng tin tưởng cô không nghi ngờ?l

Liệu sẽ có một ai, vĩnh viễn bảo hộ cô vô lo vô nghĩ, tươi cười xán lạn thế này?

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro