Chương 481

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Linhlady

“Tiểu Quả Quả biết hắn sao? Có thể biết là ai sao?”

“ Đúng vậy, tiểu Quả Quả tại sao ngươi lại đột nhiên nói như vậy?”

“Chẳng lẽ ngươi phát hiện cái gì sao?”

“Tiểu Quả Quả, ngươi không cần thừa nước đục thả câu, nói nhanh lên, hắn rốt cuộc là ai.”

“Hừ! Rốt cuộc là tên gia hỏa nào, thế mà lại dám mơ ước tiểu Quả Quả nhà ta!”

“ Để xem khi ta biết thân phận thật của hắn, ta cũng đem hắn đánh đến khi hắn có tường thì thôi!”

“Cắm lâu một chút, xin hỏi lầu trên, tường là cái gì?”

“…… Chính là phế vật cơ thể ngươi bài xuất ra. ( ̄ー ̄)”

“Ta làm bộ nghe không hiểu ╮(─▽─)╭”

“ Quay lại chính sự đi, tiểu Quả Quả, ngươi nhanh lên nói xem hắn là ai! Nói cách khác, khoong nói ta đêm nay ngủ không được a a a a a a!”

“( mặt khát vọng )”

Mạc Vân Quả kéo chăn trên người lên cao một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “ Ừm…… Không biết.”

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:…… Hình như thất một tiểu Quả Quả giả.

Trong lòng Mạc Vân Quả có suy đoán, nhưng cô lại không dám xác định.

“Ta chỉ cảm thấy, ánh mắt khi hắn nhìn ta, rất quen thuộc.”

Nửa ngày sau, Mạc Vân Quả mới nói ra một câu như vậy.

“( xem thường ) ánh mắt kia có thể không quen thuộc sao? Tiểu Quả Quả ngươi không biết đa số mọi người khi nhìn ngươi đều có ánh mắt kia sao!”

“( tiếp tục xem thường ) không sai chút nào, người mơ ước tiểu Quả Quả quá nhiều!”

“Ai, cái này có khác gì không nói đâu!”

“Khóc chít chít, ta có dự cảm, ta khẳng định ngủ không được.”

“Tâm thật đau, tiểu Quả Quả thế mà lại lừa gạt cảm tình của người ta.”

“Phốc ha ha ha ~ không biết vì sao, đột nhiên muốn cười, các ngươi ngẫm lại, những cái đuôi sói đó đối xử với tiểu Quả Quả…… Ừm…… Một mảnh chân thành, nhưng mà tiểu Quả Quả nhà ta chỉ nói ánh mắt rất quen thuộc 233333333333”

“Thứ ta không tìm thấy đoạn buồn cười của lầu trên.”

“Không nói cái này, ta hỏi một vấn đề nha, tiểu Quả Quả, ngươi cảm thấy ánh mắt kia của hắn có ý gì?”

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, trở người, cô nghiêng thân mình, suy nghĩ một hồi mới nói nói: “Đại khái chính là…… Ừm…… Ánh mắt muốn cướp đồ có màu sắc hoàng kim với ta.”

“…… Cái hình dung này, ta cho điểm tuyệt đối!”

“Tiểu Quả Quả không hổ là tiểu Quả Quả, cái hình dung này, ta cho 101 điểm, không sợ ngươi kiêu ngạo!”

“Phốc ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Đáng thương cho những người đó ( cúi đầu bi ai )”

“Tiểu Quả Quả, đán án này của ngươi hoàn toàn chính xác! Không sai! Ánh mắt của bọn họ đúng là có ý này!”

“Không sai không sai! Chính là cái ánh mắt!”

Phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt tán đồng ý kiến của Mạc Vân Quả, bọn họ thích náo nhiệt không ngại xảy ra chuyện lớn.

Xét từ góc nhìn khác, những người đó cũng không phải là muốn cùng tiểu Quả Quả đoạt hoàng kim sao? Chẳng qua, là hận không thể cướp đi hoàng kim của cô, để mang lực chú ý của cô dời lên người bọn họ.

Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp hiện lên đủ các loại tán đồng, gật gật đầu, xem ra, đúng như cô suy nghĩ.

Tuy rằng cô cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nghĩ nghĩ, giống như chỉ có chuyện đó thôi.

Chỉ có thể nói, thứ gọi là cảm tình này, đều huyền diệu hơn so với bất kể thứ gì trên thế giới này.

Phòng phát sóng trực tiếp lại nói một ít lời, sau đó Mạc Vân Quả ngoan ngoãn nằm thẳng, đắp chăn, chìm vào giấc ngủ.

Mà bên Khúc Viêm, lại không thể bình tĩnh như Mạc Vân Quả.

Khúc viêm ngồi ở trên giường, mới vừa tắm rửa xong trên tóc hắn còn nhỏ nước, hắn cúi đầu, những giọt nước từng giọt rơi xuống thảm nhung, nhanh chóng biến mất dưới thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro