Chương 48-49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48:

"A, như thế này đi, dì, chi bằng dì để con bế Bánh Bao Nhỏ, con sẽ ở đây chờ dì quay lại, dì yên tâm, con có thể trông Bánh Bao Nhỏ." Cô chủ động nói. "Dì vừa ôm Bánh Bao Nhỏ và pha sữa sẽ không tiện, con có thể trông cậu bé, nếu bác Lê có rảnh thì con sẽ đưa Bánh Bao Nhỏ cho bác ấy."

Sooyoung suy nghĩ, cảm thấy Kiều Na nói cũng có lý, đúng là không tiện thật, dù sao cũng là con gái của bạn tốt, cũng có thể yên tâm.

"Được, làm phiền con rồi." Sooyoung đặt Bánh Bao Nhỏ xuống. "Bánh Bao Nhỏ, bà nội đi pha sữa, Bánh Bao Nhỏ đi theo dì, nhớ phải ngoan đó?"nói xong, bà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ nhìn qua Kiều Na, cuối cùng khẽ gật đầu một cái, ở đây có nhiều người, nó vẫn nên nghe lời.

"Dì yên tâm đi, con sẽ trông cậu bé thật tốt." Kiều Na kéo lấy cái tay nhỏ mập mạp của Bánh Bao Nhó, cười với Sooyoung, còn Sooyoung cảm kích gật đầu với cô một cái, rồi mới đi pha sữa cho Bánh Bao Nhỏ.

Sau khi Sooyoung  xoay người đi không lâu, nụ cười dịu dàng biến mất trong nháy mắt, thay bằng một vẻ mặt chán ghét.

Cô dùng sức kéo tay của Bánh Bánh Nhỏ, khiến cậu bé thấy đau, khẽ chu cái miệng lên, nhưng cũng không hề khóc, ba  đã nói rồi, nghe lời ông bà mới là đứa bé ngoan, cho nên cậu bé phải thật nghe lời mới được.

Chỉ là cảm giác dì này thật là hung dữ, không có tốt như ba và chị, nó bị Kiều Na lôi đi, đôi chân mập mập phải chạy theo. 

Nó tìm Jaesoon trong đám người, định gọi một tiếng ông nội, thì bị Kiều trừng mắt hung dữ nhìn nó, " Nếu cháu dám kêu một tiếng, dì sẽ đem cháu làm thịt cho chó sói". Bánh Bao Nhỏ vừa nghe được, vội vàng ngậm chặt miệng, ánh mắt đỏ lên.

Dì thật hung dữ...

Đến một chỗ không có người, Kiều Na mới thả tay của Bánh Bao Nhỏ ra, cô ta lau lau tay của mình " Thật thối." 

Bánh Bao Nhỏ cũng là hiểu được cô ta đang nói bàn tay nhỏ bé của mình. "Không thối, ba nói, Bao Bao là cục cưng thơm tho." nó nâng chiếc cằm nho nhỏ của mình lên, không thích dì này nói mình thối.

"Dì mới thối." Bánh Bao Nhỏ khẽ nhăn mặt, ý muốn nói mùi nước hoa trên người Kiều Na. 

"Tên tiểu tử chết tiệt này, đều là tại mày." Kiều Na đột nhiên đẩy Bánh Bao Nhỏ một cái, Bánh Bao Nhỏ bị đẩy ngã xuống, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, nó như bảo bối của mọi người, ai cũng thương, ai cũng yêu, chỉ trừ có một lần bị Hara hại, còn không ai dám đối xử với nó như thế.

"Dì hư.. Cháu muốn ba." Bánh Bao Nhỏ mếu máo trông thật đáng thương, nước mắt lưng tròng, Kiều Na nhìn xung quanh. "Lại khóc, ta đem ngươi ném ra ngoai bây giờ."

Bánh Bao Nhỏ sợ hãi khẽ co người lại, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Đồ tạp chủng." Kiều Na ngồi xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Bánh Bao Nhỏ, thấy được diện mạo cậu bé giống như Yong Junhyung.

"Nếu như mày không tồn tại, tao sẽ là phu nhân của tập đoàn Pali, mà không phải là ba của mày, lần trước, người đàn bà kia thật là vô dụng, như vậy rồi mà còn không giết chết ngươi."

Cô ta nói xong liền vươn tay của mình ra, muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ... Bao Bao sợ hãi lui về phía sau, cả người lại được bế bổng lên.

Nó ngẩng đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Cha, Bao Bao đau..." Bánh Bao Nhỏ ôm chặt lấy cổ của Junhyung, không ngừng khóc lớn, khóc nức nở thật đáng thương, khiến cho người ta cực kỳ đau lòng. "Không phải sợ, cha ở đây." Hắn hôn lên cái trán nhỏ của con, nhẹ nhàng vỗ về nó.

"Húc.." Kiều Na sửng sốt, vội vàng đứng lên, sắc mặt biến đổi thật nhanh có chút sợ hãi," Jun, nghe em giải thích, Bánh Bao Nhỏ bị ngã. Em đỡ nó." Kiều Na vội vàng giải thích, nhưng sự giải thích của cô đều vô ích.

"Cô không cần phải giải thích với tôi, tôi đã nghe thấy hết rồi."Junhyung lãnh khốc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng, con của hắn, cả nhà hắn thương yêu đến nhường nào, vậy mà cô lại dám bắt nạt nó, lá gan của cô cũng thật lớn, dám bắt nạt con hắn, còn hơn một lần, hóa ra, cô cũng có phần.

"Không phải, Jun, không phải như anh nhìn thấy, là nó tự ngã xuống."

"Đủ rồi, Kiều Na, câm miệng của con lại." Nhưng câu nói này không phải là của Junhyung, mà là ông Kiều, Kiều Na kinh sợ, xoay người lại, cũng thấy được những người không nên nhìn thấy chuyện này đều đã ở đây, cha của cô, còn có vợ chồng họ Yong, Sooyoung vội vàng đi về phía Junhyung, đau lòng ôm lấy cháu nội, đều là bà không tốt, không nên giao Bánh Bao Nhỏ cho người khác.

"Bà nội, Bao Bao đói." Bánh Bao Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hồng hồng, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn đang là kéo áo của Sooyoung.

"Ngoan, bà nội biết, sữa đây rồi." bà vội vàng đưa bình sữa cho Bánh Bao Nhỏ, Bao Bao ôm bình sữa, ngẩng lên uống,Yong Jaesoon đã đi tới, ngón tay đặt trên mặt của Bánh Bao Nhỏ, xác định nó không có bị thương mới yên tâm, ông lạnh lùng nhìn cha con Kiều Na, trên môi cũng nở nụ cười lạnh giống như Junhyung.

Một sự im lặng khác thường trong phòng khách, lúc này, có vài người đang ngồi, không khí ở đây u ám, áp lực khác thường.

Jaesoon ôm cháu nội của mình, đôi mắt lạnh lùng, Bánh Bao Nhỏ đã ngủ, gương mặt nhỏ nhắn phớt hồng. Cũng may là không có chuyện gì, nếu không người nhà họ Yong, bây giờ đã không ngồi ở đây rồi.

"A, Jaesoon, đây đều là hiểu lầm, đứa con gái này của tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện..." Cha của Kiều Na không ngừng giải thích, cười cười, chỉ là, lúc này cũng có chút bối rối, nói năng hơi lộn xộn, ông ta không khỏi trừng mắt nhìn con gái mình, cô thật sự muốn gây chuyện cho ông sao, việc gì không làm, cô lại đi gây khó dễ cho một đứa nhỏ làm gì chứ, nó chỉ là một đứa nhỏ nhưng được người nhà họ Yong cưng chiều, cô không thấy là người hà họ Yong yêu đứa nhỏ này nhiều như thế nào sao?

Còn Kiều Na lui lại, tránh sang một bên không dám lên tiếng.

"Ông Tề, chuyện thế nào, tự chúng ta có thể thấy được, hơn nữa ông cũng không nhìn thấy." Hiện tại, Jaesoon cũng không mấy nể mặt cha con bạn cũ, ông ta muốn làm gì cũng được, nhưng không thế làm tổn hại đến đứa cháu nội bảo bối của ông, nó chỉ là một đứa nhỏ mới hai tuổi, bọn họ không thương, nhưng ông thì đau lòng muốn chết, Bánh Bao Nhỏ chỉ cần khóc một tiếng, ông cũng đã khẩn trương không thể tả được rồi, mà người nhà họ Kiều thật là lợi hại a, bảo bối của bọn họ mà cũng dám tổn thương.

Lúc này, Bánh Bao Nhỏ trong lòng ông khẽ co người lại.

Chương 49:

"Ba. Bao Bao đau.." Bao Bao lại chu môi lên kêu đau, khiến cả nhà họ Yong  sắc mặt lại kém thêm mấy phần.

"Cha, cha và ba đưa Bánh Bao Nhỏ đến chỗ Doojoon  xem thử nó có bị làm sao không," Junhyung đứng lên, có chút lo lắng cho con mình, không biết có phải chuyện lần trước đã để lại một sự ám ảnh lớn trong lòng nó.

Yong Jaesoon và Sooyoung  vội vàng mở cửa ôm Bánh Bao Nhỏ đi ra ngoài.

Trong phòng khách, lúc này chỉ còn có ba người bọn họ.

"Chú Kiều, hình như bác còn chưa biết một việc?" Ngay khi cha mẹ Junhyung đi khỏi, sắc mặt nháy trong nháy mặt liền lạnh như băng.

"Chuyện gì?" ông Kiều liền có dự cảm không tốt, sắc mặt Kiều Na liền xanh mét, ánh mắt sợ hãi nhìn Junhyung.

Hắn không phải đã biết cái gì rồi chứ...

Không có khả năng, cô không thể tự dọa chính mình, hiện tại cô nhất định phải bình tĩnh mới được, bọn họ nhiều nhất là thấy được cô đẩy tên tạp chủng kia thôi, còn những cái khác không có khả năng biết đến, tuyệt đối không có khả năng.

Junhyung lạnh lùng nhìn Kiều Na, ánh mắt kia thực sắc lạnh, làm Kiều Na sợ hãi, cô biết người đàn ông này luôn là một người đàn ông đáng sợ, nhưng, cho tới bây giờ cô cũng không biết, vì sao hắn lại đáng sợ như thế, là do ánh mắt của hắn nhìn thấu tất cả, cô thỉnh thoảng lại run lên, cảm giác như mình đang ở giữa mùa đông lạnh buốt. Hai hàm răng cũng bắt đầu va vào nhau vì sợ hãi.

"A.. Jun, thật xin lỗi, Kiều Na nó..." ông Kiều cười gượng, dù sao cũng là trưởng bối, cho nên áp lực cũng bớt đi đôi chút, hắn chắc hẳn sẽ để cho người trưởng bối này chút mặt mũi đi? Hơn nữa con hắn cũng không có chuyện gì.

"Jun, coi như nể mặt chú, coi như không có chuyện gì, Kiều Na vẫn còn nhỏ, chú mong cháu sẽ tha thứ cho nó, chú sẽ đưa nó đi khỏi, sau này nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cháu nữa, hôm khác, chú sẽ đích thân tới cửa tạ tội được không?"

Ông Kiều đã nói như thế, thậm chí đều là đã nhận lội, khúm núm, ăn năn, hắn nên cảm thấy vừa lòng mới đúng, nếu còn không vừa lòng, như vậy việc giáo dục trong nhà họ Yong cũng chẳng hơn gì.

Junhyung chính là kéo tay áo lên lổ cổ tay, sau đó hắn giơ bàn tay lên, ông Kiều nhìn thấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

"Jun, tay của cháu làm sao vậy?"

Junhyung khẽ nắm tay lại, trong lòng bàn tay hắn có một vết sẹo rất đáng sợ, thậm chí có thể nhìn tháy vết khâu trong lòng bàn tay, chắc chắn vết thương rất sâu, cho nên hiện tại tay của hắn đã không còn hoàn hảo như trước kia.

"Chuyện này cháu nghĩ cô Kiều hẳn là hiểu rõ nhất," Junhyung buông tay xuống, ánh mắt sắc lạnh không ngừng nhìn về phía Kiều Na, Kiều Na ngẩng đầu nhìn Junhyung, sau đó lại cúi đầu không dám nhìn thêm một giây nào nữa.

"Jun, cháu đang nói đùa sao, Kiều Na của chúng ta rất ít khi ra ngoài, làm sao có thể biết được những vết thương trên người cháu?" Ông vội vàng giải thích, nhưng lại đang không ngừng nhìn về phía con mình,Junhyung ở trên thương trường nổi danh là ác độc, hắn đã nói như vậy, lí do duy nhất là nhất định có liên quan tới con ông, cho nên, bọn họ phải chắc chắn bản thân luôn sạch sẽ, dù có nói thế nào cũng phải nói là không biết.

"Đúng vậy, em thật sự không ra ngoài nhiều, cho nên cái gì cũng không biết, không nên hỏi em," Kiều Na phủ nhận rất nhanh, cũng chính vì vậy, nên mới lộ ra càng nhiều sơ hở hơn, bộ dạng trốn tránh của cô, ông Kiều liền nhìn ra, con gái ông nhất định đã biết chuyện gì.

Hiện tại ông chỉ có thể hi vọng Junhyung nể tình những giao tình sâu đậm mà hai nhà đã có, có thể buông tha bọn họ.

Chỉ là, Junhyung không phải là người dễ nói chuyện như vậy, hắn buông tay xuống, sau đó ngồi xuống, để cho bọn họ chịu đựng sự lạnh nhạt của hắn, ánh mắt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí ngay cả thái độ cũng hời hợt.

Nhưng cũng vì bộ dạng này, cho nên, khiến cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường, không biết hiện tại hắn muốn làm cái gì?

Trên trán ông Kiều lấm tấm mồ hôi lạnh, Junhyung còn đáng sợ hơn cả cha của hắn, hắn là một người đàn ông trẻ tuổi, không thể không nói, ông đã gặp phải một đối thủ đáng sợ nhất và cũng đáng gờm nhất.

Junhyung  tao nhã vắt hai chân, hắn không vội, hắn có cũng đủ thời gian để chơi vơi bọn họ, đối thủ của hắn hiện tại đang sợ hãi, đang suy đoán, rồi lại sợ hãi, cứ như vậy đi, tốt lắm.

"Chú Kiều, mấy tuần trước, con cháu, đã bị người bắt cóc," Hắn gằn từng tiếng nói xong, tuy rằng giọng nói rất nhẹ, nhưng ngữ khí laiạ vô cùng trầm trọng, thậm chí còn rét lạnh.

Ông Kiều sửng sốt, sao hắn chưa từng nghe qua chuyện này, "Con trai cháu bị bắt cóc, thật sao?"

"Đúng vậy, con trai cháy bị bắt cóc, vểt thương trên tay cháu cũng vì cứu nó để lại, cháu ở trong bệnh viện nằm gần nửa tháng mới xuất viện, đương nhiên chuyện này, cháu cũng không nói cho bất kì ai."

Ánh mắt hắn nhìn ông Kiều chằm chằm, rồi lướt qua Kiều Na, cô đúng là đã đứng ngồi không yên, muốn chạy trốn có phải không?

"Là ai to gan như vậy dám bắt cóc con cháu nhà họ Yong, đúng là chán sống," Ông Kiều tức giận nói xong, Kiều Na cúi đầu thấp hơn, nếu ông biết con gái mình là chủ mưu, không biết còn có thể nói năng hùng hồn như vậy.

"Đúng vậy, lá gan của người đó thật lớn, dám bắt cóc con cháu, thậm chí còn làm nó bị thương," Khóe môi hắn nhếch lên lạnh như băng. Lời nói có ý, Kiều Na theo bản năng nhìn ra phía cửa, "Cha.. Con.." Cô định nói muốn đi ra ngoài, ánh mắt Junhyung lại đưa qua, nhất thời, không thể nói thành lời, đó là sự cảnh cáo của hắn, sự cảnh cáo duy nhất. Cô có thể trốn, nhưng cô không thể trốn khỏi bàn tay Junhyung.

"Đã bắt được hung thủ chưa?" Ông Kiều không để ý thấy sự khác thưởng của con gái, lấy thân phận của một người ngoài nhìn vào, thậm chí còn đồng tình, an ủi vài câu.

"Bắt được, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ bị điên, hiện tại cô ta đã ở trong bệnh viện tâm thần, bệnh ngày một nặng, có thể phải ở trong đó cả đời," Giọng nói Junhyung vô cùng lạnh giống như ánh măt hắn, khiến Kiều Na sợ hãi, mặt trắng bệch.

Người hắn nói là Hara  sao, cả đời phải ở trong bệnh viện tâm thần, sự trừng phạt vô cùng đáng sợ. Người đàn ông chính là ma quỷ, hắn điên rồi.

Hai bàn tay cô đan chặt vào nhau, không ngừng trốn tránh, cúi đầu nhìn tay mình, một chút động cũng không dám.

"Hóa ra là như thế, chỉ là một kẻ điên thôi sao, trách không được lại dám ra tay với một đứa nhóc," Ông Kiều gật đầu một cái, đến bây giờ cũng không nghĩ vì sao Junhyung lại nói với ông chuyện này, ông giống như một người đang nghe kể chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro