Chương 70-71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70:

"Cháu gái của tôi a...'' Sunny thật sự đau lòng, càng nghĩ lại càng đau lòng. Bà hận không thể gào khóc, làm ẫm ĩ lên.

Sooyoung có chút xấu hổ nhìn bà. Quay đầu nhìn về phía ba người đàn ông nhà họ Lee, mà ba người kia nhìn lại bà với ánh mắt cấu cứu, mong bà có thể hỗ trợ, trong nhà họ người phụ nữ này là lớn nhất, nếu bà không giúp họ, họ sẽ không thể ăn một bữa cơm yên ổn trong nhà.

Sooyoung khẽ nhăn trán.

Thành thật mà nói, bà cũng không có cách nào, chỉ cần Sunny nói tới chúa, là liền không dứt, cái này giống như tâm bệnh vậy, không có cách nào cả, thực sự không còn cách nào nữa.

"Bà nội.." Một giọng nói đáng yêu truyền tới, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo, Bánh Bao Nhỏ nhìn thấy Sooyoung, đôi chân mập mạp liền chạy về phía bà.

Sooyoung vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy cháu trai bảo bối, "Đừng chạy nhanh quá, ngã thì phải làm sao đây," bà khẽ nhéo vào cái má phúng phính của Bánh Bao Nhỏ, thật may mắn , hai ông bà đi du lịch được mấy tháng, Bánh Bao Nhỏ của bà đã cao và béo như vậy rồi, cháu bà thật dễ nuôi.

"Bà nội.. Ôm ôm..."Bánh Bao Nhỏ cười đáng yêu, vươn cánh tay mập mạp ra.

"Được, bà nội ôm..." Sooyoung  ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, thât là nặng, nhưng nặng hơn nữa bà vẫn có thể ôm được.

Sunny nhìn chằm chằm vào Bánh Bao Nhỏ, một chút nước mắt cũng không còn, "Sooyoung, đứa con này thật giống Jun, giống hệt lúc nó còn nhỏ vậy," Bà nhìn tới ngây người, cậu bé thật đáng yêu, mập mạp, khuôn mặt tròn phúng phính, quả thực là rất giống với Yong Junhyung lúc còn nhỏ.

"Đúng vậy," Sooyoung khẽ đùa với Bánh Bao Nhỏ trong lòng," Bánh Bao Nhỏ. Đến đây gọi bà đi nào."

"Bà..." Bánh Bao Nhỏ chớp chớp đôi mắt tròn, nụ cười ngọt ngào, mỗi ngày Bánh Bao Nhỏ đều tươi cười, ông bà nội cậu bé rất thích, cha còn nói, chỉ cần cậu bé cười nhiều sẽ có thật nhiều kem để ăn.

"Ngoan, đến đây bà ôm một cái." Sunny đưa tay mình ra, Bánh Bao Nhỏ ngoan ngoãn cho bà ôm, tuy không phải con gái nhưng phải công nhận cậu bé này thật sự rất đáng yêu, xinh đẹp, bà lại trừng mắt nhìn về phía mấy người con trai không làm được việc gì, uổng công bà nuôi dưỡng bọn họ lớn đến bây giờ, vậy mà đến giờ cũng không cho bà được một cô cháu gái xinh đẹp.

"Ông nội.." Bánh Bao Nhỏ đưa tay ra, ở trong lòng Sunny  không ngừng giãy dụa.Jaesoon nhìn đứa cháu trai, ánh mắt màu trà đầy tình yêu thương, bây giờ ông đã có đủ mọi thứ, chỉ cần có Bánh Bao Nhỏ, mỗi ngày ông đều rất vui vẻ, lúc này ông đang ôm một bé gái.

"Nana, ông đưa con đi tìm bà nội, được không?" Đúng là yêu ai yêu cả đường đi, ông cũng rất đau lòng cho Nana đáng thương, hai đứa trẻ này mỗi ngày đều ở cạnh nhau, Nana như cháu gái của ông vậy.

"Vâng," Nana  ngoan ngoãn nói, Jaesoon dẫn cô bé đi về phía trước.

Jaesoon ôm Bánh Bao Nhỏ vào lòng, ông rất yêu cái cháu trai của mình, cậu bé mập mạp này, ông cũng không ngại mệt, Sooyoung cầm lấy bàn tay nhỏ của Nana "Nana, con khát không, bà nội lấy nước cho con nhé?" Sooyoung vừa hỏi vừa vuốt mái tóc của cô bé.

Nana lắc đầu, cười thẹn thùng, "Bà nội... Nana không khát", giọng nói mềm mại, khác hẳn với Bánh Bao Nhỏ, bé gái yết ớt này, cả nhà họ Yong đều yêu thương cô bé.

"Bé gái này là ..." Sunny có chút kỳ lạ nhìn Sooyoung nắm tay một bé gái, bà có cảm giác như có quen biết với cô bé, hình như bà đã gặp cô bé ở đâu rồi, kì lạ quá.

"Đây là con gái của một nhân viên trong công ty Jun tên là Nana, vì ba cô bé bận việc, cho nên cô bé ở lại nhà của chúng tôi,Nana rất ngoan, chúng tôi đều coi bé là cháu gái của mình. Hơn nữa Bánh Bao Nhỏ rất thích Nana."

Sooyoung giải thích, việc của Nana cũng không có gì phải che dấu. " Nana. Đến chào bà đi, đây là mẹ của chú Kikwang," Sooyoung  lại như nhớ ra cái gì đó, "Kikwang cũng là rất thích đứa bé này, nó rất hay mua quà cho con bé."

Nana nắm chặt tay Sooyoung, dường như là có chút sợ hãi. Nhưng cô bé vẫn nở nụ cười, gọi một tiếng bà.

Một tiếng gọi bà nho nhỏ, không biết vì sao lại khiến ánh mắt Sunny cảm thấy nong nóng, bà ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào gương mặt Nana, sao cô bé này lại gầy như vậy, thật đáng thương.

"Cháu ngoan, nói cho bà biết con mấy tuổi rồi?" Bà đối với trẻ còn là không có lực miễn dịch, nhất là một cô bé xinh đẹp như vậy.

Nana nhìn thoáng qua Sooyoung, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Sooyoung, mới là nhìn về phía Sunny, "Bà, Nana năm nay bốn tuổi," cô bé nói xong, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ, có chút sợ hãi, nhưng rất trong sáng, trẻ con luôn hồn nhiên như vậy, cô bé có thể cảm nhận được, bà nội này rất thích cô, cho nên, cô cũng rất thích bà nội này, giống như thích ông bà nội của Bánh Bao Nhỏ.

"A, đã bốn tuổi rổi sao, cháu thật là đẹp, sau này cháu nhất định sẽ là một cô gái rất xinh đẹp," Sunny đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô bé, vầng trán xinh đẹp, đột nhiên ngón tay bà cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nana.

Không có khả năng, cô bé Nana này thế nào lại giống....

"Chồng...Kihyun, Ki Woo, tất cả lại đây cho tôi," Ba người đàn ông nghe thấy tiếng của Sunny, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, lập tức chạy tới, Sooyoung có chút kỳ quái nhìn bọn họ.

Nana sợ hãi dựa vào người Sooyoung, sau đó đưa mắt nhìn mọi người.

Ba người đần ông đồng thời nhìn về phía Nana, sau đó đều nhìn nhau.

Cô bé này làm sao có thể...

Trong phòng khách nhà họ Yong, lần này không biết có tính là họp mặt gia đình không, chẳng những có người nhà Yong gia, còn có người nhà họ Lee, bốn cha con nhà họ Lee, còn có Sunny, khiến phòng khách rộng rãi nhà họ Vệ trở nên đông đúc hơn.

"Có chuyện gì vậy?" Vừa đám cưới xong, Hyunseung vốn định đi tuần trăng mật mà họ đã bỏ lỡ hai năm, vậy mà còn chưa bước chân ra khỏi cửa, lại bị vợ chồng họ Yong gọi tới, nhất định không cho họ rời khỏi.

"Không có việc gì, chúng ta ở lại xem," Junhyung ngồi bên người Hyunseung, cầm lấy tay cậu, Bánh Bao Nhỏ đang ngồi trong lòng ông nội, đôi chân mập không ngừng đạp lung tung.

Chương 71:

Cậu bé cầm bình sữa trên tay, đưa lên miệng uống, chớp chớp mắt nhìn mọi người xung quanh, thật là nhiều người, cậu bé tiếp tục uống sữa, tự chơi đùa. Jaesoon cẩn thận chăm sóc cháu trai, ông cũng khó hiểu nhìn người nhà họ Lee, bọn họđang làm cái gìđây, sao mỗi người đều kì lạ như vậy.

Kikwang  đụng nhẹ vào bả vai của anh hai, "Anh hai, có chuyện gì vậy mẹ lại muốn làm cái gì vậy anh?" Hắn thật không hiểu chuyện gìđang xảy ra, hắn vốn đang thay ca cho Junhyung cha mẹ hắn lại bắt hắn vào đây, nếu không vào bà sẽđoạn tuyệt quan hệ với hắn, chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy.

Kiwoo đưa mắt đánh giá từ đầu tới chân Kikwang, " Chuyện em làm, em tự biết."

Kikwang nghe hắn nói đưa tay lên sờ mặt mình, hắn không hiểu là hắn đã làm chuyện gì, hắn có làm chuyện gìđâu. Mà gần đây hắn cũng không có chọc giận mẹ hắn, thậm chí hắn còn nhờ Hyunseung để cho hắn một bộ trang sức đẹp nhất, làm quà sinh nhật cho mẹ hắn, lúc đó mẹ hắn còn rất vui, còn luôn nói hắn làđứa con ngoan.

"Anh cả'' Kikwang quay đầu lại, hỏi cái người có bộ mặt lạnh chẳng khác Junhyung là mấy.

Anh cả chính là lườm hắn một cái, "Lúc nữa em sẽ biết," Kikwang lại đưa mắt nhìn cha hắn, Kết quả, cha hắn trừng mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.

"Jun, bác muốn biết chuyện về Nana," Sunny quay đầu nhìn về phía Junhyung,Junhyung ngồi thẳng người lên, "Bác gái muốn hỏi chuyện của Nana?" Hắn hỏi lại Sunny.

Sunny khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"A, bác gái, Nana là con của thư kí làm việc cho cháu, cậu ấy có quan hệ rất tốt với Hyunseung, lúc trước, Nana đã tới đây ở cạnh Hyunseung, vì Dongwoon rất bận, cho nên, Nana luôn ởđây."

Hyunseung khẽ nhíu mày hỏi, "Bác gái, xin hỏi Nana đã làm gì không đúng sao?" Cô bé luôn rất ngoan, chưa từng không nghe lời, có phải cô bé đã làm gì sai, làm cho họ tức giận.

"Vậy cha của Nana đâu?" Sunny lại hỏi,K ikwang vừa định trả lời lại thì bị Sunny hung hăng lườm, "Kikwang, con tốt nhất là câm cái miệng lại cho mẹ, từ giờ con đừng nói gì cả,"

Kikwang nghe xong đành ngậm miệng vào, được rồi, hắn sẽ không nói, cái gì hắn cũng không nói, hắn lại đưa mắt nhìn cha.

'Cha, sao lúc trước cha lại lấy một người phụ nữ hung dữ như vậy, nhà chúng ta có bốn người đàn ông, sao lại đáng thương như vậy,?'

Kihyun khẽ nhăn trán, ông cũng là không có cách nào, ông sợ vợ, hơn nữa ba đứa con ông cũng rất sợ mẹ nó.

"Cha Nana?" Hyunseung suy nghĩ một lúc, rồi thành thật trả lời, "Dongwoon nói Nana không có cha, cậu ấy cũng không nói cha NANA đã xảy ra chuyện gì, trước giờ chỉ có hai BA con họ nương tựa vào nhau, cuộc sống rất vất vả, tuy rằng cẬUấy không nói ra, nhưng cháu có thể đoán được, vì Nana  bị bệnh tim, tiền kiếm được đều để cho Nana chữa bệnh, Nana đã bốn tuổi mà gầy yếu nhìn như một cô bé hai tuổi."

Vừa nghe tới Nana bị bệnh tim, trái tim Sunny như ngừng đập, bà vội đứng lên, "Cháu nói gì, Nana bị làm sao, nó bị làm sao?" Bà cũng không biết vì sao mình lại lo lắng tới như vậy, chỉ vì nghe tin đứa bé kia có bênh, bàđã rất đau lòng. Hy vọng, điều bàđoán là sai, nếu không, bà thật sự không biết có tha thứ nổi cho mình không.

Hyunseung bị Sunny dọa giật mình,Junhyung ôm lấy thắt lưng của cậu, nhẹ nhàng trấn an cậu.

Tất cả mọi người đều bị Sunny đột nhiên kích động dọa sợ, ngay cả Bánh Bao Nhỏ cũng ngưng uống sữa, mở to mắt nhìn bà.

Jaesoon vội vàng vỗ về bả vai Bánh Bao Nhỏ, đem bình sữa đặt lên miệng cậu bé, hiện tại so với tất cả mọi thứ, sữa vẫn có sức hấp dẫn nhất với cậu bé.

Bánh Bao Nhỏđưa tay ôm lấy bình sữa, tiếp tục uống, ánh mắt vẫn nhìn vào Sunny, ánh mắt màu trà giống hệt ánh mắt ông nội, trong sáng đáng yêu.

"A, xin lỗi," Rốt cục Sunny  cũng phát hiện bản thân quá kích động, bà xấu hổ cười cười, sự kích động của bàđã dọa tới mọi người, còn có Jun nhỏ kia nữa, hiện tại ai cũng chú ýđến bà, đúng là chẳng còn chút mặt mũi nào.

"A, không có việc gì, không có việc gì," Sooyoung vội vàng an ủi bà. Không hiểu sao đột nhiên Sunny lại kích động như vậy, còn hành động kì lạ nữa, bà quay đầu nhìn bốn người nhà họ Lee, trừ Kikwang ra, ba người còn lại đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Junhyung nắm lấy tay Hyunseung, làm cho nàng bớt lo lắng, "Không có việc gì, em cứ nói đi," Hắn nhỏ giọng nói bên tai Hyunseung, "Bàấy là người tốt, có lẽ bàấy rất thích Nana nên lo lắng cho con bé."

Hyunseung khẽ gật đầu mới tiếp tục nói, chỉ là bị mọi người nhìn chằm chằm khiến cậu  có chút áp lực. Nhưng ởđây ngoài cậu ra, không còn ai biết chuyện của Dongwoon và Nana nữa.

"Là như vậy," Hyunseung khẽ mím môi, sau đó mới mở miệng. "Nana bị bệnh tim, bác sĩ nói có thể do di truyền, mà Dongwoon lại không bị bệnh này, nên chỉ có thể là di truyền từ cha."

Cậu vừa nói xong, bốn người nhà họ Lee đều đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn về phía Kikwang.

Hai mắt Kikwang trừng lớn, miệng hắn há ra rồi lại ngậm vào, vì mẹ hắn đã nói rồi, hắn không được mở miệng, cho nên, hắn sẽ ngậm miệng vào, chỉ là bệnh của Nana thì liên quan gì tới hắn, cũng đâu phải hắn làm Nana bị bệnh.

Sunny dùng sức bóp chặt tay chồng, Lee Eunkwang làm mặt khổ, ông cố gắng chịu đựng, ba đứa con trai của ông nhìn ông với ánh mắt đồng tinh, trong lòng âm thầm nghĩ may mắn, may mà người ngồi cạnh mẹ là cha chứ không phải họ, nếu không người phải chịu đau chính là họ.

Eunkwang nhìn thoáng qua ba đứa con, bất đắc dĩ thở dài, lần này, thật khó mà bảo toàn thân thể,

Sunny lấy một tấm ảnh trong ví ra, đưa cho Hyunseung, Hyunseung  khó hiểu nhận lấy, sau đó nhìn Junhyung, Jun, cuối cùng thì chuyên gìđang xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro