Chương 80-81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80:

Tập đoàn Pali, lúc này, ngoài ý muốn, lại khiến người ta có cảm giác kỳ quái, bởi vì, phó tổng của bọn họ và thư ký của tổng tài, cả hai người đều đi muộn, thậm chí còn người trước người sau cùng bước vào công ty, mà cả hai người đều khiến người khác cảm thấy là lạ.

Khi đến tầng bốn năm, Dongwoon mới thở phào nhẹ nhõm, bị mọi người nhìn như thế, cậu thật sự có cảm giác không thở nổi.

Cậu ngồi vào vị trí của mình, còn Kikwang thì vẫn đứng trước mặt cậu, dường như không có ý rời đi.

Cửa phòng làm việc của tổng tài mở ra,Junhyung hơi híp mắt lại, từ từ bước đến chỗ của hai người, cũng chỉ cần liếc mắt một cái cũng hiểu được.

"Tổng tài, xin lỗi, tôi đã tới muộn..."Dongwoon vội vàng đứng lên, hướng về phía Junhyung cậu cúi đầu, đây là lần đầu tiên cậu tới muộn như vậy, còn không phải là do Kikwang sao, đúng vậy, có một số việc, cậu cũng không thể nói ra được, thậm chí, bây giờ nhớ đến, cậu còn không biết phải làm sao nữa.

Bọn họ tiến triển quá nhanh. Đã ở một mức độ khác.

Junhyung còn chưa có nói gì, đã bị Kikwang trừng mắt một cái, Junhyung khẽ mím môi nhìn , "Kikwang, tôi đã nói gì sao?"

Kikwang vẫn tiếp tục trừng mắt. "Nếu anh dám nói một chữ, tôi sẽ nghỉ việc luôn..." hắn uy hiếp Junhyung, còn Junhyung lại thản nhiên nhìn hắn, muốn đình công phải không? Tùy thôi, dù sao thì hắn muốn gì cũng đều được, thế nhưng Dongwoon thì không được, cậu ấy là thư ký cuả hắn. Cậu đi rồi, muốn tìm một thư ký như vậy, không phải là chuyện đơn giản.

Dongwoon, mấy ngày này, cậu muốn đến khi nào cũng được." Hắn có phần thông cảm, hắn biết được cuộc sống hiện tại của cậu có thể đã bị đảo lộn, cần có thời gian để xử lý mọi chuyện cho tốt, đó chính là việc mà cậu cần làm.

Cậu cảm kích nhìn Junhyung một cái, nhưng khi cúi đầu, nhìn thấy một đống văn kiện trên bàn, thật sự là âm thầm lo lắng.

Junhyung còn chưa kịp nói gì,Kikwang cũng đã nhanh nhảu nói trước. "Tôi sẽ bảo thư ký của tôi đến xử lý đống văn kiện này, em không cần lo lắng." Junhyung thở dài một cái, "Không cần, tôi sẽ để Seungie đến làm thay Dongwoon vài ngày." Cô gái kia chỉ biết khoe đùi, có thể làm thư ký được không, hắn không biết, mà cũng không muốn để cho vợ hắn nhìn thấy, nếu không,Seungie sẽ hiểu lầm hắn, nguy cơ thật lớn.

"Nhưng tổng tài, hai người không phải là sẽ đi nước ngoài sao?"Junhyung để tay lên trán xoa nhẹ một chút. " Trước tiên, cứ giải quyết những chuyện của cậu cho tốt đã rồi tính sau, nếu không, công ty của tôi không biết là sẽ rối tung lên thành như thế nào nữa." Trước là hắn, bây giờ lại là Kikwang, bọn họ không biết có phải do là anh em tốt, nên mới gặp những chuyện giống nhau.

Hắn có con, Kikwang cũng có con gái.

Kikwang cười có ý cảm ơn hắn, thật không uổng là anh em tốt của hắn.

"Được rồi, hai người có thể đi rồi, một lúc nữa Seungie sẽ đến, người nhà họ Lee nói, hiện tại, Nana cái gì cũng không ăn, Dongwoon, cậu về trước xem sao." Junhyung nói tiếp, còn Kikwang vừa nghe thấy sắc mặt đã tối sầm lại.

"Junhyung, sao cậu không nói sớm, cậu muốn để con gái của tôi đói chết có phải không?" Kikwang liền lớn tiếng, vừa nghe thấy Nana không chịu ăn gì, trái tim của cảm giác như thắt lại.

Còn Dongwoon, so với Kikwang đương nhiên là bình tĩnh hơn, nhưng, trong mắt của cậu là sự bối rối, cũng đủ để nói cho người khác, hiện tại cậu đang rất lo lắng.

Nana... Nana của cậu.

Ánh mắt của Junhyung có chút không thèm quan tâm, cái gì mà nói hắn muốn hại chết con gái của cậu ta, cũng không phải là do hắn làm cho Nana  không chịu ăn gì mà, liên quan gì đến hắn. 

Nhưng khi nhìn Dongwoon, nháy mắt, hắn đã bình tĩnh trở lại, bỏ đi, nhìn thấy Dongwoon lo lắng cho Nana như vậy, hắn không thèm gây sự, so đo với người đàn ông lúc nào cũng tính toán như vậy.

"Chúng ta đi."Kikwang vội vàng kéo tay Dongwoon, hai người vừa đến chưa lâu, đã lại đi ra ngoài ngay rồi, bây giờ, ở trong lòng bọn họ, không có chuyện gì quan trọng hơn Nana nữa.

Junhyung nhìn thoàng qua đống văn kiện trên bàn của Dongwoon, một lúc sau, hắn đi đến, cúi người, ôm tất cả lên. Cái này hắn sẽ làm, đưa cho Seungie, cậu sẽ mệt...

Vẻ mặt của Kikwang lo lắng, tại sao bây giờ mới nói cho hắn, cha mẹ của hắn đang làm cái gì, vì sao Nana lại không chịu ăn gì.

"Dongwoon, vì sao Nana lại không chịu ăn gì?" hắn nhíu mày, không hiểu, bây giờ là giữa trưa rồi, chẳng lẽ Nana không đói bụng sao, nó cũng chỉ là một đứa nhỏ, nhìn Bánh Bao Nhỏ đi, hằng ngày đều phải uống sữa, đều được người nhà họ Yong nuôi thành cái gì rồi, béo lên rất nhanh, làm cho người ta không bế được nữa. Còn con gái đáng thương của hắn, rõ ràng là lớn hơn hai tuổi, nếu ở cùng với nhau, thoạt nhìn qua thì chỉ lớn bằng nhau. Rõ ràng là bị thiếu chất dinh dưỡng mà.

Hắn cũng không có trách Dongwoon, bởi vì hắn biết, Dongwoon đã làm rất tốt, tự mình ăn những đồ ăn rẻ tiền, khó ăn, để nhanh chóng tiết kiệm tiền làm phẫu thuật cho con gái, ai có tư cách trách cứ cậu.

Chỉ là Nana... Con bé đang bị bệnh.

"Con bé sợ người lạ..."Dongwoon một lúc sau mới nói, không có để ý đến trong mắt của Kikwang có chút suy tư.

"Nana là một đứa trẻ rất nhát gan, trước kia, khi tôi đi làm, đều khóa con bé ở trong nhà, nó rất ngoan, lại chỉ có một mình tôi là người thân, cho nên, cũng không giống như những đứa trẻ khác, nó rất sợ người lạ."

"Đến khi gặp Bánh Bao Nhỏ, mới bắt đầu tiếp xúc với người lạ, nhưng, những người đó cũng đều là người quen thân, anh cho rằng khi con bé vừa mới đến nhà họ Yong cũng như vậy sao? Không phải, con bé không hề sợ hãi, đó là nhờ  Hyunseung đã từng chút, từng chút để cho con bé đón nhận mọi người."

"Mọi người đột nhiên đưa con bé đến một nơi hoàn toàn xa lạ như vậy, đương nhiên là nó sẽ sợ rồi."

Dongwoon bình tĩnh nói, nhưng, trong lòng cậu, lúc này vô cùng lo lắng, Nana đáng thương của cậu, bữa sáng cũng chưa có ăn gì, làm sao mà chịu được, nghĩ tới đây, hai người đi càng nhanh hơn. Còn trên mặt Kikwang có chút áy náy, bọn họ thật là không biết nghĩ, quên rằng, Nana mới chỉ là một đứa trẻ có bốn tuổi, làm sao có thể để nó xa ba được, huống chi, con bé từ trước đến giờ vẫn cùng ba sống nương tựa vào nhau.

Lúc này, có một cô gái cũng vừa đi ra theo, đôi chân dài trắng mịn, cô mặc một chiếc váy ngắn mê người, chỉ cần cô khẽ cúi người là người ta có thể nhìn thấy đồ lót của cô rồi, còn cô chính là cố ý để cho ai đó nhìn, thế nhưng, người nào đó hôm nay chưa có đến, cô ngồi ở chỗ kia một mình có cảm giác sống một ngày giống như bằng một trăm năm vậy.

Rồi, ánh mắt của cô đột nhiên sáng ngời, vội vàng bước đi trên đôi giày cao gót.

Chương 81:

"Phó tổng..." Giọng nói của cô ngọt ngào, cũng có chút ngán ngẩm,Kikwang mắt nhìn thẳng bước về phía trước, từ đầu tới cuối không chú ý đến có người đang gọi hắn, lúc này hắn một lòng một dạ nghĩ về Nana, làm sao còn chú ý đến chuyện gì nữa, mọi thứ khác như không khí.

Nhưng, cô gái kia căn bản là không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kikwang nên vẫn giống như trước đi đến, còn lắc lắc cái eo của mình, thậm chí còn kéo chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn kia lên một chút, chỉ thêm một chút nữa là lộ nội y rồi.

"Phó tổng." Cô gái kia không cam tâm gọi hắn một lần nữa, như thế nào mà Kikwang lại xem cô giống như trong suốt vậy, cô khẽ cắn môi, bước lên, nắm lấy áo của Kikwang. "Phó tổng, vì sao hôm nay anh lại đến muộn..." giọng nói ngọt đến đáng sợ, làm cho người đứng cạnh quả thực là không thể chịu nổi, từng bước lùi về phía sau.

Đây là bình hoa di động trong truyền thuyết mà mọi người vẫn nhắc tới, cô thư ký chỉ biết lộ đùi.

Ánh mắt sau cặp kính của Dongwoon hơi híp lại, cậu càng đi nhanh hơn, cậu đối với chuyện phong lưu của Kikwang  thật sự không có chút hứng thú nào, chỉ là ở trong lòng cậu đang có chút không thoải mái, con gái của cậu gần một ngày không có ăn gì, cậu thật đau lòng, còn hắn, có thể ở đây cùng cô gái kia. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy sự lo lắng ngày một nhiều hơn, ánh mắt dường như bị cái gì đâm vào. Cuối cùng, cậu gần như là chạy về phía trước....

"Dongwoon."Kikwang nhìn Dongwoon chạy ra ngoài, trong lòng có cảm xúc muốn giết chết cái cô thư kí này, trước kia, hắn còn có thể cho cô có cơ hội làm nũng một chút, bây giờ, hắn chỉ để ý đến người mình thích, không muốn giống như trước nữa.

"Buông tay." giọng nói của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong mắt cũng là một tia sáng lạnh dọa đến thư ký của hắn. Đôi môi đỏ mọng của cô thư kí run run, vẫn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

"Phó......"

"Cút..." Kikwang thô lỗ giật bàn tay của cô thư kí đang kéo hắn, trong mắt đầy sự chán ghét.

"Cô muốn diễn thì đi chỗ khác mà diễn, cô muốn khoe chân, tự vào toilet mà khoe cho mình ngắm." Hắn nói không khách khí, ả đàn bà chết tiệt này, dám chặn đường của hắn, không biết bây giờ hắn rất muốn đến gặp con gái của hắn sao?

Hắn chán ghét phủi áo của mình, sau đó, chạy ra ngoài, đuổi theo Dongwoon, người này cũng quá khinh thường hắn rồi, Kikwang hắn lại là người đàn ông tùy tiện như vậy sao?

Còn cô thư ký lộ đùi kia của hắn, hiện tại, đang rất choáng váng, vừa rồi cô không nghe lầm chứ, câu nói vừa rồi của hắn, là muốn chuyển cô đi chỗ khác, không, nhất định là nghe nhầm rồi... Cô không ngừng tự an ủi mình.

Cô vẫn đứng im tại chỗ, thậm chí còn quên trở lại chỗ ngồi, thỉnh thoảng những người đi qua lại chỉ trỏ, hơn nữa còn có rất nhiều đàn ông đến xem, phụ nữ thì côi thường, cô nhìn nhìn lại mình. A..." Một tiếng thét chói tai, nghe thật đáng sợ, quần lót của cô đã đã bị lộ ra ngoài, là màu đỏ ren. Cô vội vàng đứng lên, kéo chiếc váy của mình xuống.

Sau đó, nhìn mọi người trước mặt mình, đang nhìn chằm chằm, thậm chí, có kẻ còn chảy cả nước miềng.

"Nhìn cái gì mà nhìn, háo sắc, có tin tôi móc mắt của mấy người." Cô không ngừng xoa xoa thắt lưng của mình, ánh mắt nhìn về phía khác, căn bản là không thèm để ý đến người đứng bên cạnh là ai nữa.

"Còn nhìn, có cái gì mà nhìn?" giọng nói của cô the thé, một chút dịu dàng ngọt ngào cũng không còn, ngừoi kia vẫn ngây ngốc đứng đó, một lúc rồi cũng không hề có chút phản ứng gì.

"Còn muốn nhìn..." Cô quay đầu nhìn lại, thấy được ánh mắt khó hiểu của một người.

"Phu... Phu nhân tổng tài..." Ánh mắt của cô đột nhiên trừng lớn hơn, sau đó khẽ run run, đương nhiên là bị dọa, mà bị dọa cũng không phải là từ một người, còn có câu nói trong miệng của cô, đây là tổng tài phu nhân.

Hyunseung chớp chớp mắt, chỉ là đúng lúc cậu đi ngang qua, cũng không có làm cái gì cả, vì sao cô ấy lại hung hăng như vậy, còn gọi cậu là háo sắc nữa, ánh mắt của cậu có chút ngạc nhiên.

"Seungie..." Một giọng nói quen thuộc truyền đến, bây giờ cậu mới định thần lại, nhưng chưa kịp phản ứng gì, đã bị một người đàn ông ôm chặt vào lòng rồi.

"Sao vậy, có làm sao không, có bị thương không, có sợ không?" Người đàn ông có chút căng thẳng nhìn người  ở trong lòng mình, bây giờ, chỉ cần cậu rụng một sợi tóc cũng làm cho hắn đau lòng.

"Không sao..." Hyunseung dựa vào vai hắn, ánh mắt hơi nhắm lại nghỉ ngơi. Còn Junhyung thì trừng mắt liếc cô thư ký của  Kikwang một cái, lại phịch một tiếng, lại là âm thanh của cái gì đó rơi xuống đất.

Cái cô gái kia biết mình đã xong rồi, chuyện này, cho dù là Kikwang không đuổi cô đi, thì cô cũng phải đi.

"Chúng ta đi lên tầng đi." Junhyung ôm lấy Hyunseung, trong mắt, trong lòng hắn chỉ có một người, về phần cô gái kia, đã có thể đi ra ngoài được rồi.

Dám to tiếng với vợ của hắn như vậy, có phải là không muốn sống nữa chăng.

Hyunseung vẫn có cảm giác kỳ lạ, rất lạ, nhưng cũng rất nhanh quên đi chuyện này. Có điều cậu không biết, thư ký của tập đoàn Pali này, chỉ vì quát cậu một câu, mà bị xóa tên, thậm chí là xóa tên vĩnh viễn.

Kikwang muốn chuyển cô tới chỗ khác, ai bảo cô không biết tự lượng sức mình, là do cô, cố tình chọc đến Junhyung, không đi cũng không được. Cô thư kí ngấy ngốc ngồi ở đó, một lúc rồi mà vẫn không có phản ứng gì, cho đến khi bảo vệ đến đưa cô ra ngoài, cô mới biết, cô xong rồi. Không chỉ là chuyện mất việc, còn có... Tất cả mọi người ở đây đã thấy được quần lót của cô.

Dongwoon bước nhanh về phía trước, sau đó, có một chiếc xe dừng lại, không nói không giằng, kéo cậu vào trong.

Tức giận, còn có ghen, Kikwang vốn đang tức giận, nhưng cuối cùng cũng suy nghĩ lại, cô gái này thật là ghê gớm...

Dongwoon trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó không nói một câu nào, cậu tuyệt đối không muốn thừa nhận, cậu đang ghen.

"Đợi chút..."Kikwang đột nhiên đưa tay ra, gỡ kính mắtDongwoon xuống, 'Hôm đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không phải là tôi đã gặp cậu  rồi sao,' trong đầu hắn vừa hiện lên một chút ký ức bị ngắt quãng, dường như, hắn và người  này luôn có cái gọi là trùng hợp.

"Có một ngày, tôi đã cứu một người, người đó rất giống em."

Dongwoon có chút sửng sốt, thật không ngờ, đã năm năm rồi mà hắn còn nhớ.

" Đúng là tôi." một lúc sau, cậu mới cất lời, dù sao đây cũng là sự thật, cậu nợ hắn một cái mạng, cuối cùng cũng đã trả lại bằng cả cuộc đời của cậu rồi, hiện tại, hai người bọn họ không còn nợ gì nhau.

"Được rồi, chúng ta không nói truyện trước kia nữa, gặp con gái quan trọng hơn." Kikwang khẽ mím môi, hình như hắn còn quyên chuyện gì đó, còn người này cũng đang giấu hắn cái gì đó, nhưng không sao, hắn không vội, rất nhanh thôi hắn sẽ biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro