Chương 84-85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84:

Nhưng là Nana đều muốn có cả cha và ba, làm sao bây giờ..

Dongwoon nhói lòng nhìn con gái, con gái cậu rất để tâm...

"Nana đương nhiên có thể có cả cha và ba, không ai có thể làm Nana rời xa ba đâu."Dongwoon nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, không biết có phải hay không những chuyện gần đây, làm cho Nana có cảm giác không an toàn nên mới nói vậy.

"Nana thật sự có thể như vậy hả ba?" Nana khẽ chớp mắt, trong ánh mắt là sự chờ mong, cô bé thật sự có thể có cha sao?

"Có thể.." Dongwoon vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con, cậu không muốn con gái mình xuất hiện cảm giác bất an, con bé đã phải khổ nhiều rồi, con bé mới chỉ là một đứa trẻ.

Nana nở nụ cười, cô bé thực sự có cha rồi, không phải cô bé đang nằm mơ.. Cả người cô bé đột nhiên bị ôm vào trong một lồng ngực thật ấm áp.

"Cha," Bé nhỏ giọng kêu lên một tiếng, Kikwang yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, "Là cha, Nana về sau sẽ không còn là đứa trẻ không có cha nữa," Hắn một bên an ủi Nana, một bên trừng mắt nhìn người kia đã làm con gái hắn lo lắng.

Dongwoon bị hắn nhìn liền cúi đầu. Bởi vì, cậu không còn lời nào để nói..

"Cha và ba chuẩn bị kết hôn rồi." Kikwang ôm con gái trong lòng rồi cố tình nói.

"Cái gì kết hôn?"Dongwoon sửng sốt một chút, "Ai muốn kết hôn?"

Kikwang thật là hận không thể hiện tại đi bóp chết người  này, "Đương nhiên là anh và em, chẳng lẽ lại là người khác?"

"Tôi nói muốn kết hôn khi nào chứ?" Dongwoon trừng mắt nhìn Kikwaang một cái, hắn tại sao lại không hỏi cô có đồng ý hay không,..

"Em dám nói em không có nghĩ qua chuyện này?"Kikwang tháo kính mắt của Dongwoon xuống, sau này không cần cái này nữa...

Mọi thứ trước mắt cậu trở nên mơ màng, nhưng trái tim cậu lại có chút loạn nhịp... Cậu nghĩ tới?

Dường như đúng là như vậy...

Kikwnag ôm con gái trong lòng, chơi đùa với con gái, còn hai người họ... Không vội, họ còn có thời gian cả đời để ồn ào với nhau. Hắn không tin, bản thân không nắm bắt được cậu, hơn nữa cậu còn thực sự thích hắn.

Ví như... Năm năm trước..

Một cái bóng màu đen không ngừng di chuyển, dừng lại, một người đàn ông có ánh mắt sắc bén khác thường, hắn nhìn nhìn xung quanh, khi thấy không có người, mới đưa tay cất chiếc súng vào trong túi áo trong ở chỗ lồng ngực. Hắn đứng lên, vỗ vỗ quần áo, mái tóc đen dài che một bên mắt, trong bóng đêm, bóng dáng người đàn ông hiện lên sự vô cùng lạnh lùng...

Hắn vốn là phải đi, nhưng lại mơ hồ nghe được một tiếng kêu cứu...

Hắn đưa tay nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, dường như đã đến giờ, hắn đáng nhẽ phải nhấc chân rời đi, nhưng tiếng kêu cứu cũng là càng lúc càng lớn, thậm chí còn có tiếng khóc của  một người.

"Chết tiệt.." Hắn chửi rủa một tiếng, xoay người hướng đến chỗ kêu cứu.

Ở một góc khuất tăm tối, một người  gắt gao nắm lấy mảng áo trước ngực của mình, sợ hãi nhìn người đàn ông đang cởi quần áo ra.

"Kêu to nữa lên, nơi này không có ai đến đâu..." Người đàn ông cười thành tiếng, giọng cười chẳng khác gì ma quỷ, trong nháy mắt đã ghìm chặt người đó...

"Tôi cầu xin anh ......" Cả người cậu không ngừng cậu lại, cậu muốn tránh sang một bên, nhưng hơi thở của người đàn ông sướm đã bao vây lấy cậu, cậu muốn chạy nhưng không thể, số mệnh của cậu thật sự thảm đến như vậy sao, ngay cả một chút hi vọng cuối cùng cũng không có?

"Muốn, một lúc nữa cậu sẽ muốn thôi..." Người đàn ông đến gần, dưới ánh trăng, hé ra khuôn mặt xấu xa, âm hiểm khiến cậu sợ hãi...

"Cứu mạng......" Cậu lại kêu lên một tiếng, giọng nói cũng đã khàn khàn không thể nghe rõ đang nói gì.

"Vẫn còn kêu, tôi đã nói rồi, nơi này không ai có thể cứu cậu đâu..." Người đàn ông còn chưa nói xong, liền phát hiện một hơi thở cực lạnh ở ngay sát hắn... Một người đàn ông cao lớn đứng ở trước mặt của hắn.

"Là ai nói cho mày, nơi này không ai?" Giọng nói chứa đầy sự chế nhạo, dám nói hắn không phải người, thật sự là chán sống mà.

"Ai bảo mày xen vào chuyện người khác..." Người đàn ông đưa tay định đấm, nhưng còn chưa kịp động tay, liền cảm giác bên hông bị một thứ gì chặn lại...

"Đừng có chọc tức tao, bây giờ tao không muốn giết người..." Ánh trăng chiếu xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh, khí chất, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, ánh mắt cũng lạnh như băng, trong tay của hắn không phải dao cũng không phải gậy mà là một khẩu súng, là súng thật, người đàn ông vốn đang tức giận, lúc này không ngừng co người lại, chân mềm nhĩn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

"Đừng... Đừng...." Hắn ngã về phía trước rồi chạy như phía sau là có quỷ đuổi theo hắn...

Người đàn ông thu khẩu súng trên tay lại, nhàm chán nhếch môi, hắn xoay người định rời đi, lại đột nhiên quay đầu, nhìn chàng trai trên mặt đất đã bị dạo cho sợ thành ngốc.

Hắn đi tới, sau đó ngồi xổm xuống, quên đi, đã giúp thì giúp cho chót, hắn hôm nay làm người tốt.

Hắn ôm lấy người  trên mặt đất, chàng trai vội vàng kéo áo của hắn, cậu không có phản kháng, bởi vì cậu biết người đàn ông này đã cứu cậu.

Khi tới chỗ đèn đường sáng, là lúc cậu thấy được rõ khuôn mặt người đàn ông này, hắn rất tuấn tú, dường như trong mắt cậu, hắn chính là một người đàn ông dịu dàng, nhưng nhìn kĩ lại phát hiện trong ánh mắt của người này không có chút nào gọi là dịu dàng, cũng chỉ cso sự lạnh lùng và khó gần, khóe môi hắn như cười như không, dọc theo đường đi không nói một lời nào.

Cho tới khi đến nơi có ánh đèn sáng nhất, có người qua lại, hắn mới buông người này xuốn...

"Được rồi, nơi này an toàn rồi, sau này đừng đi tới những chỗ tối như vậy, cậu đang tạo cơ hội cho kẻ xấu đấy," Hắn cũng không có nhìn cậu, có lẽ cứu cậu đối hắn mà nói, cũng chỉ là nhất thời hứng nên làm việc tốt mà thôi, sự thật cũng chính là như vậy.

"Tôi có thể biết anh tên gì được không?" Trong bóng đêm, giọng nói của cậu có chút yếu ớt, tay cậu nắm chặt mảnh áo trước ngực, ánh mắt không ngừng nhìn về phía hắn.

"Tôi là Kikwang.. Nhưng, cậu cũng không biết tôi, tuy tôi cho rằng, tôi rất nổi tiếng" hắn cười ngạo mạn...

"Được rồi, tôi đi đây" Hắn xoay người, lại thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn có chút lấm lem của cậu, thứ duy nhất cso thể nhìn, cũng chỉ có đôi mắt kia, tuy đã sưng lên vì khóc, nhưng lại vô cùng đẹp, một ánh mắt hút hồn...

Hắn đi thẳng về phía trước, khóe môi cong lên....

Chương 85:

Hắn nghĩ đến này đây chỉ là một nốt đệm trong bản nhạc về cuộc đời hắn, nhưng với một người khác, cái tên Kiwkang đã được ghi nhớ mãi mãi.

Dongwoon, bưng chai rượu này ra mời khách đi. Nhớ phải cẩn thận, nó là một loại rượu rất đắt tiền đấy." Sau đó một chàng trai trẻ tuổi đi ra, thoạt nhìn không ra cậu hai mươi tuổi, dù trên người cậu là bộ đồng phục phục vụ ở đây, cũng không thể che đi vẻ ngây thơ của cậu.

Cậu cẩn thận bưng li rượu, một lần nữa chỉnh lại kính mắt có chút không hợp với gương mặt, một chiếc bàn ở cách đó không xa, một đôi nam nữ thân mật ngồi cạnh nhau, họ coi nơi này như nhà mình, cứ thế thể hiện tình cảm mãnh liệt, Dongwoon bưng rượu đến không khỏi đỏ mặt, lá gan hai người này thật lớn. Nơi này có nhiều người thế mà vẫn...

Cậu cẩn thận đi tới, bưng ly rượu lên, ngón tay hơi run như là cầm trên tay quả một bom, rượu này rất đắt tiền, nếu bị đổ, e rằng cậu không thể đền nổi.

Cậu đặt ly rượu xuống bàn, rốt cục thì cậu có thể thở dài nhẹ nhõm...

"\Kikwang... Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?" Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên, làm cho người ta không khỏi nổi da gà, quá dịu dàng, giống như chảy nước vậy.

"Em muốn đi đâu cũng được." Giọng nói người đàn ông vang lên, quyến rũ, gợi cảm làm cho người nghe cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Dongwoon khẽ nắm chặt tay, đối với này giọng nói này cậu đặc biệt nhạy cảm... Cậu ngẩng mặt lên, nhìn nụ cười trên gương mặt người đàn ông kia cảm thấy bất ngờ... Là hắn... Tuy rằng tính cách ngày hôm nay của hắn khác hẳn với buổi tối hôm đó, hắn cười thật đẹp, dịu dàng, nhưng vẫn như cũ làm cho Dongwoon cảm giác có một gì đó lạnh lùng, giống như buổi tối ngày hôm đó.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Người ấy tình cờ phát hiện ánh mắt Dongwoon vẫn nhìn chằm chằm bạn trai mình, lập tức nổi nóng, "Cậu không soi gương xem diện mạo mình như thế nào sao, khuôn mặt này mà cũng đòi câu dẫn Kiwkang sao?" Giọng nói người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, không để bất kì ai vào mắt, vừa rồi còn giống chú mèo nhỏ, hiện tại đã biến thành cọp mẹ.

Dongwoon chính là xấu hổ bước lùi về phía sau, "Xin lỗi," cậu nhỏ giọng xin lỗi, sau đó liền bước đi, chỉ là cậu không ngừng quay lại nhìn khuôn mặt người đàn ông, ý cười trên môi hắn không hề biến mất, hắn cũng không có để ý đến cậu, dường như chuyện như vậy hắn đã gặp nhiều lắm, đã sớm thành thói quen.

Lòng của cậu có chút mất mát, cậu một câu cảm ơn còn chưa kịp nói, hóa ra hắn đã có bạn gái, hóa ra khoảng cách giữa cậuvà hắn lớn đến như vậy.

"Kiwkang, anh còn cười, tại sao lại có người  không biết tự lượng sức mình như vậy, chỉ là một bồi bàn mà cũng đòi..., ngoại hình thì xấu xí, loại người này cũng không bỏ qua anh nha."

Người đàn ông cầm ly rượu lên, híp mắt lại có chút ý châm biếm.

"Kia chứng minh là anh vô cùng đẹp trai, sức hút cảu anh rất lớn, em không cho là như vậy sao?" Hắn khẽ nhéo eo cô gái, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt, khiến cô gái đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, rồi sau đó liền quên chính mình vừa rồi muốn nói gì đó, trong đầu hiện tại chỉ có người đàn ông này, cái gì cũng không có.

Người đàn ông ngồi thẳng người, nhập một ngụm rượu, sự lạnh lùng trong mắt ngày một nhiều.

Lại thêm một người phụ nữ ngu ngốc, lúc nào cũng có ý nghĩ chiếm hắn làm của riêng, dường như, trò chơi giữa cô gái này và hắn sắp kết thúc, hắn không thích bên cạnh mình có người phụ nữ như vậy, đúng là đánh giá bản thân quá cao, thực ra, người không tự nhìn lại mình nhất chính là cô ta đi.

Hắn đột nhiên cười, làm cho người phụ nữ bên cạnh không rõ có chuyện gì, nhưng cô cũng chỉ có thể cười theo, mong giấc mộng của cô sẽ thành hiện thực. Một người phụ nữ đều muốn trở thành người cuối cùng của một người đàn ông, chỉ là người cuối cùng mà thôi, nếu không phải cũng không cần cố gắng làm gì.

Chiếc xe ngoài cửa chạy đi... Là người đàn ông đó với cô gái kia.

Dongwoon đứng ở cửa nhìn mãi, không biết vì sao, trong lòng có chút mất mát.

"Còn nhìn sao, không cần nhìn nữa," Người bạn cùng làm với cậu vỗ vỗ bả vai cậu, "Dongwoon cậu đừng nói là cậu thích người đàn ông kia nha."

Dongwoon cười có chút không tự nhiên, "Không có đâu." Cậu cúi đầu, bị người ta nói trúng tâm sự, khó tránh khỏi có chút thẹn thùng.

"Dongwoon cậu là người mới tới, những người kia không phải người tốt đâu nên đừng có thích, cũng đừng tiếp cận họ." Lời nói đầy hàm ý của cô bạn, "Hắn là khách quen ở đây, người ta gọi hắn là thiếu gia Lee , hắn mỗi một lần đến đây, đều mang theo một người phụ nữ khác nhau, hơn nữa nghe nói, hắn đổi phụ nữ giống như thay quần áo, tuy hắn cười như vậy nhưng hắn kì thật rất lãnh khốc,"

"Hắn là con út của nhà họ Lee, chắc cậu đã nghe qua danh nhà họ Lee rồi chứ, trên báo thường xuyên xuất hiện mấy người nhà họ, bọn họ có công ty riêng, theo lời đồn, bọn họ thường hay gặp gỡ xã hội đen, cho nên, những người ở đó đều e ngại bọn họ vài phần. Người đàn ông đó, chúng ta không thể với tới được."

Dongwoon lập tức gật đầu, cậu biết hắn và cậu khác nhau hoàn toàn, chỉ là không nghĩ tới... Thân phận của hắn cao như vậy, khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Lòng của cậu có chút chua xót, run rẩy, còn nhớ, hương vị trên người đàn ông đó thật dễ chịu, còn có cơ thể của hắn thật ấm.Ở đêm đó, khi hắn cứu cậu hắn cũng đã trộm mất trái tim cậu rồi.

Mơ hồ, cậu biết, cái loại cảm giác kia chính là... Yêu...

Cậu vẫn muốn gặp lại hắn, giống như trong TV vậy, nhưng cậu thật không ngờ, gặp lại người, cũng không có phát hiện, hóa ra có những người, cậu không thể đến gần.

Cậukhẽ thở dài một hơi, nhìn lại bộ quần áo trền người, quả thật là không tương xứng, hắn là người thừa kế của một gia tộc lớn, cậu chỉ là một người bồi bàn, khoảng cách giữa hắn và cậu giống như là trời và đất vậy, mãi mãi không thể ở cạnh nhau.

Mỗi ngày cảy cậu lại trôi qua như cũ, ngoài ý muốn, cậu lại không thể gặp lại người đàn ông kia.

Cậu nghĩ cậu và hắn sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng ai biết vận mệnh trong lúc lơ đãng, lại đem hai người ở hai thế giới khác nhau kéo lại gần nhau, cứ thế kéo lại.

Dongwoon đi một mình về nhà, đèn đường hai bên sáng trưng, cũng là bởi vì chuyện kia, cũng bởi vì Kikwang đã cảnh cáo cậu, cho nên, hiện tại cậu không dám đi những con đường vắng, tối, cho dù là nhanh hơn chục phút, cậu cũng không muốn đi lại con đường đó nữa. Bởi vì, cậu không có khả năng lại may mắn một lần nữa, sẽ giống như lần đó, có người cứu cậu.

Cậu tiếp tục đi, sắp tới chỗ cậu thuê trọ rồi, cậu vốn không có người thân, lúc nào cũng chỉ có một mình, cho nên cậu chỉ cần ăn no, không cần lo cho người khác có đói hay không, nhìn số tiền trong ví của mình, gương mặt nhợt nhạt nở nụ cười, hôm nay phát tiền lương, cậu vẫn có thể tồn tại. Mặc dù với người khác là không nhiều, nhưng đối với cậu mà nói số tiền này, chính là tiền nhà của cậu, tiền cơm của cậu, tuy chỉ đủ cho một mình cậu, nhưng cậu đã rất hài lòng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro