Chương 88-89-90 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 88:

Không ai biết, cậu đã vất vả như thế nào. Làm mấy công việc cùng một lúc, mỗi ngày đều mệt tới không dậy nổi. Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, cậu cần kiếm tiền, bây giờ cậu không kiếm tiền, khi bụng lớn rồi, cậu phải làm sao bây giờ, cô có thể nhịn ăn, nhưng đứa bé, nó cần ăn, nó cần phải sống....

Cậu cũng không đểýđến bản thân mệt mỏi như thế nào, cái gì cũng làm, chỉ cần kiếm được tiền.... Cậu đều cố gắng ...

Sau đó, mỗi tháng cậu đều vất vả hơn... Bởi vì bụng ngày một to lên. Nhưng càng ngày cậu càng yêu thương đứa bé trong bụng, con gái cậu hơn bảy tháng đãđòi chui ra khỏi bụng . Cậu tới bệnh viện, đau một ngày một đêm, mới sinh ra nó. Một đứa bé sơ sinh bé nhỏ, cũng vô cùng yếu ớt.

Cậu cảm thấy sự vất vả của mình cũng có báo đáp, chỉ là... Cậu đã sai rồi... Đây mới là khởi đầu của sự vất vả, cả con gái cậu cũng phải chịu đựng đau đớn... Cô bé bị bệnh, bệnh tim rất nặng... Bác sĩ nói nếu không chữa trị, nó sẽ chết...

Khi cậu nghe thấy con mình sẽ chết, cậu cảm thấy tim mình như ngừng đập, cậu chỉ có thểôm đứa con bé bỏng, ngồi ở bệnh viện, nghe họ nói, trái tim con gái cậu có một lỗ hổng lớn, chữa trị cần rất nhiều tiền.

Cậu không có tiền, cậu cái gì cũng không có...

Cậu hôn nhẹ lên trán con gái... "Con đừng sợ, con ngoan, ba đưa con tới tìm cha. Cha sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con." Cậu ôm chặt con gái vào lòng... Ngày nào đó, những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống, từng cơn gió vô tình cứ thổi qua...

Khi cậu ôm con gái tìm được hắn... Bên cạnh hắn sớm đã có một cô gái xinh đẹp khác.

Hắn không tin đứa bé là con hắn... Cậu ôm con cầu xin hắn, cho dù hắn muốn mang con gái của cậu đi cũng được, chỉ cần con gái cậu có thể sống sót. Nó còn quá nhỏ, quá yếu ớt...

Nhưng hắn không tin... Trong mưa gió, hắn đẩy cậu ra, tiếng khóc của cậu và con gái dường như không thành tiếng... Lặng lẽ hòa vào mưa...

"Con ngoan..." Cậu  vỗ vồ gương mặt con, trong mưa... Con gái cậu như ngất lịm đi.

Trong bệnh viện, cậu quỳ xuống.... "Bác sĩ, tôi cầu xin mọi người, cứu con gái tôi, nó còn quá nhỏ..." Cậu vừa khóc vừa nói. Quần áo trên người ướt đẫm, tóc dính chặt vào mặt, cả người chật vật, tái nhợt. Người bác sĩ không đành lòng, nhận lấy đứa bé gần nhưđã ngừng thở trong lòng cậu.

Bọn họ nói cậu hãy từ bỏđi, nuôi đứa bé này sẽ rất khổ, và nó có thể không sống được lâu, bọn họ nói đứa bé sau này lớn lên cũng không muốn chịu khổ như vậy, chỉ là, sao cậu có thể bỏđược con gái mình đây, làm sao cậu có thể làm như vậy được... Không ai có thể cướp đi tính mạng con gái cậu, cậu cũng sẽ không buông tay con gái mình, cho dù có vất vả như thế nào, cậu sẽ yêu thương chăm sóc con cậu thật tốt. Cho dù không ai yêu thương nó, thì trên đời này vẫn có một người ba là cậu yêu thương nó suốt đời.

Khi cậu giành được con gái từ tay tử thần, nước mắt không ngừng rơi xuống, đọng trên gương mặt con gái, cô bé đưa bàn tay nhỏ xíu thỉnh thoảng chạm vào mặt cậu , dường như đang an ủi cậu...

"Dongwoon, vào phòng làm việc của tôi," Dongwoon ngẩn người, thu dọn một chút tài liệu trên bàn, cúi đầu đi vào, cậu luôn cảm giác ánh mắt vị quản lý này nhìn cậu  có gìđó không bình thường, đôi khi như cố ý chạm nhẹ vào tay, vào mặt cậu, nhưng cậu chỉ có thể chịu đựng... Bởi vì cậu cần công việc, cũng cần tiền.

Cửa đóng lại... Vị quản lý này đã có vợ, nghe nói còn là một người vợ có tiền, địa vị hiện tại của hắn, cũng là vợ hắn cho hắn.

Người đàn ông đứng lên, trong ánh mắt hiện lên tia tham lam, "Dongwoon cậu biết không? Cậu thực sự rất đẹp..." Hắn đi tới gần, muốn chạm vào mặt cậu... May mắn cậu tránh dược, hơi thở nhơ bẩn của hắn chạm vào mặt cậu, cậu cảm thấy ghê tởm.

"Xin lỗi, quản lý, nếu không có chuyện gì, tôi xin phép về trước. Con gái tôi đang đợi tôi..." Cậu cười mất tự nhiên, cậu thực sự không muốn phần công tác này, nhưng cậu cũng không muốn phải tiếp xúc với con người dơ bẩn này nữa.

Người đàn ông kia nhìn cậu, ánh mắt xấu xa, một người xinh đẹp như thế này, mà hắn chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào, hắn sao có thể chịu đựng được.

"Dongwoon, chỉ cần em theo tôi, tôi sẽ cho em tiền, mua nhà cho em, em vàc con em có thểởđó, em cũng không phải khổ như này. Chỉ cần em làm theo lời tôi..." Hắn tới gần, cao ngạo nói, tin rằng không một người nào có thể từ chối hắn.

Dongwoon lạnh mặt, "Xin lỗi, quản lý, tôi xin phép về trước, công việc tôi đã làm xong, con gái tôi đang đợi tôi ở nhà." Cậu xoay người muốn rời đi, cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của người đàn ông này nữa.

Chỉ là, cậu vẫn chưa kịp bước ra khỏi phòng, cả người đã bị tên đàn ông kia ôm lấy. "Dongwoon, cậu còn giả bộ thanh cao sao, đi theo tôi có gì không tốt, tôi chăm sóc cậu, không để cậu chịu khổ, cậu còn không muốn sao? Tôi coi trọng cậu chính là may mắn của cậu, nếu cậu muốn lạt mềm buộc chặt, vậy tôi nghĩ cậu rất muốn thế này. Tôi nhất định sẽđối tốt vói cậu, một chàng trai xinh đẹp, không có người đàn ông nào yêu thương thật làđáng tiếc."

Hắn nói xong, muốn đưa môi chạm vào người Dongwoon.

"Quản lý Vương, xin hãy buông tôi ra..." Dongwoon không ngừng giãy dụa, hốc mắt đỏ lên. Khi cậu không biết phải làm sao, cửa đột nhiên bị mở ra... Một cô gái đi đến, gương mặt lạnh lùng, nhìn hai người đang ông nhau, ánh mắt hung ác, người đàn ông vội vàng buông tay ra.

"Vợ.. Là cậu ta, cậu ta câu dẫn anh..." Quản lý Vương giống như chuột thấy mèo, vội đi về phía cô gái kia, thậm chí còn hung hăng nhìn Dongwoon. "Vợ, chàng trai này nghĩ mình có chút xinh đẹp, định câu dẫn anh, nhưng anh sao có thể thích cậu ta chứ, người anh yêu chỉ có mình em mà thôi..." Hắn ngọt ngào nói, cô gái nhìn Dongwoon, ánh mắt càng lạnh hơn, cô ta tới gần... Bốp một tiếng, một cái tát rơi trên mà Dongwoon. "Cút ngay khỏi đây, cũng không nhìn xem bản thân thế nào, thấp hèn."

Cô ta nói không chút lưu tình, Dongwoon đưa tay ôm mặt, thật nhục nhã, nước mắt cậu không ngừng chảy xuống, trong lòng đau đớn.

Cậu không biết mình đã làm gì sai.. Vì sao... Vì sao lại đối với cậu như thế..

"Cậu còn đứng ởđây làm gì... Còn không cút đi," Quản lý Vương chửi Dongwoon một tiếng, chỉ sợ cậu sẽ nói gìđó.

Khóe môi Dongwoon run run, sau đó cậu quay người rời đi...

Chớp mắt, cậu thấy được nước mắt của mình, chảy xuống cằm, rơi xuống đất, cậukhông biết đã bao lâu ậu không khóc...

Cậu đi ra ngoài, thu dọn đồ của mình, đi khỏi nơi này, cậu biết, công việc này cậu không thể nào tiếp tục được nữa.

Cậu nhanh chóng rời khỏi đây, đôi mắt đã sưng đỏ.

Chương 89:

Đứng trước cửa căn phòng bé nhỏ, cũng là ngôi nhà duy nhất của cậu  cậu lau khô nước mắt, sau đó mở cửa, trong nháy mắt, cậu nhìn thấy con gái bé bỏng của mình đứng ở đó, một cô bé xinh xắn đáng yêu, hai bím tóc buộc cao, đôi mắt to tròn nhìn cậu.

"Ba..." Giọng nói ngọt ngào, mềm mại...

"Ba đã về rồi đây," Cậu cúi xuống, ôm lấy con gái. "Hôm nay, Nana có ngoan không? Con đãăn chưa, đồăn ba đặt trên giường, con ăn hết chưa?"

Cậu vỗ về gương mặt con gái, Nana mới hai tuổi, nhưng lại rất gầy, bởi vì cậu rất hau đổi công việc, nên hai ba con cậu thường xuyên phải chuyển chỗở.

Nana  ngoan ngoãn gật đầu, "Nana ăn rồi ạ," cô béđưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một miếng bách bích quy đãỉu vì bị cầm quá lâu.

"Ba... Ăn ..." Cô bé dưad chiếc bánh đến trước mặt Dongwoon, ánh mắt nhìn cậu. Cô bé này nhỏ như vậy đã biết quan tâm tới ba rồi.

"Ba không đói bụng, Nana ăn đi," Cậu lấy chiếc bánh trong tay con, lại đưa lại cho nó, ánh mắt cậu cũng không còn hồng hồng như lúc nãy nữa, đứa con đáng thương của cậu, sao nó lại hiểu chuyện đế như vậy, hiểu chhuyện khiến cậu đau lòng...

"Nana, chúng ta phải chuyển nhà..." Cậu vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của con bé, Nana khẽ gật đầu, "Vâng an Nana chỉ cần ở bên ba  làđược rồi..." Cô bé nghĩ cô bé còn ởđây chưa được bao lâu, đã pahỉ chuyển đi nơi khác, ngay từ khi còn nhỏ, cô béđãđược học cách rời xa...

Không lâu sau, căn nhà bé nhỏ này đã không còn bóng dáng của họ nữa, cậu đã từ chức, cũng chuyển nhà tới nơi khác.

Hai năm sau, một chàng trai mặc trên người một bộđồ màu đen cũ kĩ, già dặn bước chân vào tập đoàn Pali, đón tiếp cậu không phải là ai khác chính là tổng tài của tập đoàn Pali,Yong Junhyung. Ngày đó, bản thân hắn không tập trung được vào công việc thư kí của hắn thì không làm được việc như hắn muốn, cho nên, từng bước từng bước, Dongwoon đã bước vào cánh cửa cuối cùng để vào làm việc trong tập đoàn.

Junhyung khi nhìn thấy cậu  mặc một bộđồ màu đen cũ kĩ, còn đeo một chiếc kính khiến cậu già đi rất nhiều, hắn khẽ mím môi.

"Tôi tin rằng, Yong  tổng không phải là một người chỉ nhìn vẻ bề ngoài đểđánh giá người khác." Cậu ngẩng cao đầu, cả người gầy gò, nhưng giọng nói cũng rất kiên định.

"Cậu cho là như vậy?" Junhyung dựa người vào ghế da, "Vẻ bề ngoài, ai cũng thích, tôi cũng không ngoại lệ." Hắn lãnh đạm nói, đưa mắt quan sát chàng trai trước mặt.

Chàng trai này chính là Dongwoon, tùy mới hai mươi tư tuổi nhưng gương mặt dường nhưđã trải qua rất nhiều mưa gió.

Cậu khẽ cười, "Mục đích tôi tới để làm thư kí cho tổng tào, tôi cũng đã từng làm thư kí cho một số công ty rồi, tôi tin rằng tôi có thể làm tốt công việc này, chỉ cần người mà tổng tài cần là một thư kíđúng nghĩa mà không phải tình nhân làđược."

"Tình nhân thì cần đẹp, còn thư kí chính là phải làm việc."

Junhyung đưa tay đặt lên mặt bàn làm việc, hai mắt hơi híp lại, "Tôi hi vọng, cậu sẽ làm được như những gì cậu nói. Cái tôi muốn chính là một cậu thư kí." Hắn đứng lên, ánh mắt nhìnDongwoon một lượt.

Lý lịch không sai, đúng là rất có kinh nghiệm, chỉ là mắt nhìn quá kém, dù sao, như lời hắn nói, cái hắn muốn chính là một cậu thư kíđúng nghĩa.

"Tôi làm được.Dongwoon  cũng đứng lên, "Xin hỏi, tổng tài, khi nào tôi có thểđi làm. Bởi vì, tôi rất cần tiền." Cậu nói thẳng ra, mục đích cậu đi làm chính là kiếm tiền, để nuôi sống bản thân và con gái, cậu cảm thấy không có gì là sai trái cả...

"Ngày mai có thể,"Junhyung lãnh đạm nói, sau đó cậu chào hắn rồi xoay người đi ra ngoài, cậu thứ kí, trước mắt hắn rất hài lòng, chỉ cần không nhìn hắn rồi chảy nước miếng làđược.

Dongwoon nhẹ nhõm thở ra một hơi, mặc dù người ngoài nhìn vào cậu rất bình tĩnh, tự tin, nhưng thực chất cậu rất hồi hộp, đây là tập đoàn Pali, là một công ty đứng trong hàng ngũ những công ty nổi danh trên thế giới, tiền lương cũng rất tốt, chính vì thế rất khó có thểđặt chân vào, cuối cùng cậu đã thành công.

Cậu khẽ cười... Cuối cùng cậu có thể kiếm được nhiều tiền một chút rồi.

Cậu đi ra ngoài, mọi người ở trong này ăn mặc rất chuyên nghiệp, không đúng, căn bản là không hợp nhau, người ta ba mươi nhìn giống hai mươi. Cậu mới chỉ có hai tư mà nhìn như bốn mươi... Cậu cười tự chế giễu mình, chỉ là như này có vẻ an toàn hơn rất nhiều.

Côậu đi ra ngoài, hôm nay cậu cần chuẩn bị tốt một chút để có thểđi làm vào ngày mai...

Cậu đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía hai người đang đi tới, cả người lặng đi, dưới mắt kính, ánh mắt cậu trở nên mờ mịt.

"Kikwang, ông chú  kia đang nhìn anh sao, anh nói xem, anh có chấp nhận được ông chú đó không?" Cô gái kia cười duyên dáng nhìn Dongwoon, căn bản không nhìn cậu vào trong mắt, một ông chú mà thôi, có thể giành được sự chú ý của Kikwang sao? Cũng không nhìn lại xem diện mạo của mình thế nào, thật là xấu xí.

"Cái đó chứng minh mị lực của anh là không giới hạn," hắn nói xong còn nhìn Dongwoon cười thật tươi. "Được rồi, chúng ta đi thôi." Bàn tay hắn đặt trên tấm lưng cô gái hơi dùng sức ôm chặt, khiến cô gái ngượng ngùng nhìn hắn, ánh mắt tôn sùng, không hề có khó chịu...

Khi hai người đi qua Dongwoon. Đối với hắn mà nói, chàng trai này chỉ là một ông chú mà thôi.

Một lúc sau, Dongwoon mới lấy lại được suy nghĩ, cậu quay đầu lại, nhìn người đàn ông kia đi vào thang máy, khẽ mím môi.

Năm năm...Kikwang, chúng ta lại gặp nhau, chỉ là, cậu vẫn còn nhớ rõ hắn như vậy, còn hắn đã sớm quên mất cậu không đúng, là trong thế giới của hắn vốn không có hề có hình bóng của cậu...

Cậu đi ra khỏi công ty, ngẩng mặt, lại là một Dongwoon  xấu xí, thậm chí tính cách cũng khiến người khác khó chịu.

Cậu đi khá lâu... Cuối cùng cũng tới được chỗ ở của mình, cậu  quyết định thay v ìđi xe, cậu sẽ tiết kiệm một chút chịu khó đi bộ, cậu lấy một chiếc kẹo từ trong túi, cái này giành cho Nana  nhất định con bé sẽ rất vui.

Mở cửa, một bé gái xinh xắn ngồi trên giường, cô béđang cầm bút chì màu vẽ gìđó. Dongwoon đi tới, ngồi bên cạnh Nana, rồi bế cô bé lên, sau đó cầm lấy bức tranh nhìn, bức tranh vẻ một cô bé và một người .

"Đầy là NANA, còn đây là BA?" Cậu  cúi đầu hỏi con gái.

Nana gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào, "Đây là bữa tranh vẽ ba và nana..." Dongwoon xoa xoa mái tóc con gái, cậu nhìn thấy một khoảng trống bên cạnh, "Nana, nơi này không có gì sao?"

Nana nghe cậu nói vậy liền cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn rúc vào ngực Dongwoon.

Chương 90:

"Ba, cái đó là chỗ giành cho cha, chỉ là..."Nana nắm chặt áo Dongwoon, "Nana không biết hình dáng của cha như thế nào, nên không thể vẽ được."

Dongwoon  nghe con gái nói xong, trái tim đau xót vô cùng... Cậu ôm chặt con gái, con gái cậu đã bốn tuổi mà vẫn gầy yếu như một đứa trẻ hai tuổi, đều tại cậu không tốt, không thể cho Nana một cuộc sống tốt, cũng không thể cho nó một người cha.

"Nana có ba  làđược rồi..." Nana ngước mắt nhìn Dongwoon, đôi mắt kia trong vắt xinh đẹp.

Cô béđã học được cách tự chăm sóc bản thân, cô bé cũng có thể trông nhà, có thể rót nước cho ba , có thể quét nhà, cô bé cũng làm được rất nhiều việc khác nữa.

"Nana muốn có cha sao?" Dongwoon vỗ nhẹ vảo bả vai con gái, chỗ trống trên bức tranh đó, cô bé rất đểý tới. Cô bé luôn muốn có một người cha.

"Không muốn, cha không cần Nana, không cần ba  Nana  không thích cha." Bàn tay nhỏ bé của Nana nắm chặt áo Dongwoon, cô bé nói như thế nhưng cô bé biết... Cô bé thực sự muốn có cha... Chỉ là cô bé cũng hiểu....

Cô bé không thể có cha...

"Không phải cha không quan tâm con, Nana, là ba không tìm thấy cha, mà cha cũng không biết sự tồn tại Nana,Nana không nên trách cha, cha cũng rất yêu Nana con đáng yêu như vậy, cha nhất định sẽ rất yêu con."

Cậu vuốt ve gương mặt con gái, nó lớn lên không hề giống cậu, con bé rất đẹp, còn nhỏ màđã xinh đẹp như này, lớn lên nhất định sẽ là một mĩ nhân.

Nana khẽ chớp mắt rồi gật đầu.

Dongwoon đút tay vào túi lấy mấy chiếc kẹo ngọt đặt vào bàn tay nhỏ bé của con gái, "Cho con này, ba đã tìm được một công việc rất tốt, cho nên, sau này, ba sẽ mua thật nhiều đồăn ngon cho con, cũng sẽ mua nhiều quần áo đẹp nữa."

Cậu hôn lên má con, rồi đặt cô bé xuống, "Được rồi Nana , ba đi nấu cơm, con ở trong này chơi nhé, đừng có chạy lung tung."

Nana khẽ gật đầu, bàn tay nắm chặt kẹo ngọt.

Cô bé nhìn thấy Dongwoon đi vào phòng bếp, cô bé xòe bàn tay ra, lấy một chiếc kẹo đưa lên mũi ngửi một chút, sau đóđưa tay nhét kẹo vào túi áo đi làm của Dongwoon.

"Cái này cho bA" Cô bẽ khẽ cười, sau đó cô bé ngồi trên giường giường, tiếp tục vẽ tranh. Lúc này, cô bé tiếp tục vẽ BA và cô bé. Mà dường như cô béđã quên chuyện về cha.

Cô bé cắn cắn đầu bút, cô bức thực sự muốn biết... Hình dáng của cha là như thế nào?

Sắp xếp tốt cho con gái, Dongwoon cũng bắt đầu ngày làm việc đầu tiên... Đi vào tập đoàn Pali, cách ăn mặc của cậu khiến cho người khác khó màđón nhận, nhưng cậu lại bước về phía thang máy chuyên dụng của phòng tổng tài... Lúc này trong thang máy đã có một người...

"Cậu cũng đi lên sao?" Người đàn ông cúi đầu nhìn thoáng qua người có vẻ lớn tuổi, không khỏi nhếch môi, mắt thẩm mĩ của Jun dường như ngày một kém đi.

Dongwoon lặng người đi một chút, thật không ngờ sáng sớm đã gặp phải hắn... Cậu bước sang bên cạnh, cách xa hắn một chút... Sau đó hơi xoay người sang một bên, không muốn nói chuyện với hắn.

Kikwang bất ngờ...

"Cậu ghét tôi?" Hắn nói trắng ra.

Gương mặt Dongwoon vẫn lạnh lùng...

"Ha..." Hắn cười lớn một tiếng. Năm năm trước và bây giờ, hắn dường nhưđã thay đổi rất nhiều... Dường như... Hắn thích cười hơn...

"Ha..." lại là cái tiếng cười này... Cậu trở mình, phát hiện Kikwang đang ngồi trước mặt con gái, hắn hát cho Nana nghe một bài hát với giọng ca vô cùng đặc biệt... Thật sự không nghe ra là bài gì nữa...

Dongwoon quay lưng về phía hai người... Cậu cũng nở nụ cười... Thực ra tha thứ cũng không khó như vậy...

Ở một nơi nào đó trong bệnh viện, lúc này, trong một văn phòng nào đó lại truyền ra những tiếng kêu thảm thương. "Kikwang anh đã hứa là không đánh tôi mà?" Tiếng kêu thống khổ của người đàn ông. "Kikwang, anh nói mà không giữ lời."

"Đáng đời cậu, cậu biết rõNana là con gái tôi, cậu lại không nói cho tôi biết. Nếu không phải mẹ tôi gặp được Nana có phải cậu muốn tôi không có con gái..."

"Nào cóđâu? Tôi định nói mà..." Doojoon còn chưa kịp nói hết câu, một cúđấm đã giáng xuống.

"Kikwang, anh là một tên lừa gạt, anh đã nói không đánh vào mặt tôi. Vì sao lại đánh vào mặt tôi..."

"Bởi vì cậu cần phải ăn đòn..."

"Kikwang... Junhyung hai người đúng là kẻ khốn khiếp..."

Tiếng gào của Doojoon không ngừng truyền tới...

Rốt cuộc hắn đã trêu chọc ai cơ chứ...

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro