Chương 953 - Nhất Nhật Vi Sư (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta : Sa Nhi - Shadowysady
========================

Sơ Tranh không biết bên ngoài mưa từ lúc nào, còn mưa rất lớn.

Sơ Tranh đẩy Kiều Liễm vào phòng vệ sinh: "Em tắm rửa trước đi."

"Cô giáo."

Kiều Liễm giữ chặt cô.

Sơ Tranh phát hiện ngón tay Kiều Liễm đang run rẩy.

Cô quay lại hỏi: "Sao vậy?"

Kiều Liễm ngẩng đầu,  đôi mắt hắn đen thẫm như mực, hắn chậm rãi mở miệng nói.

"Cô giáo, em giết người."

"......"

-

Mưa to như trút nước, rơi trên bề mặt thủy tinh làm vang lên tiếng đồm độp rung động.

Thân ảnh đơn bạc của thiếu niên phản chiếu lên thủy tinh, Sơ Tranh cầm khăn lông lau tóc cho hắn.

Ong ong ong ——

Điện thoại đi động ở bên cạnh Sơ Tranh sáng lên.

Sơ Tranh đưa khăn cho hắn, đi nghe điện thoại.

Hai phút sau, Sơ Tranh quay lại: "Người không chết, đã được đưa vào bệnh viện rồi."

Dây thần kinh căng cứng của thiếu niên bây giờ mới như giãn xuống: "Cô giáo..."

"Không sao." Sơ Tranh ôm hắn vào trong ngực.

Kiều Liễm cẩn thận đưa tay vòng qua bên hông cô.

"Không phải em cố ý." Thanh âm hắn hơi khàn khàn.

"Ừ."

Nghe thấy câu trả lời của Sơ Tranh, Kiều Liễm ngẩng đầu: "Cô tin em sao?"

Sơ Tranh búng lên trán hắn: "Tin. Em thay quần áo trước đi."

Kiều Liễm vẫn còn mặc bộ quần áo ướt sũng kia, vừa nghe vậy thì giống như bị chấn kinh, hắn vội buông tay ra, tay chân luống cuống ngồi xuống, trên khuôn mặt trắng nõn chợt xuất hiện một tầng đỏ ửng.

Chỗ này của Sơ Tranh không có quần áo nam sinh, cô lục trong đống quần áo sơ mi, tìm được một món đồ trung tính, nam nữ đều có thể mặc được.

Quần áo cũng rất rộng, còn dài như một chiếc áo khoác, Kiều Liễm có thể mặc khá vừa vặn.

"Đi tắm đi."

Sơ Tranh đẩy hắn vào phòng vệ sinh.

"Cô giáo..."

"Tôi ở đây, đừng sợ."

Kiều Liễm nhìn chằm chằm cô vài giây, đáy mắt có chút phức tạp, cuối cùng cũng chậm rãi đóng cửa phòng vệ sinh lại.

Sơ Tranh nghe thấy tiếng nước chảy bên trong.

Cô không tiếng động thở dài, dựa vào bên cạnh chờ Kiều Liễm.

Bà đây đã tạo cái nghiệt gì vậy.

Kiều Liễm rất nhanh đã đi ra, còn mang theo hơi ấm nóng còn chưa kịp tản đi.

Làn da thiếu niên bị hơi nước nóng lộ ra vẻ trắng hồng.

Áo sơ mi vừa vặn không quá rộng cũng không quá chật, che đến đùi Kiều Liễm, lộ ra đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp.

Một người con trai, sao có thể đẹp mắt mê người đến vậy! !

Sơ Tranh trấn định rời ánh mắt đi.

Phạm pháp, phạm pháp, phạm pháp x 3,14.

Cô thầm mặc niệm mấy lần, vứt Kiều Liễm ra khỏi đầu.

Sơ Tranh bảo hắn vào phòng ngủ, bên trong đã mở ra điều hoà, cô cầm chăn mỏng, che đi đôi chân của hắn.

Thiếu niên nắm lấy chăn mỏng, cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Sơ Tranh ngồi trên ghế: "Em nói thử xem đã xảy ra chuyện gì."

Thiếu niên chợt siết chặt tấm chăn trong tay.

Người được đưa đến bệnh viên, là cha của hắn.

Cha Kiều bình thường rất ít khi về nhà, nhưng mỗi lần về, đều sẽ tóm lấy hắn mà giở trò giáo dục từ trên xuống dưới.

Hôm nay cha Kiều uống rượu, khi trở về xảy ra tranh chấp với hắn, hắn không cẩn thận xô xát với ông ta một trận.

Lúc ấy cha Kiều ngã xuống.

Kiều Liễm bị dọa sợ nên chạy đến đây.

Kiều Liễm lược bỏ rất nhiều chi tiết, chỉ nói một câu tóm gọn như thế.

Sơ Tranh cũng không có ý hỏi thêm hắn.

"Sao lại đến được nhà tôi?" Một người mù đường thì how to mò đến được tận đây! Cái này không khoa học!

Kiều Liễm mờ mịt suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu: "Không biết nữa. . . khi em kịp phản ứng trở lại thì đã đến rồi, cho nên em liền lên đây."

Lúc đầu hắn chỉ đi lung tung vô định.

Không biết tại sao lại mò đến được gần trường học.

Sau đó hắn nhìn thấy vài thầy cô trong trường học nên đi theo bọn họ tới nơi này.

Ký túc xá trường học được sắp xếp bên trong một tòa nhà, Kiều Liễm nhớ rõ số nhà ký túc xá của Sơ Tranh.

Kiều Liễm cũng không biết vì sao mình lại đến tìm Sơ Tranh nữa.

Đáy lòng hắn phảng phất như có một âm thanh chỉ đường dẫn lối đến nơi này...

"Cô giáo... Cô chán ghét em, không muốn em tới sao? Vậy em..."

Kiều Liễm chưa nói xong đã muốn đứng dậy.

Sơ Tranh phẩy tay: "Ngồi xuống ngồi xuống." Đừng để chân cậu can lộ lộ ra.

Muốn mạng bổn bảo bảo à.

Sơ Tranh ngồi không được mà đi cũng ng xchẳong.

Cô đứng dậy chỉnh lại ga giường: "Trước hết buổi tối cậu cứ ngủ ở đây đi, tôi ở bên ngoài, có việc gì thì gọi tôi." Sơ Tranh ném lại câu này rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Kiều Liễm không hé răng, chỉ nhìn theo Sơ Tranh rời đi.

Hắn đánh giá căn phòng một lần so với trước đó.

Căn phòng vẫn không có gì thay đổi, còn có mùi hương đặc thù của con gái.

-

Sơ Tranh nằm trên ghế sofa, mở ti vi lên, nhưng cũng không bật âm thanh, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.

Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra.

"Bà chủ?" Điện thoại rất nhanh đã kết nối.

"Ông ta sao rồi?" Sơ Tranh hỏi.

"Vẫn còn đang hôn mê, nhưng mà may được cấp cứu kịp thời nên không có gì nghiêm trọng." Người bên kia trả lời.

"........"

Được cấp cứu kịp thời, nói cách khác là chỉ chậm thêm 1 giây thôi, là mất nhau cả đời rồi.

Trong kịch bản làm gì có sự việc này, lúc đó nguyên chủ ốc còn chưa mang nổi mình ốc, đương nhiên sẽ không nhận chủ nhiệm lớp 12 nào hết.

Cho nên rất có thể lúc đó, sau khi Kiều Liễm chạy ra ngoài, cha Kiều bởi vì không được cấp cứu kịp thời nên tèo hoặc là bệnh tình nguy kịch...

Sơ Tranh suy nghĩ một lúc: "Các anh trông chừng ông ta, nếu ông ta báo cảnh sát thì lập tức nói cho tôi biết."

Ai biết cha Kiều sẽ làm ra chuyện gì.

Cũng không thể để ông ta lăn lộn thẻ người tốt của bà được.

"Tuân lệnh, bà chủ."

Sơ Tranh cúp điện thoại.

Cô nhìn về phía cửa phòng, đèn trong phòng vẫn còn bật.

Vài phút sau, tia sáng qua khe cửa tối sầm lại.

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, đầu gối lên cánh tay, im lặng nhìn chằm chằm vào TV.

-

Hôm sau.

Kiều Liễm mở cửa phòng ra, hắn ngủ không được ngon, dưới mí mắt đã có một quầng xanh đen.

Hắn quét mắt liếc một vòng phòng khách, không nhìn thấy người đâu, nhưng trên ban công có thấy treo quần áo của hắn.

Đầu ngón tay Kiều Liễm hơi nắm lại, bước ra khỏi phòng.

Trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng, còn có một tờ giấy ghi chú, phía trên có một chiếc điện thoại di động chèn vào.

Kiều Liễm rút tờ giấy ghi chú ra.

—— Tôi ra ngoài một chút, ngoan ngoãn ở nhà, rất nhanh sẽ trở về.

Kiều Liễm nhìn chữ trên tờ giấy ghi chú đẹp như được in ra, bỗng hơi thất thần.

Nhà...

Hắn buông mảnh giấy xuống, kéo ghế  ra ngồi.

Bữa sáng có đến mấy món, tuy đã nguội nhưng vẫn có thể ăn được, Kiều Liễm tùy ý chọn vài món.

Chiếc điện thoại di động kia bỗng nhiên rung lên, Kiều Liễm liếc mắt nhìn, cái tên Lục Châu hiện lên cực kỳ bắt mắt.

Đây không phải là điện thoại di động của hắn...

Kiều Liễm đưa tay ấn nút trả lời.

Giọng nói Lục Châu từ đầu kia truyền đến, còn hơi gấp gáp: "Kiều Liễm cậu đang ở xó nào? Nhà cậu cửa mở toang hoang, trên mặt đất còn có vết máu, cậu không sao đấy chứ?"

Kiều Liễm trố mắt ra nhìn.

"Kiều Liễm?"

"Cậu không bị bắt cóc chứ?"

"Sư bố nhà cậu, cậu sủa một tiếng xem nào! !"

"Kiều Liễm! Kiều Đại thiếu gia! ! Tiểu tổ tông! Cậu còn sống không? Có phải bị bắt cóc rồi không? Bọn cướp ở đó sao? Tôi có tiền, các người đừng làm hắn bị thương, tôi lập tức mang tiền đi chuộc hắn! !"

Kiều Liễm bị giọng nói gào rú ầm ĩ của Lục Châu kéo về thực tại.

"Tôi không sao."

"Tiên sư nhà cậu chứ, không sao thì sao không lên tiếng hả." Lục Châu tức giận mắng to.

Kiều Liễm không nói cho Lục Châu mình đang ở đâu, chỉ nói không bị sao cả, máu trên mặt đất là do hắn không cẩn thận mà có thôi.

Hắn cúp điện thoại, lại mở điện thoại lên.

Trong điện thoại di động là danh bạ của hắn, còn lại không có gì nữa, đây là chiếc điện thoại mới.

Kiều Liễm tìm trong phòng một vòng, phát hiện trong thùng rác có một cái điện thoại đã bị ném đi, không còn mở được.

Kiều Liễm thấy hơi kỳ quái, hôm qua mặc dù bị dính mưa, nhưng không đến nỗi không mở được mà.

Hắn nhìn quần áo đang được treo trên ban công.

Không phải là đã bị cô giáo ném vào trong máy giặt rồi đấy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro