Chương 899: Bá chủ phương Bắc (36)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự thật đã chứng minh, cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị và Âu Hoàng với vận may bùng nổ. Nếu không có huyết thống Âu Hoàng, vậy thì nên ngoan ngoãn chuẩn bị đi, không chừng vào một ngày nào đó cơ hội sẽ ập đến.

Chuyện về Thôi thị nhanh chóng lan ra trong tầng lớp sĩ tộc ở Sùng Châu, vơ bừa cũng vơ được một nắm người đang gato đỏ mắt.

Đám người vốn còn đang nơm nớp lo sợ, bây giờ lại vò đầu bứt tai nghĩ làm sao mới có thể được chia một chén canh. Không mong có được đãi ngộ như Thôi thị, nhưng ít nhất cũng phải được chia một chút cặn canh chứ!

Đám người trong hàng ngũ sĩ tộc luôn quen với việc phỏng đoán lòng người. Khương Bồng Cơ không cần phải nói rõ, chỉ cần thổi gió, vậy là bọn họ đã có thể nghe ý mà tìm tới.

Bởi vì chuyện cướp đoạt ruộng đất, buôn bán nô lệ, lại ỷ vào trong tay mình có binh mạnh tướng tốt, cô dứt khoát xử lý những người cầm đầu của các thế gia ở Sùng Châu. Bây giờ Thôi thị dâng ruộng đất lên, cô lại vui vẻ ra mặt, hết lòng khen ngợi Thôi thị, thậm chí còn có ý muốn ra sức nâng đỡ Thôi thị. Điều này chứng minh cái gì?

Chứng minh Khương Bồng Cơ muốn lấy lại ruộng đất thuộc về dân chúng. Nếu không trả cho cô, cô sẽ tiếp tục giam người, xem ai có thể thi gan lâu hơn. Nếu như Khương Bồng Cơ vẫn tiếp tục hung bạo cậy mạnh, dưới sự áp bức về mặt sinh tồn, các sĩ tộc chắc chắn sẽ đoàn kết chặt chẽ, đồng tâm hiệp lực chống đối cô.

Có điều, khi Thôi thị chọn đầu quân vào Khương Bồng Cơ, cũng vì vậy mà nhận được nhiều lợi ích hơn, vượt xa những gì họ bỏ ra. Như vậy, trong lòng các sĩ tộc lập tức thông suốt. So với việc đôi bên cùng chịu thiệt, ồn ào khiến cả hai bên đều không có đường lui, chi bằng tranh thủ cục diện cả làng đều có lợi.

Đương nhiên, người có suy nghĩ này hơn một nửa đều là người có gia thế bậc trung, còn những người tự xưng là sĩ tộc cao quý lại thà chết chứ không khom mình.

Muốn bọn họ nhượng bộ?

Được thôi, chỉ cần Khương Bồng Cơ tự mình đến nhà mời. Không cần phải đến mời ba lần, thế nhưng ít nhất cũng phải đi qua đi lại hai lần, cho bọn họ đầy đủ mặt mũi, nếu không thì dẹp. Ôm ý nghĩ như vậy, tầng lớp sĩ tộc Sùng Châu có những ý kiến trái chiều, đương nhiên cũng không thể đoàn kết lại được.

"Lấy ơn trồng đức, lấy nghiêm lập uy, lấy thưởng biểu dương công lao, lấy phạt ngăn cản phạm lỗi, đây chính là đạo lý cai quản thuộc hạ." Kỳ Quan Nhượng hết bận việc thì nhàn nhã ủ trà xanh.

Nghe thấy thuộc hạ bẩm báo, anh ta cười nói với Khương Bồng Cơ: "Thủ đoạn của chủ công càng ngày càng thuần thục."

Khương Bồng Cơ hừ mấy tiếng, tuy không nói gì nhưng khóe miệng đang nhếch lên đã để lộ tâm trạng của cô. Kỳ Quan Nhượng liền biết tâm trạng chủ công mình không tệ. Vẻ mặt này cực kỳ giống vẻ mặt có chút đắc ý của con gái nhà anh ta khi nhận được khen ngợi từ cha mẹ.

Khương Bồng Cơ cảm thấy hình như thuộc hạ đang có hiểu lầm gì đó về mình, cô cật lực tẩy trắng: "Làm người phải thẳng, làm việc phải dẻo. Chủ công nhà huynh cũng không phải kiểu người cứng đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu thay đổi có thể giảm bớt phiền phức, ta sẽ chẳng dại gì mà không làm."

Kỳ Quan Nhượng chỉ cười không nói. Anh ta và Khương Bồng Cơ quen biết sáu năm có lẻ, thậm chí có thể nói là nhìn cô lớn lên, sao anh ta có thể không rõ sự thay đổi của cô chứ? 

Bây giờ Khương Bồng Cơ không hề sốt ruột, cô đang ngồi vững mà thả câu, cười nhìn một đám cá ở dưới nước không ngừng tranh chấp nhau vì lợi ích.

Thế gia bị cô giam lỏng lúc trước cũng ngu người. Trong kịch bản của bọn họ, Khương Bồng Cơ sẽ bị các sĩ tộc Sùng Châu đoàn kết chống lại gây áp lực, ép cô phải nhượng bộ. Đợi đến lúc Khương Bồng Cơ không chống đỡ được nữa, cô sẽ thả bọn họ ra, lúc đó bọn họ có thể mượn cơ hội này mà dẫn dắt dư luận, chỉ cần một lần là có thể tẩy trắng bản thân.

Ai có thể nói cho bọn họ biết, đây lại là chuyện gì nữa? Tại sao chuyện xảy ra trong hiện thực lại hoàn toàn khác với kịch bản mà bọn họ muốn thấy? 

Ầm một tiếng thật lớn, hoàn toàn phá tan bầu không khí bi thương. Những người trước đó còn đang thấp giọng khóc nức nở sợ đến mức im bặt. Linh đường vô cùng âm u treo đầy cờ trắng và vải trắng, chính giữa là một cái quan tài được làm bằng gỗ lim nạm vàng. Bởi vì cả tộc đều bị giam trong phạm vi của gia tộc, bọn họ không những không thể làm một đám tang to, thậm chí còn không thể đưa linh cữu đi chôn cất.

Hỏi thăm một hồi mới biết được lập trường của các sĩ tộc trong Sùng Châu đang không ngừng dao động. Một tộc lão tính tình nóng nảy lập tức nổi điên ngay tại chỗ, tức giận đến mức quăng chén.

"Nhãi ranh Liễu thị! Khinh người quá đáng!".

Vị tộc lão râu tóc bạc trắng tức đến mức muốn lên cơn đau tim, cơ mặt co giật một cách kỳ quái.

"Tộc lão, bây giờ phải làm gì? Liễu Hi tỏ rõ sẽ không buông tha cho chúng ta một cách dễ dàng, cứ để cô ta giam lỏng chúng ta như vậy khiến lão gia không thể mồ yên mả đẹp sao? Giờ cũng đã hai mươi ngày rồi, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng oán khí của người mất khó mà tiêu tan..."

Vị phu nhân đã trở thành quả phụ đang mặc tang phục trên người, khoác đai để tang, hai mắt rưng rưng. Phong thái đáng thương như vậy khiến sức quyến rũ của bà ta tăng thêm ba phần.

Vị tộc lão kia hung tợn nói: "Cho dù oán khí khó tan cũng sẽ đi tìm Liễu Hi mà trả thù, ngươi hoảng cái gì chứ? Đàn bà chính là thứ không có kiến thức, im mồm đi! Liễu Hi này tỏ ý muốn trắng trợn cướp đoạt, một khi nhượng bộ thì hậu quả khó lường! Chuyện lớn như vậy, ngươi gánh nổi?"

Vị phu nhân này luôn luôn không có chủ kiến, chồng mình yêu thiếp bỏ thê, bà ta cũng không dám tranh thủ cho mình chút gì. Bây giờ chồng bà ta qua đời, dưới gối lại không có một đứa con trai, bà ta càng thêm lênh đênh bất lực.

Thân là dâu trưởng lại bị tộc lão quát lớn nhục mạ ở trước mặt mọi người. Trong lúc mờ mịt, bà ta liếc nhìn thoáng qua cái quan tài trong phòng, lại càng khóc lóc thê thảm hơn. Tiếng khóc này không phải là vì người chồng đã mất, mà là vì tương lai u ám mịt mù của mình. Dưới gối không có con, chồng lại mất sớm. Dòng chính sa sút, bà ta là dâu trưởng nhưng cũng không còn là dâu trưởng.

Cảnh tượng tương tự cũng đang diễn ra ở một vài nhà khác, từng người từng người đều thóa mạ Khương Bồng Cơ, thế nhưng bọn họ vẫn ôm khư khư ruộng đất mà không chịu buông tay.

Khương Bồng Cơ chẳng thèm để ý lắm, có đầu danh trạng của Thôi thị, mấy ngày tiếp theo cô lại nhận được không ít "đầu danh trạng" nữa. Ruộng đất mà cô có được không tính là màu mỡ, nhưng nếu dùng cho việc luyện binh, xây quaan doanh, lập phường làm giấy thì dư sức.

Còn đồn điền, cô dẫn theo người của mình tiến hành khảo sát thực địa. Tham khảo tình hình biến cảnh và địa lý ở các nơi, chọn lựa nhiều khu vực xung quanh huyện thành trọng điểm làm đồn điền.

Bởi vì giam lỏng mấy sĩ tộc lớn trong Sùng Châu, rất nhiều vị trí xuất hiện chỗ trống. Sau khi Khương Bồng Cơ chọn lựa, hoặc là ném cho tiểu sĩ tộc nương nhờ vào mình, cho bọn họ nếm chút ngon ngọt, hoặc là xếp người mà mình đã bồi dưỡng vào để bọn họ luyện tập trên cương vị một chút. Sau một hồi cảnh cáo và ban ơn, tình hình trong Sùng Châu rực rỡ hẳn lên.

Không phục liền giết, ai cảm thấy mình có chín cái mạng đều có thể đến thử xem cô có dám giết mình hay không. Không có thứ này để dựa vào, ai sẽ chịu nghe theo lời của cô? 

Khương Bồng Cơ ra tay có phần độc ác, chỉnh đốn thế lực trong Sùng Châu, kéo một đám đánh một đám, lại còn bồi dưỡng thế lực của mình, quậy tưng bừng.

"Dựa theo tình thế này, sợ rằng sĩ tộc trong Sùng Châu sẽ đại thương nguyên khí." Vệ Từ nhận được tin tức, không hề cảm thấy bất ngờ.

Chậc... Ngẫm lại quận Hứa ở kiếp trước đi, cô còn làm ác hơn nữa kia. Nhân lúc đêm về, tàn sát sĩ tộc. Một vụ án lớn làm triều đình khiếp sợ. Lúc đó uy tín của triều đình gần như bằng không, văn võ trong triều lại thi nhau từ chối, trái lại để cô chiếm được lợi.

Làm ra chuyện lớn như vậy, người muốn thảo phạt khiển trách cô thật sự là hằng hà sa số, thế nhưng cuối cùng ngay cả một cái đánh rắm cũng không có. So sánh với nhau, Sùng Châu chỉ mất có mấy tên cầm đầu trong đám sĩ tộc, thật sự phải thắp hương cảm tạ mộ tổ luôn rồi.

"Haiz, hành động như vậy quả thực..." Thiệu Quang ở bên cạnh ôm thẻ tre thở dài, đột nhiên lại đè thấp giọng: "Nhưng lại quá đã!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro