Chương 928: Độc kế thỏ cừu(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Phi Duyên]: Ui, Streamer chắc tức điên rồi, chưa thấy bác Streamer chửi người bao giờ.

[Khoan Thai Xuống Núi Nam]: Đối với tui, tui cũng điên, não của Mạnh thị Thương Châu úng nước à? Vì lợi nhuận gấp mười mà lại bán đi tài nguyên chiến lược như ngựa cái vừa độ tuổi cho ngoại tộc ở biên cảnh. Bán cũng đã bán rồi, nhưng ngoại tộc này sẽ dẫn binh tấn công Trung Nguyên đó.

[Sao Thất Tinh]: Có thể hiểu được tại sao Streamer lại tức giận như vậy, ngựa cái vừa độ tuổi có chất lượng tốt, giống như tài nguyên chiến lược xe tăng đạn dược ở chỗ chúng ta vậy. Đất nước có thiếu tiền cũng sẽ không bán cho kẻ địch luôn muốn xâm chiếm nước mình.

Nếu như nói sĩ tộc Sùng Châu vì lợi ích gia tộc mà lén lút cấu kết với quý tộc Bắc Cương hãm hại Khương Bồng Cơ, vậy Mạnh thị Thương Châu coi là cái gì? Nếu như ngoại tộc Bắc Cương nhờ ngựa cái nhanh chóng hồi phục sinh lực, đánh vào Trung Nguyên, tàn sát con dân nhà Hán, vậy thì Mạnh thị Thương Châu sẽ là tội nhân thiên cổ.

Rõ ràng biết rằng Streamer của bọn họ đã nghỉ ngơi và tu dưỡng mấy năm, thanh kiếm hướng về Bắc Cương, Mạnh thị Thương Châu đã không giúp đỡ thì thôi, đằng này còn thừa cơ hãm hại. Nếu như không bảo vệ được thiên hạ, Mạnh thị có thu về được bao nhiêu tiền tài cuối cùng cũng là làm không công cho người khác hưởng.

[Nữ Trang Hại Người]: May mắn là phát hiện sớm, nếu phát hiện muộn hai năm, lực chiến của kỵ binh Bắc Cương ít nhất có thể hồi phục đến 40%.

[Hai Mươi Mốt Tuổi Gặp Được Em]: Đột nhiên nhớ ra một chuyện, tam tộc Bắc Cương dùng số tiền gấp mười lần mua nhiều ngựa cái như vậy trong tay Mạnh thị ở Thương Châu, tài chính của bọn họ có phải rất eo hẹp không? Streamer dự định đầu xuân năm sau đánh vào Bắc Cương, tam tộc Bắc Cương căn bản không có thời gian kiếm tiền lãi... Nói cách khác, hoàn cảnh Bắc Cương hiện nay vô cùng khó xử. Nếu như bác Streamer thắng, chậc, kiếm được khá đấy.

[Bụi Gai Nở Hoa]: Ha ha, tôi chỉ muốn nói những điều này. Nếu Bắc Cương bị đánh, đoán chừng vẫn còn ngáo ngơ. Có vui không? Có bất ngờ không? Có kích thích không?

Lợi nhuận thu được từ ngựa cái mang đến cần thời gian mới có thể tính toán được, Khương Bồng Cơ không có ý định lại cho bọn họ thêm ba năm để nghỉ ngơi lấy sức.

[Dạ Vũ Diệm Linh]: Đừng có chủ quan, diện tích lãnh thổ Bắc Cương rộng lớn, lực chiến đấu hùng mạnh. Bọn họ lớn mạnh không chỉ ở kỵ binh mà khả năng chiến đấu không có ngựa cũng rất mạnh. Streamer nắm trong tay hơn trăm nghìn binh mã còn dày công huấn luyện đội quân tinh nhuệ trong hai ba năm trời, có vẻ như rất nhiều nhưng không thể đưa hết vào chiến trường. Cô ấy còn phải để lại một bộ phận binh lính ở lại bảo vệ lãnh địa, tránh có người nhân cơ hội mà xâm nhập vào. Nói cách khác, binh lực thực sự có thể đưa vào chiến trường nhiều nhất là bảy tám mươi nghìn. 

Bảy tám mươi nghìn mà đối đầu với Bắc Cương, mấy người không cảm thấy cố đấm ăn xôi sao?

Ngay cả toàn bộ Đông Khánh mà Bắc Cương cũng có thể đánh chiếm, chứ đừng nói Khương Bồng Cơ hiện giờ chỉ chiếm giữ chưa đến một phần ba lãnh thổ Đông Khánh.

[Tha Nhân]: Binh pháp của lão tổ tông Tôn Tử nói rất đúng: "Việc nhà binh quý thắng lợi chứ không quý lâu dài, trong thời gian dài quân đội sẽ giảm đi độ bén, công thành thì lực đuối, đuối lực thì cũng đã hết tiền". Nếu bác Streamer bị Bắc Cương kéo vào vũng lầy với các trận đánh giằng co, hy vọng phát triển thêm bước nữa là vô cùng mong manh, các chư hầu gần cô ấy sẽ ngoảnh mặt làm ngơ sao? Đến lúc đó, cô ấy không chỉ phải đối mặt với quân đội hùng hậu của Bắc Cương mà còn phải lo ngại đến các thế lực chư hầu đang rục rịch ngóc đầu lên ở hậu phương.

Chiến tranh càng lớn thì càng phải đánh nhanh rút gọn. Kéo dài thêm một ngày, sẽ càng nguy hiểm. Cho dù là một nước lớn cũng không thể kháng chiến giằng co kéo dài được chứ đừng nói đến một chư hầu nhỏ bé như Khương Bồng Cơ.

May thay, Bắc Cương tự cho mình là thông minh hạ một nước cờ ngu xuẩn, bọn chúng đã đánh giá thấp thực lực và dã tâm của Khương Bồng Cơ. 

Nếu là các chư hầu khác, đừng nói ba năm, cho dù thêm thời gian ba năm nữa để phát triển, bọn họ chưa chắc đã dám chủ động vuốt râu hùm Bắc Cương. Bắc Cương có thể tận dụng vài năm ấy, nhanh chóng hồi phục sinh lực, thu hồi vốn đầu tư. Từ từ nuốt cục tức này, bọn họ có thể hồi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng như lúc trước.

Tuy nhiên, đây là Khương Bồng Cơ. Mười hai tuổi đã bắt đầu bày mưu tính kế Bắc Cương, cô sẽ trơ mắt nhìn thời cơ quý báu vụt mất trước mắt mình sao?

Hiện giờ có thể cân nhắc chuyện thu lưới rồi.

Khương Bồng Cơ mang vẻ nghiêm túc nói: "Chuyện này quan trọng, tuyệt đối không được tiết lộ cơ mật khiến Bắc Cương phát hiện ra trước."

Không phải cô không tin những người có mặt ở đây, chỉ là nhận thức của người cổ đại về việc giữ bí mật quân sự quá tệ. Không thấy trong lịch sử các triều đại trước, có bao nhiêu cuộc đảo chính vì tiết lộ chuyện cơ mật mà chết yểu hay sao? 

Trở về quân trướng của mình, Khương Bồng Cơ viết một bức mật thư, gấp gáp gửi về kinh thành. Vừa đợi tin tức của Vệ Từ, vừa bắt đầu tiến hành chuẩn bị giai đoạn đầu.

Thôi Dục nghe theo mệnh lệnh của Khương Bồng Cơ, tăng cường số lượng giao dịch đến Bắc Cương.

Để giành được sự tin tưởng của Bắc Cương, Thôi Dục dưới sự cho phép ngầm của Khương Bồng Cơ đã buôn lậu giấy Tuyên với giá cao. Mượn con đường này, việc kinh doanh của Thôi thị đã vươn đến tầng lớp chính quyền Bắc Cương. Mặc dù không moi được cơ mật gì lớn, nhưng cũng thu thập được không ít tình báo hữu ích.

Vệ Từ nhận được mật thư, ngay trong đêm thu dọn đồ đạc chuẩn bị gấp gáp tới Sùng Châu.

Cùng lúc đó, tin tức từ đoàn lái buôn của Thôi thị truyền về khiến tinh thần đám Khương Bồng Cơ càng thêm phấn chấn.

"Chậc chậc, xem dáng vẻ con thỏ rừng này cũng có uy lực đấy." 

Dân du mục lén lút nuôi thỏ, thường sẽ có con thỏ vô tình chạy mất, từ thỏ nhà thành thỏ rừng rồi sinh sôi nảy nở. Không ít thỏ rừng trà trộn vào đồng cỏ của các trại ngựa lớn, hang thỏ được đào từng cái từng cái một.

Lúc đầu thì không sao, đợi đến khi hang thỏ nhiều lên, khó tránh khỏi sẽ có ngựa giẫm vào trong hang thỏ. Một số may mắn thì bình yên vô sự, số khác đen đủi thì lập tức bị gãy chân.

Ngựa tốt bị thương ở chân, nếu không được chăm sóc tận tình thì rất khó hồi phục lại trạng thái trước lúc bị thương. Nói cách khác, con ngựa này bị phế rồi.

Trước kia, đồng cỏ không phải không có thỏ nhưng vì sự khắc chế của thiên địch và cuộc sống con người nên số lượng luôn được kiểm soát ở phạm vi nhất định. Hiện nay dân du mục lén lút nuôi thỏ rừng, dẫn đến số lượng thỏ rừng tăng vọt. Tuy nhiên, chuỗi sinh vậy tự nhiên chắc chắn có khả năng tự điều tiết.

Số lượng thỏ rừng tăng, sẽ nuôi càng nhiều sói hoang trên thảo nguyên. Sói hoang trên thảo nguyên càng nhiều thì cần càng nhiều thỏ rừng để làm thức ăn.

Trong một thời gian, hai bên duy trì được sự cân bằng một cách khéo léo.

Sói hoang luôn là vấn đề đau đầu của các trại ngựa lớn, chúng rất hung dữ và thường tụ tập theo bầy đàn. Mỗi lần xuất hiện, chúng có thể tạo ra không ít thương vong, gây tổn thất rất lớn cho các trại ngựa.

Sói hoang nhiều đã đành, lại còn thỉnh thoảng nhận được tin chân ngựa bị thương. Một hai lần không sao, số lần báo lên ngày càng nhiều hơn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của cấp trên trong trại ngựa.

Bọn họ phái người đi tìm ngọn nguồn việc ngựa bị thương ở chân, rất nhanh đã tìm ra được đáp án: hang thỏ.

Hang thỏ không hề xa lạ với dân du mục trên thảo nguyên.

"Mấy con thỏ ranh này!"

Nghiến răng bực tức, đau lòng đến chảy máu. Trại ngựa tổ chức cho người đi bắt thỏ nhưng bọn họ đã coi thường số lượng thỏ, vấn đề hang thỏ trước sau vẫn chưa tìm được phương án giải quyết.

"Mấy con thỏ nhãi ranh này uống lộn thuốc ư, làm sao mà lại nhiều như vậy?" Chủ trại ngựa tròn mắt ngạc nhiên, tại thời điểm này vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Mãi cho đến khi mấy trại ngựa đều gặp phải vấn đề tương tự, bọn họ mới tỉnh ngộ, vội vàng bẩm báo vấn đề này lên trên.

Người được xem trí giả của thế hệ Bắc Cương này là Ngột Lực Bạt. Là nhân vật nòng cốt, không ít việc đều phải qua tay gã ta, sau khi sàng lọc tấu chương quan trọng thì mới gửi đến đại vương Bắc Cương.

"Trại ngựa làm sao lại có nhiều hang thỏ như vậy?"

Ngột Lực Bạt nhạy bén phát hiện ra điều bất thường. 

Gả ta không trình tấu chương lên đại vương Bắc Cương, ngược lại đích thân đến các trại ngựa một vòng, tìm hiểu tình hình một cách tỉ mỉ. Sau khi hỏi qua, trong lòng gã ta chỉ có một suy nghĩ.

Có gì đó bất thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro