Chương 941: Ba thành nợ chúng ta nên trả rồi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dù vậy, Tứ vương tử vẫn uy hiếp một câu.

"Tôn tiên sinh nói những lời này trước mặt cô, lẽ nào không sợ ta sẽ phạt ông, thậm chí... Giết ông?" Lời vừa dứt, trong mắt Tứ vương tử hiện sát ý rợn người, đột nhiên rút loan đao ở thắt lưng.

"Sợ, tất nhiên là sợ rồi, làm gì có ai không sợ chết? Lão phu mặc dù năm nay đã bốn mươi sáu, nhưng vẫn sống chưa đủ đâu."

Tôn Văn điềm tĩnh như thường, nửa cười nửa không nhìn Tứ vương tử, đáy mắt lóe lên cơ trí và sự tự tin.

Ánh mắt ông truyền đến một thông điệp rất rõ ràng - Ông không hề sợ!

Ông không sợ Tứ vương tử đe dọa giết chết, thậm chí cũng không cảm thấy đối phương sẽ ra tay.

Hai người mắt đôi mắt một hồi lâu, Tứ vương tử nghẹt thở, mồ hôi chảy từng dòng trên trán, hắn cất loan đao vào bao.

"Thôi vậy, Tôn tiên sinh có lời gì cứ nói, cô nghe."

Dứt lời, không cam lòng đành ngồi xuống.

Nói đến mưu kế thâm sâu thì Tứ vương tử đâu phải đối thủ của Tôn Văn?

Nói đến tâm thế vững chắc, Tôn Văn lại càng đạt cảnh giới siêu nhiên "Thái Sơn có sụp đổ trước mặt mà không biến sắc, con nai thình lình xuất hiện bên cạnh cũng không hề chớp mắt".

Hai người đọ sức một hồi, Tôn Văn vẫn thắng, xua tan hoàn toàn sự hoài nghi của Tứ vương tử.

Tôn Văn cười đáp: "Ba thành quận Thượng Ngu ăn thì nhạt nhẽo, bỏ đi cũng không tiếc, chi bằng lợi dụng nó một lần. Lấy nó làm mồi nhử, có thể làm tổn hại đến Liễu Hi, buộc cô ta trong vòng một hai năm khó có thể dấy binh đe dọa Bắc Cương, lại còn có thể giúp Tứ điện hạ diệt trừ họa lớn trong lòng?"

Đôi mắt Tứ vương tử lóe lên tia sắc bén, hắn nói: "Họa lớn trong lòng cô?"

Tôn Văn đáp: "Bắc Cương luôn coi trọng lập người có tài có đức, bất kể xuất thân địa vị cao hay thấp, Tứ điện hạ đương nhiên cũng có đủ tư cách lên ngôi vua."

Giả sử theo chế độ nhà Hán truyền ngôi cho đích trưởng, nếu tất cả các huynh đệ đều chết hết, Tứ vương tử cũng không có quyền thừa kế.

Ai bảo mẫu thân hắn chỉ là một hầu gái chơi cho vui?

Có điều phong tục Bắc Cương và Trung Nguyên không giống nhau.

Quy tắc của Bắc Cương chính là không có quy tắc, đứa trẻ nào càng mạnh thì tài sản thừa kế càng nhiều. Cho dù Tứ vương tử chỉ là con trai của hầu gái, hắn cũng có tư cách lên ngôi vua, chỉ cần hắn đủ mạnh.

Một câu nói ngắn gọn của Tôn Văn đã chọc trúng cái xương mềm của Tứ vương tử. Tay nắm loan đạo của Tứ vương tử run rẩy, thậm chí hơi thở gần như đã dừng lại.

Hắn đương nhiên biết rõ mình có tư cách, nhưng có tư cách không có nghĩa là có hy vọng. Nhà mẹ hắn quá yếu thế, ngay từ đầu đã nghèo hèn, có điểm xuất phát thấp nhất trong các huynh đệ. Nếu hắn muốn tranh giành với tám huynh đệ khác để lên ngôi vua, nhất định phải vượt qua nhiều khó khăn.

"Ông cảm thấy cô... Có hy vọng?" Tứ vương tử hô hấp dồn dập, Tôn Văn có thể bày ra mưu kế thiên la địa võng, nếu như dùng toàn lực giúp đỡ hắn, ngai vàng chưa hẳn là không thể.

"Mưu sự tại nhân, không thử làm sao biết không được?" Tôn Văn hờ hững, không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn, dường như đã sang một thế giới khác.

"Trong chín vị vương tử, binh lực của Nhị vương tử là mạnh nhất. Nếu Tứ vương tử muốn tranh ngai vàng, hắn ta là người đầu tiên ngài phải loại bỏ. Đại vương tử dùng thủ đoạn tự ô nhục để bảo vệ mình, cũng đang lén lút tích góp lực lượng. Có kế một hòn đá ném nhiều con chim. Dùng ba thành quận Thượng Ngu đổi lại Liễu Hi không có cách nào xuất binh, Đại vương tử và Nhị vương tử đều bị phế bỏ, như vậy, ngài cảm thấy nó có đáng giá không?"

Nếu như Khương Bồng Cơ nghe thấy chuyện này, chắc cô sớm vặn đầu tên này xuống mất.

Biết cái gì gọi là một tấc đất cũng không tha không? Cho dù để đất mọc đầy cỏ dại hoặc biến thành cái hố phân, người khác cũng đừng nghĩ đến việc tranh giành làm của riêng.

Khương Bồng Cơ từng vì ba mét đường biên giới đã dùng đầu giáo đâm vào trán những người hàng xóm của Liên Bang, ép buộc bên kia phải đàm phán thương lượng.

Quân Đoàn 7 là một trong ba quân đoàn chiến đấu chính. Cô trực tiếp nói với sứ giả: Hoặc là bước chân quay về, hoặc là trực tiếp khai chiến!

May thay, người nói chuyện với Tôn Văn là Tứ vương tử chứ không phải Khương Bồng Cơ hung tàn.

Mí mắt Tứ vương tử giật mạnh, tim đập điên cuồng.

Tuổi tác của hắn, Đại vương tử và Nhị vương tử cách nhau không lớn, hồi nhỏ không ít lần phải chịu sự ức hiếp sỉ nhục và coi thường của hai người này.

Đối với Tứ vương tử, hai người này chính là hai ngọn núi lớn chắn trước mặt hắn, cao đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Ngay lúc này, Tôn Văn lại nói với hắn rằng có thể loại bỏ được hai người này, thậm chí còn có thể làm cho Liễu Hi không có cách nào xuất binh!

"Tiên sinh, mau mau nói cho cô biết!"

Tứ vương tử lo lắng siết chặt nắm đấm, trong vô thức, vui buồn của hắn đã bị Tôn Văn toàn quyền kiểm soát.

"Điện hạ ghé tai qua đây."

Tôn Văn cụp mắt, Tứ vương tử lập tức nghiêng người lắng nghe.

"Tôn tiên sinh hãy nói đi."

"Bây giờ đã kết thúc vụ thu, lương thực lần lượt được cho vào trong kho. Tính cách Nhị vương tử nóng vội, chỉ vì cái lợi trước mắt, nhưng người này không giỏi kinh doanh. Những năm gần đây, giá lương thực Bắc Cương tăng vọt, dưới trướng hắn ta nuôi rất nhiều tư binh, lương thực đã sớm chỉ vào mà không ra. Chi bằng Tứ vương tử bí mật tạo ra một bản đồ của kho lương thực ở đồn điền Sùng Châu, tiết lộ cho Nhị vương tử. Với tính khí nóng nảy của Nhị vương tử, thế nào cũng cố sống chết để giữ lấy, độc chiếm cái có lợi."

Sao lại đánh vào lương thảo?

Quân đội không có lương thảo, không bảo đảm về hậu cần, hoàn toàn dựa vào người lính tự tính toán cấp phát, cướp bóc tiền và lương thực của nhân dân, tự cung tự cấp.

Kỵ binh Bắc Cương thường xuyên quấy rối người dân Sùng Châu, vào nhà cướp của, vơ vét lương thực.

Lúc đầu, bọn họ biết Khương Bồng Cơ đang làm đồn điền ở Sùng Châu, còn muốn giở trò cũ ra. Không ngờ Khương Bồng Cơ này quá gian xảo, địa điểm mỗi năm của kho lương thực sau vụ thu đều không giống nhau. Bắc Cương đã thử đánh vào kho thóc, ngoài lần đầu tiên thắng lợi nhỏ, sau đó lính đi đánh kho thóc suýt chết đói ở Sùng Châu.

Trải qua mấy lần tổn thất, bọn họ đã biết cái gọi là hời nhưng không dễ chiếm của Khương Bồng Cơ, đánh kho thóc không thu được hiệu quả.

Hiện nay, Bắc Cương rất hiếm khi tổ chức cho kỵ binh đánh kho thóc với quy mô lớn. Nếu Nhị vương tử muốn độc chiếm lương thực vụ thu mà thần không biết quỷ không hay, chắc chắn không thể lấy danh nghĩa đánh kho thóc mà đến gần đường biên giới.

Tôn Văn tiếp tục nói: "Như vậy, thứ nhất Nhị vương tử vì không muốn để lộ bí mật ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ chủ động xin chỉ thị đóng giữ ba thành Thượng Ngu để thuận tiện hành sự. Tứ vương tử lại gài kế nhỏ, phái người cải trang thành lính của Liễu Hi giết vài tên thị vệ của hắn, Nhị vương tử sẽ tính khoản nợ này lên đầu cô ta. Có điều ngài phải nhớ, nhất định không nên để thị vệ của mình cải trang, tốt nhất là để người của Đại vương tử làm chuyện này. Cho dù việc bị bại lộ, bên kia cũng sẽ chỉ điều tra ra là Đại vương tử nhúng tay vào, cố ý châm ngòi lên cuộc chiến giữa Nhị vương tử và Liễu Hi."

Tứ vương tử vừa nghe vừa gật đầu.

Tôn Văn lại nói: "Tính cách Liễu Hi dễ nóng nảy, Nhị vương tử lại là người tính khí bảo thủ cố chấp, hai người này nếu đối mặt không thể không đánh nhau. Dù Nhị vương tử có nhiều tư binh thì hắn có thể chống cự Liễu Hi được bao lâu? Ba thành quận Thượng Ngu nhiều năm rồi chưa từng được sửa chữa, căn bản không chống lại nổi binh lính mạnh của Liễu Hi. Nếu Nhị vương tử chết trận thì thôi, nếu như không... Vừa hao tổn những tư binh mà hắn dày công nuôi dưỡng, vừa để cho đại vương nhìn thấy số lượng tư binh của hắn, thấy rõ dã tâm của hắn. Còn Đại vương tử đã dồn hết tâm sức khiêu khích khiến hai phe gây chiến, cũng sẽ chẳng thu được kết quả tốt đẹp gì."

Tứ vương tử vừa lắng nghe, trong lòng vừa khiếp sợ, cùng lúc lại xuất hiện sự hưng phấn không thể khống chế. Rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần.

"Vậy còn Liễu Hi?"

Tôn Văn cười đáp: "Ba thành Thượng Ngu đã như đống đổ nát, Liễu Hi chiếm lĩnh rồi còn phải khắc phục hậu quả, không phải vừa hay làm phân tán tinh lực của cô ta sao? Trong vòng một hai năm, cô ta lấy đâu ra tinh lực khai chiến lần nữa?"

Mắt Tứ vương tử sáng lên. Phải đó, chỉ cần trì hoãn một hai năm, tình thế ở Bắc Cương sẽ thay đổi rất tốt.

"Tiên sinh quả thật cao siêu!"

Tôn Văn bật cười ha hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro