Chương 1007 - Gửi Gắm Một Đời* (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Đại Mông  - Asssyriannn
Beta : Sa Nhi - Shadowysady
========================

"Nếu Tống tiểu thư có chuyện gì, mọi người đều không gánh nổi hậu quả đâu."

Tiếng gào thét nổ tung bên tai Sơ Tranh.

Ý thức cô vẫn còn mờ mịt, mơ hồ trông thấy ánh đèn không ngừng dao động trước mắt.

Mùi thuốc khử trùng quanh quẩn.

Cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, cô hôn mê bất tỉnh.

-

Nguyên chủ họ Tống.

Vợ chồng Tống thị là tay trắng làm nên sự nghiệp.

Tống gia có một đôi nữ nhi sinh đôi, một người được nuôi dưỡng bên cạnh cha mẹ, còn một người sống với bà ngoại ở nông thôn.

Nguyên chủ chính là người sống ở nông thôn kia.

Năm đó vợ chồng Tống thị lập nghiệp, không có tinh lực chiếu cố cho cả hai nữ nhi, nên đành phải đưa một đứa về chỗ bà ngoại nuôi.

Ai biết một lần đưa này chính là cả chục năm.

Cho đến khi bà ngoại qua đời, vợ chồng Tống thị dường như mới nhớ tới mình còn một đứa con gái như vậy. Lúc này, nguyên chủ mới được đưa về Tống gia.

Từ nhỏ đã sống ở nông thôn với bà ngoại, đột nhiên tiến vào hào môn, không cần nghĩ cũng biết, nguyên chủ không thích ứng được.

Chưa nói đến Tống gia còn một nữ nhi nữa được vợ chồng Tống thị nuôi bên người, thiên kim tiểu thư - Tống Yên Nhiên.

Nguyên chủ cho là mình trở lại bên cạnh cha mẹ ruột, sẽ có cuộc sống thoải mái.

Nhưng nguyên chủ nghĩ sai rồi. Cô không quen với cuộc sống hào môn, mà cha mẹ lại chỉ quan tâm tới Tống Yên Nhiên có thân thể không tốt.

Nguyên chủ trong nhà này như một người ngoài xa lạ, nhìn một nhà ba người hạnh phúc sinh hoạt cùng nhau.

Nguyên chủ cố gắng nghĩ cách hòa nhập vào cuộc sống của họ, kết quả lại phát hiện mỗi lần đều là phí công.

Ban đầu, nguyên chủ chỉ cho là mình làm không tốt, về sau mới phát hiện, tất cả là do Tống Yên Nhiên làm.

Nguyên chủ không phải người suy nghĩ vòng vo phức tạp, liền nói ngay với vợ chồng Tống gia.

Kết quả tất nhiên là nguyên chủ bị mắng một trận, nói cô đã không chăm sóc cho em gái, lại còn đổ oan cho nó.

Nguyên chủ căn bản đấu không lại Tống Yên Nhiên, tự ti và ủy khuất, khiến cho nguyên chủ dần mắc bệnh trầm cảm.

Ngay thời điểm này, Tống gia xuất hiện nguy cơ. Tống Yên Nhiên chọc phải một người không nên chọc, đối phương yêu cầu dùng Tống Yên Nhiên đổi lại bình an cho Tống gia.

Vì bảo trụ Tống gia, cha mẹ Tống đẩy nguyên chủ có dáng dấp Tống Yên Nhiên ra đỡ đạn.

Giống như một kiện hàng hóa đưa cho vị đại nhân vật kia.

Cô bị giam trong một căn biệt thự trống rỗng, mỗi ngày chỉ nhìn thấy một người quản gia và một người hầu.

Nguyên chủ vốn có bệnh trầm cảm, đã nhiều lần tự sát song chưa thành công.

Dường như để làm giảm bớt căn bệnh của cô, người kia đột nhiên cho phép cô ra ngoài, nhưng lại vẫn mặc kệ cô ở bên ngoài gặp phải cái gì.

Dù bị người nhục nhã hay bị người khi dễ, hắn cũng sẽ không hỏi đến.

Nguyên chủ cuối cùng vẫn là chết vì tự sát.

Tuyến thời gian bây giờ là lúc nguyên chủ đã bị đưa cho vị đại nhân vật kia, vừa tự sát lần thứ hai.

Quản gia kịp thời phát hiện, đưa vào bệnh viện.

Sơ Tranh lúc này nằm trên giường bệnh phòng VIP.

Đứng đối diện là một nam nhân trung tuổi, mặc tuxedo, thắt nơ, một tay thả trước người, một tay chắp sau lưng, như một chấp sự trong cung đình thời xưa.

Đây là quản gia biệt thự —— Bạch thúc.

"Tống tiểu thư." Bạch thúc thấy Sơ Tranh tỉnh lại, ngữ khí ôn hòa gọi một tiếng, mặt cười cười: "Ngài thấy thế nào."

Dùng kính ngữ.

Nếu như không phải Sơ Tranh có ký ức, biết mình bình thường đều bị nhốt, cô sẽ cảm thấy mình đúng là tiểu thư nhà hắn.

"Có chỗ nào khó chịu, Tống tiểu thư có thể nói với tôi."

Sơ Tranh không nói lời nào, trong lòng suy nghĩ lát nữa làm thế nào chạy được.

Bạch thúc dường như đã quen với việc cô không nói lời nào, gọi bác sĩ tới.

Sơ Tranh mặt không đổi nhìn đám người này giày vò.

Bác sĩ nói với Bạch thúc mấy câu. Khi các bác sĩ rời đi, Bạch thúc vẫn cười tủm tỉm: "Tống tiểu thư, bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại. Lần sau Tống tiểu thư không nên thiếu cẩn thận như vậy, làm thân thể bị thương quả thực không tốt lắm."

Bạch thúc nhìn túi truyền dịch của Sơ Tranh, thấy đã sắp xong, nói: "Tôi đi xử lý thủ tục xuất viện cho Tống tiểu thư, Tống tiểu thư nghỉ ngơi thêm  một lát đi."

Đây là bệnh viện cũng không cho cô ở.

Thật vô nhân tính mà!

Bà đây vừa tự sát đấy! !

Bạch thúc cười cười với Sơ Tranh, lui ra khỏi phòng.

Sơ Tranh lập tức đứng dậy rút kim trên mu bàn tay, đi ra cửa.

Nói nhảm, hiện giờ không chạy đi thì còn chờ gì nữa!

Nguyên chủ là bị một tên biến thái cầm tù đó!

【 Nhiệm vụ ẩn: Thu hoạch thẻ người tốt của Dư Tẫn, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. Nhắc nhở: Mời chị gái nhỏ đi theo quản gia trở về. 】

Tay Sơ Tranh vừa đặt trên nắm đấm cửa, tiếng Vương Bát Đản kịp thời vang lên.

Sơ Tranh hít sâu một hơi, thu tay lại: "Vương bát đản, mi rốt cuộc là hệ thống phá sản hay là hệ thống yêu đương?"

【 Chị gái nhỏ, phá sản với yêu đương cả hai đều được nha! 】 Giọng Vương Bát Đản vui sướng.

Ta có ngu mới tin mi.

Sơ Tranh nhìn ra ngoài cửa, phát hiện có vệ sĩ đứng ở bên ngoài.

Vừa rồi mà cô ra ngoài là đã bị túm rồi.

Sơ Tranh quay lại giường bệnh, cầm kim cắm lại như cũ.

【. . . 】

Chị gái nhỏ còn biết nhiều thứ vậy.

Trước khi Bạch thúc trở về, Sơ Tranh đã lục tìm trong trí nhớ nguyên chủ thông tin về Dư Tẫn.

Thế nhưng lại phát hiện cô cũng chưa từng nghe qua cái tên này.

Nhưng mà. . .

Bạch thúc gọi vị đại nhân giam giữ nguyên chủ kia là Dư tiên sinh.

Nguyên chủ căn bản chưa từng thấy người đó.

Đến khi chết cũng chưa từng nhìn thấy.

"Ta có thể báo cảnh sát không?"

【 Chị gái nhỏ, nếu chị không ngại thì em cũng không để ý đâu. 】 Vương Bát đản nói: 【 Có cần em gọi giúp không? 】

Sơ Tranh: ". . ."

Được rồi, nhỡ đâu Dư tiên sinh kia đúng là thẻ người tốt thì sao?

Bổn cô nương lại phải đi cứu người.

Không có lời.

Thẻ người tốt thẻ người tốt.

Bình tĩnh bình tĩnh.

Ngày hôm nay cũng phải cố gắng làm người tốt.

-

Bạch thúc trở về hơi chậm, nhưng sau khi giọt thuốc cuối cùng nhỏ xuống, Bạch thúc liền đẩy cửa phòng bệnh, y tá đi theo phía sau.

Không đợi Bạch thúc lên tiếng, y tá lưu loát rút kim ra cho Sơ Tranh.

Bảo tiêu bên ngoài đẩy xe lăn tiến vào.

Sơ Tranh cũng không cảm thấy khó chịu lắm, nhưng nếu không cần tự đi thì cũng tốt thôi, Sơ Tranh rất lưu loát ngồi lên xe lăn.

Bạch thúc thấy Sơ Tranh bình tĩnh không khóc không nháo như vậy cũng không khỏi thấy ngạc nhiên.

Bạch thúc tự mình đẩy Sơ Tranh, từ bệnh viện xuống tầng hầm, sau đó lên xe.

Bạch thúc đem xe lăn bỏ vào cốp sau.

Ong ong. . .

Bạch thúc nhìn Sơ Tranh đã lên xe một chút, bước qua bên cạnh, nhận điện thoại.

"Tiên sinh." Cho dù người kia không có ở đây, tư thế Bạch thúc vẫn thập phần cung kính: "Tôi đã làm thủ tục xuất viện cho Tống tiểu thư, đang chuẩn bị đưa Tống tiểu thư trở về."

Đầu bên kia không biết nói gì, Bạch thúc đáp ứng.

"Tiên sinh. . ." Bạch thúc gọi người bên kia chuẩn bị tắt điện thoại: "Tống tiểu thư dường như có chút thay đổi."

Bạch thúc đem những gì hắn quan sát được, nói lại cho người bên kia.

Ánh mắt Tống tiểu thư thay đổi.

Không còn đôi mắt luôn rụt rè sợ hãi, chỉ có bình tĩnh.

Nhưng lại không giống với một người đã chết tâm.

"Từ lúc phát hiện Tống tiểu thư tự sát đến khi đưa đến bệnh viện, tôi một khắc cũng không rời." Bạch thúc dường như đang trả lời vấn đề bên kia.

Bên kia lại nói một câu, Bạch thúc khẽ vuốt cằm: "Vâng tiên sinh, có tình hình mới tôi sẽ báo cáo lại với ngài."

Bạch thúc chờ bên kia cúp máy rồi mới cất điện thoại đi, quay trở lại xe.

========================

*Chú thích thêm về tên vị diện: 
遥寄余生 - Dao Ký Dư Sinh: Xa gửi quãng đời còn lại :) 
= Gửi gắm cả nửa đời sau.  

Vì tên khá dài nên ta cố gắng rút gọn và đặt lại tên cho đủ nghĩa. 
Mong mọi ng hiểu cho nạ :3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro