Chương 1028 - Gửi Gắm Một Đời (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa Nhi
===============
Hoa Xán tra được tư liệu liên quan đến Dư Tẫn phải tốn không ít tiền. . .

Mặc dù Sơ Tranh không đau lòng, nhưng Hoa Xán thì rất đau.

Đó cũng là tiền mà!

Không phải nước lã đâu.

Lần này tư liệu Hoa Xán đưa cho đã tường tận hơn nhiều.

Mẹ của Dư Tẫn từng là sinh viên được Dư lão gia giúp đỡ, về sau không sao lại lăn lộn với nhau, sinh hạ ra Dư Tẫn.

Tình nhân không thể vào được Dư gia, nhưng con thì có thể.

Nhưng mà con cái Dư gia đã đủ đông đảo, còn không phải cùng một mẹ sinh ra, có thể tưởng tượng được Dư Tẫn ở Dư gia trôi qua chẳng ra sao cả.

Lúc Dư Tẫn 12 tuổi, Đại thiếu gia Dư gia ngoài ý muốn rơi xuống nước bỏ mình.

Lúc ấy tất cả  mọi chứng cứ đều chĩa vào Dư Tẫn.

Mẹ của Dư Tẫn sau đó tự sát mà chết.

Trong lúc này, Dư Tẫn đã phải trải qua chuyện gì thì không biết rõ ràng lắm.

Nhưng từ chuyện này về sau, Dư Tẫn liền ra nước ngoài, sau đó chưa từng trở lại.

Ở nước ngoài Dư Tẫn có vẻ không có hứng thú với cái gì cả, cả ngày chỉ làm một thiếu niên ủ rũ.

Sau đó là giai đoạn Dư gia tranh đoạt 'hoàng vị'.

Tất cả mọi người đều cho là Dư Tẫn đã mất đi tư cách, ai ngờ khi bọn họ đang tranh giành đến ngươi chết ta sống, Dư Tẫn lại cầm được giấy phó thác của Dư lão gia,  đăng cơ dễ như trở bàn tay.

Chuyện này cũng không thể trách được, trước đó Tống gia cứ tưởng rằng gia chủ Dư gia vốn chỉ là một lão già.

Mà trước đó, Dư lão gia cũng đúng là như thế.

Lúc còn trẻ ông ta bị thương, đến lúc già đi đứng không tiện, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Sau đó càng hỉ nộ vô thường, tính tình không tốt, trong giới ai cũng biết.

Sau khi Dư Tẫn 'đăng cơ' cũng không chiêu cáo thiên hạ, tất cả mọi người còn tưởng rằng hiện tại đương gia của Dư gia vẫn là Dư lão gia kia.

Dư Tẫn cầm được giấy thông hành của Dư lão gia. . . có lẽ là nhờ ép buộc được lão.

Sau khi Dư Tẫn tiếp nhận sự vụ, đã lần lượt chỉnh lý không ít người.

Hiện tại ngoài mặt công khai của Dư gia, không còn ai dám đối nghịch với hắn nữa.

Sơ Tranh mang theo tư liệu trở về, kết quả mới không quá hai ngày đã bị Dư Tẫn nhìn thấy.

Dư Tẫn trừ lần kia hơn nửa đêm vào phòng cô, thời điểm còn lại cũng không hề vào phòng.

Ai biết hắn lại đột nhiên chạy vào, còn bới loạn lên.

Hoàn toàn không hiểu rõ thiết lập nhân vật của Dư Tẫn là thế nào.

. . . Đại khái là bị bệnh thần kinh rồi đi.

"Cô điều tra tôi?"

Dư Tẫn lật xem phần tài liệu kia, vẫn chỉ là cái dáng vẻ lười biếng, nhìn không ra có tức giận hay không.

"Ừ."

Đã bị nhìn thấy, Sơ Tranh cũng thoải mái thừa nhận.

"Sinh nhật của tôi không phải tháng 8."

"? ? ?"

Dư Tẫn nhìn cô: "Là tháng 7."

"Ồ." Phản ứng này của thẻ người tốt gì đó là lạ. . . Ta có cần chạy trước không...

Sơ Tranh cảnh giác nhìn Dư Tẫn.

Dư Tẫn chậm rãi lật tư liệu, có thể là không tìm được chỗ nào sai lầm nữa, nửa ngày sau khép tư liệu lại, không có bất kỳ ý tứ nổi giận gì, đứng dậy vươn tay về phía cô: "Tống tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh mời cô cùng ăn tối không?"

Sơ Tranh: ". . ."

Thẻ người tốt lòng dạ hiểm độc thật khó đoán.

Sơ Tranh đưa tay tới, Dư Tẫn nắm chặt, hắn đột nhiên cúi người, đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.

Môi Dư Tẫn hơi lạnh, rơi trên mu bàn tay cô, lâu sau vẫn không rời đi.

Sơ Tranh hơi chần chừ, cẩn thận hỏi: "Anh. . . Có đam mê với tay à?"

Cánh môi Dư Tẫn lập tức rời khỏi mu bàn tay cô, hắn kéo Sơ Tranh vào trong ngực, hai tay ôm lấy eo cô: "Đêm hôm đó thật sự không phải cô sao?"

Sơ Tranh: ". . ."

Việc này sao còn chưa chịu quên nữa!

Quả nhiên cô không trực tiếp xách người về là chính xác.

Đại lão chính là phải biết nhìn xa trông rộng từ trước.

Sơ Tranh trấn định hỏi lại: "Đêm hôm nào?"

Dư Tẫn cười khẽ, kéo tay Sơ Tranh đặt bên hông hắn, quần áo bị hơi vén lên, Sơ Tranh đụng phải làn da bên hông hắn.

Nóng rực.

Còn có chút vết tích không bằng phẳng.

"Nhớ lại chưa?"

"Làm sao bị thế?"  Vẻ mặt Sơ Tranh thành thật hỏi: "Lần trước bị thương à?"

". . ."

Biểu cảm của Sơ Tranh quá nghiêm túc.

Làm cho không ai có thể nhìn từ sắc mặt cô mà tìm ra bất kì chỗ dị thường nào.

Dư Tẫn kéo tay cô ra, buông quần áo xuống: "Hiện tại nghĩ không ra cũng không sao, một ngày nào đó cô sẽ nhớ ra."

Trước đó Dư Tẫn còn không chắc chắn lắm.

Nhưng bây giờ hắn đã xác định, người kia chính là cô.

Lúc ấy cô còn ra tay rất tàn nhẫn. . .

Sơ Tranh: ". . ."

Ta, ta hơi hoảng rồi đấy.

-

Khoảng thời gian này, thời gian gặp mặt của Sơ Tranh và Dư Tẫn cũng không nhiều.

Dư Tẫn bận bịu chuyện riêng của mình.

Sơ Tranh nếu không phải ở trong biệt thự đi ngủ rồi đọc sách, thì chính là ở bên ngoài phá sản.

Cho dù Dư Tẫn có ngẫu nhiên trở về, cũng cơ hồ không đụng mặt nhau.

Dư Tẫn hiện tại đã triệt để mặc kệ cô.

Vệ sĩ cũng chỉ còn lại hai người, lúc Sơ Tranh ra ngoài mặc dù đi theo, nhưng đều cách rất xa, sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của cô.

Về phần cô đã làm những gì, có bị bẩm báo cho hắn hay không, Sơ Tranh không rõ  lắm.

Nhưng cô cũng chẳng sợ.

Vương Giả sẽ giải quyết nguồn tài chính phát ra cho cô.

Ngày hôm nay Sơ Tranh mua trang sức, sáng mai mua phòng ốc, không ít người trong giới hào môn đều khắc sâu ấn tượng với cô.

Cô thật sự là đang đốt tiền thả phanh.

Tống gia sợ là sắp phá sản đến mông rồi.

Hai người dưới tình huống không can thiệp vào chuyện của nhau, cứ thế ở chung dưới cùng một mái nhà.

Hôm nay Dư Tẫn lại đột nhiên chạy tới mời cô đi ăn tối.

Sẽ không có ý đồ xấu gì đó chứ?

-

Địa điểm ăn tối là một nhà hàng xoay nổi tiếng trong thành phố này.

Khi đến người vẫn chưa nhiều, Dư Tẫn chọn một vị trí không tệ, cảnh vật tĩnh mịch xung quanh đã ngăn trở phần lớn ánh mắt.

Lúc này sắc trời vẫn chưa tối hẳn, đợi thành phố lên đèn, là có thể nhìn toàn cảnh đêm chốn thành thị.

"Đột nhiên mời tôi ăn cơm, anh có việc gì?"

"Không có việc gì thì không thể mời cô ăn cơm sao?" Dư Tẫn ngồi có hơi mất hình tượng, một tay chống cằm, ánh sáng ấm áp trong phòng ăn bao phủ tỏa xuống, dát lên hắn một vầng sáng nhàn nhạt, đẹp đến không chịu được.

Sơ Tranh nhịn.

"Không phải anh rất bận rộn sao."

Dư Tẫn: "Thời gian ăn cơm với cô vẫn có."

Sơ Tranh gật đầu: "Vậy ngày mai cùng nhau ăn cơm."

Cô là dùng câu trần thuật.

Không cho phép phản bác.

Dư Tẫn khẽ cười: "Mặc dù tôi không muốn cự tuyệt, nhưng sáng mai tôi phải đến thành phố Z họp, không thể về được."

Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn.

Vừa rồi còn nói thời gian ăn cơm với cô vẫn có cơ mà.

Hiện tại lại không có nữa?

Tiểu lừa đảo.

Sơ Tranh cũng không quan tâm, chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.

"Lúc nào anh trở về?"

"Tôi còn chưa đi cô đã bắt đầu nhớ tôi rồi sao?" Dư Tẫn nhíu mày, trong ngôn từ mang theo vài phần ái muội: "Nếu không thì cô đi cùng tôi?"

"Không đi." Biệt thự không đủ thoải mái hay sao mà bà đây phải đi giày vò, ta đần chắc!

Dư Tẫn mời Sơ Tranh đi cùng, Sơ Tranh kiên quyết không thay đổi quyết định, không đi chính là không đi.

Cuối cùng Dư Tẫn đành phải từ bỏ.

Thái độ của Sơ Tranh làm Dư Tẫn cũng không rõ ràng, rốt cuộc cô nghĩ như thế nào nữa.

Nhưng càng như vậy, càng làm tim hắn ngứa ngáy khó nhịn.

Nhưng hắn không nóng nảy, dù sao cả hai vẫn còn nhiều thời gian.

Cơm nước xong xuôi, Dư Tẫn gọi người tới tính tiền, lại phát hiện đã được thanh toán.

Dư Tẫn nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh còn chưa kịp ra tay, không biết bị ai đoạt trước.

"Ai thanh toán?"

Nhân viên phục vụ chỉ vào một hướng.

Sơ Tranh nhìn sang theo, người bên kia khẽ nâng ly rượu trong tay lên với Sơ Tranh, xem như chào hỏi.

Dư Nguy.

Nhị ca của Dư Tẫn.

Sơ Tranh bảo nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới.

Cô cũng không thèm nhìn giá cả, chọn một đống món số lượng lớn: "Đưa qua cho bọn họ."

"Cô còn muốn mời hắn?" Dư Tẫn nhíu mày.

"Có qua có lại." Tiền này nhất định phải tiêu ra!

Sơ Tranh chờ bên kia vừa bắt đầu mang thức ăn lên, lúc này mới đứng dậy, tiệnt ay lấy theo một ly rượu, Dư Tẫn muốn đứng dậy, Sơ Tranh lại ấn hắn về: "Chờ ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro