Chương 1061 - Tinh Tế Chỉ Nam (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa Nhi
===========
"Chính... chính là hôm qua đấy, không phải tôi đã đến tìm cậu rồi sao?" Thiếu gia lêu lổng tức giận nói: "Má nó cậu đừng có chơi xấu! Cậu đồng ý với tôi rồi đấy!!"

Tư thế kia rất có dáng vẻ của oán phụ.

"Không nhớ." Người đàn ông nhíu mày, không nhịn được quét mắt nhìn Tiểu Cửu và Sơ Tranh một vòng, giọng điệu bất thiện: "Mà sao tôi lại đi đồng ý với yêu cầu vớ vẩn này của cậu được."

Thiếu gia ăn chơi lêu lổng bắt đầu khóc lóc om sòm: "Cậu có cậu có cậu có cậu có cậu có! !"

Người đàn ông: ". . ."

Dưới sự nhắc nhở 'khóc lóc om sòm' của vị thiếu gia ‘cực phẩm’ này, Cảnh Lan bị ép nhớ lại.

Đêm qua, Ân nhị thiếu đột nhiên xông vào nhà hắn, thừa dịp hắn uống say, rồi còn lải nhải gì đó với hắn.

Hắn chê phiền, nhưng hình như đúng là đã đáp ứng chuyện gì rồi. . .

Nhưng mà hắn không ngờ tên Ân nhị thiếu này lại hố hắn như thế!

Cảnh Lan bạo lực giật quần áo đang đắp trên người ra, nhảy xuống khỏi cái bục, một cước đạp lăn máy móc trên mặt đất.

Hắn quét mắt nhìn gian phòng lộn xộn một lần, thô bạo giẫm lên đồ vật trên mặt đất đi đến phía đối diện, tìm kiếm trên cái bàn bên kia một hồi.

Cuối cùng lấy ra mấy tờ giấy ném sang Tiểu Cửu.

"Làm xong cái này đi."

Hắn nói xong câu đó rồi lại nhảy lên bục, đắp quần áo lên đầu, không có động tĩnh gì nữa.

Tiểu Cửu đưa tờ giấy cho Sơ Tranh, phía trên toàn là đề bài chằng chịt —— loại mà hoàn toàn xem không hiểu ấy.

Sơ Tranh bảo Vương bát đản cho đáp án.

Vương bát đản không quá tình nguyện, còn giáo dục cô gian lận là không tốt.

Sơ Tranh bỏ gánh không làm: "Vậy tự mi đi mà cứu vớt hắn!"

【. . .】

Vương bát đản lại nhanh nhẹn cho đáp án.

Sơ Tranh chiếu theo đáp án chép xong, Tiểu Cửu đần cả mặt nhìn tốc độ điền đáp án của Sơ Tranh: "Cô chủ, cô biết sao?"

"Không biết."

"Vậy cô. . . Điền cái gì thế?"

"Điền loạn."

". . ."

Sơ Tranh điền xong lại đưa cho Tiểu Cửu bảo chép.

Tiểu Cửu: ". . ."

Không phải cô điền loạn sao!

Tiểu Cửu không dám nói, chỉ có thể chép xong toàn bộ bài, sau đó đi lên gọi Cảnh Lan.

Cảnh Lan kéo quần áo xuống, từ trong ra ngoài, từ ngón chân đến cọng tóc đều lộ ra vẻ rất không kiên nhẫn, loại cảm giác như tùy thời muốn đánh chết người không bằng.

Tiểu Cửu đã làm tốt công tác chuẩn bị, chờ hắn vừa có động tác đánh người sẽ chạy ngay, kết quả hắn chỉ nhận lấy tờ đáp án rồi tiện tay ném sang bên cạnh, rút ra hai phần tư liệu, bảo bọn họ tự điền.

Sau khi điền xong, không biết lại mò từ đâu ra mấy con dấu, bộp bộp đóng lên.

"Cầm cái này đi nhập học, đừng hỏi tôi nơi xử lý thủ tục nhập học ở đâu, tôi không biết, bây giờ các cô có thể biến ra ngoài."

Sơ Tranh: ". . ." Thế này, thế này liền xong rồi? Vậy ta chép lâu như thế vì cái củ cải gì?

-

Sau khi Sơ Tranh và Tiểu Cửu rời đi, cửa kim loại còn chưa đóng lại hoàn toàn, đột nhiên có một người xông vào, cửa kim loại 'bộp' một tiếng đóng lại, kẹp lấy góc áo người kia.

Giáo sư Ngụy kéo lấy góc áo kia, nửa ngày cũng không kéo ra được.

Giáo sư Ngụy kéo quần áo, hồi lâu sau mới lôi được quần áo ra ngoài.

"Cảnh Lan, chỗ này của anh sắp thành bãi rác rồi đấy, cũng không biết dọn dẹp  chút đi à." Giáo sư Ngụy không biết đặt chân vào đâu nữa, dứt khoát đứng ở cửa ra vào gọi với vào bên trong: "Vừa rồi có phải có người tên Sơ Tranh tới tìm anh không thế?"

"Không biết."

Thanh âm rất mất kiên nhẫn từ xa xa truyền tới.

"Ngay vừa nãy thôi, có hai cô gái đến tìm anh phải không!"

"Chắc thế."

". . ."

Có thì có! Không có thì không có! Chắc thế là cái quỷ gì?

Còn có, lúc này mới trôi qua được bao lâu mà anh đã lú mề ‘chắc thế’ rồi là sao!

Giáo sư Ngụy lại gào lên: "Người đâu rồi?"

Cảnh Lan: "Không biết."

Giáo sư Ngụy sắp đau cả dạ dày: "Bọn họ tới tìm anh làm gì?"

Cảnh Lan: "Không biết."

Giáo sư Ngụy: ". . ."

Giáo sư Ngụy ôm trán, dứt khoát tiến vào bên trong, gạt đống đồ vật để ngổn ngang trên bàn ra, ấn mở camera giám sát.

Lại nhìn thấy cái thủ pháp đóng dấu như muốn ăn tươi nuốt sống kia của Cảnh Lan, giáo sư Ngụy cảm thấy trái tim mình đều đau lắm rồi.

"Anh . . anh đóng dấu cho họ rồi?"

Cảnh Lan nằm ở bên kia: "À, đúng thế."

". . ."

Đúng cái tiên sư bố nhà anh!

Giáo sư Ngụy tự mở cửa, hấp tấp lao ra khỏi phòng, hi vọng có thể ngăn cản bọn họ trước khi bọn họ kịp nhập học.

Cửa kim loại chậm rãi khép lại.

Người đàn ông nằm trên đài kim loại khẽ cử động, hắn lấy đề thi vừa rồi tiện tay ném ở bên cạnh mở ra.

Lúc đầu chỉ là tùy ý lật xem, một giây sau lại cẩn thận nhìn lại.

Hắn cũng lỡ cho bọn họ cả đáp án luôn sao?

-

Khi giáo sư Ngụy chạy đến văn phòng xử lý thủ tục nhập học, giáo viên phụ trách vừa lúc ghi xong học tịch, chỉ còn nhấn ‘Xác nhận’ nữa là xong.

"Đừng. . ."

Chữ 'mà' của giáo sư Ngụy còn chưa nói xong, tay giáo viên kia lỡ run một cái, click trúng ‘Xác nhận’.

Giáo sư Ngụy: ". . ."

Sơ Tranh và Tiểu Cửu đồng thời quay đầu lại nhìn người vào, giáo viên kia chẳng hiểu gì cả hỏi lại: "Giáo sư Ngụy, vừa rồi thầy gọi gì thế?"

Lục phủ ngũ tạng của giáo sư Ngụy đều đang đau quá đau.

Anh ta hít sâu một hơi đi vào bên trong: "Xin hỏi trong hai người, vị nào là Sơ Tranh?"

Tiểu Cửu lui lại một bước, giáo sư Ngụy lập tức đem ánh mắt đặt trên người Sơ Tranh, có chút đau lòng nhức óc: "Bạn học, không phải hiệu trưởng đã viết thư đề cử cho em sao? Vì sao em không lấy ra!!"

Sơ Tranh hỏi lại một vấn đề làm giáo sư Ngụy càng đau lòng hơn: "Hiệu trưởng là ai?"

Giáo sư Ngụy bỗng thấy muốn suy sụp quá: "Trần Quân Đình đó, không phải ông ấy đã viết thư đề cử cho em sao?"

Sơ Tranh: ". . ."

Không phải phường lừa đảo à.

"Nhưng mà. . . Ngày đó bảo vệ đâu có cho chúng tôi và." Tiểu Cửu yếu ớt giơ tay phát biể: "Tôi cũng đã nói cái tên Trần Quân Đình này ra rồi đấy thôi."

Giáo sư Ngụy: ". . ."

Cái này nồi. . . Không biết để ai cõng nữa.

Bảo vệ cũng chỉ làm đúng chức trách của mình.

Chỉ là bảo vệ lại không hỏi rõ ràng, nhưng điều này cũng không thể chỉ trách hắn.

Dù sao, lúc bình thường cũng không phải là chưa có ai từng đến với ý đồ lừa đảo để được qua cửa cả.

Anh ta xoa mi tâm, hỏi lại giáo viên ghi chép hồ sơ kia: "Còn có biện pháp lấy học tịch ra không?"

Giáo viên kia đần cả mặt: "Đã gửi lên rồi, ít nhất cũng phải một năm mới có thể chuyển hoặc rút học tịch được. . ."

Học tịch của học viện Đế Quốc đều có một năm bị đóng băng.

Cũng không biết là ai thiết lập ra cái quy tắc này nữa.

Đã ghi vào rồi thì không có cách nào sửa lại được.

Giáo sư Ngụy muốn khóc đến nơi: "Mà sao các em tìm được Cảnh Lan?"

Sơ Tranh không trả lời mà hỏi lại: "Có vấn đề gì?"

Giáo sư Ngụy: "Cái hắn dạy cho các em chính là hệ lịch sử học về sinh vật cổ, em biết đó là cái gì không? Toàn hệ cũng chỉ có một mình hắn!!"

Bởi vì nguyên do này mà hệ lịch sử sinh vật cổ có tiêu chuẩn chiêu mộ học sinh rất đặc biệt.

Chỉ cần có thể thông qua đề thi của hệ về sinh vật cổ là có thể vào, không cần khảo hạch thể năng, cận chiến ...v….v...

Nhưng mà ——

Cho dù điều kiện đã cởi mở như vậy, cũng chẳng có ai muốn đi học. 

Thứ đồ chơi kia có học cũng vô dụng a!!

Sau khi rời khỏi đây còn căn bản không thể tìm được công việc thích hợp, cũng không thể kiến công lập nghiệp lừng lẫy, ai lại muốn học thứ dở hơi này chứ.

Không chỉ là học viện Đế Quốc, ở các học viện khác, cái hệ này có được một người theo học cũng đã là kỳ tích.

Sơ Tranh phản ứng rất thản nhiên: "Ồ."

Giáo sư Ngụy thấy phản ứng này của Sơ Tranh, nhất thời cũng không biết nên nói  gì cho phải nữa.

Nhưng mà chuyện đã thành ra như vậy, giáo sư Ngụy cũng chỉ có thể chấp nhận.

"Nếu không, các em lại cùng tôi đi khảo hạch thử một lần? Nếu có thể thông qua khảo hạch, chờ sang năm, tôi có thể xử lý chuyện chuyển hệ cho các em."

"Không cần." Sơ Tranh không chút lưu tình cự tuyệt.

Mặc dù cô là đến đi học, nhưng cô cũng không phải thật sự đến học đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro