Chương 1076 - Tinh Tế Chỉ Nam (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa Nhi
===========
"Người này. . . Người này. . ." Văn lão phu nhân đứng bật dậy chỉ vào ảnh chụp, ngón tay đều đã run lẩy bẩy.

Văn Thanh nói: "Bà nội, bà xem, bà cũng thấy cô ấy rất giống chú Út phải không?"

Trong nhà có rất nhiều ảnh của chú Út, hắn cũng là nhìn những tấm ảnh đó lớn lên.

Cho nên khi trông vừa thấy Sơ Tranh, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy hai người giống nhau y hệt, đặt chung một chỗ, có lẽ cũng không ai hoài nghi hai người không phải là cha con.

Văn lão phu nhân kích động nắm lấy Văn Thanh hỏi dồn dập: "Cô ấy. . . Cô ấy là ai vậy? Ở đâu? Sao cháu không đưa người về?"

Văn lão phu nhân hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Văn Thanh cũng không biết nên trả lời thế nào nữa.

Hắn còn chưa tiếp xúc được nhiều với Sơ Tranh.

Nhưng hắn cảm thấy cô gái kia rất có chủ kiến, ra tay cũng hào phóng không hề thiếu tiền, khả năng cũng không cần cái thân phận Văn gia này làm gì.

Người như vậy, hắn cũng không thể tùy tiện vừa đi lên lôi kéo người ta nói: Tôi cảm thấy dung mạo cô rất giống em gái đã thất lạc nhiều năm của mình. Cô đi làm giám định gien với tôi nhé.

Văn Thanh lần lượt trả lời từng vấn đề một.

"Học viện Đế Quốc sao. . ." Văn lão phu nhân nói: "Vậy cháu gọi cô ấy tới để bà gặp được không."

"Bà nội, bà đừng sốt ruột. Người dưới kia là làm sao mà bà tìm được vậy?"

Đúng.

Còn có một người đang ở dưới nhà.

thân phận chip trên người cô ta là thế nào?

Đó đúng là con chip mà con trai của bà đã xin năm đó.

Con trai của bà sẽ không hồ đồ đến mức làm mất một vật quan trọng như vậy chứ?!

Hơn nữa. . .

Văn lão phu nhân nghĩ kỹ càng một chút, cũng ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp.

Lúc ấy cô gái kia hình như đã cố ý đứng ở đó chờ bà đến.

Liên tiếp mấy lần đều gặp. . .

Có một số việc nếu không nghĩ lại thì sẽ cảm thấy không có vấn đề gì.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ lại đã phát hiện, chỗ nào cũng có vấn đề.

Văn lão phu nhân cũng không biết thân phận của Tạ Uyển Uyển thế nào, chỉ là trùng hợp gặp nhau mấy lần, cô gái kia còn giúp đỡ bà một lần.

Tạ Uyển Uyển lại rất biết ăn nói khiến bà rất thích.

Lão phu nhân lại nghĩ tới đứa cháu gái nhỏ đã mất tích nhiều năm của mình cũng trạc tuổi cô ta, không khỏi càng thêm thích.

Về sau. . .

Về sau lúc nói chuyện phiếm, khi cô ta được xem một tấm ảnh của bà, lại chủ động nhắc tới, ông nội cô ta cũng có một tấm hình như thế.

Văn lão phu nhân cũng không nhận được thông báo của thân phận chip, nhưng vì Tạ Uyển Uyển đã nhắc đến việc này, bà liền mang người trở về.

Thân phận chip có rất nhiều chức năng, chức năng ‘định vị” là một trong số đó.

Quy định bình thường sẽ không cho phép mở chức năng này ra, vì pháp luật Tinh tế muốn đảm bảo quyền riêng tư của công dân ở mức cao nhất.

Bởi vì Văn gia  cần phải tìm người nên đã xin phép nhiều lần, đủ loại tư liệu đều đã nộp lên một đống, còn nhờ vả quan hệ, cuối cùng mới được phép mở chức năng này.

Người được mở chức năng cũng chỉ có hai người, cha của Văn Thanh và Văn Thanh.

Hai người này thường xuyên chạy ở bên ngoài,biết đâu một ngày nào đó sẽ gặp được thì sao.

Giờ lại vừa vặn khi cha Văn Thanh đang ở nhà, ngay khi cô gái kia bước vào cửa, cha Văn Thanh liền nhận được thông báo.

Chính vì vậy mới xảy ra chuyện như bây giờ. . .

Bọn họ cũng chỉ vừa xác nhận qua thân phận chip, còn chưa kịp đi làm giám định gien.

Đương nhiên, nếu không phải Văn Thanh trở về kịp thời, Văn lão phu nhân khả năng cũng sẽ vui mừng quá mà quên mất.

-

Dưới lầu, Tạ Uyển Uyển đang rất sốt ruột, đứng ngồi không yên.

Mẹ Văn Thanh ở bên cạnh an ủi,  Tạ Uyển Uyển mới miễn cưỡng cười lên một cái, biểu thị mình không có việc gì.

Văn Thanh cùng Văn lão phu nhân nửa tiếng sau mới đi xuống, vẫn chỉ thấy lão phu nhân cười ha hả, không nhìn ra điều gì khác thường.

Văn Thanh mặt mũi nặng nề, giống như vừa đàm phán thất bại với Văn lão phu nhân.

Nhưng hắn cũng không có biểu lộ gì: "Cha, mẹ, con còn chút việc, hôm nay không ăn cơm cùng mọi người được rồi."

"Ai, Thanh nhi, có chuyện gì vậy?"

"Không sao, không sao." Văn lão phu nhân khoát khoát tay: "Đứa nhỏ này cứ nghi thần nghi quỷ, ta đã giáo huấn hắn rồi."

Văn lão phu nhân kéo tay Tạ Uyển Uyển: "Cháu ngoan, Văn Thanh vốn xấu tính, cháu đừng để ý tới nó, về sau cháu cứ coi đây như nhà mình."

Tạ Uyển Uyển thấy thái độ Văn lão phu nhân đối với mình vẫn không thay đổi, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta liếc nhìn sang Văn Thanh, đáy lòng vẫn ẩn ẩn lo sợ bất an.

Văn Thanh không nhìn cô, dường như không tiếp tục ở đây được nữa, xoay người rời đi.

Cha Văn và mẹ Văn nhìn nhau, cha Văn liền đứng dậy đuổi theo.

"Văn Thanh, đã xảy ra chuyện gì?"

Văn Thanh dường như chỉ đang chờ cha Văn đuổi theo: "Cha, cha mang người trong kia đi làm giám định gien đi."

Chuyện này vẫn là thận trọng một chút thì tốt hơn.

Tuy rằng hắn có khuynh hướng nghiêng về phía người hắn nhìn thấy hơn, nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp vạn nhất.

Dù sao trên thế giới này, chuyện người giống người cũng không phải không có.

Văn Thanh suy nghĩ một chút: "Nên âm thầm làm, đừng để cô ta phát hiện ra."

Nếu nữ sinh này thật sự giả mạo, vậy mục đích của cô ta là gì?

Văn gia cây to đón gió, nếu chưa biết rõ ràng, bọn họ cũng không thể cứ như vậy đuổi người đi được, cần thận trọng một chút.

Cha Văn nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?"

"Có vài vấn đề, cha cứ đi làm trước đi, xong rồi con sẽ nói cụ thể."

Cha Văn ngược lại rất tin tưởng con mình, vỗ vỗ bả vai hắn: "Ừ, để cha sai người làm."

-

Tạ Uyển Uyển cứ như vậy ở lại Văn gia.

Văn lão phu nhân đối xử với cô ta  rất tốt, luôn cười nói vui vẻ, thế nhưng cô đã ở lâu như vậy, Văn lão phu nhân cũng chưa hề nói muốn giới thiệu cô với người khác, càng không nhắc đến việc đổi tên cho cô. 

Tạ Uyển Uyển cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ quái.

Thế nhưng lại không nói được là chỗ nào.

Dù sao từ trên xuống dưới  Văn gia đều đối xử với cô ta rất tốt, không có lời gì để phàn nàn được.

"Uyển Uyển."

Mẹ Văn gõ cửa phòng Tạ Uyển Uyển.

"Bác gái." Tạ Uyển Uyển ngoan ngoãn đáp lại.

Mẹ Văn cười nói: "Bà nội muốn đi hội triển lãm cơ giáp chơi, bác thấy con không có việc gì nên nghĩ chắc con cũng muốn đi, con có hứng thú không? Bác nghe nói tinh thần lực của con là A+, thật giỏi giống cha con."

Văn gia đã lấy được tư liệu về Tạ Uyển Uyển.

Cái vụ tinh thần lực A+ này có thể nói là rất đáng tự hào.

Nhưng mẹ Văn vẫn cảm thấy thái độ của lão phu nhân hơi kỳ lạ, vui vẻ thì vẫn vui vẻ, nhưng sự vui vẻ này dường như vẫn có điều gì xa cách.

Rõ ràng trước đây người muốn tìm cháu gái nhất là bà.

Bây giờ tìm được rồi lại phản ứng kỳ cục…..

Tâm tư người già thật khó đoán.

Tạ Uyển Uyển đỏ mặt lẩm bẩm: "Bác gái đừng nói như vậy, con ngượng quá….."

"Chuyện này có gì đâu, đây là tài năng của con mà." Mẹ Văn cười nói: "Con chuẩn bị đi, chúng ta lập tức sẽ xuất phát, được chứ?"

"A….. Vâng."

"Vậy con thay quần áo nhanh nhé."

Văn lão phu nhân trông thấy Tạ Uyển Uyển xuống thì nhíu mày: "Con bảo nó rồi?"

Trong nháy mắt, mẹ Văn bỗng cảm thấy Văn lão phu nhân vô cùng không vui: "Mẹ, mẹ không muốn Uyển Uyển đi cùng sao?"

"Không sao." Trên mặt Văn lão phu nhân lại là nụ cười hiền lành, vẫy tay gọi Tạ Uyển Uyển lại đây.

Hạ Diệp cũng đã mời Tạ Uyển Uyển tham gia hội triển lãm cơ giáp.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là cô ta nên đi cùng Văn lão phu nhân thì tốt hơn.

Hội triển lãm cơ giáp rất rộng, đến cửa vào cũng có tới mấy cổng.

Văn lão phu nhân đi cửa VIP, nối thẳng vào tận trong cùng.

Tạ Uyển Uyển nhìn ngó cơ giáp khắp bốn phía, cô là người có tinh thần lực, về sau tất nhiên cũng muốn có cơ giáp của riêng mình.

"Mẹ, về sau Uyển Uyển cũng cần có cơ giáp, hay là cứ mua trước cho Uyển Uyển một cái?" Mẹ Văn kéo Văn lão phu nhân, thuận miệng nói một câu.

Tim Tạ Uyển Uyển bỗng đập thình thịch lỡ mất một nhịp.

Một bộ cơ giáp, đối với người bình thường mà nói đã không thể mua nổi.

Nếu bọn họ muốn có cơ giáp, chỉ có thể gia nhập quân đội.

Mà những cơ giáp kia cũng còn không phải của mình. . .

Văn lão phu nhân cười cười, ý vị không rõ nói: "Cứ đi xem đi."

Tạ Uyển Uyển chỉ lo vui sướng mà không chú ý tới lời Văn lão phu nhân, bà chỉ nói là đi xem, chứ không có nói là ‘đi mua’.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro