Chương 1107 - Trượng Kiếm Thiên Nhai (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa Nhi
==========
Tứ chi của gã không ngừng co rụt vào trong, giống như có người đang dùng dây thừng trói gã.

Bóng trắng khẽ giãy giụa, lại không nghĩ tới cả người đều ngã nhào xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, bóng trắng đã bị bó thành một đống, thẳng tắp đổ vật xuống đất.

Kéttt ——

Cửa sổ bị người đẩy ra.

Có người nhìn từ cửa sổ vào bên trong, vừa vặn đối đầu với ánh mắt của bóng trắng.

Bóng trắng: "........"

Bóng trắng giãy giụa kịch liệt, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Không biết thứ trói gã là gì mà càng giãy lại càng thít chặt lại.

Mà người ngoài cửa sổ, đang bám lấy mép cửa nhảy vào.

Bóng trắng lập tức cứng đờ.

"Ngươi chạy nhanh đấy."

Sơ Tranh đá bóng trắng một cước, bóng trắng đau đến thở hốc ra: "Ngươi... Ngươi là ai!! Đuổi theo ta làm gì!!"

Bóng trắng không biết Sơ Tranh làm sao có thể đuổi kịp gã.

Cũng không biết cô đã nhìn thấy những gì, nhưng gã cũng không thể chủ động thú tội nên chỉ có thể nói như vậy.

Sơ Tranh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào bóng trắng, đây là một gương mặt rất bình thường, chỉ là cái thân bạch y kia cũng cmn quá rêu rao, làm Sơ Tranh cảm thấy hơi khó ở.

Chỉ có thẻ người tốt mặc đồ trắng mới đẹp.

Sơ Tranh tùy tiện tìm thứ gì đó trong phòng bịt miệng gã lại, kéo lấy người ném ra ngoài cửa sổ.

Bóng trắng rơi phịch xuống đất, mắt nổi cả đom đóm, chờ gã trở lại bình thường, người đã về trong Dương phủ.

Mùi máu tanh đập thẳng vào mặt, làm bóng trắng thiếu chút nữa nôn cả ra —— Sơ Tranh kéo gã tới váng cả đầu.

Trong Dương phủ không có lấy một người còn sống, bao gồm cả đôi phu thê mới cưới kia.

Dương Lập ngã ở cửa ra vào, năm ngón tay cong lên, tựa hồ muốn bò ra ngoài cửa, nhưng đáng tiếc mới chưa bò được bao xa đã tắt thở, đôi mắt trợn trừng mở lớn, chết không nhắm mắt.

"Ngươi ra tay cũng ác độc lắm." Sơ Tranh vỗ bả vai bóng trắng, cũng không biết là đang khen hay là châm chọc gã nữa.

"Ô ô ô!!"

Bóng trắng kháng nghị.

Sơ Tranh lấy thứ bịt miệng gã xuống, bóng trắng lập tức nổi giận: "Rốt cuộc ngươi là ai?!"

Sơ Tranh cân nhắc rồi đáp: "Nhân chứng."

Nhân, nhân chứng???

Bóng trắng vừa giận vừa oán, hung tợn uy hiếp cô: "Việc này không liên quan đến ngươi, ta khuyên ngươi đừng có xen vào việc của người khác."

Sơ Tranh lấy nến từ trong nhà ra châm lên, ngọn nến là nến hỉ, có khắc chữ Hỉ.

Rõ ràng là đồ vật mang khí chất tươi vui, nhưng ở vào tình thế này, chỉ còn lại sự âm trầm quỷ dị.

Ánh nến chầm chậm chiếu sáng khắp bốn phía, dưới ánh nến, biểu cảm trên mặt Dương Tuần phủ hiện lên hết sức rõ ràng.

Bóng trắng: "........" Người này bị điên rồi!

Nến bị Sơ Tranh đặt dưới đất, cô dựa vào khung cửa, ngay trước thi thể chết không nhắm mắt của Dương Tuần phủ, chậm rãi cất tiếng: "Những người hay nói đạo lý với ta trước kia, cỏ trên mộ đều đã cao đến hai thước tám, ngươi muốn cao mấy thước?"

Bóng trắng: "......."

Không biết vì sao, bóng trắng cảm thấy cô nói lời này phảng phất như đang hỏi gã: Giờ ngươi muốn chết thế nào.

Ánh nến hơi lay động, kéo cái bóng của thi thể trên đất thành một độ cong quỷ dị.

"Nói lý do giết hắn xem nào?" Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua một thân bạch y của gã: "Còn mặc thành thế này, hơn nửa đêm nửa hôm đi giết người, còn sợ người ta không nhìn thấy ngươi chắc?"

Bóng trắng không dám lên tiếng nữa, một bộ dạng muốn chém giết muốn róc thịt tùy ý.

Ánh mắt Sơ Tranh hơi buông xuống, nhìn chằm chằm Dương Tuần phủ một lát, bỗng nhiên hỏi: "Hay là các ngươi muốn vu oan cho Minh Tiện của t...?"

Thần sắc bóng trắng chợt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục về bình thường, quay đầu sang bên khác.

Sơ Tranh vẫn luôn quan sát phản ứng của gã, cũng đã nhìn thấy phản ứng mất tự nhiên trong nháy mắt kia. 

-

Dương phủ trong đêm lại nổi lửa, lửa lớn cháy cực nhanh, mọi người đều không kịp cứu hỏa, đến khi trời sáng, toàn bộ Dương phủ đã bị đốt sạch.

Người của quan phủ không tìm được thi thể bên trong, nhưng cũng không tìm được người nào còn sống.

Giống như người của toàn bộ Dương phủ cứ như vậy tiêu biến vào hư không.

Biến mất một người hai người còn có thể nói là bị bắt mất, nhưng đây là cả một phủ người, thế mà cũng là bị bắt được sao?

Người của quan phủ lật tung thành Liễu Châu tìm cả một lần, cũng không tìm được người nào của Dương phủ.

Đây mới thật sự là sống không thấy người, chết không thấy xác.

Bình thường Dương Lập làm người cũng không tệ, rất được bách tính kính yêu.

Ai biết một nhà Dương Lập, lại vào ngày đại hôn của nhi tử, toàn phủ trên dưới bị hỏa hoạn thiêu sạch, tất cả mọi người còn biến mất một cách ly kỳ, không rõ sống chết.

Trong lúc nhất thời, lời đồn thổi nổi lên khắp thành Liễu Châu.

"Nhiều người như vậy, sao có thể không thấy tăm hơi được? Ta thấy là bị đốt thành tro cả rồi."

"Không thể đốt thành tro toàn bộ như thế chứ?"

"Đúng đúng đúng, ngọn lửa kia lớn thế cơ mà..."

"Nói không chừng không phải là lửa bình thường thì sao."

"Dương đại nhân là người tốt như thế, ai lại nỡ giết hại Dương đại nhân..."

Lời đồn càng truyền càng không theo thói thường, đến về sau đã biến thành chuyện yêu ma quỷ quái.

Ngay bên ngoài đống đổ nát của Dương phủ, một nam nhân đội đấu lạp* xốc màn lụa lên, nhìn vào đống phế tích đã cháy đen. (*kiểu mũ rộng vành có màn che của mấy anh hiệp khách.)

"Các ngươi xác định lúc ấy người Dương phủ đều đã chết cả rồi?"

Đằng sau nam nhân còn có một người đang đứng, khuôn mặt cực kỳ bình thường, cũng mặc y phục của thường dân, rất không đáng chú ý.

"Xác định, một người sống cũng không có..."

"Ồ, vậy Dương phủ này do ai đốt? Thi thể đâu?" Nếu như thi thể còn ở đây, chắc chắn sẽ không có chuyện bị thiêu đến biến mất hết như thế được.

"..........."

Chuyện này đúng là rất quái dị, người kia cũng không thể trả lời được.

Sau khi bọn họ rời đi, còn có một người từng vào Dương phủ, mang thi thể đi, rồi dùng một mồi lửa thiêu trọn Dương phủ.

"Chủ nhân, có phải là Minh Tiện làm không?"

Lúc đầu một màn này chính là để vu oan cho Minh Tiện.

"Hắn? Hắn giết nhiều người như vậy, ngươi từng thấy hắn lao lực làm trò như thế bao giờ chưa?" Nam nhân nói: "Một màn này càng giống như không muốn để chúng ta vu oan cho hắn thì đúng hơn."

Không có thi thể, cũng không có kiếm thức đặc biệt lưu lại trên thi thể làm chứng, bọn chúng cũng không có cách nào dẫn đến trên người Minh Tiện được nữa.

"Chủ nhân... Vậy những kế hoạch đằng sau?"

"Thôi, dù sao Dương Lập cũng đã chết. Giờ cũng vẫn còn có người đuổi giết hắn khắp nơi, cứ tiết lộ chút hành tung của hắn ra cho những kẻ kia."

"Vâng."

-

Minh Tiện đứng trước cửa sổ, nhìn về hướng Dương phủ.

Từ trên xuống dưới Dương phủ, tất cả mọi người đều biến mất, bên ngoài bây giờ đều đã đồn đại đến quá mức hoang đường.

Đáy lòng Minh Tiện cũng cảm thấy cổ quái, hắn từng nói muốn đi giết Dương Lập, hôn lễ cũng đúng là khoảng thời gian rất tốt, nhưng hắn cũng không lựa chọn ngày đó để đi, bởi vì hắn đã chọn ra thời gian tốt hơn.

Chỉ là…...

Hiện tại Dương phủ đã bị lửa thiêu trụi.

Rốt cuộc người của Dương phủ còn sống hay đã chết, hắn cũng không rõ nữa.

Hành động của hắn mấy năm nay, đám cố nhân cứ một người rồi lại một người phải chết, những kẻ trong lòng có quỷ kia cũng sớm đã nên đoán được rồi.

Dương Lập là thật sự xảy ra chuyện bất trắc, hay chỉ là kế ve sầu thoát xác**? (**ý chỉ giả vờ chết)

Minh Tiện sờ lên chiếc mặt nạ, đầu ngón tay khẽ cọ lên viền mặt nạ, một lát sau lại quay người rời khỏi phòng.

Hình như hắn nghe thấy Sơ Tranh dẫn theo người trở về…..

"Giáo chủ."

Ác nhân Giáp Ất đang canh giữ ngoài cửa.

Minh Tiện quét mắt nhìn bọn họ một chút: "Sơ Tranh đâu?"

"Sơ Tranh cô nương còn đang ngủ." Ác nhân Giáp vội đáp: "Giáo chủ cần tại hạ đi gọi Sơ Tranh cô nương không?"

"Có phải nàng dẫn theo một người trở về không? Đó là ai?"

Ác nhân Giáp ngơ ngác nhìn lại Giáo chủ nhà mình: "Đâu có."

Ác nhân Ất cũng phối hợp lắc đầu, biểu thị Sơ Tranh không mang người nào về cả.

Minh Tiện nhíu mày, là hắn nghe nhầm rồi sao?

"Giáo chủ, ngài có muốn ăn chút gì không?"

"Không cần."

Minh Tiện bảo bọn họ đừng đi theo, hắn một mình đi đến phòng của Sơ Tranh.

Cửa phòng không khóa, Minh Tiện đẩy nhẹ một cái đã mở ra.

Gian phòng không có gì khác biệt so với phòng của hắn, chỉ là vị trí đặt giường thì không giống, Minh Tiện vừa vào cửa là đã có thể trông thấy người nằm trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro