Chương 1150 - Yêu Đến Đau Tim (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Đại Mông
Beta : Sa Nhi
=============

Trong phòng bệnh nhiều người như vậy, Hàn Tĩnh không dám làm ầm ĩ nữa, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sơ Tranh, không biết là nên chạy trối chết, hay là thẹn quá hoá giận.

Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì cất điện thoại đi: "Bác sĩ Úc, kiểm tra phòng?"

Úc Giản cũng không có hỏi phát sinh việc gì, rất tự nhiên tiếp nhận những gì Sơ Tranh.

Ánh mắt y tá thỉnh thoảng nhìn Sơ Tranh, có thể là đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Úc Giản rất nhanh đã mang người rời đi, tới phòng bệnh kế tiếp, y tá phụ trách chăm sóc cô hơi chép miệng, cuối cùng trầm mặc lui ra ngoài.

Y tá tự mình não bổ kịch bản một triệu chữ yêu hận tình thù, cũng không dám nói lung tung nữa.

Cô ở phòng giải khát uống nước, đột nhiên thoáng nhìn thấy Úc Giản cầm cốc nước tiến đến, cốc nước là cốc Úc Giản thường dùng, ngón tay thon dài đặt lên thành cốc, móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng.

Y tá không lòng dạ nào thưởng thức đôi tay xinh đẹp đến mức lúc nào cũng muốn sờ, lập tức đứng xa một chút, đều biết bác sĩ Úc có bệnh sạch sẽ, người khác chạm một chút cũng phải tiêu độc cả nửa ngày…..

Cho nên hắn tại sao lại xuất hiện ở đây? ?

Ý nghĩ của y tá vừa xuất hiện, bác sĩ Úc cầm cốc nước lại không có ý định lấy nước liền mở miệng: "Người đàn ông vừa rồi là ai?"

"A..." Y tá hồ đồ: "Là….... là….. bạn trai Mật tiểu thư."

Y tá thấy bác sĩ Úc nhíu mày, lại nghe hắn hỏi: "Bọn họ cãi nhau cái gì?"

Lúc y tá đi vào nghe được hai câu, thành thành thật thật trả lời: "Hình như là Mật tiểu thư nói chia tay, vị tiên sinh kia không đồng ý, Mật tiểu thư liền để tôi mời vị tiên sinh kia ra ngoài."

Sau đó….

Chuyện sau đó, ngài cũng có tham dự đó.

Vị Mật tiểu thư mở video, cũng không thể là chính cô ấy phải không? Chắc chắn là vị tiên sinh kia ra ngoài tòm tèm rồi bị bắt gian!

Úc Giản 'Ừ' một tiếng, quay người rời khỏi phòng giải khát.

Y tá: "......."

Quả nhiên không phải tới uống nước.

Thế nhưng sao bác sĩ Úc lại đột nhiên nghe ngóng những thứ này?

-

Mục Khả Khả chưa gì ngày hôm sau đã tới.

Sơ Tranh trong lúc đó còn nhận không ít tin nhắn của Hàn Tĩnh, cô ngại phiền, trực tiếp chặn hắn luôn, cho tới bây giờ lại thành Mục Khả Khả xuất hiện.

Mục Khả Khả không thấy có chút xấu hổ hay áy náy nào, còn thêm vài phần dương dương tự đắc vênh váo.

Cô ta và Hàn Tĩnh lén lút thời gian dài như vậy, hiện giờ rốt cục cũng có thể quang minh chính đại ở cùng Hàn Tĩnh, sao cô ta có thể không cao hứng cho được.

Cô ta thích Hàn Tĩnh, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Hàn Tĩnh đã thích hắn.

Hàn Tĩnh đối tốt với con ma ốm này bao nhiêu, cô ta liền ghen ghét bấy nhiêu.

Thế nhưng cũng nhờ con ma ốm này, bằng không thì Hàn Tĩnh cũng sẽ không ở cùng cô ta hiện giờ.

"Cô đã biết rồi?" Mục Khả Khả đi thẳng vào vấn đề: "Cô biết rồi, vậy tôi cũng không vòng vèo với cô nữa, Hàn Tĩnh đã sớm không thích cô."

Sơ Tranh khí định thần nhàn: "Tôi cũng không thích hắn."

Mục Khả Khả: "......"

Phản ứng này không giống như Mục Khả Khả nghĩ.

Mục Khả Khả rất nhanh liền nghĩ đến cái gì đó: "Cô giả bộ không quan tâm cho ai nhìn? Hàn Tĩnh không ở đây, là cô chia tay trước, về sau Hàn Tĩnh và cô không còn quan hệ."

"....." Vậy cũng không giống, bà mày còn có nhiệm vụ, mày nghĩ không có quan hệ gì với bà liền không có quan hệ à, nghĩ hay lắm.

Mục Khả Khả thấy Sơ Tranh không nói lời nào, cho là mình nói trúng rồi, tiếp tục dương dương đắc ý: "Cô cũng không nghĩ một chút thân thể cô thế này, cô có thể cho Hàn Tĩnh cái gì? Hàn Tĩnh là người đàn ông bình thường, hắn cũng có nhu cầu."

Mục Khả Khả cho là mình nói xong lời này, người đối diện sẽ tức giận, nhưng cô lại vẫn điềm nhiên, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh thẳng vào ả.

Ánh mắt kia khiến Mục Khả Khả nhớ tới trong phim truyền hình, ánh mắt của những người bề trên kia nhìn đám tôm tép nhãi nhép.

Sao cô lại không quan tâm chút nào được?

Không đúng!

Không có khả năng!

Sơ Tranh kịp lên tiếng trước khi Mục Khả Khả lại 'khoe khoang' tiếp: "Sau này cô không cần tới nữa."

Trong nháy mắt, Mục Khả Khả quên mất mình muốn nói gì, thốt ra: "Có ý gì?"

"Cô bị sa thải." Sơ Tranh lạnh như băng nói: "Không phải cô nghĩ tôi sẽ giữ cô lại chứ?"

Mục Khả Khả có lẽ bây giờ mới nhớ tới chuyện này, cô ta nếu ở cùng với Hàn Tĩnh, nhất định sẽ bị sa thải.

Ai có thể khoan dung cho người đàn bà đi cướp bạn trai mình?

Thế nhưng công việc này thật sự rất nhẹ nhàng, mà tiền lương cũng cao, so với những người làm văn phòng thì không hề kém.

Mục Khả Khả nắm chặt bàn tay, phi thường kiên cường: "Đi thì đi, cô cho rằng ai muốn chiếu cố cô."

Sơ Tranh làm dấu tay xin mời.

Mục Khả Khả trình độ không cao, chăm sóc nguyên chủ tiền lương cao, là bởi vì cha mẹ nguyên chủ xem cô ta là họ hàng, cộng thêm việc muốn để cô ta chăm sóc nguyên chủ thật tốt.

Không nghĩ tới người ta chẳng những chăm sóc chủ nhân tốt, mà bạn trai chủ nhân cũng chăm tốt luôn.

Hiện giờ Sơ Tranh đuổi việc cô ta, trong thời gian ngắn, cô ta muốn tìm công việc tốt như thế, so với lên trời còn khó hơn. 

Sơ Tranh không nghĩ tới Mục Khả Khả không biết xấu hổ như vậy, còn mách lẻo trước cho Lư Ái Linh, nói cô đuổi việc mình.

Mục Khả Khả dám nói với Lư Ái Linh, có lẽ là nghĩ Sơ Tranh sẽ không nói việc kia ra, cô ta đã sống với nguyên chủ lâu như vậy, hiểu rõ tính tình nguyên chủ.

Nếu như là nguyên chủ, cô chắc chắn không có khả năng nói ra—— sớm đã bị tức giận đến phát bệnh tim, còn có thể nói cái gì.

Coi như không phát bệnh, thì dựa theo tính cách nguyên chủ, hơn phân nửa là sẽ không nói.

Có một loại người đánh chết cũng không muốn nói mọi việc cho người bên cạnh, nguyên chủ chính là người như vậy.

Mà khi bị người trả đũa, cô lại giải thích, nhưng ngôn ngữ kém, không thể nào giải thích thông suốt cho nổi.

Mục Khả Khả tự cho là hiểu rõ 'Sơ Tranh' nên mách với Lư Ái Linh, nói cô cố tình gây sự muốn đuổi cô ta đi, bày ra tư thế người bị hại, kiên quyết không quay về.

Lư Ái Linh chẳng những có thể sẽ cho cô ta một khoản tiền, còn có thể sẽ thay cô ta giải quyết chuyện công việc.

Mục Khả Khả nghĩ hay lắm.

Nhưng Sơ Tranh bây giờ không phải Sơ Tranh ngày trước.

Sơ Tranh không nói gì, trực tiếp gửi video cho Lư Ái Linh.

Lư Ái Linh gọi điện thoại tới, nói nhỏ nhẹ: "Mẹ buổi tối sẽ trở về."

-

Mười một giờ đêm Lư Ái Linh đến, cùng trở về còn có Mật Thừa Minh tiên sinh, cha nguyên chủ.

Thời gian quá muộn, hai người đến phòng bệnh đều rất thận trọng.

Song khi bọn họ đẩy cửa phòng bệnh ra lại phát hiện không có người, đêm hôm khuya khoắt, phòng bệnh sao không có ai vậy, hai người lập tức chạy đến chỗ y tá.

"Lại không thấy nữa?" Y tá thốt lên.

"Cái gì gọi là lại?" Lư Ái Linh trong điện thoại luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ, lúc này biểu hiện rõ tư thế nữ cường nhân: "Con bé lúc trước cũng từng không thấy như vậy sao?"

Có thể là thái độ Lư Ái Linh quá cứng, khiến y tá co rúm lại: "Trước hết để tôi cho người tìm đã, hai bác đừng gấp."

Ngay lúc mọi người vội vã tìm người, Sơ Tranh cùng Úc Giản từ thang máy bước ra.

Lư Ái Linh liếc thấy con gái nhà mình: "Tiểu Sơ, con đi đâu vậy?"

"Mẹ." Sơ Tranh không nghĩ tới Lư Ái Linh trở về thật, dù sao khi nguyên chủ nằm viện, bọn họ vẫn đều không thể về.

—— Nguyên chủ ba ngày hai bữa nằm viện, có lẽ bọn họ cũng cảm thấy không nghiêm trọng, lại có Mục Khả Khả và Hàn Tĩnh chiếu cố.

Nhưng bây giờ không giống, Mục Khả Khả cùng Hàn Tĩnh đã thông đồng với nhau.

Bên người cô đã không có bất kỳ ai nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro