Chương 1163 - Yêu Đến Đau Tim (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Đại Mông
Beta: Sa Nhi
==============

Úc Giản kéo khẩu trang xuống, gương mặt như vẽ đã phủ một tầng sương lạnh: "Sao lúc đó cô lại xông tới, cô có nghĩ nếu người kia đâm phải cô, kết quả của cô sẽ thế nào không???"

"Không nghĩ tới." Sơ Tranh nói: "Tôi không thể nhìn anh bị thương."

Lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn! Bà đây rất lợi hại!! Đều do Vương Bát đản con chó điên kia cho cô cái thân thể hư nhược này.

Úc Giản: "Cô nên biết tự bảo vệ tốt cho mình, mà không phải....."

"Tôi chính là vì bảo hộ anh."

Úc Giản bên tai 'ong' một chút, trong tim lại nhói lên, đầu ngón tay hắn đã cuộn tròn lại.

"Tôi.... Không cần cô bảo hộ." Hắn không cần.

"Nhưng tôi muốn bảo vệ anh." Ai bảo anh là thẻ người tốt chứ! Bằng không thì ai nguyện ý bảo hộ anh!

Úc Giản nhìn thiếu nữ trên giường bệnh, một lát sau lại giống như chạy trối chết.

"Bác sĩ Úc, bác sĩ Úc?"

"Ai, bác sĩ Úc sao vậy?"

"Không biết....."

Úc Giản trở lại văn phòng, ngồi trên ghế bình tĩnh một hồi lâu, nhưng bên tai không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Sơ Tranh.

Cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai nói với hắn muốn bảo vệ hắn... Cha không, mẹ cũng không.

Thứ bọn họ dạy cho hắn, là làm thế nào thành người, làm thế nào để trở thành người nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa.

Thứ bọn họ quan tâm mãi mãi chỉ là thành tích của hắn.

"Bác sĩ Úc.... bác sĩ Úc?"

Úc Giản bị đánh thức, hắn nhìn đồng hồ, vậy mà lại ngủ thiếp đi?

"Cậu còn đang nghỉ phép, không cần ở đây đâu." Bác sĩ đứng đối diện nói: "Cậu cứ đi trước đi."

Úc Giản đưa tay đỡ trán, chậm rãi nói: "Tôi không có việc gì, hôm nay anh trực ban à?"

"Đúng vậy."

"Để tôi thay anh trực ban." Úc Giản nói.

-

Sơ Tranh gọi cho dì Lâm, nhưng không cho bà ấy nói với Lư Ái Linh, bằng không thì người mẹ nhiệt tình lại điện thoại cho cô không dứt mất.

Dì Lâm đến bệnh viện chăm sóc cho Sơ Tranh, Úc Giản không xuất hiện, chỉ có y tá tới mấy lần, có lẽ là do Úc Giản đã bàn giao, bằng không thì làm sao lại tới nhiều lần như thế.

Ban đêm dì Lâm ngủ ngay trong phòng bệnh, khi Úc Giản qua, vừa vặn gặp dì Lâm đứng lên nghe điện thoại.

Hắn đi vào phòng bệnh xem, Sơ Tranh đã nằm ngủ.

Úc Giản đứng bên giường, dì Lâm vẫn chưa trở về, bàn tay hắn thử đặt lên trán Sơ Tranh.

Chỉ nhẹ nhàng, rất nhanh đã thu hồi lại.

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay, cũng không khó chịu như trong tưởng tượng.

"Bác sĩ Úc?"

Tiếng dì Lâm vang lên từ phía sau.

Úc Giản lập tức thu tay lại, xoay người hạ giọng: "Tôi đến xem một chút, bác cứ nghỉ ngơi đi."

Dì Lâm hơi do dự, sắc mặt mang theo lo lắng: "Tôi... trong nhà tôi có chút việc gấp, bác sĩ Úc, có thể phiền ngài nhìn tiểu Sơ một chút không?"

Úc Giản sửng sốt một chút, hồi lâu mới gật đầu: "Có thể."

"Làm phiền ngài rồi."

Dì Lâm lập tức cầm đồ, vội vàng rời đi.

Úc Giản nhìn đồng hồ, ngồi vào ghế trong phòng bệnh, nửa đêm có y tá tìm hắn, Úc Giản sau khi rời đi lại trở về, mãi cho đến hừng đông.

Có thể vì nguyên nhân thân thể, lại thêm tác dụng của thuốc, Sơ Tranh có vẻ đặc biệt buồn ngủ, ngày hôm sau cô mới thức dậy, trong phòng bệnh đã không còn ai.

Dì Lâm lưu lại tin nhắn cho cô, nói là trong nhà có việc gấp.

Dì Lâm không ở đây, cũng không có ai đưa bữa sáng, Sơ Tranh đang định gọi người giao thức ăn, Úc Giản đã từ bên ngoài đi vào.

"Tỉnh rồi à."

Úc Giản kéo bàn qua, đặt đồ trong tay xuống: "Bữa sáng ở nhà ăn, cô ăn trước một chút?"

Úc Giản ngừng một chút: "Hay cô muốn ăn cái gì?"

"Tôi không kén ăn." Sơ Tranh xuống dưới rửa mặt một chút, bắt đầu ăn: "Anh bắt đầu đi làm lại rồi?"

"......." Ngày nghỉ của Úc Giản còn chưa nghỉ hết, nhưng hắn không nói gì, ngầm thừa nhận lời cô: "Cứ ăn từ từ, tôi bận một chút nên đi trước, cô ăn xong gọi y tá tới thu dọn nhé....."

"Ừm." Sơ Tranh khoát khoát tay.

Úc Giản: "......"

Có thể do Úc Giản vào phòng bệnh hơi nhiều, lại thêm lời đồn về quan hệ của bọn họ trước đó, y tá đi vào liền không nhịn được bát quái cùng Sơ Tranh, hỏi quan hệ giữa cô và bác sĩ Úc là thế nào.

"Cô cảm giác chúng tôi là quan hệ thế nào?"

Y tá lắc đầu: "Khó mà nói, có thể tiết lộ một chút không?"

"Bác sĩ cùng bệnh nhân."

"Tôi không tin. Bác sĩ Úc được nghỉ tới cuối tuần, hôm qua lại đột nhiên thay ca trực ban, cái này trước giờ chưa từng có, nhất định là vì cô phải không?" Y tá nháy nháy mắt ra hiệu: "Cô nói với tôi quan hệ hai người là thế nào, tôi cam đoan sẽ không nói cho người khác biết."

"Tạm thời là bác sĩ và bệnh nhân."

Sơ Tranh trả lời chỉ có mỗi câu này, độ hóng hớt của y tá vẫn chưa được thỏa mãn, nhưng cũng không ngăn cản cô ta tự bổ não, cũng truyền thêm 'lời đồn' .

Khi Úc Giản nghe thấy những lời này, sắc mặt có chút không tốt.

Úc Giản bớt thời gian đến phòng bệnh Sơ Tranh: "Cô nói gì với mấy cô y tá vậy?"

"Không nói gì."

"Các cô ấy lại nói chúng ta đang hẹn hò!"

"Ồ." Sơ Tranh nghiêng đầu, thật lòng hỏi: "Anh muốn hẹn hò với tôi sao?"

Úc Giản hít một hơi thật sâu: "Cô thích tôi?"

Sơ Tranh gật đầu: "Thích." Anh là thẻ người tốt của ta, đương nhiên là thích rồi.

"Cô có hiểu gì về tôi không? Cô biết tôi thích gì, ghét gì không? Cô biết tôi là hạng người gì không?"

"....."

"Cô không hiểu rõ tôi, vậy cô thích tôi cái gì?" Úc Giản cực kỳ bình tĩnh: "Mật tiểu thư, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, thích một người, cũng không thể chỉ thích dáng vẻ của hắn."

"......" Mặc dù dáng dấp anh đẹp thật, nhưng cô cũng không phải bởi vì dung mạo anh đẹp mà thích đâu.

Nếu anhkhông phải thẻ người tốt của ta, ai nguyện ý phản ứng với anh hả!!

Ai chỉ nhìn bề ngoài!

Bà đây là người nông cạn vậy sao?

Úc Giản thấy Sơ Tranh không lên tiếng, lại sợ kích thích đến cô, giọng điệu chậm dần: "Tôi có thể đáp ứng cùng cô trước tiên thử tiếp xúc tìm hiể, nhưng chúng ta không phải đang hẹn hò, dạng quan hệ này có thể chứ?"

"Tôi nói không thể thì sao?"

"......"

Úc Giản đã lui một bước, Sơ Tranh nếu không đồng ý, hắn cũng không có cách nào chỉ có thể tiếp tục lẩn tránh cô.

Cuối cùng Sơ Tranh liếc hắn một cái, gật đầu đồng ý đề nghị của Úc Giản.

Thẻ người tốt phải nhịn!

Thẻ người tốt phải sủng!

Đau tim quá.

Úc Giản thở một hơi: "Tôi một lúc nữa mới tan làm, cô có chuyện gì thì gọi y tá hoặc là bác sĩ Hầu nhé."

-

Có lẽ là bởi vì Úc Giản đã đáp ứng cùng Sơ Tranh tiếp xúc, lúc đi làm hắn đều tự tay làm đồ ăn, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa đồ cho Sơ Tranh.

Mãi mới chờ đến lúc đến Sơ Tranh xuất viện, người trong bệnh viện cũng đã nhận định rằng hai người này là đang hẹn hò thật rồi.

Úc Giản không giải thích, loại việc này càng giải thích lại càng có vẻ chột dạ.

Úc Giản tiễn Sơ Tranh xong, trở lại văn phòng.

"Bác sĩ Úc."

Y tá chạy tới, tay cầm cái túi, Úc Giản không hiểu sao cảm thấy khá quen.

"Đây là đồ Mật tiểu thư quên mang đi." Y tá đưa cái túi cho hắn.

Trong túi chỉ có một cái hộp nhỏ, bên trong là hai cái khuy tay áo.

"Tôi sẽ chuyển cho cô ấy."

Y tá che miệng cười chạy đi.

Úc Giản: "......"

Úc Giản cầm đồ vào văn phòng, hắn nhìn cái hộp kia, dưới đáy hộp tìm thấy một cái logo không rõ ràng lắm, hắn tiện tay tra một chút, lại phát hiện là một nhãn hàng xa xỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro