Chương 1179 - Yêu Đến Đau Tim (36)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Sa Nhi
============

Sau khi Hàn Tĩnh bị bắt không bao lâu, Sơ Tranh còn gặp lại Mục Khả Khả một lần nữa.

Không biết Mục Khả Khả đang làm gì mà cả người đều gầy đi rất nhiều, nhìn qua cũng có vẻ chẳng sống vui sướng gì cho cam.

Cô ta đứng ở bên đường, đang cúi đầu khom lưng nói gì đó với một người, người kia nổi giận đùng đùng, cuối cùng có lẽ hai người không thể đạt được nhất trí, tan rã trong không vui.

Sơ Tranh biểu thị: Chỉ cần ngươi trôi qua không tốt là ta yên tâm rồi.

Sơ Tranh tản bộ đến văn phòng của Úc Giản, vừa định đi vào đã nghe thấy bên trong có âm thanh truyền ra.

"Bác sĩ Úc, việc này cậu vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đi, sẽ rất có ích cho cậu về sau, đừng quyết định vội rồi lại làm mình hối hận. Còn có nửa tháng nữa sẽ kết thúc, cậu suy nghĩ kỹ đi."

Sơ Tranh nhớ kỹ giọng nói này, là vị viện trưởng của bệnh viện…..

Sơ Tranh vừa nghĩ đến mặt viện trưởng, viện trưởng đã xuất hiện trước mặt cô, thấy cô đứng ở bên ngoài thì cũng sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười tươi:"Mật tiểu thư."

"Ông bảo hắn cân nhắc cái gì?" Sơ Tranh hỏi viện trưởng.

"À, là chuyện xuất ngoại đi học bồi dưỡng." Viện trưởng cũng biết Sơ Tranh và Úc Giản đang yêu nhau: "Cô là bạn gái cậu ấy thì giúp tôi khuyên cậu ấy một chút đi, cơ hội như vậy rất khó có được, bỏ lỡ thật sự quá đáng tiếc."

Úc Giản không nguyện ý xuất ngoại, là bởi vì có Sơ Tranh.

Hắn không thể để cô ở lại trong nước một mình được.

Vì chuyện này, Úc Giản không ngừng bị viện trưởng và bác sĩ Hầu cùng nhau tẩy não.

Úc Giản tâm tình phiền muộn, về đến nhà còn không thể biểu hiện ra ngoài.

"Bảo bảo?"

Úc Giản quét mắt nhìn khắp phòng một vòng, luôn cảm thấy hôm nay trong nhà hơi quạnh quẽ, đáy lòng hắn ẩn ẩn có chút bất an.

"Bảo bảo?"

Úc Giản tìm trong tất cả các phòng một lần, không nhìn thấy người, lông mày hắn nhẹ chau lại, đang chuẩn bị cầm điện thoại gọi, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn thấy thứ bị đè trên mặt bàn. 

Đó là một lá đơn đã điền xong và một tấm vé máy bay, phía dưới còn có một tờ giấy như được in từ trong máy tính ra.

[ Gặp lại ở Mỹ. ]

Úc Giản: "!!!!!!!!"

Hắn quay người kéo tủ quần áo ra, quần áo bên trong đã ít đi một chút, vali hành lý cũng không thấy đâu.

Ngón tay Úc Giản gần như run rẩy gọi điện thoại cho Sơ Tranh.

—— Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Giọng nói băng lãnh truyền ra từ trong điện thoại.

Điên rồi…….. Cô điên rồi sao?

Cô đi thế nào!!!

Một mình cô làm sao mà đi được!

Úc Giản tông cửa xông ra, đi thẳng đến sân bay.

Sơ Tranh căn bản không đi máy bay, cô làm sao có thể đùa với tính mạng mình được, cô là ngồi tàu biển chở khách chạy theo hành trình, còn điện thoại tắt máy là bởi vì đã hết pin.

Chờ sạc pin xong, trong điện thoại của Sơ Tranh liên tục vang lên âm báo có tin nhắn.

Có thông báo cuộc gọi nhỡ, cũng có tin nhắn Úc Giản gửi tới.

Ong ong ——

Cái tên Úc Giản đột nhiên nhảy lên.

Sơ Tranh nhấc máy, đầu dây bên kia là thanh âm đè nén nghẹn ngào của người đàn ông: "Bảo bảo? Em đang ở đâu?"

"Trên tàu biển chở khách." Sơ Tranh ngừng một chút: "Anh khóc cái gì mà khóc?"

Bên phía Úc Giản hơi ồn ào, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng thông báo ở sân bay.

Úc Giản không đáp lại, một hồi lâu sau, âm thanh huyên náo biến mất, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở của hắn.

"Vì sao không nói cho anh biết?"

"Em có để lại giấy cho anh."

"Sao em không thương lượng với anh?"

"Anh sẽ không đồng ý." Sơ Tranh chống lên lan can tàu biển, tiếng sóng biển thông qua điện thoại truyền đến đầu dây bên kia.

"Vì sao anh không đồng ý, em còn không rõ ràng sao? Em…... Rốt cuộc em có…... Có biết coi trong sinh mệnh của mình trong lòng không?!"

Giọng điệu của Úc Giản nặng nề xuống.

"Úc Giản, anh không nên từ bỏ cơ hội này." Giọng nói của Sơ Tranh nhẹ nhàng chậm rãi: "Anh phải phụ trách sinh mệnh sau này của em."

Tút tút tút ——

Úc Giản đột nhiên cúp điện thoại.

Sơ Tranh: "?????" Cúp, cúp điện thoại của ta cơ đấy!

Một phút sau, Úc Giản gửi tới một tin nhắn.

[ Anh sẽ phụ trách sinh mệnh sau này của em. ]

-

Tàu biển chở khách chạy theo lịch trình rất mất thời gian, khi Sơ Tranh đến được nơi thì đã là hơn hai tháng sau.

Cô theo dòng người đi xuống, vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông đứng trong đám người, người đàn ông kia cho dù có đeo khẩu trang che lấp, cũng có thể trở thành phong cảnh đẹp nhất trong cả đám đông.

Sơ Tranh kéo rương hành lý đi ra ngoài, người đàn ông trầm mặc đi lên trước, nhận lấy hành lý trong tay cô.

Sơ Tranh hơi nghiêng đầu nhìn hắn: "Vẫn còn giận?"

Úc Giản kéo khẩu trang xuống, đưa tay nâng gáy Sơ Tranh lên, hắn hôn lên môi cô, nụ hôn mang theo sự khắc chế tỉnh táo, chỉ vừa đụng một cái đã lập tức tách ra.

Úc Giản thấp giọng nói: "Không có lần sau."

Sơ Tranh: "Không phải em vẫn đang khỏe mạnh đây sao."

"Mật tiểu thư, anh hi vọng em có thể hiểu rằng, chuyện ngoài ý muốn sẽ không bởi vì sự tự tin của em mà không phát sinh đâu."

Úc Giản lúc này lại có chút giống bác sĩ Úc xử lý mọi việc theo phép công lúc mới gặp mặt kia, vừa bình tĩnh lại khách quan.

Giọng nói của Úc Giản đột nhiên thay đổi, thâm trầm kiềm chế: "Em có biết, anh trong khoảng thời gian này phải làm sao để vượt qua được hằng đêm hay không?"

Mỗi ngày hắn đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sơ Tranh lắc đầu: "Không biết."

Úc Giản hít sâu một hơi, đưa tay xoa đầu cô: "Về trước đã."

-

Úc Giản vốn đã có nhà trọ được phân cho, nhưng chỗ đó là ở chung, không tiện lắm, nên Úc Giản đã tự tìm một căn hộ.

Trong căn hộ đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ chờ Sơ Tranh vào ở.

Ban đêm, Sơ Tranh lại thản nhiên ôm gối đầu gõ cửa phòng Úc Giản.

Úc Giản vẫn chưa ngủ, hắn khoác áo đi ra, quan tâm rấttự nhiên: "Sao vậy? Em không quen sao?"

Sơ Tranh ôm gối đầu đi vào bên trong.

"Bảo Bảo?"

"Tiểu Sơ!"

Sơ Tranh ném gối đầu lên giường, trực tiếp lên giường nằm.

Úc Giản đứng  bên giường, một tay chống nạnh, muốn nổi giận lại không có chỗ phát tiết, chỉ biết nghẹn khuất.

"Bảo bảo, anh vẫn đang rất giận!"

"Ồ." Sơ Tranh nghiêng người, nội tâm cũng ủy khuất mè nheo, trên mặt lại vẫn chẳng hề có biểu tình nào: "Em chỉ nằm nửa giường, không quấy rầy anh tức giận."

"........." Cái gì gọi là không quấy rầy hắn tức giận?

Úc Giản xoa mi tâm, nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh hồi lâu, cuối cùng đóng cửa lại, nằm trở về.

"Bảo bảo, tới đây."

"Không phải anh còn tức giận sao?" Gọi cô qua để bị đánh chắc? Bổn cô nương còn đang có bệnh đấy!

Úc Giản nhẫn nhịn, xuống nước: "Được rồi, anh không tức giận nữa."

Sơ Tranh xoay người, Úc Giản ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô một cái: "Bảo bảo, anh biết em đều vì muốn tốt cho anh, nhưng đối với anh mà nói, những thứ này đều không quan trọng bằng em."

Sơ Tranh trầm mặc một hồi, nghiêm túc hỏi: "Anh không học cho giỏi thì làm sao chữa bệnh được cho em?"

Úc Giản: "......."

Không thể trò chuyện nổi nữa.

Nói chuyện với cô sớm muộn gì cũng tức đến lên cơn đau tim.

Vì không muốn tức đến thành bệnh tim, Úc Giản lựa chọn ngậm miệng lại.

Thời gian bồi dưỡng của Úc Giản là hai năm, có đôi khi cũng khá bận bịu, nhưng đại đa số thời gian cũng tính là trôi qua nhẹ nhàng.

Hai năm này bệnh tình của Sơ Tranh có chuyển biến xấu một lần, nhưng do chạy chữa kịp thời,  lại thêm được một vị giáo sư quốc tế có uy tín tiếp nhận, bệnh tình rất nhanh đã ổn định lại. 

Nhưng sau chuyện này, Úc Giản quản cô càng nghiêm ngặt hơn, hận không thể mỗi ngày đều nhét cô vào trong túi mang theo.

Những người học cùng Úc Giản đều biết hắn có một cô bạn gái nhỏ.

Khi cô bạn gái nhỏ này tới, còn có thể trò chuyện với bọn họ vài câu, hoàn toàn không có trở ngại về mặt giao lưu ngôn ngữ. Cô không nói nhiều, nhưng luôn có thể nghiêm túc  nghe người khác nói chuyện, bất kể là có nghe hiểu hay không…..

Lần nào Úc Giản cũng đen mặt lại dẫn Sơ Tranh rời đi.

Nhưng mà trừ tự tích đầy bụng tức ra thì hắn cũng không thể làm gì, rên cũng không dám rên lấy một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro