Chương 1185 - Hắc Ám Giáng Lâm (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Mông
Beta : Sa Nhi
===========

"Bà muốn hại chết chúng tôi đấy à?"

"Mình muốn chết cũng đừng kéo theo chúng tôi, tôi không muốn chết."

"Làm tôi sợ muốn chết, hu hu hu. . ."

"Tại sao lại biến thành thế này, lúc nào mới kết thúc chứ, Chính phủ  đều đi đâu rồi?!"

Quần chúng kích động, mắng mụ ta xong lại mắng đến quốc gia, sau đó lại bắt đầu chào hỏi mười tám đời tổ tông lão thiên gia.

Tâm tình tiêu cực có ảnh hưởng lan truyền.

Chỉ một lát, không ít người cũng bắt đầu khóc mắng, ồn ào như chợ bán thức ăn.

"Yên lặng!" Đội trưởng quát lớn một tiếng: "Chúng tôi sẽ không bỏ rơi mọi người, tất cả mọi người phải có lòng tin, xảy ra chuyện như vậy cũng không ai mong muốn."

Đội trưởng rất nhanh đã trấn an được đám người này.

Hắn nhìn về phía bà bác kia: "Vừa rồi bà có bị zombie cắn không?"

Mụ lập tức lắc đầu: "Không có, tôi không bị thương." Còn chủ động vươn tay ra cho mọi người xem.

Đội trưởng dò xét trên dưới bà ta một chút, không phát hiện thấy máu hay vết tích bị thương nào, gật đầu: "Tối nay nghỉ ngơi ở đây."

Đội trưởng an bài xong chuyện nghỉ ngơi ban đêm, đi về phía cửa lớn.

Sơ Tranh đang ngồi trên đài phun nước ở chính giữa cửa, một chân gác  lên trên, một chân buông thõng tùy ý, tư thế lộ ra bá khí như dân xã hội.

Giang Như Sương đứng bên cạnh cô cứ như đàn em.

Đội trưởng biết hai cô gái là người ở sẵn trong khu mua sắm này, không khỏi phải đánh giá thêm một chút.

Hai cô gái trẻ như vậy mà còn trấn định đến thế, quả thực hiếm thấy.

"Bà ta đã bị cắn." Sơ Tranh đột nhiên lên tiếng.

Bước chân đội trưởng khựng lại.

"Em gái, không thể nói lung tung thế được."

Sơ Tranh: "Tin hay không thì tùy."

Khi con mụ kia đi lên lầu vẫn có thể đi khá nhanh, nhưng vừa rồi mụ ta lại đi rất chậm.

Mà lúc hỏi mụ có bị cắn không, mụ còn lo lắng có người đi xem chân mụ, theo bản năng giấu một cái chân về phía sau.

Bị cắn cũng không phải chuyện đùa, đội trưởng rất nhanh đã quay trở lại.

Bên kia lập tức vang lên tiếng mắng chửi của mụ ta.

【 Chị gái nhỏ, chị sao vậy? 】 Vương Bát đản hơi sợ: 【 Đột nhiên lương tâm chị trỗi dậy à? 】

Sơ Tranh mờ mịt: Ta đây không phải đang trả thù bà ta sao?

【. . . 】 Cái này rõ ràng là cứu người khác mà!

Hai giống loài khác nhau không nhất trí quan điểm, không thể nói chuyện với nhau.

Sơ Tranh nằm xuống.

Bên kia, ầm ĩ vẫn còn tiếp tục.

Bà ta đã bị phát hiện bị cắn, nhưng vẫn còn chưa biến dị.

Nhưng cũng đã sắp rồi, từ khi bị cắn đến lúc biến dị chỉ có một tiếng, một số người còn nhanh hơn. . .

Nhưng bây giờ bác gái vẫn chưa có gì thay đổi.

Một đám người  thường đều do dự, không chịu cứ như vậy đem bà ta chơi chết.

Dù sao cũng là một mạng người.

Bà ta khóc cầu van xin bọn họ, nhưng một đám người sống sót ngoài miệng thì thánh mẫu, nhưng lúc này lại dồn dập tránh né.

Muốn kiếm cái tiếng tốt, nhưng cũng không muốn phải trả giá.

"Tôi mà chết các người cũng đừng mong sống tốt lành!!"

Bà ta bỗng nhiên gào lên, bất ngờ lao về phsia nữ sinh ở gần nhất.

"Á á!"

Tiếng thét chói tai vang vọng trong khu mua sắm trống rỗng.

Sơ Tranh bị làm phiền đến nhức cả đầu.

"Ồn ào quá."

Giang Như Sương cẩn thận nhìn sang Sơ Tranh, sờ sờ trên người, đưa cho Sơ Tranh một cái tai nghe, còn có một cái MP4.

Cái này khi  trước mạt thế nguyên chủ vẫn thường xuyên trông thấy Giang Như Sương nghe, thời đại này kỳ thật đã có rất ít người dùng thứ này.

Sau mạt thế lại không có cách nào sạc điện, Giang Như Sương vẫn cứ một mực mang theo.

"Không cần."

Nơi này cũng không an toàn, nghe nhạc cũng không phải là việc gì sáng suốt.

"Ồ. . ."

Giang Như Sương thu cái MP4 lại.

Trò khôi hài bên kia cũng đã ngừng lại, mụ bác bị bắn nổ đầu.

Chết một người, bầu không khí không khỏi trở nên quỷ dị.

Ban đêm, trong khu mua sắm là một màu đen kịt, có người ngủ, cũng có người thức, ôm mình rúc trong góc, lo lắng không biết có thể trông thấy sáng mai nữa hay không.

-

Trời vừa sáng, một đám người đã lập tức bị đánh thức.

Hôm nay trước khi trời tối, bọn họ phải tới được điểm rút lui.

Mọi người mặc dù rất mệt mỏi, nhưng vì mạng sống, lúc này vẫn đều chuẩn bị xuất phát.

Đội trưởng phái người ra ngoài xem trước, xác định đều an toàn, lúc này mới để những người sống sót lên xe.

"Tiểu Sơ, chúng ta lên xe không?"

"Không."

"Há, vậy chúng ta vẫn cưỡi xe máy điện đi." Giang Như Sương cũng không hỏi vì sao, đi theo đội ngũ cùng ra, mở xe máy điện ngày hôm qua vẫn để bên ngoài lái tới.

". . ."

Ý của ta là có thể tìm một cái xe khác!

"Các người không lên xe sao?"

Có thanh niên trong đội cứu viện tò mò hỏi.

"Không cần, cảm ơn." Giang Như Sương lễ phép nói lời cảm tạ.

Sơ Tranh: ". . ." Người ta cũng không có mời cô lên xe đâu, cô nói cám ơn làm gì!

Sơ Tranh đau đầu xoa xoa, cuối cùng mặt không cảm xúc ngồi lên xe máy điện màu hường.

Đường đi của đội ngũ này  cũng trùng với đường của Sơ Tranh, các cô đành phải theo phía sau.

"Tiểu Sơ, tớ cảm giác hôm nay nóng hơn so với hôm qua." Giang Như Sương dùng tay kéo lại quần áo, che lại cánh tay lộ ra ngoài.

Che lại tuy là nóng, nhưng vẫn còn tốt hơn việc bị phơi ra ngoài.

"Ừ."

Giang Như Sương đi cuối cùng, lúc đầu đội trưởng để bọn hắn đi ở giữa, nhưng lại bị Sơ Tranh cự tuyệt không lưu tình chút nào.

Khi Giang Như Sương hỏi cô vì sao, Sơ Tranh nói khi chạy trốn, đi ở giữa thì để thành nhân bánh sandwich chắc.

"Sao lại dừng lại?"

Đội ngũ phía trước bỗng nhiên dừng lại.

Nhưng chưa đến mười mấy giây, phía trước đã truyền đến tiếng thét chói tai.

Thời kì đầu mạt thế, tiếng thét cũng chính là vũ khí của người bình thường, lực sát thương cũng lớn lắm —— xác sống thích nhất là tiếng kẻng gọi cơm này đây.

"Phía trước có zombie, mau chạy!!"

"Zombie đến rồi!"

Giang Như Sương mất một giây mới phản ứng kịp, nhanh chóng chuyển hướng, quay lại đường vừa đi.

Mấy xe phía trước bị chặn, chỉ có mấy chiếc xe phía sau là có thể lùi lại.

Xe không chạy được, người trên xe đều sợ hãi, dồn dập nhảy khỏi xe chạy về đằng sau.

Lúc này ưu thế của xe máy điện liền nổi bật ra.

Giang Như Sương nghe thấy đằng sau là những tiếng kêu thảm thiết.

Tuyệt vọng, sợ hãi. . .

Cô không dám nhìn về phía sau.

"Tiểu. . . Tiểu. . . Tiểu Sơ!"

Giọng Giang Như Sương phát run.

Cô bỗng nhiên dừng lại.

Phía trước cũng xuất hiện xác sống, có thể là chúng nghe thấy được tiếng động, đang lắc lư đi tới.

"Đi thẳng về phía trước."

Tiếng Sơ Tranh lãnh đạm, bình tĩnh vang lên.

"Tiểu Sơ, xác. . . sống." Cánh môi Giang Như Sương đã phát run.

"Cứ đi về phía trước." Vẫn là giọng nói kia, không một chút chập trùng.

Giang Như Sương nắm chặt tay lái, khẽ cắn môi, lái xe thẳng về phía trước.

Xác sống đầu tiên chạy tới.

Đầu đường xác sống xuất hiện càng ngày càng nhiều, Giang Như Sương cảm thấy mình lúc này cả hai chính là đang đi tìm chết.

Thế nhưng lúc này cô đã không nghĩ được gì nữa.

Cô chỉ có thể tin tưởng Sơ Tranh, đi thẳng về phía trước. . .  phía trước. . .

Đã tới rất gần.

Cô như nhìn thấy cả máu me, da thịt thối rữa trên mặt xác sống.

Gần hơn nữa.

Mùi tanh hôi đập thẳng vào mặt.

Dạ dày không khỏi cuộn lên.

Giang Như Sương nhắm mắt lại, tăng tốc, tiến lên.

Cô cảm thấy mình lúc này rất giống những người đi tiên phong rồi anh dũng hi sinh thời chiến tranh, phong tiêu tiêu hề, tráng sĩ nhất khứ bất phục phản.(1)

( (1): phong tiêu tiêu hề, tráng sĩ nhất khứ bất phục phản. Đây là ý nằm trong hai câu thơ tráng sĩ Kinh Kha nói với bạn tiễn trên đường đi ám sát Tần Thủy Hoàng. Hai câu thơ đầy đủ như sau:

 Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản

Dịch thơ: (không rõ ai dịch) 

Gió đìu hiu, sông Dịch lạnh lùng ghê

Tráng sĩ một đi không trở về  )               

                                          

Nhưng mà xe máy điện lại chẳng đụng vào thứ gì cả.

Giang Như Sương mở mắt ra, vừa vặn trông thấy con zombie xông tới đang hóa thành bụi  phấn, rơi rụng lả tả.

Xe máy điện lướt qua, zombie chạy như bay tới, một giây sau đã tán thành bụi phấn.

Cảnh tượng kia giống như trong phim khoa học viễn tưởng.

Chấn động.

Đến không cách nào có thể hình dung.

Lúc lâu sau, Giang Như Sương run rẩy hỏi: "Tiểu Sơ, dị năng của cậu là  gì? Thật quá lợi hại. . . Trước đó không phải là sét sao? Sao vừa rồi tớ không nhìn thấy bất cứ thứ gì?"

". . ."

Sơ Tranh không lên tiếng.

Không cách nào trả lời vấn đề này.

Bởi vì thứ cô dùng cũng không phải dị năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro