Chương 1790 - Phong Vũ Mãn Lâu (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Sa Nhi
=============

Thiếu niên bỗng nhiên mở mắt ra, trong con ngươi mang theo sát ý ngập trời, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngạt thở.

Trước mắt thiếu niên đột nhiên tối sầm, ngay tiếp đó, trên cánh môi chợt truyền đến nhiệt độ không thuộc về hắn.

Thiếu niên đầu tiên là cứng đờ, sau đó sát ý trong con ngươi như thủy triều rút đi, hắn an tĩnh mở to hai mắt, nhưng không có phản ứng gì.

Sơ Tranh đưa tay phủ lên mắt hắn, hàng mi của thiếu niên cọ nhẹ vào lòng bàn tay của cô, giống chiếc bàn chải nhỏ tinh mịn, phất qua lòng bàn tay như kích thích lên tầng tầng gợn sóng.

-

Sắc mặt thiếu niên chợt đỏ ửng, nhưng biểu tình vẫn là dáng vẻ như lúc đầu, làm người ta nhìn đã không thoải mái.

"Mơ thấy ác mộng?" Sơ Tranh khẽ khàng hỏi.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Ghé thăm chàng một chút."

". . ." Ánh mắt Mãn Nguyệt chợt chuyển động, cánh môi đỏ bừng lúc đóng lúc mở: "Ngươi vừa làm gì ta?"

"Hôn ngươi."

"Vì sao lại hôn ta?"

"Thích nên hôn ngươi, bằng không thì sao lại muốn hôn ngươi chứ." Sơ Tranh nói như đương nhiên.

Thiếu niên đột nhiên đưa tay đẩy cô, không hề có dấu hiệu nào bộc phát: "Xuống, cút đi!"

Sơ Tranh vốn đã ngồi ngay mép giường, vừa bị thiếu niên đẩy như vậy, cô trực tiếp té xuống, thiếu chút nữa đã đụng đổ đồ vật bên cạnh.

Sơ Tranh: ". . ."

Ta muốn đập chết hắn! !

【 Chị gái nhỏ, chị bình tĩnh một chút, thẻ người tốt của chị đấy! 】 Vương Giả vội vàng khuyên nhủ Sơ Tranh.

Sơ Tranh cố đè lửa giận lại, từ dưới đất đứng lên, sửa sang lại quần áo, cư cao lâm hạ nhìn xuống hắn: "Ngươi nhất định muốn ta cút?"

"Cút." Thiếu niên nghiến chặt răng, giống như khó khăn lắm mới gạt được một chữ ra từ trong hàm răng.

Cút thì cút!

Ai thèm hầu hạ ngươi!

Sơ Tranh xoay người rời đi, cô còn chưa đi tới cửa, thân thể đột nhiên bị đâm sầm vào, cánh tay của thiếu niên lập tức quấn lên ôm chặt lấy cô.

Sơ Tranh: ". . ."

"Không phải ngươi vừa bảo ta cút sao?" Hiện tại lại ôm ta làm gì! Ngươi cho rằng thế này mà ta sẽ tha thứ cho ngươi á?

Tức giận!

Thẻ người tốt thế mà dám bảo ta cút!

Gương mặt Mãn Nguyệt dán lên cổ cô, cất giọng nặng nề: "Đừng... Đừng nói thích ta."

"Cái gì?"

"Đừng nói thích ta." Mãn Nguyệt lặp lại một lần, sau đó giống như là vô ý thức thì thầm một câu: "Ta sợ."

Sợ?

Sợ cái gì?

Sơ Tranh lơ ngơ: "Ngươi sợ cái gì?"

Lời này của Sơ Tranh không được đáp lại.

Ngay lúc Sơ Tranh cho là sẽ không nhận được đáp án, thanh âm thiếu niên vang lên một lần nữa.

"Ca ca ta... Hắn luôn luôn cười nói thích ta, sau đó... Sau đó..."

Thiếu niên mặc một bộ xiêm y màu xanh lam nắm lấy đệ đệ mới chỉ mấy tuổi, mặt mũi tràn đầy ý cười: "Đệ đệ, giúp ta đi nhặt cái kia về có được không?"

Nam sinh chỉ vào một chiếc rổ đang trôi ở giữa hồ cách đó không xa.

Tiểu Mãn nguyệt hoảng sợ lắc đầu: "Ca ca, ta không làm được."

Thiếu niên cổ vũ hắn: "Khinh công của đệ đệ tốt như vậy, nhất định có thể nhặt về. Ca ca thích ngươi nhất, ngươi sẽ không làm ca ca thất vọng, phải không?"

Tiểu Mãn nguyệt nhìn lại người trước mặt, ngoài sợ hãi thì cũng chỉ còn sợ hãi.

Đây là ca ca của hắn, là Đại công tử Mãn gia, Mãn Nghệ.

Thiếu niên thiên tài được người người ca tụng, là thiên chi kiêu tử trong mắt phụ thân.

Tiểu Mãn nguyệt nhìn lại chiếc rổ đã cách bờ rất xa, hắn không thể làm được...

"Nhanh lên a, bằng không thì lát nữa đã là giờ cơm trưa rồi, chúng ta sẽ không kịp mất." Mãn Nghệ cười tủm tỉm nói: "Đệ đệ, ngươi có thể."

Không kịp giờ cơm... Có nghĩa là đến ngày thứ hai hắn mới lại được ăn.

Tiểu Mãn nguyệt e ngại đi mấy bước về phía trước, vận khởi khinh công, phi vào giữa mặt hồ.

Mắt thấy đã sắp tới gần chiếc rổ, mắt cá chân hắn đột nhiên bị thứ gì đập vào, cả người rơi thẳng vào trong nước.

Tiểu Mãn nguyệt không biết bơi, sau khi rơi vào cũng chỉ có thể giãy dụa chới với trên mặt nước.

"Cứu... Ca ca... Cứu đệ..."

Mãn Nghệ đứng bên bờ vẫn nở nụ cười không hề chứa ác ý, nhưng hắn lại chỉ đứng đó nhìn, không có bất kỳ ý tứ gì muốn cứu.

Trong nháy mắt Tiểu Mãn nguyệt chìm vào đáy nước kia, điều cuối cùng hắn trông thấy vẫn là nụ cười làm lòng người sợ hãi, lạnh lẽo thấu tim.

-

Đến tận bây giờ, hắn vẫn còn có thể nhớ lại cảm giác ngạt thở khi nước tràn vào kia, mỗi lần đều sẽ lại mơ thấy ác mộng.

Sơ Tranh cảm giác Mãn Nguyệt ôm mình quá chặt, đến mức cô hô hấp cũng khó khăn.

"Mãn Nguyệt?" Sơ Tranh gọi hắn: "Buông ra ta."

Thiếu niên bỗng nhiên buông Sơ Tranh ra, lui lại hai bước, cúi thấp đầu đứng ở đó.

"Đừng... Thích ta." Hắn thấp giọng nói xong câu này, quay người trở lại giường, cuộn tròn thân thể ôm chặt lấy bản thân.

Sơ Tranh: ". . ."

Ngươi bảo ta không thích là ta liền không thích chắc?

Mặt mũi đại lão của ta vứt đâu hả?

Sơ Tranh cắn răng, trực tiếp đi qua vớt người lên: "Mãn Nguyệt, ta thích chàng.."

Thân thể Mãn Nguyệt khẽ run lên, nhưng ngay tiếp theo lại đã không thể khống chế nổi mà run rẩy.

Sơ Tranh đè lên hắn, tiếp tục nói cho bằng hết: "Ta mặc kệ trước kia chàng đã trải qua những gì, nhưng chàng phải nhớ kỹ, ta sẽ không tổn thương chàng, vĩnh viễn sẽ không."

"Nếu như chàng muốn nói với ta xem ai đã ức hiếp chàng, ta không ngại giúp chàng báo thù, chàng không muốn nói, ta cũng sẽ không bắt buộc, nhưng chàng không thể đẩy ta ra, chàng là của ta, hiểu chưa?"

Mãn Nguyệt run rẩy càng thêm lợi hại.

Một hồi lâu sau, thiếu niên run rẩy chậm lại, thanh âm của hắn giống như tới từ địa ngục, âm trầm lạnh lẽo: "Chết hết rồi."

"Cái gì?"

"Chết hết rồi." Thanh âm thiếu niên càng thêm áp lực: "Bọn họ đã chết ngay trước mắt ta."

Sơ Tranh kịp phản ứng lại, hẳn là hắn đang nói đến lúc Mãn gia bị sát hại.

Lúc ấy hắn thật sự có mặt ở đó...

Ban đầu Sơ Tranh còn cho rằng hắn bị thành cái dạng này là bởi vì trận đồ sát kia.

Nhưng về sau, theo phương pháp loại trừ thì lại cảm thấy không phải, hắn đối với trận đồ sát kia cũng đâu có cảm giác gì.

"Chàng muốn báo thù không?"

"Báo thù?" Ngữ điệu thiếu niên chợt trở nên cổ quái, hắn từ trước đến nay vốn không có biểu tình gì trên mặt, lúc này lại là vẻ tươi cười: "Ta đã báo."

Thiếu niên vốn đã xinh đẹp, lúc này cười lên lại càng thêm kinh diễm, nhưng mà... Nụ cười kia dù nhìn thế nào cũng chỉ cảm thấy kinh dị.

Đáy lòng Sơ Tranh cũng không khỏi giật thót.

Nụ cười của thiếu niên chợt tắt ngấm, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác của Sơ Tranh, hắn chui vào trong ngực Sơ Tranh, nhắm mắt lại, nhanh chóng ép bản thân mình ngủ mất.

Sơ Tranh nghe hô hấp khi nặng khi nhẹ của thiếu niên, đáy lòng lại chỉ nặng trĩu.

Mãn phủ đã không còn, một người sống cũng không còn, trước đó Sơ Tranh đã cho người đi thăm dò thử, nhưng đáng tiếc chẳng có kết quả gì.

Chỉ biết Mãn Nguyệt là vị Nhị công tử không được sủng ái lắm trong phủ, người bên ngoài cũng biết rất ít về vị Nhị công tử này.

Mà vị Đại công tử Mãn Nghệ kia, lại là thiếu niên thiên tài hầu như ai cũng biết, nghe nói tuổi còn trẻ mà đã tự nghĩ ra võ học, rất có khả năng trở thành một tông sư thế hệ kế tiếp.

Tiểu nữ nhi của Mãn gia cũng là giai nhân hoa nhường nguyệt thẹn, Cầm Kỳ Thư Họa tinh thông mọi thứ, có không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn muốn lấy nàng.

Sau khi Mãn phủ diệt vong, mọi chuyện liên quan tới vị Nhị công tử này giống như đã bị mai táng vĩnh viễn bên trong tòa phủ đệ kia.

Không!

Còn một người biết chuyện.

Tên Diêm Nha được thiếu niên một mực nhớ thương, suốt ngày gọi tên kia.

Xem ra cần phải mau chóng tìm được hắn, mới có thể biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Mãn Nguyệt.

Sơ Tranh cúi đầu nhìn lại thiếu niên trong ngực.

Rốt cuộc là chuyện gì...

Sơ Tranh ôm lấy hắn nằm xuống, thiếu niên cũng không biết là vô thức hay cố ý, cả người đều dính càng thêm sát, cực kỳ nhu thuận cọ cọ vào cô, đổi một tư thế khác thoải mái hơn nằm ngoan ngoãn.

Sơ Tranh: ". . ." Má! Muốn mạng mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro