Chương 1795 - Phong Vũ Mãn Lâu (32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Sa Nhi
==============

Tộc trưởng kể tóm tắt lại sự tình một lượt, những việc này Sơ Tranh cũng đã biết.

"Đón ta trở về?"

Tộc trưởng gật đầu: "Đúng vậy, ngươi là người của  tộc ta, tất nhiên nên cùng ta trở về."

Sơ Tranh: "Các ngươi đã có một vịThánh nữ, giờ còn đòi ta trở về làm gì? Nếu coi đấy là Hoàng vị, thì ngươi còn muốn có người đi giành ngôi chắc?"

Tộc trưởng: ". . ."

"Cục diện bây giờ là tốt nhất, nếu như ngươi bất chấp bắt ta trở về. . . Vậy ta cũng không biết Vu Nguyệt tộc các ngươi sẽ nghênh đón cái cục diện gì đâu."

Tộc trưởng biến sắc: "Ngươi uy hiếp ta!"

Sơ Tranh lấy ngay cái giọng điệu  tra nam: "Ngươi cảm thấy thế thì chính là thế."

Tộc trưởng: ". . ."

-

Tộc trưởng phân phó những người khác, ở bên trong cùng Sơ Tranhchừng một canh giờ, cuối cùng tộc trưởng sa sầm mặt mũi đi ra, mang người rời đi.

"Tộc trưởng, nàng. . ."

Tộc trưởng giận dữ mắng mỏ: "Về sau đừng nhắc đến nàng nữa!"

Đám người: ". . ."

Đây chính là nữ nhi của Tư Đào Thánh nữ, thật sự không mang về sao?

Sơ Tranh đưa mắt nhìn tộc trưởng cùng người của hắn rời đi, mặt không đổi sắc thu hồi ngân tuyến lại, ngân tuyến vòng quanh cổ tay cô, vui sướng lấy một đầu cọ cọ vào ngón tay Sơ Tranh.

Nói cho cùng thì Vu Nguyệt tộc, cũng chỉ muốn rúc trong vùng trời nhỏ bé của mình làm tập đoàn bán hàng đa cấp, bọn họ cũng không định lôi kéo người khác gia nhập, cũng không muốn để người bên ngoài phát hiện ra mình.

Sự việc ở Mãn gia cũng là vì có người chọc vào quy củ và sự ổn định của Vu Nguyệt tộc, lúc này bọn họ mới động thủ.

Nếu như bỏ chuyện Thánh nữ qua một bên, toàn bộ cái Vu Nguyệt tộc này cũng coi như không tệ.

Bất quá những chuyện này đều chẳng liên quan gì đến cô, thù của Mãn gia, thẻ người tốt đã không có ý muốn báo, cô cũng sẽ không đi phí công phí sức làm gì.

Sơ Tranh đưa Mãn Nguyệt trở về phòng  trước, sau đó mới chậm rãi đi cứu người.

-

Phong Mãn lâu trải qua chuyện như thế, vấn đề luyện võ cùng khuếch trương thanh thế liền lập tức bị đưa vào chương trình nghị sự.

Sơ Tranh chỉ phụ trách cho tiền, những việc còn lại cô đều mặc kệ.

Lúc đầu Phong Mãn lâu vốn có không nhiều người lắm, dần dần đã nhiều thêm. . . đám trẻ trâu.

Dựa theo cách nói của bọn họ thì là, cần phải bồi dưỡng từ nhỏ, mới có thể làm cho bọn nó có cảm giác chung thành đối với Phong Mãn lâu.

Sơ Tranh: ". . ."

Được thôi, các ngươi nói cũng rất có lý.

Dù sao có thể đốt tiền là được.

"Lâu chủ, đã tìm được Diêm Nha! !"

Trưa hôm nay, Khê Nam nôn nóng vọt thẳng vào, tiếng nói của hắn còn chưa kịp rơi xuống, thiếu niên đã đứng dậy chạy vụt ra bên ngoài.

Sơ Tranh: ". . ."

Ngươi biết người ở đâu sao?

Quả nhiên thiếu niên nhanh chóng chạy về, trơ mắt mong ngóng nhìn cô.

Sơ Tranh đứng im không nhúc nhích, thiếu niên chần chừ một lát, cuối cùng nôn nóng lôi kéo tay Sơ Tranh đi ra ngoài: “Mang ta đi."

"Ta không mang thì sao?"

Trong đáy mắt thiếu niên thoáng hiện lên một tia lệ khí, nhưng hắn cũng lập tức ép trở về, nhìn sang Khê Nam, Khê Nam lại lập tức quay người đi nhìn trời nhìn đất.

Thiếu niên lập tức mổ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước  trên môi Sơ Tranh: "Mang ta đi."

Sơ Tranh: ". . ."

Thẻ người tốt cứ luôn phạm quy, tức giận!

-

Diêm Nha không biết được vớt về  từ chỗ nào, cả người gầy đi trông thấy, trên thân khắp nơi đều là vết thương.

Theo lời Khê Nam nói, bọn họ ra giá cao tìm người, có người phát hiện liền thông báo cho bọn họ.

Lúc nhìn thấy Diêm Nha cũng đã chính là cái dạng này.

Hồi Xuân đã xử lý đơn giản cho Diêm Nha.

Sơ Tranh mang Mãn Nguyệt qua, hắn lại đứng cách đó rất xa chứ không còn vẻ nôn nóng như vừa rồi nữa.

"Không đi qua sao?"

Mới vừa rồi là tên nào vô cùng nôn nóng muốn vọt tới?

Mãn Nguyệt chần chừ, cuối cùng cũng đi qua bên kia.

Diêm Nha vẫn còn đang chìm trong hôn mê, những người khác vừa thấy Mãn Nguyệt tới đã dồn dập lui ra khỏi phòng.

"Hắn còn có thể tỉnh lại không?" Mãn Nguyệt hỏi Hồi Xuân.

"Chỉ là bị thương quá nhiều dẫn đến hôn mê, không nghiêm trọng, mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại, ngươi đừng quá lo lắng." Hồi Xuân nói.

Mãn Nguyệt gật đầu, rũ mắt nhìn người nằm trên giường.

-

Mãn Nguyệt mỗi ngày đều chạy đến chỗ  Diêm Nha đủ 3 bận, gặp được Hồi Xuân thì liền hỏi xem hắn còn có thể tỉnh hay không, tâm tình Sơ Tranh đã rất khó ở.

Sao không thấy hắn quan tâm ta như vậy hả.

Nhưng chưa gì Sơ Tranh đã cảm thấy, thôi hắn đừng quan tâm cô như vậy mới tốt.

Đó là một đêm, Sơ Tranh không trông thấy Mãn Nguyệt ở trong phòng, cô đoán khả năng hắn đang ở chỗ Diêm Nha nên bèn đi qua.

Cửa sổ trong phòng Diêm Nha không đóng chặt, thời điểm Sơ Tranh đi qua, vừa vặn nhìn thấy trong tay áo  Mãn Nguyệt rơi xuống một thanh chủy thủ, sắc mặt hắn cũng âm trầm tiến gần về phía Diêm Nha.

Sơ Tranh: "! ! !"

Mả mẹ nó! !

Mãn Nguyệt nắm chặt chủy thủ, chậm chạp giơ lên, treo ngay phía trên Diêm Nha.

Ngay vào lúc hắn mạnh mẽ đâm xuống, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến: "Mãn Nguyệt! !"

Thiếu niên bị thanh âm kia làm giật mình, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh, ngón tay hắn khẽ run lên, chủy thủ rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang 'Loảng xoảng' giòn giã.

Sơ Tranh từ cửa sổ nhảy vào, vội đi mấy bước đến trước mặt hắn, kéo lấy cổ tay hắn: "Ngươi đang làm gì?"

Không phải mỗi ngày ngươi đều ngóng trông hắn sao?

Hiện tại vất vả lắm mới tìm được người, ngươi lại chơi chết hắn là thế nào! !

"Ta. . ." Sắc mặt Mãn Nguyệt đã rất khó coi, hắn gục đầu xuống, không nói gì.

Sơ Tranh nhặt thanh chủy thủ kia lên: "Tại sao muốn giết hắn?"

Đầu Mãn Nguyệt lại càng chúc xuống dưới.

Ngón tay Sơ Tranh thưởng thức thanh chủy thủ kia: "Chỉ cần ngươi nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi."

Thiếu niên đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt là sự khiếp sợ cùng nghi hoặc, cánh môi tái nhợt giờ mới nhúc nhích: "Sao lại. . . Giúp ta?"

Sơ Tranh đưa tay xoa lên gương mặt hắn, giọng cô nghiêm túc trịnh trọng: "Bởi vì ngươi là của ta." Thẻ người tốt của ta.

Hô hấp thiếu niên trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, giống như có thể từ trên mặt cô nhìn ra được điều gì.

Thiếu niên khẽ cắn môi, gian nan mở miệng: "Hắn. . . Đã nhìn thấy."

"Nhìn thấy cái gì?"

"Ta. . ." Mãn Nguyệt kéo căng phía sau lưng, hắn nhắm mắt lại, nói: "Ta giết ca ca ta, hắn đã nhìn thấy. . ."

Ca ca của hắn. . . Đại công tử Mãn gia kia?

"Ngươi cảm thấy hắn sẽ nói ra sao?"

Thiếu niên chậm chạp gật đầu, ngay từ đầu hắn đã không muốn để người khác biết được, về sau là. . . Không muốn để nàng biết, để nàng cảm thấy hắn là một tội nhân giết người.

Sơ Tranh nhìn lại Diêm Nha vẫn nằm yên không động đậy: "Ngươi không tin hắn? Hắn không phải người của ngươi sao?"

Thiếu niên theo bản năng nói: "Ta không tin ai cả."

Lông mày Sơ Tranh cau lại, bao nhiêu công sức ta chiếu cố ngươi lâu như vậy, lại chẳng được cái địa vị nào trong lòng ngươi sao? !

Cô giơ tay chỉ vào mình: "Ta thì sao?"

Mãn Nguyệt: ". . ."

"Không. . . Không biết." Hắn không biết có nên tin tưởng nàng hay không.

"Ta đối với ngươi không tốt sao?"

"Hắn đối với ta cũng rất tốt." Giọng nói của Mãn Nguyệt trở nên nặng nề: "Thế nhưng ta vĩnh viễn cũng không thể biết, sau mỗi lần hắn đối tốt với ta, sẽ là tra tấn dạng gì nữa."

Sơ Tranh trầm mặc một hồi, suy đoán hỏi: "Mãn Nghệ?"

Thiếu niên bỗng nhiên im bặt, đoán chừng là phát hiện mình vừa lỡ miệng.

Sau đó bất kể Sơ Tranh hỏi cái gì, thiếu niên đều không lên tiếng nữa.

Sơ Tranh đưa chủy thủ cho hắn: "Người này ta sẽ giúp ngươi giải quyết, không cần làm bẩn tay ngươi."

Thiếu niên nắm vuốt thanh chủy thủ, vẫn không có phản ứng.

Sơ Tranh trực tiếp ôm người lên trở về phòng, đặt hắn lên giường, hôn hắn trong chốc lát rồi đắp kín chăn cho hắn.

"Mãn Nguyệt, thử tin tưởng ta, được không?"

Mãn Nguyệt xoay người đưa lưng về phía Sơ Tranh, đôi mắt đã nhắm lại chậm rãi mở ra.

Hắn hé cánh môi, im ắng nói một tiếng.

Được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro