8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó Nguyễn Huỳnh Sơn lái xe ra cầu cảng. Trên tay anh nắm chặt chiếc cấp hiệu vừa được phát, mấy ngôi sao đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Trăng rằm trên trời và cả trên mặt nước, Huỳnh Sơn đứng lâu chỉ để nghe tiếng láp nháp của nước dồn về phía thành cầu.

"Trần Anh Khoa, nếu không là quán bar này thì em sẽ ở đâu?"

"Là đang hỏi ước mơ đúng không? Muốn có một cửa hàng hoa nhỏ, nuôi một người một chó một mèo."

Sau này kết thúc chuyên án sẽ đi tìm hắn, Huỳnh Sơn đã nghĩ thế vào đêm Anh Khoa nằm dài trên cầu cảng nhìn trăng rồi nói muốn có một cửa hàng hoa. Đó là khi Sơn chưa biết rằng kết thúc chuyên án là lúc một trong hai người phải chết, chưa biết chàng trai đứng ở quầy pha chế vui vẻ chơi đùa mỗi ngày lại là người đứng đầu đường dây tội phạm bọn họ tìm kiếm ròng rã hai năm trời.

Huỳnh Sơn vứt chiếc cấp hiệu xuống nước. Miếng cấp hiệu đính sao chao qua về rồi lặn dần, ánh trăng chiếu xuống chỉ kịp làm cho ngôi sao trên đó ánh lên một lần rồi tắt. Anh Khoa một tiếng "cảnh sát Sơn", hai tiếng "cảnh sát Sơn" là ai Huỳnh Sơn không hề biết, anh chỉ biết đến Trần Anh Khoa mỗi ngày mỗi đêm luôn gọi "Sơnnn", " Sơn à" bằng thứ âm thanh trong trẻo giữa quán bar đục ngầu nhốn nháo. Tiếng gọi "Sơn" cuối cùng là một câu hỏi, Anh Khoa lúc đó vừa rót ly Sunset Rum ra uống hết một nửa rồi đặt trước mặt anh, hai người uống chung ly rượu tám mươi độ cồn là thủ tục từ rất lâu rồi. Huỳnh Sơn xoay ly rượu hồi lâu mà không uống, đồng hồ nhích dần đến giờ đã định rồi cảnh sát ập vào bắt gọn đám người đang kiểm tra hàng. Huỳnh Sơn đặt tay vào khẩu súng bên hông mình, Anh Khoa chỉ kịp thốt lên "Sơn?" đã bị đè xuống quầy bar. Từ đó cho đến ngày sinh nhật cuối cùng, Nguyễn Huỳnh Sơn nhớ đến phát điên một từ 'Sơn' bật ra từ môi hắn, nhưng chỉ nghe thấy Trần Anh Khoa gọi "cảnh sát Sơn" trơn tru không vấp váp lần nào.

Từ khi biết Trần Anh Khoa là tội phạm, Nguyễn Huỳnh Sơn dần dần hiểu được rằng nếu chuyên án kết thúc tốt đẹp thì vinh quang hắn đem lại cho anh đủ để dùng một đời, còn đau đớn sinh ra cũng đủ để đi cùng vinh quang đó. Tự tay còng người mình yêu lại, đem hắn đi thẩm vấn rồi nhìn hắn lụi cả điếu thuốc đỏ rực vào lòng bàn tay chưa từng phải chịu thương tích nào. Tự mình lựa chọn phòng giam cho hắn, để rồi chính trong phòng giam đó hắn bị một tên tội phạm khác làm nhục, người cuối cùng chạm vào cơ thể hắn không chắc có thể gọi là con người. Hắn cao ngạo sạch sẽ đến mức nào Huỳnh Sơn thừa biết, chỉ trong một tháng đã trở thành cắm cúi ăn mấy mẩu bánh bao như ăn một thứ cao lương mĩ vị, trốn biệt trong buồng vệ sinh chỉ vì không muốn anh ngửi thấy thứ mùi đặc trưng của tù nhân trên cơ thể mình. Rồi đến những giây phút cuối cùng vẫn bình tĩnh chỉ định anh làm nhân chứng của buổi tử hình, hỏi anh một câu như cắt nát cả lòng, hắn hỏi anh khi nào thì thăng chức. Thăng chức trên thân xác hắn, trên tình yêu của hắn, ngôi sao trên vai vì thế mà nặng đến không thể nhấc lên.

Mặt trăng đã lùi dần về phía bên kia bầu trời, Huỳnh Sơn lái xe về quán bar. Quán bar đã được niêm phong kín bằng mấy sợi dây hiện trường vàng chóe, Huỳnh Sơn lách vào bên trong. Mọi thứ tan hoang, dấu máu trên sàn vương vãi, Sơn kéo môi thành một nụ cười rồi tới bên chiếc ghê chân cao đặt ở quầy bar ngồi xuống. Ly rượu ngày đó đã bay hơi gần hết, anh tự rót cho mình một ly. Sunset Rum là một trong những loại rượu mạnh nhất, một ly đầy là đủ để say. Huỳnh Sơn nâng ly rượu lên quầy bar rỗng không rồi vươn tay cầm lấy chiếc khăn lau bàn mà cách đây một tháng Anh Khoa vẫn vẩn vơ di chuyển qua về trong khi chống cằm nhìn anh cười vui vẻ.

Trần Anh Khoa, chúc mừng sinh nhật, cũng mừng ba ngày của em.

Huỳnh Sơn uống một hơi cạn ly rượu rồi bắt đầu cười không kiểm soát được. Những năm về sau biết đi đâu để mừng sinh nhật hắn bây giờ? Sau ngày xử tử đã có người tới nhận Anh Khoa đi, không bao giờ Huỳnh Sơn có thể tìm được hắn giữa một rừng bia mộ mà tặng cho hắn dù chỉ một nhành linh lan trắng. Di nguyện cuối cùng của Anh Khoa viết rằng phải giữ bí mật nơi hắn nằm nghỉ và không được lấy gì làm dấu hiệu. Trần Anh Khoa rồi cũng như bao nhiêu tử tù khác mà Huỳnh Sơn đã gặp qua, cuối cùng vẫn chỉ có thể gặp lại trong hồ sơ tội phạm và trong mơ.

Huỳnh Sơn gục đầu trên quầy bar bằng gỗ đã cũ màu cho đến khi một tia nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ nhỏ chiếu lên gáy anh. Ánh nắng ấm áp như bàn tay ai đó chạm vào, Sơn vội vã ngẩng đầu lên nhìn quanh. Quán bar vẫn tan hoang, người yêu đã mất, con đường đi tiếp của anh chắc chắn sẽ như Trần Anh Khoa đã nhắc đi nhắc lại một tháng qua. Sẽ chỉ có một cảnh sát Nguyễn Huỳnh Sơn, trong thời gian ngắn ngủi còn lại của sinh mệnh, sẽ không bao giờ Nguyễn Huỳnh Sơn còn nghe được một tiếng gọi tên dịu dàng vang lên giữa lòng thế giới.

--

Nguyễn Huỳnh Sơn là một cảnh sát đặc nhiệm, anh được luật pháp trao cho quyền giết người.

Trần Anh Khoa là một tội phạm, hắn được cuộc đời trao cho quyền giết Nguyễn Huỳnh Sơn.





---

Hết.


"...

Dẫu em không thể ở lại với anh

Mình chẳng cùng với nhau đi hết quãng đường

Ôm ấp hi vọng một ngày ngát xanh

Tháng năm thăng trầm dòng đời ngả nghiêng

Mình tự rời bỏ nhau,

say đến điên dại,

say hết kiếp người,

say cho cháy lòng. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro