"Quan sát người suy nghĩ" là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ai đó đi tới bác sĩ và nói, “Tôi nghe thấy tiếng nói trong đầu”, thì người đó có thể bị đưa tới nhà phân tâm. Sự kiện thực là mọi người đều nghe thấy tiếng nói trong đầu mình vào mọi lúc. Các tiến trình ý nghĩ vô tình mà bạn không nhận ra, bạn không thể dừng lại được. Bạn liên tục ở trong trạng thái độc thoại, hay đối thoại.

Bạn có lẽ đã bắt gặp người “điên” trên phố tự lảm nhảm, nói không dừng. Điều này chẳng khác gì với điều mà bạn và tất cả mọi người “bình thường” khác làm, ngoại trừ bạn không nói to nó ra mà thôi.

Tiếng nói này là bình luận, tự biện, phán xét, so sánh, phàn nàn, thích, không thích, … Tiếng nói này không liên quan tới tình huống bạn tự thấy mình vào lúc đó. Nó có thể làm sống lại quá khứ gần đây, xa xăm; hay diễn tập, tưởng tượng những tình huống tương lai có thể. Tại đây nó thường tưởng tượng mọi thứ diễn ra, sai sót và hậu quả xấu. Điều này được gọi là lo nghĩ.

Đôi khi rãnh âm thanh này đi kèm với hình ảnh trực quan - “phim tâm trí”. Cho dù tiếng nói đó có liên quan tới tình huống sắp tới, nó diễn giải điều đó dưới dạng của quá khứ. Điều này là vì tiếng nói này thuộc vào tâm trí huấn luyện của bạn. Cái vốn là kết quả của tất cả lịch sử quá khứ của bạn giống như cách nghĩ theo văn hoá tập thể mà bạn kế thừa.

Cho nên khi bạn thấy, phán xét hiện tại qua con mắt của quá khứ, thì cái thu được là cái nhìn bị bóp méo về nó. Điều khá thông thường là tiếng nói đó là kẻ thù tồi tệ nhất của riêng người đó. Nhiều người sống với kẻ hành hạ trong đầu mình liên tục tấn công, trừng phạt họ và làm suy kiệt sinh lực của họ. Đó là nguyên nhân của khốn khổ và bất hạnh không nói ra, giống như bệnh tật.

Tin mừng là bạn có thể tự giải phóng mình khỏi tâm trí mình. Đây là việc giải thoát đúng đắn duy nhất. Bạn có thể cất bước đầu tiên ngay từ bây giờ.

Hãy bắt đầu nghe tiếng nói trong đầu mình như bạn vẫn thường nghe. Hãy đặc biệt chú ý tới bất kì hình mẫu ý nghĩ lặp lại nào. Những đĩa hát cũ đó từng chơi mãi trong đầu bạn trong nhiều năm rồi. Đây là điều ngụ ý bởi “quan sát người suy nghĩ”. Nói cách khác: hãy nghe tiếng nói trong đầu bạn, hãy hiện hữu ở đó như sự hiện diện chứng kiến.

Khi bạn nghe tiếng nói đó, hãy nghe nó một cách vô tư. Có nghĩa là không phán xét. Đừng phán xét, kết án điều bạn nghe thấy, vì làm như vậy tiếng nói đó lại đi vào qua cửa sau. Từ đây bạn sớm nhận ra: đằng kia có tiếng nói, còn đằng này tôi đang nghe nó, quan sát nó. Việc nhận ra tôi đây này, cảm giác này về sự hiện diện của riêng mình, không phải là ý nghĩ. Nó nảy sinh từ bên ngoài tâm trí.

Cho nên khi bạn nghe một ý nghĩ, bạn nhận biết về ý nghĩ này mà còn cả về bản thân mình như người chứng kiến cho ý nghĩ này. Một chiều hướng mới của tâm thức tới. Khi bạn nghe ý nghĩ này, bạn cảm thấy sự hiện diện có ý thức - cái ta sâu hơn của bạn - đằng sau, bên dưới ý nghĩ này, như nó có đó. Rồi ý nghĩ này mất sức mạnh của nó với bạn và nhanh chóng lắng xuống bởi vì bạn không còn tiếp năng lượng cho tâm trí qua sự đồng nhất với nó. Đây là việc bắt đầu sự chấm dứt cho suy nghĩ vô tình và ép buộc.

Khi một ý nghĩ lắng xuống, bạn kinh nghiệm sự gián đoạn trong luồng tâm trí - một lỗ hổng của “vô trí”. Ban đầu, các lỗ hổng ngắn, có lẽ vài giây, nhưng dần dần chúng trở nên dài hơn. Khi những lỗ hổng này xuất hiện, bạn cảm thấy một sự tĩnh lặng và an bình nào đó bên trong mình. Đây là bắt đầu của trạng thái tự nhiên về việc cảm thấy là một với Hiện hữu, cái thường bị tâm trí làm mờ đi. Bằng thực hành, cảm giác về tĩnh lặng và an bình sâu sắc thêm. Trong thực tế, không có chấm dứt cho chiều sâu của nó. Bạn cảm thấy việc phát ra niềm vui tinh tế nảy sinh từ sâu bên trong: niềm vui của Hiện hữu.

Đấy không phải là trạng thái kiểu gây mê. Không một chút nào. Không có việc mất ý thức ở đây. Cái đối lập mới là trường hợp ấy. Nếu cái giá của an bình là việc hạ thấp tâm thức của bạn, cái giá của tĩnh lặng là thiếu sự sinh động và tỉnh táo thế thì chúng chẳng đáng có phải không?

Trong trạng thái gắn nối bên trong, bạn tỉnh táo hơn nhiều, thức tỉnh nhiều hơn so với trạng thái bị đồng nhất với tâm trí. Bạn tràn đầy hiện diện. Nó sinh ra tần số rung động năng lượng đem cuộc sống tươi mới cho thân thể vật lí.

Khi bạn đi sâu hơn vào trạng thái này của vô trí. Bạn nhận ra trạng thái của tâm thức thuần khiết. Trong trạng thái đó, bạn cảm thấy sự hiện diện riêng của mình với sự mãnh liệt và niềm vui đến mức tất cả mọi việc nghĩ, mọi xúc động, thân thể vật lí của bạn, giống như toàn thể thế giới bên ngoài đều trở thành ít ý nghĩa khi so với nó.

Điều này không phải là vị kỉ mà là vị tha. Nó đem bạn vượt ra ngoài điều bạn nghĩ trước đây là “cái ta của mình” Sự hiện diện đó về bản chất là bạn, nhưng lại lớn hơn bạn một cách không thể tưởng tượng nổi. Điều ngụ ý truyền đạt ở đây có vẻ nghịch lí, thậm chí mâu thuẫn, nhưng không có cách nào khác có thể diễn đạt nó.

Thay vì “quan sát người suy nghĩ”, bạn có thể tạo ra lỗ hổng trong luồng tâm trí đơn giản bằng cách trực tiếp hội tụ sự chú ý của bạn vào Bây giờ, trở nên có ý thức mãnh liệt vào khoảnh khắc hiện tại. Đây là thoả mãn sâu sắc cho việc phải làm. Theo cách này, bạn kéo tâm thức ra xa hoạt động tâm trí, tạo ra một lỗ hổng vô trí trong đó bạn tỉnh táo và nhận biết cao độ nhưng không suy nghĩ. Đây là bản chất của thiền.

Trong cuộc sống thường ngày của mình, bạn có thể thực hành điều này bằng cách lấy bất kì hoạt động thường lệ nào, cho nó sự chú ý đầy đủ nhất của bạn, cho nó trở thành mục đích trong chính nó.

Chẳng hạn, lúc bạn lên và xuống cầu thang trong nhà mình hãy chăm chú vào mọi bậc, mọi chuyển động, thậm chí cả việc thở của bạn. Hãy hiện diện toàn bộ. Khi bạn rửa tay, hãy chú ý tới tất cả cảm nhận giác quan liên kết với hoạt động này: tiếng động và cảm giác về nước, chuyển động của tay bạn, mùi xà phòng, ... Khi bạn vào xe hơi, sau khi bạn đóng cửa lại, hãy dừng vài giây và quan sát luồng hơi thở của bạn.

Hãy trở nên nhận biết về im lặng nhưng cảm giác mạnh mẽ về sự hiện diện. Có một tiêu chuẩn chắc chắn theo đó bạn có thể đo sự thành công của mình trong thực hành này: mức độ an bình mà bạn cảm thấy bên trong.

Cho nên bước quan trọng nhất trên cuộc hành trình của bạn hướng tới chứng ngộ là thế này: học không đồng nhất với tâm trí mình. Mọi lúc bạn tạo ra một lỗ hổng trong luồng tâm trí, thì ánh sáng của tâm thức của bạn phát triển mạnh hơn.

Một hôm bạn bắt gặp bản thân mình mỉm cười với tiếng nói trong đầu mình, như bạn mỉm cười với các trò hề của đứa trẻ. Điều này có nghĩa là bạn không coi nội dung của tâm trí mình tất cả là thực, cảm giác của bạn về cái ta nhưng không phụ thuộc vào nó.

Sưu tầm & thay đổi

Tuhieuminh.blogspot.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#timytuong