Quyển nhật ký nhặt được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã mưa được hơn một tuần. Mưa tầm tã khiến bầu trời lúc nào cũng ảm đạm. Em gọi điện cho tôi và nói rằng em đang đến.

Đây là lần thứ ba trong tuần em tới gặp tôi. Trên đường đến chỗ hẹn với em lúc 7 giờ 55 phút, tôi cứ nghĩ về lời xin lỗi của em và lý do em đã đến đây.

Em đứng đó một mình, tay cầm chiếc ô màu đỏ. Bạn em đưa em tới. Trời mưa, và em đang run lẩy bẩy. Trông em thật yếu ớt, mỏng manh dưới cơn mưa tầm tã. Em mặc không đủ giữ ấm cho mình.

Tôi đến gần em và nói: "Em không nên tới đây gặp anh nữa" và rồi tôi nhồi nhét thêm hàng loạt lý do mà tôi cho rằng chúng tôi không nên ở bên nhau.

Em nói: "Nhưng, em nhớ anh".

tôi đáp lại lạnh lùng: "Đi nào, anh sẽ đưa em về nhà".

Em không mở chiếc ô của mình ra, tôi biết là em muốn dùng chung chiếc ô của tôi.

Tôi nói: "Mở ô của em ra, rồi chúng ta sẽ đi".

Một cách miễn cưỡng, em mở chiếc ô và đi với tôi đến chỗ đậu xe. Em nói vẫn chưa ăn từ trưa đến giờ và rồi hỏi tôi có thể dừng ở đâu đó để ăn.

Ngay lập tức tôi trả lời với trái tim sắt đá: "Không!".

Thất vọng, em nhờ tôi đưa ra nhà ga xe lửa và bảo sẽ tự đi xe lửa về nhà.

Có thể do trời mưa nên tất cả các chuyến tàu đã đầy khách, ai cũng cầm ô và cặp táp hối hả về nhà, dường như không hề để tâm tới việc có người vừa đi ngang qua mặt họ.

Chúng tôi đợi, và đợi, trong khi đó em cứ nhìn tôi một cách ngây thơ. Ở gần nhau quá lâu rồi, tất nhiên tôi biết là em có ý gì khi nhìn tôi như thế. Tôi thừa hiểu tâm trạng của em lúc này ra sao khi mà em đã đi một chặng đường xa đến thế để tới đây gặp tôi. Trong thời tiết tồi tệ như thế này, và rồi bị tôi đối xử như vậy. Với ánh mắt dịu dàng em cứ nhìn tôi mãi làm cho tôi cảm thấy có lỗi và muốn cho em ở lại qua đêm nay.

Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, tôi nói với em một cách lạnh lùng: "Hãy tới nhà ga khác xem sao".

Chúng tôi từng sống chung trong cùng một tầng ở khu chung cư. Về sau có cả thảy 4 người, và chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Chúng tôi luôn ăn tối, xem phim cùng nhau, đôi khi đi cắm trại.

Chúng tôi thân thiết còn hơn một gia đình, nhưng tôi không biết rằng tôi cuối cùng đã yêu một cô gái trong bốn người đó. Có lẽ trong suốt năm cuối của bậc cao đẳng, và sống với nhau được hai năm, chúng tôi đã có một tình cảm vô cùng sâu đậm dành cho nhau.

Sau khi tốt nghiệp em trở về nhà, còn tôi thì ở lại thêm một năm nữa để hoàn thành việc học. Trong suốt năm đó, tôi chỉ có thể đi tàu tới gặp em vào những dịp lễ hiếm hoi, nhưng cũng chẳng được lâu. Đó là cách chúng tôi giữ mối quan hệ quý giá này.

Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường. Em đi trước và tôi ở ngay phía sau. Chiếc ô của em có một cái nan bị gãy. Trông em giống như một thương binh vác khẩu trường rỉ sét đang bước đi một cách yếu ớt. Rất nhiều lần, do quá mải mê suy nghĩ hay là do bất kì điều gì khác mà em đang làm, suýt nữa thì em đã bị xe đâm. Muốn ôm em vào lòng, nhưng với tình yêu tôi dành cho em cộng với cơn đau không ngớt trong người, tôi đã không làm như vậy.

Trên đường chúng tôi đi ngang qua công viên nơi hai đứa vẫn thường tới đấy đi dạo.

Em cầu khẩn: "Chúng ta hãy vào trong công viên, chỉ một lúc thôi anh nhé, làm ơn. Em hứa là em sẽ về nhà ngay sau đó".

Nghe lời năn nỉ, trái tim lạnh lùng của tôi trở nên mềm yếu, nhưng tôi vẫn làm mặt giận và đi vào công viên. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá và làm như thể tôi muốn đi ra khỏi nơi này ngay. Em đi thẳng tới gần một cây sồi lớn và tìm kiếm thứ gì đó. Tôi biết em đang cố tìm những dòng chữ mà chúng tôi đã viết lên đó bằng cây bút màu nhũ bạc cách đây nửa năm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì dòng chữ đó là: Chris và Susan đã tới đây. Chris uống trà còn Susan uống một cốc chocolate nóng. Hy vọng Chris và Susan sẽ luôn nhớ mãi ngày này và sẽ luôn yêu nhau, mãi mãi. Cố tìm xung quanh một lúc, rồi thật chậm chạp, em đi về phía tôi với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.

Em nói: "Chris, em không thể tìm thấy nó, nó không còn ở đó nữa".

Tôi cảm thấy chua xót trong lòng, cố nuốt nỗi đau đang chảy vào trái tim tôi, nỗi đau mà trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là giả vờ như không quan tâm, và rằng: "Chúng ta có thể đi được chưa?".

Tôi mở chiếc ô đen to của mình ra nhưng em chỉ đứng đó, chưa muốn rời đi và hy vọng một cơ hội hay trông chờ sự thay đổi nào đó. Em nói: Anh đã bịa ra câu chuyện giữa anh với cô gái khác phải không? Em biết là đôi khi em đã làm anh thất vọng, nhưng em sẽ thay đổi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không anh?

Tôi không nói một lời nào cả, chỉ cúi gằm mặt và lắc đầu. Sau đó chúng tôi lại tiếp tục đi tới một nhà ga khác, mà không hề nói với nhau bất cứ một lời nào.

... Bốn năm trước, bác sĩ báo cho tôi biết tôi bị ung thư, nhưng vì được phát hiện sớm, nên căn bệnh vẫn có thể chữa được. Cứ nghĩ mọi việc đều ổn nên tôi sớm quay trở lại sống cuộc sống bình thường như trước, và thậm chí tôi quên luôn rằng mình bị ung thư.

Tôi không hề nghĩ về nó và đã không quay trở lại gặp bác sĩ. Cho tới khoảng một tháng trước, bụng của tôi bị đau dữ dội trong suốt 2 tuần, và những cơn ác mộng cứ tới khiến tôi mất ngủ triền miên. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng cơn đau sẽ sớm qua đi, nhưng rồi nó mỗi lúc một đau hơn cho tới lúc tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi quay lại gặp bác sĩ và chụp một tấm X-Quang. Có một điểm đen rất to trong tấm phim, chứng tỏ sự thật khủng khiếp mà tôi không hề muốn tin.

Tôi đang trong giai đoạn rực rỡ nhất của cuộc đời, nhưng rồi cuộc sống của tôi đang tới hồi kết thúc. Tôi muốn bản thân mình cũng như những người thân sẽ cảm thấy ít đau đớn nhất có thể, vì vậy tôi quyết định sẽ tự vẫn. Nhưng tôi không thể để lộ ra cho mọi người biết ý định của tôi, đặc biệt là Susan, người mà tôi yêu nhất trên thế gian này, người mà vẫn chưa hay biết sự thật về tôi.

Susan vẫn còn trẻ, em không nên đau khổ vì chuyện này. Vậy nên tôi đã bịa ra một câu chuyện đại khái là tôi đã có người khác để gạt em. Đó là điều ác độc và nhẫn tâm nhất mà tôi từng làm, và điều đó đã khiến trái tim em vỡ vụn. Nhưng đó lại là cách tốt nhất để xóa sạch đi những tình cảm sâu sắc mà trong 3 năm qua chúng tôi đã dành cho nhau. Tôi không có nhiều thời gian nữa bởi tôi sẽ sớm rụng tóc và thể nào em cũng sẽ phát hiện ra mọi chuyện.

Bây giờ tôi đã gần như thành công rồi, vở kịch này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. 30 phút nữa là mọi chuyện sẽ đến đoạn kết, và đó là điều duy nhất tôi nghĩ trong đầu lúc này.

Tàu đã ngừng chạy nên tôi phải gọi một chiếc taxi cho em. Chúng tôi chỉ đứng lặng thinh và đợi, để những khoảnh khắc cuối cùng của người trôi đi lặng lẽ. Từ đằng xa, tôi nhìn thấy chiếc taxi. Cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực chảy ra, tôi nói với em rằng: "Hãy giữ gìn sức khỏe em nhé, hãy tự chăm sóc bản thân mình".

Em không nói gì, chỉ nhè nhẹ gật đầu và mở chiếc ô méo mó của em ra, bước xuống lòng đường. Ngoài trời mưa, chúng tôi trở thành hai thực thể sống đơn lẻ, một đỏ, một đen, đứng cách nhau một khoảng xa. Tôi mở cửa xe cho em bước vào, và rồi tôi đóng chiếc cửa sẽ chia lìa chúng tôi mãi mãi.

Tôi đứng đó, nhìn chằm chằm vào cửa kính đen của chiếc taxi, nhìn vào tình yêu đầu tiên của tôi, và cũng là tình yêu cuối cùng, đang dần bước ra khỏi đời tôi. Chiếc xe khởi động, lao vút trên đường. Rốt cuộc, cũng không thể nào kìm chế được nỗi đau đang quặn thắt trái tim tôi thêm chút nào nữa, tôi vẫy tay điên cuồng đuổi theo chiếc taxi, bởi tôi biết rằng, đây sẽ là lần cuối tôi được gặp em.

Tôi muốn nói rằng tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm, tôi muốn em hãy ở lại với tôi, rằng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng chiếc taxi đã khuất dạng nơi góc đường rồi. Những giọt nước mắt nóng ấm hòa cùng những giọt mưa lạnh lẽo không ngừng chảy xuống mặt tôi. Tôi lạnh, không phải vì cơn mưa, mà vì sự lạnh giá trong tâm hồn...

Em đã ra đi, và tôi không thấy em gọi cho tôi thêm lần nào nữa, thậm chí tới tận hôm nay. Tôi biết em không nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, bởi chúng đã được cuốn đi cùng với những giọt mưa mất rồi. Tôi ra đi trong thanh thản, không chút tiếc nuối.

Nhưng tôi không phải là Chris, tôi là cô gái Susan kia. Bằng trí nhớ của tôi và quyển nhật kí mà tôi tìm thấy sau một năm ngày anh ấy ra đi vĩnh viễn, viết lại những dòng cuối...

het

Không sao cả! Vì anh yêu em...

--------------------------------------------------------------------------------

Đã bao giờ bạn tự hỏi, sau tiếng dập máy điện thoại... người bên kia đầu dây còn điều gì muốn nói với mình? Đã bao giờ bạn tự hỏi, sau một tin nhắn với vỏn vẹn một chữ... "Uhm"... thì người nhắn tin đi còn điều gì ngập ngừng chưa kịp gửi...?

Đã bao giờ bạn nhận ra có những tình yêu không thể cất thành lời sau những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như vậy...

Bởi chỉ có một lý do... vì Anh yêu em nhưng lại có hàng ngàn lý do khác khiến anh phải chôn vùi tình cảm này, mãi mãi không bao giờ được nói ra...

- Tối nay đi uống trà sữa không nhóc?- Trung nhắn một cái tin vào sáng sớm ngày thứ 7 cho cô bạn thân nhất của mình.

- Hì.. Để khi khác anh nhé, tối nay em hẹn với anh Hùng rồi!

Tin nhắn trả lời của Nga vừa hiện lên màn hình di động thì Trung đã nhanh tay bấm vào phím "delete". Ném phịch cái di động xuống giường, Trung nằm gác tay lên trán và nghĩ ngợi một điều gì đó. Anh mím môi, đôi chân mày nhăn lại còn tay thì nắm chặt túi áo bên trái. À không, không phải anh đang giằng co với chiếc áo sơ mi, mà Trung đang muốn cấu xé trái tim bên trong của mình, vì cảm giác đau đớn khi thấy nó như đang vỡ ra từng mảnh...

Chỉ một tin nhắn trả lời với chữ "Uhm.." gửi đến Nga, Trung tự hỏi không biết cô có hiểu được cảm giác của anh lúc này không, rồi anh cũng tự trả lời với chính mình rằng cô sẽ không bao giờ hiểu được. Vì Nga không nên hiểu, Nga không cần phải bận tâm và chắc chắn rằng Nga đừng bao giờ biết, rằng thực ra Trung chỉ muốn nhắn cái tin kia là "Không sao cả! Vì anh yêu em..". Bởi một lý do Trung rất yêu Nga, nhưng đi kèm với hàng ngàn lý do khác, anh biết mình phải chôn vùi tình cảm này, mãi mãi không bao giờ được nói ra..

...

Trung quen Nga khi cô vừa chuyển về khu phố của anh cách đây 5 năm. Ban đầu, Trung không thích Nga lắm vì nhìn cô có vẻ quá kiểu cách và tiểu thư đài các, không hợp với cá tính và phong cách bụi bặm như anh. Nhưng qua một vài lần trò chuyện, anh cảm thấy bên trong cái vẻ ngoài yếu đuối và hời hợt, còn ẩn chứa một cá tính mạnh mẽ và sự sâu sắc trong Nga. Hai người trở thành bạn thân lúc nào không hay, chỉ biết rằng hồi ấy, sáng nào Trung cũng chở Nga đi học, trưa nào cũng chở cô về tận nhà vì cả hai học chung một trường đại học

Hai người đã trải qua rất nhiều kỉ niệm dễ thương dưới mái trường năm ấy. Nga thích một anh chàng bên khoa quản trị, Trung thu thập thông tin và làm mai cho cô bạn thân của mình tận tình. Trung bị một cô nàng cùng lớp cho "ra rìa", Nga ở suốt trong phòng anh để an ủi hết lời. Một tình bạn kéo dài suốt 3 năm, cho đến khi Nga có quyết định đi du học, Trung mới chợt nhận ra những tháng ngày êm đẹp không bao giờ tồn tại mãi mãi...

Cuộc sống thiếu vắng Nga, mỗi buổi sáng chạy trên con đường quen thuộc từ nhà đến trường chỉ có một mình, Trung mới cảm thấy trống trải và thiếu vắng điều gì đó. Anh thèm lắm cảm giác được nghe cái giọng ngái ngủ của Nga khi ngồi sau xe anh, anh nhớ quá nụ cười như thiên thần của cô ấy khi đứng chờ anh mỗi buổi trưa tan học, và anh chỉ muốn sống lại cái khoảnh khắc hai đứa đang chạy xe trên đường thì một cơn mưa ập đến, Nga co ro và run rẩy núp sau lưng anh trong cái giá lạnh của những cơn mưa chiều, nhưng nụ cười giòn tan của cô ấy trong tiếng mưa làm lòng anh cảm thấy ấm áp hơn nhiều lắm..

Trung lắc mạnh đầu để những hồi ức tan biến đi và đừng quay về nữa, bởi lẽ bây giờ, anh chỉ còn lại một mình. Một mình dưới sương lạnh của buổi sáng tinh mơ, một mình dưới buổi trưa khi trời nắng gắt, một mình đi dưới mưa không ám áp, và một mình sống trong những hồi ức nhớ thương...

Tối hôm ấy, sau khi viết những dòng nhật ký dưới ánh đèn mờ trong phòng, Trung kết thúc với một câu hỏi bằng bút đỏ "Có phải anh đã yêu em..?", rồi anh gục đầu lên bàn như muốn khóc..

...

Có vẻ như, khi ta chờ đợi đều gì đó trong mòn mỏi, thì điều ấy dường như chẳng bao giờ đến. Nhưng khi ta đã thôi hy vọng và chờ đợi, thì điều bất ngờ nhất lại xuất hiện và kéo ta lên biển tuyệt vọng, đưa cho ta một cái phao hy vọng và giúp ta nổi lềnh bềnh trên những con sóng..

Có muôn vàn buổi chiều Trung ngồi trước bậc thềm nhà mình chờ mong tiến bước chân Nga quay về, để rồi khi màn đêm bao trùm lấy cả không gian và ngọn đèn trong khu phố bắt đầu hắt những ánh sáng yếu ớt xuống con hẻm yên tĩnh này, anh mới thở dài trong vô vọng rồi lặng lẽ bước vào nhà. Thế rồi một buổi chiều khi Trung đang uể oải sau một ngày làm việc bận tộn, trong đầu anh chỉ còn những kế hoạch cho dự án sắp tới của công ty, thì Nga đột ngột xuất hiện, ngay trước cửa nhà anh..

Trung như không tin vào mắt mình, một niềm vui sướng khó tả len vào tận tâm hồn khiến anh cứ tưởng như mình đang bay bổng trên mây, cảm xúc trực trào làm anh phải cố ngăn dòng nước mắt hạnh phúc. Trung chỉ muốn chạy đến thật nhanh để ôm lấy Nga vào lòng, nhưng rồi lý trí nói rằng, anh và Nga vẫn chỉ là một người bạn mà thôi.

Nga xuất hiện với nụ cười thật tươi và nhìn anh trìu mến. Trung biết rằng, lẽ sống của anh chính là nụ cười của cô ấy. Và anh có thể làm tất cả mọi thứ để đổi lấy nụ cười này.

- Bất ngờ không? Em đã tốt nghiệp đại học bên Sing và quay về đây làm việc ở một công ty liên doanh với nước ngoài. Hai ta chắc có thể còn gặp nhau dài đấy, anh bạn của em ạ!

- Tất nhiên rồi nhóc! Anh cứ tưởng em quên anh luôn rồi chứ. Em trở về thế này, anh thiệt.. bất ngờ quá..

- Món quà em tặng anh ngày trở về là sự bất ngờ mà!

Nga vẫn thế, vẫn giọng nói ngọt ngào ấy khi trò chuyện với anh, vẫn nụ cười kháu khỉnh và đanh đá, vẫn một tâm hồn đẹp đẽ mà anh đã từng quý, và bây giờ .. có thể là đã yêu.. Hai năm rồi, Nga có vẻ chững chạc và điềm tĩnh hơn. Nước da trắng hơn, màu tóc của cô đã ngả sang vàng, nhưng dài và óng ả hơn, lại còn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng, thơm quyến rũ. Thật dễ thương làm sao!- Trung chỉ muốn thốt lên như thế..

Nga đưa địa chỉ nhà và số điện thoại mới cho Trung. Trước khi đi, cô quay lại và nói với anh :

- Anh là người bạn đầu tiên em ghé thăm khi quay về đây đấy, anh bạn thân ạ!

Dẫu biết chẳng có ẩn ý gì trong câu nói đó, nhưng Trung vẫn không sao ngừng hy vọng. Ít ra, đối với Nga, anh đã từng là một người đặc biệt theo cách nào đó..

Trung mỉm cười nhìn Nga đang dần khuất sau con hẻm, rồi anh nhảy chân sáo vào nhà. Có lẽ những chuỗi ngày hạnh phúc đã bắt đầu quay trở lại với anh?...

Những buổi tối cuối tuần rãnh rỗi, Trung và Nga hẹn nhau đi uống cà phê, đi dạo phố và ăn hàng như những ngày xưa đó. Đối với Nga, Trung là một người bạn, một người anh, một người mà cô có thể tâm sự mọi chuyện, nhưng chắc hẳn rằng, anh không thể là một người tình trong mắt Nga..

Vì một lý do gì đó mà khó ai có thể giải thích được, hai người tuy rất thân nhưng Nga vẫn không thể yêu Trung, vì đã từ lâu, anh đã nằm trong ngăn kéo trái tim tình bạn của cô, chứ không phải ngăn kéo tình yêu. Nga là thế, cô luôn phân định rạch ròi mọi giới hạn, đâu là bạn, đâu là yêu, đâu là người có thể biết mọi chuyện của cô, đâu là người đừng nên biết điều gì cả..

Hơn một ngàn lần Trung định nói với Nga tình cảm của mình nhưng anh biết rằng không thể. Vì nếu việc đó xảy ra cũng đồng nghĩa với việc tình bạn bấy lâu của hai người chấm dứt, mà tình yêu thì cũng không đi đến đâu. Để giữ mãi tình bạn này, để được là một người bạn thân đặc biệt trong mắt Nga, anh đành ngậm ngùi sống theo lý trí mặc dù không biết bao lần con tim thúc đẩy anh hãy sống thật với chính mình hơn.

- Trung này! Em tự hào khi có anh là bạn thân lắm đấy! Bạn bè em ai cũng ngưỡng mộ điều này, họ không tin có một tình bạn bền lâu giữa trai và gái. Có lẽ họ nghĩ rằng tất cả tình bạn ấy sau bao nhiêu lâu đều phải chuyển thành tình yêu hoặc là tan vỡ vì lý do gì đó.. Buồn cười quá anh nhỉ? Hihi...

Vì câu nói ấy mà Trung không thể nói lên tình cảm của anh được. Đối với Nga, anh là một niềm tự hào vì là một người bạn tốt. Cho nên nếu như cô biết anh đã yêu cô, thì chắc hẳn Nga sẽ rất thất vọng..

"Dù sao thì, được làm một người bạn thân đặc biệt của em đã là một niềm an ủi lớn cho anh rồi.."- Trung thầm nghĩ- "Anh sẽ mãi đóng vai là một người bạn tốt của em, để luôn nhìn thấy em cười vì tự hào về anh. Không sao cả! Vì anh yêu em.."

Trung phát hiện mình có một khả năng đặc biệt là anh có thể biết trước một điều gì đó qua những linh cảm. Và một tháng trước, Nga đi cùng một anh bạn đồng nghiệp qua nhà Trung, linh cảm nói cho anh biết rằng vị trí đặc biệt của anh trong mắt cô có thể sẽ bị lung lay, vì anh bạn đồng nghiệp đó là Hùng- một người bạn khá thân với anh khi hai người học cấp 3, và hơn thế nữa, Hùng là một người vui tính, dễ gần, được nhiều cô gái mến mộ..

- Hóa ra là cậu đấy à? Nga vẫn nhắc cậu luôn đấy! Tớ cứ tưởng là một anh chàng tốt số nào đó, ai ngờ lại là thằng bạn chí cốt của tớ chứ!- Hùng khoác vai Trung, vừa cười vừa nói luyên thuyên

- Anh Hùng nói chuyện nghe vui lắm anh ạ, đi với anh ấy, em cười suốt thôi.- Nga nói

- Hai người có vẻ thân quá nhỉ?- Trung hỏi dò, gương mặt vẫn tươi cười

- Ừ! Tớ quen thân với anh trai của Nga. Qua nhà chơi mãi thì làm quen được với em này luôn..- Hùng nói rất tự nhiên, anh không có vẻ gì như đã mến Nga, Hùng lúc nào cũng thế, hòa đồng với mọi cô gái, chẳng ai đặc biệt hơn ai.- Thôi, tối rồi. Tớ chở cô gái này về nhà đây, sáng mai còn phải lên công ty sớm.

Hai người vẫy tay chào Trung rồi quay xe đi khuất. Từ lúc đó, Trung luôn cảm thấy bất an trong lòng, vì sự xuất hiện đột ngột của Hùng đã làm xáo trộn một số thứ trong cuộc sống của anh, và cả với Nga nữa!

Hơn hai tháng trôi qua, từ khi có sự xuất hiện của Hùng, Nga ít liên lạc với Trung hơn. Cô chỉ nói rằng gia đình đang gặp một vài trục trặc nhỏ và áp lực công việc khiến cô quá bận rộn đến nỗi không thể ghé thăm anh được. Những ngày nghỉ, khi anh rủ Nga đi đâu chơi, cô luôn kéo theo cả Hùng vào. Sự có mặt của Hùng làm cho bầu không khi vui nhộn hẳn lên, hiếm khi nào Trung nhìn thấy Nga cười tươi như thế. Đi bên Hùng, dường như cô cảm thấy rất vui vẻ và cười nhiều hơn trước,điều mà Trung không bao giờ làm được cho cô...

Rồi một ngày nọ, điều tồi tệ nhất trong linh cảm của Trung đã đến, Nga gọi qua và trò chuyện với anh:

- Anh thấy Hùng thế nào?

- Anh ta được đấy chứ! Rất nhiệt tình và vui vẻ. Anh phục cậu ta trong cái khoảng có thể làm em cười suốt trong mọi chuyến đi ấy!

- Vì như thế mà em đã chịu làm bạn gái anh ta rồi đấy. Hihi..

Cạch...

- Alô? Anh Trung còn ở đó không?

- À..à anh đây, anh lỡ tay làm rơi cái điện thoại ấy mà.. Thế.. em yêu anh ta lắm à?

- Vâng! Em cũng không biết từ khi nào nữa.. Đọc những tin nhắn của anh Hùng, em thấy vui lắm. Đi bên cạnh anh ấy, em dường như quên hết mọi âu lo trong cuộc sống

- Vậy là quá tốt rồi.. Anh cũng chờ một ngày có một chàng hoàng tử mang nụ cười đến mãi trong em.. Không ngờ ngày ấy lại đến sớm thế..

- Anh biết không. Bỗng nhiên em thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Em có một người bạn để em tâm sự những chuyện buồn, có một người yêu luôn kể cho em những câu chuyện vui. Anh và Hùng là hai người đàn ông mà em yêu quý nhất đấy!- Giọng cười của Nga trong trẻo và đáng yêu lạ thường

Trung chào tạm biệt, chúc Nga ngủ ngon rồi anh tắt hết đèn trong phòng, mở một bản tình ca quen thuộc mà anh và Nga đã cùng nhau nghe dưới một chiều mưa bên mái hiên nhà. Xung quanh anh bây giờ chỉ còn một màu đen và một chút ánh sáng chớp tắt trên chiếc di động đang phát nhạc trên tay... Anh nghĩ chắc hẳn giờ này Nga và Hùng đang ríu rít nhắn tin tình tứ cho nhau qua điện thoại, rồi Nga sẽ tủm tỉm cười mãi cho hạnh phúc của cô ấy. Đó chẳng phải là đều anh mong ước sao? Anh luôn ước Nga được hạnh phúc dẫu cho hạnh phúc đó chẳng thể nào là anh được.. Tim anh bỗng đau thắt lại, anh ướcgiá như có ai đó dùng dao đâm một nhát vào tim thì có lẽ anh sẽ đỡ đau hơn bây giờ nhiều lắm...

Trung chợt tỉnh khi chiếc di động rung lên và kêu inh ỏi trong phòng. anh **m ngồm ngồi dậy, nhìn vào màn hình với cái tên "Hùng" đang gọi cho mình. Anh chỉ muốn tắt máy, nhưng lại không thể..

- Alo! Cậu đã ngủ chưa thế? Trò chuyện một chút với tớ đi, đang chán quá chẳng có gì làm..

- Đi mà gọi cho cô bồ của cậu ấy!- Bất chợt Trung hét lên và dập mạnh máy điện thoại xuống đất.

Khi một giọt nước mắt len vào kẽ môi làm anh cảm thấy mằn mặn, Trung tự hỏi không biết mình đã khóc từ khi nào. Tin nhắn của Hùng hiện lên trong cái không gian tối om của gian phòng "Tớ biết cậu yêu Nga nhiều lắm, nhưng không có nghĩa là nhiều hơn tớ yêu cô ấy.." Trung bấm số của Hùng và gọi:

- Làm sao cậu biết là tớ đã..?

- Cùng là đàn ông với nhau mà. Tớ biết từ những ánh mắt cậu nhìn Nga, không phải như một người bạn. Tớ thật sự rất phục cậu đấy Trung à.

- Về chuyện gì?

- Vì cậu đã hy sinh quá nhiều cho người mà mình yêu một cách thầm lặng, không ồn ào và công khai như tớ. Tớ phục cái cách cậu đã đánh đổi tất cả sự đau đớn dằn vặt lúc này của mình để mong Nga có một hạnh phúc trọn vẹn, cậu cho đi quá nhiều mà cũng chẳng mong nhận lại được gì ngoài nụ cười của cô ấy.. Và có lẽ sức chịu đựng của cậu cũng khá tốt mới có thể trò chuyện bình thường với tình địch của mình như lúc này..

- Cậu nghĩ thế à? Tớ nói cho cậu biết nhé, nếu cậu đang ngồi trước mặt tớ bây giờ, không khéo cậu sẽ lãnh một đấm vào mặt đấy!

Hùng cười phì trong điện thoại. Trung cũng lắc đầu cười theo, ít nhất cũng đã có một người hiểu được tình cảm của anh dành cho Nga. Trung tâm sự mọi chuyện với Hùng dưới tư cách như một người bạn suốt buổi tối hôm ấy, anh kể cho Hùng nghe về lần đầu gặp Nga, hai người đã trải qua những chuyện buồn vui gì. Anh yêu nụ cười và giọng nói của cô ấy ra sao, đau đớn thế nào khi cô ấy khóc...

- Trung này! Nga là người con gái đầu tiên tớ yêu thật lòng, thề đấy. Tớ biết mình hay phóng đại một số chuyện nhưng riêng với chuyện này thì tớ không gạt cậu đâu. Cho nên cậu hãy yên tâm, tớ sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo đến khi sức tàn lực kiệt, đến lúc tứ chi bại liệt, đến nỗi không còn cái gì có thể liệt, đến..

- Thôi thôi ông tướng! Tớ biết rồi! Cậu mà làm Nga bị tổn thương, tớ sẽ giết cậu thẳng tay đấy. Tớ ít khi nhờ vả ai chuyện gì. Nhưng bây giờ, tớ muốn nhờ cậu mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi cho cô ấy, cậu có làm được không?

- Chắc chắn rồi, anh bạn.. Nhưng cậu có ổn không đấy? Không sao chứ?

- Không sao cả! Vì tớ yêu cô ấy! Chỉ cần Nga hạnh phúc là tớ mãn nguyện rồi...

Tình đơn phương là một thứ tình cảm đẹp đẽ và chân thành nhất, là một thứ tình cảm mạnh mẽ nhất, bởi chỉ có những con người mạnh mẽ mới dám yêu đơn phương. Thật đau đớn khi nhìn người mình yêu thương hạnh phúc trong tay người khác, nhưng còn đau đớn hơn khi có được người mình yêu mà cô ấy lại chẳng cảm thấy hạnh phúc trong tay mình

Yêu thương một người nghĩa là sao? Mong muốn hạnh phúc khi có người đó bên cạnh hay mong muốn người đó hạnh phúc dẫu không có mình bên cạnh? Phải chăng những thứ không thuộc về mình thì dù có cố gắng đến mấy vẫn vĩnh viễn không thuộc về mình?

Vô số câu hỏi mãi chẳng có lời giải đáp hiện lên trong đầu Trung khi anh đang trên đường đi dự đám cưới của Nga và Hùng...

Tin nhắn của Nga vừa gửi đến trong máy của Trung, anh mở ra và đọc thầm

"Hôm qua anh Hùng nói anh có vẻ không vui. Em chỉ muốn nói cho anh biết rằng dù em có đi bên ai chăng nữa, em vẫn luôn yêu quý và nhớ về anh, một người bạn thân thật sự của em. Sao giờ này mà chưa thấy anh đến vậy, anh không sao đấy chứ?"

Trung ngước nhìn những áng mây đang trồi lững lờ giữa bầu trời xanh, anh thì thầm với những chiếc lá đang rơi cuối thu: "Không sao cả! Vì anh yêu em"...

"Đâu phải cứ mỉm cười

mới thêm niềm Hạnh Phúc.

Đôi khi giọt nước mắt

mới thực là Yêu Thương."

het

"Họ từng yêu nhau. Một tình yêu bắt đầu với những cái nhìn đầu tiên trong phút chốc, diễn ra khá nhanh, chóng vánh, tiến triển khá đẹp, lãng mạn. Nhưng kết thúc cũng thật mau và cũng khá vội vàng. "

*******

Cuộc sống đã cách xa, ngày tháng cũng đã qua và mọi chuyện dần đi vào quên lãng. Mỗi người trong họ đều có cuộc sống riêng và chẳng thể ngó ngàng đến cuộc sống của nhau. Thế nhưng đến một ngày vô tình đi về qua lối cũ, anh bắt gặp lại bóng dáng của cô thấp thoáng ở phía cuối con đường... Anh chợt thấy có một cái gì đó bỗng lạnh, chợt thoáng qua thật mau. Và như thấy lòng mình đang đứng lại... Anh tự trấn an, cười thầm và tự nhủ: "Không phải ! Có lẽ, chỉ là cảm xúc thôi..."

Đêm hôm ấy, trở về nhà sau một cuộc vui và men bia nồng nặc. Một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Nhìn chiếc bể cá, nhìn những sỏi đá, anh thấy lòng mình sao băng giá, cô lạnh, đơn độc đến tái tê... Quá khứ chợt ùa về, anh mơ màng chìm mình trôi vào trong nỗi nhớ. Nơi mà tiềm thức có một khoảng lặng với cảm giác thật yên bình. Nơi mà chỉ có mỗi hai người, tay nắm tay, vai kề vai chạm khẽ, miệng tươi cười và ánh mắt xôn xao... lúc đó, anh hiểu rằng - anh đang nhớ. Một nỗi nhớ... không có mấy ngọt ngào.....

*********

"Anh...

Em thấy nhớ anh...

Hãy đến đây! Và nắm lấy tay em..."

Cuối cùng thì anh cũng đến để gặp lại cô. Người mà anh từng rời bỏ để ra đi theo những gì anh cho là hạnh phúc. Anh vẫn đến dù lòng đã mang nhiều trĩu nặng, Vẫn đến dù chỉ là một lời nhắn được gửi gắm từ phía cô... Và đôi khi anh đến vì lòng trót mang một lời hứa, lời hứa rằng sẽ mãi không bỏ cuộc... một lời hứa tự thửa bao giờ...lời hứa anh đã cố ý "bỏ quên" ở một nơi nào đó....

Chiều nhạt nắng, quán café nhỏ - tiếng nhạc trầm du dương buồn lặng lẽ. Họ ngồi đối diện nhau, không tiếng nói, không tiếng nấc, lặng im đau, lặng im bên nhau. Không còn những ngón tay chạm khẽ, chỉ còn ánh mắt ngước nhìn, như lặng lẽ, như chẳng nói nên câu. Anh nhìn cô, nở một nụ cười gượng gạo. Cô im lặng nghoảnh mặt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài trời gió thổi, những ngọn gió xôn xao... Những ngọn gió không có mấy ngọt ngào...

*********

"Anh... chúng mình đừng gặp nhau nữa nhé...

Thật sự, em không yêu anh đâu, em chỉ thích anh thôi...

Chỉ là em thấy nhớ anh thôi..."

Anh đưa tay xóa cái tin nhắn vừa nhận. Chân bước đi môi nở một nụ cười méo mó. Bạn biết chuyện, bạn trách bạn bảo "Cứ như trò chơi, không hiểu gặp làm gì?" Anh nheo mắt nhìn bạn rồi thở dài quay đi không nói. Tay châm điếu thuốc khẽ hút một hơi thật dài. Anh nhả khói ra, những làn khói mong manh bay cao dần rồi trôi theo làn gió. Gió xôn xao, cơn gió chẳng ngọt ngào...

- Có hay xem phim không?

- Có! Mà sao?

- Có thấy những người suốt cả bộ phim, suốt cả cuộc đời cứ dửng dưng lẳng lặng. Nhưng lúc sắp chết lại vội vã đi tìm, hoặc làm mọi điều chỉ để nhìn thấy, để gặp gỡ một người... có thấy không?

- Ừ... có...

- Đấy, cuộc sống là thế. Bình thường có mấy ai là người muốn tỏ ra mình không mạnh mẽ. Nhưng rồi sẽ đến một lúc nào đó, trong một góc khuất của chính họ, họ sẽ làm mọi thứ, mọi điều để được sống thật với lòng mình. Dù chỉ là một cái nhìn từ xa, lặng lẽ thì họ vẫn muốn, vì đó là khoảng lặng họ muốn kiếm tìm. Và thường thì họ sẽ chẳng bao giờ hối hận vì điều đó. Cho dù họ thừa biết rằng đó chỉ là nỗi nhớ. Một nỗi nhớ chẳng phải là tình yêu. Một nỗi nhớ... không có mấy ngọt ngào...

het

Sợi tóc - Thụy Anh

--------------------------------------------------------------------------------

Tâm nhăn mặt. Cảm giác lợm giọng dậy lên, mặc dù trước đó mấy phút, anh còn đang thấy hoàn toàn hài lòng với món súp củ cải đỏ chua dịu, ngầy ngậy váng sữa đang tan mà Hương đặt ngay trước mặt anh khi anh vừa ngồi xuống bàn.

Súp nóng đến nỗi sờ vào mặt bàn cũng thấy ấm. Mấy miếng bánh mì đen, đĩa dưa chuột, cà chua tươi trộn dầu ăn điểm loáng thoáng một vài quả ôliu đen thẫm, bên cạnh là cốc vodka, loại cốc thủy tinh nhiều khía mà anh ưa thích. Vodka cứ phải rót vào cốc ấy mới được, vừa đầy đặn, vừa trong vắt khiến anh có cảm giác uống thứ rượu đó vào, đầu óc sẽ sáng suốt quang quẻ ra. Khăn ăn, khăn giải bàn vải thô, cùng một màu be dịu mắt.

Trên bếp, ấm nước sôi đang phì hơi trắng, tỏa mùi nồng nồng của nước nóng, khiến má và tai đỏ ửng vì tuyết lạnh của anh như đang nguội dần. Căn bếp của hai vợ chồng anh ở xứ sở này, tuy bé nhỏ nhưng thật ấm, thật gọn. Và anh rất tự hào về vợ mình. Cứ dăm bữa nửa tháng lại rủ bạn bè về nhậu. Đôi khi không báo trước, cứ đột ngột đưa về cả một tiểu đội.

Vậy mà Hương chẳng kêu ca nửa lời. Lúc nào cô cũng dự trữ sẵn trong ngăn đá rất nhiều đồ ăn, từ tôm "con hổ" xanh xanh vằn vện đắt tiền đến cá scumbria thịt vừa ngậy vừa chắc, và thịt lợn hoặc thịt bò xay sẵn để thành từng gói... Rồi lại hì hụi nấu nấu nướng nướng, bày biện xanh đỏ tím vàng, chỉ một loáng là thành mâm cỗ cho đám đàn ông khề khà cả tối.

Chỉ có điều, những tháng gần đây Tâm rất hay mất hứng khi ăn cơm ở nhà. Anh nhăn mặt nhặt ra từ trong miệng một sợi tóc mảnh. Tóc của Hương. Ẩu quá! Tâm bực bội.

Dọn cơm cho chồng ăn thế đã là không ổn, những lúc có bạn có bè mà tóc của Hương vẫn cứ vài sợi quấn quýt trong đĩa nộm, hoặc lơ phơ trong bát canh măng là anh nhìn cô, mắt tóe lửa. Lạ nữa là, góp ý nhiều lần mà cô... vẫn tái phạm. Giờ, mỗi lần phát hiện ra một sợi tóc, anh lại cười khẩy đưa nó lên cao, nói: "Mì chính cho canh thêm ngọt!".

Anh thấy đắc thắng khi Hương cuống quýt đem sợi tóc vứt đi, mắt long lanh chực khóc. "Còn trẻ con lắm ấy! Quá ẩu! - anh nghĩ thầm. - Dạy vợ là cứ phải nghiêm, chẳng rồi sau này có tuổi, dám cho chồng đau bụng lắm!".

Một tối, sinh nhật Tâm. Thường thì anh đã đặt nhà hàng. Nhưng năm nay rét đậm, tuyết rơi dày, mọi người ngại đến nhà hàng. Ngồi trong nhà Tâm vẫn ấm cúng hơn. Nhà lại gọn gàng vì không có trẻ con. Tâm và Hương cưới nhau đã mười năm, con trai 7 tuổi hai vợ chồng gửi về cho ông bà hai năm nay để đi học vì Tâm cũng không định ở đây lâu nữa.

Căn hộ lớn ở phía Nam Matxcơva, anh vẫn sửa lại rất đẹp. Sàn gỗ, thảm len Thổ nhĩ kỳ, góc nhà lại có một cái lò sưởi gạch đỏ, chỉ được nhóm lửa lên mỗi khi hai vợ chồng có những buổi tối lãng mạn hiếm hoi bên nhau, thường là vào mùa Thu, khi mưa giá tỏa làn khí mù ẩm ướt bên ngoài.

Hương lấy nhúm lá bạc hà cô hái được trong rừng rồi sấy khô từ hồi Hè ra, thả vào chiếc ấm gốm to, hãm nước. Nước trà bạc hà thơm đến nỗi không thể gọi là thơm nữa. Ngồi cạnh bếp lò có những ngọn lửa nhỏ quấn riết lấy khúc củi bạch dương, mùi thơm của tách trà bạc hà có thể gọi là mùi hương bình an, khiến lòng chẳng còn muốn bon chen, làm nguội hoàn toàn tham vọng kiếm tiền vẫn bừng bừng hàng ngày trong Tâm, trong những người bạn của Tâm. Tâm vẫn thường đùa vợ: "Em làm nhụt chí trai!"...

Lần này, sau khi ăn nhậu xong, đã ngà ngà say, mọi người được thưởng thức tách trà "làm nhụt chí trai" của Hương bên bếp lửa. Ai nấy đều như thở ra một hơi thật dài, trút bỏ hết những suy nghĩ vương vấn về những hợp đồng chưa ký được, những dự án chưa hoàn thành, những công hàng vẫn đang lênh đênh ngoài biển...

Vợ một anh bạn tò mò hỏi Hương cách sấy lá bạc hà. Hương sôi nổi kể: "Lá bạc hà ở ngoài rừng nhiều lắm, em hái cả mấy cái lá có hoa trắng, chẳng biết tên là gì, nhưng người Nga nói là uống mát gan, rồi đem về rửa sạch, đợi thật ráo nước, cho cả vào lò sấy. Thế mới sạch, chứ phơi ngoài không khí để không được lâu, lá trà lại vẫn ngậm nước... Hãm thì cũng cứ hãm như trà thường thôi. Đun nước thật sôi đổ vào là xong!".

Tâm tiếp lời: "Thiếu!". Hương ngạc nhiên nhìn anh, Tâm cười cười, nói: "Còn một thành phần quan trọng. Là tóc!". Mọi người cười xòa, nhưng ngơ ngác. Rõ ràng không ai hiểu ẩn ý của Tâm. Chỉ có Hương là tái mặt. Mắt cô đỏ lên. Cô quay vào buồng ngủ. Lát sau, cô ra hành lang khoác áo, đi ủng... và nói với mọi người: "Các anh chị ngồi chơi, em chạy xuống đường mua thêm thuốc lá".

Không ai để ý là Hương đi rất lâu. Mọi người đã về hết rồi, bát đĩa rếch vẫn đầy trên bàn, những tách trà đã uống hết vẫn vương vãi đây đó quanh phòng khách. Tâm lả giả bảo mọi người, cứ để đấy Hương về Hương lo, một loáng là xong mà, cô ấy quen rồi. Nhưng hút đến điếu thuốc thứ ba ngoài bếp mà Hương vẫn chưa về, Tâm bắt đầu nóng ruột.

Anh mặc ấm, lao xuống đường. Ngoài trời, tuyết đang rơi đợt cuối của một ngày. Tuyết mảnh như những giọt mưa trắng, bay lấp lánh dưới ánh đèn cao áp. Trong gió, không rõ tuyết đang từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất túa lên nữa.

Anh nhìn thấy Hương đang ngồi bất động trên chiếc ghế gỗ trong sân, ngay dưới cột đèn. Cô để đầu trần, tóc xõa ra. Tuyết bay quanh làm mái tóc như được bao phủ một quầng sáng nhỏ. Trước đây tóc Hương rất dài và mượt. Không hiểu sao dạo này cô để tóc ngắn, những lọn tóc nhỏ bám vào má, trông ngắn ngủn khó chịu.

Anh vốn thích vợ để tóc dài. Hương biết vậy mà vẫn cắt tóc, hình như nghe lời khuyên của cô bạn gái nào đó, cô muốn đổi mới mình. Hừm. Có lẽ cũng vì chuyện này mà gần đây anh thấy hậm hực trong lòng, hai vợ chồng chẳng mấy khi nói được với nhau câu chuyện tử tế.

Tâm gạt tuyết trên ghế, ngồi xuống cạnh vợ. Anh chưa biết nói gì vào lúc này. Cũng không xác định được mình đang bực bội hay cảm thấy nhẹ cả người vì tìm ra Hương. Anh im lặng. Mùi tuyết dậy lên, phải rồi, như trong một truyện ngắn của Nga anh từng đọc, người ta ví mùi tuyết với mùi dưa hấu. Mọi cáu giận trong anh đã biến mất. Bỗng, Hương ngả đầu vào vai anh. Mái tóc cô đã ướt đầm, cọ vào má anh lành lạnh, khiến anh rùng mình.

Cô nói khe khẽ: "Anh xem này, lâu rồi anh không chạm vào tóc em. Anh có nhớ, ngày xưa nó dày thế nào không?" "Anh nhớ". Hồi mới yêu nhau, cô hay tết tóc hai bên. Mỗi bím tóc chật cả lòng bàn tay anh. Tâm bất giác đưa tay vuốt tóc Hương. Bàn tay anh ẩm ướt. Mái tóc ngắn cũn tội nghiệp nằm gọn trong lòng tay, chỉ còn một dúm. Anh hoảng hốt: "Sao vậy em?" "Không sao, anh ạ. Chỉ là tóc rụng quá nhiều. Ai rồi cũng đến lúc thế."

Rồi đột nhiên, cô giật một sợi, kêu lên một tiếng nhỏ như thể chính bản thân cô cũng bất ngờ về hành động của mình. "Anh cầm đi. Anh vẫn bảo, tóc em là tóc tơ, nghĩa là em sướng. Tóc ai cứng như chổi rễ tre là khổ.", - Hương cười khẽ. - " Anh có còn nhớ, hồi chưa sang đây với anh, em đã từng gửi cho anh một sợi tóc trong bức thư không? Anh bảo rằng, anh để sợi tóc lên ngực, và như thấy em đang áp mặt vào ngực anh, ở chỗ tim". "Anh nhớ".

"Dạo này tóc em rụng nhiều quá, mắt em thì cận, em..." "Thôi, em đừng nói nữa" - Tâm thấy nghẹn cổ, đưa tay giằng cái khăn quàng. Hương sang Nga đoàn tụ với anh rồi mới bị cận. Mắt Hương cận 1,5 đi-ôp, nhưng anh không thích cô đeo kính. Anh muốn thấy cô như cô gái hồi nào anh yêu, như người vợ anh cưới về, xinh xắn, tóc dài, mắt tròn sáng. Chiều anh, cô chỉ dùng kính mỗi khi đọc sách hoặc xem phim, vả lại cô cận cũng không nặng lắm, không đeo có vẻ cũng chẳng sao...

Bây giờ, trong đêm tuyết rơi, mắt cô như tối thẫm đi, tương phản với màu trắng sữa đang rực sáng lên ở xung quanh.

Tâm quàng tay ôm Hương vào ngực, anh vẫn nắm chặt sợi tóc nhỏ của cô trong lòng bàn tay to lớn của mình. Tóc tơ, mảnh như không hề có...

__________________

het

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahaha