Quyển Nhật Ký Tình Yêu( oneshot, complete)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Tinhvặn

Proof-reader: Stunami

Email: [email protected]

Rate: K

Genre: romance, shounen ai

Warning: tim hồng lượn lờ

Status: oneshot, complete

Summary: Điều kỳ diệu có bao giờ có thật? Yêu đơn phương một người cũng giống như cơn mưa vậy. Bất chợt rơi khiến người ta ướt đẫm, rồi cũng bất chợt tan biến chẳng còn dấu vết. Một cuốn nhật ký ghi lại một chuyện tình ngốc nghếch.

A/N: Tặng Ming Lee, lì xì đầu năm 2010

Gửi đến những người tôi đã quen hoặc chưa biết lời chúc một năm mới với nhiều niềm vui!

Một câu chuyện trong sáng (trong thời điểm bạn đang cuồng angst và rape ^^!)

QUYỂN NHẬT KÝ TÌNH YÊU

Ngày X Tháng Z Năm YY

Phan Thanh Hạ là tên của tôi. Với một thằng con trai mười sáu tuổi, thì cái tên con gái đó thường gây nhiều ngộ nhận phiền toái. Tôi không biết có phải do tên mình quá nữ tính hay tại 'trời bắt phong trần phải phong trần, cho thanh cao mới được phần thanh cao' mà số tôi lận đận, vướng phải chuyện tình cảm kỳ cục. Bạn hỏi tại sao ư? Này nhé, tuy tôi là chú lùn trong bọn con trai, nhưng cao hơn đa số bạn nữ sinh khác. Tuy da tôi hơi trắng, mắt tôi hơi to một chút, cánh mũi hơi nhỏ, miệng hơi mỏng, môi hơi đỏ... .... ...Thôi được, tôi công nhận mình có chút ít nét đẹp nữ tính, nhưng dù sao tôi vẫn là thằng con trai trăm phần trăm. Thế mà tôi lại đi thích một đàn anh học khóa trên, thấy kỳ cục không? Từ nhỏ ngoài đọc sách ra tôi không bận tâm nhiều lắm đến mọi thứ khác, phái kẹp tóc đương nhiên cũng nằm ngoài vùng phủ sóng. Bạn đừng vội nghĩ tại thế nên sở thích tôi kỳ quái nha, tôi cũng có thời mê mẩn mấy cô diễn viên Nhật xinh như búp bê chứ bộ. Ấy vậy mà trái tim tôi lại đập thình thịch nhịp loạn đầu tiên ngay ngày khai giảng. Nói ra thì, khoảnh khắc đó cũng lãng mạn.

Đó là vào một ngày mưa lắc rắc rơi, từng hạt, từng hạt đọng trên những tán lá xanh. Tôi háo hức tham quan ngôi trường mới, nhìn mãi hàng cây phong rồi lạc đường hồi nào chẳng hay. Đang lo không đến kịp giờ khai giảng thì sau lưng có tiếng nói.

-Này! Em là học sinh mới hả? Sao không đứng trong hội trường mà ở đây?

Tôi hoảng hồn quay lại, sợ phát khiếp khuôn mặt lạnh lùng của một nam sinh đeo kiếng cận. Nhưng rồi vẻ nghiêm nghị tan mất tiêu khi anh nở nụ cười hiền hòa, cất giọng ấm áp.

-Em lạc đường phải không?

Tôi gật đầu lia lịa. Anh ta bước đến trước mặt tôi, thò tay ra. Tôi nhắm tịt mắt, so vai rụt cổ, chuẩn bị tư thế chịu đòn. Tôi nghe mẹ nói trường mới hay có nạn ma cũ ăn hiếp ma mới, họ sẽ đánh dằn mặt để tỏ uy...đàn anh. Cha có trấn an rằng đó chỉ là chuyện tầm phào không đến nỗi vậy đâu, nhưng nếu mẹ nói đúng thì sao?

Bạn không ngờ được đâu. Anh ta chẳng hề đánh tôi. Thay vì thế anh đã xoa đầu tôi và nở nụ cười khoe hàm răng khểnh.

-Đi theo anh, anh sẽ dẫn em đến hội trường.

Tôi lơ ngơ bước theo cái bóng cao to của anh, thỉnh thoảng lại sờ lên đầu cứ như bàn tay anh còn ở đó. Từ trước đến giờ tôi chưa từng được ai xoa đầu, cảm giác thật không tệ, nếu không muốn nói là khoái.

Ngày Y Tháng Z Năm YY

Có lẽ con người tôi mang đầy tính tò mò, hay bị ma quỷ dẫn dắt không biết chừng, tôi quyết tâm đi điều tra về anh chàng đeo kiếng. Công việc không mấy khó khăn vì anh nổi tiếng khắp trường là con người ưu tú. Tên anh gồm hai chữ rất đơn giản, Lý Đằng. Anh học giỏi, có nhiều tài lẻ. Thầy cô giáo kỳ vọng vào anh. Học sinh từ lớp nhỏ đến lớn ngưỡng mộ vây quanh như thể anh là thỏi nam châm. Nhưng người ta nói có tật thì có tài, người tài thường lắm tật. Nghĩ lại sao đúng ghê. Nếu không mang danh 'đào hoa công tử', thì anh hoàn hảo ghê lắm. Anh thật sự là hình mẫu đàn ông lý tưởng của tôi, tôi quyết tâm luôn theo sau anh học hỏi, dĩ nhiên trừ mấy thói xấu lăng nhăng.

Chắc bạn rất chán khi tôi cứ kể về anh hoài? Bạn thông cảm, tại tôi có tật hay viết lòng vòng. Hãy kiên nhẫn nào, bây giờ vào vấn đề chính đây.

Vì Đằng, tôi gia nhập hội Thiên Văn, nơi anh làm hội trưởng. Tôi hoàn toàn chẳng biết chút gì về các ngôi sao, tinh tú, mấy hành tinh ngoài vũ trụ. Tôi nhớ mình đã từng nghe qua nhiều bài học về chúng, nhưng nó cứ trôi tuột qua lỗ tai bên kia mất tiêu trong những giấc mơ vội giữa lớp. Nhưng không sao, lần này tôi sẽ đọc trong sách thật kỹ và ghi nhớ chúng. Không may là tuy rất cố gắng, khi đem ra áp dụng thực tiễn tôi cứ nhầm vị trí hai ngôi sao Ngưu Lang và Chức Nữ. Sao Bắc Đẩu thì còn tệ hơn, chẳng biết làm cách nào tìm ra vị trí của nó giữa muôn vạn điểm sáng trên bầu trời đêm. Đằng rất tốt, anh kiên nhẫn dạy đứa dốt toán bẩm sinh, giờ thêm thiên văn như tôi từng chút một. Đến nay tôi đã biết Sao Mai, Sao Hôm là ngôi sao sáng nhất lúc ngày và đêm giao thoa. Anh còn kể cho tôi nghe rất nhiều truyền thuyết về nó, tôi thích nhất câu chuyện Sao Mai và Sao Hôm vốn là một đôi tình nhân.

Tất nhiên trong sách khoa học thì tuy có hai tên gọi nhưng đó vốn chỉ là một ngôi sao, hình như là Sao Kim thì phải. Tôi muốn khóc trước trí nhớ tệ hại của mình, thật lạ khi môn lịch sử tôi lại nhớ rõ ngày sinh, tháng mất của mấy ông danh tướng thời xa lắc xa lơ.

Ngày XY Tháng X Năm XX

Lý Đằng là người vô cùng tinh tế. Bạn không tin ư? Tôi sẽ cho bạn biết ngay đây.

Hôm nay anh trổ tài đàn ghi-ta cho tôi nghe, thấy tôi cứ nhìn mê mẩn anh liền ngỏ lời dạy tôi đàn. Cây đàn gần như to bằng tôi, nên ôm nó hơi vất vả, tôi háo hức muốn tự tay dạo cung đàn đầu tiên. Tay tôi nằm gọn trong bàn tay thuôn mảnh của anh, ngực anh áp sát lưng tôi. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào gáy tôi, gây nhột và có chút xao xuyến. Đột nhiên hơi thở tôi trở nên nặng nề, tôi có thể khẳng định lồng ngực mình không còn giữ nổi quả tim. Tất cả âm thanh, sắc màu đều biến mất hết, trong mắt tôi chỉ còn lại không gian trắng xóa. Ở nơi yên tĩnh đó, tôi nghe thấy tiếng tim đập rất lớn, rất lớn, mọi thứ như nổ tung. Đến khi nhận ra tôi vẫn còn đang ngồi sát gần anh, tôi giật mình sợ rằng đã để anh nghe nhịp tim đập bất thường. Nhưng anh chẳng tỏ vẻ gì cả, chú tâm cầm ngón tay tôi gảy dây đàn.

Khoảnh khắc trắng xóa, phải chăng là thời gian ngừng lại trong tôi?

Tôi không biết mình về nhà như thế nào, đi lên phòng ra sao. Tôi chỉ tỉnh ra khi nằm dài trên chiếc giường êm ái, trong tay đã cầm cây viết và bạn trước mắt tôi.

Này bạn, tôi nghĩ tôi biết điều gì đang xảy đến với bản thân. Tôi biết tại sao cứ như người mộng du lạc trong sa mạc phủ sương. Hình như...tôi yêu Lý Đằng mất rồi.

Này bạn, bây giờ tôi thật rất bối rối. Tôi ước gì bạn có thể cho tôi những lời khuyên. Xin lỗi, tôi ích kỷ quá phải không? Bạn đã rất tốt khi nghe tôi tâm sự lan man, tôi chẳng nên đòi hỏi quá nhiều ở bạn nữa.

Lý Đằng. Cái tên quen thuộc. Tôi không gọi tên anh nhiều những khi đến trường. Tôi không gọi tên anh nhiều mỗi lúc trò chuyện với bạn. Tôi gọi tên anh trong giấc mơ sâu, gọi để rồi quên đi khi bình minh lên. Có lẽ không phải tôi quên, chỉ là cố ý không nhớ trong vô thức đã thầm gọi tên anh tha thiết.

Lý Đằng. Lý Đằng. Lý Đằng. Lý Đằng. Lý Đằng. Lý Đằng. Lý Đằng. Lý Đằng. Lý Đằng. Lý Đằng. Lý Đằng.

Tôi liên tục cốc đầu mình, cơn đau nhức không đủ để tôi quên đi. Tôi không thể ngừng tự vấn mình, sao phải điên rồ như vậy? Yêu anh, một người con trai hào hoa, chẳng khác nào muốn tự sát?

Anh rất tốt, dù với thân phận đàn anh hay bạn bè thì anh đúng là một 'người tốt'. Anh không coi thường kẻ kém hơn mình, anh ân cần chỉ bảo họ. Tôi biết, sẽ đủ nếu là cậu em lớp dưới đi bên cạnh anh. Nhưng sẽ thiếu thốn rất nhiều khi không bao giờ có thể với tới tình yêu của anh. Không bao giờ. Vĩnh viễn không bao giờ. Thế thì chẳng phải tôi tự chuốc phiền não, giết chết linh hồn mình sao? Vì yêu anh.

Bạn ơi, người duy nhất tôi có thể bộc bạch nỗi lòng. Bạn sẽ là nhân chứng duy nhất cho lời hứa của tôi. Phan Thanh Hạ này hứa sẽ cố gắng hết sức không gặp mặt Lý Đằng. Chỉ còn một năm rưỡi là anh tốt nghiệp, đến lúc đó tất cả đều chấm dứt. Chấm dứt.

Ngày hôm nay thật nhiều biến động, tâm trí tôi chưa thể thích nghi, vẫn còn nhiều thứ quá mù mờ. Nhưng tôi biết quyết định tránh gặp anh là rất chính xác, ít nhất trong lúc này, cho tôi chút bình yên.

Tôi thay đổi nhanh quá, chỉ trong một ngày mà tôi hầu như không nhận ra mình. Tôi có còn là Phan Thanh Hạ chỉ biết đến gia đình, bạn bè và những quyển sách nữa không? Bây giờ tôi đã biết cái gọi là phiền não rồi. Lý Đằng à, thật muốn hỏi anh, thay đổi này là tốt hay xấu đây?

Ngày mai có lẽ trời âm u.

Ngày YY Tháng X Năm XX

Những ngày không gặp mặt anh, không được hưởng thụ những cử chỉ ân cần quan tâm, tôi thật rất khổ sở. Mỗi lần anh tìm đến lớp tôi đều lẩn trốn, biết anh lo lắng kiếm mình mà không thể đối diện, tôi như phát điên lên. Ban ngày tôi nghĩ vẩn vơ, đêm nằm chỉ nghĩ về anh. Mấy ngày ăn không vô, ngủ chẳng nổi, tôi tiều tụy thấy rõ. Cha mẹ còn tưởng tôi bị bắt nạt hay gặp vấn đề về tâm lý, định đưa tôi đi khám bệnh. Nhìn khuôn mặt lo âu của cha mẹ, tôi tự thấy có lỗi quá.

Phan Thanh Hạ ơi, mày thiệt là bất hiếu. Chỉ vì cảm xúc vu vơ, vì một người dưng mà mày làm cha mẹ phiền lòng, hãy tỉnh trí lại đi!

Tôi tự hứa ráng ăn đúng ba bữa cơm một ngày, dù chẳng biết thức ăn nó có mùi vị gì, nhưng tôi phải cố nuốt để cha mẹ được an lòng.

Ngày YZ Tháng Y Năm XX

Những bài học trên trường, cuộc sống hằng ngày trôi qua tôi không vương lại dấu tích. Tôi như sống trên mây, vương quốc thần tiên nơi có anh là quốc vương, một chàng thi sĩ, một kẻ trộm.

Nhưng tôi đã bừng tỉnh khỏi giấc mơ ảo não, nhờ một phát hiện diệu kỳ. Thích anh thì sao chứ? Đó đâu phải là lỗi của tôi hay anh, hoặc bất cứ ai? Chỉ cần tôi không để lộ ra mình thích anh, có ai cấm cản tôi không được tương tư anh nào?

Nghĩ thông rồi cả người tôi phấn chấn hẳn lên. Bữa cơm hôm đó vẫn chẳng ngon miệng, nhưng không đến nỗi nhạt nhẽo.

Ngày ZZ Tháng Y Năm XX

Tôi rụt rè đứng trước cánh cửa vừa quen vừa xa lạ. Đã hơn tháng rồi tôi không bước vào nơi đây, mọi thứ không thay đổi chút nào. Lý Đằng vẫn ngồi trên chiếc bàn dài, chăm chú xem họa đồ tinh tú. Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi. Anh hơi gầy đi, nhưng như vậy trông càng đẹp trai hơn. Tôi thấy tim mình lại bắt đầu đập loạn, tim ơi, xin mày đập chầm chậm thôi.

-Hạ, lâu rồi không gặp em.

Tôi nói cái cớ đã suy nghĩ nhiều lần:

-Dạ, tại em bận chút chuyện riêng. Nhưng giờ mọi thứ đã xong rồi.

-Em không sao thì tốt. Đột nhiên chẳng thấy em đâu dù biết em hàng ngày vẫn đến trường, làm anh lo quá.

Giọng anh có chút giận hờn, tôi thấy vui vui, thì ra vị trí của tôi trong lòng anh cũng cao đấy chứ. Anh lại xoa đầu tôi như thói quen thường ngày. Lúc thiếu vắng nó, tôi hay sờ lên đầu để rồi nhận ra không có bàn tay anh, cảm giác hụt hẫng đó rất bức rức. Bây giờ lại được anh xoa đầu, sao cảm thấy không giống lúc trước? Cũng dễ chịu đấy, nhưng mà tôi muốn hơn thế nữa, gần như là khát khao.

Ngày ZX Tháng YY Năm XX

Đằng vẫn rất tốt với tôi. Anh cứ vô tâm ban phát tình thương, để tôi nếm vị đắng đơn phương dù hoàn toàn chẳng muốn nhận. Tôi biết anh quen rất nhiều người, phóng túng trong tình cảm dù tính anh rất tốt. Nếu đem ra cán cân, tôi quyết không chọn yêu anh vì biết trước chẳng có cái kết hạnh phúc. Nhưng mà, khi tôi nhận ra thì đã thích anh mất rồi, không còn đường chọn lựa. Bỏ thì thương, vương thì tội, bạn có hiểu nỗi khổ của tôi không?

Ngày SZ Tháng YY Năm XX

Bạn ơi, tôi sợ quá. Thì ra trưởng thành không có gì tốt cả. Chỉ toàn những suy nghĩ phiền não thôi. Tôi ghét khi bản thân mình ngày càng trở nên ích kỷ và xấu xa. Tôi tham lam muốn bên anh nhiều hơn, muốn được anh chiều chuộng, chăm sóc, được là người đặc biệt của anh. Còn nữa, tôi đã biết ghen tỵ rồi đấy, nên vui hay buồn?

Mấy lúc trước các chị xinh đẹp thường tới phòng hội Thiên Văn chơi, tôi hơi phiền lòng nhưng rồi quên đi ngay. Bây giờ thì khác, tôi đâm ra cáu bẳn như ông già khó tính. Nhưng mà không bực sao được? Mấy chị ấy tới đây đâu phải để học hỏi hay tham quan, chỉ toàn tìm cớ vây quanh Đằng thôi. Còn anh cứ cười dễ dãi chứ chẳng có hành động gì xua họ đi. Tôi thật tức chết.

Có lần vô tình tôi liếc qua khung kính cửa sổ, giật mình bởi tấm kính phản chiếu một khuôn mặt nhăn nhó quạu quọ. Bạn hãy chỉ cách để biểu cảm đó đừng xuất hiện nữa, được không hả? Tôi không muốn để Đằng thấy bộ mặt xấu xí này đâu.

Ngày SX Tháng YY Năm XX

Hôm nay có phát hiện mới. Tôi lại biết thêm một thứ, đó là nỗi buồn. Cảm giác không khó chịu như ghen tỵ, nhưng đau. Tuy lúc trước tôi cũng biết buồn là gì, cả khi tránh mặt anh nữa, tất cả đều khác biệt so với nỗi buồn hiện giờ. Tôi cũng không biết miêu tả ra sao cho rõ ràng.

Chỉ biết khi Lý Đằng nói chuyện với các chị xinh đẹp tỏ ra rất thân mật, họ quàng vai, ôm sát nhau, có khi còn hôn nữa. Những lúc vui vẻ, anh không quên hỏi đùa đứa lạc lõng như tôi vài câu. Tôi cũng đành gượng cười...cho vui. Tôi chẳng muốn nhìn thấy mấy cảnh đó chút nào, nó như cái gai đâm vào mắt vậy. Nhưng tôi không yên tâm khi để anh một mình cùng mấy cô gái đó, ừm, là cừu lạc giữa bầy sói hay sói lạc giữa bầy cừu nhỉ?

Ngày SY Tháng YS Năm XX

Tôi buồn, rất là buồn khi anh không chú ý đến tôi mà chỉ lo nói chuyện với người khác, cứ như xem tôi là không khí. Cảm giác không hề tồn tại trong mắt người mình thương, thật nghẹt thở. Lúc nhìn anh thân mật với người ta, đau ghê lắm. Tôi có lúc không chịu nổi phải đấm vào ngực, mong tim đừng đau nữa. Nhưng dường như nỗi đau giống như hạt bụi vậy, chất chồng nhiều quá làm buồng tim tắt nghẹn, giờ chuyển sang khó thở rồi. Lồng ngực bức bối dù hít bao nhiêu không khí cũng vô dụng, vẫn nghẹt thở.

Trưởng thành nếu phải khổ sở như vậy, tôi mong mình cứ mãi là con nít. Nhưng xem ra đó là chuyện không thể.

Ngày SS Tháng YS Năm XX

Thấy tôi thở dài hoài, mấy đứa bạn nửa đùa nửa thật nói:

-Hạ nhà ta lúc này coi bộ là người lớn rồi.

-Bị thất tình nên chán đời hả? Đừng buồn, đó là bước tiến để trở thành đàn ông thực thụ đó.

Tôi rất cảm động, các bạn thật tốt, lo cho tôi thua anh thôi. Tôi cũng thương họ chỉ ít hơn anh có...phân nửa. Nhưng tôi chẳng thể tâm sự với họ rằng tôi đang đơn phương một đàn anh lớp trên. Lỡ lộ ra chắc biến thành tin thời sự chứ chẳng chơi.

Tôi biết từ ngày quen anh, tôi thay đổi rất nhiều. Trước đây tôi như đứa con nít sống trong thế giới cổ tích, anh đến gõ cây đũa thần hóa phép tình yêu biến tôi thành người lớn, đưa tôi ra thế giới hiện thực. Tôi thật tình muốn thôi không thích Đằng nữa. Nhưng anh cứ tốt với tôi, ngày càng nhiều hơn, nên tôi không biết phải làm sao ghét được anh, để đừng thích anh.

Ngày ZS Tháng YZ Năm XX

Lúc này tôi đang gặp khó khăn, môn Toán ấy mà, thầy giáo dọa nếu không trên trung bình sẽ bị lưu ban. Nếu tôi ở lại lớp một năm thì xấu hổ chết mất, nhưng chắc trước khi đó đã bị mẹ đánh đòn nát đít rồi. Mới nghĩ thôi tôi thấy lạnh cả người, phải làm sao đây?

May quá, cứu tinh đã xuất hiện kịp thời. Đố bạn biết đó là ai?

Chính là Lý Đằng.

Anh biết tôi đang khốn đốn liền ngỏ ý dạy tôi học. Nhưng tôi hơi giận, lúc nghe tôi kể nguyên do rầu rĩ vì yếu kém môn Toán, anh cười đến mức té ghế, người gì kỳ cục. Nếu anh còn cười chọc quê thêm nữa nhất định tôi ghét anh thật cho coi. Nhưng anh đã xoa đầu tôi và hứa giúp vượt qua kỳ thi, thế nên tha cho anh đó.

Đằng không hổ danh là đương kim vô địch Toán học toàn thành phố, dạy rất dễ hiểu, tôi dần thích các chữ số gây nhức đầu này. Nhưng có trục trặc nho nhỏ, dù cố hết sức tôi vẫn không cưỡng lại được mê lực buồn ngủ mỗi khi giở sách Toán ra. Nhưng không sao, thế cũng tốt. Bởi vì những lúc đó, tôi sẽ mơ được anh hôn. Có khi lên trán, tóc, ngón tay. Có khi...còn trên môi nữa. Cảm giác thật ơi là thật. Tôi cứ tiếc mãi mỗi khi tỉnh giấc, vì anh luôn giữ khoảng cách đầu bàn học bên kia trong hiện thực.

Ngày XZ Tháng YZ Năm XX

Tôi nói nhỏ bạn hay, tôi có giấc mơ ướt rồi đấy. Tất cả đều từ lúc được anh dạy kèm, tôi bắt đầu mộng mơ vu vơ. Bạn hỏi giấc mơ ra sao hả? Cái này không nói được đâu, xấu hổ lắm. Xin lỗi bạn nha, thôi để tôi đền một bí mật khác được không?

Đằng rất thích ăn ngọt, nhất là kẹo tôi đưa cho, anh sẽ thưởng nụ cười hiền và những cái xoa đầu dễ chịu, thế nên trong túi tôi luôn đầy những viên kẹo nhiều màu. Ngộ ghê, Đằng là con trai mà hảo ngọt, hèn gì đào hoa như thế. Nhưng tôi cũng thích đồ ngọt, sao chẳng được ai theo đuôi? Tất cả tại anh cướp hết trái tim của mọi người xung quanh, dễ giận thật.

Tôi ngốc quá hả bạn?

Tôi thích Đằng, nếu có ai yêu tôi thì họ sẽ khổ lắm. Vì tôi hiểu cảm giác đơn phương rất là cô đơn.

Ngày S Tháng O Năm XO

Mùa xuân, thời tiết tươi mát, đẹp vô cùng. Ngược lại trong lòng tôi u ám như ngày bão. Bạn ơi, Đằng đang ôn thi, anh sắp đi rồi. Tôi buồn rười rượi, nghĩ đến sẽ không còn thấy anh nữa, buồn ơi là buồn.

Ngày Y Tháng M Năm XO

Tôi vừa đi chùa cầu cho anh thi đậu vào trường Đại Học đúng nguyện vọng. Đương nhiên tôi muốn gần anh lâu hơn, nhưng càng không muốn anh bị lưu ban chút nào.

Mấy tháng gần đây chúng tôi chẳng mấy khi gặp được nhau, vài câu trao đổi hiếm hoi là thời khắc xa xỉ. Bây giờ tôi lại ước mình lớn thật mau, để sớm cùng chung trường với anh. Khoảng cách tuổi tác một năm, bây giờ tôi mới biết hóa ra lại xa xôi đến vậy. Anh sắp bước vào Đại Học, thành sinh viên, một người lớn. Còn tôi vẫn chỉ là thằng nhóc mà thôi.

Ngày X Tháng N Năm XO

Tôi phải ra một quyết định trọng đại. Tôi...sẽ tỏ tình với anh. Tuy tôi sợ lắm, nghe chính miệng anh từ chối chắc tôi vỡ tim mất. Nhưng thà mọi chuyện rõ ràng còn hơn tôi cứ ôm ấp mãi mối tình ảo không hồi kết. Tôi là con trai mà, có gì sợ chứ? Nói ra đã sao nào? Chết thì chết!

Bạn hãy cổ vũ cho tôi nha!

Ngày ZY Tháng N Năm XO

Hôm nay là ngày Đằng tốt nghiệp. Tôi anh dũng đem bức thư nhét vào hộc bàn của anh. Trời lắc rắc cơn mưa bụi, đứng ở chỗ cũ lần đầu gặp nhau, tôi mới thấy run, dũng khí bay biến đi đâu hết. Càng gần đến giờ hẹn chân tôi như muốn nhũn ra thành đất sét. Rồi thì bóng dáng anh thấp thoáng từ xa, khi anh sắp đến bên tôi, tôi thu hết sức lực...bỏ chạy. Văng vẳng tiếng anh gọi lớn bên tai:

-Hạ, em hẹn anh ra đây lại bỏ đi đâu vậy?

Đáng ghét, người gì chân dài dễ sợ, mới ba bước đã chụp được tôi rồi. Thôi thì giờ có chạy cũng muộn, tôi đành dốc hết chút can đảm sót lại, hít một hơi sâu muốn nín thở.

-Đằng, em yêu anh!!!

Câu nói này tôi đã tập đi tập lại nhiều lần đến mức thuộc lòng thành phản xạ. Lúc coi trong phim mấy diễn viên nói, tôi nghe mà ngài ngại, không ngờ đến phiên mình có thể nói trơn tru như vậy. Thổ lộ xong gánh nặng trong lòng tôi như nhẹ bớt, tôi lén liếc nhìn phản ứng của anh. Tôi mừng vì khuôn mặt anh vẫn tươi cười gần như dửng dưng, không tỏ ý khinh ghét. Nhưng cũng thầm thở dài trong lòng, hóa ra tôi vẫn còn nuôi chút hy vọng mong manh.

-Em chỉ muốn cho anh biết tình cảm ấp ủ trong lòng, thôi chúc anh gặp nhiều thành công trong tương lai.

Lúc đó nước mắt tôi sắp rớt rồi, tôi hấp tấp quay đi để anh đừng thấy sự yếu đuối, vì cứ như tôi muốn anh thương hại vậy. Không hiểu sao hôm nay anh đáng ghét quá, chẳng chịu buông tha còn nắm chặt tay tôi không cho đi. Muốn thấy tôi nhỏ giọt nước mắt nam nhi à? Không để anh toại nguyện đâu. Lần đầu tiên tôi gắt với anh.

-Anh còn muốn gì nữa!?

-Muốn cho em câu trả lời, được không?

Tôi giật mình ngước lên nhìn anh, đôi mắt anh nửa cười cợt nửa như không. Tôi hồi hộp đợi chờ, dù sợ nhưng tôi vẫn mong được biết tôi là gì trong lòng anh. Một đàn em lớp dưới? Bạn bè?

-Em muốn đáp án bằng lời nói hay hành động?

Tôi cắn môi đắn đo suy nghĩ. Nghe anh nói chắc tim tôi chịu không nổi mà vỡ tung ra, còn hành động thì có lẽ anh chỉ quay lưng bỏ đi. Nghĩ vậy nên tôi nói:

-Hành động.

Bạn không biết lúc đó tôi hoảng hồn như thế nào đâu. Có biết tại sao không?

Hành động của Đằng là nâng cằm tôi lên, chạm môi vào môi tôi. Tôi trợn tròn mắt, đông cứng người tiếp nhận nụ hôn dịu dàng. Tất cả suy nghĩ trong tôi đều đảo lộn, tôi không còn nghe gì, thấy gì ngoài giọng nói của anh như vọng từ chân trời xa xăm.

-Trọn đời này chỉ nhìn anh thôi, Hạ nhé?

............

Chắc bạn nghĩ đó là một kết thúc có hậu? Không phải đâu. Phía sau hạnh phúc thường có mặt trái của nó, câu này tôi học được từ Đằng. Một mặt trái vô cùng đáng ghét, như anh vậy.

.............

Ngày S Tháng Y Năm ZZ

Xin chào, lâu rồi không gặp, tại tôi mới dọn nhà nên bận lắm. Bạn biết không, Đằng vừa thăng chức làm giám đốc, nên ngôi nhà mới này khá rộng, có cả bồn tắm nước nóng, lạnh. Tuyệt nhất là một khoảng vườn nhỏ để trồng hoa dại, những bông hoa dễ chăm sóc, nhỏ xinh và nhiều màu sắc.

Tôi lại kể những phiền não cho bạn nghe nữa đây. Bạn biết không, Đằng càng lúc càng đáng ghét, khi có được tôi rồi thì 'vùi hoa, dập liễu'. Bạn không tin hả? Tôi nói thật đấy. Bạn hãy xem một ngày của tôi là biết ngay thôi.

5 giờ sáng.

Đằng đánh thức tôi bằng nụ hôn dịu dàng như hoàng tử trong truyện cổ. Khi tôi lười biếng trùm chăn muốn ngủ tiếp, anh lập tức hiện hình phù thủy, co tay búng mạnh lên trán tôi, đau ghê đó. Kế đến anh sẽ lôi tôi chạy bộ khắp khu phố lúc nắng còn chưa thức tỉnh. Với tôi đó chẳng khác nào cực hình, tôi cố tránh bằng công việc nấu bữa sáng. Anh thường dọa, cái hình vóc mà ai không biết đều đồng ý là học sinh trung cấp của tôi, phải năng tập thể thao mới có cơ may cao thêm vài phân. Hừ, làm như anh cao to lắm vậy, chỉ hơn tôi được đúng hai mươi centimet chứ mấy.

7 giờ sáng

Anh rời nhà đến công ty, dĩ nhiên không thể thiếu nụ hôn tạm biệt. Anh đi, tôi quay vào nhà làm công việc dọn dẹp nhà cửa. Chúng tôi không thuê người giúp việc dù một mình tôi thì khá vất vả, bởi cả anh và tôi đều không muốn ai đó xen vào cuộc sống riêng tư.

Chúng tôi đang cố dành dụm để cuối năm có thể mua được chiếc xe hơi, anh sẽ không cần phải đi làm sớm, tôi cũng khỏi bị đánh thức khi mặt trời còn chưa mọc. Lợi ích lớn nhất là, cuối tuần chúng tôi sẽ đi chơi thật xa, chỉ nghĩ thôi đã khoái rồi.

8 giờ sáng

Tới lúc làm việc rồi. Tôi mở laptop, bắt đầu gõ bàn phím. Quên chưa nói, hiện tôi là nhà văn viết sách thiếu nhi. Anh thường nói công việc này vô cùng hợp với tôi, một người đầu óc lơ lửng trên mây, là một đứa con nít không lớn nổi. Tôi thiệt tức chết bởi lời khen giống chê của anh. Sau đó tôi đã nghĩ ra một câu đáp trả khiến anh cứng họng.

-Nếu em là con nít thì anh yêu làm gì? Yêu con nít là phạm tội đó nghen.

Bạn thấy tôi oai không? Lâu lâu trả được thù khoái ghê, đâu thể để anh ăn hiếp hoài.

12 giờ 45 trưa

Ăn cơm xong, tôi đi tắm rồi vào phòng ngủ. Nằm trên chiếc giường thấy trống trải, nó rộng thênh thang vì thiếu anh. Tôi co người trong chăn, khép mắt cố quên đi nỗi nhớ xa nhau...nửa ngày. Căn phòng ngập tràn mùi anh dỗ tôi vào giấc ngủ say.

3 giờ chiều

Tôi thức dậy, quét dọn nhà cửa thật sạch sẽ. Sau đó loay hoay dưới bếp nấu bữa tối.

5 giờ chiều

Tôi ngồi coi tivi mà mắt cứ ngó đồng hồ, kim dài kim ngắn nhích từng giây phút chậm chạp. Tôi ghét nghe tiếng đồng hồ nhịp khi căn nhà quá yên tĩnh. Lúc có anh chúng tôi thường cãi nhau vì những chuyện vụn vặt, không gian ồn ào chẳng thể nghe thấy tiếng tích tắc tích tắc sầu thảm.

6 giờ 20 tối

Tôi đón anh ở cửa với nụ cười háo hức. Như thường lệ, anh có quà cho tôi, hôm nay là một trái dưa hấu nặng đến nỗi tôi đi xiêu vẹo. Anh thay đồ rồi bước thẳng vào phòng tắm, đã có sẵn nước tắm và quần áo sạch.

7 giờ tối

Giờ cơm tới rồi. Hôm nay là món dưa cải chua xào với cà chua và sườn kho, canh cải ngọt, toàn món anh thích. Lúc trước tôi chẳng biết nấu ăn là gì đâu, xắt hành còn cắt trúng ngón tay nữa là. Tất cả đều nhờ mẹ chỉ bảo cho, mẹ nói đã lấy anh phải biết nội trợ, không thì anh sẽ bị người ta rinh đi mất. Những lúc đó cha chỉ nhìn hai mẹ con bằng khuôn mặt khó đăm đăm, thở dài phiền muộn. Tôi biết cha còn tức giận lắm, tôi áy náy nhưng chẳng biết làm sao, tôi yêu anh nên đành để cha buồn lòng.

Nhớ cái lúc anh bỗng nhiên đòi đến nhà tôi, rồi đột ngột bảo cha mẹ giao tôi cho anh chăm sóc. Tình huống y như trong phim, mẹ suýt ngất xỉu, cha thì trợn mắt xém chút vô bệnh viện bởi tăng huyết áp. Sau đó rất nhiều chuyện xảy ra tưởng như chúng tôi phải xa nhau. Rồi mẹ dần ủng hộ khi thấy tôi cứ rầu rĩ, mắt chảy nước hoài bởi nhớ anh. Cha cũng chịu thua sau tháng ngày cương quyết đấu tranh. Tôi hiểu cha và mẹ nhượng bộ vì rất thương yêu tôi.

Những chuyện đau khổ đó tôi không muốn nhắc lại cũng chẳng muốn nhớ. Chỉ cần biết bây giờ tôi sống bên anh hạnh phúc, thỉnh thoảng hai chúng tôi về thăm cha mẹ cả ngày, ghi nhớ những khoảnh khắc vui vẻ này là đủ rồi. Người ta không cần nhớ đến ký ức buồn, như vậy sẽ thấy đời sống không chỉ có bất hạnh mà còn rất tươi đẹp.

8 giờ tối

Thời gian nghỉ ngơi và xem tivi, tôi thích coi phim còn anh lại mê chương trình thời sự, nên tivi thường là nguyên nhân nổ ra chiến tranh. May hai chúng tôi đều hâm mộ cuồng nhiệt đội bóng Liverpool, nếu không chắc sẽ có trận Đại Thế Chiến thứ 4 khi kỳ Word Cup sắp tới quá.

9 giờ tối

Tới lúc đi ngủ rồi. Nhưng Đằng thì không, anh 'quấy rối' tôi đến hai tiếng đồng hồ sau, dù tôi đã van xin anh rằng tôi rất mệt, người gì vô tình thấy sợ luôn. Cuối cùng tôi mệt lả gối đầu lên cánh tay anh, ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài bầu trời đêm rắc đầy những vì tinh tú.

Một ngày của tôi trôi qua như thế đấy.

À, quên nữa. Chủ Nhật, Đằng không đi làm, tôi trở thành ông hoàng, anh là gã hầu cận tuân theo mọi yêu cầu của tôi. Chủ Nhật với tôi là một ngày tuyệt vời.

.................

Ngày O Tháng Y năm ZZ

Phan Thanh Hạ, em thật to gan! Dám để bằng chứng 'tội án' lung tung? Giờ anh đã tịch thu, chờ xem anh xét xử em như thế nào đây. May cho em không kể xấu anh nên được khoan hồng, để tối nay anh thi hành án.

Hạ này, anh không ngờ sau bao nhiêu năm em vẫn giữ mãi cái tính con nít, tuy đây là điểm đáng yêu của em những cũng khiến anh đau đầu. Ngốc nghếch đến mức tận lúc này vẫn còn nói chuyện với cuốn nhật ký, xem nó như một người bạn. Em có biết đã làm cho anh khổ sở vì em như thế nào không? Tất nhiên em sẽ không bao giờ tự nhận thức được nếu anh không nói ra.

Còn nhớ ngày khai giảng cấp 3, anh phải đứng đón học sinh mới trước cổng trường, hướng dẫn cho chúng. Đang mệt phờ người thì thấy một chú nhóc đi thơ thẩn đến tuốt sân sau. Anh vừa quệt mồ hôi trán vừa đuổi theo, định bụng sẽ mắng một trận rồi mới dẫn đến hội trường, coi như giận cá chém thớt vậy, ai bảo chú nhóc đó xui xẻo làm gì.

Hạ, em không thể biết anh kinh ngạc bao nhiêu khi lần đầu thấy em. Anh còn tưởng mắt tăng độ, nhìn lầm thỏ thành con người. Rõ ràng em mặc đồng phục nam sinh nên đương nhiên là con trai, nhưng anh cứ hoài nghi nhận định của mình. Là con trai mà da em vừa trắng vừa mịn hơn khối đứa con gái, khuôn mặt cũng thanh tú, chẳng có nét ngạnh nào. Hơn nữa, mắt em đã to rồi còn hay mở lớn, cộng với thái độ ngơ ngác, không chừng em là yêu tinh thỏ cũng nên. Tại em dễ thương như thế khiến tim anh lần đầu tiên biết rung động, bắt đền em đấy.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, anh cứ tìm cách 'tình cờ' gặp em, trên hành lang, trên sân trường, trong căn tin, và nhiều nơi khác.

Nhóc khờ, đừng nghĩ anh là người tốt, thật ra anh rất mưu mô. Anh đã lên kế hoạch đánh cắp trái tim em, hơi khó khăn vì trước giờ anh chưa từng chủ động quen ai. Thế mà em cứ vô tư cười, chẳng nhận ra tín hiệu yêu đương anh cố phát. Rồi đột nhiên em tránh mặt anh, khiến anh phát điên tìm kiếm bóng hình em khắp trường. Anh đã nổi giận tưởng tình địch nào làm xáo trộn tim em, anh thề không lột da, nấu chín hắn thì không mang tên Lý Đằng.

Ngày gặp lại em tiều tụy đi nhiều, dù anh cũng chẳng mập hơn em là bao. Anh thấy mà đau lòng, bởi đôi mắt trong veo giờ như có làn sương bao phủ.

Nhóc khờ, tưởng anh không nhận ra ngay sau đó là em thích anh sao? Anh biết hết đấy, nhưng vờ làm lơ để lấy lại vốn mấy tháng đau tim.

Anh phải nói sự thật mất lòng, công nhận em dở Toán thiệt. Mấy lần anh suýt nổi khùng nhưng thấy bộ dạng thỏ con tội nghiệp của em, anh đành nuốt giận dạy tiếp. Nhưng anh phạt em kiểu khác. Hạ này, có biết em bị tấn công lúc ngủ gục không? Ai bảo em mất cảnh giác trước con sói làm gì, hở nhóc quàng khăn đỏ? Anh nhẹ thơm ngón tay hồng búp măng. Anh nhẹ thơm mái tóc mềm như kẹo bông. Anh nhẹ thơm cánh môi khẽ mở, nụ hôn trộm đủ khiến anh tê cứng người. Em ngủ say quá, coi bộ có bị anh 'ăn' thật chắc cũng không biết đâu.

Nhóc khờ, anh chờ em bày tỏ lòng mình mãi đến ngày sắp ra trường mà chẳng thấy. Anh học thi, một nửa tâm trí lan man nghĩ về em. Đôi khi anh tự hỏi sao đi yêu đứa con nít như em làm chi để phải đau tim nhức đầu, rồi lại tự trả lời, cũng tại vì em là con nít thôi. May mà con nít có lúc trưởng thành, nghe em thổ lộ anh vui mừng biết bao. Nhưng khoan, phải trêu em tí nữa, ngó bộ dạng khổ sở của em anh phải vất vả nén tiếng cười. Khi thấy em như sắp khóc, anh hối hận trách mình đừng đùa dai nữa. Tự hứa là thế nhưng anh lập tức quên ngay, bởi đôi mắt xoe tròn nhìn anh chờ đợi. Lần này anh không hôn trộm nữa, một nụ hôn thật sự mềm như mây.

Nhóc khờ, dù bao nhiêu năm trôi qua anh vẫn gọi em là nhóc khờ thôi. Đừng phản đối, cũng đừng giận hờn, bởi em đúng là nhóc con khờ khạo mà. Hạ à, em biết không? Mỗi ngày có em là món quà kỳ diệu nhất cuộc sống ban tặng anh. Thường ngày em cứ than phiền anh chẳng biết nói lời lãng mạn, thì bây giờ anh viết hết ra đây những yêu thương giấu kín. Còn em có đọc được hay không thì phải coi...ý trời. Tốt nhất em cứ mãi nghĩ anh là người tốt, vậy anh sẽ được thấy em dỗi hờn mỗi khi đòi anh nói ba tiếng diệu kỳ. Những trang giấy còn lại anh viết dành cho riêng em. (Vẫn mong em không thấy được những dòng này, anh quá xấu hổ đến không dám đọc lại)

Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro